Gửi bài:

Hồi 8 - chương 20

Hai đứa trẻ lớn đầu

Suốt cả một ngày, Hoắc Thiên Kình đều ở bên cạnh Úc Noãn Tâm, làm tròn bổn phận của một người bạn trai. Đi đạo phố, xem phim cùng thăm ba mẹ Úc Noãn Tâm. Đương nhiên, hai người còn phải không ngừng né tránh đám phóng viên thường xuyên xuất hiện.

Từ trước tới nay, Hoắc Thiên Kình chưa bao giờ đi dạo phố với ai, nhất là phụ nữ. Mà hắn cũng không có thói quen đi dạo phố. Trong mắt hắn, đi dạo phố với phụ nữ là một chuyện hết sức phiến toái cùng kỳ cục. Những phụ nữ trước đó, cùng lắm là nhìn trúng thứ gì thì hắn thanh toán cho là được. Cho nên đi dạo khắp phố phường với Úc Noãn Tâm vẫn là lần đầu tiên.

Nhìn dáng vẻ xách túi lớn túi nhỏ của bọn vệ sĩ theo sau, Hoắc Thiên Kình không khỏi thấy tức cười. Nếu không có Úc Noãn Tâm, hắn vẫn không biết thì ra đi dạo phố với phụ nữ cũng là một chuyện rất vui vẻ. Nhất là giây phút thanh toán tiền cho người mình yêu, loại cảm giác hạnh phúc cùng mãn nguyện chớm nở từ đáy lòng ấy càng thêm không thể tả.

“Thiên Kình, mau đi, sao lại đi chậm thế chứ?”

Dọc đường, Úc Noãn Tâm vui vẻ như một chú chim non. Lúc này, bọn họ đang đi trên một con phố rất lãng mạn. Cả dãy phố đều là những cửa hàng nhỏ, bán những thứ xinh xinh mà không thể mua được tại những cửa hiệu lớn xa hoa.

Đương nhiên là Hoắc Thiên Kình chưa từng tới đây. Có điều hắn cùng đám vệ sĩ phía sau đã dẫn đến sự chú ý của không ít người, nhất là… mỗi tên vệ sĩ còn xách túi lớn túi nhỏ…

“Noãn…” Hoắc Thiên Kình dừng lại, ngoắc ngoắc nàng.

Úc Noãn Tâm rất luyến tiếc mà buông đồ vật trong tay xuống, quay lại: “Sao thế?”

“Nhìn xem chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu kìa. Con phố này phức tạp quá, đi bên cạnh anh này.” Hoắc Thiên Kình đưa tay lau mồ hôi trên trán cho nàng, còn nhìn xung quanh một chút rồi nói.

“Không có đâu, trước đây em thường đến đây mua đồ, đồ đạc ở chỗ này rất thú vị, giá cũng không đắt, em đoán là anh chưa từng tới.” Úc Noãn Tâm cười nói.

Hoắc Thiên Kình gật đầu, hắn vô thức nhìn bộ âu phục trên người mình, trên đó còn bị bám ít bụi đất. Trời ạ, đây là chỗ quỷ quái gì chứ…

Úc Noãn Tâm không khó nhận ra vẻ lúng túng của hắn, không khỏi cười khẽ: “Kiểu thiếu gia xuất thân nhà giàu như anh làm sao có thể đến những chỗ thế này chứ? Có điều để anh thể nghiệm cuộc sống của dân chúng một chút cũng tốt, cả ngày ngồi trong phòng làm việc, xương cốt cũng cứng ngắc đi. Nếu hôm nay anh đã bá đạo mà hủy bỏ lịch công tác của em, vậy… em nói đi đâu thì phải đi đó.”

“Được, chỉ cần em vui vẻ.” Hoắc Thiên Kình rất kiên nhẫn, thấy dáng vẻ hào hứng của nàng thì tâm tình cũng bắt đầu tốt lên.

Úc Noãn Tâm cực kỳ vui vẻ, nhìn ra phía sau hắn một cái. “Nhưng mà những vệ sĩ này ở đây… quá gây sự chú ý.”

“Các cậu… ” Hoắc Thiên Kình quay người lại, thấp giọng ra lệnh: “Các cậu không cần theo nữa!”

“Dạ!”

Bọn vệ sĩ giống như là được lệnh ân xá vậy. Mặc dù bọn họ rất muốn tẫn hết trách nhiệm nhưng cả ngày nay bọn họ thực sự không chịu đựng nổi nữa. Nhất là còn xách theo một đống đồ của phụ nữ, khiến bọn họ khổ mà không dám nói. Bọn họ thật sự không hiểu nổi, đi theo Hoắc tiên sinh bao nhiêu năm rồi mà chưa từng thấy ngài ấy sẽ đi dạo phố với một phụ nữ, hơn nữa còn mang nụ cười ngây ngô trên mặt…

Thật đáng sợ!

“Thiên Kình, mau qua đây!”

Úc Noãn Tâm vui như một con chim non mà kéo lấy tay hắn, chạy đến cái quán nhỏ vừa rồi, cầm lấy một chiếc nhẫn có kiểu dáng kì quái…

“Đẹp không?”

Bày hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, hình dáng của nó không giống với những chiếc nhẫn bình thường, cũng không nhìn ra là chất liệu gỗ gì, nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào thì tỏa ra tia sáng rực rỡ, rất là chói mắt.

“Đây là thứ gì?” Hoắc Thiên Kình nhặt lấy một chiếc mà ngắm, nhẫn sao?

“Chúng nó là Yi Fei Si, là một cặp nhẫn tình nhân. Anh à, cái này là độc nhất vô nhị đó.” Chủ quán là một bà lão ăn mặc hết sức cổ quái, mặc một bộ váy dài màu tím, đầu đội tấm lụa dài.

“Yi Fei Si?” Hoắc Thiên Kình nhắc lại, sau đó nhướng mày. “Là phiên âm tiếng Hy Lạp sao?”

Bà lão cười cười, gật đầu. “Chắc tôi không cần nói nó có ý nghĩa gì chứ? Tôi nhìn anh rất quen mặt, cặp nhẫn này rất thích hợp với hai người!”

Quen mặt?

Hoắc Thiên Kình có chút dở khóc dở cười. Hai người bọn họ sợ bị phóng viên nhận ra nên đeo kính râm, vậy mà còn bị bà chủ quán này nhận ra quen mặt?

Úc Noãn Tâm nghi hoặc mà nhìn Hoắc Thiên Kình, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Kình, Yi Fei Si là gì? Tên người sao?” Nàng không biết tiếng Hy Lạp nhưng nàng biết Hoắc Thiên Kình tinh thông sáu loại ngôn ngữ.

Hoắc Thiên Kình cười khẽ, vỗ nhẹ đầu nàng một cái rồi nói: “Yi Fei Si ở Hy Lạp có nghĩa là hạnh phúc, cặp nhẫn này có tên là Yi Fei Si có ý là tình yêu hạnh phúc.”

“À…” Úc Noãn Tâm hiểu ra, cầm chiếc nhẫn xem tỉ mỉ. “Kiểu dáng cũng rất độc đáo, có lẽ là không mua được ở chỗ khác.”

“Thích không?” Hoắc Thiên Kình sủng nịch hỏi.

“Thích.” Úc Noãn Tâm đeo chiếc nhẫn cho nữ vào tay, nhìn nó cười hê hê mà gật đầu.

“Đúng là trẻ con, tặng nhẫn kim cương thì em không muốn đeo, lại đeo loại nhẫn có hình thù kì quái này.” Hoắc Thiên Kình lắc đầu cười, sau đó quay sang chủ quán. “Gói là đi, tôi mua cặp nhẫn này!”

“Không, Thiên Kình…”

Úc Noãn Tâm thấy hắn lấy ví tiền ra thì lập tức ngăn lại, sau đó lấy ví của mình ra, đưa cho bà chủ một tờ tiền lớn rồi nhìn hắn nũng nịu và nói: “Hôm nay anh đã mua không ít đồ cho em rồi. Em ấy à, không có nhiều tiền như anh, mua không nổi những thứ đồ tiền triệu, nhưng chiếc nhẫn này em có thể mua tặng anh được…”

Nói tới đây, cô cầm lấy chiếc nhẫn của nam đeo vào ngón tay giữa của hắn. “Ngón áp út dành để đeo nhẫn cưới, vậy ngón này để đeo nó, không được tháo ra, nghe rõ chưa?”

Nũng nịu mà học theo vẻ bá đạo mệnh lệnh của hắn.

“Được, tất cả đều nghe em!” Hoắc Thiên Kình đưa tay ngắt lấy đôi má mềm mại của nàng. “Nếu em đã thích những thứ trên con phố này thì mua hết là được.” (lại giọng điệu của kẻ có tiền = =)

Úc Noãn Tâm lườm hắn một cái…

“Thật là không chút lãng mạn, đồ thì phải đi lựa, vậy thì mới thú vị. Em không biết đâu, hôm nay anh phải theo em đi lựa đến khi vừa lòng mới thôi!”

“Được được được, cô bé!” Hoắc Thiên Kình cười hạnh phúc…

Ngay cả “Yi Fei Si” trên tay hắn cũng lóe lên những tia sáng hạnh phúc dưới ánh mặt trời…

 Những tia nắng li ti xuyên qua kẽ lá xanh um chiếu xuống con đường lát đá sạch sẽ, làm cho mỗi hòn sỏi đều ánh lên, giống như những vỏ sò bên bờ biển, dưới sự chiếu rọi của ánh chiều làm lóe lên những tia sáng dịu dàng.

Ánh mặt trời vào bổi chiều rất êm dịu, gần như là gộp cái bóng của đôi nam nữ lại thành một rất hoàn mĩ. Những thứ đồ linh tinh bên này một túi, bên kia một bao mà chất thành đống ở phía sau xe. Một cơn gió thoảng qua, vài chiếc lá khẽ rơi xuống, thậm chí trong đó có một chiếc khẽ đậu trên vai Hoắc Thiên Kình.

Một chiếc lá mà biết cả mùa thu…

Cái nóng rực của mùa hè dần giảm bớt, trong không khí lại mang theo chút hơi thở của mùa thu.

“Còn muốn đi đâu nữa?”

Dựa vào xe, Hoắc Thiên Kình ôm lấy Úc Noãn Tâm, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn mịn màng như ngọc của nàng. Mặc dù có kính râm che mất phần lớn khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường nét tinh tế trên gương mặt nàng.

Hôm nay hắn đã được trải nghiệm một cuộc sống chưa bao giờ có. Bước ra khỏi Hoắc Thị, ra khỏi phòng làm việc, rời xa bàn làm việc vẫn trường kì xử lí công tác, không ngờ chỉ đi dạo phố thế này thôi mà tâm tình đã rất tốt. Không, là rất vui, là thả lỏng người từ trước tới nay chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thoải mái như vậy. Cho tới nay hắn đều gánh vác sự vinh nhục hưng suy của Hoắc Thị. Mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với tình trạng thương trường như chiến trường, đấu đá với nhau, ngươi lừa ta gạt, cho nên tự nhiên hắn cũng nghĩ cuộc sống chính là như vậy. Nhưng hôm nay, cô gái trong lòng đã khiến cho hắn hiểu thì ra cuộc sống… còn có thể đẹp hơn.

“A…”

Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn chăm chú, đôi mắt trong như nước khẽ đảo qua đảo lại, sau đó gian xảo cười. “Thiên Kình, anh đặt chỗ ăn cơm ở đâu?”

“Câu lạc bộ cao cấp Hoàng Gia.” Hoắc Thiên Kình trả lời.

“Ừ, em biết rồi.”

Môi Úc Noãn Tâm cong lên như hoa, giơ hai tay ôm lấy cổ hắn, cười hề hề mà nói: “Vậy chúng ta… đi tàu điện ngầm đến đó được không?”

Giọng nói nũng nịu mang theo vẻ thăm dò, lại có vẻ khẩn cầu.

“Đi, đi cái gì?”

Hoắc Thiên Kình – kẻ vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng bỗng nhiên lắp bắp một chút, hắn sợ mình nghe lầm mà hỏi lại: “Em nói muốn đi tàu điện ngầm sao?”

“Đúng vậy, tàu điện ngầm!” Dáng vẻ Úc Noãn Tâm không giống nói đùa, nghiêm túc mà nhìn hắn. “Đừng nói anh chưa từng đi đó chứ?”

Hoắc Thiên Kình khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu.

Nói thật, hắn thật sự chưa từng đi tàu điện ngầm, từ lúc hắn có hiểu biết cho đến nay thì đều luôn có tài xế riêng để đưa đón…

“Cuộc sống của anh thật quá đơn điệu!” Hai tay Úc Noãn Tâm ôm lấy gương mặt hắn. “Thật ra, có đôi khi thả lỏng một chút, làm một người bình thường cũng không tồi. Không sao, đừng sợ, chị dắt em đi!”

Nàng làm ra vẻ rất kiêu ngạo. Luôn nhìn thấy hắn cao cao tại thượng, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ giật mình lắp bắp của hắn thì cũng thật sảng khoái.

Hoắc Thiên Kình kéo lấy tay nàng, nhướng mày. “Cô bé, đừng nói em thật tình quyết định thế chứ? Hôm nay chúng ta đã tránh không ít phóng viên rồi.”

“Thế thì có sao?”

Úc Noãn Tâm bĩu môi. “Cùng lắm thì khi thấy phòng viên chúng ta sẽ bỏ chạy. Thật ra con người vốn rất mâu thuẫn, khi em còn rất nhỏ, mỗi lần em phải chen chúc trong xe bus cùng tàu điện ngầm, nhìn thấy người ta ngồi trong xe riêng thì rất thèm thuồng. Khi đó em nghĩ nếu có một ngày em không phải cùng người ta chen nhau trong xe bus và tàu điện ngầm nữa thì tốt biết bao. Hàng ngày ngồi trong xe riêng, muốn đi đâu thì đi. Nhưng bây giờ bước vào vòng giải trí, trở thành đối tượng nhìn chằm chằm trong mắt các phóng viên, mỗi ngày đều phải ngồi trong xe thì lại bắt đầu hoài niệm cuộc sống khi còn chen chúc trong tàu điện ngầm.

Nói đến đây, mắt Úc Noãn Tâm có vẻ hơi thê lương. Con người vẫn luôn tham lam, luôn muốn mười phân vẹn mười, nhưng trên thực tế thì sao có thể chứ. Khi bạn có được thứ này thì đương nhiên cũng sẽ mất đi thứ kia. Bởi vì năng lượng là bất biến, bắt đầu có được thì cũng bắt đầu mất đi, cứ đơn giản như thế. Nhưng người đời thường không hiểu thấu điều này, cố gắng giãy giụa cho nên mỗi ngày tâm trạng đều rất kém.

“Nhìn em…”

Hoắc Thiên Kình nhạy cảm mà bắt được sự mất mát trong mắt nàng, không đành lòng mà khẽ vuốt mũi nàng một cái, nụ cười nhè nhẹ lan ra bên môi: “Không phải là đi tàu điện ngầm sao? Có cần phát ra cảm xúc bi thương thế không. Đi thôi, đúng lúc anh cũng chưa từng đi, thử một lần cũng tốt.”

Úc Noãn Tâm nở nụ cười tươi, ôm chầm lấy cánh tay hắn. “Là anh nói đó nha, đến lúc đó đừng nuốt lời. À, đúng rồi, câu lạc bộ cao cấp Hoàng Gia gần trạm tàu điện ngầm nào nhỉ?”

Hoắc Thiên Kình ngẩn ra, sau đó cười khổ: “Em hỏi anh?”

Hắn khẽ chống tay lên trán, hắn chỉ biết đường lái xe, sao lại biết tên trạm tàu điện ngầm chứ?

Tay hắn sủng nịch mà xoa xoa đầu nàng, sau đó lấy điện thoại nhấn một dãy số…

“Có hai chuyện: Thứ nhất, tìm người lái xe của tôi về. Thứ hai, tra tên trạm tàu điện ngầm gần câu lạc bộ cao cấp Hoàng Gia nhất!”

Đầu bên kia truyền đến một tiếng kinh ngạc, nghe không rõ là nói gì nhưng không khó nhận ra tốc độ nói chuyện rất nhanh.

“Không sai, anh không có nghe lầm, là tàu điện ngầm! Tra ra rồi lập tức nói cho tôi!”

Hoắc Thiên Kình ra lệnh, cười khổ mà ngắt điện thoại, có lẽ cấp dưới của hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với quyết định của hắn.

Úc Noãn Tâm cười rất ngây ngô, nhìn người đàn ông dưới anh mặt trời, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc…

“Đi thôi cô bé, có điều phải đội mũ lưỡi trai của em lại cho cẩn thận, nếu không chúng ta lại phải chạy trối chết đó.” Hoắc Thiên Kình cười mà ôm lấy eo nàng, đội mũ lưỡi trai lên đầu cho nàng.

Úc Noãn Tâm lè lưỡi, lẩm bẩm một câu: “Cả ngày hôm nay không biết ai bị ai liên lụy chứ…”

Xét về ngoại hình thì làm sao cũng thấy Hoắc Thiên Kình thu hút hơn. Mặc dù hắn rất ít khi xuất hiện trước truyền thông nhưng gần đây, chỉ cần là tin đồn về Úc Noãn Tâm thì đều nhắc đến tên Hoắc Thiên Kình, thậm chí truyền thông còn đăng tải một vài hình ảnh của hắn. Những tin tức rung trời như thế, mọi người không muốn nhận ra hắn cũng khó.

 Hoắc Thiên Kình thề rằng từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ mình không may cùng thảm hại đến thế.

Khi hắn bị Úc Noãn Tâm kéo một mạch vào bến tàu điện ngầm thì mới thực sự hiểu được khái niệm người đông nghìn nghịt. Thế còn chưa nói, đám người vội vội vàng vàng kia gần như muốn giẫm lên người hắn mà đi. Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao người trên mặt đất lại ít đến thế, hóa ra là đều đi dưới này.

Rốt cuộc cũng chen chúc trong đám người xuống tới đất, nhìn đoàn người nối đuôi nhau mà đi vào, Hoắc Thiên Kình cũng đi theo…

“Tít tít tít…”

Dụng cụ soát vé ở cửa soát vé bắt đầu kêu vang, hắn chỉ ngây ngô mà đứng đó, không chút động đây, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.

“Thiên Kình, anh không được…” Lời của Úc Noãn Tâm còn chưa nói xong thì nhân viên tàu điện đã đi tới…

“Anh à, mời anh mua vé tàu trước, cảm ơn!”

“Vé tàu?”

Hoắc Thiên Kình chưa bao giờ nghe đến thứ này (lạy chúa, xin thứ cho sự ngu ngơ của anh), Úc Noãn Tâm vội vã nói với anh nhân viên: “Xin lỗi, chúng tôi mua vé liền đây.”

Hoắc Thiên Kình không nói gì, rút một tờ tiền lớn từ trong ví ra đưa cho anh nhân viên…

“Thế này được rồi chứ?”

“Xin lỗi anh, mua vé phải có tiền lẻ!”

Anh nhân viên vẫn khăng khăng. Anh ta thấp thấp mập mập nên khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai cao lớn trước mắt thì trong lòng ít nhiều có chút bất bình.

“Không cần thối lại!” Hoắc Thiên Kình bị anh ta quấn lấy nên mặt không còn kiên nhẫn, nắm lấy tay Úc Noãn Tâm muốn bước đi.

Tiền lẻ? Hắn lấy đâu ra tiền lẻ!

Một cánh tay đầy lông lá bỗng ngăn bọn họ lại…

“Anh à, không có vé thì không vào được, này…”

Anh ta đem tờ tiền lúc nãy nhét lại vào trong tay Hoắc Thiên Kình. “Tôi biết chắc anh là người có tiền, nhưng đi tàu điện ngầm không chỉ có tiền là được, xin anh tự đi tới chỗ bán vé mà mua vé, chỗ này không có ai bán cả! Cảm ơn đã hợp tác!”

Anh nhân viên lạnh lùng nói.

“Anh…” Sự nóng này trong mắt Hoắc Thiên Kình hoàn toàn bị kích ra.

“Thiên Kình…”

Úc Noãn Tâm kéo hắn qua một bên. “Được rồi, được rồi, em có tiền lẻ đây. Anh cũng thật là, làm gì có ai dùng tiền lớn để đi mua vé chứ. Anh đó, ngoan ngoãn đứng đợi ở chỗ này, đừng đi lung tung nha!”

Nói xong, liền chạy đi mua vé.

Hoắc Thiên Kình nhìn dòng người đang đi cuồn cuộn, không khỏi thấy xấu hổ.

Trong xe điện ngầm, bóng người lắc lư…

“Còn cười?”

Hoắc Thiên Kình đứng bên cạnh cửa xe, nhướng mày nhìn Úc Noãn Tâm vẫn luôn không ngừng cười trộm. Phía sau có quá nhiều người, vì đề phòng nàng bị chen lấn nên hắn duỗi hai cánh tay ra nhốt nàng vào trong lòng.

Úc Noãn Tâm khó khăn lắm mới nén được cười, tiếng nói nho nhỏ mang theo vẻ chế nhạo…

“Đương nhiên là tức cười rồi, đường đường là tổng tài của Hoắc Thị lại không biết đi tàu điện ngầm…”

Nói đến đây, nàng làm như hiểu ra. “Cũng đúng, người không ai là vạn năng. Bảo đại thiếu gia cao cao tại thượng như anh đi xử lí những chuyện làm ăn phức tạp trên thương trường, thậm chí là dời non lấp biển cũng không thành vấn đề, nhưng… gặp phải một cái máy soát vé nho nhỏ thì lại ngẩn ra…”

“Nhóc con, em đang giễu cợt anh sao? Thật coi anh là kẻ ăn chơi tráng tác không nghề không ngỗng gì sao?”

Hoắc Thiên Kình chống lại dòng dười không ngừng chen lấn ở phía sau, sức lực mạnh mẽ khiến Úc Noãn Tâm có thêm chút không gian để hít thở. Hắn nhìn Úc Noãn Tâm trong lòng, nhướng mày nói.

Úc Noãn Tâm cười mà nhìn vào mắt hắn. Mặc dù đã đeo kính râm nên không nhìn thấy mắt của hắn nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hai ánh nhìn chăm chú nóng bỏng…

“Em cũng không có nói anh là kẻ ăn chơi trác táng, anh đó, chỉ là đã quen với cuộc sống của xã hội thượng lưu, anh có thể là người trên nhiều người nhưng thể nghiệm cuộc sống của người bình dân một chút cũng không tồi mà, đời người phải nếm trải chứ.”

“Ừ…” Hoắc Thiên Kình nghe thế, cư nhiên lại gật đầu đồng ý một cách bất ngờ, khóe môi lại nở một nụ cười xấu xa, sau đó cúi đầu sát vào tai nàng…

“Đời người quả thật phải trải nghiệm, vậy… cô vợ đáng yêu của anh, chúng ta đến nếm thử cái kiss trong tàu điện ngầm một chút xem sao?”

Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ dụ hoặc xấu xa cứ như sóng biển dập dờn bên tai nàng, ngay cả hơi thở ám muội nóng rực cũng thổi vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, khiến cho nàng hơi đỏ mặt lên.

“Thiên Kình, anh điên rồi, đừng… ưhm…” Mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ hồi hộp cùng xấu hổ, còn chưa kịp phản kháng thì đôi môi anh đào đã bị nuốt vào miệng Hoắc Thiên Kình, từ nhẹ nhàng đến nồng nàn, càng ngày càng tham lam…

Nàng hoàn toàn đỏ bừng cả mặt…

Những người xung quanh kinh ngạc cùng hâm mộ mà nhìn tình cảnh diễn ra trong tàu điện!

Theo lí mà nói thì có lắm đôi tình nhân hôn nhau trong tàu điện ngầm, đương nhiên cũng không gây nhiều sự chú ý lắm, có trách thì trách ngoại hình của hai người bắt mắt quá…

Mặc dù người đàn ông đeo kính râm nên không nhìn rõ diện mạo nhưng vóc người cao lớn khỏe mạnh kết hợp với y phục cao cấp và những đường nét bên mặt không bị kính râm che khuất cũng đủ để thể hiện khí chất cùng sức hấp dẫn khác thường khi hắn giơ tay nhấc chân. Khí thế vương giả không thể che giấu khiến tất cả những cô gái chỉ nhìn hắn một cái đã không thể bỏ qua…

Mà dường như cô gái đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai kia cũng không phải người bình thường. Sống mũi thon cao hoàn toàn không khó nhìn ra những đường nét tinh tế của cô. Da thịt trắng nõn nà cùng dáng người rất đẹp không thể che giấu, cộng thêm quần áo trên người tạo nên cảm giác cực kỳ xứng đôi với người đàn ông bên cạnh, khiến cho ánh mắt của tất cả đàn ông đều không thể dời đi…

Nói cách khác, khi Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm tay nắm tay bước vào tàu điện ngầm thì cũng đã thu hút mọi ánh nhìn.

Hành động thân mật của hai người không những không khiến cho mọi người phản cảm, ngược lại đã trở thành một loại hưởng thụ về thị giác. Hai người này thoạt nhìn đã biết không phải người bình thường, ngay cả hôn nhau mà cũng lãng mạn cùng đẹp đẽ đến thế…

 “A, cô nhìn hai người kia kìa, sao tôi thấy quen mặt thế nhỉ?”

“Đúng thế, hình như là đã gặp ở đâu đó!”

“Woa, anh chàng đó đẹp trai quá, nhìn còn đẹp hơn cả minh tinh nữa…”

“Tôi thì lại thấy cô gái kia mới đẹp. Các cô nói xem, hai người đó là người yêu sao? Hay là… lén ra ngoài yêu đương vụng trộm?”

“Lời của cô thật khó nghe…”

“Vốn là thế mà, cô nhìn cử chỉ của họ xem, còn mờ ám hơn cả vợ chồng…”

Trong tàu điện ngầm bắt đầu bàn tán xôn xao, thậm chí có một số lời đã chui vào tai Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm.

Hai người nhìn nhau cười…

Tàu từ từ dừng lại, cửa được mở ra, một vài người xuống tàu, một vài người lại lên tàu…

“Mau lên… Úc Noãn Tâm ở đó, còn có… Hoắc tiên sinh?…”

Một tiếng hét to vang lên phá vỡ những lời xì xầm bên trong, ngay sau đó, một đám người ôm máy cameras cố gắng chen qua đoàn người đi về phía bên này…

“Noãn, chúng ta xuống tàu!”

Hoắc Thiên Kình không nói một tiếng, đột nhiên ngăn cánh cửa sắp đóng lại, bình tĩnh kéo lấy tay Úc Noãn Tâm…

Chuông cảnh báo rú lên chói tai vì cửa không đóng lại được…

“Hoắc tiên sinh, Úc Noãn Tâm…”

Đám phóng viên cũng không phải tay mơ, thừa dịp cửa còn chưa đóng mà lại ra sức kéo lấy cửa, một đám người xuống tàu theo.

Trên đường đi, Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm không ngừng chạy ở phía trước. Phía sau là một đám phóng viên càng ngày càng đông đang đuổi theo…

Ngày hôm nay, tình cảnh này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, mãi đến bây giờ Hoắc Thiên Kình mới biết rốt cuộc có bao nhiêu người đang chú ý đến bọn họ.

Cuối cùng hai người cũng trốn được vào trong một cái hẻm nhỏ, Úc Noãn Tâm thở hổn hển mà dựa vào lòng Hoắc Thiên Kình, nàng chạy đến nỗi sắp hụt hơi rồi, may mà nàng mang giày đế bằng.

“Những tên phóng viên đó cũng thật là dai.” Hoắc Thiên Kình vừa ổn định lại hơi thở vừa nói.

“Paparazi mà, đương nhiên muốn bới móc đến cùng.” Úc Noãn Tâm vỗ ngực, bộ dạng như muốn hết hơi.

Hoắc Thiên Kình rất săn sóc mà lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, nói đùa một câu: “Lúc này chúng ta không muốn đi xe cũng không được, đám phóng viên này còn khó đối phó hơn cả sát thủ, anh lại không thể làm gì được họ.”

Úc Noãn Tâm bị hắn chọc cười: “Bắt taxi?”

“Không thì biết làm sao?”

Hoắc Thiên Kình nhướng mày. “Xe bị tài xế lái về rồi, đợi anh ta chạy đến đây thì đám phóng viên đó đã nuốt sống chúng ta rồi.”

Úc Noãn Tâm không nhịn được mà cười ra tiếng: “Ý của anh là… anh chưa từng đi tàu điện ngầm nhưng từng bắt taxi sao?”

Hoắc Thiên Kình liếc nàng một cái, bàn tay xoa mạnh đầu của nàng. “Cô bé, em thật sự cho anh là người đến từ sao Hỏa sao? Sao anh lại không biết bắt taxi? Đi thôi!”

Nói xong, thấy dáng vẻ xụi lơ của nàng thì không nói một tiếng mà ôm ngang lấy nàng, bước nhanh ra khỏi hẻm nhỏ…

Tiếng cười duyên của cô gái và chàng trai dần dần hòa vào không trung…

Câu lạc bộ cao cấp Hoàng gia

Nghệ thuật trang trí theo trường phái Art Deco, thiết kế có vẻ lãng mạn cổ điển cùng cảm giác hiện đại làm cho cả Câu lạc bộ cao cấp Hoàng Gia đều trở thành một nơi xa hoa nhất.

Nơi gọi là câu lạc bộ cao cấp, trừ phí gia nhập rất cao thì cũng có yêu cầu rất nghiêm khắc với thân phận của hội viên. Bình thường nó vẫn luôn dùng cách thông qua giới thiệu để kết nạp hội viên mới, tức là nhất định phải trải qua sự giới thiệu của hội viên cùng xét duyệt thân phận thì mới có thể gia nhập hội, để đảm bảo tính cách cùng thân phận của hội viên có sự tương đồng.

Chức năng và cơ sở vật chất của nơi đây cũng giống như khách sạn năm sao, điểm khác nhau chính là khách của nơi này tương đối hạn chế. Nó mang đến cho hội viên cảm giác được phục vụ một cách tận tụy.

Lớn thì sàn nhà, vách tường, nhỏ thì các vật trang trí, câu lạc bộ Hoàng Gia thể hiện bầu khí lộng lẫy trang ngiêm, rất thích hợp với tuổi tác, thân phận, địa vị của hội viên trong này.

Nơi này và bên ngoài là hai thế giới khác nhau, nhưng đều thuộc về Hoắc Thiên Kình.

Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, có âm nhạc biểu diễn rất du dương, mọi nơi trong này đều thể hiện sự lộng lẫy của thế giới xa hoa. Bữa cơm này, Hoắc Thiên Kình không muốn có người quấy rầy nên đã bao cả câu lạc bộ.

“Sao rồi, dạo chơi cả ngày, bây giờ có thể yên tâm ăn cơm rồi chứ?” Hoắc Thiên Kình chu đáo mà cắt thức ăn, găm một miếng và đưa đến bên miệng nàng, vừa nhẹ giọng nói.

“Thiên Kình, anh biết không, ở đầu phố tình nhân có một quán ăn, thức ăn ở đó ngon vô cùng, đáng tiếc là có nhiều phóng viên quá, nếu không thì chúng ta đến đó ăn cũng không tồi.” Úc Noãn Tâm há miệng, ăn thức ăn mà hắn đút cho rồi cười hề hề mà nói.

Động tác của hai người rất thân mật và tự nhiên, ăn ý cứ như là vợ chồng đã nhiều năm.

“Được, bữa nào lại đi với em nữa, nhờ phúc của em mà anh nhận được sự quan tâm chưa từng có của phóng viên.” Hoắc Thiên Kình lấy khăn ăn, rất chu đáo mà lau thức ăn dính bên môi cho nàng, cười nhẹ.

“À…” Úc Noãn Tâm cười duyên mà ngồi vào bên cạnh hắn, nũng nịu ôm lấy cổ hắn nói: “Vậy có phải em nên cảm tạ sự giúp sức to lớn của anh hay không?”

“Ừ, báo đáp ân tình là chuyện tốt.” Hoắc Thiên Kình hôn nhẹ lên môi nàng, hài lòng mà cong môi lên.

“Gì chứ, chiếm được lợi rồi còn khoe khoang, người ta đã giao cả bản thân mình cho anh rồi còn chưa đủ sao?” Úc Noãn Tâm kéo lấy tay hắn, nghịch chiếc nhẫn giống như nàng trên ngón tay giữa của hắn, vẻ mặt hạnh phúc mà nhõng nhẽo.

“Đương nhiên là không đủ, anh đã từng nói cách chứng minh em yêu anh tốt nhất chính là…” Hoắc Thiên Kình nói một câu rất ám muội vào tai nàng: “Sinh con cho anh!”

“Đáng ghét, không thèm để ý đến anh nữa! Nói tới nói lui vẫn là không đứng đắn!” Úc Noãn Tâm đẩy nhẹ hắn một cái, ngồi lại vị trí của mình, đỏ bừng mặt mà nói.

Mục lục
Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục