Gửi bài:

Chương 10

Nhìn Hà Chi Châu nhả khói, Thẩm Hi đột nhiên lại muốn ăn kem. Anh hút một điếu thuốc, cô ăn một que kem, như vậy mới công bằng.

Đạp xe qua một cửa hàng bán đồ ngọt, Thẩm Hi nhảy xuống xe, chạy vào mua một que kem hai màu giòn tan, sau đó đi ra, hết sức hài lòng mà liếm láp. Hà Chi Châu không đủ dũng khí nhìn cảnh tượng này, khẽ cau mày: "Cô có thể đừng liếm nó như vậy được không?"

Thẩm Hi lại chuyển qua há to mồm ra cắn.

Hà Chi Châu vẫn trưng ra vẻ mặt không thể chịu nổi: "Không được."

Thẩm Hi lại thử. . . . . . gặm một miếng.

Hà Chi Châu trực tiếp quay ngoắt mặt sang chỗ khác.

". . . . . . Vậy anh dạy tôi ăn như thế nào đi." Thẩm Hi cũng hơi bực mình, ăn kem thôi mà cũng ý kiến ý cò. Cô còn chưa trách anh hút thuốc sẽ ảnh hưởng xấu đến phổi của cô đấy.

Hà Chi Châu nói thẳng: "Tôi chưa ăn kem bao giờ."

Rõ là. . . . . .

Trên đường có vài người đi ngang qua, ai cũng ngoái đầu nhìn lại mấy lần. Thẩm Hi đại khái cũng biết trong đầu những người đi đường không hiểu chuyện kia đang suy nghĩ cái gì. . . . . . Cô xoay người, đưa lưng về phía những ánh mắt tò mò đang phóng tới, tiếp tục vui vẻ ăn kem.

Thẩm Hi ăn cũng rất nhanh, ăn xong thấy bụng có hơi lạnh. Cô ngồi lại lên yên sau xe đạp, chờ Hà Chi Châu xuất phát. Hà Chi Châu quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt khó chịu, hừ lạnh nói: "Cô lau miệng sạch sẽ giùm tôi đi."

Thẩm Hi lấy một tờ giấy in hoa thơm phức từ trong túi ra, cẩn thận lau khóe miệng một lượt, lúc lau còn nhấc ngón tay út lên vô cùng thục nữ. Hà Chi Châu nhìn thấy, uất nghẹn đá xuống bàn đạp, cả xe chấn động làm Thẩm Hi suýt chút nữa rơi ra khỏi xe.

Thẩm Hi tất nhiên là không hiểu Hà Chi Châu đang nổi điên cái gì, một đường về trường chỉ duy trì im lặng. Bởi vì không muốn để cho những người khác nhìn ra điều gì bất thường, khi vừa tới nơi, hai người nhanh chóng tách ra mỗi người một ngả. Cô lo Hà Chi Châu sẽ quên buổi thi thử cấp bốn nên trước khi đi phải nhắc đi nhắc lại anh rất nhiều lần.

Hà Chi Châu không nhịn được chạy về thật nhanh.

Để chuẩn bị cho cuộc thi CET sẽ diễn ra vào tháng sáu tới, Học Viện Sư phạm tiến hành tổ chức trước một kỳ thi thử. Thi thử tuy không phải điểm thật, nhưng số điểm đạt được cũng vẫn ảnh hưởng đến thành tích cá nhân. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thẩm Hi phải nài nỉ Hà Chi Châu đi thi cho bằng được.

Hà Chi Châu vào tài khoản sinh viên của Thẩm Hi để xem xét thành tích hiện giờ của cô, lúc nhìn thấy điểm trung bình tích lũy thì khóe miệng khẽ giật giật.

Ha ha, thành tích này thật quá "đáng yêu" đi.

Trong phòng ký túc xá của Thẩm Hi, người có thành tích tốt nhất là Trần Hàn, nhưng cũng chỉ hơn những người còn lại một chút thôi, nếu không thì lần này Trần Hàn đã thi cấp sáu chứ không phải cấp bốn rồi.

Hà Chi Châu trở về phòng, thấy Đậu Đậu đang vùi đầu chăm chú chép "phao", cái bút múa may không ngừng, một mảnh giấy trắng lớn chừng bàn tay viết chi chít các từ mới cấp bốn.

Trần Hàn cũng đang lẩm nhẩm học thuộc lòng từ đơn, chỉ có Hạ Duy Diệp là đang tỉ mẩn ngồi trang điểm. Hạ Duy Diệp vừa kẻ lông mày, vừa liếc qua Trần Hàn nói: "Hàn à, chúng ta người ngồi trước người ngồi sau, mình trông cậy hết vào cậu đấy."

Đậu Đậu toét miệng ra cười, vô cùng chân chó: "Nữ vương Trần Hàn, lúc đó cậu ném cho mình một phần đáp án được không?"

Trần Hàn có chút không vui: "Thời gian của mình không còn nhiều đâu."

Đậu Đậu xị mặt, không nói gì nữa, quay lại tiếp tục chăm chút cho tờ phao nhỏ. Cầu người không bằng dựa vào chính mình.

Hạ Duy Diệp muốn thay quần áo, chỉ tiện tay kéo rèm cửa sổ vào, trực tiếp cởi áo. . . . . . Động tác quá nhanh, Hà Chi Châu ứng phó không kịp. Anh lập tức đứng bật dậy, bước nhanh vào phòng vệ sinh, đợi đến khi Hạ Duy Diệp thay quần áo xong mới đi ra ngoài.

Hạ Duy Diệp mặc một cái váy ngắn màu vàng nhạt, tóc buộc gọn bằng một sợi dây có hình hoa nhỏ. Cô nàng nói với Trần Hàn: "Buổi tối mình muốn hẹn Hà Chi Châu cùng nhau đi ăn cơm."

Trần Hàn hào hứng thúc giục: "Tốt tốt tốt, mình thật sự cảm thấy Hà Chi Châu sẽ thích kiểu con gái giống như cậu vậy đó."

Hạ Duy Diệp vui mừng, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Làm sao cậu biết vậy?"

"Không phải là con trai thì sẽ đều thích những người như cậu sao?" Trần Hàn hỏi ngược lại, trong lời nói vừa mang theo nịnh nọt nhưng cũng có ý chế nhạo.

Cô gái Hạ Duy Diệp này bị người ta lợi dụng rồi. Hà Chi Châu bóp bóp thái dương, tâm tình có chút phiền muộn: Trong mắt những người này, anh là người ưa thích mấy cô giống bình hoa như vậy hay sao?

Hà Chi Châu kéo ngăn bàn ra, tìm được cây bút, nhìn thời gian một chút, trực tiếp rời khỏi phòng đi đến nơi tổ chức thi thử. Mới đi được vài bước, Đậu Đậu đã đuổi kịp kéo tay anh lại, muốn cùng anh đi tới chỗ thi.

Hà Chi Châu lặng lẽ gạt tay Đậu Đậu ra.

Đậu Đậu vốn đơn thuần, chả nghĩ gì nhiều, lại hăm hở khoác vào tay anh.

Hà Chi Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể bước nhanh hơn.

——

Hai giờ chiều, kỳ thi thử cấp bốn và cấp sáu chính thức bắt đầu. Chỗ ngồi của Thẩm Hi ở ngay bàn đầu, khi Hà Chi Châu ngồi xuống, một nam sinh ở bên cạnh lao sang lấy lòng: "Thẩm Hi, đợi lát nữa mình sẽ đưa đáp án cho cậu chép, mình học Anh ngữ rất tốt đó."

Ồ, Hà Chi Châu quay mặt sang, vẻ mặt nhàn nhạt từ chối ý tốt của nam sinh kia: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Cơ hội lấy lòng của nam sinh vấp phải khó khăn, đành ngượng ngùng cười cười.

Sau khi giáo sư phát giấy kiểm tra, từ bài nghe cho đến bài đọc, Hà Chi Châu làm một mạch không có bất kỳ trở ngại gì. Nhất là khi lựa chọn chủ đề, vì thao tác của anh quá nhanh, giáo sư chấm điểm cho rằng "cô" đang khẩn trương, cố ý đi tới nhắc nhở: "Bạn học nữ này, đây chỉ là thi thử thôi mà, em không cần phải nghiêm túc thế đâu."

Hà Chi Châu: ". . . . . ."

Hà Chi Châu làm xong toàn bộ bài thi rất nhanh, nghĩ qua nghĩ lại, hết sức có lương tâm cố tình đánh dấu mấy câu sai đáp án, sau đó thay đổi dấu tích của vài chỗ.

Hà Chi Châu bước ra khỏi phòng thi trước thời gian quy định hơn một tiếng. Trước khi đi còn thuận tay ném xuống trước mặt Đậu Đậu một cục giấy nhỏ bị vo tròn. Đậu Đậu đầu tiên là thấy khiếp sợ, sau đó thì cẩn thận dè chừng len lén mở giấy ra, là đáp án của phần chọn đề tài.

Đậu Đậu cực kỳ do dự, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì quyết định không cần nhìn đáp án nữa!

Lần trước kiểm tra Anh ngữ, kết quả của A Hi còn không tốt bằng mình, hừ hừ ~~

Hà Chi Châu đi thẳng từ phòng thi tới thư viện, ngồi ở đó viết luận văn về đề tài "Thông tin liên lạc không dây kỹ thuật số". Đây là đề tài nghiên cứu mà anh đã bắt đầu thực hiện khi còn học ở bên Mĩ, bài luận văn này sẽ được đăng trên tờ báo "Khoa học kỹ thuật Trung Quốc". Nhưng tất cả các số liệu cùng thông tin đã được chỉnh sửa, sắp xếp lại đều nằm hết trong máy tính ở ký túc xá.

Anh gọi điện thoại cho Thẩm Hi để nói chuyện này.

Thời điểm Thẩm Hi nhận được điện thoại của Hà Chi Châu thì cô đang ngồi trong phòng ký túc xá lên mạng vào Taobao mua hàng. Mất cả nửa ngày xem xét các topic bán đồ nữ, Thẩm Hi mới nhìn lại thân hình cao một mét tám hiện giờ của mình, đành ngậm ngùi chuyển sang xem trang phục dành cho nam. Sau đó cũng đặt vài đơn hàng, mua mấy bộ quần áo nam có nhãn hiệu tương đối nổi tiếng, cái gì mà Yuppie wind, rồi phong cách Châu Âu – Anh Mĩ gì đó.

Thẩm Hi hỏi Hà Chi Châu: "Có cần tôi mang máy tính đến cho anh không?"

Hà Chi Châu từ chối, bắt đầu hướng dẫn từng bước cho cô: "Không cần, bây giờ cô mở ổ F ra, tìm file "FCT" ở trong đó. . . . . ."

Thẩm Hi làm theo lời Hà Chi Châu nói, nén hết tài liệu vào một file, sau đó online rồi share cho anh. Nhận được thứ mình cần, Hà Chi Châu hài lòng nói với cô: "Tốt."

Một lát sau, đột nhiên anh lên tiếng hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

Thẩm Hi hào hứng kể cho Hà Chi Châu nghe chuyện cô đặt mua hàng trên Taobao, còn gửi cả hình mấy bộ quần áo đã đặt cho anh xem, giọng điệu có chút đắc ý: "Xem có đẹp không này?"

Hà Chi Châu nhanh chóng phun ra một câu ——"Cô đừng có mặc linh tinh."

Thẩm Hi tắt điện thoại, không để ý tới anh nữa. Một lát sau, cô chợt nhận được một tin nhắn mới, là Hạ Duy Diệp gửi tới. Thẩm Hi coi như không thấy.

Tới giờ ăn cơm, Thẩm Hi thong thả đi tới nhà ăn dùng bữa. Thời tiết đúng là càng ngày càng nóng, có không ít nam sinh trong ký túc xá chỉ mặc mỗi quần, để trần nửa thân trên khoác vai bá cổ nhau đi lại trên hành lang.

Quả là anh em, bạn bè tốt, ngưỡng mộ nha. Thẩm Hi ngâm nga một bài hát bước xuống lầu, đi ngang qua sân thể dục để tới nhà ăn. Lúc này, trên sân có mấy người cùng chơi bóng rổ, đang vui vẻ lượn qua thì một vị nam sinh nhìn lạ hoắc ngoắc ngoắc tay với cô, sau đó đột nhiên ném cho cô quả bóng: "Hà thần, đến đây ném một quả đi."

Thẩm Hi ôm bóng, đứng im không nhúc nhích.

Nam sinh mặc bộ quần áo chơi bóng in hình số 9 nhìn cô vẫy tay liên hồi: "Cậu tấn công đó."

Thẩm Hi nhìn vị trí cột bóng rổ một chút, nghĩ có lẽ chạy ba bước ném bóng cũng không khó lắm, vậy thì cứ làm một quả đi. Cô tiêu sái đập quả bóng xuống đất hai lần, bắt đầu!

Chạy ba bước ném bóng, một, hai, ba. . . . . . Thẩm Hi đếm bước chân của mình, sau đó dừng ở trước cột bóng rổ nhẹ nhàng ném quả bóng lên, động tác uyển chuyển giống như đang khiêu vũ.

Quả bóng rổ quay vòng quanh khung một vòng rồi thuận lợi rơi xuống giữa rổ.

Oh yeah! Vào rổ rồi! Thẩm Hi hưng phấn nhảy cẫng lên, sau đó xoay người hớn hở nhìn nam sinh số 9 giơ tay ăn mừng thắng lợi: "Give me five!"

"Give me five. . . . . ." Nam sinh số 9 vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ mãnh liệt, yếu ớt đưa tay ra, ăn mừng "Hà thần" vừa mới ném "tú cầu".

Thẩm Hi rời khỏi sân bóng rổ chạy về phía nhà ăn, nhưng nam sinh số 9 vẫn còn đang choáng váng không thoát ra được hình ảnh diễn ra khi nãy: Cách mà nam thần Hà Chi Châu chạy ba bước ném bóng, trước tiên đếm ba cái, sau đó "dịu dàng" ném quả bóng lên, bước thứ ba không đi bộ mà chân trái còn "kiêu ngạo" hất ra phía sau. . . . . . Động tác vô cùng tuyệt đẹp.

Không, làm sao có thể? ! Mình nhất định là nhìn lầm rồi.

——

Sau khi ăn xong, Thẩm Hi ôm một trái dưa hấu trở về phòng 921. Vừa mới tới lầu dưới đã nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Hạ Duy Diệp đứng đợi ở đó.

Hạ Duy Diệp mỉm cười bước tới: "Hi, Chi Châu."

Thẩm Hi: "Hi. . . . . ."

Hạ Duy Diệp đứng bất động, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Thẩm Hi thương lượng: "Có thể nhường đường cho tôi không?"

Khuôn mặt Hạ Duy Diệp ửng đỏ: "Em đặc biệt tới đây tìm anh, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

Thẩm Hi lộ ra vẻ khó xử, lý do cô nghĩ ra được là: "Nhưng tôi muốn về phòng ăn dưa hấu."

Hạ Duy Diệp: ". . . . . ."

"Hẹn gặp lại." Thẩm Hi nhân lúc Hạ Duy Diệp còn đứng hình không nói được câu nào, lấy tốc độ nhanh nhất, ôm chặt quả dưa một hơi chạy thẳng vào ký túc xá.

Hạ Duy Diệp nhìn bóng dáng nam thần biến mất, đột nhiên cảm thấy Hà Chi Châu thực ra rất đáng yêu. Quả nhiên người đàn ông mà cô thích đặc biệt hơn hẳn những người khác. Anh có sự lý trí cùng thành thục nhưng không ngờ lại có những lúc hành động trẻ con như thế này. . . . . .

Cô chợt nhớ tới câu nói đọc trong một cuốn sách nào đó: Trong bất kỳ người đàn ông nào cũng có một linh hồn trẻ thơ, vĩnh viễn không trưởng thành.

"Bạn học Hà chưa trưởng thành" ôm dưa hấu một đường trở lại phòng, nhiệt tình gọi Hầu Tử và Tráng Hán bổ dưa hấu ra cùng ăn. Cô thấy Lâm Dục Đường không có ở đây, liền hỏi Hầu Tử: "Lão Tam của chúng ta đâu rồi?"

Hầu Tử nhún vai một cái: "Chắc là đi tìm Thẩm mỹ nhân thôi."

Tráng Hán ghé đầu vào nói: "Tôi cảm thấy gần đây lão Tam với Hi Hi hình như không ổn lắm."

Thẩm Hi cười hỏi: "Nói bậy, làm sao cậu biết được?"

"Cái này mà còn cần phải nghĩ sao, lúc trước ngày nào Hi Hi cũng tới đây mấy lần. Vậy mà hai ngày nay lại chả thấy bóng dáng đâu, còn tâm trạng của lão Tam hai ngày này nữa chứ, vô cùng buồn bực nha."

"Mẹ nó!" Hầu Tử đột nhiên mắng một câu, "Lẽ nào Thẩm mỹ nhân đã biết chuyện kia rồi?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện nào?"

Thẩm Hi với Tráng Hán cùng đồng thanh hỏi lại.

Ngày đăng: 24/10/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?