Gửi bài:

Chương 25

Ôi trời ơi, bây giờ là 3h30 sáng rồi, gần sáng là bao giờ đây. Mình nghe thấy bác sĩ quay ra thì thầm với đám thực tập: "Tiêm cho ba mũi kích thích từ chiều tối đến giờ rồi, chọc vỡ ối cách đây hai tiếng rồi, sao giờ vẫn chỉ mở có hai phân nhỉ?". Vậy là mình mất hết tinh thần. Mình nắm chặt hai tay vào mép giường sắt mà toàn thân vẫn run lên bần bật. Chẳng biết đau đẻ được miêu tả bằng lời văn như thế nào nhưng phải công nhận, bà nào cũng khiếp sợ là đúng thôi.

Cuối cùng, các bác sĩ cũng đồng ý cho mình mổ đẻ. Trong cơn đau tận cùng trái đất, chàng cuối cùng cũng được cho vào để thay quần áo cho vợ, nhìn vội nhau rồi mình bị ẩn đi. Chàng đứng ôm đám quần áo và bình nước, xa dần xa dần.

...

Dàn đèn của phòng phẫu thuật bật cái bừng. Tất cả mọi người giống nhau hết thảy, kín mít. Chỉ khác nhau cái mắt lộ ra thôi. Mình được dìu lên bàn mổ. Cái bàn nhỏ tí, nằm lệch ra là rơi khỏi giường. Có hai phần dôi ra để trói tay vào đó. Ơ hơ, giống cây thánh giá quá.

- Nào, nằm nghiêng nào, cong người lại, không được nhúc nhích nhé. Để gây tê cột sống nào, động đậy lệch ra là chết dở đấy.

- Bác sĩ ơi, cháu đau lắm, cháu không yên được đâu, bác sĩ giữ cháu hộ cháu với.

- Ừ, được.

Ông bác sĩ cười rồi giữ chặt mình. Một khi đã đau đẻ rồi thì tiêm thêm cái gì đó vào cột sống cũng chẳng thấy đau gì nữa. Đau vì tiêm giờ chỉ như muỗi đốt biển số xe mà thôi.

Toàn thân mình bắt đầu ấm dần. Từ thắt lưng trở xuống chỉ có cảm giác tê ấm. Bức màn căng lên chắc là cho bệnh nhân khỏi hết hồn. Nhưng mọi thứ thì lại được soi rõ qua cái chùm đèn trên nóc giường mổ. Mình sợ bị ám ảnh, mình mệt, nên chẳng cố để nhìn, mình nhắm mắt mơ màng, chỉ còn tiếng cười nói của các bác sĩ. Đúng là giờ mổ đẻ đơn giản như mổ gà.

Mười lăm phút sau...

Mình cảm nhận em bé được lấy ra trong sự hân hoan của kíp mổ. Chẳng biết có phải không vì ai cũng bịt mặt và cũng vì mình hân hoan. Cái bụng mình vẫn đang tiếp tục được khâu nhưng em bé đã chùi cọ và quấn tã xong rồi. Cô y tá bế ra cho mình xem mặt. Trời ơi, con tôi đây ư? Bao cố gắng nhìn căng cả mắt để thấy mặt con trong ảnh siêu âm giờ con đã ở trong chăn bông kia ư?

Một cô bé mắt to đen láy, mũi chấm trắng, đầu hói như ông nội nhìn chầm chậm xung quanh, cái tay nhỏ tí xíu tò ra khỏi chăn quờ quào.

Niềm hạnh phúc ứa trào ra nước mắt. Mình đã là mẹ. Và mình có một em bé.

- Nào, giờ thì ngủ đi. Mai tỉnh dậy thì ở phòng hậu phẫu rồi đấy.

Ông bác sĩ vỗ vỗ trìu mến vào má mình nhắc nhở. Mình cười, cố nhắn nhủ:

- Vâng, cháu cũng buồn ngủ lắm rồi. Nhưng bác sĩ ơi...

- Cái gì thế?

- Đừng quên cái kéo nào trong bụng cháu đấy nhé!

- Ơ, cái con này, sao lại nói thế?

- Cháu nói đùa thôi mà.

- Nói đùa cũng không được nói thế. Nghe rõ chưa.

- Vâng, thưa sếp.

Mình được chuyển sang cái xe đẩy, trần nhà bắt đầu chuyển động như băng chuyền, tiếng bánh xe rầm rập đều đều như lúc ở phòng chờ đẻ mình vẫn nghe. Nhìn ngược trần nhà một tí ti rồi mình cũng ngủ mất.

Một trang mới bắt đầu.

Ngày đăng: 15/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?