Gửi bài:

Chương 8

Vương Lôi đang cắt tỉa lông mũi trước gương, Hàn Tử Nghi đang dùng nước massage rửa mặt, Ngải Giai vẫn đang ti mỉ sơn móng tay, Đường Tiểu Uyển đã thích xem tivi, không có người nào nghe thấy tiếng kêu gào trong lòng Hạ Thi Đình. Cô chỉ ra ngoài đi siêu thị mua thức ăn sao lại có thể gặp chuyện bất trắc, chuyện như thế thực sự không ai nghĩ tới, cho nên mới nói cô là người bát tự quá xấu, là người đen đủi tới mức người khác nhìn thấy cũng phải thổ huyết thật chẳng sai chút nào.

Hạ Thi Đình đoán chắc hai tay mình sẽ bị trói chặt trong giây lát, tiếp đó sẽ bị đánh cho hôn mê, lúc tỉnh dậy có thể sẽ bị người ta dùng cực hình bức cung, bắt mình phải giao quả cam đáng chết kia ra, nhưng nào ai biết được quả cam kia là thứ gi chứ? Thực sự cô không có quả cam này!

Cô muốn tranh cãi, nhưng biết đám người này sẽ không nghe, mấy tên đui mù này nhất định là đã nhận lầm người rồi.

Có lẽ là chó cùng dứt giậu, trong cái khó ló cái khôn, vào lúc then chốt nhất, Hạ Thi Đình lại nhớ ra ở trang vừa đọc trong cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập có một chỉêu gọi là thuật chỉêu hồn, tức là có thể gọi ra hồn ma ẩn náu bên cạnh mình. Nhưng thuật chiêu hồn này cơ bản lại nhờ vào sự may mắn bởi không phải chỗ nào cũng có hồn ma ẩn náu, nếu không chỉêu hồn ở những nơi như bãi tha ma hoặc chỗ có âm khí nặng thì thuật chỉêu hồn này chỉ là cơ hội kiểu mèo mù vớ được cá rán mà thôi.

Quan tâm làm gì đến chuyện đó nữa, bây giờ cần phải thử xem. Cô cố gắng nhớ lại một số khẩu quyết, cũng không quan tâm có đúng hay không, cô chìa ngón út tay trái ra gập cong lại, rồi hướng lên trời kêu to: "Ra đi".

Sau tiếng lã đó, ánh mắt của mấy tên sát thủ kiã hình khiếp. Cô không biết là khẩu quyết cùa mình có vấn đề hay là con ma này thực sự chỉ có một nửa, nhung chết mà thành con ma xấu xí như vậy thực sự rất hiếm. Tuy cô đã từng bị thây ma tấn công, ác quỷ truy sát và cả sự quấy rối lúc nửa đêm cùa Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai, nhung khi nhìn thấy con ma này vẫn sợ đến mức đi không vững.

Con ma đó cũng buồn bực nhìn cô, nhìn thấy người này gọi mình ra cũng không có việc gì liền từ từ biến mất, không chừng trong lòng cũng đang chửi thầm: "Vô vị chết mất, không có chuyện gì gọi tôi ra làm gì? Triển lãm thì phải thu vé chứ".

Hạ Thi Đình nhìn con ma bán thân đó biến mất, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất sâu sắc. Thứ nhất, mình xui xẻo như thế có phải là vi có duyên với ma. Thứ hai, thứ mà nhóm người kia muốn tìm dường như vô cùng quan trọng, nếu không phải rất đáng giá, thì nhất định có thể khiến người ta trường sinh bất lão, nếu không thì việc gì phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để cướp. Thứ ba, quả cam đó không biết chừng thực sự ở bên cạnh mình, bởi vì trong một thời gian ngắn lại xuất hiện nhiều người và ma với lai lịch không rõ ràng như vậy, tốt nhất nên về nhà hỏi cho rõ.

Nghĩ xong, cô cũng chẳng thiết tới đồ ăn nữa, nhặt tiền lên, quay đầu về nhà.

Lúc Hạ Thi Đình xông vào cửa, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô giật mình hoảng hốt, Vương Lôi và Hàn Tử Nghi vẫn đứng nguyên trong tư thế tay cầm súng, còn tất cả vật dụng trong nhà đều đã bị đập tan. Hạ Thi Đình vốn một bụng tức giận, vừa thấy cảnh trong nhà mình bị phá tan tành như vậy, cơn tức giận kia đã biến thành một bụng thê lương, lại nhìn dáng vẻ mặt mũi còn có thể miễn cưỡng ở được, chứ người thì tuyệt đối không thể. Cả đám người trong chốc lát đã trở thành kẻ lang thang vô gia cư, nhưng không một ai lo lắng, tất cà đều đổ dồn ánh mắt nhìn Vương Lôi, anh chàng này đi chỉếc xe xa xỉ như vậy, lẽ nào không tìm được chỗ ở.

Vương Lôi quả nhiên là điển hình của những kẻ phá gia chi tử, không nói đến lời thứ hai, lập tức quay đầu xe đưa cả nhóm về nhà. chiếc xe từ từ đi ra khỏi trung tâm thành phố, Hàn Tử Nghi ở bên cạnh bắt đầu nhếch mép nói mát, người giàu gì đó đều thích chạy theo trào lưu, thích sống ở nơi rừng hoang núi thẳm, tựu chung lại là nơi đất dữ.

Hạ Thi Đình ngồi bên cạnh cảm thấy buồn nôn bởi những lời chua cay phát ra từ mồm Hàn Tử Nghi kia, cô lườm Hàn Tử Nghi mấy cái, anh ta mới có vẻ bớt lời đi một chút, có điều một lát sau Đường Tiểu Uyển lại rất kinh ngạc nói: "Đừng tưởng đầu óc Hàn Tử Nghi không nhạy bén, anh ta nói cũng có lí đấy. Cô xem địa hình này, nếu không phải là nơi đại hung thì cô cứ tống tôi trở lại thời cổ đại, đạo thuật mà tôi đã học được cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa".

Hạ Thi Đình cũng chú ý quan sát một chút, quả nhiên địa hình chỗ này không giống với nơi ở cùa các gia đình giàu có khác, không có cảnh non xanh nước biếc, bố cục phong thùy gì cả, mà là nơi tận cùng cùa cõi âm dương.

Gần đây cô rất chăm chỉ đọc cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập kia, kể cả chương phong thùy cũng không bỏ qua, cái gọi là nơi tận cùng cùa cõi âm dương nghĩa là con đường âm gian đến chỗ này cũng là tận cùng, người dương gian đến chỗ này cũng không còn chỗ để đi, đúng là tuyệt cảnh!

Cô vỗ vỗ Vương Lôi nói: "Nhà anh có phải đã đắc tội với kẻ thù lớn nào đó không, người giúp nhà anh xem phong thủy tìm nhà không chừng có thù giết cha với gia đình anh, sống ở chỗ như thế này thì thập từ nhất sinh, là chỗ đất đại hung đại nạn đấy!".

Vương Lôi vô cùng ngạc nhiên, quay đầu lại nói: "Cái gì mà đất đại hung, tôi sống ở đây rất tốt. Tuy đã thay rất nhiều bảo vệ, người làm vườn, người làm thuê nhung chưa từng nhìn thấy hoặc nghe thấy chuyện quái lạ gì cà. Hơn nữa, gia đình tôi cũng chung sống rất tốt, chưa bao giờ thấy thiếu tiền thiếu ăn, làm gì có chuyện thập từ nhất sinh".

Đường Tiểu Uyển ở bên cạnh trợn tròn mắt, nếu Vương Lôi có thể nhìn thấy ma, đó mới là chuyện lạ. số vận của gia đình anh ta vẫn rất tốt, hình như không hề bị ảnh hưởng bởi phong thùy cùa nơi đại hung này, lẽ nào trên thế gian này vẫn còn có vận gia không chịu ảnh hưởng cùa phong thủy? Hay ở thế kỉ thứ hai mươi mốt phong thủy đã không còn được sử dụng nữa.

Mang theo sự nghi ngờ này, mọi người thấy xe đã đi vào một vườn hoa. Cánh cổng từ từ khép lại, vườn hoa bên trong quả nhiên đẹp vô cùng, Hàn Tử Nghi cũng bị cảnh đẹp làm cho ngạc nhiên đến sững sờ, nhưng một lát sau vẫn quyết định nói mấy câu khó nghe.

"Vương Lôi à, sao nhà anh trông giống như một sân golf, thiết kế nhà như khách sạn thế?".

"Không hiểu thì đừng nói lung tung có được không, đây vốn là một sân golf, là sân golf riêng cùa gia đình". Ngải Giai hình như rất quen thuộc với những chuyện thời thượng kiểu này.

Hạ Thi Đình cũng sửng sốt nhìn Vương Lôi. Mọi người đều biết anh có tiền, mà còn rất rất nhiều tiền, mệnh cũng rất tốt, nhung trước khi đến nhà anh, chưa ai từng nghĩ anh có thể có nhiều tiền đến mức này, mệnh có thể tốt đến như thế, không chừng còn có mấy chiếc máy bay riêng dùng để ngắm phong cảnh trong những lúc nhàn rỗi cũng nên.

May mắn đối mặt với người có tiền như thế, Hạ Thi Đình không thể không có chút động lòng, cô nuốt nước bọt ừng ực.

Hạ Thi Đình rất kinh ngạc quay đầu nhìn Đường Tiểu Uyển rồi nói: "Lẽ nào chị thực sự cho rằng tôi có thể tự học mà thành tài đến mức này, tôi vẫn chưa có được trình độ như vậy!".

Nhưng Ngải Giai xông vào trước, giống như xe nhẹ chạy đường quen, cô bay đến chiếc cầu nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng bay trên cửa ngôi nhà kia, hình như cô vô cùng có hứng thú với nơi này.

Cả đám Vương Lôi cũng đi vào theo, Vương Lôi đang mở cửa, Hạ Thi Đình đã có phản ứng trở lại, cô đặt tay lên bàn tay mở cửa của anh nói: "Anh nói thật đi, đây chỉ là một trong những chỗ nghỉ ngơi của gia đình anh, anh  cũng rất ít khi đến phải không?".

Vương Lôi thấy mình đã bị nhìn thấu tim gan, mặt đỏ lựng. Thực ra anh cũng rất ít đến chỗ này, anh cũng ngại đưa đám người này về nhà bố mình, nếu gặp bố không chừng lại bị bắt về làm mấy chuyện khổ sai kiểu giám đốc, chù tịch gì đó. Tình cờ anh biết ở đây có một bất động sản của nhà mình, bố anh cũng hiếm khi lui tới, không những thế còn rất yên tĩnh, rất thích hợp để tán gái, ở, hay sống tạm bợ qua ngày.

Hàn Tử Nghi lại rất thích nhìn vẻ lúng túng của Vương Lôi, vừa nói vừa đẩy cửa: "Đến thì đã đến rồi, hãy cứ ở đi, coi như đi nghi, vừa may để viết xong chương trình trò chơi của tôi, bán được khoản tiền lớn, lúc đó tôi cũng có thể có căn nhà lớn như thế này lồi".

Hạ Thi Đình cửa ra, một bóng đen dũng mãnh lao ra, nhe răng trắng ởn, giống như sắp ăn tươi nuốt sống Hàn Tử Nghi. Hàn Tử Nghi vừa quay đầu lại thì sợ quá ngồi phịch xuống đất. Nhưng bóng đen đó lại chui trở lại, Vương Lôi sờ soạng bật công tắc, đèn vừa sáng, chỉ thấy rèm cửa trong nhà đều được hạ xuống, mới thấy rõ trong nhà u ám biết bao, bóng đen kia cũng chẳng đáng kể gì, chỉ là một con cá mập lớn nuôi trong bể cá.

Đường Tiểu Uyển và Ngải Giai bay đi kéo rèm cửa cho ánh nắng chỉếu vào. Họ hoàn toàn không sợ ánh sáng như trong truyền thuyết vẫn kể, có lúc Ngải Giai còn có thể tắm nắng, Đường Tiểu Uyển nói ban ngày không muốn ra ngoài, chỉ là vi người quá đông, không thích người khác xuyên qua xuyên lại qua cơ thể mình, luôn có cảm giác bị người ta lợi dụng, còn chuyện sợ ánh sáng, cô ấy chưa từng nhìn thấy hồn ma nào sợ ánh sáng cả. Có lẽ chỉ có những con ma cà rồng ngoại quốc, nhưng Đường Tiểu Uyển cũng chưa từng tìm cách chứng thực.

Hàn Tử Nghi nhìn thấy một con cá mập đang bơi trong bể cá lớn trên bức tường như muốn xông ra. Trong lòng anh đã tự hòi đến mấy trăm lần bà cố nội cái người thiết kế ngôi nhà này, cũng cảm thấy hiếu kì với sở thích biến thái của bố Vương Lôi - một con cá mập trong nhà.

Vương Lôi kéo anh ta dậy, nhung anh ta lại nói:

"Nhà anh bắt chước kiểu thiết kế nhà của Bill, người ta là người giàu nhất thế giới, trong nhà có mấy con cá mập cũng không có gì lạ, nhà anh học theo làm gì?"

'Trong nhà Bill hình như là nuôi cá voi!". Hạ Thi Đình đứng bên cạnh nói xen vào.

Vương Lôi phân bua: "Không phải là tôi thiết kế, tôi cũng không biết từ lúc nào có thêm con cá mập này". Thực sự thì đã rất lâu rồi anh không đến chỗ này, trong cuộc sống của anh không phải lúc nào cũng có gái để tán, đa phần là con gái tán anh.

"Được rồi, được rồi, đừng vì chuyện con vật cưng gì mà cãi nhau nữa, Hàn Tử Nghi, trong bể cá nhà anh nuôi gì?". Ngải Giai đã kéo xong rèm cửa bay trở lại.

"Nuôi ốc đồng". Hàn Tử Nghi không vui trả lời.

"Nuôi ốc đồng làm gì?".

"Buổi tối đợi nó biến thành cô trên ốc đồng hiến thân!".

Ngải Giai cười mỉa mai nói: "Nêu ốc đồng không biến thành mĩ nữ thì làm thế nào?".

"Xào Ốc lên, bà nội ơi, rồi ăn nó"

Quản gia ở đây là một người tầm sáu mươi tuổi, lưng đã còng, mắt đã mờ trông rất đần độn, làm việc cũng rất chậm chạp, hồi lâu mới nhận ra cậu chù trẻ của mình, chẳng có vẻ gì là tôn trọng Vương Lôi cả, chỉ đưa khách vào căn phòng trên tầng hai rồi thì chuồn đi luôn.

Vương Lôi thấy cũng không có ai chuần bị bữa tối cho mình, cảm thấy thật mất mặt, đang định cầm điện thoại đòi đuổi tên quản gia đó, thì Hạ Thi Đình lại thò đầu ra đề nghị: "Ra ngoài ăn đi! Ăn ở đây cũng quá yên tĩnh".

..

Vương Lôi lập tức đồng ý, nhìn làn da căng, lớp lông tơ mịn màng, cái mũi đáng yêu của cô gái trước mặt, anh dường như muốn ngẩng đầu mà hỏi trời xanh: "Ông trời ơi! Có phải ông nợ tôi rất nhiều tiền không, nên mới cho tôi được sống thoải mái, may mắn hạnh phúc biết bao!". Đúng vào lúc anh chuẩn bị cùng người trong mộng ăn tối, Hàn Tử Nghi lại thò mặt ra, một gương mặt thô, lỗ chân lông to có thể dùng làm lưới bắt cá lộ ra trước mặt Vương Lôi.

Vương Lôi biết đại sự không hay, quả nhiên Hàn Tử Nghi sống chết nhất định cùng ra ngoài ăn uống, dạo phố, hoàn toàn không quan tâm mình là ki đà cản mũi siêu to gì cả. Vương Lôi đành lên xe, không tỏ vẻ gì, chỉ mong sao lúc này có bản lĩnh làm Hàn Tử Nghi biến mất hoàn toàn. Đúng vào lúc anh khó chịu vì Hàn Tử Nghi không biết điều, lại có hai con ma nữ chui vào trong xe. ôi chao, hẹn hò gì, dẫn theo nhóm người này sao có thể coi là hẹn hò được! Bữa tối dưới ánh nến cũng chả khác gì đi ăn buffet.

Hạ Thi Đình không đau lòng chút nào, cô không muốn ở lại trong ngôi nhà đó, mặc dù chỗ nào trong ngôi nhã cũng tốt, phòng khách giống như khách sạn năm sao, nhung sống ở đó có cảm giác âm u lạnh lẽo đáng sợ, kể cả Đường Tiểu Uyển cũng cảm thấy sợ hãi, đã bị Hạ Thi Đình chế giễu: "Bản thân chị cũng đã là ma, còn có gì đáng sợ?".

Nhưng Đường Tiểu Uyển lại nhíu mày nói: "Ma cũng có điểm yếu, cô cho rằng ma không sợ cái gì à? Cô xem, Ngải Giai thì sợ mình không xinh đẹp, còn tôi lại sợ sự vắng vẻ không khác gì nhà mồ này!".

Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào thành phố. Vương Lôi tìm một quán ăn kiểu Tây rất ngon để ăn tối, Hàn Tử Nghi ngồi giữa hai người, hai con ma nữ bay qua bay lại. Hạ Thi Đình ngắm nhìn xung quanh, cá nhóm người đều uể oải thờ ơ, mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Vội vội vàng vàng ăn cho xong, chuẩn bị về nhà. Lúc xe vừa đi vào đường lớn, Đường Tiểu Uyển và Hạ Thi Đình đều cảm thấy trong không khí có mùi sát khí rất cổ quái. Ngay cả Ngải Giai, con ma nữ chậm chạp kia cũng cảnh giác, Hạ Thi Đình nói tin này cho Vương Lôi biết, bảo anh lái xe về phía có sát khí nồng nặc nhất, những người trong xe đều trở nên lo lắng.

Đường Tiểu Uyển vừa nhìn bên ngoài xe vừa nói: "Kì lạ thật, sao trên phố đột nhiên có nhiều ma thế này, rốt cuộc là chuyện gì, nếu tiếp tục như thế, thành phố này sắp âm thịnh dương suy rồi".

Hạ Thi Đình nghe xong cũng nhìn ra ngoài, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì sợ vãi linh hồn. Một cô gái chột mắt đang dán vào kính xe nhìn vào bên trong, ngồi trong chiếc xe chạy nhanh như bay lại nhìn thấy người này nằm bò trên cửa xe, ai mà chẳng sợ đứng tìm. Hàn Tử Nghi và Hạ Thi Đình ôm chầm lấy nhau, kêu thét lên, Vương Lôi lại bực tức nói: 'Tên họ Hàn kia, đừng tranh thù tôi đang lái xe thì lợi dụng Hạ Thi Đình, nếu không tôi ném anh xuống xe đấy!".

Hàn Tử Nghi chi vào cửa xe lắp ba lắp bắp: "Ma! Ma!".

Vương Lôi không nhìn thấy gì, tuy biết có ma nhưng cũng không sợ: "Ma thì ma chứ sao, chẳng phải hàng ngày anh chung sống với ma sao? Việc gì phải sợ đến mức đó?".

"Không phải, rất khó coi, người đầm đìa máu, chết mà thành ra như thế thật chẳng nhân đạo". Hạ Thi Đình đã phản ứng trở lại, buông Hàn Tử Nghi ra.

Ngải Giai bay ra ngoài, kéo con ma nữ trên cửa xe kia xuống, ném ra xa trên quốc lộ, nhẹ nhàng như phát hiện một con sâu hại trên cây.

Ngải Giai chui vào trong xe, khẽ vỗ tay nói: "Ghét nhất là loại ma nữ chết rồi vẫn không chịu trang điểm khi ra ngoài, một chút danh giá cũng không có, lẽ nào làm ma thì không cần sĩ diện. Con người vi thế mà có cái nhìn lệch lạc về ma, hoàn toàn là vì những con ma nữ không chịu trang điểm này đã phá hòng hình tượng cùa loài ma, ma nữ đẹp như tôi thế này đã càng ngày càng ít rồi".

Đường Tiểu Uyển gần như ngã ra khỏi xe bởi dáng vẻ kia cùa Ngải Giai.

Hạ Thi Đình lại nhìn Ngải Giai với ánh mắt sùng bái, cô đột nhiên nhận thấy ở cùng với Đường Tiểu Uyển chẳng có tiền đồ, còn ở Ngải Giai lại tiềm tàng một loại tiềm năng chưa được khai quật.

Hàn Tử Nghi hốt hoảng chi ra ngoài cửa xe nói: "Vẩn còn rất nhiều!".

Trừ Vương Lôi, những người còn lại đều nhìn thấy trên quốc lộ bên ngoài xe quả nhiên vẫn còn rất nhiều hồn ma quanh quần ở đó, nhìn hình dáng đầm đìa máu kia xem ra đều là ma bị chết trên quốc lộ vi tai nạn xe, gần như cách một đoạn lại có một con đi hoặc đứng đó, còn có cả con cứ bò trên mặt đất tìm kiếm phần cơ thể đã mất của mình.

Ngải Giai nhìn một lúc, bất ngờ nói: "Thật giống một nhóm người biểu diễn nghệ thuật".

Hạ Thi Đình và Hàn Tử Nghi đều vô cùng kinh ngạc nhìn Ngải Giai, cô lại có thể liên hệ những con ma này với diễn viên biểu diễn nghệ thuật, có thể thấy sinh thời cô là một tiểu tư sản chính cống.

Đường Tiểu Uyển vỗ vỗ đầu nói: "Sao có thể có nhiều như thế? Hôm nay cũng không phải là rằm tháng bảy, cũng không phải là tết của ma, càng không phải là ngày âm tháng âm năm âm gì đó, ở đâu ra mà có thể có nhiều ma như thế? Cô xem, con đường này đã sắp tắc rồi, sao bắt hết được?".

Hạ Thi Đình cũng cảm thấy rất kì lạ, nhưng cô vẫn an ủi nói: "Bây giờ số lượng người không chẩp hành luật lệ giao thông càng ngày càng nhiều, người chết nhiều thì đương nhiên ma cũng nhiều".

"Không phải đâu, cứ coi như chết nhiều cũng không thể không tuân theo đạo lí cân bằng âm dương, đây lại không phải là thành phố ma, sao có thể có nhiều cái thứ kia chen chúc như vậy? Cứ đà này, trị an trong thời gian tới của thành phố nhất định không ổn, còn người trong các môn phái bắt ma lớn đều sẽ tập trung đông **". Biểu hiện cùa Đường Tiểu Uyển hình như không hoảng sợ, trái lại rất phấn khích như sắp bắt một mẻ lớn.

Đang nói, xe đã dừng lại, Vương Lôi ngoảnh đầu lại nói: "Đến rồi, chỗ mọi người muốn đến đã tới rồi".

Thì ra là một công viên hẻo lánh, bên trong nồng nặc âm khí, gần đó còn vọng ra tiếng đánh nhau, Đường Tiểu Uyển nhấc váy bay đi trước, vừa bay vừa gọi: "Mau mau, đã bắt đầu rồi, bên trong thật náo nhiệt".

Bề ngoài công viên đó trông thật ấm áp đáng yêu, mấy ngọn đèn đường nho nhỏ đang nhấp nháy, giống như cái hang dụ những đôi tình nhân tìm đến. Nhưng bước vào mới biết ữong đó có rất nhiều cô hồn ẩn trú đang lũ lượt đi ra.

Chúng đều là những con ma không có khả năng tấn công, chỉ như các nhà biểu diễn nghệ thuật trong mắt Ngải Giai. Ngoài dáng vẻ và hành vi có lúc làm cho con người sợ hãi ra, những con ma này không có khả năng sát hại, nhìn chung cũng sẽ không chủ động trêu chọc con người, nhiều nhất chi là nằm bò sau lưng người ngủ một giấc trong những lúc buồn chán, hoặc là hiện thân trong thang máy, làm mấy trò đùa ác mà thôi.

Nhưng đi sâu vào bên trong, thứ nhìn thấy lại không phải là nhũng con ma kiểu nghệ thuật gia này, mà giống như những cao thù xuất hiện trong trò chơi Bá Vương đường phố, mắt nảy lửa, nhìn thấy những vật sống liền tấn công. Hạ Thi Đình lấy lọ trang điểm ra bắt đầu phun nước bắt ma, cứ coi như những con ma này rất hung ác, nhung khả năng cũng khá yếu kém, nhìn thấy cái trán như mặt trời nhỏ của Vương Lôi đều tránh ra xa, không ai dám đến trêu chọc họ.

Ngày đăng: 16/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?