Gửi bài:

Chương 12

Sau khi đi xem mắt một ngày, Trình Gia Gia cũng không hề hẹn tôi ra ngoài chơi.

An An nói, đây chính là trò lạt mềm buộc chặt, chỉ dùng để gạt mấy cô bé ngây thơ, làm cho tâm hồn thiếu nữ tràn ngập tò mò chờ đợi. Chỉ có những tên không não mới ngay sau ngày đầu xem mắt đã ào ào đi hẹn con gái nhà người ta. An An lại vô tình nói, nếu có ý, hẳn anh ta sẽ để lại tin nhắn ân cần thăm hỏi. Tôi nhìn màn hình di động. Mười một giờ bốn mươi lăm phút, điện thoại rung lên, có tin nhắn.

Ngày hôm sau nữa, Trình Gia Gia vẫn không tới hẹn tôi, chỉ nhắn tin hỏi tôi đang làm gì thôi, còn bảo mình đang ở thành phố A, ngày mai trở về.

An An nói, cái này là thể hiện ưu thế bản thân, đàn ông bận rộn vì sự nghiệp mà không lụy vì tình sẽ làm cho phụ nữ nảy sinh ý muốn chinh phục [dục]*. Xong cô ấy còn phán thêm một câu, sang ngày thứ ba, chính là ngày mai, nếu anh ta vẫn còn không hẹn tôi, chứngtỏ tôi đã vinh quang thành đồ phế thải, cái này chỉ chứng minh được một điều, ngay từ đầu anh ta chỉ muốn đùa giỡn với tôi. Tôi nghe xong gật đầu, vốn Trình Gia Gia luôn khiến cho tôi có cảm giác không thực, nếu đúng như thế này thì tôi còn có thể tin được.

[bản gốc có chữ dục, chuyển ngữ mình không biết đặt vào đâu nên đành giữ nguyên vậy.]

Sáng sớm, An An đã bị lãnh đạo đem đi giáo huấn, nguyên nhân là tôi đã làm sai một danh sách phiếu xuất khẩu nghiệp vụ, tôi biết, việc này nhất định là do Thọ Phương Phương, vì vụ hôm trước với Ứng Nhan mà trả đũa tôi. Trời đất đều biết, hôm đó tôi với Ứng Nhan chỉ ở căn tin công ty lĩnh cơm nguội mà ăn thôi. Tên Ứng Nhan này đúng là quỷ hẹp hòi, qua sông đoạn cầu, làm sao dám trông hắn ta mời tôi một bữa yến tiệc được. Nhưng mà Thọ Phương Phương hẳn chẳng nghĩ vậy, cô ta nghĩ chúng tôi ăn đại tiệc dưới hoa cùng trăng cơ.

An An nói quả không sai, dựa vào bản thân là nhân viên dày dặn nòng cốt trong bộ phận nghiệp vụ, cô ấy dốc hết sức chống chuyện này, Thọ Phương Phương dù có muốn khai tử cô ấy thì cũng vô kế khả thi.

Cả ngày, tôi đều nơm nớp lo sợ, làm việc thật cẩn thận, trong lòng tràn ngập áy náy với An đại tỷ, bởi vì tôi mà cô ấy mới phải chịu liên lụy. Nhìn thấy tên Ứng Nhan đầu sỏ của chuyện đi qua đi lại trước mắt, tôi lần đầu tiên nghiêng đầu sang bên, tới liếc cũng không thèm liếc hắn ta.

Việc tốt duy nhất chính là, cuối cùng thì chút ít lương thiện của Ứng Nhan cũng được phát hiện. Hắn ta chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói mấy hộp quà tặng kia không cần phải đi lấy nữa.

Trong tâm trạng run sợ, tôi quên mất Trình Gia Gia. Đến khi tan tầm thì tôi nhận được một cuộc điện thoại.

Trình Gia Gia, đến ngày thứ ba, rốt cục cũng đã hẹn tôi.

Khi đó tôi đang rất ức chế, quên mất phải tỏ ra đáng yêu, vừa bấm nút nghe đã lên tiếng: "Ai?"

Bên kia đầu dây ngây cả người, rồi một giọng nhu hòa truyền đến: "Là em sao, Nha Nha? Anh Trình Gia Gia đây."

Ách...Tôi đớ lưỡi.

"Buổi tối em rảnh không?" Ngữ khí của Trình Gia Gia làm người ta thấy rất thoải mái, giống như một bằng hữu thân thiết rủ bạn đi chơi, không xin xỏ cũng không ra oai, khiến cho bạn chẳng thể nào cự tuyệt được.

Nghe giọng của anh, tôi quên ngay tuyệt chiêu An An đã dạy, rằng phải phải rụt rè, lấy lui làm tiến, rõ ràng là thèm đồng ý chết đi được nhưng vẫn phải giả bộ ỡm ờ, tôi vừa mở miệng đã trực tiếp nói: "Rảnh."

Trình Gia Gia bên kia đầu dây nở một nụ cười nhẹ, tôi nghĩ mặt tôi nhất định là đang đỏ, vì có chút nóng nóng. Tôi an ủi chính mình, tôi là một cô gái hào sảng, không thèm làm bộ như xiếc thế kia. Vốn đi xem mắt là vì muốn tìm đối tượng, nhăn nhăn nhó nhó làm cái gì, muốn đi với cái rắm à?!

Trình Gia Gia nói có một quán hải sản mới khai trương rất ngon. Với các loại đồ ăn khác không nói, nhưng đối với hải sản thì tôi đặc biệt thích, hẳn là anh ấy chọn quán theo sở thích của tôi, tôi không khỏi tự hỏi có phải anh ấy đi hỏi bà A Mai hay không.

Tôi cứ tưởng Trình Gia Gia tùy tiện đưa tôi tới một quán hải sản thôi, đâu có ngờ anh ấy lại dẫn tôi đến Giang Hải. Nơi này đắt tới nỗi chính An An cũng chưa từng được tới ăn bao giờ. Vừa tới nơi, còn chưa vào cửa mà tôi đã bắt đầu ngẩn người, này, nơi đây là để ăn hải sản sao? Tôi xem trái xem phải thấy chỗ này cứ như một nhà hàng Tây, nhu hòa thanh nhã, khăn trả bàn thẳng thớm sạch sẽ, âm nhạc như có như không, thiệt tình là không hợp với hình tượng con cua bự giơ càng múa vuốt trong tưởng tượng của tôi nha.

Khi gọi món ăn, tôi nhìn thấy trong thực đơn toàn là những đĩa hải sản nhỏ bày trí tinh tế, trong lòng mãnh liệt nhớ tới hàng hải sản vô danh dưới lầu nhà tôi, cùng với chén canh cua to như cái chậu rửa mặt đầy ụ. Tôi bỗng nhiên hiểu được cảm giác của tôi với Trình Gia Gia, với tôi mà nói, anh ấy với mấy món hải sản xa hoa này rất giống nhau, đẹp đẽ và tràn đầy ảo tưởng. Nhưng mà dù tôi đã hạ quyết định kết giao với anh ấy, tôi thấy vẫn có gì đó không đúng.

Tôi thích ăn hải sản, nhưng lại càng thích ngồi ở hàng quán nhỏ huyên náo, cùng bằng hữu ngồi với nhau, uống bia ăn cua, chứ không phải ở nơi duyên dáng tinh tế này, cầm nguyên một bộ muỗng nĩa cầu kì để chọn thịt cua và gạch cua.

Kì thật Trình Gia Gia chính là một người đàn ông phi thường tốt để hò hẹn, đi đường nhất định sẽ giành đi phía ngoài bạn, đi ăn nhất định sẽ giành kéo ghế ra cho bạn, nhưng mà...

Tôi nhìn gương mặt ăn tuấn trước mắt, bỗng dưng rất muốn kéo anh ấy tới một nơi thật ồn ào nhộn nhạo, nhìn xem trong hoàn cảnh ấy anh có còn tao nhã đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc được không.

Trình Gia Gia nhanh chóng phát hiện ra vẻ bất thường của tôi: "Sao thế, Nha Nha? Đồ ăn trên thực đơn em không thích sao?"

Tôi nhất thời xúc động, đứng lên kéo anh đi: "Đi, tôi đưa anh tới nơi khác, ở nơi này thì làm sao mà thoải mái ăn hải sản được."

Trình Gia Gia khựng lại một giây, nhíu mày, nhưng rồi lại tỏ vẻ hứng thú, để mặc cho tôi kéo đi.

Tôi chợt tỉnh, này, sao tôi có thể tùy tiện lôi kéo đàn ông thế chứ, chúng tôi chỉ mới gặp mặt nhau lần thứ hai thôi mà, tôi phải là cô gái nhỏ thuần khiết chứ.

Làm thế nào để bất động thanh sắc buông tay ra? Làm thế nào để chuồn vào nhà vệ sinh? Tôi còn chưa kịp nghĩ ra thì Trình Gia Gia đã vô cùng tự nhiên nắm chặt lấy tay tôi. Anh làm chuyện này vô cùng tự nhiên, không khiến người khác cảm thấy đường đột. Tôi không khỏi tưởng tượng, phải chăng anh ấy quen như thế này rồi? Bằng không sao lại mang vẻ mặt tự nhiên đến thế được?

Tôi hơi cự lại, muốn rút tay ra, nhưng anh rất nhanh giữ chặt lại. Chưa ai từng nắm tay tôi chặt đến thế, mà cũng lâu lắm rồi tôi chưa nắm tay ai. Tay anh rất lớn, tay tôi rất nhỏ, trong khoảnh khắc tôi chợt hoảng hốt, như thể được trở về năm tháng học trò ngập tràn ánh nắng vậy.

Tôi vẫn luôn cảm thấy nắm tay thể hiện tình cảm còn nhiều hơn cả ôm, loại cầm tay lơ đãng này lại càng thân mật khiến người ta ngưỡng mộ. Cái nắm tay có chút tùy ý lại khiến chúng tôi như nảy sinh cảm giác thân mật.

Nhưng tôi biết đây chỉ là ảo giác, tôi với anh ấy còn chưa tiến tới mức độ nắm tay nhau.

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?