Gửi bài:

Chương 6

Có chuyện gì đó không đúng
Bốn phía giống như là có một tấm lưới chậm chạp buộc chặt,mà hắn chính là con mồi đang nằm trong lưới đợi làm thịt.

Xem ra cái lưới này rất kín đáo,cơ hồ không có một chút sơ hở nào.hắn không cách nào hiểu rõ nội tình ,chỉ thấy cảm nhận được có một nhân vật thần bí thủy chung ẩn thân ở trong bóng tối,nhìn về phía hắn mỉm cười.

Người tựa trên lồng ngực hắn có động tĩnh,nàng mắt buồn ngủ ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn hắn một cái ,lại gục xuống.

Hắn vò rối tóc của nàng,tròng mắt màu xanh lam hiện lên tình cảm nồng cháy.

Nàng khẽ gật đầu,nhưng mắt vẫn nhắm lại.

"Ta còn muốn ngủ" nàng lẩm bẩm nói,bàn tay nhỏ ở trên ngực của hắn vuốt vuốt,yêu cực kỳ cơ thể cùng hơi thở cực kỳ nóng bỏng của hắn.

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên,ngón cái khẽ vuốt má phấn.

"Tại sao lại buồn ngủ thế ?" ban ngày nàng ngủ được rất là nhiều,thỉnh thoảng bị hắn đánh thức ,mới nửa tỉnh nửa mê dậy dùng cơm,tiếp theo lại ngã người xuống giường ngủ tiếp.

Hắn mày rậm nhăn lại,hoài nghi nàng hay không bị bệnh.

"Đại khái là ngủ không ngon!" nàng không có ngẩng đầu,trên mặt đỏ ửng.Người này còn dám nói ,hắn buổi tối cơ hồ cũng không cho nàng ngủ nha!

Hôm nay là tới tham gia tiệc cưới,nhưng vừa đến khách sạn nàng đã kêu cảm thấy mệt mỏi,trong người không được khỏe,ánh mắt cơ hồ không mở ra được.Lý Ân liên lạc với nhà trai lập tức chuẩn bị phòng cao cấp để hai người vào nghỉ ngơi.

Bữa tiệc cưới này,vốn là Hắc Kiệt Khắc không muốn tham gia,nhưng vì An Kỳ nên nguyện ý đến đây một chuyến.

"Sau khi trở về thì nghỉ ngơi thật tốt" hắn nhàn nhạt nói,đứng dậy mặc quần áo vào

"Không thể về ngay bây giờ sao?" nàng co người vào trong chăn bông,vì thiếu nhiệt độ của hắn nên cảm thấy có một chút lạnh lẽo.

"Ta phải tận mắt nhìn thấy mặt cô dâu" Hắc Kiệt Khắc ngồi ở trên mép giường,vuốt ve mái tóc đen dài của nàng,ngũ quan nghiêm khắc giờ trở nên thật nhu hòa.

"Có tin tức truyền ra,cô dâu là con gái nuôi của tập đoàn 'Tuyệt Thế' Hỏa Nhạ Hoan"

Nhắc tới "Tuyệt Thế" vai mảnh khảnh co rúm người lại,nàng hô nhỏ một tiếng,mở trừng hai mắt.

"Nàng không phải là đã__"

Hắc Kiệt Khắc gật đầu,đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ép vào lồng ngực mình.

"Cho nên ta phải đi xác nhận.Thứ nhất ,Hỏa Nhạ Hoan có thể thật hay không chưa chết,thứ hai cũng có thể đây là quỷ kế của Thượng Quan Mị" hắn nhanh chóng hôn lên trán nàng,đem nàng một lần nữa trở lại trên mặt giường lớn .

"Ngươi đợi ở chỗ này,ta chỉ đi xác nhận thân phận của cô dâu ,rồi sẽ quay lại ngay."

An Kỳ chui ra khỏi chăn,nâng khuôn mặt của hắn lên,nhẹ nhàng hôn.

"Ngươi phải nhanh lên một chút trở lại đó!" nàng nhỏ giọng nói,trên mặt phấn hồng đỏ ửng.Trong lòng hắn cảm thấy thật ấm áp,chậm chạp gật đầu,mở cửa bước ra ngoài,trên môi vẫn còn hơi thở ngọt ngào của nàng.

Ra khỏi phòng An Kỳ đang nghỉ ngơi,hắn lại trở lên lạnh băng,ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn khắp bốn phía. Trong bóng tối có mấy nam nhân vô thanh vô tức xuất hiện xung quanh hắn.

Hành lang âm u,bọn thuộc hạ vây quanh hắn,lộ vẻ tôn trọng ,kính cẩn.Bất luận là kẻ nào,chỉ cần vừa tiếp xúc với tầm mắt của hắn sẽ phải run rẩy.

"Chủ nhân"

"Tra ra được cái gì?"

"Thượng Quan Lệ đã trở lại Đài Loan"

Mày dậm nhíu chặt "Hắn ít nhất vẫn còn biết một chút đạo lý"

"Còn nữa,cô dâu đang ở trong phòng chuẩn bị xác định là Hỏa Nhạ Hoan"

Tròng mắt màu xanh lam nheo lại,trầm ngâm một hồi sau mới mở miệng "Bên người nàng còn có ai?"

Thượng Quan Mị cũng tứ sao? Hắn lo lắng cho an nguy của An Kỳ .

"Một nam nhân tóc vàng,mắt xanh.Là thành viên của tập đoàn 'Tuyệt thế',biệt danh là Thần Thâu" (Ngọc Nhi:anh này buồn cười chết đi được ý =)) )

"Thượng Quan Lệ cũng đến,hắn không tán thành hôn sự này" một thuộc hạ nhíu mày ,chậm chạp nói "Hắn mới vừa xông vào phòng của chú rể,đem trói gô chú rể lại ở tầng cao nhất của khách sạn"

Có người thấp giọng xuống kết luận: "Tất cả người của 'Tuyệt Thế' đều không thể nói lý lẽ".

Phút chốc ,có một âm thanh nào đó rất nhỏ từ bên trên lầu truyền xuống.Lung tung tạp âm,xen lẫn tiếng gọi ầm ĩ,giống như là có thật nhiều người đồng thời đang chạy trốn.Tạp âm rất ngắn,trước sau không đến một phút đồng hồ,nhanh chóng trở lại bình thường,một lần nữa quay về im ắng.

Trong đầu có dự cảm xấu,Hắc Kiệt Khắc khẽ rùng mình,thân hình cao lớn nhanh như tia chớp chạỵ lên trên lầu.hắn cước bộ nhanh, vội vã,tim đập mạnh,khó khi thấy được hắn mất tỉnh táo như bây giờ.

Đáng chết! Chỉ mới đi có một lát,chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện?

Một người vì chạy vội quá nên bị vấp ,lăn từ cầu thang lăn xuống.vừa lúc ngã sấp ở dưới chân của Hắc Kiệt Khắc,cùng sàn nhà tạo thành nụ hôn nóng bỏng.Hắn nghĩ phải nhanh chóng đứng dậy,nhưng luống ca luống cuống trông bộ dáng rất chật vật. (Ngọc Nhi:một người mà ai cũng đều biết,luôn có nụ hôn nóng bỏng với sàn nhà)

"Đã xảy ra chuyện gì?" một tiếng rống truyền khắp bốn phía.

"Chủ nhân,An Kỳ ,An Kỳ tiểu thư nàng__nàng bị__" Lý Ân lắp bắp nói,sắc mặt trắng bệch,mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắc Kiệt Khắc hai tay mạnh mẽ túm cổ áo hắn lên,chặn đứt hô hấp,Lý Ân ngạc nhiên nhìn vào hai tròng mắt cuồng nộ màu xanh lam.

Vẻ mặt của chủ nhân thật là đáng sợ,hắn bị dọa cho thiếu chút nữa thì tè ra quần.Đi theo bên cạnh Hắc Kiệt Khắc bao nhiêu năm ,đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân có thần thái dữ tợn như vậy.

"Nàng làm sao?" giọng trầm thấp nhưng nguy hiểm tới cực điểm,làm cho người ta dựng tóc gáy.

"Nàng__nàng__" Lý Ân mãnh liệt nuốt nước miếng,rất sợ hãi,cố gắng lấy lại dũng khí.Nếu không mau nói ra tung tích của An Kỳ tiểu thư,hắn chắc chắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

"Nói!"
Âm thanh nghiêm nghị,làm cho thần kinh của mọi người căng thẳng.

"An Kỳ tiểu thư, nàng__nàng bị bắt đi rồi"

Vào thời điểm Lý Ân chạy tới,chỉ nhìn thấy những người chịu trách nhiệm về sự an toàn của tiểu thư bị đánh ngã trên mặt đất ,mà An Kỳ tiểu thư thì đã biến mất.

"Là ai ?"hắn chậm chạp phun ra hai chữ,toàn thân căng thẳng.

"Thượng Quan Mị ,nàng,nàng nói___" Lý Ân run rẩy nói,bên trong phòng những người kia trong nháy mắt bị giết hết.

Ô.ô chủ nhân sẽ tha cho hắn sao,những tin tức này cũng là do hắn lấy được từ những người kia a!

"Nói tiếp" tròng mắt màu xanh lam híp lại

"Nàng nói,nếu là ngài muốn gặp lại An Kỳ tiểu thư,thì nhất định phải tự mình đi một chuyến tới"Tuyệt thế" Lý Ân hoảng loạn,giãy dụa giơ tay đưa lên một bọc túi giấy: "Nàng còn__lưu lại cái này__"

Hắc Kiệt Khắc buông tay ra,nhận lấy túi giấy,vẻ mặt lạnh băng.

Túi giấy mở ra ,một túm tóc đen bóng trong nháy mắt bay xuống,theo gió bay đầy đất.Hắn bóp nát túi giấy,toàn thân lạnh như băng.

Lần sau ngươi hy vọng đưa ta cái gì?

Hắn nhận ra sợi tóc này,mềm mại lạnh như băng,ban đêm dựa vào lồng ngực hắn.Bàn tay hắn không thể rời bỏ,tham luyến xúc cảm trơn mềm mại,một lần lại một lần nhẹ vỗ về__

Đây là tóc của An Kỳ.

Đêm khuya yên tĩnh,ở tại tầng cao nhất của trung tâm mua sắm,có ánh sáng của đèn dầu hắt ra.

Hai nam nhân cao lớn đi lại trên hành lang u ám.Đi ở phía trước là một nam nhân tóc đen,hai mắt của hắn bị miếng vải đen bịt kín,hai tay bị trói ở sau lưng,nam nhân tóc vàng mắt xanh đi phía sau dùng súng dí vào hông hắn,thái độ cẩn thận giám thị đối phương.

"Thượng Quan Mị nói thật là đúng"

Thần Thâu lầm bầm lầu bầu,ngó chừng nam nhân đi phía trước,rất hoài nghi người này chỉ là thế thân.

Thân là đầu não của "Lạc Nhĩ Tư",thân thế kỳ bí,người người nghe thấy tên thôi là đã biến sắc-Hắc Kiệt Khắc-Nhưng lại một mình tới địa bàn của "Tuyệt Thế" để gặp Thượng Quan Mị.Hắn đầu bị hỏng rồi hay là không muốn sống nữa?

"Nàng nói gì?" mày rậm dưới vải đen nhướng lên ,thái độ bình tĩnh,cho dù thân bị kẻ địch vùi lấp,nhưng vẫn còn khí phách cuồng vọng,không giống như tù nhân.

"Nàng nói ngươi nhất định sẽ đến" Thần Thâu nhún vai,cùng người này nhất định giữ vững khoảng cách.

"Ta phải tới để đưa nữ nhân của ta về" Hắc Kiệt Khắc nhàn nhạt nói. (Ngọc Nhi:ôi Hắc Kiệt Khắc,em yêu anh , *hức hức*anh thật tuyệt vời ,khổ thân anh quá)

Thần Thâu lắc đầu liên tục,lộ ra ánh mắt đồng tình.Ai,Hắc Kiệt Khắc thật đáng thương,ngươi vẫn còn chưa phát hiện ra sao?

Nam nhân phía trước mím chặt môi,chú ý bước đi.Trên mặt đất được trải thảm đỏ thượng hạng,ánh mắt của bức chân dung treo trên tường im lặng chăm chú nhìn hắn.Đến cuối hành lang,trước mắt xuất hiện một cửa gỗ

"Ngươi tự chui đầu vào lưới,nàng khẳng định là cao hứng cực kỳ" Thần Thâu lẩm bẩm tự nói,dùng súng hích vào lưng của Hắc Kiệt Khắc "Đi về phía trước,có người đang chờ muốn gặp ngươi"

Một tiếng động nhẹ vang lên,cửa gỗ được mở ra,bên trong phòng sáng ngời.Hắn dừng bước ,có một cảm giác lông mềm mại đang cọ cọ vào mắt cá chân mình.

"Meo" âm thanh yêu kiều ,mềm mại từ dưới chân hắn vang lên.

Là một con mèo.
Ngay cả khi hai mắt bị bịt kín,Hắc Kiệt Khắc tri giác như cũ vẫn nhảy cảm.Căn phòng này có vẻ là rất trống trải,tiếng bước chân vọng mãi,tựa hồ trong phòng không có đồ đạc gì.Hắn có thể cảm nhận được,ở trong những tầm mắt đang đánh giá hắn kia,trong không khí có hơi thở ,hương vị ngọt ngào,ấm áp mà hắn cảm thấy rất quen thuộc.

"Nó rất thích ngươi" ở giữa gian phòng truyền đến âm thanh của một nữ nhân "Trừ ta ra,nó rất ít chạm vào bất luận kẻ nào,nhất là nam nhân"

Thanh âm của nàng mềm mại kèm theo một tiếng cười nhẹ.Tiếng cười giống như tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ,mềm mại.

Hắc Kiệt Khắc lạnh lùng xuy một tiếng,không đưa ra bình luận.

"Thần Thâu đưa Hắc tiên sinh tiến lên đây"nữ nhân mở miệng nói.

Thần Thâu lặng lẽ than thở dẫn Hắc Kiệt Khắc tiến lên

"Vị này là người phụ trách tập đoàn'Tuyệt Thế' ở châu Á-Thượng Quan Mị" hắn dùng âm thanh nhỏ nhất bổ sung thêm một câu "Ngươi khẳng định đối với nàng rất quen thuộc"

Bên trong phòng trống rỗng chỉ có một chiếc ghế quý phi (1) được lót bằng gấm vóc sang trọng mềm mại.Thượng Quan Mị nằm nghiêng ở trên ghế,lắc bạc ở cổ chân khẽ lay động,nhìn phong tình vô hạn.Nàng quay đầu nhìn chăm chú vào nam nhân ở trước mặt,trên môi đỏ mọng nở nụ cười khó hiểu.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu"
Hắc Kiệt Khắc cười lạnh ,không nói gì

Từ trước đến nay nàng không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tìm hắn gây phiền toái,làm cho hắn không thể nào nhịn được nữa.

Vậy mà bây giờ lại còn tò mò hỏi,có phải hay không muốn để cho hắn tức chết ?!

Hắc Kiệt Khắc trên trán gân xanh nổi lên,hai cánh tay gồng lên,đi lên phía trước,tới gần ghế dựa mềm mại,lòng bàn tay của hắn rất ngứa ,khát vọng đích thân bẻ gãy cổ ma nữ này!

Bàn tay nhỏ bé mềm mại nâng lên,dán sát vào lồng ngực của hắn,ngăn cho hắn không tiến lại gần nữa.

"Hắc tiên sinh xin hãy tỉnh táo! Chớ lên gây xung đột" Thượng Quan mị nhẹ nói,tiến lại gần hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt hắn "Ngươi nên nghĩ đến An Kỳ"

Thân thể cường tráng đông cứng lại,bất động.

Ma nữ chết tiệt này,dám mang An Kỳ ra uy hiếp hắn.

Thân Thâu ở một bên liều mạng lắc đầu,lấy khăn tay lau một chút mồ hôi lạnh.Hô,hắn mồ hôi lạnh đều nhanh chảy thành một vạc.( =)) )

Nữ nhân này như vậy ác liệt,đến lúc này rồi mà vẫn còn đùa với lửa,không sợ tới mình sẽ bị thiêu cháy sao? Loại nam nhân như Hắc Kiệt Khắc này mà nổi giận lên,khẳng định là rất dọa người,hắn có nên bỏ qua đạo đức nghề nghiệp của một thuộc hạ,chạy trối chết trước đi không ? (Ngọc Nhi:nghề nghiệp của anh là thần trộm ạ =)) )

"Nàng ở đâu ?" Hắc Kiệt Khắc trầm giọng hỏi,lệ khí biến mất.Nhắc tới An Kỳ,hắn không khỏi lo lắng.

"An Kỳ kia đối với ngươi quan trọng vậy sao?"Thượng Quan Mị không đáp,hỏi ngược lại,tay nhỏ bé không có dịch chuyển khỏi ngực hắn,mà thậm chí còn càn rỡ mở nút áo,ở lồng ngực cường tráng vuốt ve vài cái,ăn vụng chút đậu hũ của Tuấn nam. (Ngọc nhi:cho em ăn vụng đậu hũ của soái ca với >>'<<)

"Nàng là nữ nhân của ta" hắn lạnh lùng trả lời, toàn thân cứng ngắc

"Thật?"tay nhỏ bé dừng lại trong chốc lát.

"Nàng ở đâu?"hắn hỏi lại.
Thượng Quan Mị vẫn không trả lời,tiếp tục nói sang vấn đề khác,tay nhỏ bé lại tiết tục vỗ về.

"Ngươi yêu nàng?" nàng đối với vấn đề này vô cùng,vô cùng cảm thấy hứng thú.Đến đây nói đi,nói cho ta biết ngươi yêu nàng nhiều.

"Không liên quan đến ngươi"
Thượng Quan Mị hơi thất vọng,môi đỏ mọng khẽ xụ xuống.

"Ngươi không trả lời.ta sẽ không nói cho ngươi biết nàng ở đâu"nàng không có sợ hãi,tiếp tục truy vấn.

"Cho dù đem nơi này nổ tung,ta vẫn tìm ra được nàng" hắn nhàn nhạt trả lời,không phải là uy hiếp đe dọa,mà là tuyên bố.

"Ngươi lo lắng cho nàng như vậy sao? Ngươi khẳng định rất yêu nàng sao?"lòng bàn tay mềm mại du tẩu chung quanh,từ nửa bộ ngực rắn chắc,đến đầu vai rộng dãi,tiếp theo mơn trớn ở cổ của hắn,vuốt ve tai của hắn.

Thần Thâu ở một bên nhìn mắt choáng váng,không nghĩ tới Thượng Quan Mị nhưng lại đối với thủ lĩnh của đối phương làm ra những cử động này.

Này ,này ,này đây chẳng phải là đang quấy rối tình dục a! Vào "Tuyệt Thế" nhiều năm như thế,đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hỗn thế am nữ này đối với nam nhân như vậy chủ động.Chẳng lẽ Hắc Kiệt Khắc lại là người có mị lực hơn người?

Da thịt tiếp xúc nhau,làm cho hắn nghĩ đến một cặp mắt mỹ lệ,đôi tròng mắt thủy chung vô tội trong vắt,yên lặng nhìn hắn,có đôi khi lại cúi đầu nhìn xuống ,không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn thấp giọng nguyền rủa một tiếng,xóa đi phỏng đoán hoang đường vừa hiện lên ở trong lòng.Chán ghét lé tránh thân thể bên cạnh mình, thoát khỏi người mềm mại có cử chỉ như vô tình chạm vào người hắn.

Đáng chết! Hắn có phải điên rồi hay không? Lại đem ma nữ này liên tưởng đến An Kỳ.

"A!" Thượng Quan Mị hô nhỏ một tiếng,lực đạo mạnh hất nàng trở lại trên ghế quý phi mềm mại

"Ai a,ngươi thật là thô lỗ,cũng không biết làm như vậy có đau ta hay không?"nàng oán trách,cũng không có thật là bị đụng đau.

Có điều gì đó rất quen thuộc hiện lên trong đầu của Hắc Kiệt Khắc.Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày lại,trong đầu suy nghĩ rối loạn,ngực đập loạn lên.

Thượng Quan Mị không cam lòng bị cự tuyệt,nằm ngửa người trên ghế.Khéo léo đưa chân ngọc dò vào trong quần áo của hắn.Lòng bàn chân trơn bóng mềm mại,bướng bỉnh ma sát thân thể để nửa trần lồng ngực của hắn,lắc bạc ở trên mắt cá chân mảnh khảnh phát ra thanh âm thanh thúy.

"Cút ngay" hắn mở miệng trách mắng.
"Vẫn chưa có người nào từng cự tuyệt ta"nàng dày mặt nói.gục ở trên ghế quý phi mềm mại,nhẹ nhàng cười khẽ,không có thu hồi chân lại,hưởng thụ niềm vui trêu đùa hắn,quả thực muốn ngừng mà không được.

Người hắn quả thực rất nóng bỏng,làm lòng bàn chân của nàng ngưa ngứa.

"Bởi vì ngươi đem họ trói lại rồi lăng nhục?" hắn hừ lạnh

Thượng Quan Mị nghiêng đầu trầm tư,yêu kiều duỗi thẳng người.

"Có thể để ta thượng nam nhân cũng không nhiều,ngươi nên cảm thấy may mắn vì tổ tiên tích đức mới được ta để ý" nàng lười biếng nói.

Hắc Kiệt Khắc trả lời rất đơn giản "Gặp quỷ".

"Ngươi như vậy thật lỗ mãng,không sợ an toàn của nàng khó bảo toàn sao?" nàng như thêm dầu vào lửa,chọn đúng điểm yếu của hắn,biết nhắc đến An Kỳ ,hắn sẽ mất đi tỉnh táo.

Khẩn trương đã tích tụ lại đến điểm giới hạn,hắn cũng không còn cách nào nhẫn nại được nữa!

"Ba" một tiếng,vòng sắt trói tay hắn bắn ra bốn phía,Hắc Kiệt Khắc giơ tay lên,trong lúc mọi người không phát hiện hắn kiềm chế để giải khai ,xích sắt bị bức đứt,không thể tượng tượng được hắn lại có sức mạnh như thế!

"A!Nguy rồi" Thần Thâu hô nhỏ một tiếng,vội vàng nghĩ chạy tới giải cứu Thượng Quan Mị.

Cước bộ vừa cất,Hắc Kiệt Khắc trong tay bắn ra một đạo hắc ảnh về phía hắn , "Chà" nhanh mạnh mẽ mà bắn tới,lực đạo mạnh mẽ ,cơ hồ muốn phá vỡ không khí.

Thần Thâu nhanh tay ,lẹ mắt không dám dùng biện pháp cứng rắn,miễn cưỡng nhảy qua một bên tránh,ngã nhào một phát.

Xác định an toàn rồi,hắn mới quay đầu lại ngó nhìn ám khí.chỉ thấy một lá bài pu-khơ J bích khảm xuống đất mấy tấc .

Xem đi,xem đi,thật đã đem Hắc Kiệt Khắc chọc giận rồi! Nếu không phải hắn am hiểu ăn trộm,kinhông rất cao,mới miễn cưỡng tránh được,nếu không thì không phải đứt tay ,thì cũng gãy chân.

Tình thế ở trước mắt ghế quý phi kia càng nguy hiểm hơn.

Hắc Kiệt Khắc một tay bóp chặt cổ Thượng Quan Mị,trong nháy mắt thay đổi hoàn cảnh xấu của mình,đem tiểu nữ nhân này nắm trong tay.

"Ngươi dám đả thương nàng dù là nhỏ ,ta liền__"hắn khàn giọng gầm thét,năm ngón tay dùng sức ,hận không thể bóp chết nữ nhân này ngay lập tức.

Hắn chợt giật khăn bịt mắt xuống,rõ ràng phát hiện giờ phút này trong tay hắn đang nắm bất quá là nữ nhân mà hắn rất quen thuộc.

An Kỳ

Bên trong phòng tĩnh mịch

Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt mình,thân thể cứng ngắc như tượng đá,hô hấp cũng ngừng lại.

Nàng ngũ quan cùng An Kỳ giống nhau như đúc ,nhưng ánh mắt thông minh xảo trá,không nhìn thấy sợ hãi và vô tội,ngược lại tràn đầy hứng thú nhìn hắn,trên đôi môi đỏ mọng còn nhếch lên một vẻ cười.

"Ngươi thấy thế nào?" Thượng Quan Mị có chủ tâm đổ thêm dầu vào lửa,cảm thấy hứng thú khi đặt câu hỏi,từ tai lấy ra một thiết bị đổi giọng nói được thiết kế nhỏ gọn tinh xảo.

Biết lỗ tai hắn rất thính,nàng đặt riêng vật này để đối phó với hắn.Cũng may trước khi bại lộ thân phận,nàng đã đem hắn ra chơi đùa đủ.Nàng thật sự muốn nghe một chút,hắn lớn tiếng cảnh cáo người dùng thủ đoạn hành hạ gây tổn thương cho "An Kỳ"

Hắc hắc ,xem bộ dáng tức giận của hắn,nàng khẳng định hắn cực kỳ yêu "An Kỳ"

Trầm mặc.

"Hừm! Ngây người?U mê?Hù dọa đến ngươi rồi sao?" nàng vươn cánh tay trắng nhỏ bé,khuơ khuơ trước mặt hắn.

Tại sao? Kích thích quá lớn sao?

Thần Thâu bò dậy,lấy hết dũng khí nhào đầu về phía trước cứu người . Một đạo ánh mắt lạnh như băng quét tới làm cho hai chân của hắn đông cứng lại "Đông" một mất thăng bằng lại ngã trở về trên mặt đất. (Ngọc Nhi:anh này giống Lý Ân ghê,lúc nào cũng bị ngã =)) )

"Thần Thâu,ngươi trước tiên đừng nhúng tay vào"Thượng Quan Mị khoát tay,ngăn lại thủ hạ đang muốn đến gần.Hắc Kiệt Khắc lúc này đầu đang bốc khói,Thần Thâu nếu mà mạo hiểm tới đây,chờ một chút nhất định phải đưa đến nhà tang lễ.

Thần Thâu dùng sức gật đầu,ngoan ngoãn thuần phục tiếp nhận chỉ thị,ngồi chồm hỗm nguyên tại chỗ bất động. (Ngọc Nhi:Ngồi chồm hỗm là nguyên văn nhá,không phải bợn chém đâu =)) ).

Thật ra thì hắn cũng thật không muốn cùng Hắc Kiệt Khắc cứng đối cứng,người nam nhân này thật đáng sợ.

Tròng mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm nàng,mặt không chút thay đổi.

"Là ngươi?" hắn chậm chạp phun ra hai chữ.

"Là ta" nàng trả lời rất sảng khoái.Diễn kịch tại thời điểm này đã kết thúc.

Oanh!

Trong đầu giống như là bị nổ tung

Thật sự là nàng! Thượng Quan Mị chính là An Kỳ.Sự thật rõ rành rành,đầu mối đã sớm thừa nhận ở trước mắt,chẳng qua là hắn chết tiệt vẫn không muốn tin đó là sự thật.Từ lúc bước chân vào căn phòng này,hắn đã mơ hồ phát hiện hô hấp của nàng,hơi thở của nàng,da thịt non mềm của nàng,làm hắn cảm thấy rất quen thuộc__

Nữ nhân chết tiệt này,từ đầu đến cuối đều lừa gạt hắn.Đem hắn ra đùa bỡn xoay lòng mòng. (Ngọc Nhi:oa oa sao anh giống em thế ,lúc nào cũng bị đem ra đùa bỡn *khóc lóc vật vã*)

Lửa giận bùng lên.tròng mắt màu xanh lam trở lên lạnh lẽo,lý trí bị bẻ gãy,trong đầu như có một ngọn lửa đang thiêu trụi hắn.

"Đây tất cả đều là tính toán của ngươi?"hắn nắm cổ của nàng,lạnh giọng chất vấn,không có buông tay cũng không có kìm chặt.

"Ân!" Thượng Quan Mị gật đầu,nhân từ cho hắn một chút ít thời gian tiêu hóa sự thật.

"Ngươi cố ý xuất hiện ở vụ hỗn loạn?" (xem lại chương 1)

"Không sai" nàng gật đầu.

Hai tròng mắt màu xanh lam chợt nheo lại "Ngươi không sợ mình bị đánh chết sao?"

"Ta vận khí không kém như thế"

"Ngươi trên trán bị thương mà vẫn nói thế sao?"

Nàng nhún vai,sờ sờ trán "Đây là lúc trước đó ta dùng tượng thạch đập vào"

Nàng hao tổn tâm cơ,còn không tiếc làm cho mặt mũi mình xấu đi một chút,cầm tượng thạch đập vào trán,hắn có hay không rất cảm động? (NN:cảm động? =.=)

Lại một tiếng hít không khí lạnh,Hắc Kiệt Khắc thân hình cao lớn lảo đảo muốn ngã.

Hắn thật rất muốn,rất muốn,rất muốn bóp chết nàng. (NN:bóp đi .bóp đi,ta cũng muốn bóp chết đứa lừa ta >>"<<)

"Bắn chết Hỏa Nhạ Hoan cũng nằm trong kế hoạch của ngươi?"

"Đạn là do ta thay,cũng có bị thương nhưng không mất mạng.Làm như vậy Hỏa Nhạ Hoan mới quay trở về bên cạnh người anh trai ta được chứ" .Tha cho nữ nhân được sự sủng ái ,ngày đêm luôn luôn ở bên người của đại ca nàng.

Đạn là do "Võ giả"đặc chế,chỉ có một phần năm hỏa lực ,cộng thêm lực sát thương đã được nàng tính toán kỹ,tránh được vùng ở gần trái tim ,cùng xương sườn.Một màn bắn chết kia,nhìn toàn máu tanh thật ra thì căn bản không giết chết người được.

Nhìn bộ dáng hắn bị đả kích quá lớn,nàng vỗ vỗ bờ vai hắn,an ủi

"Ta nhưng cũng không có thiên vị,đối xử rất bình đẳng a! Ngay cả anh trai cũng bị ta lừa gạt" nàng cười đến tột cùng rực rỡ,giống như Thiên Sứ.

"Ta thật muốn giết chết ngươi" hắn lầm bầm tự nói.nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười kia.Nữ nhân này,ngay cả anh trai cũng lưà gạt.

Nàng không có bị làm cho sợ hãi,sớm đoán được hắn sẽ nổi giận

"Không mạo hiểm,nào có được thu hoạch?! Cổ nhân có nói không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?"

Nhìn xem hôm nay "Hổ tử" hôm nay hảo hảo đang nằm trong bụng nàng đây! Nàng xoa xoa cái bụng vẫn bằng phẳng,cười duyên nhìn hắn "Ngươi muốn thay con chúng ta đặt tên là gì?" nàng hỏi.

Trả lời nàng là một tiếng rít không khí sắc bén

"Ngươi mang thai?" hắn nhìn chằm chằm nàng.

"Trong mấy ngày nay ngươi chuyện gì cũng làm hết sức,còn không sử dụng biện pháp đề phòng,ta dĩ nhiên là có mang thai"

Thượng Quan Mị ánh mắt trừng to,vô tội nhìn hắn.Hắn trí khôn hơn người,sẽ không ngay cả điểm căn bản này cũng không nhận thức được sao?

Vốn hai tròng mắt đang đen thui giờ phút này lại lóe sáng, giống như màu lam của hột xoàn thượng hạng,nhìn chằm chằm nàng,không nói một lời.

Nàng vuốt tóc của hắn,còn muốn thảo luận về vấn đề đặt tên cho đứa trẻ.

"Ngươi nghĩ chúng ta không phải là trước tiên nghĩ ra tám đến mười tên,sau đó loại từ từ__"

Lời còn chưa nói hết,cả tòa nhà bị chấn động.

Thần Thâu chợt nhảy dựng lên,khẩn trương hướng cửa chạy ra,còn chưa chạm đến tay cầm ,thì cửa đã bị phá vỡ.Ba,bốn gương mặt nam nhân lạnh lùng,mắt lộ ra hung quang đi vào.

"Chủ nhân" kẻ xông vào la lên,ở thời điểm nhìn thấy Hắc Kiệt Khắc,đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Oa tối nay như thế nào lại náo nhiệt đến thế này,tất cả đều đến đông đủ" Thần Thâu thấy tình thế không ổn,tung mình nhảy lên,thoát ra khỏi vòng công kích.

Một mình đến đây chỉ là ngụy trang.Hắc Kiệt Khắc tâm tư kín đáo,dự liệu trước đường lui,cho nên hạ lệnh cho các bộ hạ mai phục .Sau một giờ đồng hồ khi hắn tiến vào "Tuyệt Thế" tấn công vào tòa nhà.

"A,người đã tìm được An Kỳ tiểu thư rồi" một người đàn ông mặt lộ vẻ vui mừng,không có phát hiện ra không khí giữa hai người là lạ.

Hắc Kiệt Khắc nheo mắt lại,nhìn chằm chằm vào tay tiểu nữ nhân,trong đầu suy nghĩ thật nhanh.

Ma nữ xảo trá này còn thiếu hắn nhiều lời giải thích nữa,hắn không thể nào từ bỏ ý đồ,mà tình huống trước mắt tuyệt không thích hợp để "tính sổ"!

"Chúng ta đi" hắn cắn răng một cái ,dùng sức rút ra từ bên hông roi dài (nhuyễn tiên),ba vòng đem trói nàng lại.

Thượng Quan Mị lập tức biết tính toán của hắn,vội vã muốn phản kháng, nhưng bất đắc dĩ cả người đã bị roi dài trói chặt,căn bản không thể động đậy được.

"Thần Thâu ! Cứu ta" nàng cao giọng kêu cứu,không muốn bị bắt ra khỏi địa bàn của mình.

Thần Thâu đang ở một bên đang ứng phó với mấy nam nhân tính tình như lửa này ,để linh hoạt tìm cho mình một đường trốn.

"Đại tiểu thư,ta chỉ am hiểu trộm đồ,trộm người,nhưng lại không am hiểu đánh nhau a!" hắn cười khổ nói,mạo hiểm tránh thoát hai người bên cạnh.Thóang cái muốn hắn không được động,thoáng cái lại muốn hắn cứu người,ai thật bận rộn a~

Rồi lại nói.muốn bắt người rất dễ sao! Mấy người này chẳng lẽ không biết,người nào dính vào hỗn thế ma nữ này đều có kết cục không tốt đẹp sao?

Đông! Trước mắt đầy sao trời,hắn nổ đom đóm mắt,không biết là tên vương bát đản nào thế nhưng ở sau lưng đánh lén vào đầu hắn.

Hắn bị thiết côn đánh trúng đầu ,ngã bổ nhào xuống đất,danh chính ngôn thuận coi thường lời cầu cứu của Thượng Quan Mị. (NN:cái này gọi là có cớ ,mai sau không bị trừng phạt =)) )

Khi hắn lờ mờ ý thức, thì tiếng kêu cứu của Thượng Quan Mị đã đi xa.

Ngày đăng: 13/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?