Gửi bài:

Chương 20

Thời gian hai năm mà bệnh viện cho Kỷ Vân đã gần hết, thế nhưng đề tài nghiên cứu vẫn chưa hoàn thành, lúc này đang là thời điểm mấu chốt, nếu như từ bỏ để về nước thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Kỷ Vân đành phải nhờ chồng thương lượng với bệnh viện xem liệu có thể kéo dài thời gian. Nhưng để làm xong đề tài rồi còn hoàn thành học vị thì rất có thể sẽ mất thêm hai năm nữa, bệnh viện cũng có cái khó của họ, kinh phí và nhân lực đều có hạn, ông Kỷ cũng không thể cậy tuổi cao mà thị uy được, đành phải bàn bạc nghĩ cách cùng Kỷ Vân.

Cuối cùng ông Kỷ vận dụng nhiều mối quan hệ, liên lạc với một bệnh viện chuyên khoa tim rất mạnh ở Bắc Kinh, họ rất hứng thú với đề tài mà Kỷ Vân đang làm nên đã đồng ý bỏ vốn ra mua đứt, rồi còn ký với Kỷ Vân một hợp đồng làm việc dài hạn sau này, như vậy thì về sau bệnh viện thành phố sẽ thu lại được vốn, Kỷ Vân cũng có thể tiếp tục nghiên cứu đề tài.

Chờ đến khi Kỷ Vân học xong về nước, vừa vặn nhiệm kỳ của Đinh Phụng Lĩnh cũng tới hạn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì có khả năng sẽ được điều đến nhậm chức ở chi nhánh Bắc Kinh, vì thế Kỷ Vân vui vẻ về nước ký hợp đồng, trước khi đi, Đinh Phụng Lĩnh xin nghỉ phép để đưa vợ quay trở lại Đức, nhân thể ở lại đó một thời gian ngắn, Đinh Dật vì chưa tốt nghiệp nên không thể đi cùng, cô cười nói với ba mẹ: "Ba mẹ cứ coi như đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, con thi tốt nghiệp xong sẽ bay sang ngay."

Cuối cùng cũng hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp, Đinh Dật hăm hở chuẩn bị sang Đức, lần đầu tiên xuất ngoại đã phải đi máy bay một mình, nghĩ đến lại cảm thấy kích thích.

Trước tiên Đinh Dật lên Bắc Kinh, Lý Bối Bối đang chuẩn bị thi đại học nên không có thời gian tiếp cô. Ở Bắc Kinh hai ngày nghe bác trai bác gái dặn dò cô nên làm gì, không nên làm gì, còn giúp cô tìm người liên lạc đề phòng chẳng may gặp tai nạn, nếu không phải ba đã đặt trước vé máy bay cho cô thì chắc hai bác còn muốn giữ cô lại thêm một thời gian nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn có chỗ sơ suất, trong lúc ở Frankfurt chờ đổi máy bay, vì phải đợi đến sáu bảy tiếng đồng hồ, cảm giác về phương hướng của Đinh Dật rất kém nên không dám chạy lung tung ở nơi lạ lẫm, đành phải ngây ngốc ngồi một chỗ trong phòng chờ, cô quá buồn chán nên lấy Walkman bỏ túi ra nghe nhạc một chút, chiếc tai nghe nho nhỏ đã gây ra họa lớn, cô không nghe thấy thông báo đổi cổng lên máy bay, cho đến khi xếp hàng mới phát hiện vé của mình không được thông qua, Đinh Dật vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cô tưởng máy móc bị trục trặc bèn hỏi nhân viên sân bay, dựa vào vốn tiếng Anh bập bõm của mình mà mãi Đinh Dật mới hiểu được hóa ra cổng lên máy bay đã được đổi.

Bấy giờ cô mới sốt ruột, trời ơi, tại sao sân bay lại to như thế, đất ở Frankfurt rẻ lắm sao?! Cuống cuồng chạy như điên, lúc Đinh Dật tìm được cổng lên máy bay chính xác thì nhân viên ái ngại báo cho cô biết, máy bay đã cất cánh rồi, còn nói tất cả mọi người đã đợi cô rất lâu. Tuân theo nguyên tắc không thể để mất thể diện người Trung Quốc, Đinh Dật còn cố nói mạch lạc hơn "Xin lỗi, cám ơn", nhưng trong lòng cô thì vô cùng xám xịt: bỏ mặc cô như thế, tại sao họ không cố chờ thêm chút nữa!

"Đinh Dật!" Một giọng nam trung tiêu chuẩn và còn là tiếng phổ thông rõ ràng, Đinh Dật nghi ngờ mình đã tuyệt vọng quá mức nên sinh ra ảo giác, cô đờ đẫn quay đầu về phía phát ra tiếng nói, phát hiện một cậu thiếu niên gương mặt sáng sủa đang nhìn mình, vẻ mặt cô không thể tin được, cậu thiếu niên kia trông hơi quen quen.

"Đinh Dật, sao cậu lại ở đây, một mình à?" Kết hợp âm thanh với hình ảnh một lúc, cuối cùng Đinh Dật mới nhớ ra, đây là bạn của Ngụy Hoa Tĩnh anh họ Lý Bối Bối, tên quỷ Nhật Bản, tên là Hidematsu Wada gì đó.

Cho dù Đinh Dật vô cùng không muốn nói cho cậu ta biết chuyện vì cô nghe nhạc không nghe thấy thông báo nên mới bỏ lỡ chuyến bay, nhưng cô cũng không thể lập tức bỏ đi hỏi nhân viên sân bay cách giải quyết được. Tha hương gặp lại người quen, mặc dù là người Nhật Bản mà cô rất ghét nhưng bây giờ cô cũng đang cần một "người quen" có vẻ rất thường xuyên ra nước ngoài như cậu ta.

Ngập ngừng kể rõ tình huống, không ngờ Wada không hề cười nhạo cô, chỉ quay đầu dùng tiếng Nhật nói mấy câu với người trung niên đi bên cạnh, sau đó cùng Đinh Dật đi làm thủ tục đổi vé.

Nói chung sự việc không phức tạp như cô tưởng tượng, dịch vụ ở sân bay vô cùng tốt, cô đã đổi được chuyến máy bay mà không tốn bất kỳ chi phí nào, đúng lúc Wada cũng muốn đi Berlin nên đã đổi cho Đinh Dật thành chuyến bay giống của cậu ta, có điều hành lý của Đinh Dật không thể gửi thêm vào được nữa, phải muộn thêm vài ngày, cũng may ba mẹ đã chờ sẵn ở bên đó, hành lý đến chậm chắc không ảnh hưởng gì lớn.

Nếu như nói lần trước đấu võ khiến cho định kiến của Đinh Dật đối với Wada đã giảm đi một chút thì lần này cơ bản nó đã không còn đáng kể. Nếu như Wada không phải người Nhật Bản thì Đinh Dật quả thực còn cảm thấy sùng bái cậu ta, bởi vì cô phát hiện, cậu ta đồng thời có thể nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Đức, cộng với tiếng Hán và tiếng Nhật, trước mắt có thể khẳng định ít nhất cậu ta thông thạo bốn thứ tiếng. Từ trước tới nay, Đinh Dật vẫn hâm mộ những người giỏi ngoại ngữ, bây giờ gặp một người "trâu bò" như vậy, nếu không phải còn nhớ đến nỗi nhục của đất nước thì hai mắt cô đã tỏa ra vô số ngôi sao nhỏ rồi.

Sau khi đi đăng ký cùng Wada, Đinh Dật phát hiện có chỗ không đúng, vé máy bay của cô là hạng phổ thông, sao bây giờ bỗng nhiên biến thành hạng nhất? Mặc dù là lần đầu tiên xa nhà nhưng Đinh Dật không tin sẽ có loại chuyện tốt như thế này, mà cô còn không nộp thêm bất kỳ khoản nào cả.

"Người đi cùng tôi là Inoue-kun, tạm thời ông ấy còn có một số việc cần làm nên sẽ đổi vé máy bay cho cậu, đây là chuyến bay đi Berlin cuối cùng trong ngày hôm nay, nếu như cậu không đến kịp thì bác trai bác gái sẽ lo lắng."

Chắc là vé của chuyến bay này đã bán hết nên Wada đã bảo người kia đổi vé cho cô? Đinh Dật thầm nghĩ, cô không tiếp tục hỏi nữa, dù sao hôm nay cô là người thiếu nợ cậu ta, cô sẽ không ngốc đến mức hỏi cặn kẽ ngọn nguồn để tự tìm phiền phức cho mình.

Wada biết chuyện Đinh Dật được tuyển thẳng vào ngành ô tô đại học A thì liền nói: "Thật khéo, tôi cũng phải dừng chân ở Bắc Kinh một thời gian ngắn, trùng hợp chính là đại học A." Sau khi Đinh Dật biết được cậu ta giành được học bổng của Trung Quốc tới đại học A học tập thì khá bực mình, một đại thiếu gia Nhật Bản có tiền ngồi vé hạng nhất mà lại lấy tiền thuế của người dân một nước còn đang ở giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội khoa học để tới đây học ư! Có chuyện nhịn được có chuyện không thể nhịn được, thiện cảm của Đinh Dật đối với cậu ta vừa tăng lên một chút thì đã lập tức biến mất chẳng còn chút nào.

Wada không hiểu vì sao Đinh Dật bỗng nhiên tức giận không thèm để ý đến cậu ta nhưng vẫn trò chuyện rất hào hứng: "Bây giờ cậu đang luyện võ gì thế? Tài nghệ có tiến bộ không?"

Đinh Dật nghe vậy cảnh giác liếc cậu ta: "Chẳng lẽ cậu muốn phục thù, không hẹp hòi vậy chứ? Mẹ tôi nói con gái lớn tốt nhất không nên đánh nhau." Đùa gì thế, mấy năm qua cô vùi đầu học hành, cơ hội động tay động chân rất ít, đừng nói đến tiến bộ, có khi còn thụt lùi ấy chứ, nhìn dáng vẻ Wada còn cường tráng hơn ba năm trước, cô cũng không muốn tự dâng mình lên cho người ta đánh.

Wada nghe vậy trước tiên hơi ngây ra, sau đó mỉm cười không tiếp tục đề tài đó nữa, tiện thể trò chuyện cùng cô về những điều cậu ta đã từng gặp, quả nhiên cậu ta đã đi qua rất nhiều nơi, cũng không còn là cậu thiếu niên lỗ mãng chê bai đất nước của người khác nữa, hóa ra theo thời gian trôi đi, tất cả mọi người đều trưởng thành.

Hai phụ huynh nhà họ Đinh chờ máy bay đến mòn con mắt, cuối cùng khi trông thấy bóng dáng con gái, Kỷ Vân không kìm được ôm chầm lấy cô, sau khi kích động trình diễn một màn vui mừng gặp gỡ, Đinh Phụng Lĩnh là người đầu tiên phát hiện ra Wada đang đứng bên cạnh, Wada rất lễ phép chào hỏi hai người lớn. Kỷ Vân vô cùng tò mò về cậu thiếu niên đã giúp con gái mình giải quyết khó khăn nên hỏi han thêm một chút, khi đó Đinh Dật mới biết được gia tộc của Wada vô cùng hiển hách, hiển hách đến mức danh tiếng của họ vang như sấm tới tận Trung Quốc đại lục, lần này cậu ta tới nước Đức không thực sự là đi du lịch như Đinh Dật phỏng đoán, mà là cùng với các đại diện của gia tộc Wada tới trao đổi công việc.

Cậu ta cũng chỉ chưa đến hai mươi tuổi, tại sao có thể bàn công việc? Nhưng dù thế nào thì Đinh Dật bỗng cảm thấy con người này trở nên rất xa xôi, không còn là tên nhóc Nhật Bản đã từng cưỡi ngựa đánh nhau với bọn họ nữa, cuộc sống và tầng lớp của cậu ta không phải là phạm trù cô có thể hiểu được, cảm giác thật xa lạ, món nợ nhân tình mà cô thiếu cậu ta chờ sau này có cơ hội sẽ trả lại. Wada cũng đang có việc, cậu ta trịnh trọng tạm biệt hai người lớn rồi cùng với nhân viên đứng chờ bên cạnh đã lâu rời khỏi đó.

Từ sau khi Đinh Dật lớn lên, nhà họ Đinh hiếm khi có cơ hội đi du lịch cùng nhau, sau này e là sẽ càng khó hơn, bởi vậy cả nhà đều rất quý cơ hội lần này, sau khi chơi ở Đức vài ngày lại tiếp tục đăng ký đi du lịch theo đoàn.

Đến những nơi này, Đinh Dật mới thực sự hiểu được cái gì gọi là cảnh đẹp như tranh vẽ, được chiêm ngưỡng kiến trúc châu Âu hoa lệ, đem so sánh, cô chợt cảm thấy kiến trúc đơn thuần đan xen hai màu đỏ vàng của Trung Quốc hơi quê mùa. Không phải cô không yêu nước nhưng trong giây phút khi nhìn thấy tòa thánh đường Vatican, hiệu quả chấn động thị giác đã cho cô ấn tượng này, nhưng sau đó cô ngay lập tức sám hối, người Trung Quốc rất giỏi môn thể thao phá hoại, nếu các loại kiến trúc như Cung A Phòng [1] mà còn được bảo tồn thì chắc chắn còn ăn đứt nước ngoài.

[1] Cung A Phòng là một cung điện ở Trung Quốc, do Tần Thủy Hoàng xây làm nơi nghỉ mát mùa hè, thuộc địa phận thành Tây An, bên bờ sông Vị. Tương truyền cung điện có chu vi hơn tám trăm dặm.

Kỳ quặc nhất là ở Đức và Pháp, rõ ràng trên đường đi đầy phân chó nhưng người đi đường lại không hề ngửi thấy mùi bất thường, bởi vì không thể ngồi xuống nghiên cứu cẩn thận cho nên nguyên nhân tại sao phân chó không thối, Đinh Dật cũng chẳng bao giờ hiểu rõ được.

Nhắc đến phân chó thì lại phải nhắc đến các món ăn thật là buồn nôn, đồ ăn của các nước này khiến cho Đinh Dật chỉ muốn mắng một câu "phân chó", nhất là cái món gọi là "cơm Tàu", chưa nói đến giá cắt cổ mà hương vị còn kém xa, Đinh Dật cảm giác thành phẩm thất bại nhất khi cô học nấu ăn cũng còn ngon hơn cái thứ kia, thực sự là bôi nhọ đồ ăn Trung Quốc, nhưng chung quy vẫn có rất nhiều người nước ngoài chi cả đống tiền để đi ăn những món này.

Nếu sau này không tìm được việc, có thể suy nghĩ tới việc đến đây làm đầu bếp, Đinh Dật nghĩ thầm.

Thức ăn trong căng tin bệnh viện nơi mẹ làm việc cũng không tệ lắm, nếu không muốn ăn còn có thể đổi thành sô-cô-la, sô-cô-la Đức danh bất hư truyền, ăn ngon đến mức Đinh Dật suýt nữa nuốt cả lưỡi mình. Đi du lịch với mẹ thật là thích, Kỷ Vân không chỉ chu đáo lo việc đi đường cho cả nhà, mà còn mang theo nồi cơm điện, trứng gà, gạo và các thứ khác, thỉnh thoảng có thể làm cơm trứng chiên ngon lành để ăn ngay trong nhà khách.

Nhiều năm sau, Đinh Dật vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối đối với lần đi du lịch đó, sao cô lại chỉ nhớ mỗi chuyện đã ăn uống như thế nào, còn phong cảnh và văn hóa thì đều quên sạch.

Một tháng sau về nước thì kỳ thì đại học đã kết thúc, mọi người đang lo lắng điền nguyện vọng, La Bình thi khá tốt, sau khi cân nhắc đã quyết định chọn Học viện Ngoại ngữ, Nguyễn Thúy thì hình như thi không được tốt lắm, đã quyết định chọn đại học của tỉnh cho an toàn, Đinh Dật cảm thấy thật đáng tiếc những cũng không dám nhiều lời, dù sao lên được đại học vẫn là điều kiện tiên quyết.

Đinh Dật tặng quà cho từng người, lúc đến Chu Văn Bân, cô không kìm được nhiều chuyện hỏi một câu: "Tại sao phải chọn Nam Kinh?"

Chu Văn Bân do dự một lát, nói sự thật: "Mẹ tớ có người bạn đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trường đại học đó nên đã đề nghị tớ tới đó học." Đó là trường đại học nhất nhì ở Nam Kinh, đặc biệt là ngành kiến trúc, tin rằng Chu Văn Bân nhất định sẽ có một con đường phát triển tốt nhất.

Vào học kỳ hai của năm thứ hai, do bị suy nhược thần kinh mà Nghê Ái Lan đã phải rời khỏi lớp chọn, sau này khá lên nhiều, cô ấy thi tuyển riêng vào trường nghệ thuật, giờ đã đỗ Học viện Nghệ thuật Nam Kinh, với khả năng của cô ấy thì các môn văn hóa không cần bàn tới, như vậy cũng có thể giữ ổn định tỷ lệ gia tăng số người đỗ đại học của trường.

Chỉ có Lâm Lâm hơi phiền phức một chút, cô ấy ước chừng điểm khá cao, tuy nhiên lại định đăng ký vào Đại học Sư phạm của tỉnh khiến cho chủ nhiệm lớp và thầy cô ở phòng giáo vụ đều lo quýnh lên. Không phải năm nào trường cũng có người thi đỗ vào đại học hàng đầu, huống hồ cô ấy lại là hạt giống trăm năm khó gặp của ban Xã hội, Nhất Cao có thể ngẩng cao đầu khi so sánh với ban Xã hội của Nhất Trung hay không, thành tích tốt nghiệp trung học của Lâm Lâm chính là một vũ khí rất mạnh, thế nhưng điểm cao cũng không thuyết phục bằng một câu "Nghe nói năm nay ban Xã hội của Nhất Cao có người thi đỗ Đại học B".

Đinh Dật mang quà châu Âu cho dì út Kỷ Phi: "Dì út, con sắp lên đại học, phải lấy năm ngàn kia rồi, không bị lỗ vốn chứ ạ?"

Đầu cô lập tức bị trúng một cú cốc như trời giáng: "Nhóc con chết tiệt, dám xem thường dì, biết con muốn lấy tiền nên sáng nay dì đã đi đổi thành tiền mặt rồi đây, nếu không thì còn lãi được nhiều hơn."

Hóa ra là lãi, Đinh Dật mừng rỡ nhận lấy sổ tiết kiệm, vừa nhìn đã choáng váng, ôi mẹ ơi, tăng gấp mấy lần, hóa ra đầu tư cổ phiếu dễ kiếm tiền như vậy!

Chẳng trách Thẩm Trường Đông lại muốn học tài chính, Đinh Dật bắt đầu tưởng tượng nhiều năm sau, Thẩm Trường Đông toàn thân lấp lánh tiền vàng so với cô mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh trong xưởng đầy bụi đất, không khỏi rùng mình một trận, bây giờ sửa nguyện vọng có còn kịp không?

Đinh Dật không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình, lại bị dì út cốc cho mấy cái vào đầu: "Con tưởng cá nhân đầu tư cổ phiếu mà lãi được à? Nhìn đi, thị trường chứng khoán có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đây là dì dùng kinh nghiệm của chính mình mà dạy cho con, năm ngàn kia của con dì đã phải đầu tư vô cùng cẩn trọng, có những lúc tiền của dì cũng lỗ hơn một nửa đấy."

Cách nghĩ để làm ít hưởng nhiều đã bị dì út xua tan, nhưng Đinh Dật vẫn vô cùng vui vẻ, trong tay có nhiều tiền, rất nhiều chuyện có thể làm một cách dễ dàng, trước khi đi cô còn hôn em bé mới được mấy tháng của dì út mấy cái thật kêu.

"Lâm Lâm, bệnh của mẹ cậu thế nào rồi?"

"Cũng vẫn ổn, bệnh mạn tính, không thể chỉ trong ngày một ngày hai mà tốt lên được, quan trọng là phải tĩnh dưỡng." Vẫn là tại quán kem Bảo Đảo, Đinh Dật hẹn Lâm Lâm ra nói chuyện.

Cô đưa sổ tiết kiệm ra đẩy tới, Lâm Lâm mở ra xem, kinh ngạc hỏi: "Nhiều tiền như vậy là sao?"

"Coi như là một chút để bác gái tĩnh dưỡng, đây là tiền dì út giúp tớ đầu tư cổ phiếu kiếm được, tiền tự nhiên mà có, tớ tiêu cũng không hết. Chuyện học phí cậu đừng lo, nếu như cậu đỗ Đại học B, trường đại học và công ty tập đoàn đều có học bổng. Tớ biết cậu vào Đại học Sư phạm là muốn ở gần gia đình để tiện chăm sóc cha mẹ, thế nhưng nếu vào đó thì phần thưởng sẽ ít hơn nhiều, được một mất mười."

"Đại học Sư phạm không cần học phí, tớ đi gia sư cũng có thể kiếm thêm một ít, áp lực trong nhà sẽ giảm đi rất nhiều."

"Nhưng nếu cậu học Đại học B, thu nhập sau khi tốt nghiệp sẽ cao hơn nhiều, nói về lâu dài thì cũng tốt hơn cho gia đình, cậu đã bàn bạc với ba mẹ chưa? Họ có đồng ý không?"

Lâm Lâm cúi đầu: "Bọn họ nói tớ không cần quan tâm, cứ nguyện vọng cao nhất mà điền, còn nói không thể chỉ vì một bệnh nhân mà làm lỡ dở cả cuộc đời tớ, nhưng mà..."

"Cha mẹ nào cũng vậy, số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng đủ để tìm một người phụ giúp chăm sóc bác gái, ở đây không phải còn có bạn bè người thân sao, nếu thực sự xảy ra chuyện thì thêm một mình cậu cũng chẳng hơn gì đâu. Mợ út của tớ chính là bác sĩ khoa đó, có chuyện gì cứ liên hệ với mợ là được." Nói xong cô còn đưa cho Lâm Lâm một mảnh giấy đã ghi số điện thoại.

Lâm Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Dật đầy oán trách: "Đinh Dật, cậu nhất định muốn tớ phải thiếu nợ cậu cả đời sao?"

Đinh Dật sững sờ nhìn bạn trong giây lát rồi nói: "Đâu có, cậu lấy thân báo đáp đi."

Nói xong hai người cùng bật cười khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn ngó.

Ra khỏi quán kem, Lâm Lâm vừa đi vừa cười nói: "Cũng may cậu không phải là con trai, nếu không tớ thật sự không biết làm thế nào từ chối được. Ha ha, cậu tích đức nhiều như thế, sau này nhất định sẽ rất có phúc, không chỉ lấy được đức lang quân như ý mà còn một lần đã được ngay một em bé mập mạp! Ôi chao, Đinh Dật, tớ không đánh lại được cậu." Hai người cười đùa đuổi nhau trên đường phố, tiếng cười vui vẻ của tuổi thanh xuân luôn làm xao động lòng người, dù phiền não nhưng cũng có thể nhanh chóng tan thành mây khói.

Trên bảng tin đỏ rực ngoài sân trường dán một bức ảnh chụp của Lâm Lâm, phía dưới ghi chú rõ cô ấy đỗ vào Đại học B với tư cách trạng nguyên ban Xã hội của tỉnh, miệng Đinh Dật suýt nữa rộng ngoác tới tận mang tai – hóa ra giúp đỡ người khác thật tuyệt, khiến cho cả tinh thần và thể xác đều khoan khoái dễ chịu, tràn đầy cảm giác thành tựu khó nói thành lời.

Về đến nhà, Đinh Dật nhấc điện thoại lên mấy lần rồi lại đặt xuống, cuối cùng quyết tâm nhắm mắt bấm một dãy số, Thẩm Trường Đông nói cậu thi không tốt lắm, thế nhưng chưa có điểm mà, không thể hoàn toàn từ bỏ.

"Alô?" Giọng Thẩm Trường Đông hơi trầm, hình như tâm trạng không được tốt, Đinh Dật vội hỏi: "Thế nào rồi?"

"Đúng là thi không tốt lắm."

Đinh Dật hoảng sợ, đang nghĩ xem phải an ủi thế nào thì cậu lại nói tiếp: "Cũng may thi không tốt, nếu không đã bị bắt vào trường quân đội rồi. Vừa mới nhận được thư báo của khoa thương mại Đại học M."

À, ra thế! Ông ngoại Thẩm Trường Đông đề nghị cậu ấy thi vào trường quân đội, Thẩm Trường Đông không nỡ làm phật ý ông nên đã điền một ngành khó nhất của một trường khó nhất, còn nói muốn hoàn toàn dựa vào sức mình, không cho ông ngoại nhúng tay vào, ông Bốc biết cháu ngoại học tốt nên cũng mặc kệ không quản, kết quả Thẩm Trường Đông bị trượt kỳ xét tuyển đó, nhận được một thư trúng tuyển như ý muốn. [2]

[2] Ở Trung Quốc các trường đặc thù như quân đội, công an,... theo quy định của bộ Giáo dục sẽ xét tuyển trước.

Đinh Dật tặc lưỡi khen ngợi: "Thẩm Trường Đông, không ngờ cậu cũng chơi mấy trò này với cả người lớn, mạo hiểm như thế cậu không sợ vừa vặn trúng tuyển thì sao?"

"Vậy thì cùng lắm bị trói chân vài năm, trường quân đội mà tớ đăng ký cũng ở Bắc Kinh."

Đinh Dật chợt cảm thấy trong lòng có một thứ cảm xúc kì lạ, hẹn nhau thi đại học ở Bắc Kinh, bây giờ lại khiến cô có cảm giác như hẹn nhau bỏ trốn. Chắc là gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết cổ điển nên đầu óc không bình thường, cô và Thẩm Trường Đông sao lại phải bỏ trốn?

Ngày đăng: 25/04/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?