Gửi bài:

Chương 31 - Hết

"Năm máy bay chiến đấu đã tới đây, ước chừng có khoảng một trăm người! Lương Tuấn Đào mang toàn bộ quân tinh nhuệ của mình tới, xem ra hắn đã định dốc toàn lực! Ngoài ra ..." Hoắc Vân Phi quẳng một chồng ảnh tư liệu lên bàn, tiếp tục nói: "Ngoài ra hắn còn dẫn phụ nữ tới, nhìn dáng dấp trên ảnh hẳn là vợ mới cưới của hắn, tên gọi Lâm Tuyết!"

"Giết!" Một ông già đang đánh lửa, tay châm ba nén nhang. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn gầy gò, mặt mũi hiền lành, bất cứ ai thấy đều không tin ông ta chính là vua thuốc phiện Hoắc Gia Tường uy chấn Đông Nam Á của Tam Giác Vàng mấy chục năm qua!

Lúc này, ông ta cầm nhang trong tay đi đến trước bàn gỗ lim cạnh tường, vái lạy hai bức di ảnh treo trên tường vài cái, sau đó cắm nhang vào lư hương.

Hai bức di ảnh lần lượt là con thứ hai của ông ta - Hoắc Vân Hải và con dâu thứ hai tức Duẫn Lệ Na, hai người đều bị Lương Tuấn Đào tự tay bắn chết.

Hoắc Gia Tường xoay người, có người hầu liền đưa khăn lông ướt để ông ta lau tay, lúc này ông ta mới đi đến trước chiếc bàn Hoắc Vân Phi để đống ảnh.

Ngồi vào trong ghế bành cạnh bàn, ông ta mở nắp tách trà, nhẹ nhấp một hơi. Dù xa quê hương đã nhiều năm, nhưng phòng ở của Hoắc Gia Tường vẫn bài trí tràn ngập hương vị cổ kính. Ông ta vẫn thích uống trà, bộ đồ trà đều là đồ sứ sang trọng tỉ mỉ.

Thưởng thức vài ngụm trà, ông ta buông chén, cười lạnh nói: "Ngay cả vợ mới cưới cũng đưa đến ư? Hắn định đến liều mạng hay đến hưởng thụ đây?"

"Chỉ sợ đa phần là về trước!" Hoắc Vân Phi ngồi xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn hai bức di ảnh trên tường rồi tàn độc cười nói: "Cứ tới đi! Tốt nhất cứ mang cả cha hắn lẫn con hắn tới đây! Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!"

Khác với Hoắc Vân Phi đang nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Hoắc Gia Tường chẳng hề thay đổi, giọng nói mang theo vài phần mỉa mai: "Hắn có con sao?"

"Nói không chừng đang ở trong bụng vợ hắn!" Hoắc Vân Phi cắn chặt răng, thoáng chần chờ, lại nói tiếp: "Nhưng con đã đồng ý với Sở Hàn... giữ lại tính mạng cho người đàn bà kia!"

"Sở Hàn sao lại liên quan tới vợ của Lương Tuấn Đào hả?" Hoắc Gia Tường lại nâng ly trà lên, chậm rãi xoay xoay nắp chén, nghi ngờ hỏi lại.

"Nói ra Sở Hàn cũng thật đen đủi! Anh ta ra đi ba năm, kết quả bạn gái lâu năm bị Lương Tuấn Đào cướp mất! Anh ta nhớ tình cũ không đành lòng giết cô ta, xin con bất luận thời điểm nào cũng phải giữ lại mạng sống cho cô ta!"

"Sở Hàn cũng thật đáng thương! Lương Tuấn Đào có thù giết con với ta, có mối hận cướp vợ với nó, ta muốn trực tiếp giết dâm phụ kia cho hả giận, hết lần này tới lần khác Sở Hàn còn nhớ chuyện cũ! Người ta không nhớ, nó còn nhớ làm gì! Ai, lòng dạ đàn bà!" Khuôn mặt hiền lành toát ra một tia sát khí, đôi mắt kia hiện lên thích huyết hồng quang, nhưng khuôn mặt lại như đeo mặt nạ, dù trong lòng cáu giận cỡ nào nhưng thoạt nhìn vẫn rất hòa nhã.

Vui buồn không lộ ra ngoài mặt, đây là bản lĩnh đặc biệt mà Hoắc Gia Tường tu luyện được nhiều năm. Ông ta có thể tham gia quyên tiền từ thiện, chảy nước mắt thông cảm cho những đứa trẻ đáng thương nhưng cũng có thể vừa thưởng thức trà xanh vừa quan sát thuộc hạ cắt rời tứ chi kẻ địch đang sống của mình.

"Sở Hàn quá nặng tình, đây là sự yếu đuối duy nhất của anh ta!" Hoắc Vân Phi tiện tay lật dở những tấm ảnh chụp, khuôn mặt tuấn tú hơi cứng lại: "Tâm phúc của Lương Tuấn Đào là Triệu Bắc Thành cũng theo đến! Con đã sai người bắt cóc vị hôn thê của hắn là Đô Hâm Lôi, nhưng cô ta là đội trưởng đội vệ sinh, không dễ xuống tay cho lắm!"

"Hừ!" Hoắc Gia Tường lại đặt mạnh chén trà lên bàn gỗ lần nữa, ông ta bất mãn nói: "Con quá ngây thơ! Bắt vị hôn thê của Triệu Bắc Thành có ích lợi gì? Vì sao không xuống tay với người phụ nữ của Lương Tuấn Đào hả? Mạc Sở Hàn nhớ tình cũ với cô ta, chẳng lẽ đối với cô ta con cũng có gì gọi là tình cũ không thành sao?"

Câu hỏi này khiến Hoắc Vân Phi á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau hắn có chút lo lắng mà giải thích không cần thiết: "Con sợ sau này bị Sở Hàn biết..."

"Biết thì sao? Chẳng qua là đàn bà mà thôi! Chẳng lẽ nó còn có thể vì người đàn bà lẳng lơ kia mà trở mặt với nhà ta sao?" Hoắc Gia Tường dùng ngón tay chỉ chỉ con trai mình, nói: "Đồ không có đầu óc!"

Hoắc Vân Phi ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời.

"Bảo Tát Lỵ Á chú ý đừng để bị bại lộ, cô ta là át chủ bài cuối cùng của chúng ta ở chỗ Tào Thất! Về sau loại chuyện này, cô ta gửi thông báo là được, không cần hoảng loạn tốn công chụp những thứ ảnh này!" Hoắc Gia Tường dặn dò.

"Được, thưa ba!" Hoắc Vân Phi cúi đầu.

Hoắc Gia Tường ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại nói: "Nếu Lương Tuấn Đào đã đến, ta sẽ có cách đối phó hắn! Hắn có bản lĩnh đặt chân đến địa bàn chúng ta, chúng ta còn cho phép hắn tiếp tục kiêu ngạo cuồng vọng sao? Nợ Hoắc gia chúng ta hai mạng người, ta muốn hắn nợ máu hoàn máu!"

"..." Trong lòng Hoắc Vân Phi ngẫm nghĩ, làm thế nào trả lời thỏa đáng với Sở Hàn đây? Theo hắn thấy, nếu Lâm Tuyết chết, Mạc Sở Hàn rất có thể rạn nứt với Hoắc gia. Nhưng lời này nói ra chắc chắn cha hắn không tin!

Thấy con trai không nói lời nào, Hoắc Gia Tường tưởng nó bị mình dạy bảo trong lòng hổ thẹn, thấy nó đã biết sai nên cũng không nói thêm nữa. Ông ta sai người giúp việc lấy kính lão qua, tiện tay cầm lấy xấp ảnh chụp, tự mình xem xét tỉ mỉ, mỗi tấm ông ta đều xem rất cẩn thận. Khi nhìn đến người bên cạnh đi theo Lương Tuấn Đào, nữ binh bận quân phục màu lục mê người, ông ta đột nhiên ngẩn ra.

"Này, này..." Hoắc Gia Tường cho là mình bị hoa mắt, vội vàng gỡ kính xuống lau lau, ngón tay khô gầy lau mặt kính hơi run run.

"Ba, sao rồi?" Hoắc Vân Phi phát giác ra sự khác thường, vội vàng lại gần hỏi han.

Hoắc Gia Tường không ngoảnh đầu trả lời con trai, ông ta nhanh chóng đeo kính lên, nheo mắt nhìn ảnh chụp nữ binh kia. Trời ạ, khuôn mặt thanh lệ kia, đôi mắt trong suốt như suối kia không phải Tĩnh Sơ thì là ai?

"Ba, rốt cuộc ba đã phát hiện ra cái gì thế?" Có lẽ Hoắc Vân Phi chưa từng thấy cha mình thất thố như thế bao giờ, hắn không khỏi kinh ngạc.

Hoắc Gia Tường không trả lời, ông ta rút tấm thẻ ra, sau đó tiếp tục lục lọi. Chỉ cần trên ảnh xuất hiện nữ binh kia, ông ta đều lấy ra. Cứ như vậy một xấp hình bị lộn xộn hết, khoảng chừng bảy tám tấm ảnh đã bị lấy ra.

Ông ta bày mấy tấm ảnh lên bàn, quan sát khuôn mặt cô gái từ mọi góc độ, như thế nào lại giống thế chứ! Không chỉ là khuôn mặt thanh lệ xuất trần bên ngoài mà ngay cả khí chất lạnh lùng trong trẻo cũng rất giống, quả thực giống nhau như đúc.

"Người phụ nữ này... chính là Lâm Tuyết – vợ mới cưới của Lương Tuấn Đào sao?" Cuối cùng Hoắc Gia Tường ngẩng đầu, tay cầm một tấm ảnh hỏi con trai.

"Đúng vậy!" Hoắc Vân Phi do dự một chút rồi vẫn đánh bạo khuyên can: "Ba, con cảm thấy không thể giết người đàn bà này! Sở Hàn sẽ tẩu hỏa nhập ma vì cô ta..."

"Không thể giết! Đương nhiên không thể giết!" Hoắc Gia Tường tinh thần vững vàng, ông ta dặn dò con trai: "Con hãy nghĩ cách, xem có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ta từ cạnh Lương Tuấn Đào về chỗ chúng ta hay không?"

"Cái này... Có chút khó khăn!" Hoắc Vân Phi ngẩn ngơ, "Nếu dễ làm, đã sớm bắt cô ta làm con tin rồi!"

"Ngu ngốc! Trước kia là ở kinh đô, hiện tại cô ta ở trên địa bàn chúng ta! Chẳng lẽ chuyện nhỏ đó cũng làm không được à?" Hoắc Gia Tường dậm chân, khiển trách: "Nhanh đi!"

Cấp bách vậy a! Hoắc Vân Phi cảm thấy cha mình hơi khác thường cổ quái, hắn nhịn không được liền hỏi: "Ba biết Lâm Tuyết sao?"

"Cô ta tên Lâm Tuyết à?" Hoắc Gia Tường vỗ trán, dùng ngón cái trên đeo nhẫn day day mi tâm, vô số phỏng đoán hiện lên trong đầu khiến tâm ông ta loạn như ma. Nóng lòng sốt ruột, tất cả chỉ là muốn chờ kết quả có thể xảy ra. Ông ta ngẩng đầu, phất phất tay với con trai, nói: "Đi đi, chú ý bảo vệ an toàn cho cô ta, bất kể dưới tình huống nào cũng không để cô ta bị thương!"

* * *

Giữa trưa, tại đại sảnh rộng lớn như cung điện của Tào Dịch Côn bày hơn hai mươi bàn tiệc rượu phong phú khoản đãi hơn trăm chiến sĩ từ quê nhà.

Tào Dịch Côn đã đặc biệt chuẩn bị một bàn sơn hào hải vị để thết đãi Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết cùng vài sĩ quan tâm phúc hắn đưa tới. Do Lương Tuấn Đào dẫn theo nữ quyến, Tào Dịch Côn cũng cố ý gọi nữ nô mình sủng ái nhất tên Tát Lỵ Á lên, ngoài ra còn sắp xếp bốn người đẹp lần lượt làm bạn với Triệu Bắc Thành, Phùng Trường Nghĩa, Vân Phàm và Lê Văn Chính.

Không từ chối sự xếp đặt của hắn, bốn người yên tâm thoải mái hưởng thụ người đẹp phục vụ, thưởng thức tiệc trưa phong phú mỹ vị -- những thứ này ngon hơn nhiều so với thức ăn dạng nén và dịch năng lượng!

"Ai!" Tào Dịch Côn đột nhiên thở dài, có vẻ rất lấy làm tiếc.

"Anh Thất, chẳng phải người Trung Quốc các anh có câu 'còn chuyện gì vui hơn bạn bè từ phương xa tới chơi' ư? Thời điểm vui vẻ như vậy, sao đột nhiên anh lại thở dài thế?" Tát Lỵ Á ôm cánh tay tráng kiện của Tào Dịch Côn, dùng bộ ngực đầy đặn mềm mại của mình cọ xát hắn, nịnh nọt hỏi.

Tào Dịch Côn vươn bàn tay to đầy lông lá ra nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp rồi trêu đùa: "Bảo bối à, em không hiểu trái tim anh Thất đâu!"

Lương Tuấn Đào miệng nhai củ từ, đặt đũa xuống cười nói: "Tôi cũng thấy kỳ quái đó! Cậu bị gì hả?"

"Đào tử, lòng tôi anh còn không hiểu ư?" Tào Dịch Côn nhăn mày đáp: "Lúc trước mấy anh em chúng ta thân thiết cỡ nào! Còn có Kẻ Điên, Kẻ Điếc, bốn người chúng ta quan hệ mật thiết! Nhoắng cái đã bảy tám năm trôi qua, tôi cả ngày ở đất nước man di qua lại với trùm thuốc phiện, tôi nhớ nhà, nhớ bạn thân. . ."

"Không phải tôi đã tới rồi sao!" Lương Tuấn Đào cầm khăn ăn lau lau khóe miệng, hắn nhìn đối phương, dương môi nói: "Hai người bọn họ đều bận bịu, bảy tám năm qua, số lần tôi gặp được bọn họ cũng chưa đếm đủ năm ngón tay đâu!"

"Ôi! Hai người họ đều lập gia đình rồi à?" Đôi mắt Tào Dịch Côn trông mong hỏi han.

"Chưa hề!" Lương Tuấn Đào dựa vào ghế tựa, hắn rút ra một điếu thuốc để hút, hơi hơi đắc ý rồi khoe khoang: "Trong bốn người chúng ta, mới chỉ có tôi lấy vợ!"

"Khụ!" Lâm Tuyết mất bình tĩnh liền bị sặc, cô vội vươn tay lấy khăn ăn, gần như cùng lúc xuất hiện hai bàn tay lớn đưa khăn tới trước mặt cô, hóa ra là của Lương Tuấn Đào và Tào Dịch Côn. Cô cầm khăn Lương Tuấn Đào đưa rồi hạ tầm mắt.

"Ha, " Tào Dịch Côn cười khan một tiếng, hơi ngượng ngập mà thu hồi lại khăn trên tay.

"Lão Thất, cậu không cần khách khí với bà xã của anh em như thế! Tôi chăm sóc cô ấy là được rồi!" Lương Tuấn Đào nói.

"Ờ! Đúng thế!" Tào Dịch Côn vội gật đầu, bước theo bậc thang Lương Tuấn Đào đã cấp. "Thấy anh lấy được bà xã xinh xắn như vậy, tôi không kìm lòng nổi mà thương thay!"

Lương Tuấn Đào nhìn bằng nửa con mắt, mặt lộ vẻ không phiền.

Đột nhiên Tào Dịch Côn nhớ tới gì đó, vội vàng nói: "Tôi nhớ Kẻ Điên có người bạn gái lâu năm, quan hệ không tệ. . ."

"Gả cho Lãnh Bân rồi!" Lương Tuấn Đào đáp.

Lời này vừa nói ra, Lâm Tuyết lắp bắp kinh hãi! Gả cho Lãnh Bân là Hà Hiểu Mạn, chẳng lẽ trước kia cô ấy cùng Kẻ Điên . . .

Nghe vậy Tào Dịch Côn hùng hùng hổ hổ chửi bới : "Đồ đàn bà lẳng lơ, uổng công Kẻ Điên yêu cô ta nhiều năm như thế! Nếu là tôi, tôi không thể không làm thịt người đàn bà đó và Lãnh Bân luôn!"

Đợi Tào Dịch Côn phát tiết đủ rồi, Lương Tuấn Đào mới nói cho hắn biết: "Là Kẻ Điên có người yêu mới, bỏ rơi cô ấy. Sau này, người yêu mới của hắn yêu đương vụng trộm ở nước ngoài, nghe nói mang bầu sinh ra một đứa trẻ da đen làm hắn tức giận quá chừng!"

Tào Dịch Côn không khỏi toát mồ hôi: "Vận khí của hắn sao lại xui xẻo vậy! Khó trách nhiều năm rồi chưa lấy vợ, ai gặp phải chuyện như vậy cũng đủ rộn lòng!"

Nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ suốt buổi, thời gian dùng cơm trưa chẳng mấy chốc đã hết nhưng vẫn chưa bàn tới chuyện chính. Lâm Tuyết đoán do trên bàn ăn có quá nhiều người, bàn bạc có hơi bất tiện!

*

Buổi chiều Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào nghỉ ngơi hai tiếng, ở trên máy bay suốt đêm thật sự quá mệt mỏi, cứ bay tới bay lui, giờ giấc sinh học của thân thể chưa điều tiết lại.

Ngủ bù đủ sẽ thấy thần thanh khí sảng, suy nghĩ tư duy cũng sắc bén linh hoạt hơn nhiều.

Buổi tối vốn lên kế hoạch mở tiệc chiêu đãi thuộc hạ của Tào Dịch Côn, Lương Tuấn Đào muốn quen biết để sau này khi hành động sẽ thuận tiện hơn chút. Nhưng lúc tỉnh dậy, hắn lại đổi ý.

Khi mật đàm tại sảnh trà, Lương Tuấn Đào bảo Tào Dịch Côn để mọi người lui xuống, kể cả Tát Lỵ Á - nữ nô yêu thích của Tào Dịch Côn.

"Chuyện chúng ta nói nhất định phải chú ý giữ bí mật, không thể quá tin tưởng vào đàn bà!" Lương Tuấn Đào nói tới đây lại quan sát Lâm Tuyết bên cạnh rồi hé miệng nói: "Đương nhiên, bà xã của mình có thể là ngoại lệ!"

Lâm Tuyết liếc hắn một cái, mỉm cười nói: "Anh nói vào chuyện chính đi!"

"Cậu sắp khai chiến với Sá Đặc ư?" Lương Tuấn Đào hỏi Tào Dịch Côn.

Sá Đặc vốn là thuộc hạ của Tào Dịch Côn, nhưng sau này do thế lực càng ngày càng lớn liền có dã tâm muốn tách ra. Nhất là 2 năm gần đây, ngoài mặt thì hắn thần phục Tào Dịch Côn nhưng trên thực tế hắn không tuân theo mọi mệnh lệnh từ ông chủ.

Tất nhiên Tào Dịch Côn rất bất mãn với kẻ bề tôi này, nhưng nếu liều mạng ác chiến hắn sợ tổn hại nguyên khí bản thân khiến Hoắc gia thừa cơ lợi dụng. Trong hai năm qua, Hoắc gia cũng mấy lần cố ý chia rẽ quan hệ giữa hắn và Sá Đặc, chẳng qua Sá Đặc cũng là kẻ khôn ngoan nên không bị trúng kế.

Sá Đặc hiểu đạo lý bảo tồn sức mạnh, chỉ cần Tào Dịch Côn không chủ động công kích, hắn tuyệt đối không tự tìm thêm việc. Hai năm qua hắn bận rộn mở rộng thế lực nên không tham dự bất cứ cuộc đấu súng nào.

Đương nhiên, Tào Dịch Côn biết Sá Đặc an phận thủ mình chỉ là tạm thời, đợi vây cánh của Sá Đặc lớn mạnh chắc chắn không thiếu một trận tranh đoạt ác chiến. Sá Đặc là kẻ địch mạnh đang ẩn nấp của hắn, nói không chừng ngày nào đó sẽ liên thủ với Hoắc gia, quay đầu phản chiến đối phó hắn.

"Tình hình không còn rõ ràng như trước, ngoài mặt tôi và Sá Đặc vẫn duy trì hòa khí, chỉ cần không bắt hắn mang quân đi liều mạng vì tôi, ngược lại những chuyện khác hắn cũng không ầm ĩ quá mức!" Tào Dịch Côn hiểu rõ Sá Đặc là kẻ khôn ngoan, toàn bộ hành động của hắn đều để bảo tồn, mở rộng thực lực, yên lặng chờ cơ hội rồi đánh cho mình 1 kích trí mạng.

"Có thể duy trì hòa khí ngoài mặt cũng tốt!" Lương Tuấn Đào gật gật đầu, hạ giọng nói: "Cẩn thận giữ bí mật chuyện chúng tôi tới đây, không cho phép tiết lộ ra ngoài!"

"Đương nhiên rồi!" Tào Dịch Côn nghiêm mặt nói: "Tôi cũng xuất thân là quân nhân, hiểu rõ kỷ luật nghiêm khắc!"

"Chuẩn bị đầy đủ tất cả tư liệu về Sá Đặc cho tôi, tôi sẽ giúp cậu dọn dẹp chướng ngại vật này!" Lương Tuấn Đào sảng khoái nói.

Tào Dịch Côn không khỏi nâng mắt nhìn đối phương một cái, tuy biết bản lĩnh của Lương Tuấn Đào, nhưng hắn vẫn kinh ngạc vì sự tự tin gần như là cuồng ngạo của đối phương. Sá Đặc là thuộc hạ lâu năm của Tào Dịch Côn, kẻ đó có thế lực hùng hậu, bằng không đâu dám sống một mình một phương ở Tam Giác Vàng. Muốn diệt trừ Sá Đặc nói dễ hơn làm ư? Nếu thực sự dễ dàng thì Tào Dịch Côn này đã sớm xuống tay, đâu nuôi cái mối họa ấy chứ?

"Đừng nóng vội! Sá Đặc rất giảo hoạt, hơn nữa hắn là dân bản xứ, có mạng lưới quan hệ lớn mạnh rắc rối khó gỡ! Trong chốc lát chúng ta không làm gì được hắn đâu!" Tào Dịch Côn nói tới đây đột nhiên nhớ tới một việc, trong lòng khẽ động liền sửa lại lời nói: "Đương nhiên, tôi biết bản lĩnh của anh! Người khác không làm được anh có thể làm được, được rồi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị toàn bộ tư liệu về Sá Đặc một cách tỉ mỉ kỹ càng cho anh!"

*

Buổi tối, khi Lâm Tuyết vào phòng tắm, Lương Tuấn Đào không hợp đạo lý cũng đi theo. Thực hết cách với hắn, lúc chấp hành nhiệm vụ hắn cũng có thể động dục như thường.

Nhưng sự thật chứng minh, Lâm Tuyết đã hiểu lầm Lương thủ trưởng. Thật ra người ta không ngừng theo cô vào phòng tắm bên cạnh vì muốn gần gũi còn vì một nguyên nhân khác quan trọng hơn.

Vào phòng tắm, Lương Tuấn Đào trước bảo cô đừng cởi quần áo, sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm chung quanh. Lâm Tuyết biết năng lực điều tra của Lương Tuấn Đào vô cùng mạnh, nhưng hắn tìm gì trong phòng tắm nhỉ?

Chỉ chốc lát sau, Lương Tuấn Đào liền tìm thấy máy quay nhỏ được giấu giữa khe hở trên khung tranh. Hắn nhẹ cười lạnh, sau đó tiện tay lấy khăn mặt quấn chặt cái camera kia lại.

". . ." Lâm Tuyết kinh hãi, cô thật sự không ngờ trong phòng tắm lại lắp đặt loại đồ này, xem ra Tào Dịch Côn đúng là không khác gì kẻ biến thái.

"Tùy cơ ứng biến!" Lương Tuấn Đào ngược lại rất bình tĩnh, hắn nhíu mày, khẳng định suy đoán của Lâm Tuyết: "Hắn đúng là biến thái! Trước kia ở bộ đội, hắn cả đêm không ngủ mà chạy đến ký túc xá nữ binh rình coi bọn họ thay quần áo tắm rửa, vì việc này mà hắn bị xử phạt nhiều lần rồi!"

Hóa ra thực sự có loại sở thích như vậy! Lâm Tuyết nhăn đôi mày thanh tú, hơi lo lắng nói: "Sao em cứ có cảm giác người này tâm địa bất chính!"

"Tâm địa quá ngay thẳng thì không thể làm trùm ma túy được!" Lương Tuấn Đào nhún nhún vai, bắt đầu cởi quần áo cho cô.

"Để em tự làm!" Lâm Tuyết đẩy bàn tay to nóng của hắn ra, răn đe: "Thời điểm này anh nên suy nghĩ nhiều việc có ích, đùng chỉ lo động dục!"

"Bây giờ là thời điểm nên động dục em lại bảo anh nghĩ việc gì khác chứ?" Lương Tuấn Đào đặt cô lên vách tường, tay chân lanh lẹ mà đẩy quần áo cô ra.

Vách tường được bọc da, mềm mại trơn nhẵn vô cùng, phòng ẩm lại mát mẻ, như được đặc biệt thiết kế cho chuyện gì đó.

"Anh. . ." Lâm Tuyết hoàn toàn không nói gì được tên quân nhân lưu manh này. . . Sao hắn cứ tràn đầy ham muốn thế chứ!

Lương Tuấn Đào cấp tốc xông vào, hắn chìm đắm trong thân thể cô, thở dài thỏa mãn."Bà xã. . . Cục cưng . . . Tiểu quái. . ."

Vào thời điểm này, hắn thường thích gọi cô bằng những tên hiệu quái lạ mà không sợ buồn nôn!

Không biết có phải đã quen với việc hắn đầy nhu cầu hay không, thân thể Lâm Tuyết rất nhanh liền có phản ứng. Hai tay mềm mại quấn quanh thân thể rắn chắc mạnh mẽ như dây leo quấn quanh đại thụ, người phụ nữ da dẻ trắng ngần tôn lên người đàn ông khỏe mạnh nước da màu mật ong, một mềm một cứng, vô cùng hoàn mỹ.

* * *

"Con mẹ nó chứ!" Tào Dịch Côn thấy màn hình video trước mắt đen sẫm thì tức đến khó thở, giậm mạnh chân trong phòng! Hắn mắng to Lương Tuấn Đào không ra gì: "Mẹ, hắn hưởng thụ người đẹp, để hai mắt ta nhìn cũng không được sao? Đồ keo kiệt! Mẹ kiếp, làm lão tử sốt ruột, cứ muốn . . ."

Hắn muốn nói thẳng : chiếm lấy Lâm Tuyết nhưng nhớ tới giao tình lâu năm với Lương Tuấn Đào, lời này cuối cùng nuốt lại.

"Hi hi. . ." Tát Lỵ Á cười duyên từ phía sau tiến lên ôm lấy thân thể to lớn ngăm đen của hắn, cô ta trêu ghẹo: "Anh cũng đừng ác độc thế! Người ta là vợ chồng, đương nhiên khi gần gũi không thích bị người khác nhìn thấy! Chẳng lẽ khi ở trên giường cùng em, anh Thất cũng đồng ý để người khác đứng cạnh xem à?"

Tào Dịch Côn mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra rồi mắng: "Cút ngay!"

Thấy hắn đến nửa con mắt cũng không nhìn mình, Tát Lỵ Á hơi hậm hực, nhưng cô ta hiểu rõ tính tình Tào Dịch Côn, trong thời điểm này mình nên im lặng và câm miệng, không thể trêu chọc hắn.

Mở ra một màn hình video khác, Tào Dịch Côn xoa tay chờ, trong mắt hiện lên một tia dâm tà, hắn thì thào lẩm bẩm: "Ta không tin Lương Tuấn Đào có thể tìm thấy camera ở phòng ngủ!"

Đôi mắt hắn cứ như vậy - trông mong chờ đợi ... đợi ... đợi đến một giờ sau! "Mẹ nó, tiểu tử Đào Tử này không đùa chứ!" Hắn tức giận mắng mỏ: "Người ta mềm như nước, dáng điệu lại thần kì như vậy, hắn cam lòng đè ép ở trong sao? Nhanh qua 1 tiếng rồi, đương nhiên thể năng hắn chẳng thành vấn đề, nhưng đừng chơi đùa làm người ta ngất xỉu chứ!"

Tát Lỵ Á đi tới, thấy mặt Tào Dịch Côn đen sì đầy tức giận và ghen tuông, cô ta liền cười nói: "Vợ chồng son bọn họ mới cưới, gần gũi một lúc là chuyện đương nhiên! Anh tức giận cái gì hả?"

Ngay khi Tào Dịch Côn hận không thể chạy tới đạp cửa phòng tắm, cuối cùng Lương Tuấn Đào cũng bước ra! Quả nhiên, hắn ôm Lâm Tuyết vào phòng ngủ, người con gái trong ngực mệt đến mức ngay cả mắt cũng không mở nổi.

"Hắn còn không bằng kẻ thô lỗ như ta, ngay cả việc thương hương tiếc ngọc cũng không biết!" Tào Dịch Côn xem hình ảnh trên video nhắc đi nhắc lại, sau đó trọng tâm dừng lại trên khuôn mặt Lâm Tuyết, bắt gặp đôi mắt trong suốt của cô đang nhắm lại, hình như cô đang nói gì đó với Lương Tuấn Đào. Khuôn mặt thanh lệ ửng đỏ như mây màu, dễ nhận thấy vừa mới trải qua một hồi cá nước thân mật kịch liệt. Nhưng trên gương mặt ấy là sự thỏa mãn ngọt ngào, như con mèo nhỏ biếng nhác làm ổ trong ngực Lương Tuấn Đào, dịu hiền làm người ta đố kỵ. "Mẹ kiếp, xem ra đàn bà đều thích bị đàn ông đối xử như vậy, dù mệt vẫn thoải mái!"

Nói xong, nơi nào đó liền nhanh chóng ngóc đầu dậy, dựng thẳng thành lều trại. Cả người Tào Dịch Côn khô nóng khó nhịn, hắn liền kéo Tát Lỵ Á qua.

"Này, anh Thất, tay anh thật mạnh mẽ!" Tát Lỵ Á đau đến nín thở nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười quyến rũ không đổi, giống như vui thích mà ngâm nga : "Em đến hầu hạ anh đây!"

Tào Dịch Côn kéo đầu cô ta đến trước háng, kéo khóa quần ra, hưởng thụ cái miệng nhỏ nhắn hầu hạ mình. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình video, ngay cả chớp mắt cũng tiếc.

Trên màn hình, Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết nghỉ ngơi, hai người đều mặc đồ ngủ, ôm nhau kề cận cùng ngủ, xem ra không định tiếp tục chuyện kia nữa.

Quá thất vọng, Tào Dịch Côn vừa tức vừa bực lại không biết phải làm sao, hắn phát hiện ra Lương Tuấn Đào quả là danh bất hư truyền. Hắn có bao nhiêu cân lượng đối phương đều biết tường tận hết. Camera trong phòng ngủ giấu đến mức cực kì bí mật, nếu muốn tìm ra có khi phải mất cả đêm. Lương Tuấn Đào dứt khoát không lãng phí sức lực, cũng không lăn qua lăn lại ( ở trong phòng tắm sớm đã nghiền rồi), hắn cứ an an ổn ổn ôm bà xã ngủ say.

Ánh sang dần tối, nhưng máy quay có tia tử ngoại vẫn có thể ghi được hình ảnh hai người trên giường, bọn họ như đã ngủ rồi.

Thật lâu sau, chỉ nghe nổ "ầm" một tiếng, thiết bị theo dõi trên tay bị Tào Dịch Côn tức giận nắm chặt tan thành mảnh nhỏ. Tát Lỵ Á đang tại dốc sức hầu hạ hắn bị giật mình, cô ta không cẩn thận cắn phải hắn, "A!" Người đàn ông kêu đau, sau đó hắn vung tay, người đàn bà lõa thể liền bị hắn đẩy bay sang một bên.

*

Trong bóng tối, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve Lâm Tuyết, tiếng thở dốc và lực đạo từ từ tăng thêm.

Cảm giác được sự nóng rực của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết biết hắn muốn làm gì, cô vội vàng ngăn cản: "Không phải anh nói nơi này Tào Dịch Côn trang bị cameras sao? Chẳng lẽ anh muốn trình diễn màn xuân cung đồ sống trước mặt hắn ư?"

"Yên tâm đi!" Lương Tuấn Đào cười đắc ý, "Hiện tại hắn đã tức giận đến mức đập vỡ thiết bị theo dõi rồi!"

Có thể liệu sự như thần như vậy sao? Lâm Tuyết nhìn vẻ mặt ung dung kia, cô thấy hắn tự tin hơi quá mức. Cô đẩy ra bàn tay to ra, nghiêm nghị cự tuyệt: "Không được! Đêm nay em mệt!"

Thời điểm không thích sẽ không muốn, Lâm Tuyết không muốn gượng ép bản thân mình.

Lương Tuấn Đào biết mình đòi hỏi vô độ khiến cô chịu không nổi, hắn liền kiềm chế đúng lúc, khống chế dục vọng của mình. Sờ soạng trên người cô trong chốc lát liền dừng lại rồi ôm chặt lấy cô.

"Sao rồi?" Từ hành động khác thường của hắn, Lâm Tuyết cảm thấy một tia lo âu và khủng hoảng."Có chuyện gì vậy?"

"Bà xã. " Lương Tuấn Đào đen tối nhìn trộm đường nét thanh lệ, nhẹ giọng hỏi: "Em dám giết người không?"

". . ." Lâm Tuyết không khỏi bấu chặt cánh tay vạm vỡ, im lặng thật lâu sau mới hỏi: "Cần em giết người ư?"

"Đúng vậy!" Lương Tuấn Đào thở dài có chút bất đắc dĩ: "Anh đã sớm nói, tới đây không phải để nghỉ phép, chẳng những phải chuẩn bị tâm lý vì nước hy sinh thân mình, đồng thời phải có dũng khí giết địch! Thời điểm cần thiết, nhất định phải giết người! 'Ngươi chết ta sống' , ý câu nói này em hiểu không? Thời khắc mấu chốt, chỉ có 'Ngươi' chết 'Ta' có khả năng sống, đương nhiên, 'ngươi' ở đây là kẻ địch, 'ta' là chúng ta!"

Lâm Tuyết im lặng, cô biết điều Lương Tuấn Đào đang nói là thực tế tàn khốc. Đây không phải trò đùa cũng không phải diễn tập, trong quá trình hành động đầy rẫy nguy hiểm ngoài ý muốn, để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, không thể tránh được việc tự tay giết kẻ địch.

Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng kiên định nói: "Em có thể giết người, chỉ cần họ quả thật đáng chết!"

Lương Tuấn Đào cười khổ: "Mỗi trùm buôn lậu ở Tam Giác Vàng này đều đáng chết, gồm cả Tào Lão Thất, bắn chết một trăm người còn ít! Yên tâm đi, kẻ muốn em giết đều là tội phạm tử hình chẳng qua muốn tay em chấm dứt sinh mệnh đầy tội ác của bọn họ trước mà thôi! Em không cần bứt rứt, khi chấp hành nhiệm vụ phải cảm thấy sứ mệnh vinh quang vì dân trừ hại vì nước nguyện trung thành!"

Thời gian Lâm Tuyết nhập ngũ hơi ngắn, tiếp xúc mọi việc cũng tương đối ít, ví dụ như loại nhiệm vụ giết địch này, đối với cô gái lương thiện như cô mà nói chính là vấn đề khó khăn không dễ dàng gì. Hắn sẽ phải tẩy não cô, bằng không khi đối mặt với cảnh giết chóc máu chảy đầm đìa, có thể cô sẽ suy sụp.

"Được!" Lâm Tuyết trịnh trọng gật đầu, cô hỏi: "Anh cần em giết mấy người?"

Lương Tuấn Đào ngẫm nghĩ một chút, đáp: "4 - 5 người!"

Lâm Tuyết mở to mắt, một lúc lâu không nói nên lời. Tự tay cô chấm dứt 4 đến 5 sinh mạng ư? Cô phát hiện mình vẫn luôn đánh giá cao bản thân, bởi lúc này nghe Lương Tuấn Đào nói vậy, trái tim băng giá của cô cũng run sợ.

Lương Tuấn Đào không ép cô, hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, an ủi: "Đừng sợ! Nếu không làm được có thể trở về! Tay thượng tá quân bộ phái tới lần trước cũng không làm được, trực tiếp bị Tào Lão Thất đuổi đi rồi! Ngày mai anh sẽ bảo Vân Phàm hộ tống em về nước, đổi nữ binh khác qua đây!"

Hơi thở bắt đầu dồn tập, tim đập cũng nhanh hơn, Lâm Tuyết biết quyết định này sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới cả đời còn lại! Là đi? Hay ở?

"Em cứ tiếp tục suy nghĩ đi ! Trước khi bắt đầu hành động, em có thể rời đi bất cứ lúc nào!" Lương Tuấn Đào nói xong liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Giữa màn đêm yên tĩnh, một lúc lâu sau truyền đến giọng nữ vì việc nghĩa không chùn bước: "Em ở lại!"

*

Sáng sớm hôm sau, hai người nhà Lương Tuấn Đào sau khi được ăn no ngủ đủ, thoạt nhìn nét mặt toả sáng, còn Tào Dịch Côn lại mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện trước mặt mọi người.

"A?" Vân Phàm có chút kinh ngạc, hỏi: "Tối hôm qua anh Thất ngủ không ngon ư? Do mấy người chúng tôi tới mà phấn khởi quá độ thế à?"

Lương Tuấn Đào nhếch môi cười : "Có phải người đẹp bên cạnh rất tham ăn không, lấy hết của Lão Thất rồi à!"

"Nói bậy!" Tào Dịch Côn ngẩng đầu lên, vỗ vỗ lồng ngực vạm vỡ: "Chỉ bằng khối thân thể của anh Thất đây, một đêm chơi mấy em là chuyện nhỏ!"

"Sao không thấy cô gái đêm qua bên cạnh anh Thất đâu nhỉ? Có phải mệt đến nỗi không rời nổi giường không?" Vân Phàm vừa chế nhạo vừa trêu chọc nói.

"Ha ha, " Tào Dịch Côn đắc ý hếch cằm, con mắt như vô tình hữu ý mà hướng về Lâm Tuyết, khoe khoang: "Đàn bà ở trên giường tôi đều giống nhau, không chịu nổi, bảo bọn họ đi hầu hạ đàn ông khác, họ đều nói so ra kém tôi!"

Lâm Tuyết ngầm phỉ nhổ một hơi, ánh mắt trong trẻo rũ xuống che dấu sự chán ghét. Cô ghét nhất loại đàn ông tình dục lan tràn quá giới hạn, nghe mà buồn nôn.

Tào Dịch Côn lại hiểu sai ý, hắn thấy Lâm Tuyết hạ tầm mắt, còn tưởng cô đang thẹn thùng chứ! Cả người hắn lại khô nóng một hồi như phản xạ có điều kiện, trong lòng nghĩ không phải mình bị tẩu hỏa nhập ma đấy chứ? Cô gái vừa gặp một ngày lại có thể dễ dàng tác động khống chế tâm tình hắn.

"Này, mới sáng sớm có thể đứng đắn chút không!" Lương Tuấn Đào quay đầu lại răn dạy Vân Phàm: "Tiểu tử cậu tuổi còn trẻ mà cứ thích phát động đùa giỡn, không thấy chị dâu cậu đang mắc cỡ à!"

Thấy Lương Tuấn Đào không vui, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Tào Dịch Côn cũng chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ăn cơm ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta làm chính sự!"

*

Tất cả đã được chuẩn bị sắp xếp, buổi chiều khi xuất phát, Tào Dịch Côn không khỏi cảm thấy giật mình lần nữa: "Anh, anh định đưa cô ấy đi cùng ư?"

Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đều thay trang phục bản xứ, mặt khác Vân Phàm và 24 người lính tinh nhuệ khác đi theo cũng cải trang chấp hành nhiệm vụ.

Trước sự ngạc nhiên của Tào Dịch Côn, Lương Tuấn Đào không đồng ý: "Hành động lần này cô ấy là lòng cốt, đương nhiên muốn tham gia hành động!"

"Không được!" Tào Dịch Côn trịnh trọng phản đối: "Anh có biết chỗ Sá Đặc nguy hiểm cỡ nào không? Đưa cô ấy theo . . . anh không sợ sẽ bị bọn lang sói xé nuốt đến ngay cả bã cũng không còn ư?"

Lương Tuấn Đào dương như lo lắng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt lộ rõ hi vọng của Tào Dịch Côn một cái, từ từ nói ra một câu, suýt tí nữa làm đối phương lệch mũi: "Nhưng để cô ấy ở lại chỗ cậu, tôi cảm thấy còn nguy hiểm hơn!"

Mục lục
Chương trước      
Ngày đăng: 25/11/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục