Gửi bài:

Chương 10

Từ phía Tây thành phố chạy sang phía Đông thành phố, rồi đến phố Chợ bánh, Chu Tiểu Manh ngồi ở ghế sau cứ mơ mơ hồ hồ, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia rồi ngủ thiếp đi. Cuối cùng khi đến nơi, cô lại tự tỉnh dậy, phố Chợ Bánh là "làng trong phố" thuộc diện trọng điểm cải tạo, vốn dĩ sắp bị giải phòng mặt bằng đến nơi, nhưng vì không thể đàm phán được vấn đề đền bù di dời, nên bị đình lại. Mấy năm trôi qua, đường phố lại càng chật hẹp hơn, ô tô không thể đi vào được, Tiểu Quang dìu cô đi bộ, quay ra nói với những người còn lại: "Về trước đi, ngày mai tôi đưa cô hai về."

Chu Tiểu Manh vẫn đi giày cao gót, phần dưới chiếc váy dạ hội bó chặt, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả như nàng tiên cá. Năm kia, Tiểu Quang đã mua một căn chung cư cao tầng nhìn ra bờ sông ở khu đất đẹp của thành phố để hiếu kính bố mẹ, nhưng căn nhà cũ ở phố Chợ Bánh vẫn còn, gã cũng thường xuyên quay về. Giờ đã gần sáng, nhưng các tiệm cắt tóc và quán Internet hai bên đường vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có người đi dép lê qua phát ra những tiếng loẹt quẹt, còn có người chào hỏi Tiểu Quang: "Anh Quang về à?"

Tiểu Quang không hay nói chuyện với người khác, chỉ khẽ gật đầu. Chu Tiểu Manh có vẻ không theo kịp gã, cô cảm giác như mình đang đi giữa một mê cung khổng lồ, lại giống như có từng đợt từng đợt gió lạnh lẽo của ngày hôm qua ùa về, làm trái tim cô rét run lên. Trên người cô đang khoác áo vest của Tiêu Tư Trí, cô không ngừng khép hai vạt áo lại với nhau. Áo kiểu nam rộng thùng thình, cô nắm chặt vạt áo trong tay đến nỗi lòng bàn tay âm ẩm. Chu Tiểu Manh ngẩn ngơ nhớ lại, cô cũng từng khoác áo khoác của một người đàn ông đi qua những ngõ phố chật hẹp ở nơi này, khi ấy cũng có cả Tiểu Quang nữa. Có điều, Tiểu Quang bao giờ cũng không gần không xa, đi sau anh ta và cô một bước. Vì hôm đó Tiểu Quang trở về, đúng lúc bắt gặp Chu Diễn Chiếu hôn cô, sự khó xử của hai người từ đó biến thành sự khó xử của ba người. Chẳng rõ Chu Diễn Chiếu đã nói gì với gã, tóm lại từ lần đó, Tiểu Quang luôn nói với cô bằng một giọng không lạnh nhạt cũng chẳng quá nhiệt tình, ở gần bên cô, nhưng lại cũng rất xa cách.

Hôm nay cô chỉ cần một chốn dung thân tạm thời, cô chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ quay lại phố Chợ Bánh trong tình cảnh này. Có lẽ phố Chợ Bánh từ lâu đã không còn là phố Chợ Bánh trong ký ức của cô nữa, cô không ngừng lừa gạt bản thân mình, lừa gạt đến tận hôm nay, thực sự đã cạn kiệt sức lực, đành phó mặc bản thân trôi theo dòng lũ quá khứ, để rồi bị nhấn chìm trong đó.

Căn gác lửng cũ kỹ của nhà họ Dư thậm chí còn chưa đổi cầu thang gỗ, chỉ có chiếc điều hòa hộp kiểu cũ đã thay bằng loại tách rời hai cục nóng lạnh, giờ đã vào thu, nhưng nhà cửa ở đây vẫn nóng như lồng hấp, hàng xóm bật điều hòa làm nước nhỏ tí ta tí tách. Lúc lên lầu, Chu Tiểu Manh bị trượt chân, khi Tiểu Quang đỡ cô dậy, chỉ thấy gương mặt cô đầy vệt nước mắt.

Gã đã quen không hỏi bất cứ điều gì, chỉ đỡ cô dậy, sau đó cúi người xuống cởi giày cho cô, để cô đi chân trần theo mình, từng bước từng bước lên cầu thang. Cuối cầu thang là một miệng hang tối đen, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta, Chu Tiểu Manh đột nhiên cảm thấy hai gối mềm nhũn, bèn nói: "Tôi không lên nữa."

Tiểu Quang cũng không nói gì, chỉ xoay người lại: "Vậy tôi đưa cô hai về."

Chu Tiểu Manh níu chéo áo Tiểu Quang, nhìn gã với ánh mắt như van như nài, Tiểu Quang đứng trong bóng tôi như một chiếc bóng, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Tiểu Manh, cô phải biết, có một số chuyện ngay từ đầu đã không phải như thế rồi."

Chu Tiểu Manh thấy sức lực cùng kiệt, bèn chầm chậm thụp người xuống, ngồi trên bậc thang cao đưa mắt nhìn xuống mấy đốm sáng từ đèn đường chiếu lọt vào, vừa hoang mang lại vừa thất vọng: "Anh nói đi, có phải khi đó anh ấy thật lòng với tôi không, dù chỉ một chút chút thôi?"

Tiểu Quang không lên tiếng, chỉ ngồi cạnh bức tường, toàn thân gã lẩn vào trong bóng tối, khiến cô cảm thấy mình tan tác thành muôn ngàn mảnh như những chuyện quá khứ kia, lại giống như những con thiêu thân, bất chấp tất cả lao về nơi có ánh sáng mà chẳng hề hay biết, rốt cuộc đó chỉ là ngọn lửa thiêu đốt chính bản thân mình.

"Tôi thực sự không muốn sống nữa, lại không thể chết được, anh biết cảm giác ấy thế nào không? Đôi khi tôi tự lừa gạt bản thân rằng, có lẽ mấy năm nay chỉ là một giấc mơ, chỉ cần tỉnh mộng, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Bố tôi không xảy ra chuyện, mẹ tôi vẫn sống khỏe mạnh, anh tôi vẫn là anh tôi, tôi vẫn là chính mình. Anh thấy tôi không tốt với anh ấy phải không? Anh cảm thấy tôi đang nghĩ cách giày vò anh ấy phải không? Anh cảm thấy hôm nay chính là tôi cố ý chạy đến ổ của tên họ Tưởng kia, cố ý làm anh ấy mất mặt phải không? Sao anh không thử nghĩ xem, anh ấy đối xử với tôi thế nào? Anh ấy lừa tôi từ Bắc Kinh về, anh ấy bảo tôi đợi hai ngày, đợi hai ngày anh ấy sẽ trở về cùng tôi đi Canada. Anh ấy đã hứa rồi, khi ấy chúng tôi đã nói rõ với nhau như thế rồi, sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy được?"

Tiểu Quang đứng dậy mở cửa phòng ra, nói: "Cô vào trong đi, tôi đi mua cho cô cái khăn bông mới."

"Tôi không cần khăn bông mới, tôi muốn anh tôi." Giọng Chu Tiểu Manh tựa như người đang nói mớ: "Tôi chỉ cần anh tôi thôi."

Tiểu Quang đã đi xuống được hai bước, rốt cuộc vẫn quay đầu lại, yên lặng nhìn cô, đoạn nói: "Chu Tiểu Manh, cô hãy nhìn nhận lại sự thật đi, đừng tự gạt mình nữa, anh ấy đối với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Có những lúc anh ấy không tốt với cô, nhưng tự cô đã lựa chọn như thế thì đừng trách ai."

"Tôi được lựa chọn gì chứ? Anh ta gạt tôi quay về đây, nếu cho tôi một phát súng, để tôi đi theo mẹ có phải xong không? Tại sao anh ta còn làm cái chuyện không bằng cầm thú ấy chứ? Hai năm nay rốt cuộc anh ta coi tôi là gì chứ? Đồ chơi? Dẫu là đồ chơi chăng nữa, thì cũng có ngày anh ta chơi chán chứ? Tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi?"

"Cô muốn hỏi thì đi mà hỏi anh Mười."

Thân thể Chu Tiểu Manh rụt về phía sau, hình như cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, phải dựa vào vách tường trong góc nhà. Tiểu Quang đi mua hai chiếc khăn bông mới tinh về, thấy cầu thang trống không, chẳng rõ Chu Tiểu Manh đã đi đâu mất.

Gã thầm kinh hoảng, vội đưa mắt nhìn quanh, con ngõ thông đi bốn phương tám hướng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn đường hắt trên nền xi măng. Tiểu Quang nôn nóng, bèn khum tay làm còi, huýt lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn vang lên, mấy nhà lân cận đều lần lượt mở cửa sổ, có người thò đầu ra hỏi: "Anh Quang, xảy ra chuyện gì thế?"

"Có trông thấy một cô gái không? Khoảng hai mươi tuổi, mặc váy dài, trông rất xinh đẹp."

Có người còn đùa cợt, gãi bụng sồn sột vừa nói: "Anh Quang, sao anh đưa đàn bà về Chợ Bánh rồi lại để lạc mất thế, chuyện này chẳng phải khiến người ta cười vỡ bụng ra sao?"

"Đừng lằng nhằng nữa, nói mau, có thấy không?"

"Kia không phải à!" Một người ở căn lầu bên kia đường thò tay ra chỉ, Tiểu Quang ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trên sân thượng có một người đang ngồi trên lan can xi măng hút thuốc, hai chân đung đưa qua lại, chính là Chu Tiểu Manh.

Tiểu Quang xông lên sân thượng, một tay kéo cô xuống, một tay giật lấy điếu thuốc, vừa ngửi liền gặn giọng quát hỏi: "Cô kiếm ở đâu ra?"

"Mua dưới nhà ấy."

Bốn bề tĩnh lặng như tờ, Chu Tiểu Manh mặc đồ dạ hội lại búi tóc, dáng điệu say xỉn, có người không nhìn thấy Tiểu Quang đưa cô tới, tưởng cô là gái làng chơi đi làm về, bèn chào bán "hàng" với cô, Chu Tiểu Manh vừa nghe đã biết là thứ gì, liền mua một điếu.

"Tôi đưa cô về, cô không thể ở đây được."

"Anh trai tôi có biết đâu mà, anh sợ cái gì?" Chu Tiểu Manh cười khanh khách: "Vả lại không phải chính anh ấy cũng hút sao? Còn cả ông bố kia của tôi nữa, suốt ngày hòa thứ gì vào sữa của mẹ tôi thế? Hai bố con nhà họ Chu ấy chỉ có phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn thôi à?"

"Đừng nói bậy nữa!" Tiểu Quang kéo cô, khiến cô loạng choạng, gã lôi cô một mạch vào trong nhà. Chu Tiểu Manh đột nhiên bướng bỉnh đứng ì ra đó, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi gì lớn, cả chiếc bàn ăn kia cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu trên thế gian này chỉ có một người từng trông thấy Chu Diễn Chiếu xuống bếp nấu ăn, thì người đó chắc hẳn là cô. Chiều hôm ấy cô cứ khóc mãi đến đói lả, cuối cùng lại bị Chu Diễn Chiếu cưỡng hôn làm sợ nhũn người ra, lại đúng lúc Tiểu Quang đi lên bắt gặp, mặc dù gã ta chỉ ngẩn ra một thoáng rồi quay đầu đi luôn, nhưng tâm tính thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn khiến cô thực sự cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa. Chu Diễn Chiếu dỗ dành cô mấy tiếng đồng hồ cũng không xong, gần đến nửa đêm, lòng anh ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ cô đói quá sinh bệnh, bèn nấu cho cô một bát mì. Bát mì ấy đương nhiên rất khó nuốt, anh ta chần hai quả trứng vào đống mì sợi trắng ởn, lại thêm rất nhiều dầu, khiến cô không sao nuốt được, cuối cùng Chu Diễn Chiếu đành dẫn cô ra chợ đêm ăn cơm.

Lúc đó, dù chỉ là thiếu niên vụng dại, nhưng anh ta đã từng toàn tâm toàn ý, đối xử với cô tốt như thế.

Cô đột nhiên chẳng còn sức mà hồi tưởng nữa, chỉ chầm chậm lần mò, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ấy.

Cô nói với Tiểu Quang: "Tôi muốn ăn mì, anh nấu cho tôi một bát, được không?"

"Tôi không biết nấu mì, nếu cô muốn ăn, hay là để tôi bảo người ra chợ đêm mua một bát."

"Anh thử xem, nấu mì có khó đâu."

Đôi mắt Tiểu Quang cũng sáng ngời trong bóng tối, gã chầm chậm nói từng chữ một: "Chu Tiểu Manh, trên đời này không có ai là người đó đâu, cô đừng nằm mơ nữa, tỉnh táo lại đi, đừng ép tôi phải nói những lời khó nghe."

Chu Tiểu Manh cười, có điều, cô cười trông còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi không coi anh thành anh ấy đâu, chỉ là, nếu anh không nói vài lời khó nghe, có lẽ tôi sẽ không kìm được mà ảo tưởng, liệu có thể cầu xin anh dẫn tôi bỏ đi được hay không? Tiêu Tư Trí không làm được, nhưng anh thì có thể, dẫn tôi cao bay xa chạy, cả đời không bao giờ quay lại đây nữa."

Thực ra, lúc Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại của Tưởng Khánh Thành, tâm trạng anh ta đang u ám đến cực điểm, anh ta và họ Tưởng kia cũng không phải loại cả đời không qua lại với nhau, ngược lại, thi thoảng cứ độ nửa năm một năm, thế nào cũng có cơ hội gặp mặt. Hai người một ở phía Đông một ở phía Tây, nhưng đám tay chân bên dưới khó tránh khỏi va chạm, có khi làm lớn chuyện thì lúc bày tiệc rượu giảng hòa tự nhiên phải mời hai vị đại ca đích thân ra mặt. Nhưng lúc này mà gọi điện đến, đương nhiên chỉ là cáo chúc tết gà, chẳng có ý gì tử tế.

Vì vậy khi Tưởng Khánh Thành chúc mừng Chu Diễn Chiếu đính hôn hạnh phúc, Chu Diễn Chiếu chỉ cười ha ha lấp liếm cho qua chuyện: "Tiệc đính hôn của tôi mà anh cũng không đến, thật chẳng nể mặt gì cả."

"Tôi cũng muốn đến lắm, nhưng chẳng phải xảy ra chút chuyện nhỏ sao... chậc, cậu Mười, cậu bảo xem cái đám tay chân của tôi, sao chẳng hiểu chuyện gì cả! Em gái cậu đến chỗ tôi ăn đêm, thế mà bọn chúng nó đã rối hết cả lên, còn làm ầm ĩ đòi mời cô hai về nhà làm quen nữa chứ. Tôi đã bảo rồi, mẹ kiếp! Bọn chúng mày toàn lũ xấu xa, thấy con gái người ta xinh đẹp, liền muốn bắt quàng vào. Em gái anh Mười có khác gì con gái của Tưởng Khánh Thành này đâu... thằng nào dám đụng đến một sợi tóc của cô bé, thì không xong với tao đâu!"

"Đừng ngại," Chu Diễn Chiếu cười hờ hững: "Anh Tưởng đang định làm bố tôi đấy à?"

"Ôi chà chà! Chỉ tại cái miệng thối này thôi! Cậu thấy đấy, tôi đây tội cái không biết nói năng, ý tôi là, em gái của cậu thì cũng giống như em gái ruột của tôi vậy, cô bé muốn đến đâu ăn đêm cũng được, cấm đứa nào không biết điều đi làm phiền, cậu nói xem có phải không?"

Chu Diễn Chiếu lạnh lùng đáp: "Chu Tiểu Manh còn không phải em gái ruột của tôi, sao lại thành em gái ruột của anh Tưởng vậy?"

Tưởng Khánh Thành phá lên cười ha hả, nói: "Được rồi, cậu là người thông minh, chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám. Chuyện của Tôn Lăng Hy, tôi không tính toán với cậu nữa, nhưng em gái cậu đã đưa tới tận miệng tôi như thế, tôi cũng không có cách nào ăn nói với đám người dưới. Số hàng kia cậu trả cho tôi, tôi sẽ để em gái cậu trở về nguyên vẹn không thiếu cọng tóc nào."

"Anh Tưởng hồ đồ rồi phải không, số hàng ấy vốn là của tôi, chỉ là anh Tưởng giữa chừng thọc gậy bánh xe vào, còn đánh cho người của tôi suýt chết, cũng may bọn chúng nó liều mạng mới không để mất hàng đấy. Anh Tưởng, tôi còn chưa đòi anh tiền thuốc men đâu đó."

"Cậu Mười, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt hả?"

"Anh cứ việc băm vằm Chu Tiểu Manh ra rồi vứt xuống sông Nam Duyệt cho cá ăn đi, anh cũng biết mẹ nó đã biến bố tôi thành ra nửa sống nửa chết thế này, tôi ngứa mắt với nó từ lâu rồi, chỉ là ông già không nhìn thấy nó thì không chịu ăn cơm, nên mới phải giữ nó lại thế thôi."

"Cậu Mười, có chuyện này tôi lấy làm lạ lắm, mẹ kế của cậu nằm trong bệnh viện, nghe nói một tháng tốn đến sáu bảy vạn tiền thuốc men, lần nào cũng đều do cậu viết chi phiếu, cậu đã hận bà ta như thế, sao vẫn còn chịu bỏ tiền ra?"

Chu Diễn Chiếu cười khẩy: "Anh Tưởng cũng quan tâm chuyện nhà chúng tôi gớm nhỉ? Theo anh Tưởng, nếu anh có một kẻ thù, vậy thì để mụ ta chết thoải mái hơn hay là toàn thân bất động, cắm ống thở nằm trong bệnh viện sống chịu tội thú vị hơn?"

"Khục khục, cậu Mười, kẻ nào đắc tội với cậu cũng thật xui xẻo, có điều vì một kẻ thù mà mỗi tháng tốn nhiều tiền như thế, có đáng không?"

"Mỗi người một sở thích, giống như anh Tưởng ấy, chị nhà sinh cho anh ba đứa con gái, anh tức khí liền ra ngoài nuôi bà hai, vừa sinh được đứa con trai cưng như trứng mỏng, tiền tiêu hằng tháng chắc cũng không ít hơn tôi tiêu tốn cho kẻ thù phải không? À đúng rồi, tháng trước hình như thằng cháu đầy tháng thì phải? Đã không mời khách, lại cũng chẳng mời tôi, anh thật hẹp hòi quá đấy."

Tưởng Khánh Thành hít vào một hơi như thể bị đau răng, nói: "Chu Diễn Chiếu, cậu giỏi lắm."

"Tôi còn biết chị hai với thằng cháu ở đâu nữa cơ, anh Tưởng ạ, thế này không ổn đâu, anh cứ giấu chị dâu, nhưng tính khí của chị dâu như thế, nếu chị ấy biết chuyện này, dễ lại để yên cho anh chắc? Anh vẫn nên đón bọn họ về nhà sớm một chút, như vậy mới yên tâm được."

Tưởng Khánh Thành bật cười ha hả: "Cảm ơn cậu nhắc nhở."

"Cảm ơn thì khỏi cần. Em gái tôi không hiểu chuyện, còn tưởng rằng có một số nơi cũng có thể tùy tiện đi được, anh nể mặt tôi thì đừng chấp nhặt với con nhãi con làm gì. Tôi bảo người đi đón nó về luôn đây."

Tưởng Khánh Thành chợt hờ hững nói: "Hay là thế này, tôi thay thằng em họ cầu hôn, cậu yên tâm, không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy hai nhà chúng ta mấy năm nay cứ tranh qua tranh lại, cũng chẳng ý nghĩa gì. Cậu cũng biết đấy, việc làm ăn càng lúc càng khó, hay là chúng ta liên kết làm chung đi, em gái cậu gả cho em trai tôi, từ nay trở đi, chúng ta là người một nhà rồi."

Chu Diễn Chiếu cười lạnh đáp: "Được đấy, hôm nào hẹn thời gian đi, chúng ta bàn bạc cho tử tế. Hôm nay không được rồi, tiệc đính hôn của tôi mới được nửa chừng, khách khứa đều chưa về."

"Được, cứ quyết định vậy đi." Tưởng Khánh Thành nói: "Mấy hôm nữa tôi sẽ hẹn ngày lại với cậu, đến lúc ấy chúng ta để bọn trẻ gặp nhau cho biết, cậu yên tâm, thằng em tôi cũng học đại học rồi, dáng dấp tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi với em gái cậu."

"Xứng đôi hay không cũng chẳng sao, quan trọng là anh Tưởng có lòng."

"Hô hô, sắp thành người một nhà rồi, việc gì phải khách sáo thế. Cậu yên tâm đi, em gái cậu vẫn ổn, không thiếu cọng tóc nào đâu, mau mau gọi người đến đón con bé về đi."

"Được, để tôi bảo Tiểu Quang đến."

Anh ta dập máy rồi đi ra ngoài, kêu người tìm Tiểu Quang đến. Tiểu Quang vừa bước vào phòng nghỉ, liền xoay tay đóng cửa lại theo thói quen, gã biết Chu Diễn Chiếu chắc có chuyện mới tìm gọi mình đến.

Chu Diễn Chiếu sầm mặt nói: "Chu Tiểu Manh đi đâu rồi?"

"Tiêu Tư Trí vừa mới gọi điện, báo là bọn họ đi ăn khuya bên ngoài."

"Đi tìm!"

Tiểu Quang thấy sắc mặt anh ta khang khác, bèn hỏi: "Anh Mười, sao vậy ạ?"

"Sao vậy? Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao vậy à? Mỗi một người cũng không trông nom nổi! Tiêu Tư Trí ngu, cậu cũng ngu theo nó hả? Nếu tôi không hỏi, có phải cậu còn nói với tôi là chúng nó về nhà rồi không? Về nhà rồi mà chúng nó chạy được đến chỗ Tưởng Khánh Thành à?! Chu Tiểu Manh lên cơn điên, cậu cũng điên theo cô ta hả?" Đến câu cuối cùng, anh ta gần như gầm lên: "Tại sao tôi phải đính hôn, chẳng lẽ cậu còn không rõ à?"

Tiểu Quang chầm chậm ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Chu Diễn Chiếu, Chu Diễn Chiếu rốt cuộc nhận ra mình đã luống cuống, bèn gạt cà vạt ra, mệt mỏi ngồi trên xô pha, lát sau mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không nên mắng cậu. Là tôi xử lý không tốt, lại còn đem cậu ra trút giận."

Tiểu Quang nói: "Anh Mười, có một số lời, thực ra nên nói với cô ta thì hơn."

"Cậu bảo tôi nên nói thế nào đây?" Chu Diễn Chiếu dường như đã mệt mỏi rã rời: "Đi đi, tìm người về đây. Lời của thằng cha Tưởng Khánh Thành ấy nửa thật nửa giả, bị tôi bật trở lại rồi, cậu nghĩ cách tìm người về đây trước đã."

Tiểu Quang hỏi: "Dẫn theo bao nhiêu người?"

"Dẫn theo nhiều người một chút." Chu Diễn Chiếu dường như lấy lại chút sức lực, ngồi thẳng dậy trên xô pha, cười khẩy một tiếng: "Họ Tưởng kia mà muốn chơi rắn, tôi sẽ làm ra chút chuyện cho hắn xem. Tổ chuyên án của bộ Công an vẫn còn ở Nam Duyệt kia kìa, để xem hắn thu xếp vụ này thế nào! Cậu lục soát từng phân từng tấc cho tôi, nếu hắn dám đụng đến người của tôi, tôi sẽ bắt con trai hắn chôn theo!"

Khóe miệng Tiểu Quang hơi mấp máy nói: "Anh Mười, làm vậy họ Tưởng kia sẽ sinh lòng nghi ngờ mất."

"Hắn nghi ngờ từ lâu rồi, sao tôi không thể dựng một màn kịch cho hắn xem chứ? Nếu tôi không dong trống mở cờ, chẳng phải hắn sẽ cho rằng tôi dấu đầu hở đuôi à?"

Tiểu Quang "vâng" một tiếng, rồi xoay người đi ra, Chu Diễn Chiếu đột nhiên gọi giật gã ta lại, dặn: "Vạn nhất Chu Tiểu Manh rơi vào tay kẻ khác thật, cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?"

Tiểu Quang không kìm được biến sắc: "Anh Mười!"

"Bản thân tôi không ra tay được, vì vậy cậu nhất định phải làm giúp tôi." Giọng Chu Diễn Chiếu rất bình tĩnh, như đang nói một việc đã được quyết định từ lâu: "Nếu người ta gửi đến một ngón tay của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn sự thể thành ra như thế phải không?"

Tiểu Quang không nói năng gì, cuối cùng chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Vì vậy, khi nhận được điện thoại của Tiêu Tư Trí, Tiểu Quang như trút được gánh nặng. Nhìn lại đôi tình nhân nhỏ ngu nga ngu ngơ chẳng biết gì, người điềm tĩnh như gã cũng không kìm được cơn giận.

Chỉ là, gã không thể đoán được, cuối cùng Chu Tiểu Manh lại đòi đi phố Chợ Bánh.

Mà gã không ngờ lại dẫn cô đi.

Là ma xui quỷ khiến cũng được, hay là muốn khiến cho bản thân mình tỉnh táo hơn cũng được, kỳ thực nơi cô muốn đến không phải phố Chợ Bánh, cũng giống như nhiều năm về trước, cô ngồi phía sau mô tô, khóc lóc ỉ ôi suốt dọc đường, nằng nặc đòi anh trai.

Lúc ấy gã đã nghĩ gì nhỉ, chắc cũng giống như thời khắc này thôi, chỉ thấy ngẩn ngơ buồn bã.

Chu Tiểu Manh đã thiếp đi, hơi thở đều đặn, tấm chăn mỏng mảnh quấn quanh người cô trông như thể một đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ. Tiểu Quang lại không sao ngủ được. Căn phòng này rất nhỏ, thực ra chỉ là một gian thông bắc ra từ gác lửng, chỗ sâu bên trong để làm nhà vệ sinh, nhích ra ngoài một chút là chỗ ngủ, còn ngoài nữa là phòng ăn kiêm bếp kiêm phòng khách, tổng cộng chỉ có tám chín mét vuông. Từ khi gã đến tuổi thành niên, bố mẹ gã kê cho một cái giường đơn bằng sắt ở gian ngoài cùng, gã đã quen ngủ trên chiếc giường sắt này, dẫu khách sạn đắt tiền đến mấy cũng không thể thoải mái bằng chiếc giường sắt chật hẹp đó.

Chỉ là hôm nay gã không tài nào ngủ được.

Gã đã cai thuốc từ lâu lắm rồi, lúc này đột nhiên muốn hút một điếu, đành ngồi dậy, ngây ra nhìn Chu Tiểu Manh đang ngủ thiêm thiếp cách đó không xa. Để mở cửa phòng trong là yêu cầu của cô, cô nói: "Tôi sợ". Kỳ thực, gã biết không phải cô sợ, mà là cô khó chịu thôi.

Lúc tắm, gã nghe thấy tiếng "lộp bộp", sợ xảy ra chuyện, bèn đứng ngoài cách một lần cửa hỏi cô có chuyện gì, cô đáp: "Có con gián." Nhưng một thoáng, lại nói tiếp: "Đập chết rồi."

Tiểu Quang cảm thấy hai năm nay cô đã thay đổi rất nhiều, hồi trước mà nhìn thấy gián, hẳn sẽ nhảy dựng lên khóc đòi anh trai?

Cho dù thế nào, cô cũng không còn là cô tiểu thư nhà họ Chu mặc váy công chúa, xinh xắn đẹp đẽ như búp bê ấy nữa. Tiểu Quang chợt muốn lay cô tỉnh khỏi giấc mộng, hỏi cô một câu, nhưng cuối cùng gã chỉ thở dài, lại nằm vật xuống chiếc giường sắt.

Khoảng hơn bốn giờ sáng, gã nghe thấy tiếng người lên cầu thang, bèn khẽ khàng đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Chu Diễn Chiếu. Chắc anh ta đến một mình, không biết đã vứt xe ở chỗ nào, phỏng chừng là ở cách đây rất xa, sắc mặt anh ta tái nhợt đầy mệt mỏi, rõ ràng từ tối đến giờ vẫn chưa ngủ.

Tiểu Quang nghiêng người để anh ta vào, rồi nói: "Em đi mua cho anh bao thuốc."

"Không cần. Tôi nhìn một cái rồi đi ngay." Chu Diễn Chiếu đứng ngay ngoài cửa, đưa mắt nhìn Chu Tiểu Manh, lúc nửa đêm cô đã trở mình, bây giờ đang ngủ xây lưng ra phía cửa, chỉ thấy một vệt bóng lưng. Quả nhiên anh ta chỉ nhìn lướt qua, đoạn nói: "Tôi đi đây."

"Em tiễn anh."

"Đừng, đừng để Tiểu Manh ở đây một mình."

Lúc đi tới đầu cầu thang, Chu Diễn Chiếu đột nhiên quay đầu lại, khẽ khàng hỏi: "Cả cậu cũng cảm thấy tôi sai, phải không?"

"Ngay từ đầu anh Mười đã sai lầm rồi." Tiểu Quang nói: "Ban đầu không nên gọi điện cho cô ấy, để cô ấy từ Bắc Kinh trở về."

"Ban đầu nếu tôi để cô ấy đi, thì cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa." Chu Diễn Chiếu trầm mặc mấy giây, đoạn nói: "Lúc đó tôi đã nghĩ rồi, so với việc cả đời không gặp, chi bằng cứ giữ cô ấy lại bên mình, thêm một ngày cũng được, cho dù vạn kiếp bất phục, hậu họa khôn cùng, tôi vẫn sẽ làm như vậy."

Chu Tiểu Manh ngủ một giấc rất ngon, lúc cô thức giấc thì trời đã sáng bảnh. Tiểu Quang đang phơi quần áo ngoài sân thượng, máy giặt kiểu cũ không có chức năng vắt khô, quần bò áo phông vắt trên dây nhỏ nước lõng bõng, trong ánh ban mai, cả người gã ta như bọc trong một viền vàng mềm mại như nhung. Chu Tiểu Manh thấy phố Chợ Bánh vào buổi sớm là yên tĩnh nhất, dường như tất cả mọi người đều chưa ngủ dậy, trên sân thượng nhà hàng xóm, một con mèo đang ngồi chồm hỗm, yên lặng nhìn cô. Thấy cô vươn tay ra đùa chơi với nó, Tiểu Quang liền nói: "Mèo hoang đấy, cẩn thận nó cào cô!"

Con mèo kia khéo léo nhảy lên mái nhà, quay đầu bỏ đi. Tiểu Quang lại hỏi: "Sáng cô ăn gì? Tôi đi mua cho, không thì về nhà ăn."

Chu Tiểu Manh mặc chiếc áo phông cũ của Tiểu Quang tuy là đồ hiệu nhưng đã giặt đến xù cả vải lên, cô mặc vào trông như cái váy ngắn. Quần cộc xắn lên cũng đến đầu gối, đứng giữa ánh nắng, trông như đứa trẻ con, gương mặt vẫn còn thấp thoáng nét hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ. Cô đáp: "Về nhà ăn, đằng nào chẳng bị anh tôi chửi, chửi thì cứ chửi đi, dù sao cũng đã vậy rồi."

Giọng cô nói rất nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện của người khác vậy. Tiểu Quang cố ý không nhìn mặt cô, khom người nhặt một món quần áo trong chậu lên vắt khô, đoạn nói: "Sau này đừng làm như tối qua nữa, dù không vì người khác, thì cũng phải biết nghĩ cho mình chứ."

"Đời tôi coi như xong rồi, còn gì mà nghĩ nữa đâu." Chu Tiểu Manh có vẻ chán chường: "Nếu Tiêu Tư Trí sẵn lòng lấy tôi, tôi gả cho anh ta là xong, nếu anh ta không muốn, thì tôi tìm người khác vậy."

Tiểu Quang ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn cô hồi lâu mới cất tiếng: "Nếu anh ta không muốn, tôi sẽ lấy cô."

Khóe miệng Chu Tiểu Manh hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không giấu nổi vẻ kinh hoảng: "Anh tôi sẽ không chấp nhận đâu."

Tiểu Quang đột nhiên vươn tay ra, chạm nhẹ lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, một cử chỉ thân thiết xưa nay chưa từng có. Chu Tiểu Manh ngây người nhìn gã ta, lòng bàn tay gã hơi ẩm, cách một làn tóc nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ẩm nơi tay gã. Gã đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: "Đồ ngốc."

Chu Tiểu Manh bần thần đứng đó, nhìn gã phơi hết từng món từng món quần áo, cuối cùng, Tiểu Quang nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về."

Đêm qua Chu Tiểu Manh mượn rượu giả điên, Tiêu Tư Trí không biết chỗ đó là địa bàn của ai, nhưng cô thì rõ mồn một. Với tính cách của Chu Diễn Chiếu, chắc hẳn sẽ lại gây khó dễ với cô, chẳng ngờ khi cô về nhà thì Chu Diễn Chiếu đã đến công ty từ sớm. Tôn Lăng Hy vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Quang đưa cô về rồi vội vã đi ngay, một mình cô ăn bữa sáng. Qua cửa sổ, cô chợt nhìn thấy ông Chu Bân Lễ ngoài vườn, đang ngồi một mình trên xe lăn, ngẩn ngơ trước một khóm mã đề.

Chu Tiểu Manh bèn đi ra, gọi một tiếng: "Bố!"

Ông Chu Bân Lễ khó nhọc ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cô hỏi: "Mẹ con đâu?"

"Mẹ ra phố rồi." Chu Tiểu Manh ngồi thụp xuống, chỉnh lại tấm chăn len đắp trên đùi ông: "Bố đừng ngồi đây nữa, nắng chiếu tới rồi."

"Ừm..." Ông già ngơ ngác nhìn cô, hỏi: "Tiểu Manh? Sao con gầy thế? Có phải sắp thi không?"

"Vâng ạ, sắp thi rồi."

"Học hành đến gầy rộc cả người đi thế này." Ông già thương xót vươn bàn tay ra: "À, bố cho con cái này hay lắm."

Chu Tiểu Manh biết ông lúc thì ngớ ngẩn lúc lại tỉnh táo, vì vậy chỉ hùa theo dỗ dành: "Vâng."

"Bố giấu chìa khóa ở bên dưới chậu hoa ấy." Ông già tỏ vẻ thần bí chỉ vào chậu sơn trà: "Lấy đi."

Chu Tiểu Manh vâng một tiếng, nhưng không nhúc nhích, ông Chu Bân Lễ lại sốt ruột giục giã: "Mau nhấc chậu hoa lên, mau lên con!"

Chu Tiểu Manh hết cách, đành giả bộ nhích chậu hoa ra một chút, đồng thời thò tay sờ sờ, miệng nói: "Chìa khóa gì chứ..." Đột nhiên tay cô chạm phải thứ gì đó cưng cứng trong đám đất bùn, vội móc ra xem, không ngờ lại là một chiếc chìa khóa, có điều không biết giấu ở đó bao lâu, đã lốm đốm hoen gỉ.

Chu Bân Lễ thấy cô lấy được chìa khóa, liền cười đầy vẻ đắc ý: "Bố với mẹ con cùng giấu vào đấy đấy, người khác không ai biết đâu. Tiểu Manh, chúc mừng sinh nhật!"

Chu Tiểu Manh thấy mũi mình cay cay, Chu Bân Lễ đã quên hết mọi sự, duy chỉ có một chuyện ông vẫn còn ghi nhớ, hôm nay là sinh nhật cô. Trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ còn mình ông là nhớ sinh nhật cô, đã mấy năm nay cô không làm sinh nhật, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô còn tâm trạng nào mà tổ chức sinh nhật nữa đâu.

Mấy năm trước, ngày cô rời nhà ra đi chính là hôm trước sinh nhật, mặc dù bà Diệp Tư Dung vẫn luôn chủ trương cho cô sang Canada, còn một tay làm thay cô hết mọi thủ tục du học, nhưng bà nằm mơ cũng không ngờ, Chu Diễn Chiếu sớm đã đặt vé bay cùng một chuyến với cô.

Lúc ấy đúng là ngốc, tưởng rằng chỉ cần đi thật xa là thoát khỏi mọi phiền nhiễu có thể có của thế tục, thậm chí, có thể thoát khỏi bố mẹ.

Ở Bắc Kinh, khi nhận được điện thoại báo trong nhà có chuyện, phản ứng đầu tiên của cô và Chu Diễn Chiếu lại là bố mẹ phát hiện bọn họ bỏ trốn với nhau, nên mới bày trò gạt hai người trở về. Nhưng cuộc điện thoại thứ hai là do Tiểu Quang gọi, Chu Diễn Chiếu nghe rất lâu, cô vĩnh viễn nhớ mãi sắc mặt tái nhợt của anh ta sau khi dập máy, anh ta nói: "Tiểu Manh, em đi Canada trước đi, em cứ ở bên đấy, an toàn hơn. Anh về nhà xem rốt cuộc là chuyện gì, nếu không có gì, anh sẽ nhanh chóng sang tìm em."

Cô đưa anh ta ra sân bay, chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã cảm thấy anh ta càng lúc càng rời xa mình, đứng trước cửa kiểm tra an ninh sân bay, anh ta ôm cô lần cuối, nói: "Đợi anh!" chỉ hai chữ ấy thôi đã khiến cô rơi lệ, cô ôm chặt eo anh ta, nhất quyết không chịu buông tay, rốt cuộc vẫn là anh ta lòng dạ cứng rắn, vừa dỗ vừa gạt cô buông tay. Cô nhòa lệ đứng ở chỗ kiểm tra an ninh, trân trối nhìn anh ta đi vào, từng bước từng bước xa dần, bỗng nhiên một cảm giác vô duyên vô cớ trào lên, dường như cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Chu Tiểu Manh nán lại Bắc Kinh hai ngày, hoãn cả vé máy bay, rốt cuộc vẫn không muốn một mình lên máy bay. Cô ôm một tia hy vọng mỏng manh, hy vọng trong nhà không xảy ra chuyện gì lớn, anh ta sẽ quay lại đi cùng với cô.

Sau đó, anh ta gọi điện cho cô, nói ông Chu Bân Lễ gặp tai nạn giao thông, bị thương rất nặng, cả bà Diệp Tư Dung cũng bị thương, cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ, lập tức mua vé máy bay về nhà.

Lúc ấy cô nghĩ gì nhỉ?

Chỉ lo lắng cho bố mẹ, và lo lắng cho cả anh ta nữa, giọng anh ta trong điện thoại đầy âu lo, toát lên vẻ mệt mỏi khôn cùng, nhà họ Chu dù sao cũng ở trong giới xã hội đen, làm ăn lớn, đắc tội cũng nhiều người. Lúc ấy, trong lòng cô chỉ nghĩ, "Các vị thần Phật ở trên trời, nếu các vị nghe được, cầu xin cầu xin các vị hãy phù hộ cho anh trai con, bố mẹ đã gặp chuyện rồi, anh ấy không thể nào gặp chuyện gì được nữa."

Cô quên cả hôm đó là sinh nhật mình, chỉ nhớ lúc bước qua cửa, trông thấy Chu Diễn Chiếu vẫn bình yên vô sự đứng giữa phòng khác, anh ta ngoảnh lại nhìn cô, đó là lần cuối cùng, anh ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng trìu mến ấy.

Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, quá khứ phủ bụi từ lâu đã bị cô chôn vùi dưới mười tám tầng địa ngục, bất cứ ai cũng không dễ gì lục xem được. Chỉ không thể ngờ, thì ra nhiều năm trước, bố mẹ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, nhưng cô chưa kịp nhận món quà ấy thì đã nảy sinh biến cố.

Ông Chu Bân Lễ nhìn cô đứng ngây ra đó như người mất hồn, còn tưởng cô quá đỗi kinh ngạc và mừng rỡ, liền hả hê như một đứa trẻ: "Két bảo hiểm trong ngân hàng, mật mã và chìa khóa, ngoài ra còn phải đích thân con ký tên mới mở được, mật mã chính là ngày sinh nhật của con."

Cô nghe thấy giọng mình xa xăm như thể người khác đang nói chuyện: "Cảm ơn bố!"

"Cảm ơn mẹ của con ấy, là bà ấy bảo giấu chìa khóa ở dưới chậu hoa, sau đó để con tự đi tìm, nhất định rất thú vị, ha ha, ha ha."

Chu Tiểu Manh thấy ông nhe cả răng ra cười, lòng không khỏi dấy lên cảm giác buồn bã: "Bố à, con đẩy bố vào trong nhé, bố đến giờ ngủ trưa rồi."

"Được... được..." Ông Chu Bân Lễ nói: "Nhớ đi mở két bảo hiểm đấy."

"Vâng."

Chiều hôm ấy cô đến ngân hàng, sau khi ký tên chứng thực thân phận, người của ngân hàng phải dùng dầu máy chà xát chiếc chìa khóa một lúc lâu mới phối hợp với mật mã để mở két bảo hiểm ra được.

Thì ra là dấu tay và dấu chân của cô hồi còn là trẻ sơ sinh trên chiếc khuôn thạch cao be bé, thời đó, làm mấy thứ kiểu này đều rất sơ sài, không giống như bây giờ đâu đâu cũng đầy các công ty làm đồ lưu niệm. Hồi đó cũng là bà Diệp Tư Dung viết: "Chúc mừng sinh nhật! Tiểu Manh của mẹ!"

Trong khoảnh khắc, Chu Tiểu Manh cơ hồ như bị rút hết toàn bộ sức lực, phải dựa vào chiếc cột, đây là những dòng chữ cuối cùng mẹ cô viết, bà sẽ không bao giờ tỉnh lại, càng không bao giờ viết lách gì được nữa.

Một giọt nước mắt rất lớn rơi xuống tấm thiệp mừng, cô vội vàng đưa tay quệt đi, sau đó giơ tấm thiệp lên áp sát vào môi mình, giống như vô số lần mẹ hôn cô vậy. Tấm thiệp không một nếp gấp, nhưng bấy nhiêu năm trôi qua, Chu Tiểu Manh có cảm giác mình đã sống cả một đời người, những mảnh vụn quá khứ đều xa xôi như kiếp trước.

Chỉ một chút mảnh vụn ấy, cũng đủ làm cô thỏa mãn rất lâu, rất lâu.

Nhân viên bán hàng thấy cô thương cảm nhường ấy, cũng không quấy rầy, cuối cùng khi cô sắp rời đi, người đó mới hỏi: "Cô Chu, vẫn còn một két bảo hiểm nữa đăng ký tên cô, kỳ hạn thuê sắp hết rồi, cô có muốn thuê tiếp không ạ?"

"Gì cơ?" Chu Tiểu Manh ngẩn người ra, rồi nhanh chóng định thần lại, tưởng là Chu Bân Lễ lấy tên mình mở két bảo hiểm, ông đã không còn nhớ mấy chuyện này nữa, bèn nói: "À, tôi quên mất, có thể lấy hợp đồng cho tôi xem không? Cũng cần chìa khóa và mật mã nữa à?"

"Cô ký tên là mở được rồi, giống như thẻ tín dụng ấy."

Chu Tiểu Manh nói: "Vậy thì mở ra xem đi, xem xong tôi sẽ quyết định có tiếp tục thuê nữa không."

Nhân viên ngân hàng lấy chứng từ ra cho cô ký tên, sau đó mở két bảo hiểm. Trông thấy trong ngăn két là một hộp giày, tim cô đột nhiên đập rộn lên, bàn tay cũng run rẩy dữ dội, cơ hồ không dám mở ra nhìn.

Cuối cùng cô vẫn mở ra, quả nhiên nó đựng một đôi giày gỗ hết sức tinh xảo, bên trong khoét rỗng trạm hình hoa, bên ngoài lại dùng sơn màu tô vẽ hoa văn. Cô lật ngược hai chiếc giày lại, quả nhiên dưới đế giày có khắc chữ. Bên dưới một chiếc khắc "suốt đời", chiếc kia khắc "bên nhau".

Hồi cô mười sáu tuổi, Chu Diễn Chiếu từng đi Hà Lan một chuyến, cô dặn đi dặn lại, đòi anh ta mua cho một đôi giày gỗ, kết quả anh ta vẫn quên mất. Sau khi anh ta trở về, cô không chịu bỏ qua, giận dỗi suốt mấy ngày liền. Chu Diễn Chiếu nói: "Giày gỗ thì có gì khó đâu, để mấy hôm nữa anh làm cho em một đôi."

Chu Tiểu Manh nói: "Bốc phét!"

"Thề không bốc phét, em đợi đấy mà xem tay nghề của anh đi!"

Chu Diễn Chiếu rất có tài điêu khắc, có lẽ vì anh ta chơi dao rất giỏi, mà điêu khắc lại cần sự khéo léo. Hồi anh ta còn nhỏ, bà Diệp Tư Dung thấy anh ta không chịu học cái này, cũng không chịu để tâm cái kia, cả ngày chỉ cầm con dao nhỏ chạm chạm trổ trổ, bà đã không hề ngăn cản. Đợi anh ta lớn lên chút nữa, thậm chí bà còn mua công cụ cho, để anh ta đẽo tượng, khắc con dấu.

Chu Diễn Chiếu không mấy hứng thú với những chuyện văn nhã như khắc ấn, nhưng tiện tay khắc con chó con mèo gì đấy thì lại rất say sưa hào hứng. Song tính tình của anh ta, dẫu có thích cũng chẳng duy trì được mấy ngày. Chu Diễn Chiếu thời niên thiếu rất bận rộn, sở thích nhỏ ấy đã bị anh ta quăng lên tận chín tầng mây rồi.

Đến khi anh ta tìm khúc gỗ để đẽo giày, Chu Tiểu Manh lại mê tín nói: "Bạn em bảo không thể tặng giày cho người khác được, tặng giày tức là muốn càng đi càng xa, xui lắm."

Chu Diễn Chiếu cười phì một tiếng, nói: "Cái gì mà may với chẳng không may, vậy anh khắc mấy chữ ở đế giày là được rồi, khắc chữ suốt đời bên nhau đi, đủ may mắn chưa?"

Sau đó, anh ta bận nhiều việc, chuyện đôi giày gỗ ấy, không thấy anh ta nhắc đến nữa.

Cô cứ ngỡ rằng anh ta không khắc, nhưng thì ra, là anh ta không tặng.

Dù đã khắc suốt đời bên nhau, thì ra cũng không thể một đời bên nhau.

Cô dùng đầu ngón tay chầm chậm ve vuốt vết khắc sâu dưới đế giày, đời người dài đằng đẵng như thế, vận mệnh khó lường như thế, bốn chữ "suốt đời bên nhau" khiến người ta mê đắm xiết bao.

Sau khi ra khỏi ngân hàng, Chu Tiểu Manh không về nhà ngay, mà đi mua một cái bánh ga tô.

Số tiền mặt trong tay cô chỉ có hạn, thẻ phụ mà Chu Diễn Chiếu đưa cho cô lại không thể rút được tiền, có lẽ không ai tin, đường đường cô hai nhà họ Chu mà trên người lúc nào cũng không xu dính túi. Thành tích học tập của cô tuy thuộc loại trung bình khá, nhưng lại thường xuyên nghỉ học nên cũng không thể giành được học bổng, có tiền mặt hay không toàn bộ đều phải trông vào sự cao hứng của Chu Diễn Chiếu, hỏi xin tiền của anh ta là một việc rất khó khăn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, thông thường Chu Tiểu Manh cũng không mở miệng đề cập chuyện ấy với anh ta. Cảm giác giẫm đạp lòng tự tôn của mình dưới chân quá đỗi khó chịu, đặc biệt là khi nhận mấy tờ giấy bạc màu hồng phấn từ tay anh ta, lần nào như lần nấy đều khiến cô cảm thấy mình đang bán chính bản thân mình, mà sự thật cũng đúng như thế. Có điều, khi ngay cả việc dối mình dối người cũng trở nên xa xỉ, cô luôn vô thức né tránh sự khó xử ấy.

Có khi Chu Diễn Chiếu nổi hứng lên sẽ đưa cho cô mấy bó tiền mặt, để cô đếm chơi, đếm xong anh ta thường mang đi chẳng để lại cho cô tờ nào, còn châm chọc nói: "Chỉ lúc đếm tiền nom cô còn lanh lợi một chút." Thoạt đầu, Chu Tiểu Manh còn cảm thấy khó chịu, về sau khi anh ta nói những lời kiểu ấy, cô cũng tảng lờ như không nghe, chỉ là, đôi khi nhân lúc anh ta ngủ, cô có lén lút lấy một hai tờ tiền trong ví anh ta. Ví Chu Diễn Chiếu thường không có nhiều tiền mặt, hôm sau tự nhiên anh ta sẽ biết, có lúc anh ta sẽ ép cô giao tiền ra, có lúc lại quên mất không truy hỏi. Cô biết mình không nên lấy tiền của anh ta như vậy, nhưng những chỗ cần tiêu tiền lại quá nhiều, không phải lúc nào cũng có thể quẹt thẻ, vả lại chỉ cần cô quẹt thẻ, cô ăn gì, mua gì, đi nơi đâu, anh ta đều sẽ biết rõ mồn một.

Anh ta dùng tiền bạc đan thành một cái lồng, khiến cô chẳng thể nào đi đâu được.

Đến lúc này, toàn bộ tiền mặt trên tay cô chỉ còn hơn ba trăm bốn mươi đồng, những lúc buồn bực, cô thường chỉ muốn ăn một mình, không quẹt thẻ, tựa hồ làm thế có thể chứng minh được điều gì đó. Cô biết mình ấu trĩ, tiền mặt và quẹt thẻ, chẳng phải đề là tiền của anh ta hay sao?

Có gì khác biệt đâu?

Nhưng hôm nay cô vẫn mua cho mình một chiếc bánh ga tô, một chiếc rất nhỏ cũng phải hơn hai mươi đồng rồi. Cô ngồi trong cửa tiệm ăn từng miếng, từng miếng một, sau đó đi vào bệnh viện thăm bà Diệp Tư Dung.

Cô cố ý dành cơ hội đi thăm mẹ tháng này đến ngày hôm nay. Bà Diệp Tư Dung vẫn như vậy, không có bất cứ thay đổi gì. Cô giúp hộ lý rửa ráy cho mẹ. Hôm nay, Chu Tiểu Manh trầm mặc khác thường, không muốn nói gì. Thời còn ẵm ngửa, khi cô vừa mới ra đời, chắc mẹ cũng chăm sóc sô như thế này nhỉ? Cô không biết nói chuyện, ngủ suốt cả ngày, chỉ biết khóc. Còn bà Diệp Tư Dung bây giờ, thậm chí còn không biết khóc nữa.

Đến khi hộ lý ra về, trời đã sâm sẩm tối. Trời hoàng hôn chừng như lại sắp muốn mưa, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh có một cây đa, tán lá sum suê rậm rạp, mỗi lần gió thổi qua lại nghe xào xạc.

Cô đứng thật lâu thật lâu trước giường bệnh của mẹ, mãi tới khi trời tối hẳn, mới nói: "Mẹ, con lấy anh trai có được không?"

Ngập ngừng một chút, cô lại tự cười một mình: "Con biết là không được đâu, mẹ đừng giận. Anh ấy đã hại mẹ ra nông nỗi này, con làm sao có thể lấy anh ấy nữa chứ?" Cô cúi đầu, vuốt nhẹ ngón tay lên thành giường bệnh bằng sắt, giọng nói thấp trầm đến độ gần như không thể nghe thấy: "Nhưng mà mẹ ơi, cứ nghĩ đến chuyện anh ấy sắp lấy người khác, con vẫn buồn lắm... thực sự rất buồn."

Không có ai trả lời cô, chỉ có âm thanh đơn điệu của đống máy móc, và tiếng gió ngoài cửa sổ.

Cô buồn bã tự nhủ, nếu mẹ vẫn còn tỉnh táo thì tốt quá, mình có thể khóc, có thể làm ầm ĩ lên, có thể nhõng nhẽo, thậm chí có thể không nói lý lẽ gì, dù mẹ tát cho cô một cái, có lẽ cô cũng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.

Rời khỏi bệnh viện, Chu Tiểu Manh một mực đòi bắt xe buýt về nhà, lái xe hết cách, đành mặc cho cô bỏ tiền xu vào hộp rồi lên xe, còn mình thì lái xe đi theo sau xe buýt. Chuyến xe này không đông lắm, lúc lên xe có người đi sát phía sau cô, nhưng lại không có tiền lẻ, đành ngượng ngùng hỏi cô: "Cô à, có thể cho tôi mượn hai đồng không?"

Chu Tiểu Manh chau mày lại, lúc này đây cô không muốn nói chuyện gì hết, càng không muốn để ý đến một người xa lạ, bèn móc ra hai đồng tiền quẳng vào trong hộp. Người kia cảm ơn rối rít, song vẫn theo cô đi tới hàng ghế cuối cùng, cô ngồi xuống ghế sát cửa sổ, y liền ngồi xuống bên cạnh cô. Chu Tiểu Manh lại không kìm được chau mày, vì phía trước còn rất nhiều chỗ trống, người này rõ ràng là cố ý ngồi cạnh cô. Quả nhiên, người kia vừa mở miệng ra đã hỏi: "Có tiện để lại cách thức liên lạc không, để tôi trả tiền lại cho cô."

Không phải Chu Tiểu Manh chưa từng bị người ta tán tỉnh, cô rất xinh đẹp, từ hồi trung học đã là hoa khôi của trường, đáng tiếc, cô lại có người anh trai như Chu Diễn Chiếu, nên đám con trai kia đành có lòng mà không có gan thôi. Sau khi vào đại học, cô cũng ít qua lại với bạn học, lại không ở trong trường, nhưng vẫn có các sinh viên nam khoa khác nghe tiếng mà đến, cứ lượn lờ bên ngoài phòng học. Sau này bọn học dần dần biết được gia thế nhà cô không tầm thường, ngày ngày lại có xe xịn đến đưa đi đón về, rất nhiều người mới đánh trống thu quân.

Chu Tiểu Manh rất có kinh nghiệm đối phó với loại người này, chỉ lạnh lùng buông ra ba chữ: "Không cần đâu", rồi ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chẳng ngờ tay kia vẫn không chịu buông tha, cười toe toét hỏi: "Tôi thấy cô cũng lên xe ở bệnh viện XX, có phải đang làm việc ở đó không?"

Chu Tiểu Manh lấy điện thoại ra, nhét tai nghe vào, không ngờ người kia lại đột nhiên thò tay định giật tai nghe của cô xuống. Cô phản ứng cực nhanh, cùi trỏ trầm xuống thúc vào ngực đối phương, chẳng ngờ người này cũng là cao thủ cận chiến, xuất chiêu còn nhanh hơn cả cô, cùi trỏ Chu Tiểu Manh chưa chạm vào ngực y đã bị y tóm chặt lấy. Chỉ một chiêu thôi, cô đã biết mình không phải đối thủ của người này, lập tức giơ tay ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, nhưng đối phương thò tay ra vớt một cái, nắm vào sợi dây tai nghe mỏng mảnh, không ngờ giật lại chiếc điện thoại trở về. Y cười hì hì hỏi: "Điện thoại tốt như vậy, cô ném đi làm gì?"

Chu Tiểu Manh cười gằn: "Hẳn không phải anh không biết tôi là ai chứ? Nhìn thấy chiếc Mercedes Benz đằng sau kia không? Lái xe chỉ cần cảm thấy bất ổn, sẽ lập tức gọi người đến ngay."

Người kia thò đầu ra liếc nhìn, nhưng vẫn cười hì hì như trước: "Có thấy chiếc BMW chạy phía sau chiếc Benz không? Đó là lái xe của tôi, hai chúng ta cũng xứng đôi vừa lứa lắm, cô Mercedes tôi BMW."

Chu Tiểu Manh liếc nhìn chiếc BMW đang theo sát đằng sau chiếc Mercedes, lái xe phỏng chừng đã phát hiện bị theo dõi, cô trông thấy rõ mồn một anh ta đang gọi điện thoại đồng thời màn hình điện thoại của cô cũng chớp lên, hiển thị hai chữ "lái xe".

Người kia đưa trả lại điện thoại cho cô, nói: "Phiền cô mau mau nghe điện thoại, đừng làm lớn chuyện lên nữa, tôi chỉ có qua có lại một chút thôi."

Đã tới nước này, Chu Tiểu Manh không thể không hỏi: "Cái gì mà có qua có lại?"

"Anh tôi nói, con bé nhà họ Chu còn có gan đến chỗ chúng ta chơi đêm, mày là đàn ông đàn ang, mất cái gì chứ đừng để mất mặt... cô biết đấy, đám xã hội đen bọn họ coi trọng nhất chính là thể diện, hết cách, tôi đành phải đích thân đi một chuyến vậy. Cô nói đi, đang yên đang lành không dưng cô chạy đến phía Tây thành phố làm gì, ông anh tôi đang rầu vì không kiếm được chuyện gì để sửa gáy tôi đây, cô làm thế này không phải là hại tôi à?"

Chu Tiểu Manh cuối cùng cũng hiểu ra: "Anh họ Tưởng?"

"Đúng thế." Người kia có vẻ thành khẩn: "Mau mau nghe điện thoại của lái xe nhà cô đi, bảo là cô không sao, khỏi cần để ý chiếc xe phía sau. Chuyện này mà làm lớn lên, đối với cả hai chúng ta chẳng có gì hay ho cả, đúng không?"

Chu Tiểu Manh không ngần ngừ, lập tức nghe máy: "Tôi không sao."

Giọng tay lái xe cuống lên: "Cô hai, chiếc BMW phía sau đang theo đuôi chúng ta."

"Đấy là xe của bạn tôi, chỉ đùa với chúng ta chút thôi mà, mặc kệ nó đi."

"Nhưng mà..."

"Đây là địa bàn của anh tôi, chừng mười phút nữa là có thể trông thấy tòa nhà công ty anh ấy rồi, anh sợ cái gì?"

Tay lái xe nghĩ thấy cũng phải, ở nửa bên này của thành phố, Chu Diễn Chiếu tuy không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng chẳng sợ ai cả. Nhưng anh ta đã quen tính cẩn thận, vẫn hỏi thêm: "Hay là gọi điện cho anh Quang, bảo anh ấy phái thêm một xe nữa đến đón cô."

"Thôi khỏi, nhìn thấy hắn là bực mình rồi."

Chu Tiểu Manh không đợi lái xe nói thêm đã dập máy, sau đó bình thản quan sát người kia. Y cùng lắm khoảng hai lăm tuổi, ăn mặc xem chừng rất bình thường. Chu Tiểu Manh nghiên cứu rất sâu về trang phục đàn ông, vì có một khoảng thời gian rất dài, quần áo của Chu Diễn Chiếu và Chu Bân Lễ đều do cô mua. Bởi vậy, cô vừa liếc nhìn đã nhận ra ngay, áo sơ mi đối phương mặc trên người là hàng đặt may tại Nhật Bản, vì sâu bên trong cổ áo có thêu chữ, mà thông thường các nhà may Nhật Bản thường thêu tên khách hàng ở mặt bên trong của bộ đồ Tây. Từ góc nhìn của Chu Tiểu Manh, vừa khéo trông thấy một chữ "trạch", cô liền hỏi: "Anh là Tưởng Trạch?"

"Thì ra cô đã biết tôi tên Tưởng Trạch." Tưởng Trạch lập tức cụt hứng: "Anh trai cô chắc không phải đã nói hết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ của tôi cho cô nghe rồi đấy chứ? Bao gồm cả chuyện hồi tôi đi học mẫu giáo từng hôn cô bé nằm giường bên cạnh?"

Chu Tiểu Manh chẳng tỏ thái độ gì, chỉ khéo léo nói: "Anh tôi chưa nói." Câu nói này rất ngắn gọn, lại cũng rất dễ khiến người ta hiểu sang nghĩa khác, làm cho Tưởng Trạch không biết cô nói anh trai mình chưa nói chuyện gì.

Quả nhiên Tưởng Trạch liền vắt tréo chân, bộ dạng trông rất nhàn tản: "Nếu cô cũng là người hiểu chuyện, vậy tôi nói thẳng vào đề luôn. Tôi ấy à, chẳng hứng thú gì với mấy chuyện vớ vẩn của anh tôi, nhưng khổ nỗi anh ấy lại chỉ có ba đứa con gái, vì vậy suốt ngày cứ canh cánh trong lòng, suy nghĩ việc đưa tôi lên làm người kế tục. Cô nói xem, tôi đây đường đường tốt nghiệp đại học Tokyo, sao có thể đi làm xã hội đen với anh ấy được cơ chứ!"

Lời này kỳ thực là nửa thật nửa giả, Tưởng Khánh Thành có ba đứa con gái là sự thật, nhưng bà hai của y vừa mới sinh cho y một đứa con trai, chẳng qua che giấu kín kẽ, nên không có mấy người biết mà thôi. Tuy Tưởng Trạch cũng biết chuyện, nhưng theo ý Tưởng Khánh Thành, con trai mình quá nhỏ, giờ vẫn còn đang quấn tã, đến khi nó lớn thì y không biết đã già đến thế nào, trên giang hồ chém chém giết giết, đám thủ hạ bên dưới cũng chưa chắc đã phục theo. Vì vậy, y muốn bồi dưỡng một người đáng tin cậy trước khi con trai mình có thể thừa kế sự nghiệp, nghĩ đi nghĩ lại, đương nhiên chỉ có người trong nhà đáng tin. Tưởng Khánh Thành không có anh em, vì vậy người thân nhất chính là cậu em họ này, không ngờ Tưởng Trạch hoàn toàn không nể nang gì y, vừa nghe nói phải thân cận với cô hai nhà họ Chu liền lập tức hành động, định phá thối chuyện này ra.

Đùa chắc, bảo lăn lộn trong giới xã hội đen Tưởng Trạch đã không thể chịu được rồi, có điều, hắn đã có tính toán riêng, trước tiên phải dỗ dành cho anh họ mình lơ là cảnh giác, sau đó bỏ chạy ra nước ngoài là xong. Không ngờ, anh họ lại đòi giới thiệu em gái của một đại ca hắc đạo khác làm vợ hắn, như vậy đời này chẳng phải hắn sẽ sa chân vào giới xã hội đen không rút ra được hay sao?

Bấy giờ, khi nghe Tưởng Khánh Thành tính toán chắc như ăn bắp, hắn đã không nhịn nổi cười: "Chỉ nghe nói đến hôn nhân chính trị, hôn nhân thương nghiệp, thời buổi này, không ngờ cả xã xã hội đen cũng tính đến chuyện bắt thông gia với nhau à?"

Tưởng Khánh Thành trừng mắt nhìn hắn: "Nói năng cái kiểu gì vậy? Cái gì mà xã hội đen? Chúng ta rõ ràng là người làm ăn, mà dù là xã hội đen thì sao chứ? Cái xã hội này, muốn làm xã hội đen cũng phải có kỹ thuật, phải dùng đến nhân tài, cậu tưởng dễ ăn chắc?"

"Không dễ, không dễ!" Tưởng Trạch vẫn nheo mắt cười hì hì: "Nhưng anh à, dù không dễ, anh cũng không thể hy sinh hạnh phúc cả đời em, bảo em đi lấy cái cô Hai nhà họ Chu gì đó chứ!"

"Cô hai nhà họ Chu có điểm nào không xứng với cậu?!" Tưởng Khánh Thành nói: "Tôi thấy cậu không xứng với con bé thì có! Chỉ riêng chuyện nó dẫn một thằng nhãi con đến dưới nhà tôi ăn cháo thuyền, tôi đã phải giơ ngón tay cái, khen nó một tiếng gan dạ rồi. Người ta là con gái xinh đẹp yểu điệu, còn có khí phách giang hồ nhi nữ như thế, đâu có giống cậu, suốt ngày học hành đến đần độn cả người ta, lại coi thường đám hắc đạo chúng tôi nữa. Tôi cho cậu đi học, nuôi cậu lớn chừng này, chẳng lẽ cậu còn không bằng một đứa con gái?"

"Anh à, đừng dùng trò khích tướng với e." Tưởng Trạch rất khôn ngoan, không dễ lừa phỉnh: "Người ta chạy đến dưới cửa nhà anh ăn cháo thì có gì ghê gớm đâu, đáng để anh khen ngợi như vậy à?"

Tưởng Khánh Thành "hừ" một tiếng, đập một tấm ảnh xuống trước mặt hắn. Tưởng Trạch liếc nhìn, trong ảnh là một đôi tình nhân trẻ, bộ dạng thân mật, hai người đều tầm hai mươi tuổi, dung mạo người con gái có thể nói là xinh đẹp kinh người, quyến rũ khả ái, còn người nam lại hơi bị tầm thường, chẳng có gì nổi bật.

Tưởng Trạch không khỏi lắc đầu cảm thán: "Hoa nhài ơi là hoa nhài, sao lại cắm vào..."

Tưởng Khánh Thành cười đắc ý: "Chẳng phải cậu vẫn khoe khoang rằng trong ba tháng có thể theo đuổi bất cứ cô gái nào đó sao? Kể cả loại hoa đã có chủ. Đây chính là em gái Chu Tiểu Manh của Chu Diễn Chiếu, bên cạnh chính là bạn trai của con bé, nếu cậu theo đuổi được nó, tôi coi cậu như giỏi."

Tưởng Trạch hoàn toàn không mắc bẫy: "Nhưng mà đối với mỗi cô gái đã cưa đổ được đấy, hứng thú của em cũng sẽ không kéo dài hơn ba tháng đó! Nếu em cưa đổ cô ta rồi lại đã đi, anh trai cô ta lại để yên cho em chắc? Có khi còn liên lụy đến anh nữa ấy chứ."

"Đừng lăng nhăng nữa, chỉ cần cậu cưa đổ con bé, dù một ngày sau đá nó luôn cũng được, tôi đảm bảo không kiếm cậu làm phiền nữa."

"Thật không?"

"Đã bao giờ tôi lừa cậu chưa?"

"Xong nhé!"

Có điều Tưởng Trạch đang hứng chí dạt dào không ngờ rằng, Chu Tiểu Manh ngoài đời thực sự rất xinh đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh, nhưng hắn không hề bất ngờ trước bản lĩnh quyền cước của cô, thế mới giống em gái của Chu Diễn Chiếu. Nếu Chu Diễn Chiếu không có bản lĩnh thực sự, thì làm sao lấn át anh họ Tưởng Khánh Thành của hắn trên mọi mặt trận từ lúc tuổi còn trẻ như thế?

Xe buýt đã đến bến, Chu Tiểu Manh đứng dậy, nói với Tưởng Trạch: "Tạm biệt."

Tưởng Trạch vẫn chưa nói hết chuyện, nhưng hắn cũng không lấy làm gấp gáp, cười hì hì nói: "Hẹn gặp lại."

Đến hôm sau Chu Tiểu Manh mới hiểu câu "hẹn gặp lại" của hắn ta có ý gì, thì ra, hắn sớm đã biết bọn họ sẽ gặp nhau lần nữa.

Chiều hôm sau cô không có giờ học, trưa đã về nhà. Vừa đến nhà, Chu Diễn Chiếu đã gọi điện về, nói: "Tối nay hẹn người nhà họ Tưởng đi ăn cơm, Tôn Lăng Hy không có ở đây, cô đi với anh."

Dù Chu Tiểu Manh thấy hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, vì Tôn Lăng Hy từng có chút chuyện khúc mắc với Tưởng Khánh Thành. Đến rồi, lái xe trực tiếp đưa cô đến nơi hẹn, đi vào trong sảnh khách sạn mới thấy Chu Diễn Chiếu. Anh ta ngồi một mình trên xô pha trong sảnh hút thuốc, đám vệ sĩ đều đứng cách một quãng xa. Chu Tiểu Manh bước tới trước mặt anh ta, gọi một tiếng: "Anh!"

Chu Tiểu Manh rất hiếm khi tiếp khách với Chu Diễn Chiếu, xét cho cùng, ngoại trừ những trường hợp không thể không dẫn theo bạn đồng hành nữ, thông thường anh ta cũng không tùy tiện dẫn cô đi gặp người khác. Hôm nay Chu Diễn Chiếu có vẻ không tập trung lắm, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên, chỉ nói: "Đi thôi."

Sau khi vào bàn, Chu Tiểu Manh lập tức hiểu ra, đây là một bữa cơm giới thiệu. Vì gã Tưởng Trạch hôm qua quấy rầy cô, giờ đang ngồi ở phía đối diện chiếc bàn, cười hì hì nhìn cô. Tưởng Khánh Thành và Chu Diễn Chiếu gặp nhau, đương nhiên phải tỏ ra thân thiết một phen, hai người bắt tay rồi vỗ vai nhau, bấy giờ mới ngồi xuống uống trà, còn chụm đầu rầm rì trò chuyện, không biết đang nói gì. Tình cảnh này mà để người ngoài trông thấy, chỉ sợ sẽ kinh hãi đến toát hết mồ hôi lạnh. Chu Tiểu Manh quay lại thấy Chu Diễn Chiếu và Tưởng Khánh Thành đều cười khoan khoái, trong lòng bùng lên cảm giác căm tức, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ thái độ gì, thậm chí còn chủ động chào hỏi Tưởng Trạch: "Là anh hả, lại gặp nhau rồi."

Tưởng Khánh Thành ngạc nhiên ra mặt: "Sao hả, hai đứa gặp nhau rồi à?"

"Anh ta đi xe buýt không có tiền lẻ, tôi cho anh ta mượn hai đồng."

Tưởng Trạch cũng hùa theo, cười rạng rỡ: "Đúng vậy, cô Chu đây đúng là người tốt, còn nói em không cần trả lại tiền nữa."

"Ừm, cậu đi xe buýt từ bao giờ thế?"

"Ngồi xe buýt thú vị lắm, người như anh không hiểu được đâu!" Tưởng Trạch nói: "Cô Chu không phải cũng đi xe buýt đấy sao? Đấy mới gọi là người hiểu được sự thú vị của cuộc sống."

Tưởng Khánh Thành rõ ràng hết sức cưng chiều người em họ này, bị hắn đốp chát như vậy cũng không giận, ngược lại còn cười hì hì nói: "Hứng thú của đám người trẻ các cậu, chúng tôi đương nhiên không hiểu rồi."

Lúc này chủ khách sạn vừa khéo đi vào phòng VIP chào hỏi hai vị đại ca, nên chủ đề câu chuyện cũng chuyển hường. Tối nay, Tưởng Khánh Thành dẫn vợ và con gái út theo, cô bé rất thích Chu Tiểu Manh, mặc dù mới gặp lần đầu nhưng chẳng hề sợ người lạ, cứ quấn lấy Chu Tiểu Manh nói chuyện, hỏi nọ hỏi kia, Chu Tiểu Manh đối đáp với cô bé đâu ra đấy, nhưng không nói chuyện gì với vợ Tưởng Khánh Thành. Vì chị ta là người dân tộc Khách Gia, Chu Tiểu Manh không biết tiếng Khánh Gia, mà bà Tưởng lại không biết nói tiếng phổ thông, hai người đương nhiên không thể trò chuyện. Có điều trông thấy Chu Tiểu Manh nhẫn nại dỗ dành cô bé con như thế, bà Tưởng liền quay sang nói mấy câu với Tưởng Khánh Thành, Tưởng Khánh Thành cười ha hả, bảo Chu Diễn Chiếu: "Nhà tôi khen em gái cậu đấy, bảo thời buổi này, phụ nữ trẻ kiên nhẫn được với trẻ con như thế chẳng có mấy ai. Còn bảo em gái cậu hiền thục như thế, không biết sau này anh có phúc rước được cô ấy về làm vợ."

Chuyện đã nói thẳng ra như vậy, Chu Tiểu Manh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xuống, trông như con chim cút, còn Tưởng Trạch thì chỉ cười tít mắt nhìn cô, tựa như chẳng hiểu gì cả. Sau khi đồ ăn được đưa lên, cô bé nhà họ Tưởng cứ lèo nhèo đòi ngồi bên cạnh chị, Tưởng Khánh Thành liền chữa lại: "Không phải chị, mà là dì."

"Không phải dì, là chị cơ!" Cô út nhà họ Tưởng mặt đỏ tía tai: "Dì không tốt, con chỉ cần chị thôi!"

Bà Tưởng liền mắng nó mấy câu, đột nhiên cô bé òa khóc, nói: "Dì là người xấu, con không cần dì! Dì sinh em trai rồi, sẽ cướp mất bố của con!"

"Chẳng ra thể thống gì!" Tưởng Khánh Thành chợt biến sắc mặt, mắng con một câu rồi tuôn ra một tràng tiếng Khách Gia. Y nói rất nhanh, Chu Tiểu Manh hoàn toàn không hiểu gì, chỉ thấy bà Tưởng đỏ mặt đánh cô bé mấy cái, làm cô bé càng khóc gào to hơn, mặc cho Chu Tiểu Manh luôn miệng khuyên giải. Bà Tưởng hết cách, đành ôm cô bé vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa không ngừng ríu rít, cũng chẳng hiểu đang nói gì. Tưởng Khánh Thành nhíu mày nói với Chu Diễn Chiếu: "Vợ con tôi không hiểu chuyện, thật là hết cách, để cậu chê cười rồi."

Chu Diễn Chiếu gác một tay lên lưng ghế, tay kia đặt lên bàn, nghịch chiếc giá kê đũa, hờ hững nói: "Anh Tưởng, không phải tôi nói anh đâu, đàn ông năm thê bảy thiếp cũng không phải chuyện hay ho gì. Chuyện nhà chưa gì đã loạn lên, làm sao ở bên ngoài làm việc được."

Tưởng Khánh Thành chỉ cười ha hả, sau đó đích thân rót cho Chu Diễn Chiếu một ly rượu: "Cậu làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi, bà vợ này tôi cưới từ hồi ở quê, nói theo kiểu ngày xưa là vợ tào khang, tôi cũng không muốn có lỗi với cô ta đâu, nhưng cậu thấy rồi đấy, bà vợ như thế, làm sao dẫn ra ngoài tiếp khách bàn chuyện làm ăn được, nếu cô ta được xinh đẹp giỏi giang bằng nửa cô Chu đây, thì tôi đã ngoan ngoãn ở nhà làm nô lệ cho vợ tôi rồi."

"Em gái tôi bị tôi chiều quá đâm hư rồi." Chu Diễn Chiếu mỉm cười: "Đừng nhìn bộ dạng tiểu thư dịu dàng của nó trước mặt người ngoài mà tưởng lầm, thực ra cũng xấu tính xấu nết lắm, tôi nói còn chẳng chịu nghe, tôi chỉ sợ không gả được nó đi đâu thôi. Mà dù có gả đi được, cái tính ấy của nó, cũng chẳng ai chịu nổi."

"Sao lại thế chứ?"

Hai người nói qua nói lại toàn những câu xã giao kiểu đó, bà Tưởng đã mang con quay lại mà họ vẫn chưa nói dứt. Chu Tiểu Manh cầm chiếc thìa nhỏ, chầm chậm múc canh uống, đang thầm cười khẩy trong lòng, đột nhiên nghe Tưởng Trạch hỏi: "Điện thoại của cô không sao chứ? Tôi chỉ sợ mình giật đứt dây tai nghe của cô thôi."

Chu Tiểu Manh thầm bực tức, nhưng vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng đáp: "Không sao"

Chu Diễn Chiếu cuối cùng cũng đưa mắt liếc cô một cái, Chu Tiểu Manh liền bỏ luôn chiếc thìa canh xuống, hỏi Tưởng Trạch: "Vừa nãy nghe anh Tưởng nói, anh mới đặt một chiếc xe đua màu làm bạc, ở trong nước không bán kiểu này..."

"Đúng vậy, vừa mới chuyển từ Hồng Kông về, hay mời cô Chu đi thử xe hộ tôi nhé."

"Được đấy, tôi chưa lái xe đua bao giờ."

Hai người bọn họ vừa bắt chuyện với nhau, Tưởng Khánh Thành liền tỏ ra hết sức vui vẻ, kéo Chu Diễn Chiếu qua nói chuyện. Tối hôm nay là nhà họ Tưởng mời khách, chủ khách đều tưng bừng vui vẻ, cuối cùng người nhà họ Tưởng ra tận cửa khách sạn tiễn Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh lên xe, Tưởng Trạch còn bước lên trước, tự tay mở cửa xe cho Chu Tiểu Manh: "Không biết số điện thoại của cô Chu là bao nhiêu, mấy hôm nữa tôi còn phải nhờ cô thử xe giúp tôi mà."

Chu Tiểu Manh liền đọc số điện thoại cho hắn, sau đó lại cảm ơn. Sau khi Chu Diễn Chiếu lên xe, chiếc xe chầm chậm khởi động, qua gương chiếu hậu, Chu Tiểu Manh thấy người nhà họ Tưởng vẫn đứng đó nhìn theo, khóe miệng còn chưa tắt nụ cười. Chu Diễn Chiếu thấy cô cười vẻ khoái chí, liền cười khẩy một tiếng: "Sao hả? Nhanh như vậy đã quên thầy giáo Tiêu rồi cơ à?"

"Anh dẫn em đi xã giao với người nhà họ Tưởng, sao em không dám không làm tốt chuyện anh giao phó chứ." Chu Tiểu Manh cười nhạt đáp: "Đằng nào thì em thích ai, hay quên ai, anh cũng có để trong lòng đâu."

Suốt dọc đường Chu Diễn Chiếu không nói một lời nào nữa, về đến nhà thì Tôn Lăng Hy đã đi ngủ, anh ta về phòng hút mấy điếu thuốc, tắm rửa xong đi ra, đột nhiên nghe thấy trong phòng của Chu Tiểu Manh ở bên cạnh phát ra những tiếng ong ong kì quái. Anh ta lắng tai nghe, thấy giống như tiếng khoan điện, bèn đẩy cửa đi ra hành lang, càng lúc càng nghe rõ hơn, chính xác là tiếng khoan điện. Cửa phòng Chu Tiểu Manh không khóa, anh ta vừa vặn nắm đấm, cánh cửa liền mở ra luôn, cô đang ngồi trên giường cầm chiếc khoan điện nhỏ khoan thứ gì đó, nghe tiếng anh ta bước vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Chu Diễn Chiếu nhận ra thứ trên tay cô, chính là một đôi giày gỗ, anh ta nằm mơ cũng không thể ngờ được thứ này lại ở trong tay cô, vô thức dấn lên mấy bước, vung tay giật lấy xem, đôi giày gỗ bị khoan điện khoan thủng lỗ chỗ, vết ngang vết dọc, đã không thể nào nhìn ra hình dạng chiếc giày nữa, mấy chữ ở đế giày cũng đã bị mài mờ hết. Trên giường vương vãi đầy mạt gỗ, mấy mảnh còn bắn cả lên tóc cô, như những sợi bông mềm mại. Chu Tiểu Manh thản nhiên nhìn Chu Diễn Chiếu tựa hồ đang đợi anh ta nổi cơn tam bành.

Nhưng cuối cùng Chu Diễn Chiếu chẳng nói chẳng rằng, cầm đôi giày ấy ném ra ngoài cửa sổ, nó đập vào cành cây "bốp" một tiếng, tiếp sau đó là một âm thanh trầm đục, hẳn đã rơi xuống đất.

Anh ta quay người đi về phòng ngủ rồi, Chu Tiểu Manh vẫn cầm khoan điện ngồi trên giường, tựa như đang ngẩn ngơ thất thần, lại giống như chẳng hề nghĩ ngợi bất cứ điều gì. Chu Diễn Chiếu rất thính ngủ, nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, đẩy cửa sổ ra nhìn, thấy khoảng sân bên dưới có một cột sáng nhỏ đang chầm chậm dịch chuyển qua, rồi một bóng người mảnh khảnh hiện lên dưới ánh sáng của ngọn đèn vườn, quả nhiên là Chu Tiểu Manh đang cầm đèn pin tìm kiếm đôi giày gỗ trong vườn. Cô mặc quần áo ngủ, trên nền áo trắng là từng đốm từng đốm hoa, dưới quầng sáng mờ mờ của ngọn đèn đường, cả người cô tựa như một đóa bồ công anh, tưởng chừng chỉ cần ngọn gió đêm kia lớn thêm chút nữa, ắt sẽ thổi cho cô bay tứ tán.

Mái tóc cô đã bị gió thổi tung, nhưng cô vẫn khom người, khăng khăng cầm đèn pin quét qua từng khóm hoa, đến khi phỏng chừng không thể tìm thấy nữa, cô bèn ngồi thụp xuống, bất động ở đó, thật lâu thật lâu cũng không đứng lên. Chu Diễn Chiếu có cảm tưởng cô đã thiếp đi, tựa như một chú vịt con, vùi đầu dưới cánh, ngồi chồm hỗm ở đó mà ngủ vậy. Một lúc lâu sau, thấy cô hơi nhúc nhích, anh ta bèn vươn người ra ngoài, khẽ vạt cành cây nhìn xuống, bấy giờ mới phát hiện thì ra cô đang gọi điện thoại.

Đang là lúc đêm khuya thanh vắng, giọng cô không lớn lắm, nhưng cũng có thể nghe thấy câu được câu chăng, dường như cô đang gọi điện cho Tiêu Tư Trí, giọng nói hình như lẫn cả tiếng khóc, tựa hồ đang van cầu: "Anh đưa em trốn đi... em thực sự không muốn ở đây nữa... thực sự khó chịu lắm rồi..."

Nửa câu trước đó, cô cũng từng nói với anh ta, "anh đưa em trốn đi..." năm chữ nghe thật êm tai, chan chứa lòng tin tưởng và ái mộ toàn tâm toàn ý.

Anh ta chầm chậm khép cửa sổ lại, từng chút từng chút một, đóng chặt, một lần nữa ngăn cách tất cả gió đêm nhè nhẹ và giọng nói lí nhí của cô ở bên ngoài. Năm ấy, khi cô nói với anh ta câu này, anh ta quả thật đã buông bỏ tất cả để đưa cô đi, nhưng đến cuối cùng, bọn họ lại không thể dứt áo ra đi được.

Hồi ấy thật ngây thơ, cứ tưởng rằng chỉ cần dằn lòng xuống, thì có thể đến một thế giới mới, sở hữu tất cả những gì mình muốn có.

Chu Diễn Chiếu nằm trên giường, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng giọng nói của cô, khe khẽ lặp đi lặp lại: "Anh, anh đưa em trốn đi..."

Khi ấy, vì một câu nói này của cô, anh ta đã bỏ nhà đi, chưa đến 24 tiếng đồng hồ sau đó, ông Chu Bân Lễ liền bị trọng thương, lúc anh ta chạy về đến nhà, ông chỉ còn một hơi thở thoi thóp, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

Chu Diễn Chiếu nhớ tới bà Diệp Tư Dung, giọng nói của người đàn bà ấy trong suốt một cách lạ kỳ, ánh mắt bà cũng thế. Bà nói: "Tiểu Manh vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho cậu đâu; nếu để nó chọn lựa giữa tôi và cậu, nó nhất định sẽ chọn tôi, vì tôi là mẹ của nó."

Khi ấy anh ta trả lời như thế nào nhỉ? Chu Diễn Chiếu còn nhớ, mình cười gằn lạnh lẽo: "Vậy sao? Nếu để tôi chọn lựa giữa bố tôi và cô ấy, tôi cũng sẽ chọn bố."

Bà Diệp Tư Dung bình tĩnh như thể đang đối mặt với một đóa hoa tươi thắm, chứ không phải là họng súng đen ngòm, cuối cùng bà chỉ thốt lên bốn chứ: "Cậu sẽ hối hận."

Ánh mắt bà chan chứa một thứ gì đó rất kỳ lạ, phải rất lâu rất lâu sau này, Chu Diễn Chiếu mới hiểu ra thứ kỳ lạ ấy hóa ra là sự thương hại, người đàn bà này nuôi dưỡng anh ta đã nhiều năm, anh ta không thể không thừa nhận, thực ra bà ta còn hiểu mình hơn cả bố.

Kỳ thực, Chu Diễn Chiếu không hề hối hận, chỉ có điều, mỗi giây mỗi phút, anh ta đều đau đớn, tựa như trúng phải chất độc ăn mòn xương cốt, mỗi giây trôi qua, đều khiến người ta nhói buốt.

Ngày đăng: 13/06/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?