Gửi bài:

Chương 14

Các thầy cô bộ môn của trường cấp ba làm việc vô cùng năng suất, các môn khác còn chưa thi xong thì những môn thi rồi đã chấm xong cả, khiến cho học sinh vừa phải ôn thi các môn khác, vừa phải thấp thỏm chờ kết quả của các môn đã thi.

Đinh Dật cũng rất muốn biết kết quả, nhưng cô sẽ không loanh quanh trong văn phòng giáo viên giống như các học sinh khác, mà tự nhiên sẽ có những bạn học nhiệt tình chạy tới thông báo.

"Môn Vật lý lần này chỉ có hai người trên 90 điểm, Đại Mao, ngoài Đinh Dật ra thì chính là ông đó, 93, ông học kiểu gì vậy?" Tốt, chí ít đã biết được môn Vật lý cô đứng thứ nhất.

"Trời ơi, biết ngay môn Văn lần này hỏng rồi mà, đề lệch hết cả, không ngờ mọi người cũng chết cùng tớ, hai phần ba dưới trung bình, cao nhất là Đinh Dật cũng chỉ có 75, các cậu nói xem có phải đầu óc ông Vương có vấn đề không? Chẳng lẽ ông ý muốn càng nhiều người chọn ban Tự nhiên hay sao?" Xưa nay, ban Tự nhiên của Nhất Cao vẫn tốt hơn ban Xã hội, mỗi khóa có tám lớp, ban Xã hội tối đa chỉ hai lớp, tỉ lệ lên lớp cũng còn xa mới đuổi kịp ban Tự nhiên.

Dù Đinh Dật không ra khỏi lớp, nhưng môn nào đã có điểm, điểm của mình là bao nhiêu, cô đều biết được gần như đầy đủ, tốt lắm, không có vấn đề gì ngoài ý muốn, năm nay cô còn có thể đứng đầu.

Thực ra bọn họ cũng không phải thấp thỏm đoán già đoán non quá lâu, khi thi xong môn cuối cùng là Lịch sử, các thầy cô bộ môn bắt đầu theo thứ tự nhận xét về bài thi, đây chính là rèn sắt khi còn nóng, thầy cô sợ qua một kỳ nghỉ hè, học sinh sẽ quên hết nội dung bài thi, phải kịp thời sửa chữa những sai lầm mới xuất hiện, có như vậy học sinh mới càng khắc sâu ấn tượng.

Chẳng mấy chốc, danh sách xếp hạng của toàn khối đã được công khai, lên năm hai phải phân ban, sẽ chọn ra một lớp 50 người là lớp chọn của ban Tự nhiên, lớp chọn không chỉ để tập trung các học sinh xuất sắc, mà còn thuận tiện hơn cho việc phụ đạo những học sinh đi thi học sinh giỏi, điều này cũng có nghĩa lớp chọn sẽ phải học nhiều tiết hơn rất nhiều so với lớp thường.

Khi điền nguyện vọng, Đinh Dật không hề do dự chọn ban Tự nhiên, Trương Lạc Thiên nói đầy hàm ý: "Nhóc con, sau này sang lớp Tám rồi không được ngang ngược cứng đầu như ngày trước, nhìn Lâm Lâm đứng thứ hai xem, tổng thành tích của em ấy chỉ kém em hai điểm, trừ môn Lý ra thì các môn khác không chênh lệch với em là bao đâu."

Đinh Dật đưa mắt nhìn phiếu điểm trên tay thầy, quả nhiên, Lâm Lâm kia vốn đang ở ngay lớp Tám, kết quả các môn Toán, Anh, Chính trị, Lịch sử đều cao hơn cô, cô chỉ dựa vào điểm cao tuyệt đối của môn Vật lý mới miễn cưỡng vượt qua người ta hai điểm. Đinh Dật không nhịn được nói: "Thành tích của bạn ấy như vậy thì nên học ban Xã hội, không biết chừng còn có thể giật giải trạng nguyên gì đó của tỉnh đấy." Đa số học sinh ban Xã hội tương đối kém Toán học, nhưng Lâm Lâm kia lại được những 98 điểm, các môn khác cũng rất toàn diện, học ban Xã hội chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó. Có điều nói đi cũng phải nói lại, thành tích của cô ấy như vậy, chắc sẽ không cam chịu học ban Xã hội của Nhất Cao, ở trường này, đa số đều cho rằng ai có thành tích kém, đầu óc dốt nát mới đi học ban Xã hội.

"Đinh Dật, cậu sợ tớ cạnh tranh với cậu sao?" Đinh Dật ngẩng đầu nhìn lên, trong văn phòng giáo viên năm một không biết từ bao giờ xuất hiện một nữ sinh, tóc buộc đuôi ngựa, dáng người không cao lắm, ngũ quan đoan trang, đặc biệt là đôi mắt, trong veo như nước, giống như cười mà không cười nhìn cô.

Lời nói này rất khiêu khích, nhưng không hiểu sao Đinh Dật lại không cảm thấy bực tức. Nghe cô ấy nói, vậy chắc hẳn đó là Lâm Lâm, Đinh Dật nhanh chóng đáp lại: "Sao có thể, nếu vào lớp ban Tự nhiên, tớ càng không sợ." Lớp ban Tự nhiên sau này sẽ bỏ môn Lịch sử, Chính trị, chỉ tính thành tích năm môn Văn, Toán, Ngoại ngữ, Lý, Hóa, như vậy, chênh lệch sẽ không chỉ là hai điểm.

Lâm Lâm cười rộ lên, dường như không hề cảm thấy cần phải cẩn trọng khi tiến vào văn phòng giáo viên: "Từ lâu đã nghe nói Đinh Dật vừa lợi hại vừa ngạo mạn, không ngờ còn rất thẳng thắn."

Khóe miệng Đinh Dật nhếch lên: "Như nhau thôi." Cô chẳng thấy mình có chỗ nào ngạo mạn hơn cô ấy.

Lâm Lâm không để ý đến cô nữa, nói với chủ nhiệm lớp Tám ở bên cạnh: "Thầy Tiêu, em đã suy nghĩ kỹ, em chọn ban Xã hội."

Giáo viên chủ nhiệm lớp Tám, Tiêu Khắc Kiệm, đồng thời là chủ nhiệm toàn khối, nói: "Được rồi, nếu như em đã suy nghĩ kỹ. Nói thẳng ra, em học ban Tự nhiên cũng rất tốt, nhưng thứ hạng của chúng ta, mục tiêu không phải khuyến khích cạnh tranh trong trường, mà tương lai sẽ là trong phạm vi toàn tỉnh."

Thái độ của Lâm Lâm đối với Tiêu Khắc Kiệm rất kính cẩn: "Em hiểu, em chỉ cảm thấy nếu học ban Xã hội, em càng có thể phát huy ưu thế của mình."

Trương Lạc Thiên nghe thấy vậy liền dùng ánh mắt như nhìn côn trùng có hại nhìn Đinh Dật, lập tức cô giả làm mặt quỷ, thấy không còn việc gì bèn cáo từ trước. Vừa đi vừa cảm thán với sự lựa chọn của Lâm Lâm, cô ấy thoạt nhìn không có vẻ là người không có chủ kiến, làm gì có chuyện vì một câu của mình mà thay đổi ý định chứ, Trương Lạc Thiên quả thật không có trình độ, nếu không thì tại sao ngay cả học sinh lớp khác cũng không tôn trọng, Lâm Lâm coi thầy ấy như không khí, nhưng trước mặt Tiêu Khắc Kiệm thì lại vô cùng cung kính.

Lúc bấy giờ Đinh Dật vẫn chưa biết, hai năm sau, Lâm Lâm thực sự trở thành trạng nguyên ban Xã hội toàn tỉnh đầu tiên của Nhất Cao, nếu không thì lúc đó cô sẽ không khoác lác như vậy, mà sẽ nói là mình cổ vũ Lâm Lâm đăng ký ban Xã hội vì tài năng của cô ấy.

Kỳ nghỉ hè năm nay sẽ được nghỉ trọn một tháng, còn lên năm ba thì trường có thể để cho học sinh sống yên ổn nghỉ ngơi ở nhà chục ngày đã là nhân từ lắm rồi. Nhưng cho dù là bây giờ thì các giáo viên cũng cứ như là đang trong kỳ thi, giao cho học sinh một đống bài tập, cùng với lời thề son sắt: "Yên tâm, không nhiều đâu, tôi đã tính toán rồi, chỉ cần mỗi ngày bỏ ra hai tiếng, một tháng chắc chắn có thể làm xong." Đùa à, mỗi môn hai tiếng, cho dù chỉ học năm môn thì một ngày cũng đã mất mười tiếng, thế thì làm gì còn nghỉ hè nữa.

Thẩm Trường Đông đương nhiên cũng không hề nhẹ nhõm hơn bọn họ, hành lý trong vali của cậu, ngoại trừ quần áo để tắm giặt thì chính là bài tập các môn, mấy ngày nay Đinh Dật đi thi, cậu đều ở nhà làm bài tập.

Ngày thứ hai Thẩm Trường Đông đến thì ba của Đinh Dật trở về, sau đó họ nhận được điện thoại của hai phụ huynh nhà họ Thẩm, hóa ra Thẩm Trường Đông vừa thi xong, chỉ về nhà một tý rồi vội vã chạy đi luôn, thậm chí còn chưa được ba mẹ cho phép, đến nơi rồi mới gọi điện về nhà báo là đi đâu.

Trong điện thoại, Bốc Tĩnh phàn nàn: "Ai nói con gái lớn không dùng được, Tiểu Dật nhà anh chẳng phải rất ngoan sao, thằng con trai này của tôi mới là nuôi uổng công." Nghe vậy, Đinh Phụng Lĩnh cười lớn: "Chẳng còn cách nào, ai bảo sức quyến rũ của Tiểu Dật nhà tôi quá lớn, tiếc là Kỷ Vân đã ra nước ngoài, tôi cũng bề bộn quá, nếu không đã đưa Tiểu Dật tới thăm mọi người."

Nói đến đây cả Đinh Dật và Thẩm Trường Đông đều cảm thấy hơi xấu hổ, Đinh Dật vội vàng cầm lấy máy con nói với Bốc Tĩnh: "Bác Bốc, bác đừng nghe ba con nói linh tinh, con với Trường Đông ở đây có rất nhiều bạn học cũ, tất cả mọi người rất nhớ cậu ấy nên cậu ấy mới về, bác đừng lo lắng, nhất định con sẽ bảo vệ tốt Trường Đông, không để cậu ấy gặp nguy hiểm."

Sắc mặt Thẩm Trường Đông càng ngày càng đỏ bừng lúng túng, vội vàng cướp lấy điện thoại, chỉ kịp nghe thấy tiếng cười của mẹ cùng một câu: "Vậy được, bác đã có thể giao Trường Đông cho con rồi." Sau đó liền cúp điện thoại.

Đinh Dật cười hì hì nói: "Bác Bốc nói giao cậu cho tớ rồi, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời đó." Thẩm Trường Đông dở khóc dở cười, Đinh Phụng Lĩnh liền bật cười mắng: "Nhóc con ngốc này, Trường Đông, con đừng chấp nó."

Nhà họ Thẩm bên cạnh tuy lâu rồi không có người ở, nhưng vì năm ngoái chuyển đi vội vàng nên đa số đồ dùng sinh hoạt đều để lại, quét dọn một chút, mở điện nước là ổn. Đinh Dật vốn đề nghị dọn một phòng trong nhà mình để Thẩm Trường Đông ở lại, nhưng Thẩm Trường Đông kiên quyết không chịu, Đinh Phụng Lĩnh cũng không tỏ rõ ý kiến nên đành thôi.

Vì vậy trước tiên Thẩm Trường Đông dọn dẹp một chiếc giường để ngủ, sau đó mỗi ngày lại quét dọn một chút, khi Đinh Dật thi xong, Thẩm Trường Đông cũng đã dọn gần xong cả ngôi nhà. Lại đến mùa nho chín, năm nay do không ai chăm sóc nên nho thu hoạch không được bằng năm ngoái, thế nhưng cũng đủ cho hai người bọn họ ăn.

Chập tối, ngồi ngoài sân vừa ăn nho và dưa hấu, Đinh Dật vừa phàn nàn: "Thật không hiểu hai người nghĩ gì, nhà tớ rõ ràng vẫn còn phòng trống, ba cũng đến khuya mới về, cậu ở nhà tớ thì có làm sao? Như thế chúng ta mỗi người một phòng, ha ha, không có việc gì còn bắt ma chơi chứ?"

Thẩm Trường Đông nhìn cô một cái, nói: "Nếu tớ là ba cậu, tớ cũng không đồng ý." Đinh Dật liền càu nhàu hỏi tại sao, Thẩm Trường Đông không để ý đến cô, bị truy hỏi nên nóng nảy, đành phải nói một câu: "Nam nữ khác biệt, cậu không biết à?"

Đinh Dật nghe vậy bỗng nhiên cười ha hả, Thẩm Trường Đông bị cô cười đến nỗi cảm thấy lúng túng. Đinh Dật cười mãi vẫn không có ý định ngừng lại, cô khom người, một ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Trường Đông, nói không ra hơi: "Cậu á? Lại còn nam nữ khác biệt? Lúc cậu bảy tuổi đã bị tớ nhìn thấy hết, ngay cả bớt của cậu ở mông bên nào tớ cũng biết." Nói xong dường như cảm thấy vô cùng buồn cười, Đinh Dật lại tiếp tục cười khanh khách.

Thẩm Trường Đông vừa thẹn vừa giận, cảm thấy máu trong người như sôi lên, tóm lấy tay Đinh Dật đang chỉ vào mình, hơi dùng lực, bất thình lình Đinh Dật đã bị cậu kéo vào trong ngực, chóp mũi thoảng qua mùi hương trầm riêng biệt trong veo, tim Thẩm Trường Đông đập thình thịch trong lồng ngực.

Bỗng nhiên ngã vào lòng cậu, Đinh Dật cũng sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên cảm thấy lúc này Thẩm Trường Đông hơi khác với người mà trước đây cô vẫn biết, không thể nói được khác ở chỗ nào, nhưng khiến cho cô có cảm giác bất an. Lập tức cô thầm mắng mình thần kinh, Thẩm Trường Đông không phải là Thẩm Trường Đông sao, có chỗ nào khác chứ? Vì vậy cô lại ha ha cười: "Bị tớ nhắc đến chuyện xấu nên thẹn quá hóa giận à, cậu thích chơi đánh đơn hay là đấu vật, muốn chơi cái gì thì cũng thả tớ ra trước đã, để tớ rửa tay chuẩn bị một chút, tay dính toàn nước nho, hay là lau vào người cậu." Miệng vừa nói xong, tay đã bắt đầu lén lút xoa xoa vào người cậu.

Thẩm Trường Đông bị tay cô sờ soạng cảm thấy ngứa ngáy, lòng cũng ngứa theo, nhìn cái miệng hồng nhỏ nhắn của cô khẽ mở ra lại khép vào, dường còn dính chút nước nho ngòn ngọt, đầu óc cậu bỗng mờ mịt, không hề nghĩ ngợi liền cúi xuống hôn lên.

Quả nhiên rất ngọt, còn rất đau.

Bụng trúng một cú đấm, đương nhiên phải đau.

"Thẩm Trường Đông, cậu đùa quá rồi đấy, đây chính là nụ hôn đầu tiên của tớ kể từ sau mười tuổi!"

Thẩm Trường Đông bất chấp bụng đau, ngây ngốc hỏi: "Tại sao lại là sau mười tuổi?"

Đinh Dật bỗng nghẹn lời, mãi mới lên tiếng: "Thôi, không thèm nghe cậu nói nữa." Hình như còn hơi chột dạ.

Thẩm Trường Đông không chịu bỏ qua: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đinh Dật bỗng nhiên phản ứng: "Này, cậu bị sao vậy? Bây giờ tớ đang là người hỏi tội, vừa rồi cậu lên cơn à, sao lại hôn tớ?" Năm đó cô chín tuổi, chẳng qua cũng chỉ nhân lúc cậu đang ngủ hôn trộm một cái, giờ thì cậu giỏi quá, dám trắng trợn hôn vào lúc cô đang tỉnh táo!

"Tớ nói rồi đấy, nam nữ khác biệt, lúc không có việc gì thì đừng ở một mình cùng nam sinh khác."

Về phần mình, Thẩm Trường Đông tin rằng Đinh Dật sẽ không xếp cậu vào loại "nam sinh khác", phản ứng vừa rồi của cô đã chứng minh điều này.

Ngày đăng: 25/04/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?