Gửi bài:

Chương 21 - Nhập cuộc

Một buổi sáng u ám...

Lại xếp hàng khám thai.

Lại xếp hàng siêu âm.

Lại xếp hàng chờ kết quả...

Hai vợ chồng mệt mỏi vì cứ hai ngày lại đèo nhau đi khám một lần. Mình cười nhìn sang chàng đang chơi điện tử bằng điện thoại trên ghế chờ:

- Kể ra mãi chẳng đẻ cũng tốn kém phết anh nhỉ.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Các bà bầu ở đây, bà nào cũng mệt mỏi anh nhỉ.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Mấy bà đằng kia đau đẻ nhìn sợ không kìa anh.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Anh ơi, anh để em nói chuyện một mình à?

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại. Mình điên tiết. Máu bà bầu ai cũng sôi sẵn trong lòng. Lại sẵn mệt mỏi. Mình ghé vào tai chàng, rít lên nhỏ giọt:

- Này, nói cho mà biết nhé. Còn chơi điện tử nữa thì bà ném đi luôn đấy. Đừng có trêu tức nhau. Đây đang nẫu ruột đây.

Chàng không gật đầu nữa, nhét điện thoại vào túi quần, ngồi chỉn chu lại trên chiếc ghế chờ lạnh lẽo, cười hì hì như thể chưa nghe thấy lời dọa nạt nào. Hoặc như thể lời dọa nạt đó chẳng bõ bèn vào đâu.

....

Phòng siêu âm đông người, ai cũng ngại ngùng kéo quần kéo áo trong tiếng gắt gỏng của bác sĩ. Ai cũng phải đóng tiền cho bệnh viện để nuôi bác sĩ, nhưng ai cũng bị bác sĩ nhìn bằng cặp mắt ban ơn. Mình ước thầm sau này con gái lớn lên cũng sẽ làm... bác sĩ, ước hẳn cho con làm trưởng khoa ở bệnh viện lớn cơ. Mình được nhờ, mà cả họ cũng được nhờ. Chứ mỗi lần xếp hàng ở ngoài kia, không có người quen, chờ đến đỏ cả con mắt. Rồi vội không chờ được, phải quen dần với việc nhét vào túi mấy cô cầm sổ tờ hai mươi nghìn rồi về chỗ. Chưa về tới chỗ sẽ được gọi. Ngày đầu lên bệnh viện to, mình bị hớ, nhét tận năm mươi nghìn. Các chị cùng chờ ở đó ai cũng lắc đầu: "Chịu chơi thế này thì qua hết các cửa chờ, chắc sạt nghiệp em ơi" .

- Không thấy âm vang tim thai. Nước ối đục. Cho nằm viện chờ đẻ nhé.

Lời sấm truyền của ông bác sĩ làm mình như bị giật lại khỏi các ý nghĩ lung tung đang tràn lan trong đầu. Chẳng hiểu sao lúc nào vào bệnh viện, trong đầu mình cũng toàn những ý nghĩ phản động. Nhìn cái màn hình trắng đen lòe loẹt, chỉ có bác sĩ mới hiểu, mình có biết gì đâu. Bác sĩ bảo sao thì làm vậy thôi. Vâng lời bác sĩ, mình lạch bạch cầm tờ giấy phán truyền đi báo tin cho chồng:

- Anh ơi, bác sĩ bảo nhập viện rồi. Chúng mình phải làm gì bây giờ.

- Ơ... ơ

Chàng cuống quýt, cuống đến nỗi cứ loanh quanh như thể đáy quần có lửa. Hết xoay bên trái rồi đến bên phải, chẳng biết phải làm gì. Còn mình, nửa mừng nửa lo. Nhưng cũng biết cầm đỡ chàng cái túi và mở đường dẫn lối cho người đàn ông tội nghiệp ấy:

- Bây giờ chúng mình đi rút tiền, rồi về nhà cho em lấy đồ nhé.

- Ừ... ừ... đi rút tiền thôi. À... à..., gì nhỉ? Ừm...ừm... (Chàng vẫn loanh quanh với cái ghế chờ, gãi đầu gãi tai). À, mới lại từ từ đã, để anh gọi điện về bảo mẹ. Mẹ bảo có quen một bác sĩ trong này.

- Vâng!

Mình ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ. Cái mặt phấn chấn trong nỗi run sợ. "Mình sắp thấy em bé của riêng mình rồi, ôi trời ơi mình sắp bị đau quằn quại như mấy chị đằng kia đấy thôi".

- Anh ơi!

- Gì?

Chàng hỏi nhưng vẫn đang mải nghe chuông chờ cho cú gọi về nhà.

- Em... em sợ lắm.

- Sợ gì, đẻ vài lần rồi sẽ quen mà.

- Vâng!

Nỗi run sợ nhiều hơn lúc trước, nhưng cũng không biết nói gì khác ngoài câu vâng ngoan ngoãn với chàng. Chàng an ủi, xoa đầu mình như một ông bố ra trò. Chàng tự tin với chuyện "sợ gì" của chàng, như thể chàng đã đi đẻ cả chục lần rồi ấy.

- Vâng... vâng... Dạ... dạ...Vâng... vâng...

Cúp máy.

Cái mặt mình hồi hộp.

Cái mặt chàng nghiêm trọng.

- Mẹ bảo cứ ở đây, mẹ hỏi dì Vinh xem số của bà bác sĩ quen để nhờ bà ấy. Rồi làm thủ tục như bình thường.

- Nhưng chúng mình phải đi rút tiền chứ anh? Em sợ nhập viện phải đặt cọc một khoản. Em chuẩn bị hai cái túi sẵn ở nhà rồi. Mình về lấy là em đủ hành lý tư trang ngay.

Cái bu gà lại lạch bạch ra cổng bệnh viện, leo lên xe và rong ruổi với chàng. Phải gió, ngày hôm ấy chẳng tìm thấy cái bốt rút tiền nào. Có thấy cũng hỏng máy.

- Ơ, mày về làm gì? Mẹ mày ra đó với dì Vinh rồi đấy.

- Con về lấy đồ ạ.

- Nhanh lên kẻo mẹ mày chờ.

Chẳng biết trước khi đi, mẹ đã lên văn bản thông báo cho cả làng Đông biết chưa, mà hôm ấy giữa cơn mưa phùn mùa đông giá rét, giữa con đường làng nhỏ hẹp sập sùi, có một cái thùng phi lạch bạch trong đôi giầy bệt, hai tay hai túi hành lý, chạy ra xe chàng đang chờ ở đầu làng, trong tiếng reo hò, hỏi han của hàng xóm hai bên đường. Y hệt như cầu thủ bóng đá chiến thắng trở về nước vậy. Cổ động viên mừng rỡ hai bên đường.

.....

- Chúng mày lại còn đi đâu để cho bác sĩ người ta chờ?

Câu hét quen thuộc và cái dáng chống tay hai bên nạnh sườn giống cái ấm Samovar của Nga làm mình nhận ra mẹ từ xa. Chàng lôi xềnh xệch mình vào sảnh chính của viện. Chẳng kịp giới thiệu gì, chỉ biết có một bà bác sĩ béo tròn, cao đến mang tai mình, lôi tuốt mình vào phòng làm thủ tục.

- Cháu chị Thuận à?

- Ừ, mày làm luôn cho nó cái bệnh án để nằm viện.

- Cháu vào buồng trong lấy đồng phục thay đi. Vừa thay cô vừa hỏi luôn nhé. Tên? tên chồng? nhà ở đâu? đẻ con thứ mấy?....

- ......

- Nhà cháu có tiền sử bệnh gì không? Xét nghiệm đầy đủ hết chưa? Có sổ y bạ sẵn đây chưa?

- ...

- Ơ, cái con này, sao mày vẫn chưa mặc xong à? Nhanh lên cho người khác còn làm việc chứ.

Bà bác sĩ cáu làm mình càng cuống quýt. Khổ, con bé còn bận chọn cái áo với cái váy nào mới mới sạch sạch một tí để mặc mà chẳng thấy. Thế là đành phải chui bừa vào bộ nào đó cho kịp.

Trở ra, bác Thuận thì thầm:

- Cháu gửi lại cô ấy hai mươi nghìn để cảm ơn đi.

- Vâng.

Ngày đăng: 15/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?