Gửi bài:

Chương 3

Dạo gần đây những cơn mưa chợt đến chợt đi, tuy thất thường nhưng lại dễ khiến người ta hài lòng. Sở dĩ như vậy là vì một vấn đề luôn có nhiều khía cạnh, để đánh giá vấn đề đó tốt hay xấu, tiêu cực hay tích cực còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh và góc nhìn của mỗi người. Ví như khi nhắc đến chiến tranh hầu hết mọi người đều ngao ngán nhưng nếu nhà bạn xưa nay đều buôn vũ khí thì cũng khó có thể nói về quan điểm của bạn. Mà thực ra cũng không cần phải phức tạp như vậy, đơn giản như cơn mưa đêm qua, tuy cũng đến đi vội vàng nhưng lại vô cùng ồn ào và màu mè. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, bất chợt mưa ào ào được mười lăm phút thì đến cả tiếng đồng hồ sấm chớp. Người đi đường gặp phải nàng dĩ nhiên trở tay không kịp, mặc được áo mưa thì cũng đã bị ướt như chuột lột. Thêm nữa, trên đường luôn phải thấp thỏm lo sợ bị sét đánh, mỗi lần nghe tiếng sấm rền là mỗi lần hồn lìa khỏi xác. Thật là một kiểu sống trong đau khổ khiến người ta không khỏi thầm chửi rủa. Nhưng với ai đấy đang trằn trọc khó ngủ, cơn mưa kỳ lạ lại mang đến sự dễ chịu. Cảm giác ngoài kia khổ sở như vậy ít ra mình vẫn còn một mái nhà để về, một tấm chăn để sưởi ấm. Chỉ cần có thể cuộn mình trên chiếc giường ấm áp này thì dù ngoài kia trời đất sụp đổ, quái vật, ngày tận thế mình vẫn có thể mỉm cười. Vì vậy mà từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Buổi sáng, tiếng con bạn thân gào thét ngoài cổng không khác gì tiếng lợn bị chọc tiết. Sau một hồi bịn rịn không nỡ chia tay giấc mơ đêm qua, tôi bật dậy, cấp tốc chuẩn bị đi học trong ánh mắt thiêu đốt của con bạn. Hôm ấy là ngày khai giảng lớp mười. Nói cách khác là ngày chúng tôi chính thức bước chân vào cấp ba.

Ngôi trường bọn tôi sắp theo học có thể nói là tốt nhất huyện lại gần nhà tôi, lẽ ra tôi sẽ rất vui sướng nếu con bạn tôi không bị trượt ban A. Ngày tôi nhận được kết quả cũng là ngày nó điện cho tôi khóc sướt mướt. Sau đó tôi không thể nào vui được nữa. Con bạn tôi vốn dĩ là đứa bị ám ảnh về điểm số. Những năm tháng cấp hai thân phải nó, phần lớn thời gian nghe nó phân tích, quan ngại về điểm số đến nỗi trong giấc mơ cũng hiện lên khuôn mặt lo âu của nó cùng tờ bảng điểm đang cười khinh bỉ. Tuy vậy có lần tôi quay cóp trong giờ kiểm tra Công Nghệ, vì kinh nghiệm hạn chế cuối cùng bị cô bắt được. Cô giáo Công Nghệ của chúng tôi chính là kiểu gừng càng già càng cay, tính tình thất thường hơn cả thời tiết khiến cho người ta không tài nào dự báo được. Cô cho rằng sở dĩ tôi có thể copy được là do đồng bọn bên cạnh bao che, biết mà không tố giác. Vì vậy con bạn tôi bị xử đồng phạm, cả hai đứa bị trừ nửa số điểm. Khi ấy nó không nói lời nào, thản nhiên ngồi làm bài. Tôi cho rằng tình bạn của chúng tôi sẽ chấm dứt tại đây, cả buổi ăn năn nghĩ cách xin lỗi. Cuối cùng nó nhìn tôi mà ôm bụng cười sằng sặc "Tao chưa thấy đứa nào như mày! Cóp xong cũng không thèm gập sách vào, mày chọc cô tức chết!" Lúc đó tôi đã rất cảm động, cảm thấy tình bạn giữa chúng tôi vốn dĩ không thể mang so sánh với điểm số.

Ngôi trường của chúng tôi nằm ở một khu không mấy tấp nập, thậm chí có chút xa xôi, rừng rú. Trường cũng đã thành lập được gần nửa thế kỷ nên rất nhiều cây cối, cây nào cũng to lớn, già nua đứng sừng sững giữa sân trường. Dấu vết của cơn mưa đêm qua vẫn chưa kịp biến mất trên những vòm lá dày. Ánh nắng mặt trời buổi sớm phản chiếu qua những giọt nước còn đọng lại tạo thành hàng triệu mặt trời tý hon lấp lánh trên cao, cả bầu trời xanh lá tựa như đang phát sáng. Thỉnh thoảng những giọt nước lại nặng nề rơi xuống khiến người ta cảm thấy có chút ẩm ướt. Trên sân trường, học sinh đã tụm lại thành các nhóm chuyện trò rôm rả, con bạn tôi cũng đã chạy đi tìm lớp mới. Tôi đành không cam lòng tạm biệt nó, lười biếng đứng trước một vũng nước mưa.

Hồi đó tôi thường thích đứng bên mép vũng nước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình rồi tưởng tượng đó là cánh cổng thông sang thế giới khác, chỉ cần nhảy xuống là có thể đi du lịch miễn phí giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Nghĩ vậy liền nhón một chân chạm vào mặt nước, hình ảnh của tôi ngay lập tức trở nên méo mó. Rồi điều thần kỳ đã xảy ra. Trong vũng nước xuất hiện hình ảnh cậu ấy. Khoảnh khắc ngẩng đầu lên liền thấy cậu ấy đứng ngay trước mặt, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi há hốc không tin vào mắt mình, nghi ngờ cậu ấy vừa từ vũng nước chui lên. Những tia nắng vất vả lắm mới xuyên qua được mấy kẽ lá hẹp để nhảy nhót trên vai cậu ấy. Sân trường huyên náo mà khi ấy tôi chỉ nghe mấy con chim sẻ ríu rít trên cây bàng già. Cậu ấy bị tôi nhìn đến phát sợ liền gượng cười mà chào tôi một cái. Một giọt nước mưa rơi trúng đầu giúp thần kinh của tôi hoạt động trở lại. Tôi gật đầu với cậu ấy rồi vọt đi. Trong đầu, suy nghĩ chạy loạn.

Tôi vẫn không thể nào hiểu được tại sao cậu ấy có mặt tại ngôi trường này. Còn nhớ lần ở nhà cậu ấy, thầy đã vô cùng khen ngợi và khuyến khích cậu ấy thi vào một trường top trên thành phố. Thầy nói với khả năng của cậu ấy, chỉ cần quyết tâm thì hoàn toàn có thể đạt được. Lúc đó cậu ấy cười cười, nói rằng sẽ cố gắng. Thành ra khi nghe được cậu ấy thi vào trường nọ tôi liền tin ngay, cảm thấy vốn dĩ cậu ấy đã phù hợp với những nơi như vậy, vốn dĩ tôi đã không thể bước vào thế giới của cậu ấy.

Nhưng qua sự việc hiện tại thì rất có thể tôi đã nhầm lẫn, có lẽ cậu ấy cũng không giỏi như tôi tưởng tượng. Thực ra trượt trường kia mà vẫn có thể vào ban A của trường này thì cũng không tồi. Chỉ là ngôi trường này nổi tiếng nghiêm khắc, không nhiều hoạt động lại cách rất xa nhà cậu ấy. Thầm nghĩ đời người thật không nói trước được điều gì, lẽ ra phải đang bay lượn trên kia mà cậu ấy lại bị trượt chân rơi xuống nơi hoang vu hẻo lánh này. Nghĩ đến Tôn Ngộ Không cũng từng bị đè dưới núi năm trăm năm trong lòng không tránh khỏi cảm thán liền thở dài một cái.

Một cơn gió tinh nghịch ghé qua khiến cho đám lá trên cao lay động, những giọt nước còn vướng lại từ đêm qua như trái chín đua nhau rụng xuống, rơi lộp độp lên một nhóm nữ sinh đang hăng say buôn chuyện. Ở khu vực bảng tin, đám đông học sinh đang dần tản ra trở về vị trí lớp mình. Tôi buồn chán ngồi trên bồn Trạng nguyên cuối lớp, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Cảm xúc của tôi sau khi gặp lại cậu ấy cũng không rõ là vui hay buồn. Giống như khi bạn vừa hạ quyết tâm giảm cân thì nhà bạn trúng xổ số, cả nhà đi ăn hàng, trên bàn đồ ăn đang năn nỉ bạn cứu giúp chúng khỏi nanh vuốt của thằng em trai. Bạn thầm tính toán lượng calo mỗi món, khóc ròng nhìn thằng em bạo hành đồ ăn, đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng đành vì nghĩa diệt thân, cứu hết chúng nó. Khi đó tôi hoàn toàn tự tin rằng mình có thể quên được người ấy. Bởi vì cậu ấy chỉ vội vàng bước qua cuộc đời tôi, bởi vì tình cảm dành cho cậu ấy chỉ là chút rung động con trẻ nên tin tưởng sẽ dễ dàng quên được, chỉ cần thời gian trôi đi, chỉ cần cậu ấy không xuất hiện. Cuối cùng tuy thời gian không xảy ra sự cố gì nhưng cậu ấy lại bất ngờ đăng nhập vào cuộc sống của tôi. Không những thế sau này sẽ ngày ngày lượn lờ trước mắt tôi, trực tiếp đi vào trái tim tôi mà không thèm hỏi han. Lúc ấy tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể quên được cậu ấy nữa.

Ngày đăng: 28/07/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?