Gửi bài:

Chương 5

Thân hình Tôn Lăng Hy chợt run lên. Chu Tiểu Manh đưa tay ra nắm tay cô, nhoẻn miệng cười: "Chị Tôn, đều tại em không tốt, lẽ ra không nên kể chị nghe những chuyện này. Chị đừng chấp em nhé. Thực ra em rất quý chị."

Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Lăng Hy đổ chuông, cô nghe điện thoại xong liền bảo Chu Tiểu Manh: "Anh trai em nói, lát nữa sẽ đến đón chúng ta."

Chu Tiểu Manh cũng không ngờ Chu Diễn Chiếu sẽ tới, nhưng Tôn Lăng Hy đã chủ động nói: "Em yên tâm, những điều em nói hôm nay chị sẽ không nói lại với anh ấy đâu."

Bọn họ xem xong phim đi xuống, quả nhiên trông thấy xe của Chu Diễn Chiếu. Chu Diễn Chiếu không xuống xe, chỉ có Tiểu Quang ra mở cửa xe cho Tôn Lăng Hy. Sau khi Tôn Lăng Hy lên xe, gã ta liền đóng sập cửa lại. Chu Tiểu Manh không nói không rằng, tự đi về phía xe của mình, chẳng ngờ Tiểu Quang cũng đi theo cô, mở cửa bên phía ghế lái phụ, ngồi xuống.

Chu Tiểu Manh hỏi: "Sao anh không đi với anh trai tôi?"

"Anh Mười cho tôi nghỉ. Vì vậy tôi đưa cô chủ về."

Chu Tiểu Manh không nói gì thêm, về tới nhà, Tiểu Quang lại đi theo cô vào phòng khách: "Anh Mười có lời muốn tôi chuyển lại cho cô chủ, cô Tôn Lăng Hy là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Chu, cũng là chị dâu tương lai của cô, anh Mười không thích có người nói năng lung tung, lại càng không thích để cô Tôn nghe được những chuyện không vui gì đó."

Chu Tiểu Manh chợt bật cười khanh khách: "Tôi đã khiến chị ta không vui cả buổi tối rồi đấy, muốn chém muốn giết tùy ý."

Nói rồi cô xoay người đi lên lầu, bỏ mặc Tiểu Quang dưới chân cầu thang.

Đêm đó Chu Tiểu Manh ngủ rất ngon, mãi đến khoảng ba bốn giờ sáng, xung quanh đang yên tĩnh đột nhiên "rầm" một tiếng, cánh cửa bị đạp bung ra. Chu Tiểu Manh tuy đã tỉnh giấc, nhưng lười chẳng buồn nhúc nhích, bị Chu Diễn Chiếu túm cổ áo nhấc lên khỏi giường, đẩy ngã xuống tấm thảm trải dưới sàn nhà.

Chu Tiểu Manh đập gáy vào thành giường, cơn đau không kìm được nhói lên, song cô lại nhoẻn miệng cười, ngồi yên ở đó: "Anh trai của em, đêm xuân ngắn ngủi, sao lại về sớm thế?"

Chu Diễn Chiếu đạp cho Chu Tiểu Manh một phát, trong bóng tối nhìn không rõ, vừa hay đạp trúng cằm cô, răng cô bị đá cho cắn bập cả vào lưỡi. Chu Diễn Chiếu đá xong cú ấy, mới cảm thấy hả cơn giận, ngồi xổm xuống, vừa cười cười, vừa bóp cằm cô nâng lên: "Chu Tiểu Manh, cô chán sống rồi chắc?"

Cằm cô vốn đã bị cú đá vừa rồi khiến cho đau đớn khôn tả, cơ hồ trật khớp, bị anh ta bóp lại càng đau hơn, nói năng cũng ngắc ngứ không rõ: "Tôi chán sống rồi đấy..."

"Cô chán sống rồi cũng không được phép chết." Chu Diễn Chiếu cười gằn: "Để cô chết chẳng phải quá sướng cho cô à, cô đừng hòng nằm mơ."

Chu Tiểu Manh cũng bật cười: "Từ lâu tôi đã không còn nằm mơ nữa rồi, nhưng mà anh trai của em ơi, anh vẫn đang mơ mộng đây. Tôn Lăng Hy chẳng phải hơi giống Tô Bắc Bắc ư? Anh định cưới chị ta thật đấy à?"

Chu Diễn Chiếu buông tay, ngồi xuống mép giường, tiện tay châm một điếu thuốc: "Anh lấy cô ấy hay không, liên quan chó gì đến cô."

"Tất nhiên chẳng liên quan gì đến em cả." Chu Tiểu Manh dựa lưng vào thành giường, tựa hồ đã sức cùng lực kiệt: "Chỉ là anh sắp kết hôn với chị ta rồi, chúng ta không thể tiếp tục thế này được nữa. Tiền viện phí của mẹ, em biết đi đâu kiếm bây giờ?"

"Vì vậy cô muốn chia rẽ anh và cô ấy..." Chu Diễn Chiếu phả ra một mảng khói, rồi tiện tay dập tắt điếu thuốc: "Hay là, để anh kiếm thằng khác nó bao cô nhé..."

"Được đấy." Chu Tiểu Manh nói: "Tìm thằng nào vừa ngốc vừa lắm tiền ấy, còn nữa, cũng đừng nên khỏe quá, giống như anh đây thì em không chịu nổi đâu. Chị Tôn chắc cũng không chịu nổi đâu nhỉ, bằng không việc gì anh còn phải tìm em chứ?"

Chu Diễn Chiếu cúi người xuống, bóp chặt gương mặt cô lần nữa, đoạn nói: "Đừng tưởng tôi không nghe ra cô đang chửi người ta, cô tưởng cô ấy cũng là loại bán trôn nuôi miệng như cô chắc?"

Chu Tiểu Manh thậm chí chẳng buồn nghiêng đầu tránh: "Một cái tát một vạn đồng, dù em có đi bán thân thì cũng cao giá lắm. Cám ơn anh trai mấy năm nay đã chiếu cố cho chuyện làm ăn của em, đợi khi nào em gom đủ tiền, em nhất định sẽ học theo mẹ, kiếm một tên sát thủ giỏi nhất, vui vẻ thoải mái cho anh một phát súng. Mà sao lúc ngủ với em anh không mang súng nhỉ? Hay là cảm thấy em không có gan bắn anh?"

Chu Diễn Chiếu cười khẩy: "Cô mà không có gan thì đàn bà con gái trên đời này toàn lũ nhát chết cả rồi."

Chu Tiểu Manh bật cười hích hích mấy tiếng, Chu Diễn Chiếu gắt gỏng hỏi: "Cô cười cái gì?"

Chu Tiểu Manh thong thả cất tiếng: "Xem ra chị Tôn hầu hạ anh không được tốt lắm, muộn thế này rồi vẫn còn bừng bừng lên, cố tình về tìm em trút giận."

Chu Diễn Chiếu biết cô đang chọc cho mình nổi giận, chỉ khẽ "hừ" một tiếng, chẳng buồn đáp lời. Chu Tiểu Manh lại được đằng chân lân đằng đầu, ôm lấy hai đầu gối anh ta, giả giọng ngây thơ như trẻ con: "Anh à, hay là để em thử nhé?"

Chu Diễn Chiếu cố nén để khỏi đạp thêm cho cô một cú, nửa đùa nửa thật nói: "Cũng đúng, cô còn phải gom tiền thuê sát thủ giết người cơ mà, không bỏ sức ra làm việc sao được?"

Chu Tiểu Manh cũng không nói gì, đẩy anh ta ngã ra giường, chớp chớp mắt, vẫn làm bộ hết sức ngây thơ: "Anh trai, thực ra em luôn muốn hỏi anh, Tô Bắc Bắc rốt cuộc có gì tốt mà bao nhiêu năm nay anh vẫn canh cánh không thể nào quên... chỉ đơn thuần là áy náy thôi đúng không..."

Chu Diễn Chiếu bị cô đè ngửa ra giường, bật cười khùng khục: "Đúng đấy, tôi thích cô ấy đấy."

Hai cánh tay Chu Tiểu Manh gác lên ngực anh ta, một bàn tay chống cằm, một bàn tay mơn trớn dái tai của anh ta: "Năm sáu năm rồi... anh cứ thế này, nếu chị Tôn biết được sẽ đau lòng biết mấy."

"Cô không kể chuyện Bắc Bắc cho cô ấy đấy chứ?"

"Đương nhiên không rồi, bảo bối trong lòng anh, em làm sao dám chọc vào." Chu Tiểu Manh dẩu dẩu môi: "Với lại, em cũng chẳng dám gần gũi chị ấy quá đâu, ngộ nhỡ chị ấy bị người ta bắt cóc đi mất, anh lại nghi em bán đứng chị ấy thì em không rửa nổi mối oan ấy đâu."

"Vậy mà cô vẫn đi xem phim với cô ấy?"

"Sinh nhật của người ta, anh lại bỏ mặc người ta ở đấy, em là em gái anh, dẫu sao cũng phải thay anh tiếp đãi chứ." Chu Tiểu Manh cúi xuống, khẽ cắn dái tai anh ta: "Ồ, anh trai của em, anh tắm rồi à?" Cơ thể anh ta rất thơm tho sạch sẽ, nhưng không giống mùi sữa tắm ở nhà.

Trong bóng tối, cặp mắt cô tựa như mắt mèo, Chu Diễn Chiếu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, rồi tóm chặt tay cô: "Chu Tiểu Manh, tối nay rốt cuộc cô đã nói những gì với Tôn Lăng Hy?"

"Chẳng nói gì cả." Giọng Chu Tiểu Manh càng lúc càng thoải mái: "Em chỉ nói anh thật lòng với chị ấy, chị ấy là người bạn gái đầu tiên anh dẫn về nhà, có thể thấy anh coi trọng chị ấy tới mức nào. Còn nữa, em nói với chị ấy, quan hệ anh em chúng ta không tốt, anh chỉ mong sao đuổi cổ được em ra khỏi nhà cho sớm."

"Chỉ vậy thôi à?"

"Đương nhiên." Chu Tiểu Manh nồng nàn ôm chặt lấy Chu Diễn Chiếu, hôn lên môi anh ta, thì thào khe khẽ: "Anh trai à, anh yên tâm, em tuyệt đối không nói với Tôn Lăng Hy rằng chị ấy rất giống Tô Bắc Bắc. Lại càng không bao giờ tiết lộ cho chị ấy, tại sao anh thích Tô Bắc Bắc."

Chu Tiểu Manh lại xin nghỉ ốm hai ngày. Biết tin, Tiêu Tư Trí không khỏi lo lắng, nhưng không tiện mạo muội liên lạc với cô thêm lần nữa. Dẫu sao, rất có thể hiện giờ anh đã lọt vào tầm mắt của Chu Diễn Chiếu, nếu liên lạc quá nhiều, nói không chừng Chu Diễn Chiếu sẽ sinh nghi. Tiêu Tư Trí tổng hợp tình hình mấy ngày nay lại, cân nhắc một hồi, cảm thấy Chu Tiểu Manh chắc không gặp nguy hiểm gì lớn, lần trước khi Chu Tiểu Manh xin nghỉ ốm, anh ta đã âm thầm dò hỏi, nghe nói sức khỏe Chu Tiểu Manh không được tốt lắm, học kỳ nào cũng xin nghỉ ốm tám lần mười lần. Vì vậy, Tiêu Tư Trí cũng tạm thời trấn định tinh thần, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Đến chiều muộn, trời đổ mưa, lại gặp đúng dịp cuối tuần, trường học càng thêm phần đìu hiu vắng vẻ. Tiêu Tư Trí ăn cơm xong, ra khỏi căng tin, vừa mới bước vào cổng khu nhà dành cho giáo viên, đột nhiên có người chặn anh ta lại: "Thầy giáo Tiêu!"

Đó là một người lạ mặt, tay cầm ô, thái độ rất lịch sự: "Ông chủ chúng tôi có chuyện, muốn nói chuyện với thầy."

Tiêu Tư Trí thầm cảnh giác, nhưng ngoài mặt chỉ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: "Ông chủ của anh là ai?"

Đối phương quay người lại, nhìn về phía chiếc Mercedes Benz đậu cách chỗ họ đứng không xa, đáp: "Thầy Tiêu cứ lên xe là biết thôi."

Tiêu Tư Trí đi theo đối phương đến bên cạnh chiếc xe, gã mở xe, lại đón lấy chiếc ô anh đang cầm. Trời mưa như trút, Tiêu Tư Trí đành cúi người ngồi vào trong xe, cánh cửa lập tức đóng sập lại, thân xe rung nhẹ, rồi lướt êm ru ra khỏi trường học.

Lần thứ hai Tiêu Tư Trí gặp Chu Diễn Chiếu danh tiếng lẫy lừng, chính là trên chiếc Mercedes Benz trong màn mưa mù mịt. Bên ngoài, màn đêm đang sẫm dần, khi chiếc xe ra khỏi cổng trường, đèn đường trên phố vừa khéo cũng sáng lên, tựa như một chuỗi minh châu lấp lánh. Cơn mưa thu dai dẳng khiến thành phố sạch sẽ hẳn ra, còn đường rải nhựa được xối rửa đen bóng, đến cả vạch sơn cho người đi bộ qua đường cũng bóng loáng như ngọc. Vạn vật bị bủa vây giữa những sợi mưa mỏng manh dày đặc, hồ như đều hừng hực một sức sống tươi mới.

Chu Diễn Chiếu vẫn rất hòa nhã, hỏi: "Cuối tuần thầy Tiêu không đi chơi sao?"

Từ lúc ngồi lên xe, những suy nghĩ của Tiêu Tư Trí đã xoay chuyển nhanh chóng trong đầu. Lúc này, giọng điệu anh lại ra vẻ hờ hững: "Cũng chẳng có gì vui cả."

Chu Diễn Chiếu trầm ngâm giây lát, đột nhiên bật cười: "Thầy Tiêu, hôm ấy tôi đã nói rồi, cậu cứu em gái tôi, tôi rất cảm kích, nếu tôi giúp được gì, cậu cứ nói cho tôi biết. Không ngờ thầy Tiêu đây lại khách sáo như thế, có khó khăn mà cũng không nhớ đến tôi."

Tiêu Tư Trí gãi gãi đầu, nói: "Bố mẹ tôi phải lấy cả tiền để dành lo hậu sự ra nhờ vả người quen, chạy vạy khó khăn lắm mới tìm được cho tôi công việc này, tôi thật tình là... anh là phụ huynh học sinh, tôi... tôi kỳ thực... ừm... thực ra..., thật ngại quá, có điều nếu anh đã chủ động hỏi rồi, tôi cũng đành mặt dày trơ trẽn một phen vậy... anh có thể cho tôi mượn chút tiền không? Mẹ... mẹ tôi ốm, đang cầm tiền gấp."

Chu Diễn Chiếu thản nhiên nói: "Cần bao nhiêu vậy?"

"Bốn... bốn vạn..."

Chu Diễn Chiếu cười cười, bảo: "Bốn vạn, khó nghe quá, tôi đưa năm vạn nhé. Nếu không đủ, thầy Tiêu cứ nói thẳng. Cậu là ân nhân cứu mạng em gái tôi, bốn năm vạn đồng có đáng là bao chứ?"

Tiêu Tư Trí như thể giật mình đánh thót, luôn miệng nói: "Thế này thì ngại quá..."

Chu Diễn Chiếu lại cười: "Da mặt thầy giáo Tiêu mỏng thật, bằng này thì có gì phải ngại chứ. Bốn vạn chín nghìn đồng, cậu lại chỉ vay có bốn vạn, nhỡ không trả được phần còn lại, công ty cho vay nặng lãi mò đến trường đòi nợ thì chẳng phải bẽ mặt lắm sao?"

Tiêu Tư Trí lại tỏ vẻ giật mình, nhất thời tắc tị. Chu Diễn Chiếu mỉm cười, nói: "Dù tôi không đọc nhiều sách, nhưng có câu này tôi đây rất tán đồng. Nói thế nào ấy nhỉ, không thể kết bạn với người nào không có thói xấu được. Vả lại, cái món Baccarat này, chỉ là một trò chơi, cũng chẳng thể coi là thói xấu gì. Hôm nay để tôi dẫn cậu đi mở mang tầm mắt, xem xem thế nào mới là trò vui đích thực."

Tiêu Tư Trí ngoài mặt vẫn cười hùa theo anh ta, nhưng trong lòng lại càng bất an. Hơn nữa, chiếc xe đang phóng thẳng ra phía ngoại ô, một mạch ra tới đường vành đai ba, càng đi xung quanh lại càng vắng vẻ. Trong lòng anh không khỏi thấp thỏm, thầm nhủ chẳng lẽ mình hay Chu Tiểu Manh lộ ra sơ hở gì, nên tên Chu Diễn Chiếu mày muốn giết người bịt miệng chăng? Nhưng có lý nào muốn giết người mà hắn lại đích thân ra mặt thế này...

Đến khi chiếc xe tiến vào một cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn, men theo con đường quanh co ngoằn ngoèo, rốt cuộc cũng thấy đằng xa có một kiến trúc tựa như trang viên, đèn đuốc sáng trưng, chiếu vàng rực cả một vùng sườn núi, chừng như giữa núi non không dưng xuất hiện một chiếc khay vàng, bên trên toàn lầu quỳnh điện ngọc lộng lẫy xa hoa. Tiêu Tư Trí thầm thở phào nhẹ nhõm, bất kể thế nào, đây cũng không phải nơi thích hợp để giết người vứt xác.

Chiếc xe dừng lại phía trước tòa nhà chính trên sườn núi, người gác cửa đeo găng tay trắng bước lên mở cửa xe, giọng nói vang vang dễ nghe: "Anh Mười! Anh đến rồi!" Tiêu Tư Trí đưa mắt nghiêng ngó xung quanh, chỉ thấy những kiến trúc hoa lệ đẹp đẽ trải dài nằm khuất giữa rừng cây triền núi, nhưng không có bất cứ cột mốc hay bảng hiệu gì. Lúc họ vào tới đại sảnh, thấy một hàng các cô gái xinh đẹp nhất loạt khom người cúi chào, đồng thanh cất giọng nũng nịu: "Anh Mười, chúng em chào anh ạ!", Tiêu Tư Trí mới lờ mờ đoán ra được đây là nơi nào. Chỉ thấy tay quản lý cười xun xoe bước lên đón: "Bọn ngoài cổng bên dưới gọi điện lên, bảo anh Mười đến, em cũng không dám tin. Đã hơn nửa tháng anh Mười không lên núi, nhất định là tại rượu của bọn em không ngon, bị anh Mười chê rồi."

Chu Diễn Chiếu nói: "Ai lên chỗ này của mấy chú uống rượu chứ? Lần trước con bé ấy đã đắc tội với khách của anh chú đây, mấy chú lại còn mặt dày đem tặng rượu tặng hoa quả, để lát nữa gặp ông chủ của chú, xem anh có đập cả cái khay hoa quả vào mặt nó hay không!"

Tay quản lý vừa cười nịnh vừa nói: "Mấy con bé thiếu hiểu biết, anh Mười chấp nhặt chúng nó làm gì, hôm ấy ông chủ biết chuyện lập tức nói với bọn em rồi, sau này đứa nào dám chọc giận anh Mười, thì cắt nó ra bày lên khay hoa quả mà tạ tội với anh."

Chu Diễn Chiếu bấy giờ mới nở nụ cười, sáu chiếc đèn pha lê cực lớn trong đại sảnh tỏa sáng lung linh, soi rõ gương mặt anh ta. Ở trong xe, Tiêu Tư Trí không nhìn rõ, lúc này mới thấy khóe miệng anh ta có một vệt máu, tựa như bị móng tay cào rách, vệt rách vừa sâu vừa dài, kéo đến tận bên gò má. Vì vậy, khi anh ta cười, vết máu cũng tựa như nhếch lên, càng như cười mà chẳng giống cười.

Vào trong phòng VIP, tay quản lý ân cần gọi người mang rượu, bưng hoa quả lên. Chu Diễn Chiếu nói: "Hôm nay chủ yếu là dẫn một người bạn mới đến đây mở mang tầm mắt, ai cũng bảo chỗ các chú hay ho, anh thấy ngoài đắt ra thì chẳng có cái quái gì cả." Anh ta ngồi xuống xô pha, nệm ghế rất mềm, cả người như lún vào trong đó vậy, khí chất uể oải lười nhác tựa hồ một con báo đang cuộn mình trong hang, chừng như sắp ngủ gật đến nơi. Nhưng đôi mắt anh ta lại sắc sảo lạ thường, sáng rực lên kỳ dị trong ánh sáng tù mù của gian phòng.

Tay quản lý đưa mắt đánh giá Tiêu Tư Trí, đoạn che miệng cười: "Ông chủ này trông lạ quá, nhưng thật nho nhã lịch sự, giống y như người trong giới văn hóa văn nghệ, nếu không phải anh quá trẻ, chắc thằng em đã đoán anh là giáo sư đại học rồi."

"Cũng sắp thành giáo sư rồi." Chu Diễn Chiếu nghiêng đầu sang một bên: "Đi, tìm mấy đứa biết điều đến đây, đừng để giống như lần trước, lập dị quái đản!"

Tay quản lý cười giả lả nói: "Anh Mười, lần trước tại anh nói người bạn đó của anh thích loại nào quai quái một chút, em mới để con bé Tô Na ấy tiếp đãi..."

"Nhưng nó cũng không thể chỉ vì bạn anh nói không thích Bút ký trộm mộ, chỉ thích Ma thổi đèn mà không chịu uống ly rượu nào... quái đản đến mức ấy thì còn lý lẽ gì nữa?"

"Ôi dào, anh Mười ơi là anh Mười! Anh cũng biết con bé Tô Na ấy là fan của Nam Phái Tam Thúc, người bạn kia của anh lại nói không thích Bút ký trộm mộ, tất nhiên nó sẽ trở mặt ngay..."

"Xéo đi, đừng lắm lời nữa!"

"Vâng vâng, anh Mười yên tâm, lần này em đảm bảo chọn cho anh mấy đứa thông minh hiểu chuyện, lại còn ngoan ngoãn biết điều!"

Đợi tay quản lý ra ngoài, Tiêu Tư Trí mới lắp bắp: "Anh... anh Chu... thế... thế này không ổn lắm."

"Gì hả?"

Tiêu Tư Trí đỏ mặt tía tai, nói: "Trường chúng tôi có quy định, thầy giáo... nếu... nếu như đi chơi gái... sẽ bị đuổi việc!"

Chu Diễn Chiếu phì cười: "Ai bảo cậu đi chơi gái? Chẳng phải chỉ gọi mấy cô em phục vụ lên giúp uống rượu đánh bài thôi sao?"

Thấy Tiêu Tư Trí vẫn ngại ngần, Chu Diễn Chiếu lại tiếp lời: "Yên tâm đi, dù cậu muốn chơi thật, cũng không ai dám bắt cậu ở đây đâu. Không nhìn thấy chiếc xe đậu ở sân sau hả, tuy biển số bị người ta nửa vô tình nửa cố ý che đi, nhưng cả thành phố này cũng chỉ có mấy cái Bentley, màu sâm banh lại duy nhất có một. Công tử nhà họ Thẩm ở đây, đứa nào dám đến bắt hả?"

Mặt Tiêu Tư Trí càng nóng bừng lên, phục vụ mang xì gà vào, rồi quỳ xuống cắt đầu, châm lửa, lần lượt dâng lên bọn họ. Tiêu Tư Trí lần đầu hút xì gà, có hơi lúng túng, song Chu Diễn Chiếu không chế giễu mà còn hướng dẫn: "Đừng hút vào như thuốc lá bình thường, cứ ngậm trong miệng rồi nhả ra là được." Anh ta vừa dứt lời, tay quản lý đã ở bên ngoài gõ gõ lên cửa, một đám gái đẹp ùa vào. Mặc dù ríu ra ríu rít, nhưng cũng rất quy củ, người nào người nấy đều ngượng ngùng vừa sợ hãi chào hỏi: "Em chào anh Mười, chào ông chủ!"

"Ông chủ này họ Tiêu." Gương mặt Chu Diễn Chiếu thoáng ẩn thoáng hiện trong làn khói xì gà: "Hôm nay em nào khiến anh ấy vui vẻ, anh sẽ tặng cho một chiếc Birkin."

Cô gái đi đầu dẩu môi nói: "Anh Mười quả nhiên rộng rãi, một chiếc Birkin là tống được bọn em đi rồi. Ai thèm chứ?"

Chu Diễn Chiếu cũng chẳng lấy làm bực mình, nheo mắt cười hỏi: "Birkin cũng không thèm, thế muốn gì nào?"

"Anh Mười dẫn em đi ăn đêm thì cho em bao nhiêu chiếc Birkin em cũng không thèm đổi!"

"Ồ, cô em dẻo mỏ quá, tên là gì vậy?"

"Cơ Na."

"Hay, tên hay lắm, qua đây ngồi với anh nào."

Cơ Na vui vẻ ngồi xuống, những người khác ngồi quây thành vòng tròn trên xô pha, có cô tính ưa ồn ào ham vui, liền kéo Tiêu Tư Trí ra chơi đổ súc sắc. Cơ Na dựa vào bên cạnh Chu Diễn Chiếu, nũng nịu hỏi: "Anh Mười hát trước hay đánh bài trước đây? Hay em chọn mấy bài hát trước nhé?"

"Đánh mạt chượt đi, lâu lắm không chơi mạt chượt rồi." Chu Diễn Chiếu nói: "Anh Thẩm đang ở đây đúng không? Hôm nay tâm trạng anh ta thế nào? Nếu không vui thì để anh qua thua cho anh ta ít tiền."

"Thôi đừng anh." Cơ Na ghé miệng vào tai Chu Diễn Chiếu, rì rầm thủ thỉ: "Thẩm công tử hôm nay không vui đâu, cả ông chủ cũng phải đích thân ra mặt bồi tiếp anh ta đấy. Anh chớ nên qua đó, thua tiền cũng chẳng đáng gì, chỉ sợ anh ta ăn tiền của anh cũng chẳng vui lên được đâu."

Chu Diễn Chiếu thì thầm hỏi cô ta: "Sao anh ta không vui?"

"Ai mà dám hỏi, nhưng nhìn bộ dạng ấy giống như bị đàn bà chọc tức thì phải."

"Ồ, con đàn bà nào lại dám chọc tức Thẩm công tử nhỉ?"

"Hỏi thế gian tình là vật gì, chẳng qua vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi." Cặp mắt Cơ Na lúng liếng đưa tình, trông hết sức quyến rũ. Cô ta nở một nụ cười tươi tắn: "Giống như vết ở khóe môi anh Mười đây... cho em một vạn lá gan, em cũng không dám hỏi là cô gái nào cào anh đấy?"

Chu Diễn Chiếu thoáng ngẩn người, rồi lập tức phá lên cười ha hả.

Nghe tiếng cười của Chu Diễn Chiếu vang lên sang sảng, Tiêu Tư Trí bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, Chu Diễn Chiếu vừa khéo trông thấy, bèn vẫy tay gọi Tiêu Tư Trí, nói: "Công tử nhà họ Thẩm đang ở đây, tôi phải qua chào hỏi một tiếng, cậu cứ chơi thoải mái nhé, tôi quay lại ngay."

Tiêu Tư Trí vội vàng đáp: "Vâng, anh cứ tự nhiên."

Chu Diễn Chiếu đứng dậy, liền có mấy người mở cửa phòng VIP cho anh ta, Tiểu Quang cũng theo anh ta ra ngoài, số người trong phòng lập tức giảm đi một nửa. Tiêu Tư Trí và mấy cô gái chơi oẳn tù tì uống rượu, được một lúc, anh ta đề nghị: "Trò này nhàm chán quá, chúng ta đánh bài đi."

"Được ạ! Ông chủ Tiêu thích chơi trò gì? Đấu địa chủ[1] được không? Hay là đánh tiến lên?"

[1] Một trò đánh bài rất phổ biến ở Trung Quốc, yêu cầu ít nhất ba người chơi, chia làm hai phe, một người làm địa chủ, những người còn lại là nông dân. Bên nào hết bài trước sẽ thắng.

Tiêu Tư Trí cười khì khì bảo: "Đấu địa chủ thì chơi được ít người quá, không vui, chúng ta chơi trò gì cho nhiều người cùng chơi ấy, mấy cô em biết chơi xì tố không?"

"Không..."

"Xì tố là cái gì?"

"Hay là ông chủ Tiêu dạy chúng em đi!"

"Phải đấy! Đi mà đi mà! Em đi lấy bài nhé, ông chủ Tiêu, cần mấy bộ bài vậy?"

Cả đám mồm năm miệng mười cãi nhau ầm ĩ, Tiêu Tư Trí bị bọn họ lôi kéo ngồi xuống cạnh chiếc bàn, tự động có người tắt chiếc đèn disco đang trải những đốm sáng vàng ra khắp phòng đi, bật ngọn đèn treo bên trên bàn đánh bạc lên. Ngọn đèn này được thiết kế riêng cho việc đánh bài, chao đèn thả xuống rất thấp, chiếu lên mặt bàn phủ nhung xanh, trông như một khối ngọc. Cả một bầy oanh yến lả lơi, vừa tráo bài thoăn thoắt vừa quây lấy Tiêu Tư Trí làm bộ nũng nịu.

"Ông chủ Tiêu, chúng ta đánh bài ăn gì nhỉ, ai thua phải uống một ly rượu nhé?"

"Không được không được! Ai thua phải cởi một món đồ! Cởi đến cuối cùng, ai không chịu cởi nữa, hoặc không còn quần áo mà cởi nữa, thì phạt uống Hottoddy[2]..."

[2] Một loại thức uống trộn giữa rượu, nước, đường và gia vị khác.

"Cái con Vân Na này ghê quá! Sao thế được chứ! Ông chủ Tiêu đừng nghe lời nó!"

Mấy cô gái nói nói cười cười rôm rả, có người còn khe khẽ hích nhẹ vào Tiêu Tư Trí nhõng nhẽo: "Ông chủ Tiêu nói đi chứ, rốt cuộc là cược gì nào?"

Tiêu Tư Trí cười hì hì vỗ bàn quyết định: "Chơi lột quần áo!"

"Ông chủ Tiêu hư quá à!"

"Mau lên mau lên, bọn em đều không biết chơi, ông chủ Tiêu phải dạy bọn em đấy nhé!"

"Đúng, đúng, không được giấu nghề, không được thiên vị..."

Tiêu Tư Trí ngồi xuống, vừa giảng giải quy tắc cho mấy cô gái, vừa xếp bài ra làm mẫu cho họ xem. Cô gái tên Vân Na kia tỏ ra hết sức ân cần, ngồi trên tay vịn ghế của anh ta, hơi nghiêng nghiêng người xem bài giúp anh, mấy cô bên cạnh chưa hiểu, quây lấy Tiêu Tư Trí hỏi nọ hỏi kia, cả bọn đang tíu ta tíu tít thì Chu Diễn Chiếu quay lại. Thấy tất cả quây quanh bàn đánh bài, anh ta liền hỏi: "Chơi cái gì vậy? Ai thắng rồi?"

Phòng VIP có bật điều hòa, nhưng Tiêu Tư Trí vẫn cảm thấy rất nóng bức, bèn cởi bớt cúc áo cổ ra, cười cười đáp: "Xì tố, bọn họ đều không biết chơi, tôi đang dạy họ đây..."

Cơ Na bưng một chén trà cho Chu Diễn Chiếu, anh ta mới nhấp được một ngụm thì nghe thấy câu này, suýt nữa phun cả trà ra ngoài. Cơ Na vội đưa khăn mùi soa của mình cho anh ta, một tay đón lấy chén trà đặt lên bàn, tay kia nhè nhẹ vỗ lưng cho Chu Diễn Chiếu, phòng anh ta bị sặc. Chu Diễn Chiếu bình ổn lại hơi thở, rồi bật cười mắng: "Mấy con bé xấu xa này, thấy ông chủ Tiêu mới đến lần đầu nên bắt nạt người ta hả?"

Cả đám gái đẹp ngồi quanh bàn đánh bạc đều cười khúc khích, bấy giờ Tiêu Tư Trí mới như bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách... anh thấy thủ pháp tráo bài của các em thành thạo thế... thì ra tất cả đều giả bộ không biết..."

Vân Na nhẹ nhàng bóp vai cho ta, chúm chím cười nói: "Ông chủ Tiêu đừng giận, bọn chúng em chỉ muốn chọc cho anh vui thôi mà, nhưng nói thật chứ, vừa nhìn ông chủ Tiêu đã biết là người sành chơi, mấy trò vặt vãnh của chị em chúng em, có đánh thật cũng chỉ tổ thua thôi."

Thấy Tiêu Tư Trí lộ vẻ ngượng ngùng, Chu Diễn Chiếu biết anh ta vẫn còn canh cánh chuyện vay nặng lãi, liền cất tiếng: "Đằng nào cũng chẳng có việc gì, chơi với mấy cô em đây coi như luyện tập thôi. Mà cược gì thế? Lột quần áo à?"

"Ơ kìa anh Mười này, lột quần áo cái gì chứ, khó nghe chết đi được, chúng ta gọi là Phù dung tam biến được không?"

Tiêu Tư Trí không hiểu gì cả, vẫn là Vân Na ghé vào tai anh nói: "Các cô ở đây thông thường chỉ mặc ba món đồ trên người, nếu thua liền ba ván thì không còn gì để cởi nữa, vậy nên mới gọi là Phù dung tam biến." Hơi thở cô thơm tho như hoa lan, phả vào bên tai Tiêu Tư Trí nóng rực, làm vành tai anh cũng đỏ bừng cả lên. Tâm Na ngồi bên cạnh kêu toáng lên: "Nhìn hai người kia kìa, lại thì thà thì thầm với nhau! Xem chừng con Vân Na hôm nay quyết tâm lấy cho được chiếc túi Birkin của anh Mười rồi đấy!"

Vân Na bị chế giễu nhưng chẳng hề ngượng ngập, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận: "Phải đấy, chị cô thích ông chủ Tiêu đấy, ông chủ Tiêu rất giống một anh khóa trên trong khoa chị cô mà lại."

"Ông chủ Tiêu đừng nghe nó, đừng bị con Vân Na này lừa, nó còn bảo anh là đàn anh khóa trên của nó cơ đấy!"

"Phải rồi phải rồi..."

Tiêu Tư Trí thoáng ngẩn người ra, hỏi Vân Na: "Đàn anh khóa trên của em à, em học trường nào thế?"

Vân Na vẫn cười chúm chím, cầm một ly rượu đưa lên miệng anh ta, đáp: "Ông chủ à, em không thể nói được, đó là quy tắc ở đây. Anh cũng đừng hỏi hoài như vậy nữa, anh xem ở đây cảnh đẹp rượu ngon, gặp nhau tức là có duyên rồi, cần gì phải phí thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh đó làm gì."

Tiêu Tư Trí vẫn đang ngơ ngác, đã bị cô nàng đổ cho một ly rượu, Vân Na nhón tay lấy một miếng dưa mật đút tận miệng để anh ăn giải rượu. Tiêu Tư Trí thấy cả đám đàn bà con gái này người nào người nấy đều xinh đẹp lanh lợi, giỏi trò ve vãn, chỉ sợ mình bị họ chuốc cho say, lại sợ Chu Diễn Chiếu sinh nghi, vì vậy chỉ ứng đáp qua loa một lúc rồi kiếm cớ ra xô pha ngồi nói chuyện với Chu Diễn Chiếu.

Mặc dù Chu Diễn Chiếu dẫn Tiêu Tư Trí đến cái ổ đốt tiền này, nhưng bản thân anh ta dường như không hề hứng thú chút nào, chỉ ngả người nửa nằm nửa ngồi trên xô pha, nhắm mắt dưỡng thần, để mặc Cơ Na day day hai bên Thái dương cho mình. Lúc mở mắt ra trông thấy Tiêu Tư Trí ngồi xuống, anh ta liền hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Tư Trí tựa hồ rất ngại ngùng, nói: "Anh... anh Chu... anh chiêu đãi tôi thế này, tôi..."

Chu Diễn Chiếu bật cười: "Tôi đã bảo rồi, cậu từng cứu em gái tôi, đừng khách sáo thế làm gì. Vả lại, con bé em tôi từ nhỏ đã được nuông chiều quen thói, ở trường học thể nào chẳng có lúc phải phiền đến cậu."

"Vâng, vâng, hẳn là thế."

Chu Diễn Chiếu đang định nói gì đó, đột nhiên điện thoại di động rung lên ù ù, anh ta cầm lên ngó nhưng không nghe máy, mà đặt lại xuống bàn uống trà. Tiêu Tư Trí trông bộ dạng anh ta có vẻ không vui, nên cũng không dám nói thêm gì nữa. Chu Diễn Chiếu ngồi thẳng dậy ăn một miếng dưa hấu, Tiểu Quang lại đưa điện thoại qua, vẻ khó xử: "Cô Tôn tìm anh..."

"Bảo tôi đang họp."

Tiểu Quang cầm điện thoại đi ra, lát sau đã quay vào, ghé tai Chu Diễn Chiếu nói mấy câu gì đó, Chu Diễn Chiếu có vẻ giận dữ, quăng ngay cái xiên hoa quả trên tay vào đĩa đánh "choang" một tiếng. Âm thanh tuy không lớn, nhưng cả căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng, tiếng cười đùa bên bàn đánh bài vụt tắt lịm, tất cả đều nín hơi, không dám thở mạnh.

Chu Diễn Chiếu ngẫm nghĩ giây lát, đoạn chầm chậm nhếch miệng cười: "Được rồi, đừng ngăn cản bọn họ, để cho đến đây đi. Tôi cũng muốn xem xem trò này là ai bày ra."

Tiêu Tư Trí dẫu đang giả bộ hồ đồ, cũng phải khẽ cất tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Chu Diễn Chiếu cười nhạt đáp: "Để cậu chê cười rồi, bạn gái tôi, cô ấy không hiểu chuyện, hai hôm nay tôi bận quá không có thời gian gặp nhau, hôm nay nghe nói tôi đang ở đây, bèn nằng nặc đòi đến."

Tiêu Tư Trí nghe anh ta nói úp úp mở mở, trong lòng lại càng thắc mắc, nhưng cũng chỉ biết cười hùa theo: "Các cô gái bây giờ đều thế cả mà."

Nụ cười trên mặt Chu Diễn Chiếu càng thêm thoải mái: "Vậy nên thầy Tiêu sau này nhất định phải rộng lượng một chút... cậu biết bạn gái tôi vì sao biết tôi đang ở đây không? Chu Tiểu Manh nói cho cô ấy biết đấy, chẳng những nó bép xép với cô ấy, còn ra vẻ chính nghĩa đi cùng cô ấy tới đây nữa... cậu nói xem, đứa em gái này... biết rõ chị dâu tương lai của nó là hũ giấm chua, mà vẫn cứ kích động cô ấy..."

Tiêu Tư Trí nghe tới ba chữ "Chu Tiểu Manh" thì thót cả tim, nhưng bề ngoài vẫn hết sức bình tĩnh, cười cười bảo: "Tôi tiếp xúc với Chu Tiểu Manh không nhiều, nhưng nghe các bạn cùng lớp nói, em ấy đối đãi với mọi người rất nhiệt tình, năm trước, mẹ một bạn trong lớp bị máu trắng, cả lớp tổ chức quyên góp, Chu Tiểu Manh đóng góp nhiều nhất, có thể thấy bản chất em ấy là một người thích giúp đỡ người khác..."

Chu Diễn Chiếu cười cười, nói: "Lẽ ra hôm nay không nên rủ cậu đến, lát nữa để nó gặp cậu ở đây, chẳng phải rất khó nêu gương cho học trò hay sao?"

Tiêu Tư Trí cũng cười theo: "Hay là, để tôi lánh mặt đi nhé?"

"Đừng, đừng." Chu Diễn Chiếu nói: "Có cậu ở đây, em gái tôi mới không dám quậy tung lên. Một cô bạn gái đã đủ khiến tôi nhức đầu rồi, nếu thêm cả em gái tôi nói giúp chị dâu nó mấy câu nữa, thì tôi phải dỗ tận hai người đàn bà cơ đấy, đáng sợ quá. Có cậu ở đây trấn giữ, ít nhất nó cũng không dám làm tôi mất mặt."

Tiêu Tư Trí thấy ánh mắt toát lên nét cười cợt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp, đành cười cười đáp lại: "Vâng, tôi ở lại với anh vậy."

"Cậu nói xem, phụ nữ bọn họ cả ngày nghĩ cái gì không biết?" Chu Diễn Chiếu lại xiên một miếng lê lên ăn: "Cậu ở bên cô ta suốt ngày thì cô ta cảm thấy cậu không chăm lo sự nghiệp. Cậu bận rộn không có thời gian chăm sóc thì cô ta lại cảm thấy trong lòng cậu không có cô ta. Bàn chuyện làm ăn thỉnh thoảng cũng phải đi xã giao, gặp dịp cũng phải góp vui lấy lệ, cậu nói xem, chuyện này hết sức bình thường đúng không. Nhưng cô ta chỉ cần nghe được phong thanh, liền cằn nhằn cậu ngay... thầy giáo Tiêu này, cậu có bạn gái chưa ấy nhỉ?"

Tiêu Tư Trí cười ngượng ngập: "Vẫn chưa có."

"Để sau này tôi giới thiệu cho mấy mối tử tế."

"Cảm ơn anh Chu."

"Đừng khách sáo thế, ở trong nhà tôi sắp hàng thứ mười, nếu cậu không chê, thì cũng gọi tôi một tiếng anh Mười giống bọn họ đi."

"Vâng, anh Mười."

Chu Diễn Chiếu nói chuyện với Tiêu Tư Trí một lúc, lại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc trở ra, anh ta bảo: "Nào, chúng ta làm vài ván đi."

Tiêu Tư Trí gãi gãi đầu, lấy làm ngại ngần nói: "Anh Mười, dù tôi không thông minh cho lắm, nhưng cũng nhìn ra được anh là nhân vật tai to mặt lớn trên chốn giang hồ, tôi làm sao dám chơi với anh chứ."

"Không sao, chúng ta chơi vài ván mạt chược thôi mà, ai thua phải ăn dưa hấu."

Tiêu Tư Trí không đoán được Chu Diễn Chiếu đang nghĩ gì, đành ngồi xuống đánh mạt chược với anh ta, hai người cộng thêm Cơ Na và Vân Na, quây thành một bàn. Những người còn lại ở bên cạnh xem đánh bài, bưng bê trà nước. Chưa đánh hết một ván, cửa phòng VIP đã bật mở, có người ghé tai thì thầm mấy câu với Tiểu Quang, gã ta liền đi tới bên cạnh bàn đánh báo cáo lại cho Chu Diễn Chiếu: "Anh Mười, xe của cô Tôn và cô chủ đã vào cổng dưới chân núi rồi."

"Thất Vạn!" Chu Diễn Chiếu thản nhiên đánh ra một quân bài, đoạn tiện tay búng búng tàn thuốc.

Tiêu Tư Trí hôm nay khá may mắn, thắng được hai ván nhỏ, còn Chu Diễn Chiếu thì thua liên tiếp. Trong lòng Tiêu Tư Trí biết rõ Chu Diễn Chiếu nhất định là cao thủ, vì vậy cũng không dám giở trò gian lận, nhưng Chu Diễn Chiếu lại vẫn thua, khiến Tiêu Tư Trí càng không rõ rốt cuộc đối phương có ý đồ gì. Chu Diễn Chiếu thua, song người rầu rĩ ra mặt lại là hai cô gái ngồi đánh bài cùng họ. Có vẻ hôm nay tâm trạng Chu Diễn Chiếu cực kỳ tồi tệ, bài đưa tới tận tay rồi vẫn không chịu ăn, mỗi vòng đều lầm lì tự bốc, mà toàn bốc trượt. Cơ Na và Vân Na đã dốc hết tài nghệ ra cũng không thể khiến anh ta ghép được bộ bài lớn, hai cô gái đẹp đều nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lấm tấm đầy trán.

Tiêu Tư Trí để ý, phát hiện ra Lệ Na ngồi bên cạnh Chu Diễn Chiếu xem bài cứ hí ha hí hoáy gì đó, mỗi lần cô ta làm một động tác, Cơ Na và Vân Na sẽ đánh ra một quân bài tương ứng. Sau mấy vòng chơi, nắm được chút quy luật, Tiêu Tư Trí cũng biết được Chu Diễn Chiếu đang thiếu quân bài gì. Lần này Lệ Na chúm chím cười, ngón trỏ hơi cong lại, ba người còn lại viết bài của Chu Diễn Chiếu có một hàng quân văn, vì vậy đều đánh quân văn ra. Có điều, Chu Diễn Chiếu lại không chịu ăn bài, cứ lầm lì tự bốc một quân, lại đánh ra một quân, chẳng hiểu trong đầu anh ta nghĩ gì nữa. Cuối cùng, anh ta gieo súc sắc bốc được một quân cầm đúng bộ trên tay, chầm chậm xoay xoay. Lệ Na ở bên cạnh trông thấy, bụm miệng suýt kêu ré lên, đúng lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra, có người nói: "Anh Mười, cô Tôn và cô hai đến rồi."

Chu Diễn Chiếu cười ha hả, ném quân bài trên tay xuống bàn, Lệ Na bấy giờ mới kêu lên thành tiếng: "Tự bốc ù toàn màu! Phen này ăn to rồi!"

Chu Diễn Chiếu cười cười bảo: "Cắt ba quả dưa hấu ra cho họ ăn đi."

Cơ Na hớn ha hớn hở, tựa như mình không phải người bị bắt ăn dưa hấu vậy: "Em đi bảo chúng nó cắt dưa nhé, nhất định sẽ chọn quả thật to, anh Mười cứ yên tâm đi!"

Tiêu Tư Trí ngoảnh mặt qua, chỉ thấy ngoài cửa có mấy người đứng lố nhố, nhưng vì ngược sáng, nên cả mấy người đó đều mờ mờ mông lung như bao bọc trong một lớp ánh sáng vàng. Da Tôn Lăng Hy trắng muốt, gương mặt thanh tú bị ánh đèn hành lang hắt vào, thoạt trông như một khối ngọc nạm vàng, vô cùng thanh lệ quyến rũ. Còn Chu Tiểu Manh, anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, chỉ thấy cô khoác tay Tôn Lăng Hy, bộ dạng hết sức thân thiết.

Chu Diễn Chiếu còn chưa kịp mở miệng, Chu Tiểu Manh đã nhao lên trước, cất tiếng gọi "Anh!" đoạn nói: "Anh đừng giận, hôm nay là em nằng nặc rủ chị Tôn tới đây đó. Dọc đường chị ấy cứ khuyên em quay về, em bảo đến thì đã đến rồi, anh có giận thì bọn em cũng phải đến."

Chu Diễn Chiếu cười cười bảo: "Tại sao anh phải giận?" Vừa nói, anh ta vừa hờ hững phẩy phẩy tay. Cả đám yến oanh rộn ràng trong phòng VIP lập tức xếp hàng một đi ra trong im lặng. Bọn Tiểu Quang cũng định ra theo, nhưng bị ánh mắt của Chu Diễn Chiếu ngăn lại.

Tiểu Quang ở lại, nhưng gã ta luôn có khả năng khiến người ta không cảm nhận được sự hiện diện của mình. Đám vệ sĩ của Chu Diễn Chiếu đều có năng khiếu ấy, cứ đứng im lừng lững chẳng nói chẳng rằng, như mấy cây cột.

Trong căn phòng VIP tĩnh lặng chỉ còn tiếng Chu Diễn Chiếu vẩy nắp bật lửa "tanh tách" giòn tan. Lúc này Tôn Lăng Hy cũng đã nhìn rõ gương mặt anh ta, sắc mặt không khỏi tái nhợt đi, cô ngây người trân trân nhìn vết thương nơi khóe miệng Chu Diễn Chiếu khoảng mấy giây, rồi thấp thỏm ngoảnh sang bảo Chu Tiểu Manh: "Tiểu Manh, chúng ta nên về thì hơn... anh trai em đang có việc..."

Chu Tiểu Manh lại liếc nhìn Tiêu Tư Trí, hỏi: "Thầy Tiêu, sao thầy lại ở đây?"

"Anh Chu bảo... muốn nói chuyện với tôi...."

Tiêu Tư Trí cảm nhận được bầu không khí trong phòng lúc này rất tế nhị, đây là lần đầu anh nhìn thấy Tôn Lăng Hy bằng xương bằng thịt, bèn đưa mắt đánh giá thêm mấy lượt, rồi lại ngoảnh sang phía Chu Tiểu Manh, cuối cùng nở một nụ cười gượng gạo: "Hay để tôi ra ngoài hút điếu thuốc nhé..."

Chu Diễn Chiếu hơi nghiêng đầu, bên cạnh liền có người đưa bao thuốc lên, Tiêu Tư Trí đành nhận lấy, người kia lại châm lửa giúp, Tiêu Tư Trí chỉ còn biết rối rít cảm ơn. Chu Tiểu Manh hơi nhíu mày, nói: "Anh à, có người ngoài ở đây, anh nên nói chuyện riêng với chị Tôn thì hơn..."

"Có chuyện gì xấu xa phải giấu giếm người khác đâu? Vả lại thầy Tiêu đây cũng không thể coi là người ngoài." Chu Diễn Chiếu mỉm cười, hơi cúi người về phía trước: "Hai người ngồi xuống đi, cất công lên tận trên núi thế này, chắc chắn có chuyện gì quan trọng rồi. Nói đi."

Tôn Lăng Hy gượng cười nói: "Thực ra cũng không có gì, em vốn chỉ định gọi điện thoại cho anh thôi..."

"Chuyện này làm sao nói qua điện thoại được chứ?!" Chu Tiểu Manh cười xòa ngắt lời, khẽ đẩy cô lên phía trước: "Chị, đến ngồi bên cạnh anh em, từ từ nói cho anh ấy biết đi. Anh ấy chắc sẽ vui lắm đó."

Nụ cười của Tôn Lăng Hy vẫn hơi gượng gạo, còn vẻ tươi cười trên mặt Chu Diễn Chiếu lại đang nhạt dần, Tôn Lăng Hy khẽ cúi đầu, thẽ thọt nói: "Không có gì... mấy hôm nữa khi nào anh hết bận rồi nói với anh cũng được..."

"Ôi giời ơi, em sốt ruột muốn chết đi được." Chu Tiểu Manh cười vui vẻ: "Anh trai, chúc mừng anh! Chị Tôn có bầu rồi, anh sắp làm bố đấy."

Chu Diễn Chiếu ngẩn người, Tôn Lăng Hy đỏ bừng hai má, ngước lên nhìn anh ta. Tiêu Tư Trí vốn đã lúng túng khó xử, nghe thấy câu nói này, lại đưa mắt liếc sang phía Tôn Lăng Hy một cái. Chu Tiểu Manh cười hì hì nói: "Anh ơi, anh vui quá đến nỗi ngớ cả người ra à?"

"Chứ còn gì nữa." Chu Diễn Chiếu cười rạng rỡ: "Anh vui đến nỗi ngớ ngẩn mất rồi. Làm thế nào bây giờ, chúng ta đính hôn trước đã nhé, Lăng Hy?"

Tâm trạng Tôn Lăng Hy vốn rất phức tạp, cô kể chuyện này cho Chu Tiểu Manh nghe, vốn muốn nhờ Chu Tiểu Manh thăm dò ý tứ của Chu Diễn Chiếu xem thế nào. Chẳng ngờ Chu Tiểu Manh biết chuyện vô cùng mừng rỡ, nhất quyết đòi kéo cô đi gặp Chu Diễn Chiếu ngay lập tức. Tôn Lăng Hy sợ Chu Diễn Chiếu giận, nên đã liên tiếp gọi cho anh ta hai cuộc điện thoại, nhưng Chu Diễn Chiếu không nghe máy. Suốt dọc đường, cô thấp thỏm không yên, đến lúc này nghe Chu Diễn Chiếu thốt ra câu ấy, tuy không phải kết hôn, nhưng đính hôn cũng coi như là nhắm đến mục tiêu kết hôn rồi, cô mới thấy như trút được gánh nặng trong lòng, vừa ngượng ngập vừa sợ sệt liếc nhìn anh ta, lí nhí đáp: "Vâng ạ."

"Tốt quá rồi!" Chu Tiểu Manh hăng hái nói: "Phải tranh thủ làm cho sớm mới được, chị Tôn khỏi cần nhọc lòng lo nghĩ làm gì, có một số chuyện cứ để cho anh trai em xử lý. Còn mấy chuyện lặt vặt em sẽ giúp chị. Nếu đính hôn đương nhiên phải mời thật nhiều khách! Bạn bè của anh nhiều lắm, làm ở nhà không biết có tiếp hết được không... hay là tổ chức ở khách sạn nhỉ..."

Chu Diễn Chiếu vươn tay ra kéo Tôn Lăng Hy vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cô, đoạn bảo Chu Tiểu Manh: "Nhìn em kìa, làm chị Tôn của em sợ rồi đấy..."

"Em còn vui hơn anh ấy chứ, đàn ông mấy người thì biết cái gì..." Chu Tiểu Manh làm bộ phụng phịu liếc anh ta, nói: "Chị Tôn mau mau quyết định xem hôm đính hôn sẽ mặc gì đi... Dù mặc gì chị vẫn là cô dâu xinh đẹp nhất mà."

Tôn Lăng Hy cũng không ngờ sự việc lại suôn sẻ như thế, chỉ cười tủm tỉm nói: "Tiểu Manh, em cũng sốt ruột quá đấy..."

"Tất nhiên phải sốt ruột rồi, anh trai, anh nói có phải không? Chọn ngày nào bây giờ nhỉ? Tốt nhất là trong tháng luôn đi, tháng này đính hôn, sau đó lập tức chuẩn bị hôn lễ... ba tháng chắc là đủ rồi..."

Chu Diễn Chiếu nói: "Vậy thì làm trong tháng này đi, để bảo người đi xem hôm nào tốt ngày."

Đoạn, anh ta nắm lấy tay Tôn Lăng Hy: "Đi, anh đưa em về. Muộn thế này rồi, em phải đi ngủ chứ." Dứt lời, anh ta lại ngoảnh đầu nói với Tiêu Tư Trí: "Thầy Tiêu, phiền cậu đi cùng em gái tôi về trước, sau đó lái xe sẽ đưa cậu về trường, được không?"

Tiêu Tư Trí luôn miệng nhận lời, cả bọn mấy người cùng đi ra, tay quản lý tiễn đến tận chân bậc cấp, đích thân đưa từng người lên xe, còn cười giả lả chào với theo: "Anh Mười, có rảnh lại ghé qua bọn em nhé!"

Sau khi lên xe, Chu Tiểu Manh liền thu mình vào bóng tối, Tiêu Tư Trí ngồi ở ghế lái phụ, cũng không tiện quay đầu lại nói chuyện với cô. Anh có cảm giác Chu Tiểu Manh tối nay rất lạ, lạ đến mức như một con người khác hẳn. Anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp nghiêm ngặt, lại nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ tư liệu về Chu Tiểu Manh. Hôm nay, rất nhiều động tác nhỏ nhặt của cô thể hiện sự bất an mãnh liệt, mới đầu, Tiêu Tư Trí còn ngỡ rằng cô lo sợ mình bị bại lộ, nhưng về sau, trực giác của anh lại phủ định phán đoán này.

Chiếc xe lướt nhanh nhưng rất êm ái, rốt cuộc Chu Tiểu Manh cũng có vẻ phấn chấn tinh thần lên một chút, cất tiếng hỏi: "Thầy Tiêu, sao thầy lại ở cùng với anh trai em?"

"Anh Chu nói... anh ấy muốn cảm ơn tôi..."

Chu Tiểu Manh không hỏi thêm, trên xe còn có lái xe, cô hỏi câu này chắc cũng để cho tay lái xe kia nghe mà thôi. Tiêu Tư Trí chợt nghĩ tới một chuyện khác, bèn hỏi lại: "Em đỡ mệt chưa?"

Chu Tiểu Manh bấy giờ mới sực nhớ ra mình xin nghỉ ốm hai ngày, liền đáp: "Không sao ạ, bệnh cũ ấy mà thầy, nghỉ ngơi hai ngày là đỡ thôi."

Chiếc xe tiến vào nội thành, mưa đã tạnh từ lâu, nhưng tán lá hai bên đường đang đẫm nước mưa, mỗi khi gió thổi qua liền đổ nước rào rào xuống nóc xe, tựa như cơn mưa càng lúc càng lớn vậy. Khi xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Chu, Chu Tiểu Manh nói: "Anh Giả đưa thầy Tiêu về đi, tôi xuống ở đây được rồi."

"Không, không, tôi xuống đây bắt taxi về cũng được, không cần đưa tôi về đâu."

"Anh trai em đã dặn rồi." Chu Tiểu Manh mở cửa xe ra, nói: "Chỗ này không tiện bắt taxi, cứ để lái xe đưa thầy về." Vừa nói, cô đã ấn chuông cửa. Người giúp việc ra mở cửa, đúng lúc cái cây ở mé tường bị gió thổi qua, rào rào hất xuống một vạt nước mưa làm tóc mai Chu Tiểu Manh ướt đẫm. Cô nhẹ nhàng nhảy qua bậc cửa của khung cửa nhỏ mở trên cánh cổng lớn, chui vào bên dưới chiếc ô đen to tướng người giúp việc đang cầm, quay đầu lại tủm tỉm cười: "Em chào thầy!"

Tiêu Tư Trí nhìn dáng vẻ ấy của cô dường như cũng không có gì không vui, bèn vẫy tay chào: "Tạm biệt!"

Vì buổi tối trời mưa khá lớn, vườn hoa đọng đầy nước là nước, con đường rải nhựa cho xe chạy lõng bõng những vũng nước trong vắt. Chu Tiểu Manh đi giày cao gót, mỗi bước đều làm nước bắn tung tóe, những vũng nước tựa như mặt gương phản chiếu quầng sáng trên đường, lấp loáng rồi tan biến. Dì Lý trông thấy, không khỏi cẳn nhằn: "Cô chủ lớn chừng này rồi, sao vẫn cứ như trẻ con vậy, hễ không vui là giẫm vào vũng nước cho bắn tóe lên." Nói đoạn, bà lại thở dài một tiếng. Lúc Chu Tiểu Manh đến nhà họ Chu, cô mới chỉ hai ba tuổi. Ông Chu Bân Lễ rất nuông chiều cô, mỗi lần trời mưa, cô đều đòi ra vườn hoa chơi, ông lại cầm ô đưa cô ra, nhưng Chu Tiểu Manh cứ nghịch ngợm giẫm vào các vũng nước, làm bắn tung tóe bùn đất lên khắp người ông. Bà Diệp Tư Dung không kìm được mắng cô, nhưng lần nào ông Chu Bân Lễ cũng bênh vực: "Nó còn trẻ con, không hiểu chuyện mà."

Cuộc sống của Chu Tiểu Manh lúc bấy giờ thật chẳng khác nào một nàng công chúa.

Chu Tiểu Manh từ lúc xuống xe vẫn gắng giữ nụ cười trên môi, nghe thấy câu nói này, dường như không gắng gượng nổi nữa. Lúc vào đến phòng khách, gương mặt cô đã lạnh băng, đi thẳng một mạch lên lầu. Dì Lý nói: "Cô chủ, hay để tôi xả đầy nước vào bồn tắm cho cô nhé, mưa sau tiết Lập thu thế này để thấm vào người là không ổn đau..."

"Tự tôi tắm được!" Chu Tiểu Manh lên lầu hai, đưa mắt nhìn phòng ngủ chính ở cuối hành lang, đột nhiên bước đến vặn vặn tay nắm cửa. Dì Lý giật bắn mình, hỏi: "Cô chủ, cô muốn gì để tôi lấy cho..."

"Không có gì, tôi đợi anh ấy về, dì mở cửa phòng ra đi."

Dì Lý ngập ngừng: "Thế này không được..."

"Mở ra!"

Xét cho cùng, cô cũng là một nửa chủ nhân của ngôi nhà này, dì Lý thấy cô xẵng giọng, đành rút chìa khóa ra, mở cửa. Chu Tiểu Manh chợt dịu giọng nhoẻn cười: "Không sao đâu, dì xuống đi, tôi đợi anh tôi về."

Dì Lý không yên tâm, ra đến cầu thang lại ngoảnh đầu nhìn cô đi thẳng vào phòng ngủ chính, càng lúc càng thêm bất an, vội chạy xuống nhà dưới gọi điện cho Chu Diễn Chiếu.

Chu Tiểu Manh bật hết đèn đóm lên, trước tiên lục lọi trong tủ đầu giường, kéo tung hết mọi ngăn kéo, mở hết các cửa tủ, cả phòng tắm lẫn gian để quần áo cô cũng không bỏ qua. Cuối cùng, cô tìm được trong nhà tắm một gói nhỏ buộc kín, bên trong có mấy viên thuốc. Chu Tiểu Manh mân mê mấy viên thuốc đó, đi xuống hầm rượu, tìm giá để rượu lâu năm nhất, rút ra một chai vang đỏ, rồi vào bếp cầm một cái ly mang lên lầu. Cô rót ra nửa ly rượu, sau đó xé túi thuốc ra đếm, cầm một viên bỏ vào miệng, ngửa cổ chiêu nửa ly rượu vang cho trôi xuống. Sau đó, cô ném hết số thuốc còn lại vào bồn cầu giật nước, còn cái túi thì vứt vào thùng rác.

Làm xong những việc ấy, Chu Tiểu Manh đã bắt đầu cảm giác hai chân mình mềm nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, trần nhà bắt đầu vặn vẹo biến dạng, cô loạng choạng bước đi, rồi ngã vật lên chiếc giường lớn, gắng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, lật người nằm ngửa ra.

Trên trần nhà có gắn một tấm gương, cô nhìn thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, tấm ga trải giường bằng lụa đen tựa như đáy biển tối tăm u ám, còn cô là một con sao biển, cuộn những xúc tu của mình lại, chầm chậm trôi dập dềnh. Trong tấm gương dường như có một hang động, lại như thể trần nhà sập xuống, có yêu ma quỷ quái gì đó từ trong ấy vươn tay ra, chầm chậm vuốt ve xoa nắn gương mặt cô. Chu Tiểu Manh cảm thấy dễ chịu vô cùng, thoải mái vô cùng, chỉ thiếu điều không ngủ thiếp đi mà thôi.

Ngày đăng: 13/06/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?