Gửi bài:

Chương 16

Đường Nhất Bạch ngồi trước bàn sách, một tay cầm bút nhìn bài thi trước mắt. Tư thế ngồi của anh rất đoan chính, giống như một học sinh tiểu học đang luyện viết. Anh cố gắng đọc nhanh và chuẩn bài đọc trước mắt, dùng bút đánh dấu những từ quen mắt nhưng không biết nghĩa. Còn về phần những từ không quen cũng không biết, thời gian của anh có hạn nên tạm thời mặc kệ.

Đây là điều mà Vân Đóa dạy anh, sau khi làm xong cả bài mới tra từ, có thể nhớ kỹ được bao nhiêu hay bất nhiêu. Nếu như từ đó gặp được nhiều lần thì anh có thể nhớ kỹ.

Cho nên trên bàn của anh ngoại trừ có bài thì thì còn có một quyển từ điển điện tử. Đây là vật thay thế cho phần mềm dịch trên điện thoại.

Kỳ Duệ Phong không gạt Vân Đóa, Đường Nhất Bạch đúng là đang làm bài tập tiếng Anh, hơn nữa anh làm rất nghiêm túc.

So với Đường Nhất Bạch thì Kỳ Duệ Phong có chút nôn nóng, anh xoay quanh người Đường Nhất Bạch giống như một chú chó hoang mang lo sợ. Đường Nhất Bạch có chút phiền: "Anh không cần phải đảo qua đạo lại trước mặt em."

Kỳ Duệ Phong nhụt chí ngồi trên một cái ghế khác. Anh ta rầu rĩ nói: "Anh xin lỗi."

Đường Nhất Bạch cúi đầu làm bài thi, không ngẩng đầu lên nói: "Lần thứ 28."

Đây là lần thứ hai mươi tám Kỳ Duệ Phong nói xin lỗi với anh.

Kỳ Duệ Phong thở dài nặng nề. Anh thật sự không ngờ hôm qua chỉ một câu nói về Ái Nhĩ Phổ Tây của anh lại nhấc lên một làn sóng lớn như vậy, đúng là tai bay vạ gió không giải thích được. Năng lực phát huy nghĩa rộng của giới truyền thông quá mạnh mẽ, nhóm cư dân mạng cũng mắng quá mức nhập tâm. Nhưng mà nói cho cùng, nguyên nhân căn bản vẫn là do anh nói tên Ái Nhĩ Phổ Tây ra.

Cho nên Kỳ Duệ Phong vô cùng đau lòng, anh cảm thấy anh là người đã hại anh em tốt thành ra như vậy.

Đường Nhất Bạch nhìn thấy Kỳ Duệ Phong ỉu xìu cúi đầu thì buông bút xuống: "Em là người bị mọi người mắng chửi không nói gì, anh lại nói nhiều thế làm gì?"

"Anh xin lỗi." Kỳ Duệ Phong lại nói thêm một lần.

"Anh cũng không làm sai cái gì, đừng nói xin lỗi." Đường Nhất Bạch lắc đầu: "Thật ra những tin tức kia cũng không nói xác, em quả thật chuẩn bị khiêu chiến Ái Nhĩ Phổ Tây nhưng mà không phải hiện tại. Nếu em muốn trở thành vô địch thế giới thì đương nhiên phải khiêu chiến với đối thủ mạnh nhất. Về phần những người mắng em, bọn họ không hiểu được tình huống của em, cứ mắng cứ chửi đi, dù sao về sau bọn họ cũng sẽ phải sửa lời. Đối với một vân động viên mà nói, thành tích mới là sức thuyết phục lớn nhất, những cái khác đều là mây bay mà thôi."

Kỳ Duệ Phong khó tin nhìn cậu ta: "Cậu không tức giân à?"

"Ban đầu em cũng có chút tức giận, nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi."

"Cậu nghĩ thông cũng nhanh quá hả? Một bài còn chưa làm xong đâu!"

"Bởi vì em không muốn lãng phí thời gian để tức giân chuyện đó, đó là chuyện không hề có ý nghĩa. Một năm sau là Asian Games, hai năm sau là Thế Cẩm, ba năm sau là thế vận hội Olympic, thời gian của em rất gấp gáp. À, còn không tới hai tuần nữa là tới cuộc thi cấp bốn rồi. Em rất bân rộn, không có thời gian tức giận với cư dân mạng.

Kỳ Duệ Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Đường Nhất Bạch, trầm mặc không nói gì. Trong ánh mắt anh có khó tin, có hâm mộ và có cả một chút cảm động.

Đường Nhất Bạch nhíu mày: "Anh đừng nhìn chằm chằm em như vậy, chẳng lẽ anh thầm mến em sao?"

"Mẹ nó!" Kỳ Duệ Phong không nhịn được mắng một câu, anh xoa cánh tay nổi đầy da gà, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Đường Nhất Bạch: "Anh cảm thấy cậu mạnh mẽ hơn anh nhiều."

Đường Nhất Bạch trầm mặc một chút, sau đó ung dung thở dài nói: "Nếu như anh đã từng cho rằng mình sẽ mất hết tất cả, vậy thì bây giờ dù đối mặt với chuyện gì anh cũng sẽ không cảm thấy khổ sở. Bởi vì ít nhất anh còn ở đây, còn có thể phấn đấu vì lý tưởng. Đó là đủ rồi."

Kỳ Duệ Phong cũng thở dài. Anh không quá thích ứng với việc nhớ lại chuyện bi thương này vì vậy anh đổi chủ đề nói: "Vừa rồi Vân Đóa nhắn tin cho anh, ân cần hỏi thăm cậu."

"Vậy sao, cho em xem một chút."

Đường Nhất Bạch nhìn lịch sử nói chuyện của Kỳ Duệ Phong và Vân Đóa, sau đó anh gửi lời mời nói chuyện với Vân Đóa.

Cuộc hội thoại rất nhanh được kết nối, mặt hai người xuất hiện trên màn hình điện thoại của đối phượng. Mặc dù khoảng cách thực tế của hai người rất xa nhưng đây là lần đầu tiên Đường Nhất Bạch nhìn thấy mặt Vân Đóa gần như vậy. Cô buộc mái tóc đuôi ngựa, trên trán là tóc mái lưa thưa, khuôn mặt nho nhỏ, đường cong nhu hòa, đôi mắt không lớn, rất có thần thái, cũng rất tú lệ, thật sự giống như một quả hạnh, khóe miệng luôn khẽ cong, lúc không cười cũng như đang cười. Hẳn nào lúc anh gặp cô luôn cảm thấy rất tốt.

Nhưng mà bây giờ tâm tình Vân Đóa cũng không tốt. Đôi mi thanh tú của cô nhíu chặt, nhìn thấy Đường Nhất Bạch ở đối diện thì cô hơi sửng sốt: "Đường Nhất Bạch?"

"Là tôi đây Vân Đóa." Đường Nhất Bạch đưa di động dựng lên một con Pokemon, anh ngồi trên ghế, vịn cằm nhìn Vân Đóa.

"Anh... có khỏe không?"

Vẻ mặt Đường Nhất Bạch đau khổ nhìn cô: "Không tốt."

Kỳ Duệ Phong kinh ngạc nhìn Đường Nhất Bạch. Thằng nhóc này vừa rồi còn an ủi anh, nói đạo lý rõ ràng, tâm còn rộng hơn cả hòa thượng, tại sao bây giờ đã không tốt rồi?

Vân Đóa lo lắng nhìn Đường Nhất Bạch: "Đừng để trong lòng, ánh mắt của những người kia cũng không cần, không đánh để anh phải so đo."

Đường Nhất Bạch gật đầu: "Đạo lý này tôi hiểu nhưng mà tôi vẫn rất buồn."

"Vậy làm sao bây giờ? Ngày mai anh còn phải thi đấu, trước thi đấu thật tốt, những thứ khác nghĩ cũng vô dụng." Vân Đóa nói những lời này cũng có chút an ủi, bởi vì cô cảm thấy nếu như cô gặp phải chuyện này thì nhất định sẽ buồn chết, không phải nói không nghĩ tới thì có thể không nghĩ.

Đường Nhất Bạch thở dài: "Hay là cô hát cho tôi nghe một bài?"

"Hả?" Vân Đóa ngây ngốc nhìn anh. Cô cảm thấy Đường Nhất Bạch đang nói đùa, nhưng người tâm tình tệ như vậy thì làm sao có thể nói đùa được? Cho nên nhất định Đường Nhất Bạch rất cần được an ủi hả? Nhưng mà nhất định phải dùng cách an ủi này sao...

Cô cảm giác hát qua di động rất là ngốc, hơn nữa bây giờ cô còn đang ở cơ quan, hát trước mặt nhiều người, không phải là ngốc hơn sao...

"Nhất định phải hát sao?" Cô hỏi.

Đường Nhất Bạch không đáp, anh chỉ nâng cằm lên nhìn cô, đôi mắt lóe sáng, muốn nói rồi lại thôi.

Đôi khi không nói còn có tác dụng hơn là nói, nhìn bộ dạng đáng thương của anh, Vân Đóa chống đỡ được ba giây rồi vẫn thỏa hiệp: "Được rồi, tôi hát. Anh muốn nghe cái gì?"

"Cái gì cũng được." Đường Nhất Bạch đáp.

Phía sau anh truyền tới giọng của một người, là Kỳ Duệ Phong: "Hát bài quả táo nhỏ đi!"

Vân Đóa quyết đoán quay mặt, "Không hát!" Bài hát đó có ma lực thần kỳ, hát một lần thì sẽ tuần hoàn phát đi phát lại trong đầu, có đôi khi sẽ bất tri bất giác hát lên, có thể nói là ca khúc tẩy não.

Những bài hát cô biết cũng không nhiều, cô còn định hát một bài tiếng Anh những nghĩ tới trình độ tiếng Anh của Đường Nhất Bạch... Cô vẫn nên hát bài trong nước thôi.

Vân Đóa cầm di động đi ra cầu thang, ở đây thường không có người. Cô ở giữa cầu thang hát bài "Bay cao" cho Đường Nhất Bạch, đây là một ca khúc khích lệ, bây giờ hát bài này coi như cũng hợp tình hình.

Bài hát này là của Uông Phog, giọng hát u sầu thô lệ, nốt cao lưu luyến, trong làn điệu ẩn chứa một cảm xúc bị đè nén bộc phát. Tiếng hát của Vân Đóa trong trẻo tinh tế, như tiếng nước suối róc rách, cô hát vô cùng nhập tâm, trong tiếng ca dịu dàng tản ra năng lực làm ấm áp lòng người.

Cô hát rất thành thật, hát cả một bài từ đầu tới cuối, đoạn điệp khúc cũng hát lại nhiều lần.

Ánh sáng trong cầu thang bộ khá tối, bóng dáng cô cũng mơ hồ, tiếng hát của cô lại càng rõ ràng tinh khiết, Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong nghe tới mức nhập thần.

Hát xong một bài, Vân Đóa có chút xấu hổ, cô tựa mình trên lan can hỏi Đường Nhất Bạch: "Sao rồi, tâm tình có khá hơn không?"

Đường Nhất Bạch xoa cằm, nhìn gương mặt mơ hồ của cô: "Ừ, cô hát nghe khá hay."

"Cảm ơn."

"Nhưng mà." Anh nghiêm túc nhìn cô: "Tôi bơi lội chứ không bay được cao như vậy, nếu không cô hát thêm một bài 'Bơi nhanh hơn' cho tôi nghe được không?"

Rốt cuộc Vân Đóa xác định anh đang nói đùa. Mẹ nó, lúc này anh còn tâm tình nói đùa à, cô bi phẫn nhìn anh: "Trêu tôi tốt vậy sao?"

"Thú vị." Anh cười mỉm, mặt mày sinh động, nụ cười còn tươi hơn hoa, nhưng lúc này nhìn sao cũng thấy vô sỉ.

Trên trán Vân Đóa hiện lên ba vạch đen: "Này!"

"Được rồi, được rồi, đừng tức giận." Đường Nhất Bạch thấy Vân Đóa sắp tức giận, nhanh chóng an ủi cô.

"Anh còn cười!"

"Được, tôi không cười." Đường Nhất Bạch mím môi, không để mình cười quá rõ ràng: "Cảm ơn cô, tâm trạng tôi thật sự đã khá hơn nhiều rồi."

"Mặc kệ anh, tôi phải đi làm việc."

"Đừng tức giận, không thì, cô hát một bài cho tôi, tôi trả cho cô một bài, có được không?"

Đôi mắt Vân Đóa sáng lên: "Thật hả? Anh sẽ hát sao? Hát cái gì? Rất háo hức! Tôi muốn ghi âm lại!"

"Khụ." Đường Nhất Bạch nâng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi, cười nói: "Để Kỳ Duệ Phong hát, anh ấy hát rất hay."

"Này!"

"Này!"

Hai tiếng cùng vang lên, một tiếng trong di động một tiếng ngoài di động. Kỳ Duệ Phong bất mãn nói: "Đâu có liên quan tới anh."

Đường Nhất Bạch đáp: "Em cho anh một cơ hội lấy công chuộc tôi."

Kỳ Duệ Phong không phục nói: "Không phải cậu bảo anh không làm gì sai sao?"

Đường Nhất Bạch cười lạnh: "Em chỉ khách khí một chút thôi, anh còn tưởng thật."

Kỳ Duệ Phong, được.

Sau đó Kỳ Duệ Phong ngồi trước bàn sách, hát bài hát mà anh luôn tâm tâm niệm niệm, "Quả táo nhỏ".

Vân Đóa muốn khóc, rốt cuộc cô vẫn bị thần khúc tẩy não sao....

Sau khi hát xong bài hát tẩy não, Kỳ Duệ Phong bị Đường Nhất Bạch đẩy ra, anh lại ngồi xuống trước mặt Vân Đóa. Vân Đóa nhìn anh nói: "Ngày mai anh.... Thôi, tôi không nói thì ngày mai anh vẫn sẽ bơi tốt. Tâm lý tố chất của anh thật sự rất mạnh, quả thật là kim cương bất hoại, bách độc bất xâm."

Đường Nhất Bạch hé miệng cười cười, hai người vui vẻ tạm biệt nhau. Đường Nhất Bạch lấy di động đưa cho Kỳ Duệ Phong thì thấy Kỳ Duệ Phong đang nhìn anh với vẻ mặt cổ quái.

"Sao thế?"

Kỳ Duệ Phong do dự hỏi: "Hai người các cậu đang yêu nhau sao?"

Đường Nhất Bạch sửng sốt: "Nói bậy cái gì đấy."

Ngày đăng: 23/04/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?