Gửi bài:

Hồi 8 - chương 15.1

Buổi tối ở Ngự thự. 

Anna sau khi nghe vậy, đôi lông mày đang nhíu lại vì tức giận quả nhiên bình ổn không ít, ngữ khí cũng dịu đi hẳn, lạnh như băng mà nói :

“Con nghĩ rằng mẹ muốn như vậy sao ? Đó là do cha con mất sớm, con lại còn nhỏ, chưa đủ lớn để gánh vác Hoắc thị, mẹ cũng không còn cách nào khác là thay con điều hành Hoắc thị, chẳng lẽ trời sinh mẹ lại thích xuất đầu lộ diện ? Cũng may từ nhỏ mẹ đã từng nghe và thấy nhiều lần nên mới dám đối mặt với cái thị trường luôn thay đổi trong nháy mắt kia, cho nên, Thiên Kình, mẹ vẫn muốn nhấn mạnh với con một điều làm con dâu Hoắc gia phải môn đăng hộ đối, nếu khi có vấn đề gì xảy ra, cô ta sao có thể giúp con ?”

Lời người vừa nói xong làm cho Hoắc lão phu nhân mất hứng, cuối cùng lão phu nhân nhịn không được mà đập mạnh xuống bàn —-

“Này, con dâu, lời con vừa nói là có ý gì ? Muốn nguyền rủa cháu của ta gặp chuyện không may sao ?”

“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy ? Thiên Kình là con của con, sao con có thế nguyền rủa chính đứa con của mình gặp chuyện không may ?” Anna luôn đau đầu vì lão phu nhân này, bất đắc dĩ mà giải thích.

“Hừ ! Lời con vừa nói xong lại quên rồi sao ? Trí nhớ của con so với bà lão này còn mau quên hơn” Lão phu nhân vẫn không chịu bỏ qua, tay trái còn cầm dĩa ăn, trên dĩa ăn còn một khối bánh ngọt không đường chưa kịp ăn xong.

Anna dùng tay xoa cái trán đang đau, vô lực mà thở dài nói “Mẹ, chuyện con vừa nói chỉ là nếu như thôi mà…”

“Nếu như cũng không được ! Cháu của ta có thể gặp chuyện gì ? Ta không biết trái tim người như con thì như thế nào ? Lại có thể nghĩ con mình gặp chuyện không may gì ? Chẳng lẽ con muốn con nhỏ Noãn làm quả phụ sao ?”

“Mẹ, mẹ có thể không thiên vị được không ?” Anna thật muốn đứng dậy mà trở về phòng, nhưng hành vi này là thiếu tôn trọng đối với trưởng bối nên bà không bao giờ dám làm vậy.

“Ta nói sai gì sao ? Ta không phải là quả phụ sao ? Con cũng không phải là quả phụ à ? Còn muốn ức hiếp nhỏ Noãn sao?” lão phu nhân hoàn toàn mất hứng mà quát lớn

Hoắc lão phu nhân luôn luôn như vậy, cho dù bây giờ có ngang ngược bất chấp kết quả nhưng sau đó cũng đáng yêu khác thường, lời bà vừa nói xong khiến Úc Noãn Tâm không nhịn được mà cười ra tiếng, nàng biết lúc này mình phải nghiêm túc, nhưng —- mỗi khi nhìn Hoắc phu nhân, bà bà, tâm tình của nàng liền tốt hơn hẳn.

Nhưng sau khi cười, nàng biết mình đã phạm vào điều sai —

Quả nhiên —-

“Úc tiểu thư, cô cảm thấy buồn cười lắm sao ?”

Anna sau khi thấy vậy, sắc mặt liền trở nên rất khó coi “Ta thật sự khó tưởng tượng được, cô là hạng người không hề có gia giáo, một người phụ nữ môn không thỏa hộ không hợp như vậy sao có thể bước vào Hoắc gia ? Ta thấy cô nên đi học một khóa về lễ nghi để hiểu rõ khi nào nên cười và khi nào không nên cười ! Con hát thì vẫn là con hát, vĩnh viễn không thể thanh nhã hơn !”

 Úc Noãn Tâm thu nụ cười lại, nàng biết lúc này mình không nên cười, dù sao đây cũng như xát muối lên vết thương của người ta. Thế nhưng những lời này của Hoắc phu nhân không khỏi quá sắc bén, rõ ràng mang theo ý khinh thường làm lòng nàng thật khó chịu như bị dao cắt.

“Mẹ…” Hoắc Thiên Kình nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì lại bị lão phu nhân cắt ngang…

“Con dâu à! Cái gì gọi là nên cười và không nên cười? Con là Từ Hi của Trung Quốc sao? Hay là nữ hoàng Anh? Người ta thích cười là chuyện của người ta, con có thể quản được sao chứ? Ta cũng thích cười, bây giờ ta sẽ cười cho con nghe, ha ha ha…” Hoắc lão phu nhân cố ý cười lớn, đầu tóc xoăn xoăn cũng theo đó mà đong đưa, giống như một đứa trẻ ranh rãnh dễ thương trong phim hoạt hình vậy.

“Mẹ…”

“Ta cứ thích cười đấy, ha ha ha… khụ khụ…”

Lão phu nhân không cho bà nói chen vào, cười to mấy tiếng lại bị sặc, bèn ho mạnh vài tiếng.

“Mẹ…” Anna Winest hoảng sợ mà tiến về phía trước.

“Bà nội…”

Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm cũng bị tình trạng hiện giờ của lão phu nhân dọa cho hoảng sợ, nhất là Úc Noãn Tâm, vẻ mặt đầy lo lắng. Dù sao lão phu nhân tuổi cũng đã cao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không hay.

“Không cần cô giả mù sa mưa.”

Anna Winest đẩy Úc Noãn Tâm ra, bất mãn mà quát lớn, quay đầu sang phía quản gia nói: “Đi lấy một ly nước nóng đến cho lão phu nhân, uống xong đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi”

“Vâng, phu nhân” Quản gia cung kính đáp.

“Không cần!” Hoắc lão phu nhân không hài lòng mà kháng nghị, lập tức bắt lấy tay của Úc Noãn Tâm. “Ta muốn bé Noãn đưa ta về phòng !”

“Mẹ… mẹ đừng như như vậy, nghe lời được không ? Quản gia, còn không mau đưa lão phu nhân về phòng ?” Anna Winest lập tức nói

Vẻ mặt quản gia khó xử.

“Hay thật, bây giờ cô còn ra dám ra lệnh cho ta? Ta nói bé Noãn là bé Noãn, con bé là cháu dâu của ta, ta bảo cháu dâu đưa ta trở về phòng có gì là không được?”

Hoắc lão phu nhân hét lớn một tiếng, sau đó dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn Úc Noãn Tâm: “Bé Noãn à, bà nội có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu, đêm nay ở lại biệt thự với bà nội có được không? Bọn người này đều không có lương tâm, một đám chỉ biết chọc giận ta, ngược đãi ta, thậm chí còn không cho ta ăn cơm”

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Chúng con ngược đãi mẹ lúc nào đâu?” Anna bất đắc dĩ giải thích: “Dạ dày mẹ không tốt, đương nhiên bữa tối không nên ăn nhiều quá.”

“Ta không muốn nghe cô nói, ta muốn nghe cháu dâu nói!”

Hoắc lão phu nhân nhìn về phía Úc Noãn Tâm: “Bé Noãn à, cháu yên tâm, cô ta không thích cháu nhưng bà nội thích cháu. Bà nội đã quyết định rồi, chờ khi cháu được gả về đây, ta liền lấy danh nghĩa Hoắc gia tổ chức một bữa tiệc gặp mặt long trọng, ta muốn cho tất cả mọi người cùng biết cháu là cháu dâu của Hoắc gia, thế nào ?”

Hả…

Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra. Tuy rằng nàng không biết bữa tiệc gặp mặt trong miệng bà nội là thế nào, nhưng với thế lực của Hoắc gia hẳn là sẽ không nhỏ.

 Lời của Hoắc lão phu nhân vừa nói hoàn toàn làm cho Anna bất mãn cùng chống đối: “Mẹ, sao lại có thể vì cô ta mà tổ chức tiệc gặp mặt chứ? Cô ta là một nghệ sĩ, càng ít người biết thân phận của cô ta thì càng tốt.”

Úc Noãn Tâm nghe xong thì ngón tay theo bản năng mà nắm chặt, trong lòng bi thương không thể tả.

Hoắc lão phu nhân thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, bà ngẩn đầu nhìn Anna, đôi mày nhíu lại lộ vẻ khó hiểu cùng quở trách …

“Cô có ý gì chứ? Cái gì mà càng ít người biết thì càng tốt? Cô cho rằng việc Thiên Kình kết hôn là chuyện nhỏ sao? Cô không nói cho người ta thì người ta sẽ không biết con dâu cô có thân phận gì sao? Hơn nữa nghệ sĩ thì thế nào? Đều là tự mình kiếm miếng cơm manh áo thì có gì không ổn? Làm người nhà giàu, làm tổng tài cao cao tại thượng thì thân phận tôn quý sao? Làm nghệ sĩ thì lại không được sao? Vậy theo ý của cô mà nói thì người làm vệ sinh thấp hèn đến không đáng một đồng sao?”

“Mẹ, con không có ý này, con…”

“Được rồi, đừng nói nữa !”

Hoắc lão phu nhân phẩy phẩy tay ngăn sự giải thích của bà rồi nhìn về phía Hoắc Thiên Kình: “Thiên Kình, suy nghĩ của cháu thế nào? Chẳng lẽ cháu cũng cho rằng bé Noãn không thể gặp người sao?”

“Làm sao có thể? Cô ấy là vợ của cháu, cháu chưa từng nghĩ vậy mà, bà nội…”

Hoắc Thiên Kình tiến lên, đem bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm đặt vào lòng bàn tay của Hoắc lão phu nhân. “Kỳ thật mẹ cũng không phải có ý đó, như vầy đi, Noãn sẽ đưa bà lên lầu nghỉ ngơi rồi cùng nhau tâm sự một chút, cháu sẽ cùng mẹ nói chuyện.”

“Được, như vậy đi.”

Hoắc lão phu nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, nhìn nàng cười nói. “Xem cháu của ta ăn nói này, mỗi câu đều làm cho bà lão này vui vẻ. Bé Noãn à, cháu gả cho Thiên Kình là đúng người rồi, nó thật sự rất yêu thương cháu.”

“Bà nội” Úc Noãn Tâm ngượng ngùng

“Này, đỏ mặt rồi sao ?” Hoắc lão phu nhân giễu cợt. “Thiên Kình, mau nhìn vợ cháu đỏ mặt kìa.”

Hoắc Thiên Kình dịu dàng về nhìn Úc Noãn Tâm.

“Bà, cháu đưa bà về phòng.” Úc Noãn Tâm bị hắn nhìn cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng hối thúc Hoắc lão phu nhân.

Anna nhìn bóng dáng của nàng mà vẻ bất mãn càng thêm nhiều hơn.

“Nhỏ Noãn, mau nói cho bà nội nghe…”

Sau khi về phòng, Hoắc lão phu nhân liền lập tức kéo Úc Noãn Tâm qua hỏi: “Cháu sao lại muốn gả cho Thiên Kình? A, ta biết rồi, nhất định là cháu đã phát giác ra mình đã yêu Thiên Kình đúng không?”

“Bà nội, cháu…”

“Ta đoán đúng mà, cháu đó, chỉ cần đứng chung với Thiên Kình thì ta cảm thấy rất xứng đôi, theo ta thấy lần này cháu chọn đúng người rồi, gả cho Thiên Kình là không sai.” Hoắc lão phu nhân nói liền một mạch.”Cháu thấy bà nói có đúng không, lần đầu tiên cháu bước vào ngự thự, bà đã nói cháu là người mà Thiên Kình muốn kết hôn.”

Úc Noãn Tâm không nói gì, im lặng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Hoắc lão phu nhân “Bà nội, ở trong lòng bà thì Thiên Kình là dạng người thế nào?”

Hoắc lão phu nhân nghiêng đầu suy nghĩ. “Cháu của bà đương nhiên là ưu tú nhất rồi. Nó thông minh, kiên trì, gặp chuyện thì vẫn rất bình tĩnh. Bà thừa nhận trên thương trường nó có giở một ít thủ đoạn, nhưng bà tin cháu của bà sẽ không vì lợi ích mà vi phạm đến đạo lý cơ bản. Có điều…” Nói tới đây, bà ra vẻ thần bí mà cười. “Ưu điểm lớn nhất của cháu bà là đối với tình yêu rất chung tình, một khi đã yêu, sẽ không buông tay.”

“Anh ấy… trong tình yêu rất chung tình?” Úc Noãn Tâm hơi nhíu mày.

“À…”

Hoắc lão phu nhân xấu hổ cười. “Đúng vậy, trước kia Thiên Kình rất đào hoa, bên cạnh có không ít phụ nữ. Nhưng từ khi có cháu, nó không hề dây dưa với bất cứ người phụ nữ nào khác, cháu ở bên cạnh nó hẳn là cháu phải biết. Từ lúc bên cạnh cháu, nó có người đàn bà nào khác không ?”

“Cái này thì không có.”

Úc Noãn Tâm cũng thừa nhận điểm ấy. Nàng nhớ tới lúc trước đã hỏi qua Thiên Kình vấn đề này, thậm chí đến nay câu trả lời của hắn nàng vẫn còn nhớ trong đầu, rõ mồn một trước mắt.

“Nhưng Phương Nhan… cô ấy cũng từng là người mà Thiên Kình muốn lấy.” Nàng nhẹ giọng nói một câu.

Hoắc lão phu nhân nghe xong liền lắc đầu. “Cho nên mới nói, cháu phải hiểu Thiên Kình hơn. Đúng vậy, nó cùng Phương Nhan đã có hôn ước, Thiên Kình cũng không phản đối, bởi vì người sinh ra trong nhà giàu thì đều biết, bất luận là nam hay nữ đều không có quyền lựa chọn hôn nhân cho mình. Hôn nhân, nói thẳng ra là một sự duy trì quan hệ thương mại hay chính trị mà thôi. Vì vậy, khi Thiên Kình không trông mong gì vào tình yêu thì nó cũng không muốn phản đối, nó cảm thấy chuyện đó đã quá bình thường. Cháu của bà rất sợ những người phiền toái, nhất là phụ nữ. Phụ nữ bên cạnh nó thật sự rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nó vì một cô gái nào mà khẩn trương như vậy, ngay cả Phương Nhan cũng thế. Mãi cho đến khi gặp cháu…”

Lòng Úc Noãn Tâm run lên, nhìn về phía Hoắc lão phu nhân.

“Cháu là cô gái đầu tiên có thể làm cho bà thấy ánh mắt của Thiên Kình thay đổi…”

Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng cười. “Có lẽ cháu cũng không cảm nhận được, khi cháu khoác tay Lăng Thần xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn của Thiên Kình thì vẻ mặt nó thực sự rất khó coi. Nó nghĩ mình đã che giấu rất giỏi nhưng không thể qua được mắt bà lão này! Mà vẻ mặt của cháu cũng cho ta biết, người cháu thực sự yêu là Thiên Kình, và nó cũng vậy, người nó yêu là cháu.”

Hơi thở Úc Noãn Tâm trở nên dồn dập, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, suy nghĩ nửa ngày sau, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Hoắc lão phu nhân.

“Bà nội, bà có nghĩ tới ngộ nhỡ mọi thứ đều là anh ấy bắt cháu làm không?”

Nàng thử nói “ví như… anh ấy vì một mục đích nào đó mà giữ cháu lại bên người, hoặc là xem cháu như một quân cờ để công kích một người khác!”

Hoắc lão phu nhân nghe vậy, ngón tay khẽ run lên, như là cật lực che giấu sự khác thường gì. Tuy rằng thoáng qua rất nhanh, nhưng vẫn bị Úc Noãn Tâm nhạy cảm bắt được.

 “Bà ơi, bà sao vậy?” Úc Noãn Tâm thử hỏi.

Kỳ thật nàng đưa lão phu nhân về phòng là có mục đích, cũng là mục đích quan trọng nhất – thân thế của Tả Lăng Thần.

Tuy nói Tả Lăng Thần làm ra những chuyện khiến nàng không thể quên, phản bội lại tình yêu của bọn họ, nhưng có một số chuyện nàng thật sự rất muốn biết, sự thật đôi khi tàn nhẫn nhưng còn hơn là không biết gì.

Nàng là diễn viên, tự nhiên khi nhìn nét mặt của người khác sẽ vô cùng nhạy cảm, rõ ràng nàng cảm giác được… Hoắc lão phu nhân hẳn hiểu rõ nàng đang nói cái gì, dường như biết được chân tướng của mọi việc.

Chẳng lẽ… Tả Lăng Thần thật sự là em trai của Hoắc Thiên Kình? Là em ruột?

Mối quan hệ này thật sự làm nàng rất khó hiểu, không thể biết gì từ người trong cuộc, chỉ còn có thể nghe ngóng thăm dò.

Ai ngờ, Hoắc lão phu nhân cũng không phải là tay mơ, ánh mắt bà giật mình thoáng qua rồi lập tức trở lại như bình thường, Úc Noãn Tâm cho rằng mình nhìn lầm rồi…

“Tuyệt đối không thể!”

Hoắc lão phu nhân lắc đầu: “Cho dù nó có làm vậy thì cũng chỉ là lí do thoái thác để lừa gạt chính mình! Cháu à, muốn trả thù một người có rất nhiều cách, nếu trong lòng nó thực sự không có cháu, thì tại sao lại dùng phương thức cực đoan này? Bà rất hiểu cháu của bà, nếu cháu nói nó trên thương trường ngươi lừa ta gạt thì bà tin, nhưng đối với phụ nữ, nó sẽ không dùng thủ đoạn ép buộc, bởi vì nó vẫn luôn cho rằng phụ nữ rất phiền phức. Nếu một khi nó dùng thù đoạn bắt buộc cháu thì chỉ có một nguyên nhân, chính là không muốn cho cháu rời xa nó. Cháu cũng thấy mẹ chồng tương lai của cháu mạnh mẽ thế nào rồi đấy, bà cũng đã nói Thiên Kình là người rất sợ phiền phức, mà lần này nó lại phá lệ, làm trái với ý của mẹ nó mà muốn cưới cháu vào Hoắc gia, hơn nữa lại tự mình lo chuyện hôn sự. Chỉ điểm này thôi cháu còn không biết nguyên nhân sao?”

Lời của lão phu nhân thật sự chân thành, thậm chí còn có lý, Úc Noãn Tâm muốn tìm sơ hở cũng khó, nhưng lại vì lời nói của bà mà hai má ửng hồng.

“Bà ơi, bà biết người cháu yêu vẫn là… Lăng Thần.” Nàng nói đến cái tên cuối cùng thì có chút do dự, nhất thời không xác định được lòng mình.

Tại sao có thể như vậy ?

Chỉ vì anh gạt nàng qua lại với người phụ nữ khác thôi sao?

“Bà chỉ biết người cháu sắp cưới là cháu của bà – Thiên Kình, về phần vì cái gì mà cháu gả cho Thiên Kình, rốt cuộc trong lòng yêu ai, bà nghĩ hãy để thời gian trả lời.” Hoắc lão phu nhân cười hiền lành, vỗ nhẹ lên tay nàng nói.

“Cháu…”

Úc Noãn Tâm không biết nên nói cái gì, thật sự trong lòng đang do dự, nhất là sau khi nghe Hoắc lão phu nhân nói xong lại càng thêm ngập ngừng. Gần đây Hoắc Thiên Kình chăm sóc nàng rất chu đáo, mỗi khi nhớ tới hàng đêm hắn đều dịu dàng, tim nàng không nhịn được mà lại đập nhanh. Xét cho cùng, Hoắc Thiên Kình – người đàn ông này đối với nàng cũng không quá xấu, ngoại trừ trước kia dùng thủ đoạn đê tiện để ép nàng ở bên hắn, nhưng đến bây giờ cũng không làm chuyện gì quá đáng, nỗi hận hắn của nàng thực sự đã bớt đi rất nhiều.

 “Cháu à, cháu biết sai lầm mà người trẻ tuổi thường mắc nhất là cái gì không?” Hoắc lão phu nhân nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng nổi lên do dự thì nhẹ giọng nói.

Úc Noãn Tâm nhìn về phía bà, chờ bà nói tiếp.

Hoắc lão phu nhân khẽ thở dài một hơi, dùng tay nhẹ nhàng mà vỗ vào phía ngực trái của mình…

“Có đôi lúc, nhìn người không chỉ dựa vào đôi mắt, mà còn phải dựa vào… trái tim của cháu!”

Trái tim?

Úc Noãn Tâm đặt tay lên ngực theo bản năng, tim của nàng vẫn còn, hơn nữa, trong khoảng thời gian này vẫn đập rất mạnh, giống như là sợ nàng không biết đến sự tồn tại của nó vậy.

Nàng nhìn về phía Hoắc lão phu nhân, thấy ánh mắt của bà cười hả hê, nhìn qua trong suốt như nước, lại có vẻ thông tuệ của một người già có thể nhìn thấu mọi thứ. Chẳng lẽ bà có khả năng dự đoán trước? Hay là… xuất phát từ sự yêu thương đối với cháu nội?

Nhưng mà… Lăng Thần cũng là cháu của bà, chỉ khác là cháu ngoại.

Ở gia đình bình thường, cháu nội cùng cháu ngoại tuy cũng có phân chia khoảng cách nhưng cũng sẽ không quá rõ ràng. Nhưng thái độ của Hoắc lão phu nhân rõ ràng là thiên vị Hoắc Thiên Kình, chẳng lẽ nhà giàu có cũng như nhà đế vương, cháu nội mang dòng máu chính thống vẫn hơn?

“Bà nội…” Nàng ngồi bên cạnh Hoác lão phu nhân, giả vờ như không để ý mà hỏi “chẳng lẽ… bà không thích Lăng Thần sao?”

Rõ ràng nàng cảm nhận được ngón tay bà khẽ run lên, tiện thể ngẩng đầu nhìn bà.

“Nó là cháu ngoại của bà, đương nhiên bà phải yêu thương nó, nhưng Thiên Kình dù sao cũng là cháu nội, theo quan hệ đương nhiên phải hơn một bậc. Hơn nữa Thiên Kinh – đứa nhỏ này đã từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà, tình cảm có nhiều hơn cũng là chuyện bình thường.” Hoắc lão phu nhân vừa nói vừa cười, che đi sự mất tự nhiên của mình.

Chuyện này quả nhiên là có vấn đề? Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Úc Noãn Tâm.

“Bà ơi, cha mẹ của Lăng Thần… là người thế nào ạ?”

Úc Noãn Tâm ra vẻ thoái mái mà hỏi, tiện thể thêm một câu “Tuy rằng cháu và Lăng Thần từng yêu nhau nhưng chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc tới người nhà.”

Hoắc lão phu nhân giật mình một chút, cười cười nói: “À, Lăng Thần – đứa nhỏ này luôn quen không phụ thuộc vào ai cả, nó thật thông minh, từ nhỏ đã hứng thú với các việc giao dịch. Cha nó là tổng tài của Tả thị, thái độ làm người khiêm tốn, đối với sự nghiệp, đối với gia đình, đối với cha mẹ con cái đều chăm sóc kĩ càng. Mẹ của Lăng Thần, chính là con gái của bà, từ nhỏ đã bị bà chiều chuộng thành hư. Hơn nữa vì nó là út cho nên rất tùy hứng, may mà tìm được người chồng yêu thương nó, nếu không ta cũng không yên lòng. Đáng tiếc… hai người đều đoản mệnh, khi Lăng Thần còn chưa tốt nghiệp đại học đã qua đời. Thật sự mà nói, Lăng Thần, đứa nhỏ này cũng đã phải chịu nhiều đau khổ.”

Nói tới đây, sắc mặt Hoắc lão phu nhân có chút lại, nhớ lại quá khứ khiến bà buồn phiền.

Mục lục
Ngày đăng: 03/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục