Gửi bài:

Chương 30

Gió thổi, gió cứ đuổi bắt nhau chạy lòng vòng trên những quãng đường có cây hay không có cây. Gió mát nhẹ đứng lâu là thấy lạnh lạnh. Gió trên cầu phóng khoáng đùa qua cổ áo chàng rồi lại túm gấu váy mình rung rinh. Giá như có đôi tai của thỏ, chắc mình đã nghe thấy gió cười.

- Anh có nhìn thấy gì không?

- Cái gì cơ?

- Kia kìa, nhìn theo phía tay em chỉ ấy, đẹp không?

- Ừ nhỉ, đẹp quá!

Chàng choáng ngợp nhìn ra phía xa xăm ấy, rộng không bến bờ mà ánh lên nồng ấm mười mươi. Cả bãi hoa rộng khắp trắng ngần, ấp mình trong những dãy đèn đỏ lóe tròn mà người ta thắp để thúc hoa nở. Cầu Thăng Long như một cầu vồng bắc qua cánh đồng hoa ấy. Hàng vạn bóng đèn loe lóe như những mảnh mặt trời bị vỡ văng tứ tung. Gió vẫn cười khúc khích lùa vào tóc hai đứa, không có mùi thơm của hoa, chỉ có gió và ánh sáng.

- Lại một ngày trọng đại, lại một mùa hoa loa kèn, chúc mừng ông xã!

- Sao em biết chỗ này?

- Em đã bảo là anh lấy phải người tài mà lại. Anh quên rồi sao?

- Úi trời!

Chàng bĩu môi ra vẻ không thèm chấp mình. Cái miệng bè ra như cái kẹp chả. Ghét ơi là ghét.

- Còn nữa nhé, chưa hết đâu! - mình hãnh diện vênh mặt lên

- Cái gì thế?

- Đây này! Tèn tén ten!

- Ôi... ơ... cái này á?

- Chứ sao nữa! Đây là món quà sinh nhật em tặng anh đấy.

- Em mua cái váy mới à? Nhưng sao lại là quà tặng anh?

- Ơ cái anh này, sinh nhật anh, em mua cho em cái váy đẹp, để tặng anh nguyên một cô vợ xinh đẹp, không đúng à?

Chàng cười toáng lên. Lâu lắm rồi mới thấy chàng cười giòn đến thế. Chàng vừa lắc đầu vừa cười. Túm vào lan can cầu mà cười, chàng cười to trong gió, còn mình, mình cười đắc thắng trong lòng chàng.

- Ơ thế không đúng à?

- Ừ.. ừ, em đúng! Em lúc nào chẳng đúng. Ở đây em là tướng mà. Anh biết rồi.

- Thế nói thật đi, có đẹp không?

- Trông cũng được.

Mình cười tít mắt nhìn chàng đắc thắng một lần nữa. Còn chàng vẫn thế, vừa cười vừa lắc đầu. Chắc chưa bao giờ có ai tặng chàng món quà sinh nhật trái khoáy như mình. Kéo mình lại, khoác tay qua bờ vai, chàng ấp má chàng vào thái dương mình âm ấm. Hai đứa lặng lẽ để gió thổi tung tóc và ngắm hoa loa kèn nở trong ánh đèn tròn nhỏ xinh.

Đứng mãi, đứng mãi.

Cái cảm giác yêu như dội về nhiều hơn.

Đứng mãi, đứng mãi.

Xao xuyến như thể mới yêu anh chàng này.

Đứng mãi đứng mãi

Rộn ràng vì biết hình như chàng đang cúi xuống.

Bối rối, bối rối...

Hình như bờ môi chàng còn 5 cm nữa là đến chỗ mình.

- Này....

Hai đứa giật bắn mình ngơ ngác nhìn và tìm kiếm âm thanh giận dữ đó phát ra từ đâu.

- Này, ai cho phép anh chị đứng ở đây? Đi chỗ khác mau. Trên cầu này cấm đỗ xe nhé.

- Nhưng cháu có thấy biển cấm đâu ạ? - Mình cãi

- Không có nhưng gì cả, có xuống không thì bảo?

- Vâng, cháu xin lỗi, cháu xuống ngay đây! - chàng hiền từ lôi mình lên xe

...

Con đường về hai đứa cười giòn tan. Càng nghĩ càng buồn cười. Chàng kết luận:

- Anh ghét cái lão ấy thế cơ chứ!

Ngày đăng: 15/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?