Gửi bài:

Chương 62

Vân Đóa gọi điện thoại cho mẹ giảng hòa. Muốn dụ dỗ mẹ rất đơn giản, cô nói, "Mẹ đừng tức giận, quên nói cho mẹ, bây giờ con đã có bạn trai rồi."

Quả nhiên lực chú ý của mẹ Vân bị lệch đi, hỏi liên tiếp như bắn liên thanh, "Có thật không? Cậu ta là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Lương tháng bao nhiêu? Lớn lên trông thế nào, vóc dáng có cao không? Có ảnh không?"

Bà hỏi một hơi cả đống lớn vấn đề, trực tiếp khiến cho Vân Đóa hôn mê rồi, "Mẹ..."

Mẹ Vân hơi buồn rầu, "Đóa Đóa, không phải vì để cho mẹ yên tâm mới tùy tiện tìm một bạn trai chứ? Con không phải dùng cách này."

"Mẹ... Mẹ muốn đến đâu..." Vân Đóa động não thuyết phục mẹ, "Con gửi hình anh ấy qua mẹ tự mình nhìn."

"Được!"

Vân Đóa tìm một Đường Nhất Bạch đẹp trai gửi cho mẹ, ngay sau đó cô nhận được điện thoại của mẹ.

Mẹ gầm thét ở đầu điện thoại bên kia, "Đây là Đường Nhất Bạch! Mẹ nhớ cậu ta, lần trước con còn nói thích cậu ta, hình như người ta là ngôi sao lớn, quán quân! Con nói là bạn trai con thì chính là bạn trai con? Con cho rằng mẹ ngốc sao? Khi phỏng vấn chính cậu ta nói cậu ta không có bạn gái."

"Mẹ, anh ấy đúng là bạn trai con. Bài phỏng vấn đó đã lỗi thời."

Giọng mẹ Vân lại trở nên vô cùng lo lắng rồi, "Đóa Đóa, nếu không con đi tới bác sỹ tâm lý? Nhỡ đâu..." Lỡ như là chứng vọng tưởng thì làm thế nào chứ!

Vân Đóa bất đắc dĩ, lại tìm một tấm hình gửi cho mẹ, là tấm hình chụp chung giữa cô và Đường Nhất Bạch ở sân vận động đại học thể dục.

Sau khi mẹ xem xong, vẫn không tin như cũ, "Tấm hình này cũng không thể chứng minh cái gì. Con là phóng viên, con và Đường Nhất Bạch có một hai tấm hình chụp chung cũng không có gì lạ."

Vì sao mẹ lại tinh nhanh như thế!

Vân Đóa đành phải nói, "Chờ lần sau con gặp anh ấy lại chụp một tấm cho mẹ."

"Ha ha, mẹ chờ."

Hơn tám giờ tối, Vân Đóa giúp Nhị Bạch tắm rửa sạch sẽ. Lần này nó đã danh phù kỳ thực * "Chó rơi xuống nước." Nhị Bạch không thích tắm, Vân Đóa ép nó tắm nó lại không dám phản kháng, chỉ uất ức rên rỉ, vô cùng đáng thương. Nhưng đáng thương hơn nữa cũng phải tắm!

(*) danh phù kỳ thực: danh xứng với thực. Ý chỉ danh nghĩa và thực tế tương xứng với nhau. Hoặc danh tiếng và danh nghĩa đúng với sự thật.

Sau đó Vân Đóa dùng máy sấy giúp nó sấy khô bộ lông, khi sấy xong thì bà Lộ gõ cửa phòng vệ sinh, "Vân Đóa, cháu có điện thoại, là Đậu Đậu." Nói xong đưa di động cho cô.

"À? Cám ơn dì!" Vân Đóa nhận lấy điện thoại di động, ngay sau đó tắt máy sấy, "Alô?"

"Vân Đóa, đang làm gì?"

"Đang sấy khô lông cho Nhị Bạch, nhưng nó không ngoan." Nói xong, Vân Đóa gãi gãi cổ Nhị Bạch, "Đúng không Nhị Bạch?"

Nhị Bạch quay đầu sang chỗ khác: không phải!

"Đi ra ngoài một chút."

Vân Đóa không hiểu ra sao, "Cái gì?"

"Ra ngoài, anh ở bên ngoài."

Vân Đóa không còn kịp hỏi nữa, bỏ Nhị Bạch ở đó đi ra cửa.

Đường Nhất Bạch đứng dưới đèn đường, mắt nhìn Vân Đóa chạy về phía anh. Ánh đèn đường màu vàng nhạt chiếu rọi, khuôn mặt mềm mại của anh giống như nước sông lẳng lặng chảy xuôi.

Vân Đóa chạy đến gần, muốn dừng bước chân, nhưng mà anh lại cất bước tiến lên một bước, vừa đúng khiến cho cô tiến vào trong ngực anh.

Vân Đóa: "..." Sao lại ôm ấp yêu thương rồi!

Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, một tay vuốt tóc cô, nhỏ giọng cười. Tiếng cười dễ nghe giống như dây đàn.

"Khụ." Vân Đóa đỏ mặt, định tránh anh ra, nhưng dù có làm thế nào anh lại đúng lúc vòng chặt cánh tay, khiến cô không có cách nào tránh ra.

"Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.

Tất cả lo lắng, toàn bộ lo lắng của anh, giờ phút này cũng chỉ hóa thành ba chữ đơn giản: "Muốn gặp em."

Lòng Vân Đóa ấm áp. Cô ôm ngược anh, mặt chôn trước ngực anh nhẹ nhàng cọ cọ. Thật ra thì cho dù con gái kiên cường và độc lập như thế nào, đều mong muốn có một vòng tay ấm áp có thể ôm mãi không rời như vậy. Cũng không yêu cầu xa vời anh có thể cho mình cái gì, chỉ cần để cho mình nhận được một chút ấm áp và sức mạnh, cũng đủ rồi.

Cô khe khẽ gọi anh, "Đường Nhất Bạch."

Giọng nói mềm mại êm ái đó, tim Đường Nhất Bạch cũng muốn tan ra. Anh cúi đầu xuống cẩn thận hôn cô, từ chóp mũi phát ra một tiếng nặng nề "Ừ".

"Em cũng nhớ anh." Cô nói.

Đường Nhất Bạch cười. Anh nâng cằm cô lên, gần như không do dự, lập tức ép lên môi hôn. Hoàn toàn khác nụ hôn khẩn trương mà vội vàng lúc đầu, lần này anh thả nhẹ lực, cẩn thận cảm nhận hương thơm trên cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng trằn trọc ma sát lẫn nhau. Vân Đóa đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, ngước đầu mặc anh muốn làm gì thì làm. Mặt của cô bỏng đến muốn chết, thân thể cũng căng thẳng đến nóng lên, chân đã mềm nhũn, đành phải tựa lên người anh tìm điểm tựa. Cô muốn phối hợp với anh, nhưng dù có làm kiểu gì cũng không tìm ra được quy tắc, đầu khẽ nhúc nhích, lại đột nhiên bị anh giữ chặt gáy.

Đường Nhất Bạch tăng thêm sức, dùng răng nhọn ép lên cánh môi cô, giống như trừng phạt, lại giống như đòi hỏi. Cánh tay của anh vịn trên eo cô siết chặt một cách vô thức, thân thể hai người gần kề nhau thật chặt, một khe hở cũng không có, cách quần áo anh có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng mềm mại của cô, cùng với... đầy đặn.

Không đủ. Giống như một viên than ném vào trong đống lửa, chỉ muốn lốp bốp mà thiêu cháy, sao có thể dịu dàng một chút. Trong thân thể có một sự rung động khó hiểu mạnh mẽ đâm tới, bị đâm khiến cho anh hơi nóng nảy, tay không tự giác vuốt ve thân thể của cô, ý định ban đầu là hóa giải, nhưng càng sờ càng rung động. Nhắm mắt lại, hô hấp của anh nặng nề mà lộn xộn, gần như theo bản năng, anh đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng miêu tả hình môi cô, đầu lưỡi mềm dẻo mà có lực muốn đẩy khe hở giữa cánh môi cô, dò xét đến cùng trong vùng đất ngọt ngào tinh tế.

Cảm thấy đầu lưỡi anh đè lên, cả người Vân Đóa đều muốn đốt cháy. Nhịp tim thình thịch thình thịch, cô thẹn thùng muốn chết, nghiêng đầu chạy ra.

Đường Nhất Bạch vẫn chưa thỏa mãn liếm môi, cúi đầu nhìn cô. Tròng mắt của anh giống như biển dưới bầu trời đêm.

Vân Đóa không dám đối mặt với anh, cúi đầu nhẹ nhàng tránh anh ra.

Đường Nhất Bạch không dám ép chặt, cũng bởi vì cô lui ra một bước, tách ra chút cự ly. Anh đút tay vào túi, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, lẳng lặng thưởng thức vẻ xấu hổ của bạn gái.

Giữa hai người hoàn toàn trầm mặc, Vân Đóa hơi lúng túng, liền hỏi, "Tối nay anh không cần huấn luyện sao?"

"Có huấn luyện, anh mới từ hồ bơi ra ngoài, hôm nay lén chạy đến."

Vân Đóa kinh ngạc ngửa đầu, nhìn màu sắc tóc anh quả nhiên đậm hơn bình thường, hơn nữa có vẻ bù xù, cô giơ tay luồn vào trong tóc anh sờ sờ, chân tóc còn hơi ướt.

Đường Nhất Bạch không nhúc nhích mà mặc cho cô sờ, sau đó anh cười nói, "Em không cần chọn cách trêu chọc anh như vậy, anh không chịu nổi."

Vân Đóa thu tay lại, lúc này cô hơi cảm động, lại có vẻ lo lắng, "Tóc ướt ra ngoài, bị cảm thì làm thế nào?"

"Không sao, thân thể anh tốt."

Vân Đóa lắc đầu một cái, "Lần sau không nên như vậy. Hơn nữa anh lén chạy đến, nếu như bị huấn luyện viên phát hiện thì làm thế nào?"

"Không sao, nhiều nhất thì bị đánh."

Có thể không nói bị đánh nhẹ nhàng như vậy được không... Vân Đóa hơi im lặng, cô nhìn thấy phía sau áo khoác của Đường Nhất Bạch có nón, liền nhón chân lên, giúp anh đội nón lên, "Đội lên đi, không thể bị gió thổi."

Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm, mặc cho cô như kẻ ngốc đội nón lên, còn cúi đầu chủ động phối hợp với cô, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Làm xong những thứ này, Vân Đóa tò mò hỏi anh, "Tại sao không trở về trong nhà? Nhất định nói chuyện ở đây."

"Trong nhà quá nhiều kỳ đà cản mũi."

... Được rồi. Vân Đóa đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lập tức nói ra, "Đường Nhất Bạch, anh có thể giúp em không."

Đường Nhất Bạch cười, "Giúp bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, em nói đi."

"Là như vậy, mẹ em không tin anh là bạn trai em, anh có thể thu một video ngắn gọn nói cho bà biết anh đúng là như vậy không?

"Được."

Vân Đóa mở chức năng thu video của điện thoại di động lên, Đường Nhất Bạch nhìn vào màn hình vẫy vẫy tay, cười nói, "Xin chào cha vợ mẹ vợ, con đúng là bạn trai của Vân Đóa."

"Ngừng!" Vân Đóa đỏ mặt rút lui khỏi video này, "Anh đổi cách gọi."

"Đổi cái gì? Ba mẹ?"

"... Anh!"

Thấy cô cắn răng, Đường Nhất Bạch vội xoa đầu cô trấn an, "Được rồi được rồi, chỉ đùa chút thôi, đến đây đi."

Thu video lại bật lên, Đường Nhất Bạch nhìn vào màn hình nói, "Xin chào bác trai bác gái, cháu tên là Đường Nhất Bạch, là bạn trai của Vân Đóa. Vân Đóa là một cô gái tốt, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy, che chở và bảo vệ cô ấy. Cháu cũng là người thành phố N, là đồng hương với hai bác, hy vọng có cơ hội có thể đi thăm hai bác."

Tốt rồi. Vân Đóa lưu video lại, sau đó gửi cho mẹ.

Mẹ cũng không lập tức xem thư, Vân Đóa hỏi Đường Nhất Bạch, "À, bây giờ anh có muốn về nhà thăm chú và dì một chút không?"

Đường Nhất Bạch gật gật đầu. Hai người đang định trở về, đột nhiên phía sau bóng cây có một bóng dáng vọt ra, Vân Đóa sợ hết hồn, tập trung nhìn lại, thì ra là Nhị Bạch?

Nhị Bạch lè lưỡi vẫy vẫy đuôi với Vân Đóa, Vân Đóa nghi ngờ hỏi, "Nhị Bạch, sao mày lại ở trong đó?"

Dĩ nhiên là Nhị Bạch không thể trả lời cô, Đường Nhất Bạch nhìn thấy dây dắt chó trên cổ Nhị Bạch, anh hơi sáng tỏ, nói với chỗ bóng cây, "Cha, mẹ, hai người đang làm gì vậy?"

Bà Lộ và ba Đường chạy ra. Vân Đóa nhìn thiếu chút nữa rớt cằm xuống. Cho dù làm ra chuyện bỉ ổi hèn mọn này, bà Lộ vẫn giống như con khổng tước * kiêu ngạo, sau khi bị con trai tóm được, bà ưỡn ngực ngẩng đầu mà tiến lên, đáp, "Nhìn lén, nghe lén, cùng với chụp ảnh."

(*) khổng tước: con chim công

"Hai người... có ý tứ đó..." Đường Nhất Bạch đáp vô cùng bất đắc dĩ.

"Không có ý nghĩa, chúng ta đi."

Bà Lộ ra lệnh một tiếng, ba Đường liền cùng bà xoay người đi, lúc đi còn dắt theo Nhị Bạch gây tai họa. Nếu không phải ông không cẩn thận buông tay khiến Nhị Bạch chạy đi, nhất định là bọn họ sẽ không bị phát hiện, ba Đường không khỏi tiếc nuối nghĩ.

Đường Nhất Bạch và Vân Đóa đi ở phía sau, nghe được tiếng thảo luận của hai trưởng bối trước mặt.

Ba Đường: "Cũng là kỹ thuật chụp hình của bà giỏi, tôi chụp đều cháy rồi... Tấm này rất đẹp, gửi cho tôi... tôi phải làm hình nền của điện thoại di động."

Bà Lộ: "Ừ."

Ba Đường quay đầu lại hỏi Đường Nhất Bạch, "Đậu Đậu, con có muốn không? Hình này rất đẹp, giống như áp-phích phim."

Đường Nhất Bạch cắn răng, "Không cần!"

"Còn Vân Đóa?"

"Không cần..."

"Hai đứa chắc chắn chứ? Không cần quyết định nhanh như vậy, xem trước một chút." Ba Đường nói xong, đưa điện thoại di động qua.

Đường Nhất Bạch nhìn tấm hình kia. Đèn đường mờ nhạt, bóng cây lắc lư, anh và Vân Đóa đứng dưới đèn đường ôm hôn, ánh đèn bao phủ, mặt mày bọn họ hơi mông lung mờ ảo, đường đi bộ phía sau giống như một dải lụa sáng màu vàng, trên đường trừ bọn họ ra, không có một bóng người.

Đúng là một tấm hình đẹp. Đường Nhất Bạch gật đầu, "Gửi cho con đi."

Vân Đóa thật sự nghẹn lời, "Sao người này làm phản nhanh vậy!?"

Đường Nhất Bạch sờ đầu cô, "Lưu làm kỷ niệm."

Vậy mà, khi bốn người bọn họ trở về thì Đường Nhất Bạch thật sự ngứa tay chịu hết nổi, thiết lập "Kỷ niệm" này làm hình nền.

Đến đây, cả nhà ba người bọn họ đều có hình nền giống nhau.

Vân Đóa hận không thể đào hố chôn mình, Đường Nhất Bạch lại còn không biết xấu hổ mà khuyên cô cũng nên đổi hình nền. Vì vậy quả nhiên là Vân Đóa đổi hình nền rồi, nhưng đổi là hình cô và Nhị Bạch chụp chung. Trong hình Vân Đóa cười rực rỡ, vị trí bên cạnh để lại cho bạn trai, bị một con Husky lè lưỡi chiếm cứ.

Đường Nhất Bạch hâm mộ ghen tị một trận, canh chừng điện thoại di động của cô, đặc biệt muốn kéo mặt chó keo kiệt xuống.

Ngày đăng: 21/04/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?