Gửi bài:

Chương 3

Nửa đêm yên lặng ,không có một bóng người.

Anson chạy tới phòng khách,nhìn thấy An Kỳ mỹ lệ ,mềm mại ngồi ở trước lò sưởi .Ánh lửa xuyên thấu đồ ngủ,chiếu rọi vào thân thể của nàng,làm lộ đường cong hoàn mỹ,thiếu chút nữa làm cho Anson phun máu mũi tại chỗ.

"Làm sao còn chưa ngủ ?" xác định bốn phía không có Hắc Kiệt Khắc ở đây,Anson mới dám tiến về phía trước,nở ra một nụ cười mê hoặc.

"Ta còn chưa uống xong trà!" hai tay của nàng giơ lên một chén hồng trà nóng hổi.

"Cái này để ta giải quyết !" Anson đoạt lấy cái chén một ngụm uống cạn,trong con mắt xanh tràn đầy tà ý.

Coi như hắn đã gián tiếp hôn lên,kế tiếp có nên hành động hôn trực tiếp lên đôi môi đỏ mọng kia không.

"Cám ơn !" hồng trà đã bị hắn uống mất,nàng không tức giận mà ngược lại thấp giọng nói tạ ơn.

"Dùng thân thể của ngươi để cám ơn ta sao!" An Đông khẽ nói bên tai nàng,lộ ra vẻ mặt háo sắc.

"Không,không được!" An Kỳ chớp nhẹ mắt,bàn tay nhỏ bé chặn ở trước người.

"Tại sao lại không được?" Anson tiến lại gần,nhưng bị nàng mau chóng tránh ra xa.Hắn nhăn mặt,nhảy dựng lên,cùng nàng truy đuổi vòng quanh phòng.

"Van cầu ngươi đừng như vậy" nàng thở dốc nói ,âm thanh càng làm kích thích thú tính của nam nhân.

"Chờ đến khi lên giường rồi hãy van xin ta!" ( ="=).Anson cười tà, tăng nhanh cước bộ,đuổi theo nàng đang chạy vào hành lang.

Kỳ quái,tiểu nữ nhân này cũng thật là nhanh nhẹn đi,mỗi lần thiếu chút nữa là hắn đã bắt được nàng rồi nhưng lại bị hụt,chọc cho hắn càng thân thêm ngứa ngáy.

Tròng mắt như nước quay lại nhìn hắn một cái,sau đó liền lắc mình tiến vào gian tối om.

Hắc hắc đúng là một tiểu nha đầu đơn thuần,cứ nghĩ là trốn vào trong chăn bông thì có thể an toàn sao,không biết trên giường chính là nơi nguy hiểm nhất sao,rất thích hợp để cho đại sắc lang ăn hết con cừu non .

Hắn nhanh chóng cởi quần áo ra,làm vài động tác như chuẩn bị trước khi ra trận.Cởi hết nội y ra xong,hắn âm thầm cười dâm đãng mấy tiếng,hướng chăn bông nhảy vào,đem người trên giường ôm chặt trong lòng.

Còn chưa có thưởng thức qua tư vị của mỹ nhân Phương Đông, làm cho hắn rất mong đợi.Đôi tay thò vào bên trong chăn lục lọi khắp nơi.

Phản ứng lúc trước là cự tuyệt ,né tránh hắn,thế mà giờ này ,người trong chăn bông ngược lại rất nhiệt tình,còn chủ động hôn hắn.A,đều nói phụ nữ Phương Đông luôn xấu hổ,nhưng mà người trên giường lại rất chủ động,xem ra tin đồn thật không nên tin a~!

Bất quá,da mỹ nhân này sờ sao lại có chút thô ráp? Không giống như làn da mềm mại ,trơn nhẵn của nữ nhân.

"Cạch một tiếng" có người bật công tắc bóng điện,bên trong phòng bỗng dưng sáng trưng .

Đang chuẩn bị vào cuộc đại chiến ba trăm hiệp,hai người bỗng cứng đờ,hai môi gán chặt vào nhau ,nhìn chằm chằm đối phương, xem ra khuôn mặt rất quen thuộc,bị dọa cho suýt chút nữa thì rơi cằm.

"Oa!" Anson ôm đầu kêu thảm thiết.
An Kỳ đâu ? An Kỳ xinh đẹp đi đâu rồi? Vì sao hắn lại vuốt ve,hôn phải Thony?

"Ách..." Thony ánh mắt đờ đẫn,miệng muốn mở ,nhưng lại bị dọa cho đến choáng váng không nói lên lời. (Ngọc Nhi: ta cười vỡ bụng mất =)) ).

"Thì ra là các ngươi lại có niềm ham mê đặc biệt này ?" đứng ở góc tường,Lý Ân làm bừng tỉnh đại ngộ.

Ai,a hai nam nhân trên người không mảnh vải,không phải là đang có chủ tâm bất lương,nghĩ muốn nhúng chàm chủ nhân tuấn tú,đẹp trai của hắn đó chứ ?

"Ách chúng ta ...chúng ta chỉ là muốn ngủ" Anson liên tục hít sâu, vẫn không quên lấy tay xoa xoa đôi môi một chút .Cố gắng muốn xóa bỏ hình ảnh mình cùng nam nhân trực tiếp hôn ra khỏi đầu.

"Vậy cũng không cần cởi hết cả nội y ra chứ,lại còn ngủ ở trên giường của chủ nhân nhà ta nữa sao ?"

"Đây là giường của Hắc Kiệt Khắc" giống như ngồi trên đống lửa ,hai người nhảy dựng người lên,lập tức nhảy xuống giường,vẫn không quên cầm gối che kín bộ hạ,cánh cho cảnh xuân lộ ra ngoài

Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng là đuổi theo An Kỳ vào đây ,làm sao có thể đuổi vào trong phòng của Hắc Kiệt Khắc được ? Vốn đã tách ra hành động rồi,thế nhưng vẫn mất công toi,mà cuối cùng hai người bọn hắn lại cùng gặp nhau ở trên giường.

Hai người nghĩ nát óc,cũng không tìm ra được lý do.Thony nghi hoặc lẩm bẩm tự nói "Không thể nào,sau khi đem trà cho nàng ,ta ra khỏi phòng sau cùng,trong chén trà kia rõ ràng có thả thuốc mà..." (Ngọc Nhi:chị em lấy làm kinh nghiệm nha,đừng bao giờ uống nước do nam nhân đưa).

"Cái gì trà ?" Anson mặt biến sắc.
Thanh âm mềm mại rất vô tội từ phía sau truyền tới "Chính là chén hồng trà mà ngươi uống !" nàng nhỏ giọng nói.

Còn chưa kịp có phản ứng gì,thì âm thanh trầm thấp,hùng hậu từ bóng tối hiên cửa truyền đến.Nghe như giọng Diêm Vương thúc giục đòi mạng ,làm cho hai nam nhân đang trần truồng sợ đến mức mặt trắng nhợt,toàn thân không ngừng run rẩy,thiếu chút nưã tè ra quần .

Ách,không đúng ,bọn họ sớm đã không mặc quần ( =)) ).

"Các ngươi tụ họp ở chỗ này làm gì?" Hắc Kiệt Khắc từ trong bóng tối bước ra .Thân hình cao lớn ,cơ hồ có thể chạm phải khung cửa,mang đầy tính chất uy hiếp.Ánh mắt sắc bén quét tới,so với cái lạnh của gió rét còn lợi hại hơn.

Bên trong phòng cực kỳ lạnh có thể sánh ngang với vùng đất giá lạnh Seberia.

"A chủ nhân,không phải là người đã ra khỏi nhà rồi sao?" không nghĩ tới chủ nhân cũng chạy về tới đây tham gia cho thêm phần náo nhiệt.Lý Ân chạy tới ,quang quác,quang quác bắt đầu báo cáo.

"An Kỳ tiểu thư nói cho ta biết,nói là nghe thấy trong phòng ngài có âm thanh kỳ quái,rất lo lắng,bảo ta theo nàng qua xem một chút".Lại nói đến An Kỳ tiểu thư rất là quan tâmchủ nhân nha !

Hắc Kiệt Khắc liếc nhìn Lý Ân một cái,cũng không có nói gì.

Roi dài (nhuyễn tiên ) bị lấy trộm,nên thời gian rời đi bị trì hoãn,cũng vì vậy mà hắn bắt gặp bên trong phòng của hắn đang diễn ra một cuộc tụ họp nho nhỏ.

Hắn nghĩ người biết roi dài được cất ở đâu mà trộm đi ,cũng chỉ có Lý Ân .Nhưng xem ra thần thái của Lý Ân như thế,hiển nhiên việc roi dài bị mất đi không liên quan gì đến hắn.

Như vậy,là ai có cơ hội lấy đi roi dài (nhuyễn tiên),mà không để cho hắn phát hiện ra được ?

"Không nghe thấy sao? Chủ nhân đang hỏi các ngươi,nửa đêm không ngủ được hay sao mà chen chúc trên giường của người làm cái gì ?"Lý Ân hét lớn ,thay chủ nhân của hắn ép hỏi.

"Ách ...cái kia...cái này..."hai người ấp a ấp úng,hận không thể biến mất ngay tại chỗ được.

"Các ngươi ở đây làm gì ?"Môi mỏng nhếch lên nghiêm nghị hỏi,trong mắt tóe ra tia lam quang lạnh lẽo.

"Ách...!"hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,ôm nhau đứng run rẩy,miệng giống như vỏ trai,cậy không ra được một câu nào.

Chẳng lẽ lại nói ra là đang chuẩn bị ra tay làm hái hoa tặc,tập kích An Kỳ sao ? Lời này chỉ sợ vừa nói ra khỏi miệng,thì bọn họ không chừng bị mất mạng ngay tại chỗ,chứ không cần đợi đến mặt trời mọc ngày mai.

"Cưng ơi !" một nữ nhân thân thể lõa lồ,chọn đúng thời điểm ở nơi này đang tràn đầy lúng túng ,từ cửa hông lao vào.Phong thái lả lướt,đầy dụ dỗ,mang vẻ rất khao khát hướng phía trên giường chạy đến.Khi phát hiện bên trong phòng có rất là nhiều người,thì cả người đã bị nhìn thấy hết trơn ="= !

Bên trong nhà đầu tiên là hết sức yên tĩnh,mọi người đối với nữ nhân lõa lồ trước mắt nhìn rất là chăm chú.

"Oa,cả ba người các ngươi được ghê?" Lý Ân sợ hãi lên tiếng than thở.Những người này có niềm ham mê đặc biệt như vậy sao?

"Ngươi...các ngươi...các ngươi,tại sao các ngươi lại ở chỗ này ?" Lôi Ti khuôn mặt kinh ngạc,vội vàng che lấy tay che kín phần trọng điểm phía dưới (="=).

Không phải bọn họ đã phân phối,an bài tốt lắm sao,An Đông cùng với Thony đi giải quyết An Kỳ,còn nàng thì thừa cơ hội đó,dùng sắc đẹp để dụ dỗ Hắc Kiệt Khắc.dẫn dắt chú ý của hắn rời đi.Tại sao ngược lại mọi người toàn bộ đều có mặt ở chỗ này ?

An Kỳ còn đang đứng ở một góc,xem ra vẫn bình an vô sự,ngay cả một cọng tóc cũng không thiếu.Chẳng lẽ một Anson khỏe mạnh như vậy,cộng với Thony đã bỏ thuốc vào trà của nàng.Hai người cùng nhau hợp tác mà vẫn không làm được gì nữ nhân kia sao ? (Ngọc Nhi:ta chém ,ta băm,nữ nhân độc ác,âm mưu hãm hại An Kỳ của ta!Hắc Kiệt Khắc*liếc mắt*:ai là An kỳ của ngươi,Ngọc Nhi*lí nhí*:dạ là An Kỳ của Kiệt Khắc đại ca ạ )

Qủy kế của ba người không thành,ai cũng toàn thân cứng ngắc,mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,từng giọt,từng giọt rơi trên mặt đất.Toàn bộ đều cúi gằm mặt

"Chúng ta..."cố gắng ra sức suy nghĩ nên nói gì,nhưng nghĩ mãi không biết phải nói gì,ngay cả ngẩng mặt lên nói chuyện xem ra rất khó khăn.

An Kỳ đánh vỡ yên lặng ,chậm chạp tiến lên phía trước,giật giật cánh tay của Hắc Kiệt Khắc,ngửa đầu nhìn hắn:

"Bọn họ là tới tìm ta !" nàng nhẹ nói.

"Tới tìm ngươi ?" Hắc Kiệt Khắc nheo mắt,tia lam quang lạnh lẽo bắn về phía ba người.

Chỉ đơn giản mấy chữ được nói ra,xong lại giống như điềm báo ngày tận thế đã tới.Anson cùng Thony hai chân mềm nhũn ra,phịch một tiếng quỳ xuống đất,ôm nhau run rẩy không ngừng.

"Bọn họ hiểu lầm đây là phòng ngủ của ta,cũng chỉ vì lo lắng ta mới đến đây có ngủ được hay không.Cho nên nhiệt tâm nghĩ tới muốn đến hỏi thăm ta"nàng chậm chạp nói,khóe mắt hiện lên một tia xảo trá nụ cười.

Coi như bọn họ gặp xui xẻo đi,muốn làm đạo tặc hái hoa,cũng không chọn đúng đối tượng.Nàng như bông hoa hồng có gai ,khó giải quyết,chạm vào sẽ bị đâm chảy máu.Hai người này nghĩ nuốt được nàng,nhưng lại không thể ngờ rằng đã bị nàng đem ra làm quân cờ,hại rất thê thảm.

Tối nay chẳng qua là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà,khiến cho mấy người này chịu ít đau khổ.Nàng cũng chẳng phải vì không quá tuyệt tình mà hạ thủ lưu tình,chẳng qua làm vậy để tránh cho Hắc Kiệt Khắc đem lòng sinh nghi.

-"Đúng ,đúng vậy a,chúng ta chẳng qua là tới nhìn nàng một chút ,rồi lập tức đi ngay.Uy uy,nói chuyện với ngươi kìa !" Thony mãnh liệt đẩy đồng bọn,nhanh chóng muốn có thêm đồng minh làm bằng chứng.

"________"
Đồng bọn không nói gì chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng gáy.

Anson đã ngủ thiếp đi,lượng thuốc được cho vào trong trà ,đủ để cho hắn ngủ suốt ba ngày,ba đêm.

"Nhưng mà ,khí trời lạnh như vầy,cho dù có thật sự chỉ vì quan tâm đến tiểu thư mà đến đây,thì cũng không cần phải cởi hết quần áo ra ?" Lý Ân thật sự không tin tưởng lắm,nói lên nghi vấn của mình,hồ nghi nhìn ba người.

"Có lẽ bọn họ chờ lâu quá,chắc có chuyện quan trọng khác để làm".

An kỳ đưa ra so sánh hợp tình hợp lý,chỉ điểm cho ba người một con đường sống.

Thony gật đầu như băm tỏi, trong mắt tràn đầy nước mắt cảm kích,quả thực đã đem An Kỳ trở thành Thiên Sứ đến cứu mạng,cơ hồ còn nghĩ bò qua hôn ngón chân của nàng,cảm tạ nàng giơ cao đánh khẽ.

"Đúng,đúng,chính là như vậy,bọn ta một chút nữa phải trở về trên giường,ba người cùng nhau__a__" Lôi Ti lại véo hắn,làm cho âm thanh cao vút kia lại xuất hiện

Mặc dù tay véo Thony nhưng ngoài miệng thì không nói gì cả,chỉ nhìn chằm chằm vào An Kỳ,răng cắn chặt lại.

Nàng cũng không muốn dùng biện pháp cứng đối cứng,Hắc Kiệt Khắc đang có mặt ở nơi này,khẳng định không có cơ hội hạ thủ. Sau này còn có nhiều cơ hội nữa,nàng phải kiên nhẫn,chờ đến một ngày An Kỳ có gì sơ xuất ,đến lúc đó nàng ra tay cũng chưa muộn.

Tia mắt màu xanh lam quét qua khuôn mặt của từng người,bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.Đột nhiên từ cánh tay hắn truyền đến một cái giật khẽ.Hắn cúi đầu nhìn thấy một đôi mắt trong suốt đang nhìn mình.Sóng mắt ôn nhu giống như có thể làm say lòng người,nàng chỉ nhìn hắn,không nói gì nhưng ánh mắt mang đầy ý cầu tình,muốn hắn mở cho họ một con đường sống.

Hắc Kiệt Khắc đôi lông mày nhíu lại,thuận theo nguyện vọng của nàng,không truy cứu nữa "Cút ngay đi !" hắn lạnh giọng nói.

Một nam ,một nữ vội vàng khiêng Anson đang say ngủ không tỉnh dậy được ra khỏi phòng .Ngay cả đầu cũng không dám quay lại nhìn,vội vàng trở về phòng cầu khấn cảm tạ thượng đế đã phù hộ,sau khi kế hoạch của họ bất ngờ bị thất bại thảm hại,nhưng không bị Hắc Kiệt Khắc ăn tươi nuốt sống .

"Hừ ,toàn một lũ vô dụng,ai mà lại chả biết các ngươi đang bày ra trò gì chứ,lần sau mà còn dám làm thế nữa thì..." Lý Ân vẻ mặt khinh thường lẩm bẩm .Nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân,lập tức rụt cổ lại : "Ta ,ta đi ngủ" hắn cũng tìm cho mình một đường lui rất nhanh.

Hắc Kiệt Khắc đạm mạc gật đầu,tầm mắt trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của An Kỳ,mặt không chút thay đổi.Ngoại trừ nàng ra,ánh mắt của hắn chưa từng rơi vào trên người nào lâu như vậy.

"Khuya rồi tại sao còn không ngủ,có gì phải bận tâm sao?".hắn trên cao nhìn xuống khí thế bức người .Nhìn từ góc độ này, nàng càng thêm xinh đẹp,nhìn nàng tinh tế như một bức tượng điêu khắc không tỳ vết,làm hắn không dám chạm vào,chỉ sợ khẽ chạm sẽ tạo ra vết xước !

"Ta không ngủ được!" nàng nhẹ giọng trả lời,tầm mắt rơi trên lồng ngực của hắn.Hắc Kiệt khắc mặc áo sơ mi nửa trên được thiết kế tinh tế ,để lộ lồng ngực cường tráng .Thân hình hắn cao lớn,cơ bắp cuồn cuồn,chỉ cần đứng gần hắn đã cảm thấy người nóng ran lên. (Ngọc Nhi:ôi soái ca *mắt long lanh**chảy nước miếng*)

Lòng bàn tay của nàng có cảm giác rất ngưá ngứa,muốn sờ thử >''<.

Tay hắn lâng cằm của nàng lên,nhìn sâu vào trong mắt nàng.Ánh mắt màu xanh lam thẳng tắp ,lại thâm sâu,làm cho trong lòng nàng giật mình.Sâu trong con ngươi hiện lên một tia cảm xúc nào đó,nhưng nàng không đoán ra.

"Có chuyện gì sao?"nàng ôn nhu hỏi,trong lòng rung động.

Hắc Kiệt Khắc nhìn chăm chú nàng một hồi lâu,mâu quang phát sáng,nhưng vẻ mặt lại hết sức đạm mạc.

"Không có gì,ngươi trở về phòng ngủ đi" hắn nhẹ nói,xoay người sang chỗ khác,không hề để ý đến nàng nữa.Ngón tay thon dài nhẹ đặt roi dài xuống bàn,chậm chạp vuốt phẳng,vẻ mặt bí hiểm.

Nàng gật đầu ôn nhu xoay người rời đi,thân ảnh yểu điệu đi ra khỏi phòng,không hề quay mặt lại,biến mất ở trong bóng đêm.Ở sau lưng nàng,ánh mắt màu xanh lam dán chặt vào bóng hình của nàng.Ở trong bóng tối,môi mỏng khẽ nhếch lên,lộ ra nụ cười yếu ớt khó có được

Trên vai bị súng bắn đả thương,An Kỳ được sống an ổn mấy ngày. Một quỷ kế nho nhỏ để đổi lấy sự an toàn trong chốc lát. Anson cùng Thony ngay cả hành lý cũng không kịp thu thập, cum cúp đuôi trở về Anh quốc.chỉ còn lại Lôi Ti da mặt dày như thành tường,lưu lại đây không ngừng cố gắng,kiên quyết không chịu buông tha.

Hắc Kiệt Khắc chỉ mỗi buổi chiều lại xuất hiện giúp nàng đắp thuốc mỡ.Lần nào cũng làm cho nàng đỏ mặt ,tim đập loạn nhịp. Hắn lời nói lãnh đạm,bôi thuốc nhưng mắt cũng không nhìn loạn, tay không có sờ loạn ra chỗ khác,rất có phong độ của một người đàn ông chân chính.trong lòng nàng nhưng lại cảm thấy là lạ,không thể nói là an tâm hay thất vọng...

Bất quá hắn cứ luôn như vậy làm nàng cảm thấy không hợp, làm trò chơi

này có vẻ không được thú vị.Sau mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức ,nàng suy nghĩ lần nữa triển khai kế hoạch tiếp cận.

Ngày giữa tuần,bên trong nhà vẫn im ắng
Trong thư phòng truyền đến âm thanh mơ hồ,thân ảnh yểu điệu,mảnh khảnh nhẹ nhàng mở khẽ cửa.tiếng nói chuyện bên trong phòng trở lên rõ ràng hơn.nàng dừng động tác,chăm chú lắng nghe.

"Tuyệt Thế vẫn chư có hành động gì sao ?"

"Thượng Quan Mị biết ta tới Đài Loan ,không thể nào từ bỏ ý đồ được"

Hắc Kiệt Khắc lời nói kèm theo nụ cười lạnh.

"sao không trực tiếp làm nổ tung nơi cư trú của ả? Đem"Tuyệt Thế" san bằng phẳng luôn?". Một thanh âm lạnh lẽo vang lên,trong giọng nói mang theo oán hận,tựa hồ "Tuyệt Thế"đã gây ra không ít đau khổ cho hắn.

"Tra không ra hành tung của ả,cho nổ tung căn cứ cũng chỉ là một việc vô ích,chỉ làm liên lụy đến những người vô tội khác.Như thế càng làm cho quan hệ giữa hai phe thêm ác liệt hơn mà thôi."

"Bây giờ còn không ác liệt hay sao?" có người lẩm bẩm nói.

"Không bằng để ta tự tay đi giết hỗn thế ma nữ (giang hồ )kia,coi như thay thế gian trừ hại.Nói không chừng còn được trao giải thưởng NOBEL vì hòa bình thế giới cũng nên" (Ngọc Nhi:khiếp so sánh gì mà ghê,giết người mà còn được trao giải thưởng Nobel*lạnh sống lưng*)

Cánh tay ngọc thon dài nắm chặt tay cầm cửa,mắt nheo lại.

Bên trong đàm luận rất liệt nhiệt,tranh luận nên giải quyết vấn đề ra sao.Chỉ giết người đứng đầu ,hay phá bỏ cả tổ chức.Sau một hồi im lặng không nói gì,bây giờ Hắc Kiệt khắc mới một lần nữa mở miệng:

-"Ta muốn nhìn thấy mặt của ả."hắn nhẹ giọng tuyên bố

"Chủ nhân" mọi người trong phòng đồng loạt kháng nghị lại ý của hắn.Một người trong số đó phản ứng kịch liệt,đánh mạnh một phát lên mặt bàn "Ta chỉ tán thành ngài đi dự lễ tang của ả"hắn to giọng nói.

Người đứng ở cửa môi đỏ mọng khẽ nhếch lên,nhẹ "xùy" một tiếng,có vẻ rất xem thường.

Lý Ân đi tới trước cửa,không nói gì chỉ vỗ nhẹ vào vai An Kỳ ,hắn nói nhỏ phải cố gắng lắm nàng mới nghe ra : "Ta bảo nha,An Kỳ tiểu thư sao người không vào trong đi__"

Bên trong đang bàn luận sôi nổi,mọi người ai cũng phản ứng kịch liệt.Cửa đột nhiên được hé mở ra,trong bóng tối bỗng có một ánh sáng chợt lóe lên.Chỉ nghe thấy một tiếng "phập" ,một con dao nhỏ được phóng đến chỗ nàng với tốc độ nhanh và mạnh mẽ,cắm phập vào cửa gỗ gần sát bên tai nàng,một túm tóc bị cắt rơi rơi lả tả xuống nền nhà

An Kỳ kinh sợ hô nhỏ một tiếng,ngã ngồi xuống đất,khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi mà tái nhợt.

Bóng đen từ bên trong phòng bước ra ,một nam nhân mặt không một chút biểu cảm nào tay cầm lấy một con dao sắc bén,hướng phía nàng đâm xuống.

"Dừng tay!" Hắc Kiệt Khắc quát lớn,ra lệnh cho hắn ngừng tay lại.dao nhỏ dừng lại,mặt dao sáng lóe chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,chỉ còn cách mấy centimet nữa là lưỡi daosắc bén sẽ chém đứt cổ nàng (Ngọc Nhi:Á sợ quá ,suýt chút nữa thì mĩ nhân toi mạng *rùng mình*)

"Ai,a ngươi làm cái gì vậy ?" Lý Ân quát lên,khẩn trương lao về phía trước,nhanh chóng đưa tay đẩy cánh tay đang cầm con dao kia tránh xa An Kỳ.

"Chủ nhân đang họp,không nên cho người ngoài vào quấy rầy" nghe âm thanh này,nàng biết chính là người đã đưa ra chủ ý giết nàng.

"Ngươi vẫn không rõ ràng tình huống gì hay sao? An Kỳ tiểu thư không phải là người ngoài" Lý Ân một bên căm giận bất bình nói,một bên đỡ An Kỳ dậy.

Trong suy nghĩ của những người kia thì nàng chỉ là một nữ nhân hạ đẳng,chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của người khác.Bọn họ cũng nghĩ không ra được rằng tại sao chủ nhân lại có thể tùy tiện mang một người hạ đẳng trở về,lại còn bảo vệ nàng cẩn thận?

Trong số mấy người đứng ở trong bóng tối,có một đôi mắt lạnh như băng nhìn chăm chăm vào An Kỳ.Ánh mắt này nàng cũng cảm thấy không xa lạ gì,mấy ngày nay có một người luôn đứng ở chỗ kín đáo,dùng ánh mắt lợi hại theo dõi nàng.Suy đoán thân phận của nàng.

Vì để bảo vệ Hắc Kiệt Khắc,những người này hết sức cẩn trọng.Bộ dáng của nàng tuy nhìn nhu nhược ,vô tội nhưng cũng không làm cho bọn họ tin tưởng nàng được.

Ánh mắt màu xanh lam trong bóng tối chợt động,con ngươi phát sáng:

"Ngươi tới đây làm gì?" hắn mở miệng hỏi nàng

"Ngài vẫn chưa dùng bữa,An kỳ tiểu thư rất lo lắng!" Lý Ân thay nàng trả lời.

"Ta không có đói bụng"
"Đó ta đã nói rồi mà!" nàng thất vọng nói,bàn tay mười ngón trắng như ngọc nắm chặt vào tà váy.

"Nhưng mà ,An Kỳ tiểu thư đã bận rộn suốt từ sáng sớm!"Lý Ân không chịu bỏ cuộc.

Hắc Kiệt Khắc đứng lên hỏi: "Bận rộn cái gì?"

"An Kỳ tiểu thư chuẩn bị bữa cho ngài a~"

Lý Ân trợn trắng mắt,lẩm bẩm vài câu trong miệng nhưng không dám mắng ra.Ai,những cán bộ cao cấp này còn ở lại đây làm gì?còn không nhanh mau mau ra về,chẳng lẽ lại muốn làm kỳ đà cản mũi (nguyên văn:bóng đèn) hay sao ?

Đôi mắt trong suốt buồn bã cụp xuống,nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức xuống bếp tự tay làm mấy món ăn ngon.Nghĩ cùng hắn ăn chung một bàn,tạo ra cơ hội cho hai người ở chung một chỗ nhiều hơn.Nàng tính toán trước sau cẩn thận,thậm chí còn tạo thêm mấy vết thương trên hai bàn tay,nhằm làm cho hắn đau lòng.

Chẳng qua là kế hoạch cũng có khi sai lệch,nàng cầm không quen dao thái (dao làm bếp ý),làm cho vết thương nhiều gấp mấy lần so với dự định.Hắc Kiệt Khắc còn chưa có đau lòng,mà nàng thì đã bị vết thương làm cho đau đến cau cả mày (Ngọc nhi;*hí hí* chị cũng không đảm đang gì ha ,An kỳ *liếc mắt*,Ngọc Nhi:*rùng mình*rón rén ra về).

Sau một hồi lâu bốn phía im lặng,Hắc Kiệt Khắc mới mở miệng:

"Các người lui ra ngoài đi"hắn nhàn nhạt nói,phất tay ý bảo mọi người lui ra.

Mấy nam nhân gật đầu,cũng không có hỏi nhiều,lắc mình vào trong bóng tối.chỉ một lát sau,tiếng bước chân biến mất không còn nghe thấy động tĩnh gì,chắc hẳn là bọn họ đi ra ngoài bằng lối cửa bí mật.

Ánh đèn trong phòng sáng lên,lúc này An Kỳ mới nhìn thấy rõ thư phòng này rất rộng,được thiết kế đơn giản,trên bàn dài mọi người vừa bàn họp chỉ thấy có mỗi một tờ giấy lớn.Hắc Kiệt Khắc thân hình cao lớn ngồi ở vị trí chủ trì,phía sau có bức bích họa,tạo cho hắn có một loại khí thế như vương giả.Đôi bàn tay to ngăm đen chắp lại đặt ở trên bàn,đôi mắt màu xanh lam lẳng lặng nhìn nàng,vẻ mặt đầy bí hiểm.

Ở ghế bên cạnh hắn,có một nữ nhân tuổi còn rất trẻ,tóc đen được buộc cao lên bằng một sợi dây cột tóc đơn giản,tăng thêm vài phần thần bí và phong tình.Tầm mắt của nàng chuyển tới đây,khẽ nghiêng đầu nhìn An Kỳ.

"Như vậy,ta cũng nên cáo lui!" nàng mặt mũi thanh lệ,ngữ điệu nhỏ nhẹ,cử chỉ thanh tao,nhẹ nhàng đứng dậy bước ra khỏi phòng.Lúc nàng bước qua ,An Kỳ ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt phảng phất trên người nàng (Ngọc Nhi:thuốc ở đây là thuốc chữa bệnh ^^).

An Kỳ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng không ngừng suy đoán.Nữ nhân này là ai? Tại sao chỉ có duy nhất một mình nàng là không phải nghe lệnh của Hắc Kiệt Khắc .Xem ra quan hệ giữa nàng và Hắc Kiệt Khắc là không tầm thường chút nào .Trong lòng nàng bỗng dưng thấy ê ẩm,cảm thấy ghen tức (NN:ế chị ăn dấm chua rồi*hì hì*).

"Là đang bàn luận về chuyện của "Tuyệt Thế" sao?"Lý Ân vừa nãy đứng ở ngoài cửa cũng nghe loáng thoáng được câu chuyện.Khuôn mặt chán ghét nói:

"Bản thân ta cũng tán thành phương án giết Thượng Quan Mị, nếu tha cho ma nữ kia,thì có thể bị thiên hạ____a!" mấy câu cuối cùng chưa nói hết,hắn đã kêu lên thảm thiết

"Đông"thanh âm cực kỳ vang dội
Lý Ân chỉ cảm thấy căng thẳng ở mắt cá chân,giống như chân bị vướng vào đồ vật gì đó,hắn ngã chổng vó xuống mặt đất,lỗ mũi chạm xuống tạo nên một nụ hôn nóng bỏng với sàn nhà,đau đến mức làm cho hắn nước mắt trực trào ra.

"Chết tiệt,chuyện gì xảy ra?" Lý Ân nhảy dựng lên,nhìn chằm chằm xuống nền nhà,muốn tìm ra vật khiến mình vấp ngã.Trợn mắt nhìn hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra.

Này thật giống như bị trúng tà a~,không có gì cản mà hắn có thể bị ngã nhào.

Hắc Kiệt Khắc vẻ mặt lãnh khốc,An Kỳ tiểu thư nhìn thấy hắn sắp khóc cũng chỉ chớp nhẹ mắt,không có cười nhạo hắn.Hắn không thể nghĩ đến hai người cao quý này là nguyên nhân cho cú ngã của hắn được,chỉ có thể âm thầm than thở mình gặp vận xui xẻo.

"Ách chủ nhân,ngài muốn dùng bữa ở đâu?"hắn hỏi thăm

Ngón tay ngăm đen chỉ gõ nhẹ hai cái xuống mặt bàn. Lý Ân bị ngã đau xoa xoa mũi nhẹ gật đầu,biết ý tứ của chủ nhân,xoay người đi thu xếp.Hắn vừa đi vừa nhìn chăm chú xuống nền nhà,sợ lại bị vật thể không rõ vướng vào chân.

An Kỳ hai tay cho ra đằng sau,đem chiếc trâm bạc cho vào trong váy dài,nàng cúi đầu trong mắt mang theo một tia cười ranh mãnh.

"Ngồi xuống" Hắc Kiệt Khắc đột nhiên nói,hắn thả lỏng người dựa lưng vào ghế,tầm mắt bén nhọn nhìn nàng,tròng mắt chỗ sâu hiện lên một tia ôn nhu.

"Ta đứng được rồi!" nàng dựa vào vách tường thấp giọng nói.

Bị đôi mắt màu xanh lam kia nhìn chăm chú,nàng cảm thấy không được tự nhiên,cặp mắt trong veo của nàng nhìn xuống sàn nhà tựa hồ như đang nghiên cứu những viên đá lát nền sáng bóng.Không biết tại vì sao,khi bị hắn nhìn chăm chú,trong lòng nàng nhảy loạn cào cào,có chút bối rối .

Như vậy thì không được? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn, thì trò chơi này nàng sẽ phải nắm chắc phần thua rồi.

Thật là hỏng bét á~ở cùng một chỗ với hắn,lòng can đảm của nàng toàn bộ dường như bay lên chín tầng mây mất rồi.

"Ngồi xuống" lúc này hắn hơi nhíu mày.

An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu thuần phục,chọn ngồi ở chỗ xa hắn nhất, mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.

Mày rậm không dãn ra,mà ngược lại càng nhíu chặt hơn

"Tới đây"hắn trầm giọng nói,lộ ra vẻ mặt không vui.

Nàng mở trừng hai mắt,sau 5 giây suy nghĩ,nàng chuyển đến ngồi ở ghế bên cạnh .

"Tới đây" mày rậm nhăn lại ,làm cho khuôn mặt tuấn lãng có chút vặn vẹo

Nàng chậm chạp đứng lên,lần này suy nghĩ nửa phút,lại nhích lên ngồi gần chỗ cũ một chút.

Lý trí của hắn "ba" lên một tiếng,sự kiên nhẫn bị bẻ gẫy.

"Ngồi đến nơi này"thanh âm của hắn cao vút,chỉ kém là chưa rống lên.

Thân thể xinh xắn lập tức nhảy dựng lên,vội vàng chạy tới,vừa thở hồng hộc,vừa ngồi xuống.Ánh mắt long lanh như nước không ngừng chớp chớp,tựa hồ như không hiểu vì sao Hắc Kiệt Khắc lại đột nhiên dữ tợn. (NN:ôi con nai vàng ngơ ngác,không hiểu nguyên nhân gì sao,An Kỳ*liếc mắt*,NN*xách dép chạy*)

"Ngươi sợ ta ?" Ánh mắt màu xanh lam nheo lại.

Nàng đầu tiên là gật đầu,xong ra sức lắc đầu "Không có!"thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu,nghe thật không có sức thuyết phục.

"Vậy tại sao không dám ngồi gần ta ?"nhìn bộ dáng khiếp sợ của An Kỳ,trong lòng hắn bỗng vô thức cảm thấy bừng bừng lửa giận.

"Ta nghĩ rằng ngươi chán ghét ta!" nàng len lén liếc nhìn hắn một cái,thấy ngón út ở trên mặt bàn gõ gõ nhịp nhàng.

"Ta không có ghét ngươi!" Hắc Kiệt Khắc nhếch miệng cười,thần thái không còn nghiêm nghị và lãnh khốc nữa ,mà có vẻ mềm mỏng,ôn nhu.

"Có thật không?"khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nở nụ cười tươi rói,nàng cười đến thật sáng lạng,giống như vừa được tặng một báu vật vô giá vậy.

Hắc Kiệt Khắc nhìn nụ cười của nàng,trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia sáng lấp lánh.Hắn xoa xoa cằm,giống như là đang suy nghĩ điều gì đó,nhưng lại không nói nửa câu.

Lý Ân ra vào mấy lần,trên bàn đã sửa soạn đầy ắp thức ăn,xác định mọi việc đã ổn thỏa ,hắn cho người hầu lui ra ngoài,bản thân hắn cũng không lui lại.Trước khi đi ra ngoài còn đóng chặt cửa lại,không dám quấy rầy.

Cho một miếng thức ăn vào miệng,Khắc Kiệt Khắc chợt khựng lại vài giây.Khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng cứng ngắc lại,đôi mắt màu xanh lam nhìn vào khuôn mặt đầy mong đợi của nàng.

"Đây là do ngươi làm?"hắn nhướng mày.

"Ân"nàng kiêu ngạo gật đầu.nàng đã phải tốn bao nhiêu thời gian,lại còn làm bị thương vào tay vài phát.

Hắc Kiệt Khắc nghiêng đầu nhìn nàng,tầm mắt di chuyển xuống bàn tay của nàng,bỗng dưng nhíu mày lại.

"Tay bị làm sao?"hắn bỏ dĩa xuống.
An Kỳ vội vàng tránh né,muốn đem hai tay ra đằng sau,không muốn để cho hắn nhìn thấy.Dù sao vết thương trên đôi tay này nhiều hơn rất nhiều so với dự liệu ban đầu của nàng,làm bàn tay của nàng nhìn rất là xấu.Nàng mới không muốn để cho hắn nhìn thấy a~

"Không có gì___a"bị bàn tay to nắm chặt ở chỗ vết thương,nàng la nhỏ kêu đau.

Ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào những vết thương do dao tạo nên trên bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Đau không?" ngón tay thô ráp xoa xoa nhẹ trong lòng bàn tay mềm mại của nàng.Đưa nàng về đây là vì bảo vệ nàng,nhưng không ngờ rằng vết thương trên người nàng ngược lại càng ngày càng nhiều.Vết thương tuy nhỏ nhưng vừa hồng vừa sưng,khẳng định là rất đau.Nữ nhân này tựa hồ luôn tìm phiền toái đến cho bản thân mình hay sao mà lúc nào cũng thấy nàng gặp rắc rối.

Chẳng qua là nàng tốn bao nhiêu thời gian,từ sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị bữa cho hắn.Hành động này làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp.nhìn vết thương trên tay nàng chứng tỏ nàng vụng về trong việc bếp núc,nhưng đây là tấm lòng của nàng dành cho hắn.

Từ trước đến giờ hắn luôn luôn lãnh khốc ,làm cho mọi người luôn luôn sợ hãi hắn,nhưng hắn không muốn nàng sợ hắn.Không hiểu tại sao mọi phản ứng của tiểu nữ nhân này có thể lay động đến tâm tình của hắn,làm cho lý trí vốn lạnh băng của hắn dần dần tan chảy.

Trong đôi mắt màu xanh lam từ trước đến nay luôn luôn lạnh lùng,nay bỗng xuất hiện một tia ấm áp.Hắn nhìn ánh mắt trong suốt của nàng,làm hắn nghĩ càng ngày càng không muốn nàng rời đi,muốn cùng nàng nắm tay nhau nhìn về một hướng (Ngọc Nhi:xong anh đã bị vào tròng,Kiệt khắc*liếc mắt*,Ngọc Nhi:*run run*dạ không là anh đã rơi vào lưới tình ạ).

"Không,không đau!"An Kỳ lắc đầu tim đập càng lúc càng nhanh,muốn rút hai tay về,nhưng lại bị hắn nắm thật chặt.hai tay bị hắn nắm chặt làm nàng cảm thấy người càng ngày càng nóng, giống như chạm phải ngọn lửa.Hắc Kiệt Khắc ánh mắt là lạ,ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào nàng,giống như muốn đem nàng thay bữa ăn thịnh soạn kia.Kỳ quái, không phải là còn một bàn đầy thức ăn vừa được dọn ra đang chờ hắn thưởng thức hay sao?Hắn vẫn chưa động đến ngược lại chỉ nhìn nàng chăm chú.

Ách ,chẳng lẽ hắn nghĩ "Ăn"chính là ăn đồ ăn khác hay sao (Ngọc Nhi:ăn đồ gì khác hả chị *mắt nai tơ chớp chớp*).

"Ách món ăn hình như đã nguội"nàng nhỏ giọng nói ,hai má vì ngượng ngùng mà đỏ bừng lên,một lần nữa chứng tỏ ma lực kinh người của hắn.

Hắc Kiệt Khắc mày rậm nhướng lên ,tạm thời bỏ qua cho nàng,hắn cầm lấy dao,nĩa chậm chạp nhưng kiên định cho thức ăn vào trong miệng.

An Kỳ thở phào nhẹ nhõm,hai tay nắm thật chặt.Ánh mặt trời ấm áp chiếu những tia nắng vào trong phòng,làm nàng cảm thấy thật vui vẻ.

Nhìn Hắc Kiệt Khắc chậm chạp đem thức ăn bỏ vào miệng,ăn hết sức,trong lòng nàng bỗng có một cảm xúc là lạ,môi đỏ mọng nở nụ cười.loại tâm tình này thật ấm áp,ngọt ngào,để cho trong lòng nàng cảm thấy thật thoải mái ,tràn đầy cảm xúc ngọt ngào.

So với tính toán lúc trước của nàng thật khác xa,nàng đích thân làm canh thang là muốn để lại hình tượng người con gái ôn nhu,biết tề gia nội trợ trong mắt của hắn.Lừa gạt dạ dày cùng tâm của hắn,để cho nam nhân lạnh lùng này cảm động,có thể khắc sâu hình ảnh của nàng trong lòng hắn ngày càng nhiều càng tốt.

Nhưng là,nhìn Hắc Kiệt Khắc yên lặng dùng cơm,tại sao người cảm động ngược lại là nàng ?

Cho đến khi hắn để dao,nĩa xuống,nàng mới mở miệng hỏi:

"Ăn có ngon miệng không?"An Kỳ trong lòng tràn đầy mong đợi

Mặc dù trong quá trình chế biến thức ăn nàng gặp nhiều tai nạn, tựa hồ gần như cả phòng bếp đều bị phá hủy.Nhưng bằng với trí thông minh trời phú của nàng ,món ăn của nàng hẳn là rất ngon miệng,đủ để sánh ngang với đầu bếp cũng nên.

"Không"hắn trực tiếp nói.
Khôn mặt mỹ lệ đang tươi cười bỗng cứng đờ.

"Không thể nào?"nàng mới không tin nha!bằng trí thông minh của nàng,nấu nướng chẳng là cái gì cả.?

"Rất khó ăn"Khắc Kiệt Khắc mặt không chút thay đổi duy trì ý kiến của mình.

"Thật?"nàng hỏi lại,môi đỏ mọng khẽ xụ xuống.

"Khó ăn vô cùng"lời nói lúc này thêm hai chữ,làm tăng thêm sự khẳng định của hắn.

Làm sao có thể? Hắn rõ ràng ăn nhiều như vậy cơ mà,chắc không phải vì ngượng ngùng mà không cho nàng một câu ca ngợi đó chứ?

Nàng vẫn không thừa nhận thất bại,tay cầm lấy dao nĩa,nếm một miếng thức ăn.Nói giỡn!Đồ ăn do đại tiểu thư nàng nấu làm sao có thể khó ăn được chứ?

Ách!
Nụ cười trong nháy mắt biến mất,mặt trở nên trắng bệch,như muốn nôn thức ăn ra ngoài.Nếu như không phải tính cách của nàng bẩm sinh đã luôn sĩ diện,ương bướng thì nàng đã sớm chạy ra cửa nhổ ra.

Lão Thiên a!Đây là mùi vị gì,mặn ,ngọt,cay,đắng ,chát đều có cả,phải nói hai chữ khó ăn vẫn không đủ để hình dung ra nó đáng sợ đến thế nào. Nếu có người nào mang loại thức ăn này cho nàng ăn,nàng nhất định cầm dao,đuổi giết người đó đến chân trời góc biển. (NN:thế mà còn đòi sánh với đầu bếp,An Kỳ:ngươi có muốn thưởng thức không,NN:dạ em còn muốn sống dài dài để hưởng thụ cuộc sống ạ *lê thân về nhà*)

Nhìn thức ăn trên bàn thừa không còn nhiều,nàng có chút sững sờ. Những thức ăn này rất là khó ăn nha,thế nhưng Hắc Kiệt Khắc vẫn ăn?

"Ngươi tại sao lại vẫn ăn?"nàng nhìn gương mặt tuấn tú của hắn không giải thích nổi,bèn hỏi.

Đồ ăn khó ăn như vậy hắn không những không vứt đi ngay trước mắt nàng,mà còn ăn gần như sạch sẽ!Chẳng lẽ hắn đói đến như vậy sao?

"Đây là thức ăn do ngươi làm!"Hắc Kiệt Khắc trả lời đơn giản.Mặc dù hắn không hiểu được rốt cuộc nàng thật tâm nghĩ nấu cho hắn ăn ,hay là nghĩ nấu để đầu độc chết hắn. ( =)) )

Hắn để khăn lau tay xuống,nghiêng người kéo nàng lại gần hắn,tay ngăm đen luồn vào làn tóc đen,lặng lẽ đem nàng lại gần hắn hơn.

An kỳ giống như bị thôi miên,môi khẽ mỉm cười,mặc cho hắn bá đạo kéo nàng vào trong lòng.

Câu trả lời của hắn,làm cho lòng của nàng cảm thấy ấm áp.Ở trước đôi mắt màu xanh lam này,tất cả quỷ kế của nàng đều tiêu tan hết ,đầu óc thông minh của nàng không nghĩ được cái gì cả.Nàng vẫn chỉ đơn thuần là một nữ nhân,không thể cưỡng lại cái nhìn của hắn.

Hơi thở phái nam bao vây quanh nàng,gương mặt đẹp trai tuấn tú ngày càng áp lại gần hơn.Nàng mặc dù đang ngất ngây vui sướng,nhưng trong lòng vẫn còn một vướng mắc,làm cho nàng không thoải mái

"Vị tiểu thư vừa rồi là ai?"căn cứ vào bản năng của phái nữ,nàng nghĩ vấn đề này không hỏi không được.

"Là vị hôn thê của ta!"Hắc Kiệt Khắc trả lời đơn giản.

Cái gì? Vị hôn thê,chẳng phải hắn chưa lập gia đình sao?

Còn đang ngỡ ngàng ,nàng bỗng cảm thấy toàn thân mình di chuyển.thân thể xinh xắn đã bị kéo vào trong lồng ngực của hắn,chưa kịp kháng nghị,môi đỏ mọng đã bị khóa chặt

Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt nàng,cái lưỡi của hắn linh hoạt đưa vào trong khoang miệng của nàng,cùng lưỡi đinh hương thơm ngát của nàng dây dưa,bàn tay đặt sau gáy của nàng,áp nàng vào hướng hắn,hôn càng ngày càng sâu. (Ngọc Nhi:*tung bông,tung hoa*hôn rồi).

Hắc Kiệt Khắc cũng không để cho tay còn lại nhàn rỗi,hắn luồn tay vào trong áo của nàng,không khách khí tùy ý xoa nắn đôi gò bồng căng tròn mềm mại.Một trận khoái cảm mãnh liệt chợt ùa đến,làm cho nàng liên tiếp thở dốc,cơ hồ muốn choáng váng.

Nàng ngồi ở trên đùi hắn,không nhịn được giãy dụa.Ở nơi mềm mại giữa hai chân bị dục vọng của hắn kích thích.Nàng cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng mình,nàng không cách nào hô hấp được. (Ngọc Nhi:*lấy quạt che mặt* em còn "tong táng"lém *hí hí*)

Sau một hồi lâu hai thân dán chặt vào nhau,Hắc Kiệt Khắc mới buông tay đem nàng ngồi trở lại trên ghế,thâm sâu nhìn nàng một cái,rồi sau đó đứng dậy rời đi.

An Kỳ ngơ ngác ngồi ở trên ghế,ánh mắt mở to.

Tại sao? Mới vừa rồi phát sinh truyện gì?!

Hắn hôn nàng?!

Ngày đăng: 13/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?