Gửi bài:

Chương 2 - Bà xã à, hiện tại anh chỉ yêu em

Cả người Mạc Sở Hàn chấn động, chẳng lẽ hắn cùng Lâm Tuyết thật sự đã đến mức nước đổ khó thu hồi lại?

Lâm Tuyết chăm chú nhìn hắn, chua sót mà vén môi: "Bếp sưởi trong mùa hè, chiếc dù đi mưa khi trời nắng, còn có ... khi tôi nản lòng thoái chí anh lại dâng tặng sự ân cần, những thứ này đều rất vô dụng! "

Mạc Sở Hàn thấy từ đáy mắt cô hiện lên ưu thương và oán hận, trong lòng khẽ động, hắn vẫn tiến thêm một bước ôm lấy Lâm Tuyết, thân mật đùa giỡn: "Bếp sưởi có thể dùng để nấu nướng trong mùa hè, dù che mưa có thể che nắng, em nản lòng thoái chí anh có thể ân cần nhiệt tình, cảm hóa em lần nữa. Tuyết, đó không phải những thứ vô dụng!"

"Buông ra!" Lâm Tuyết khóc, dù trong thời khắc đau khổ nhất, dù Mạc Sở Hàn ra tay tàn nhẫn vô tình cô cũng không chảy một giọt nước mắt, hiện tại cô lại khóc."Tôi hận anh, vĩnh viễn không muốn yêu anh lần nữa, buông ra!"

Thấy nước mắt và sự sợ hãi của Lâm Tuyết, trong lòng Mạc Sở Hàn mừng như điên, Tuyết của hắn đã trở lại!

"Không buông, lần này chết cũng không buông !" Giờ phút này, Mạc Sở Hàn cảm thấy dù có bảo hắn phải vứt bỏ toàn bộ thế giới hắn cũng không quan tâm! Mạc Sở Hàn chỉ cần được ở chung với Lâm Tuyết, chỉ cần Tuyết của hắn có thể yêu thương hắn, trở về trong ngực hắn lần nữa, Hắn bằng lòng trả mọi giá!

Không biết sao, hai người bọn họ lại cùng hôn nhau, nước mắt đan xen truyền tới miệng cảm giác mằn mặn, trong đó lộ ra một tia ngọt ngào.

"Không, " Lâm Tuyết dựa vào tia lý trí cuối cùng còn sót lại, tiếp tục giãy dụa muốn thoát ra, cô vẫn như cũ kháng cự sự thân mật của Mạc Sở Hàn. "Tôi đã kết hôn!"

"Không đúng!" Mạc Sở Hàn điên cuồng tiếp tục ôm cô, miệng hắn lẩm bẩm: "Người Lương Tuấn Đào yêu là Hoàng Y Na, hiện tại nữ nhân hắn yêu đã trở lại! Tuyết, nếu em không chủ động rời khỏi hắn, trong tương lai em sẽ bị vứt bỏ lần nữa!"

*

Lý Văn San cầm máy quay phim tầm xa đã ghi lại toàn bộ mọi chuyện diễn ra giữa Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra tia cười đắc ý ."Lâm Tuyết, cô gả cho Lương Tuấn Đào lại cùng Mạc Sở Hàn vấn vương không dứt, tôi muốn đem chuyện xấu này của cô cho Thư Hoa xem để anh ấy thấy rõ được cô là loại nữ nhân nào!"

Sau khi Lý Văn San đính hôn cùng Vân Thư Hoa, tuy anh ta săn sóc dịu dàng nhưng tâm tư phụ nữ vốn mẫn cảm, Lý Văn San biết Vân Thư Hoa vẫn như trước kia, anh ta khó có thể hờ hững với Lâm Tuyết được. Cô ta đã dùng đủ cách nhưng đều không thể khiến Vân Thư Hoa một lòng một dạ với mình, từ đó Lý Văn San đam ra căm hận nữ nhân tên Lâm Tuyết vô cùng.

Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, cô ta nhất định phải lột được cái mặt nạ giả vờ ngây thơ của Lâm Tuyết!

"Ô, Lý Đại tiểu thư, từ lúc nào chị lại có hứng thú trốn ở đây chơi chụp ảnh thế?"

Không biết Thư Khả đi vào từ bao giờ. Khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, đôi mắt ẩn chứa một tia oán độc nhưng cô ta vẫn cười, chẳng qua là nụ cười ẩn chứa xót xa.

Lý Văn San khinh thường liếc khuôn mặt trắng bệch của Thư Khả một cái, căn bản cũng lười trả lời. Cô ta quay đầu, vừa tiếp tục ghi lại hình ảnh của đôi nam nữ đang dây dưa không ngớt trong hoa viên kia vừa hờ hững giễu cợt: "Cô rảnh rỗi thế sao? Nam nhân của mình đang cùng nữ nhân khác ở cùng một chỗ khanh khanh ta ta, sao cô không tới thưởng cho bọn họ mỗi người một cái tát lại chạy tới đây nói với tôi những lời vô nghĩa thiếu dinh dưỡng như vậy làm gì? Chậc chậc, xem ra chỉ số thông mình của đàn bà bị bỏ rơi khá thấp a."

Nghe những lời châm chọc nói móc của Lý Văn San, trong lòng Thư Khả sâu thêm một tầng oán độc nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, không tranh cãi với Lý Văn San mà cười ngọt ngào, dùng giọng nói đặc biệt mềm mại của mình: "Tôi đúng là nhàn rỗi, muốn bị nam nhân từ bỏ. Nhưng San tỷ cũng đang vội vã sao? Chị trốn ở đây chơi trò chụp ảnh không phải cũng sợ bị đàn ông bỏ rơi à? Ha ha, thực buồn cười, chị cho rằng chụp được cái này đưa cho Vân Thư Hoa thì anh ta có thể hết hy vọng với Lâm Tuyết sao? Đây cũng đâu phải là cảnh giường chiếu mãnh liệt , chị trông mong gì khi chụp mấy thứ này, ha ha, rốt cuộc chị ngây thơ hay là ấu trĩ vậy?"

Lý Văn San bỏ máy quay xuống, cô ta quay người trợn mắt chống nạnh nói: "Cái đồ lẳng lơ kia, cô không có việc gì nhàn rỗi nên chạy tới đây đối đáp nhàm chán với tôi sao? Mở mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ chỗ cô đang đứng là nhà ai. Dù sao Mạc Sở Hàn cũng không cần cô, còn ăn nói không có chừng mực nữa tôi sẽ gọi cảnh vệ binh đuổi cô đi!"

"Chị dám sao?" Thư Khả cười khiêu khích, "Đừng cậy mình là Đại tiểu thư Lý gia, đáng tiếc cái nhà này không do chị định đoạt!"

Lý Văn San tức giận, khuôn mặt vặn vẹo một trận, cô ta muốn thế nào lại không được thế ấy. Thư Khả nói rất đúng, đây là nhà của Lý Ngạn Thành, mà Lý Ngạn Thành rất yêu quý Mạc Sở Hàn! Địa vị của Lý đại tiểu thư ở nhà họ Lý so với Mạc Sở Hàn còn kém xa, điểm ấy mọi người đều biết cả.

Nhưng người kiêu ngạo như Lý Văn San đâu cam tâm để Thư Khả chiếm thế thượng phong, cô ta không chút khách khí mà nói móc nữ nhân đối diện: "Đắc ý gì chứ? Sắp bị bỏ rơi rồi còn dám phân cao thấp với tôi. Xí! Chờ Mạc Sở Hàn cùng Lâm Tuyết quay về tốt đẹp như xưa, tôi chờ xem cô còn mặt mũi nào mà dựa dẫm nhà chúng tôi nữa!"

"Sở Hàn sẽ không đá tôi, tôi cũng sẽ không rời khỏi Lý gia. Trong tương lai, tôi sẽ là chủ mẫu nhà họ Lý, sao có thể rời đi được?" Thư Khả từ từ đi đến trước máy quay phim, đôi nam nữ trong khuôn hình vẫn dây dưa như cũ.

Có thể thấy, Lâm Tuyết đang giãy giụa kháng cự và né tránh nhưng Mạc Sở Hàn cứ theo sát không chịu buông tay. Khuôn mặt tuấn tú kiêu căng mê người không có chút rụt rè, cao quý nào chỉ có loại biểu cảm vô lại quấn quýt si mê.

Nở nụ cười chán nản, Thư Khả lầm bầm một mình : "Sở Hàn, anh thật là bạc tình. Chẳng lẽ anh đã quên, khi anh lâm vào tình cảnh buồn chán nhất, khốn cùng, tứ cố vô thân, ai đã bầu bạn không rời với anh? Anh đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

"Tránh ra, cô cứ như một oán phụ đáng ghét vậy!" Lý Văn San đẩy Thư Khả sang bên, tiếp tục quay phim.

Không ngờ Thư Khả thiếu chút nữa bị ngã sấp xuống, cô ta vịn vào lan can, trong mắt lại tràn ra oán hận. Đều do Lâm Tuyết cả, nếu Lâm Tuyết không mê hoặc Mạc Sở Hàn hại cô ta bị lạnh nhạt, Lý Văn San đã không dám đối xử với cô ta như vậy.

Lần nữa đi qua Lý Văn San, Thư Khả vuốt vuốt mái tóc dài có chút hỗn độn, cười nói: "Tôi có kế sách rút củi dưới đáy nồi (1) rất hay , ngoài việc khiến Vân Thư Hoa chán ghét Lâm Tuyết còn có thể trực tiếp hủy diệt cô ta, chị muốn nghe một chút không?"

Tuy ghét Thư Khả nhưng nghe nói có cách phá hoại Lâm Tuyết, Lý Văn San đương nhiên cảm thấy hứng thú. Cô ta lập tức thu lại địch ý cùng sự khinh miệt của mình, giả tạo cười cười hai tiếng: "Cô có ý kiến hay thì mau nói ra nghe một chút coi, rõ ràng trừ bỏ được cô ta, đối với cả hai chúng ta đều có lợi!"

Cho dù không muốn thấy Thư Khả nhưng để cô ta làm nữ nhân của Mạc Sở Hàn so với Lâm Tuyết cũng tốt hơn. Nếu Lâm Tuyết thực sự theo Mạc Sở Hàn, cả ngày ở tại Lý gia sẽ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Vân Thư Hoa, Thư Hoa kia sớm muộn gì cũng bị Lâm Tuyết câu hồn.

"Được! Nếu mục tiêu của chúng ta đều như nhau, tất nhiên là chung kẻ thù! Cô nói tôi nghe coi..." Thư Khả ghé sát tai Lý Văn San, thì thầm nói nhỏ một phen.

Một hồi lâu sau, tim Lý Văn San đập mạnh và loạn nhịp, cô ta chần chờ hỏi: "Như vậy được không? Có thể gây ầm ĩ dẫn tới chuyện không may không?"

"Chị sợ gì chứ? Ầm ĩ càng lớn càng tốt! Lương Tuấn Đào cũng không phải hạng người dễ chọc, để hắn biết tiện nhân Lâm Tuyết ăn trong bát còn ngóng trong nồi, dám chắc hắn sẽ không tha thú cho cô ta. Hơn nữa, theo nguồn tin đáng tin cậy của tôi, Lương Tuấn Đào đã tìm được mối tình đầu của mình, nói không chừng hắn đã sớm muốn nhân cơ hội nào đó mà đá văng Lâm Tuyết khỏi bao hành lý. Đợi tới khi cô ta thân bại danh liệt hai bàn tay trắng lần nữa sẽ dễ đối phó thôi!" Thư Khả nói xong mưu tính của mình , toàn bộ kế hoạch đều tốt lắm. "Khi đó cho dù Sở Hàn còn theo đuổi muốn Lâm Tuyết, cô ta cũng không đủ tư cách ngang hàng với chúng ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành tình nhân của anh ấy, không thể ngẩng mặt nhìn trời!"

"A!" Lý Văn San nhịn không được, hai mắt quan sát tỉ mỉ Thư Khả , chế nhạo cô ta: "Ngay cả việc nam nhân của mình nuôi dưỡng tình nhân cô cũng chấp nhận được, quá là hiền tuệ khoan dung!"

"Không phải chị cũng thế sao, biết rõ trong lòng Vân Thư Hoa còn muốn Lâm Tuyết, sao vẫn giữ chặt không buông?" Thư Khả vén vén tóc, cười lạnh: "Chúng ta chẳng qua là chó chê mèo lắm lông thôi, cũng vậy cả."

Trong lòng Thư Khả vẫn đang suy nghĩ, chỉ cần cô ta có thể để Lâm Tuyết tiếp tục ở lại bên cạnh Mạc Sở Hàn, cô ta sẽ có biện pháp đối phó với Lâm Tuyết. Bằng thủ đoạn của mình và sự hiểu biết về Mạc Sở Hàn, sớm muộn gì cũng có thể khiến Lâm Tuyết đến xương cốt cũng không còn!

"Hừ!" Lý Văn San bị Thư Khả chọc trúng tâm sự, không khỏi phẫn nộ nhưng vẫn đồng ý với lời nói của cô ta. Chỉ có tìm cách khiến Lâm Tuyết suy sụp, bọn họ mới có cơ hội chiếm hữu được toàn bộ thân thể và linh hồn của nam nhân mình yêu."Cứ vậy đi, chúng ta hỗ bang hỗ trợ, nhất định diệt trừ Lâm Tuyết!"

Hai người đang nhiệt tình thảo luận kế hoạch cụ thể thì Vân Đóa đi tới. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy mờ mịt, cô nhìn hai người phụ nữ khe khẽ nói nhỏ với nhau, lại nhìn đến chiếc máy quay phim trên lan can, nghi hoặc không hiểu mà hỏi: "Các chị đang làm gì thế?"

Lương Tuấn Đào thản nhiên liếc mắt một cái, đối với đồ vật bà tám này đưa cho hắn không có nhiều hứng thú lắm.

Lý Văn San lại niềm nở mở ra, nhiệt tình đưa tới vị trí tốt nhất để Lương Tuấn Đào có thể xem rõ."Nhìn đi, hai người đang thân thân thiết thiết kia kìa."

Hình ảnh trong máy quay cao cấp thực rõ nét, trên màn ảnh hiện ra hình ảnh Lâm Tuyết và Mạc Sở Hàn ôm hôn nhau, nhìn ra được, Lâm Tuyết vừa thoái thác vừa cự tuyệt, hai người lặp lại nhiều lần màn ôm ôm hôn hôn, lại còn thường xuyên thì thầm nói nhỏ, hoàn toàn giống với mấy đôi tình lữ đang giận dỗi nhau.

Lương Tuấn Đào trợn to mắt như không thể tin cô gái trong máy quay chính là Lâm Tuyết. Hắn dứt khoát đoạt khỏi tay Lý Văn San, dưới ánh mặt trời, hết lần này tới lần khác nghiên cứu thật kĩ càng.

Trên màn ảnh, Lâm Tuyết khóc, cô nồng nàn nhìn Mạc Sở Hàn nói gì đó, tiếp theo Mạc Sở Hàn lại dựa sát vào cô, hai người cùng ôm nhau lần nữa.

Kinh ngạc qua đi thì lửa giận ngút trời ập đến, Lương Tuấn Đào lập tức vứt máy quay phim xuống đất, còn dẫm thêm một cước, chiếc máy đáng thương nhất thời tan xương nát thịt tuyên cáo tuổi thọ đã hết.

"A, sao anh lại đạp vỡ máy quay của tôi?" Lý Văn San mau chóng nhốn nháo, cuối cùng cô ta cảm thấy đúng như Thư Khả dự kiến, may mà đã làm thêm nếu không những hình ảnh tư liệu trân quý này cứ như vậy mà bị phá hủy hết."Anh bắt gian cũng cần chứng cứ chứ, không có chứng cứ thì con tiện nhân Lâm Tuyết sao chịu thừa nhận?"

"Cút con mẹ cô đi!" Lương Tuấn Đào giận dữ, tung một cước đá bay đống linh kiện vỡ vụn trên đất, mục tiêu nhắm tới chính là Lý Văn San.

Lý Văn San không ngờ hắn sẽ đột ngột động thủ với mình... Không phải, là đột nhiên động cước mới đúng, toàn bộ đống thiết bị vỡ nát đều bắn lên người và đùi cô ta."A!" Lý Văn San ôm lấy chỗ đau oa oa kêu loạn , tức giận dậm chân: "Lương Tuấn Đào, anh dám động tay đánh tôi à!"

"Còn không cút ngay, tôi sẽ trực tiếp lấy chân đá cô!" Nếu không giữ thói quen tốt không đánh nữ nhân, hiện tại nộ hỏa công tâm, Lương Tuấn Đào rất muốn trực tiếp đá bay nữ nhân có cái miệng quạ đen trước mặt ."Biến!"

Lý Văn San bụm mặt khóc váng lên, vừa muốn xoay người chạy đi liền nhìn thấy xe chuyên dụng của Lý Ngạn Thành đã trở về. Cô ta lập tức tìm được nơi để khiếu nại ủy khuất của mình, thút thít nỉ non tố cáo Lương Tuấn Đào: "Ba ba, ô ô... Lương Tuấn Đào thừa dịp ba không có ở đây mang người tới quấy rối còn động thủ đánh con. Hắn cứ như vậy không coi ai ra gì, không đặt ba trong mắt, ba nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!"

Thấy con gái mình khóc sướt mướt, lại thấy Lương Tuấn Đào dẫn theo bộ đội tinh nhuệ được trang bị đầy đủ súng ống đạn dượt đang đối địch với bộ đội đặc chủng, Lý Ngạn Thành không nén được tức giận. Ông ta dắt tay Lý Văn San bước đến trước mặt Lương Tuấn Đào, mắt hổ trợn lên, không giận mà vẫn oai nghiêm quát hỏi: "Lương lão nhị, cậu định võ trang để tiếp quản địa bàn của tôi sao?"

Lương Tuấn Đào cũng nén giận trong bụng, đối với lão tướng quân này hắn vẫn kiêng nể ba phần nên chỉ phẫn nộ nói: "Họ lừa gạt vợ tôi, ngay trong hoa viên nhà ông... ông nói xem tôi có muốn xông vào hay không ?"

"Hóa ra là vì đàn bà!" Lý Ngạn Thành rất bực mình với sự lỗ mãng của Mạc Sở Hàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Các anh đúng là có tiền đồ quá!"

"Tôi mặc xác. Dù sao nữ nhân của tôi cũng ở trong nhà ông, tôi sẽ vào tìm!" Tính nhẫn nại của Lương Tuấn Đào đã hết sạch, cuối cùng hắn cũng lộ nguyên hình: " Mau bảo người của ông tránh ra, nếu không cho dù tôi quen biết ông nhưng súng trong tay tôi không nhận ra ông đâu!"

"Xú tiểu tử, dám tạo phản sao?" Lý Ngạn Thành phẫn nộ, lửa giận bốc lên ngút trời, ông ta khiển trách Lương Tuấn Đào: "Có bản lĩnh thì quật ngã tôi đi, bằng trang bị của cậu cứ gây ầm ĩ tiếp quản bộ đội đặc chủng cho tôi coi. Chỉ cần Lý Ngạn Thành này còn đứng ở đây ngày nào thì ở trước mặt tôi cậu phải ngoan ngoãn! Là rồng thì lượn quanh cho lão tử, là hổ thì nằm im, lão tử không tin cậu dám làm phản!"

"Móa! " Lương Tuấn Đào phát hỏa, rõ ràng trở mặt rút súng ra: "Lão bất tử, nể ông ba phần ông còn muốn đòi thêm. Mau tránh ra, nếu không tôi sẽ nổ súng!"

Theo hành động của hắn, bộ đội dã chiến tinh nhuệ phía sau cũng đồng loạt giương cao vũ khí, họng súng tối om hướng về phía lão tướng quân Lý Ngạn Thành của bộ đội đặc chủng.

Toàn bộ chiến sĩ dã chiến quân đều sùng kính Lương Tuấn Đào tới mức gần như rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, đừng nói hắn chĩa súng vào Lý Ngạn Thành, cho dù chĩa vào Chủ tịch Quân ủy, bọn họ cũng không chùn bước, không chút do dự theo sát phía sau, coi hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.

Lý Ngạn Thành cực kì tức giận, lập tức rút súng, cả giận nói: "Xú tiểu tử, cậu thử nổ súng đi

Vũ khí của bộ đội đặc chủng đã sớm xuất ra, lúc này họng súng rào rào nâng lên, chốt an toàn đã được mở hết.

Mắt thấy mồi dẫn lửa sắp bốc cháy, hai bên sẽ lập tức nổ súng bắn nhau, đúng lúc này Mạc Sở Hàn xuất hiện.

Hắn thoạt nhìn rất đê điều, thần sắc bình thản dường như không muốn tiếp tục đối địch. Nhìn hai bên đối chọi nhau hết sức căng thẳng, Mạc Sở Hàn do dự một chút, hắn bước đến trước mặt Lý Ngạn Thành thấp giọng nói gì đó. Chỉ thấy khuôn mặt già nua của Lý Ngạn Thành xanh mét, không nói lời nào. Sau đó Mạc Sở Hàn xoay người, bước nhanh tới trước mặt Lương Tuấn Đào, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Lương sư trưởng hạ hỏa, có gì ghê gớm đâu. Không phải chỉ vì đàn bà sao? Quân tử không đoạt người yêu của kẻ khác, tôi trả lại cho anh!"

Lương Tuấn Đào nghi ngờ nhìn Mạc Sở Hàn, thấy khóe môi đối phương bị rách, trái tim hắn lộp bộp rơi xuống. Nghĩ đến cảnh vừa xem trong máy quay, Lâm Tuyết cùng Mạc Sở Hàn ôm hôn mãnh liệt... Móa, cái con quỷ nhỏ này, dám nóng nảy như vậy, cứ để cho hắn tóm được xem...

Không đợi Lương Tuấn Đào phát tác hết hung hãn của mình, con quỷ nhỏ Lâm Tuyết kia đã đi ra. Ánh mắt hoài nghi của hắn chuyển sang khuôn mặt thanh lệ tái nhợt, trái tim Lương Tuấn Đào không nhịn được nghẹn lại ——khóe miệng Lâm Tuyết rõ ràng cũng có vết cắn, cùng Mạc Sở Hàn, một tả một hữu vừa vặn ăn khớp!

Con mẹ nó chứ!

Lâm Tuyết đâu chú ý tới sắc mặt hung ác nham hiểm đến dọa người của hắn , cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Bước nhanh đến cạnh Lương Tuấn Đào, trận thế giương cung bạt kiếm trước mắt khiến Lâm Tuyết giật mình, cô kéo kéo áo hắn, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"

À, còn biết cùng hắn về nhà cơ đấy! Lương Tuấn Đào nếu đã tìm được người cũng lười cùng Lý Ngạn Thành phân cao thấp. Hắn lập tức chỉ vào Mạc Sở Hàn, nghiến răng thốt ra một câu tàn nhẫn: "Con mẹ nó chứ, cậu chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng xử lý cậu!"

"Tôi sẽ chờ!" Mạc Sở Hàn ngược lại rất ung dung, hơn nữa còn rộng lượng không so đo với Lương Tuấn Đào ác ngôn ác ngữ, chỉ cười lạnh nói: "Xem xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"

Nếu không kiêng nể Lý Ngạn Thành, Lương Tuấn Đào rất muốn chĩa hai khẩu súng vào Mạc Sở Hàn, bắn vài cái lỗ lên người hắn cho đỡ tức. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, có thể không phí viên đạn nào mà đoạt lại được Lâm Tuyết coi như không tệ, ầm ĩ lớn đối với ai cũng không có lợi.

Lương Tuấn Đào mạnh mẽ nuốt xuống ác khí, kéo Lâm Tuyết xoay người đi về phía Land Rover quân dụng đỗ cách đó không xa.

Bộ đội dã chiến tinh nhuệ được huấn luyện có bài bản yểm trợ cho Sư trưởng của bọn họ rút đi, không giây nào thả lỏng cảnh giác, bưng súng lui lại.

Lên xe, cảnh vệ viên Tiểu Cao cầm lái, Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết sóng vai ngồi ghế sau nhưng hắn không nhìn cô, chỉ châm điếu thuốc, dựa vào cửa kính xe yên lặng hút.

Các chiến sĩ dã chiến quân còn lại cũng lưu loát rời khỏi khu biệt thự của bộ đội đặc chủng một cách nhanh chóng, tăng tốc trở về Sư đoàn 706.

Lâm Tuyết phát hiện ra Lương Tuấn Đào đang tức giận, bởi khi người đàn ông này giận dữ thường thích im lặng. Cô cho rằng hắn giận cô chưa được hắn cho phép đã lái xe tới Lý gia, Lâm Tuyết thấy Lương Tuấn Đào nổi nóng cũng không muốn giải thích rõ, dứt khoát lựa chọn "im lặng là vàng".

Một đường về nhà không nói chuyện, trong xe khí áp rất thấp khiến Lâm Tuyết cảm thấy không biết có phải thời tiết đang biến đổi hay không?

Đến Sư đoàn 706, sau khi xuống xe cô lập tức về ký túc xá thay quân trang, thấy trời đã sâm sẩm tối, Lâm Tuyết liền cầm bộ đồ ăn hướng phía quán cơm.

Kỳ thật, bình thường Lâm Tuyết đều cùng Lương Tuấn Đào dùng cơm tại nhà ăn chuyên dụng đặc biệt cho quân nhân, lần này nhìn người nào đó mang bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão, để an toàn... cách xa hắn một chút vẫn là việc nên làm!

Vừa mới vào quán cơm cô liền bị một vị sĩ quan ngăn lại, cúi chào Lâm Tuyết một cái, anh ta vội truyền đạt chỉ thị của thủ trưởng: "Thiếu úy Lâm Tuyết, thủ trưởng bảo cô gấp rút tới nhà ăn ngay!"

Trong quân khu, mệnh lệnh của thượng cấp là trên hết, căn bản không được phép mượn cớ hay bất cứ lý do gì để từ chối. Cho nên dù biết rõ Lương Tuấn Đào kêu mình qua dùng bữa tối, cô cũng không thể cự tuyệt, đành đánh tay chào theo nghi thức quân đội đáp lại sĩ quan kia: "Rõ!" Bên trong nhà ăn chuyên dụng, các sĩ quan đang ngồi dùng cơm, vài người ngồi một bàn, vừa uống rượu ăn cơm vừa nói chuyện phiếm tào lao.

Lương Tuấn Đào ngồi một mình góc, tuấn nhan âm trầm, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo rét căm căm, bộ dáng lãnh khốc xa cách ngàn dặm như người nhàn rỗi không bị những kẻ xung quanh quấy nhiễu.

Lâm Tuyết đi tới, ngồi xuống đối diện với hắn. Cô tự biết mình đuối lý, cũng không rõ nên tìm đề tài gì để nói cùng Lương Tuấn Đào đây, "Anh gọi em tới cùng ăn cơm à?"

Ngẩng mặt lên, Lương Tuấn Đào nheo mắt nhíu nhíu lông mày bén nhọn, hắn thản nhiên nói, không nghe ra hỉ nộ nào trong đó: "Đói bụng không? Anh sẽ đãi em món nướng mà em thích nhất."

Quả nhiên, chung quanh bàn ăn bày đầy món nướng ngon miệng, đều là thứ Lâm Tuyết thích ăn, có cánh gà giòn tan được xếp thành hàng, thịt dê xiên, nấm sấy... Toàn bộ đều nhuốm màu đỏ rực bóng bảy, bốc ra hơi nóng nghi ngút, sắc hương đủ cả khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lâm Tuyết vừa muốn vươn tay lấy liền bị một bàn tay lớn giành trước ngăn lại, "Anh đút cho em ăn." Nam tử ân cần đắc ý một cách khả nghi, hắn chọn cánh gà nướng, lại cố ý cho thêm nhiều bột ớt ( rất quan tâm ), sau khi nêm đủ gia vị , Lương Tuấn Đào tự tay đưa đến bên miệng Lâm Tuyết, dịu dàng nói: "Đến đây, há miệng nào."

Thịnh tình khó từ chối, Lâm Tuyết nghe lời hé miệng ra, một giây đồng hồ tiếp theo, chân gà đưa đến bên miệng, cô nhất thời kinh hãi nhảy dựng lên.

"A.. A!" Lâm Tuyết đau đến mức dậm chân thật mạnh, bột ớt và muối gia vị đã dính vào khóe môi bị cắn rách, có thể tưởng tượng được sẽ đau đớn cỡ nào!

"Sao rồi?" Lương Tuấn Đào tỏ vẻ vô tội không hiểu, hắn đổi góc cánh gà đang cầm trong tay, chuyển sang chỗ bị chấm nhiều gia vị nhất, đẩy đến phía môi bị thương của Lâm Tuyết lần nữa ."Chỉ hơi cay thôi mà, trẻ con đều thích ăn, sao em lại không chịu nổi thế?"

"A! Lương Tuấn Đào!" Lâm Tuyết đau nhức không chịu nổi liền hung hăng đẩy cánh gà ra, đồng thời cô không ngừng vội vã lấy khăn ướt lau lau lau khóe miệng."Anh..."

"Ông đây tự cho cô ăn, cô còn muốn thế nào hả?" Lương Tuấn Đào cười như không cười, tinh mâu nheo lại hiện lên một tia giận dữ."Không cảm kích phải không? Uổng công tôi nịnh bợ!"

Lâm Tuyết dám khẳng định người này cố ý, nên khi hắn cầm lên một xấp to đồ nướng đưa tới gần lần nữa, cô không nhịn được nữa quát to: "Tôi không ăn!"

"Phịch!" Lương Tuấn Đào hung hăng ném đồ ăn xuống khay, các món nướng rơi đầy trên mặt bàn. Chén đĩa loong coong va vào nhau, đũa rớt trên mặt đất.

Động tĩnh bên này quá lớn khiến những người không muốn để ý cũng thấy khó khăn. Nhà ăn này vốn náo nhiệt rầm rĩ nhưng nhất thời người người cùng nín thở yên lặng, họ lo sợ nghi ngờ nhìn sang, không biết tại sao Lương sư trưởng luôn yêu chiều vợ đột nhiên lại giận dữ lớn như vậy.

"Không ăn mà đánh đổ, cô cho rằng ông đây thích hầu hạ cô sao?" Lương Tuấn Đào lạnh lùng nhướng mày, nâng chân lên, "Loảng xoảng!" Một tiếng vang thật lớn, bàn ăn bị hắn đá ngã lăn.

"Lách cách loảng xoảng!" Toàn bộ chén đĩa, bát đũa trên bàn cơm đều bị quăng trên mặt đất tan xương nát thịt, nhưng vị trí rơi được khống chế vừa vặn, không khiến Lâm Tuyết bị thương.

Lâm Tuyết đứng giữa một mớ bừa bãi, khuôn mặt thanh lệ lãnh lẽo, cô trợn mắt nhìn Lương Tuấn Đào.

"Thủ trưởng, đừng!" Phùng Trường Nghĩa đánh bạo đi tới, thử khuyên giải: "Hai người cãi nhau vài câu, đáng để động thủ sao?"

"Tôi có động thủ không?" Nỗi giận bị nghẹn trong lòng đều bị Lương Tuấn Đào hướng Phùng Trường Nghĩa phát ra, hắn khàn giọng quát.

"Không phải." Phùng trường nghĩa lui một bước, kiên trì ép ra nụ cười: "Là ngài động cước."

"Cút ngay! Con mẹ nó chứ, bớt nói vớ vẩn đi, tất cả nên làm gì thì làm đi! Chuyện của tôi không cần các người quản!" Lương Tuấn Đào gào rít trong cổ họng, sau đó xoay người rời đi.

Lần đầu tiên, Lương Tuấn Đào ở trước mặt mọi người không cho cô chút thể diện nào khiến Lâm Tuyết hơi hơi lúng túng.

Thủ trưởng tức giận bỏ đi, những sĩ quan còn lại cũng không dám tiếp tục ăn cơm, tốp năm tốp ba đồng loạt đứng dậy. Khi rời đi , bọn họ còn nhìn trộm Lâm Tuyết một cái, trong lòng đoán đoán nguyên nhân.

Mọi người đều biết, xế chiều hôm nay Lương Tuấn Đào huy động lực lượng, dẫn bộ đội tinh nhuệ tới nơi ở của Lý Ngạn Thành đoạt lại Lâm Tuyết, hơn nữa còn liên quan tới con nuôi của Lý Ngạn Thành là Mạc Sở Hàn. Tóm lại, đây là chuyện nam nữ tranh giành tình cảm với nhau. Thoạt nhìn, Lương Tuấn Đào được bọn họ tôn sùng là chiến thần nhưng hắn cũng chỉ là một kẻ thế tục, khi ăn dấm chua cũng không khác gì những nam tử bình thường.

Lâm Tuyết đứng ngây ngốc hồi lâu, cho tới khi Lưu Bắc Thành đi tới, kéo tay cô nói: "Đừng đứng ngốc ở đây nữa, cần xin lỗi thủ trưởng thì đi xin lỗi đi."

"Vì sao tôi phải xin lỗi?" Lâm Tuyết khó lay chuyển được, cô chậm rãi cắn môi, giẫm lên đống đồ ăn vỡ vụn dưới chân chuẩn bị rời đi.

"A, Lâm văn thư!" Cảnh vệ viên Tiểu Cao vẫn luôn có thói quen gọi cô là Lâm văn thư, anh ta thân mật xúi Lâm Tuyết một chiêu: "Tục ngữ nói vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa, đêm nay cô chủ động một chút, tôi cam đoan sáng mai, thủ trưởng lập tức hết giận!"

Giận dữ trừng mắt nhìn Tiểu Cao một cái, Lâm Tuyết không nói gì, cô xoay người rời đi.

*

Phiền muộn trong lòng không nói ra được khiến Lâm Tuyết cảm thấy khó chịu mất tự nhiên.

Đầu mùa hè, ban đêm không có gió, thời tiết có chút oi bức. Bị dày vò một ngày, lại bị những chén bát rơi trên đất làm bẩn quần áo, cô quyết định đi tắm vòi sen trong nhà tắm quân dụng, đem theo quần áo để thay rồi giặt giũ luôn một thể.

Cảm thấy quần áo đã khô, không còn việc gì làm nữa, Lâm Tuyết đành trở về ký túc xá.

Cô có một phòng riêng trong ký túc xá Quân khu, mọi mặt sinh hoạt đều rất đầy đủ nhưng đêm nay, khi trở về, Lâm Tuyết phát hiện ra trong phòng có thêm một người nữa.

Đó cũng là một nữ sĩ quan, trên vai là quân hàm Thượng úy một gạch ba sao, tóc dài buông xõa, cô ta quay lưng lại với cô, đang bận sửa sang giường ngủ.

"A, cô là ai ?" Lâm Tuyết không nén nổi buồn bực hỏi han, sao người này lại có chìa khóa phòng mình nhỉ?

Cô gái kia nghe tiếng liền quay lại, sắc mặt vàng vọt, dung nhan tiều tụy giống như người bệnh nặng chưa lành.

Lâm Tuyết ngẩn ra, cô nhận ra nữ tử này là Hoàng Y Na đêm đó cô đã thấy ở bệnh viện, cũng chính là mối tình đầu trong truyền thuyết của Lương Tuấn Đào.

Đã xảy ra chuyện gì? Không phải Hoàng Y Na ở bệnh viện sao? Không phải cô ta mắc bệnh rất nặng à? Sao đột nhiên lại đến Quân khu còn vào kí túc xá của cô nữa?

Thấy Lâm Tuyết mang theo ánh mắt thăm dò nghi hoặc, Hoàng Y Na ngược lại rất trấn định. Cô ta hữu lực vô lực ngồi trên ghế sô pha trước giường, hơi thở có chút hổn hển. "Tôi yêu cầu xuất viện đến Quân khu, Tuấn Đào tạm thời sắp xếp cho tôi ở đây tĩnh dưỡng."

Đang nói chuyện thì thấy một vị bác sĩ và hai y tá theo giúp đẩy xe dụng cụ vào phòng, bọn họ hỏi tình hình của Hoàng Y Na , rồi bắt đầu lấy thuốc truyền vào tĩnh mạch cô ta.

Lâm Tuyết thấy Hoàng Y Na ngang nhiên nằm trên chiếc giường vốn thuộc về mình, dáng vẻ như thể đây là nhà cô ta vậy, trong lòng cô càng thêm buồn bực .

Đợi bác sĩ xong việc chuẩn bị rời đi, Lâm Tuyết ngăn anh ta lại, hỏi thăm: " Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Bác sĩ mặc áo khoác quân y, trên vai mang quân hàm Thiếu tá hai gạch một sao, khi anh ta nâng mắt đối diện với Lâm Tuyết, cô cảm thấy nao nao.

Vị quân y này còn rất trẻ, nhiều lắm cũng chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi là cùng. Dáng người gầy gầy cao to, làn da trắng nõn như da con gái, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, nhất là hai má núm đồng tiền thật sâu trên gương mặt, cười nhẹ cũng đủ để mê hoặc chúng sinh.

Dáng vẻ này. . . Hình như có phong thái của Lãnh Bân tuyệt sắc khuynh thành, nhưng người đàn ông đối diện với Lãnh Bân lại hoàn toàn bất đồng về chủng loại. Tóm lại, anh ta tuyệt đối là một vưu vật hiếm thấy.

Như đã quen với ánh mắt kinh diễm của nữ nhân khi thấy mình, Vân Phàm hơi hơi mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lâm Tuyết, sau đó anh ta mới chậm rãi đáp lại: "Thủ trưởng có lệnh để Hoàng Y Na tạm thời cư trú trong ký túc xá này."

Cái gì? Lâm Tuyết không nhịn được hỏi ngược lại: "Vậy tôi ở đâu? Tôi trú ngụ ở đâu?"

"Cô à?" Vân Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Vấn đề này cô tự mình đi hỏi thủ trưởng đi."

Lâm Tuyết bực mình một hồi, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ nghe thấy Hoàng Y Na nằm trên giường đang truyền dịch gọi mình: "Lâm tiểu thư, nếu cô không ngại, có thể cùng tôi ngủ chung một giường."

Nghe khẩu khí, cứ như là ban ơn cho cô vậy. Khuôn mặt thanh lệ của Lâm Tuyết càng phát ra hơi lạnh trầm thấp, cô thản nhiên nói: "Không cần, tôi phải đến hỏi xem thủ trưởng định sắp xếp thế nào đây." Dọc đường đi, Lâm Tuyết vẫn luôn trầm mặc. Cô rất giận , cũng không biết khi gặp Lương Tuấn Đào mình nên nói thế nào cho phải.

Rốt cuộc hắn có ý gì? Sư đoàn lớn như vậy, không đếm được có bao nhiêu phòng trong ký túc xá, vì sao lại sắp xếp cho Hoàng Y Na đến chiếm phòng chiếm tổ của cô? Hắn ghét cô sao? Muốn trá hình đuổi cô đi à?

Anh được lắm Lương Tuấn Đào, đồ lật lọng, nào là nói không đi ngoại tình, thế mà còn mời tình nhân cũ đến dưỡng bệnh ngay trước mắt tôi, định cố ý nói cho tôi biết anh đã chán tôi hay chê tôi chướng mắt muốn đuổi tôi đi?

Đi thì đi! Ai thèm cái khế ước hôn nhân của anh chứ, anh cũng đâu thật sự chung tình với tôi!

Lâm Tuyết đầy một bụng buồn bực oán hận, trong lòng nguội lạnh, khóe mắt ẩm ướt, cô đợi gặp được Lương Tuấn Đào sẽ hỏi cho rõ, nếu hắn trở mặt vô tình, Lâm Tuyết cam đoan sẽ quay lưng bước đi, không cố sống cố chết đối địch với hắn làm gì.

Hóa ra Mạc Sở Hàn nói rất đúng, khi người phụ nữ Lương Tuấn Đào yêu nhất trở lại, thái độ của hắn lập tức thay đổi, hơn nữa nếu hắn cùng mối tình đầu nối lại duyên xưa, việc vứt bỏ cô chỉ là chuyện sớm hay muộn, chuyện cô và hắn cũng không khác gì chuyện giữa Lãnh Trí Thần và Lương Ngọc Đồng trước đây.

Lâm Tuyết miên man suy nghĩ, từ trước đến nay trong lòng cô chưa từng lo sợ không yên và cảm thấy phiền muộn như bây giờ.

Vân Phàm thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát một chút, thấy dáng vẻ nặng nề không muốn trò chuyện của người bên cạnh, anh ta cũng biết điều mà ngậm miệng lại.

Trong ký túc xá của Thủ trưởng, Lương Tuấn Đào có một gian phòng xa hoa riêng biệt, trước kia Lâm Tuyết từng ghé qua một lần nhưng chỉ ngồi lại trong chốc lát. Khi đó cô thấy nơi này bố trí rất đàn ông, đơn giản gọn gàng mang hơi thở nam tính, vận dụng phong cách mạnh mẽ lạnh lùng.

Hôm nay tới lại phát hiện ra bên trong có sự thay đổi cực lớn , dĩ nhiên gian phòng đã được sửa chữa qua nhưng toàn bộ bố cục đều thay đổi, nhìn chung bố trí rất ấm áp, phá bỏ bố cục mạnh mẽ lạnh lẽo trước kia, thoáng nhìn qua có vẻ thích hợp cho nữ nhân trú ngụ hơn.

Lâm Tuyết theo sau Vân Phàm tiến vào, thấy Lương Tuấn Đào đang ngồi ở sô pha xem tv. Trên màn ảnh phát ra tin tức quân sự, hình như là tư liệu giới thiệu địa hình Tam Giác Vàng. Hắn xem rất nghiêm túc, Lâm Tuyết đến mà hắn cũng chưa nâng mắt nhìn cô một cái.

"Báo cáo thủ trưởng, đã đưa người tới!" Vân Phàm đánh tay chào.

Lương Tuấn Đào lúc này mới quay đầu lại nhưng ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Vân Phàm, ngay cả dư quang cũng keo kiệt không cho Lâm Tuyết một chút. "Sao rồi? Ở chỗ tôi đã thích ứng được chưa? Có yêu cầu gì cứ nói ra, trước kia Lãnh Thiếu tướng có thể cho cậu cái gì, tôi cũng sẽ không thiếu một cân một lạng."

"Cám ơn Thủ trưởng, tôi không thiếu gì cả." Vân Phàm hơi hơi vén môi, gương mặt tuyệt sắc cười đến khuynh thành.

"Nói thật, để cậu làm quân y trong quân khu thực là ủy khuất cho cậu." Lương Tuấn Đào giương môi nói tiếp: "Nhưng đến chỗ tôi rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đào ngũ. Tiểu tử, thể hiện cho tốt, tương lai tiền đồ vô lượng!"

Trong đôi mắt đẹp của Vân Phàm xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, nếu đã quyết ý dã từ cuộc sống trước đây bắt đầu một cuộc đời mới, anh ta muốn hoàn toàn chặt đứt mọi quan hệ trong quá khứ.

Trước kia Vân Phàm là hóa thân của hắc ám, cả ngày làm bạn với âm mưu ám sát và nhiệm vụ gián điệp, muốn triệt để thoát khỏi tăm tối, chỉ có cách chạy về phía ánh sáng! Anh ta lựa chọn rời khỏi Ảnh Đường, rời khỏi Báo Bầy, thậm chí lựa chọn rời khỏi Lãnh Bân, như vậy đã chứng tỏ Vân Phàm đã làm việc nghĩa quyết không chùn bước.

"Cám ơn Thủ trưởng dạy bảo, Vân Phàm xin ghi nhớ trong lòng!"

"Đi đi." trên khuôn mặt tuấn lãng của Lương Tuấn Đào tràn đầy ý cười, không có bộ dáng cấp trên kiêu căng hay lên mặt nạt người chút nào.

Đánh tay cúi chào, Vân Phàm xoay người rời đi.

Trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, kẻ đứng người ngồi, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có âm thanh vọng ra từ TV.

"... Tam Giác Vàng, tên tiếng Anh là Goldentriangle là một mảnh đất hình tam giác nằm giữa biên giới ba nước Đông Nam Á: Thailand, Myanmar và Lào, đây là khu vực sản xuất nha phiến và ma túy các loại. Bởi là nơi sản suất thuốc phiện chính trên thế giới nên 'Tam Giác Vàng' rất nổi tiếng ."

" Phạm vi của 'Tam Giác Vàng' bao gồm phía bắc Myanmar, phía bắc Thailand , cùng với phía nam Lào... tổng cộng cớ hơn 3000 thôn trấn lớn nhỏ. Tổng diện tích là 19. 4 vạn ki-lô-mét vuông."

"Phần lớn diện tích nơi đây cao hơn so với mặt biển ngàn mét, ở trên núi non trùng điệp, khí hậu nóng bức, lượng mưa dồi dào, thổ nhưỡng phì nhiêu, rất thích hợp cho cây thuốc phiện sinh trưởng, hơn nữa cây cối nơi này dầy đặc, đường đi gập ghềnh, giao thông tắc nghẽn, ngoài tầm với của Chính phủ ba nước, vì vậy việc gieo trồng cây thuốc phiện gặp nhiều điều kiện thuận lợi về chính trị, kinh tế, địa lý, khí hậu..."

Ánh mắt Lâm Tuyết không rời khỏi màn hình Lcd siêu lớn, cô biết địa phương kia chính là mục tiêu mà Lương Tuấn Đào dự định tự mình hành động.

Từ từ di chuyển, cô cố gắng để thần sắc mình trông thật tự nhiên, điềm nhiên như không có việc gì hỏi hắn: "Chuẩn bị khi nào thì xuất phát?"

Trong tiềm thức, Lâm Tuyết rất hy vọng mau mau được rời khỏi thành phố này, chuyển đến một bầu trời khác hít thở không khí mới. Mọi thứ ở nơi đây đều khiến cô cảm thấy áp lực và rối rắm, hoặc nên nói là khiến cô cảm thấy do dự và băn khoăn.

"Cần một thời gian nữa, chờ khả năng và thời cơ chín muồi đã." Lương Tuấn Đào dường như cũng quên mất việc không vui phát sinh tại nhà ăn, ngón tay thon dài nghịch nghịch bật lửa, mở mở đóng đóng, giống như nội tâm hắn lúc này.

"A " sau khi tìm được chuyện để nói, Lâm Tuyết dứt khoát đi thẳng vào vấn đề cần hỏi: "Anh đem phòng của tôi cho mối tình đầu của mình ở, vậy tôi sẽ ở đâu?"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô liền cảm thấy không hợp cho lắm, đáng tiếc lời nói ra rồi cũng giống như nước đổ khó thu hồi lại.

Quả nhiên, Lương Tuấn Đào nâng mắt nhìn cô, nhướng nhướng mày, hỏi ngược lại: "Cho em ở chỗ này của anh, như vậy còn ủy khuất em sao?"

Khuôn mặt Lâm Tuyết trầm xuống, cô nghiêm nghị yêu cầu: "Lập tức sắp xếp cho tôi phòng ký túc xá mới!"

Lương Tuấn Đào vất vả lắm mới áp chế được bản thân, lúc này lửa giận lại "vụt" lên, "Phịch!" Cái bật lửa trong tay hắn bị ném mạnh trên bàn trà thủy tinh, hắn "Ồ" lên một tiếng đứng dậy, chỉ vào Lâm Tuyết mắng: "Con mẹ nó chứ, cô chỉ thiếu mỗi chuyện hếch mũi lên mặt!"

Nở nụ cười chán nản, Lâm Tuyết xoay người bước đi.

"Đi đâu?" Lương Tuấn Đào vội vàng đuổi theo, hắn chặn đường cô, căm giận trừng mắt nhìn đến nửa phút, sau đó vươn tay ôm chặt nữ tử trước mặt.

Lâm Tuyết không tránh né cũng không phản kháng, chờ hắn tới gần, cô nhấc chân, nâng cao đầu gối, hung hăng hướng vào chỗ yếu hại của Lương Tuấn Đào.

"Tuyệt kĩ tất sát " này Lâm Tuyết đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, dựa vào thân thủ của Lương Tuấn Đào cũng bị cô bức đến trở tay không kịp.

"Móa! Dám đánh vào nơi này của chồng cô à!" Lương Tuấn Đào càng nóng giận, hắn bắt lấy đùi ngọc đang nâng lên, bực tức nghiến răng.

Lâm Tuyết làm cách nào cũng không thoát được bàn tay to cứng như sắt đang chế trụ đùi mình, một chân bị hắn chộp trong tay, thật sự rất chật vật, cô dứt khoát mượn sức đấu sức, vung nốt chân còn lại vào người hắn.

Cái này càng hỏng bét, Lương Tuấn Đào tiếp tục giữ nốt chân vừa đá lên, cả người Lâm Tuyết quấn quanh thắt lưng hắn. Để không ngã ngửa ra sau, cô đành ôm chặt lấy cổ Lương Tuấn Đào củng cố thân mình.

Tư thế ái muội như vậy khiến Lâm Tuyết vừa thẹn vừa nóng, nổi giận quát: "Thả tôi xuống!"

"Quỷ nhỏ, đúng là em chưa bị trừng trị đủ!" Lương Tuấn Đào phát cáu nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể nào buông cô ra, hắn đành vỗ vỗ hai cái vào cái mông nhỏ xinh bên dưới.

Hai chân không động đậy được, Lâm Tuyết tức giận mấy cũng chỉ có thể đánh lên bả vai và lồng ngực hắn, "Thả tôi ra, anh đúng là sắc lang!"

"Anh là sắc lang sao?" dường như Lương Tuấn Đào có chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng cười thoái mái: "Đúng thế, như em mong muốn, đêm nay anh sẽ trở thành một sắc lang thực sự, đỡ phải mỗi ngày đều chịu oan uổng gánh tiếng xấu, nghĩ lại đã ói muốn chết!"

Thậm chí không thèm đi đến phòng ngủ, hắn nhanh nhẹn ấn cô lên ghế sô pha bằng da xa xỉ, rộng rãi mà mềm mại. Thân thể to lớn tráng kiện như núi của nam tử đè xuống, Lâm Tuyết còn chỗ nào động đậy được đây? Cô chỉ có thể dùng miệng kháng nghị: "Lương Tuấn Đào, anh không thể ép buộc tôi !"

"Không thể là sao? Khế ước đâu quy định anh không được hưởng quyền lợi của một người chồng." Lương Tuấn Đào thành thạo, nhanh chóng lột sạch Lâm Tuyết , cẩn thận kiểm tra mỗi tấc trên cơ thể ngọc ngà xem có dấu vết bị Mạc Sở Hàn xâm phạm hay không.

"Anh đừng cầm thú như vậy có được không?" Lâm Tuyết không nhịn được nữa, cô xấu hổ, lúng túng sỉ nhục cái kẻ đang chăm chăm nhìn vào thân thể mình, có chút đau lòng nói : "Cho dù là vợ chồng, tôi cũng có quyền cự tuyệt anh."

Ngoại trừ vết thương trên miệng cô, Lương Tuấn Đào không phát hiện được thêm dấu vết hoan ái nào trên cơ thể bên dưới mình. Mắt nheo nheo thoáng hiện ra tia sắc bén lạnh lẽo, hắn cúi xuống bao phủ môi cô.

"A!" Một giây đồng hồ sau, Lâm Tuyết đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, cả người run rẩy. Tên cầm thú này, lại cắn rách môi cô rồi!

Hắn mút khóe môi còn chảy máu của Lâm Tuyết vào miệng, dùng mùi vị của mình xóa bỏ triệt để hương vị của gã đàn ông kia, "Tiêu độc" xong, Lương Tuấn Đào chậm rãi hôn cô, dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ bị thương, động tác bắt đầu trở nên dịu dàng.

"Lương Tuấn Đào..." Lâm Tuyết giận dữ, phản kháng không được, cô hung hăng dùng móng tay mình cấu véo hắn, nhưng tên khốn kiếp này da dày thịt béo, hết lần này tới lần khác căn bản không thấy ỉ ôi gì, dù bị cấu chảy máu cũng không thấy hắn nhăn mày.

Hôn cho đã, Lương Tuấn Đào mới đứng dậy buông Lâm Tuyết ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm cho rằng sự trừng phạt đã kết thúc, liền gấp rút bò dậy. Còn chưa kịp trốn khỏi sô pha đã thấy nam nhân cởi xong quần áo đang kéo Lâm Tuyết lên ghế lần nữa.

"Anh ép buộc thì tôi sẽ hận anh!" Cuối cùng Lâm Tuyết cũng hiểu ra, đàn ông đều là động vật nguy hiểm, chọc tới bọn họ, nữ nhân nhất định sẽ chết rất thảm! Cô liều mạng đánh Lương Tuấn Đào để hắn hiểu rằng mình không thích loại cảm giác bị cưỡng ép này.

Nhưng Lương Tuấn Đào đang thú tính đại phát căn bản không nhìn đến cô, hắn đặt Lâm Tuyết ngồi trên người mình!

"A" ! Một loại đau đớn sắc nhọn như đang xé rách chỗ sâu kín nhất bên trong thân thể Lâm Tuyết, sự đau đớn cực lớn trước nay chưa từng trải qua khiến cô bị kích động, Lâm Tuyết mạnh mẽ nhảy bật lên!

"A!" Một tiếng rên đau trầm thống vang lên từ cổ họng Lương Tuấn Đào, hắn ôm lấy Nhị đệ thiếu chút nữa bị bẻ gẫy của mình, đau đớn đến mức thân thể cường tráng không ngừng run rẩy.

Hai người đều bị trọng thương, thiệt hại nghiêm trọng, nhất thời co quắp trên sô pha không thể nhúc nhích.

Đã bao giờ nghe nói có đôi vợ chông nào động phòng tới mức cả hai đều ngã xuống đất không dậy nổi chưa? Đã bao giờ nghe nói có vợ chồng nhà ai động phòng đến mức bị thương chưa? Đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, truyền ra ngoài chẳng phải là xấu hổ muốn chết hay sao?

Lương Tuấn Đào lau lau mồ hôi lạnh rịn ra vì đau đớn trên thái dương, hắn dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc quan sát nữ nhân bên cạnh mình, "Em, em là xử nữ sao?"

Có lầm không đây? Lâm Tuyết đã hai lần liên tiếp bị bỏ rơi , còn cùng Mạc Sở Hàn Trải dây dưa không ngớt, —— thế nhưng cô vẫn giữ được tấm thân xử nữ!

Lương Tuấn Đào căn bản không nuôi hy vọng xa vời rằng Lâm Tuyết có thể cho mình một sự ngạc nhiên vui mừng đến thế, cho nên lần đầu tiên cùng nhau hắn mới để cô ngồi trên mình! Kẻ mới biết mùi đời như Lâm Tuyết đương nhiên chịu không nổi, vì vậy mới đau quá mà nhảy bật lên, Lương Tuấn Đào tự nếm quả đắng, thiếu chút nữa còn hao tổn làm gãy Nhị đệ của mình.

Thái dương Lâm Tuyết rươm rướm mồ hôi, đau đến mức nói không nên lời, cô liên tục hít thở để giảm bớt sự đau đớn từ sâu trong cơ thể.

Thấy dáng vẻ này, Lương Tuấn Đào rất đau lòng, liền kéo Lâm Tuyết qua, an ủi nói: "Đau lắm hả?"

Nói thừa! Lâm Tuyết tức giận gạt hắn sang một bên.

Được a, khí lực còn rất lớn, xem ra so với thương thế của hắn vẫn nhẹ hơn rồi. Lương Tuấn Đào bĩu môi, đứng dậy nhịn đau gọi một cú điện thoại cho Vân Phàm: "Cậu mau qua đây cho tôi!"

Không thể gọi cho Lương Bội Văn được, lần trước bác còn dạy hắn phải đối xử dịu dàng với Lâm Tuyết một chút, lần này lại khiến cả hai cùng bị thương, khẳng định rằng bác sẽ giũa cho Lương Tuấn Đào trận nữa. Cứ gọi Vân Phàm đến cũng hay, tiểu tử kia y thuật tinh xảo lại không ăn nói vớ vẩn, quan trọng nhất, đã làm sát thủ thì miệng rất kín, Vân Phàm sẽ không bà tám đem chuyện xấu hổ của hắn truyền bá ra ngoài.

Khi Vân Phàm gõ cửa, Lâm Tuyết đang tìm kiếm quần áo để có thể giấu đi thân thể mình, quần áo của cô đều bị Lương Tuấn Đào cầm thú xé nát, đâu thể che được thân thể, không có cách nào nữa, Lâm Tuyết đành lên trên giường lấy chăn phủ lên người.

Rất nhanh, Vân Phàm đã đẩy cửa bước vào, hỏi: "Thủ trưởng, có chuyện gì muốn phân phó sao?"

Lương Tuấn Đào bị thương không nhẹ, lo lắng cho vấn đề hạnh phúc sau này của mình nên hắn không dám giấu diếm, liền kể lại đúng sự thật cho Vân Phàm nghe.

Nghe sự kiện động phòng xấu hổ như vậy, ban đầu Vân Phàm thấy kinh ngạc, sau đó lại cười không ngừng.

"Tiểu tử, cười cái gì? Kinh nghiệm của anh đây là chuyện để cậu học tập, đợi sau này khi cậu và vợ mình động phòng, trước đó phải biết rõ, nếu cô ta là xử nữ thì tuyệt đối không để cô ta ở trên!" Lương Tuấn Đào thấm thía nói ra lời "Dạy bảo" của mình.

"Dạ, đa tạ Thủ trưởng đã chỉ dạy." Vân Phàm có thể nhận ra vẻ tiêu sái hiện tại của Lương Tuấn Đào được dùng để che dấu sự xấu hổ bên trong, e rằng khó có thể chịu được nên anh ta cũng không nói gì thêm. Vân Phàm nghiêm túc giúp Lương Tuấn Đào kiểm tra chỗ bị thương, xác định không có gì đáng ngại."Trong vòng một tuần đừng tiến hành sinh hoạt vợ chồng, khi làm nhất định phải chú ý đến tư thế và độ mạnh yếu, nếu không... rất có khả năng sẽ bị gẫy!"

Từ đầu đến cuối, Lâm Tuyết vẫn luôn đắp chăn, tình nguyện buồn chết trong chăn cũng không dám ló đầu ra. Thật là xấu hổ, đoán rằng bị chọc cười chết mất.

Sau khi Vân Phàm rời khỏi, Lương Tuấn Đào vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi mặc áo ngủ tiến về phía giường lớn.

Lâm Tuyết lách mình dịch vào trong, hình như đã ngủ, thấy hơi thở nam tính và thân thể cường tráng của Lương Tuấn Đào xích lại gần mình, cô liền xê dịch vào bên trong, tỏ rõ ý không muốn hắn áp sát mình như vậy.

"Bà xã à!" Tự hiểu mình đuối lý, người nào đó rất khiêm tốn hạ thấp tư thế, "Đừng giận nữa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh. Không phải ... anh cũng đã bị trừng phạt rồi sao?"

"Đáng đời!" Lâm Tuyết rầu rĩ ném ra hai chữ, vẫn không định tiếp nhận thành ý của hắn.

"Anh đáng đời, anh có tội, được chưa?" Lương Tuấn Đào mặt dày lại tiến sát lên, vươn tay muốn mò mẫm vòng eo nhỏ nhắn trong chăn.

"Pằng!" Một tay bắt lấy móng vuốt không không thành thật của hắn, Lâm Tuyết ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, "Biến đi!"

Lão bà đại nhân tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Người nào đó vò đầu bứt tai, nóng ruột không chịu được. vừa chủ động nhận lỗi vừa mềm mỏng dụ dỗ : "Vợ à, đừng nóng giận. Để anh nhận lỗi với em không được sao? Sau này anh xin cam đoan sẽ đối đãi với em thật tốt, không tùy tiện nổi giận nữa."

"Ai thèm!" Lâm Tuyết vẫn tức giận, không để ý gì tới Lương Tuấn Đào.

"Thật sự không thèm à?" Người nào đó như đang đau lòng, lẩm bẩm trong miệng: "Anh cũng biết lỗi rồi... Chủ tịch Mao vĩ đại cũng đã nói, biết sai mà sửa thì vẫn là đồng chí tốt còn gì."

Thật ra, trong lòng Lâm Tuyết không giận nữa rồi nhưng nhất thời đổi sắc mặt không được, cô cứ như vậy bắt bẻ Lương Tuấn Đào.

"Vợ à." Dù bị cự tuyệt bị lạnh nhạt hết lần này đến lần khác, cũng may da mặt người nào đó còn dày hơn so với tường thành, hắn liên tục dựa sát vào. Lần này đã có kinh nghiệm, không động tay đông chân, mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tuyết, nhẹ nhàng cầm lấy. "Em xem, anh mới vi phạm lần đầu, lúc này tha thứ cho lão công đi."

Sau này Lâm Tuyết mới biết vi phạm lần đầu tất có tái phạm, lần đầu tiên dễ dàng tha thứ cho hắn, những lần sau bất kể là tình nguyện không tình nguyện, cô cũng đều bị hắn ăn sạch sẽ. ( nhưng đây là chuyện sau này )

Hiện tại, vất vả lắm mới tóm được cơ hội hạ thấp uy phong của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết đương nhiên sẽ không lãng phí. Mặc hắn cố gắng nói những lời hay, thấy lửa cháy không ngớt, Lâm Tuyết mới hơi hơi nghiêng người, khuôn mặt thanh tú cứng ngắc, tra xét hắn: "Hoàng Y Na đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe được giọng điệu đậm mùi ghen tuông của nữ tử kia, đôi mắt thâm thúy nổi lên ý cười, Lương Tuấn Đào từ phía sau ôm lấy Lâm Tuyết, lại bắt đầu kéo kéo rắm thúi : "Em nhìn mà không đoán ra sao? Là anh cố tình đưa tới trước mặt chọc em nổi giận."

Lời giải thích thẳng thắn như thế dường như khiến Lâm Tuyết chán nản, cô lại đẩy bàn tay to đang mò mẫm trên người mình ra.

"Ai bảo em lén lút hẹn hò với Mạc Sở Hàn , anh cũng muốn cho em nếm thử vị dấm chua xem nó thế nào." Người nào đó nhỏ giọng thì thầm, đại khái là sợ chọc Lâm Tuyết buồn bực lần nữa, giọng điệu cũng không hùng hồn như trước.

Lâm Tuyết không nói gì, cô không biết nên hình dung thế nào về người đàn ông này mới đúng. Một lúc lâu sau, cô hỏi: "Anh còn yêu Hoàng Y Na không?"

"..." Lương Tuấn Đào không cách nào trả lời được. Cái gì mà yêu hay không yêu? Dù sao hiện tại hắn chỉ muốn cô —— bà xã duy nhất của hắn! Đáng tiếc Nhị đệ đang bị thương không thể tác chiến, nếu không hiện tại đã... Hừ hừ!

"Nói chuyện đi." Lâm Tuyết nào biết được nam nhân bên cạnh mình lại bắt đầu thói quen tinh trùng lên não, cô còn tưởng trong lòng hắn đang tự kiểm điểm bản thân.

"Nói gì giờ?" Lương Tuấn Đào dày mặt ôm cô, tà tứ cười nói: "Bà xã à, hiện tại anh chỉ yêu mình em!"

Mục lục
Ngày đăng: 08/12/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục