Gửi bài:

Chương 4

Có một dạo tôi nghe nhiều về sự sụp đổ của Yahoo!360. Đến bây giờ quả thực Yahoo đã có một câu chuyện buồn nhưng vào khoảng thời gian đó, khi mà internet bắt đầu bùng nổ tại Việt nam cũng chính là thời kỳ hoàng kim của Yahoo. Hồi đó đến cả con nít cũng có nick Yahoo. Thuật ngữ "chát chít" cũng bắt nguồn trong thời gian ấy. Vậy nhưng tôi giống như một chú gấu đã ngủ đông qua thời kỳ công nghệ rực rỡ đó. Đến khi tỉnh dậy, bắt đầu tiếp cận mạng xã hội thì Yahoo!360 đã bị thầy u nó bỏ rơi. Dân tình nháo nhác, uất hận, buồn tiếc đủ mọi cung bậc cảm xúc. Gì chứ, đứa con tinh thần bạn nuôi hàng năm giời, ăn với nó, ngủ cùng nó, đến cả đi vệ sinh cũng nghĩ về nó vậy mà đột nhiên nó bị khai tử vì lý do chả liên quan, thử hỏi sao không lồng lộn lên được. Vậy là hầu hết chút giận bằng cách quay lưng với các sản phẩm khác của Yahoo. Có lẽ Yahoo đã có một quyết định sai lầm khiến sau này họ trượt dài trong nuối tiếc. Nhưng ít nhất vào thời điểm đó, họ vẫn còn rất yêu đời. Để vớt vát lượng người dùng khổng lồ tại Việt Nam, Yahoo cho ra mắt Yahoo! Plus thay thế cho Yahoo! 360 trước đó. Nhưng niềm tin một khi bị mất chẳng khác nào cốc nước đã hất đi không thể lấy lại được, dù được đầu tư nhưng Yahoo! Plus vẫn giống như một hòn đảo vắng người. Thực ra tôi cũng là một cư dân trên hòn đảo ấy. Nhưng chớ hiểu lầm rằng tôi có thâm tình gì với Yahoo, chỉ là tiện đâu ở đó, so với việc phân tích, đánh giá mạng nào tốt thì tôi chính là lười suy nghĩ. Điều tôi không ngờ đến là cậu ấy cũng sử dụng mạng này. Càng không ngờ hơn nữa nó lại chính là sợi dây kết nối giữa tôi và cậu ấy trong suốt những năm tháng trung học.

Lúc đó tôi đang học lớp Mười, bắt đầu có ý thức về bản thân nên suy nghĩ vô cùng phức tạp. Tỷ như có lần tôi băn khoăn về việc mười bảy tuổi đã được coi là người lớn hay chưa. Thực ra mười tám tuổi mới có thể là người lớn nhưng mười bảy tuổi cũng đâu thể coi là còn nhỏ. Mà nói thế cũng không chính xác vì mười bảy chưa phải mười tám nên cũng không thể coi là lớn được nhưng mười bảy tuổi người ta cũng không còn là trẻ con nữa rồi. Nhưng cũng không thể coi là người lớn được... Và tôi cứ mãi quanh quẩn trong mê cung những suy nghĩ đó. Sau này tôi có đọc lại blog của mình, phát hiện ra những suy nghĩ phi thường rắc rối ấy đều được ghi lại. Lúc ấy có cảm giác là đứa hâm dở nào viết chứ không phải mình.

Trong blog có hẳn một bài văn tả thực về tên bạn cùng bàn với tôi, đọc lại mà còn thấy tội nghiệp cho hắn. Còn nhớ chung bàn với tôi năm đó là một tên mồm mép tép nhảy, da mặt dày hiếm có lại rất thích lấy tôi làm trò đùa nhưng quả thực tôi không nghĩ mình từng thù hắn đến thế. Hồi đó tính tình tôi có chút ẩm ương, tuổi không cao nhưng sĩ diện có thừa, thiệt gì thì thiệt chứ nhất định không chịu thiệt câu nào. Vậy mà gặp hắn liền tắt điện, bức bối trong lòng tích tụ ngày càng dày. Nhớ một lần tôi chép bài không kịp ngó sang vở hắn, phải nói hắn viết tiếng Việt mà chẳng khác gì viết tiếng Thái, thật khiến người dịch đau đầu. Tôi nhìn ngang, nhìn dọc, góc ba mươi, bốn lăm độ đều thử qua mà không phát hiện từ nào trong từ điển, thế mà hắn lại quay sang tôi giận dỗi nói:

"Thanh cứ nhìn như vậy làm sao tớ viết được?"

Tôi cảm thấy hắn thật nhỏ mọn liền cãi "Cũng không phải nhìn cậu, liên quan gì đến việc cậu viết được hay không?"

Hắn ngay lập tức trưng ra bộ dạng hết sức nghiêm túc, giải thích "Này nhé, cậu tưởng tượng tớ đang ăn cái bánh mỳ mà cậu nhìn cứ chằm chằm vào nó thì làm sao tớ ăn được nữa."

Tôi nhìn hắn mà dở khóc dở cười. Lần khác hắn tâm sự với tôi:

"Sau này tớ sẽ tranh giải NBA."

Vì đã quá quen với những phút tăng động của hắn, tôi chỉ lạnh nhạt đáp "Ờ!"

Hắn tổn thương sâu sắc, quay sang tôi khẳng định "Không tin ư? Tớ là đệ tử của Michael Jordan đấy!"

"Tớ biết." Tôi vẫn hờ hững.

Hắn vô cùng ngạc nhiên, như thể việc hắn là đệ tử của Michael Jordan ngay đến hắn cũng vừa mới biết thì làm sao tôi lại biết được.

Thờ ơ nhìn vào mắt hắn, tôi buồn chán giải thích "Bởi vì tớ là sư phụ của Michael Jordan."

Tưởng chuyện chấm dứt ở đó vậy mà sau này mỗi lần hắn đi cùng đám bạn, hễ nhìn thấy tôi là y rằng hắn sẽ gào lên "Sư phụ của Michael Jordan kìa bọn mày!" Sự thật là da mặt tôi không dày bằng hắn nên không tránh khỏi cảm giác muốn nhảy lầu. Còn hắn cứ như vậy mà nhìn tôi cười đắc ý.
Vậy nhưng cũng có lần tôi bắt nạt được hắn. Đó là khi thầy Chủ nhiệm quyết định thay đổi sơ đồ lớp, thầy cho rằng bọn tôi đã quen nhau quá rồi, thầy giảng bài mà như chơi trò đếm đến ba quay lại. Lúc thầy viết bảng ở dưới lớp giống như đang xem trực tiếp Ngoại hạng Anh vậy, nhưng khi quay xuống thầy chỉ thấy cả lớp im lặng chăm chú nhìn mình, đến cả một động tác thừa cũng không có. Thầy khổ tâm mãi mà không nghĩ ra biện pháp nào đành tạm thời đổi chỗ trước rồi tính sau. Khi đó lớp tôi có một bạn nữ rất bá đạo, giọng nói được cô Văn miêu tả như tiếng hai cái vung nồi úp vào nhau lại thuộc tuýp người ưa hành động khiến cho con trai lớp tôi lần lượt trở thành nạn nhân trong phim kinh dị. Tên cùng bàn bình thường trêu đùa, bắt nạt tôi nhưng với các bạn gái khác lại rất galant, hòa nhã. Đặc biệt lúc gặp bạn nữ kia thì không dám phát ra tiếng động. Khi nghe được tin chuyển chỗ, việc đầu tiên hắn làm là lấy máy tính ra bấm xác suất phải ngồi cạnh bạn nữ ấy. Hắn căng thẳng tính toán cả buổi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng là hắn tính ra được xác suất ấy vô cùng nhỏ, chỉ 0,25%. Ấy thế mà hắn phải ngồi cạnh bạn nữ ấy thật. Biểu cảm của hắn lúc đó không bút nào có thể tả xiết, phân vân như thể còn chưa tin đó là sự thực. Tôi ngay lập tức úp mặt xuống bàn cố nhịn cười. Nhưng đến lúc hắn thu xếp đồ đạc xong xuôi, tiu nghỉu bỏ đi thì tôi không nhịn được nữa, ôm bụng cười đến mức đập bàn đập ghế.

Thực ra cũng có những lúc hắn rất ngây thơ. Như việc hắn chờ điện thoại của tôi vào ngày cá tháng tư chỉ vì tôi nói sẽ gọi cho hắn. Như việc hắn vui sướng ra mặt khi tôi bảo chưa thấy ai đẹp trai như hắn. Nhìn biểu cảm trẻ con của hắn quả thực không nỡ nói nốt vế sau. Bỏ qua những chuyện khó xử thì hắn với tôi cũng có nhiều kỷ niệm tốt đẹp. Thỉnh thoảng về thăm trường, nhìn lại lớp cũ cũng sẽ nhớ đến hắn. Hy vọng hắn không cho rằng tôi đã cố tình làm hắn tổn thương.

Ngày đăng: 28/07/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?