Gửi bài:

Chương 2

Tôi và cậu ấy vẫn như trước, không có sự liên hệ nào, như thể cuộc trò chuyện chớp nhoáng kia chưa từng diễn ra. Cậu ấy vẫn luôn ít lời và lịch sự làm cho người đối diện có cảm giác hơi xa cách. Còn cách nhìn của tôi về tình yêu khi đó có chút lệch lạc. Tỷ như chuyện bà chị tôi bị đứt tay. Khi ở một mình thì rõ ràng là đứt tay. Vậy mà khi có người yêu bên cạnh thì lại giống như bị đứt cả ngón tay vậy. Tỷ như có lần tôi ngồi ghế đá vô tình nghe đôi tình nhân nọ tâm sự. Cô gái nhõng nhẽo "Con cóc kia lườm em từ nãy đến giờ ". Cậu trai an ủi "Nó ghen tỵ với sắc đẹp của em đấy!". Tôi phụt ngụm nước ra ngoài, quay sang nhìn nạn nhân nhỏ bé dưới chân. Dường như nó cũng bị giật mình, tự ái nhìn đôi tình nhân chửi "Sỉ nhục loài cóc" rồi nghênh ngang bỏ đi. Không thể biểu hiện sến súa nên dù thích cậu ấy lại không biết phải bộc lộ như thế nào, tình cảm chân thành đành giấu ở trong lòng.

Khoảng thời gian sau đó tôi khá bận rộn, vừa phải ôn cấp tốc cho kỳ thi học sinh giỏi, vừa phải chuẩn bị thi lên cấp ba, không còn nhiều tâm trí dành cho cậu ấy. Lại phải nói hồi đó quả thực ngây thơ. Thích một người chỉ đơn giản là thích người ta. Không có biểu hiện gì cũng không mong cầu người ấy đáp lại. Tựa như cậu ấy có chạy đến trước mặt tôi tỏ tình thì tôi cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Tình cảm với cậu ấy cũng vì thế mà không ai hay. Những lúc căng thẳng tôi thường cập nhật tin tức về MU, lật vài trang cuốn sách yêu thích. Ấn tượng nhất là trong một lần đi tìm sách lại may mắn kiếm được một đĩa nhạc cổ điển mà những bản sonata đã được cover chậm lại, âm thanh trong trẻo lồng thêm cả tiếng chim hót, suối chảy. Mỗi lần mở bằng chiếc cassette cũ lại thấy mình như lạc vào rừng sâu, ánh sáng phải đi qua tầng tầng lớp lớp tán lá dày mới lọt xuống được, con suối trong róc rách chảy, chim chóc ríu rít hót, cảm thấy thật tự do.

Tháng ba, áp lực thi cử. Những cơn mưa phùn chưa kịp chấm dứt, đầu ngõ nhà tôi, hoa xoan rụng tím một đoạn đường. Chợt nhớ đến câu thơ nào.

"Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay

Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy"

Khi nắng vừa lên, bầu trời trong sáng nhưng không gian chưa mang theo cái oi nóng của mùa hạ, cũng là lúc tôi chia tay cậu ấy. Thực ra cũng không hẳn là chia tay bởi giữa chúng tôi chưa từng có bắt đầu, chỉ là lớp bồi dưỡng đã kết thúc, không còn cơ hội gặp cậu ấy. Dù trong lòng có chút tiếc nuối nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng nên thổ lộ tình cảm của mình. Trước khi đi thi, thầy chúng tôi muốn có một buổi liên hoan nhỏ để động viên và chia tay nhau mà địa điểm chính là nhà cậu ấy. Sở dĩ như vậy một phần do nhà cậu ấy gần trường, phần kia lớn hơn rất nhiều là do mong muốn của bọn con gái, dĩ nhiên tôi cũng không ngại.

Mẹ cậu ấy rất đảm đang và tâm lý. Khi chúng tôi đến, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Còn có ông nội cậu ấy rất hiền khi nói thường mang theo ý cười. Ông chăm sóc rất nhiều cây cảnh, nuôi hẳn một giàn phong lan đang nở hoa rực rỡ. Từ trên cao những sợi Liêm Hồ Đằng rủ xuống vô cùng lãng mạn. Năm cuối cấp thường có trào lưu viết lưu bút. Hồi đó tôi cũng có một quyển, đã bị bọn bạn trên lớp chiếm dụng gần hết. Mấy con dở hơi còn vô cùng khoái chí, nối nhau viết thành một series truyện dài tập về tôi trong quyển lưu bút ấy. Nội dung muốn ói mà ngôn từ hết sức bẩn bựa. Bọn nó bảo ngoài đời không làm gì được tôi nên đành "giết người trong tưởng tượng".

Khi buổi họp mặt trở thành nơi thầy trò trổ tài ca hát, tôi vứt quyển lưu bút lại để mọi người viết vài dòng kỷ niệm rồi chạy ra ngoài sân, vừa chơi cờ tướng với ông nội cậu ấy vừa vuốt ve mèo trắng. So với ồn ào náo nhiệt thì tôi hợp với người già hơn lại rất được họ yêu mến. Tôi tự thấy mình vừa có thể giống như trẻ nhỏ chơi đùa với họ lại vừa có thể như hai người già ngồi với nhau nghe kể chuyện xưa. Hồi đó tôi mới học chơi cờ tướng, tuy không giỏi nhưng lại hiếu thắng nên khi bị thua không tránh khỏi buồn bực. Còn ông vô cùng vui vẻ, lại cười cười kêu tôi lên lấy tờ báo trên phòng cậu ấy. Theo hướng dẫn của ông, tôi sung sướng vọt đi. Phòng của cậu ấy khá ngăn nắp, kệ sách đã chật cứng, chủ yếu là sách về thiên văn học, lịch sử, một bộ Harry Potter. Trên bàn học để một chồng sách giáo khoa do hết chỗ nhét. Lấy tờ báo trên giường tôi để ý bên cạnh có một quyển sách tiếng anh tựa Great Gatsby. Lúc đó tôi rất lười học tiếng anh nên kết quả thường lẹt đẹt, nhìn vài trang đã thấy chóng mặt. Cảm thấy cậu ấy còn có khả năng như vậy sự ngưỡng mộ liền tăng thêm mấy phần.

Lúc ra về mọi người còn lưu luyến chia tay nhau, thầy không ngừng cổ vũ chúng tôi. Ông nội cậu ấy còn hào hứng vỗ vai tôi "Thi tốt rồi làm cháu dâu ông." Lúc đó tôi và cậu ấy không hẹn mà nhìn nhau, tuy ngoài mặt tôi dửng dưng nhưng trong lồng ngực trái tim điên cuồng đập, trong khoảnh khắc còn nghe nó nhảy theo tiết tấu của DJ Doc "One Two Three Bounce with me, bounce with me.... I need you, I want you, I'll run to you."

Vẫn là không quen làm trung tâm của sự chú ý, tôi cố giải nguy cười hỏi cậu ấy "Lẽ nào cậu còn có anh trai?"

Cậu ấy thờ ơ nói "Có em trai." Sau còn nhấn mạnh "Mới 5 tuổi."

Máu chưa kịp lên não, tôi xua tay, cười nói "Không ngại, không ngại."

Thầy giáo và ông nội cậu ấy được dịp cười sảng khoái, cũng không làm khó tôi nữa. Chỉ có mấy đứa thừa cơ châm chọt rằng tôi trẻ không tha già không thương. Lúc đó chỉ ước đằng sau là vực thẳm, không dấu vết mà biến mất.

Những ngày cuối tháng tư, hoa phượng chớm nở, bầu trời phẳng lặng trong xanh không một gợn mây, tựa như đã có người cầm rẻ lau sạch phấn trắng trên chiếc bảng xanh khổng lồ. Những lúc rảnh tôi thường chạy ra ngoài cánh đồng, ngồi dưới hàng tương tư nhìn mấy chiếc máy bay ngang qua, chờ mặt trời lặn xuống. Ở một góc trang giấy trong quyển lưu bút, cậu ấy đã vững vàng viết "That's the best thing a girl can be in this world, a beautiful little fool." Câu nói không đầu không cuối, lúc đó chỉ nghĩ rằng cậu ấy thật màu mè, cố tình xoáy vào điểm yếu của tôi. Mãi sau này mới biết đó là một câu thoại của nàng Daisy trong Great Gatsby, dịch ra có nghĩa là "Đó là điều tốt đẹp nhất một đứa con gái có thể trở thành trong thế giới này, một đứa ngốc xinh đẹp." Thì ra cậu ấy khéo léo chê tôi vừa ngu, vừa xấu, chân thành khuyên tôi phải trở nên xinh đẹp. Lúc ấy lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Nhưng thời gian qua đi lại nghĩ rằng chẳng qua cậu ấy tiện tay viết vào một câu nói tâm đắc mà thôi.

Mặt trời như một hòn than nóng từ từ lặn xuống phía dưới đường chân trời, không gian nhuốm đỏ màu hoàng hôn. Một vài cánh diều chơi vơi trong gió mang theo ước mơ con trẻ đang cố vươn xa về phía mặt trời. Thỉnh thoảng tôi cũng mơ thấy cậu ấy đứng sau màn Liêm Hồ Đằng lặng lẽ cười, tựa như sự bình lặng của lòng tôi khi ấy, tựa như tình cảm của tôi chưa bao giờ hiện hữu. Hồi đó bọn tôi không có di động, internet chỉ mới phổ biến. Chia tay cũng có thể là không bao giờ gặp lại nữa. Giống như người ấy đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi. Một chiều gọi sang nhà đứa bạn cùng lớp bồi dưỡng, vờ hỏi thăm linh tinh về cậu ấy, nghe được cậu ấy đã đoạt giải cao trong kỳ thi vừa rồi, lại nghe được cậu ấy đã đăng ký vào một trường chuyên trên thành phố. Tình cảm của tôi đành xếp lên con thuyền ký ức nhờ thời gian thả trôi vào quên lãng.

Ngày đăng: 26/04/2016
Người đăng: Thủy Nguyễn Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?