Gửi bài:

Chương 5

Lúc Hà Chi Châu vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh lại hoàn toàn đã cảm thấy bốn phía thật ồn ào, mặt khác anh cảm thấy bản thân đặc biệt không thoải mái, giống như đang bị người nào đó ôm lấy, cơ thể bị vặn vẹo thành hình vòng cung, lồng ngực còn bị thứ gì đó đè lên, hô hấp cũng không thông, sau đó anh lại nghe thấy giọng của Hầu Tử, Lâm Dục Đường, còn có cả Tráng Hán nữa.

"Nếu không thì thử hô hấp nhân tạo xem?" Giọng này chính là của Tráng Hán.

Hầu Tử không dám nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Nếu như lão Tam không dám thì cứ để mình."

Không được!

Hà Chi Châu dựa vào ý niệm này mà mãnh liệt mở mắt, khi mở mắt ra, anh liền đối mặt với đôi mắt của Lâm Dục Đường. . . . . .

Thật ra thì anh cảm thấy trong mấy người bạn cùng phòng này thì giao tình của mình và Lâm Dục Đường là nông nhất. Tính cách của anh và cậu ta đều lạnh lùng, chỉ những lúc thảo luận về bài giảng thì mới có vấn đề chung để nói.

Đây không phải là quân tử chi giao nhạt như nước mà người ta thường nói hay sao.

Nhưng anh thật không ngờ, Lâm Dục Đường lại quan tâm đến mình như vậy! Chẳng lẽ cái này gọi là thâm tàng bất lộ, một người bạn điển hình. . . . . . Hà Chi Châu tự đặt giả thuyết ra mà suy ngẫm, giải thích cho cảm giác quái dị sau khi tỉnh lại của mình. Nhưng loại lý do sứt sẹo này cũng không thể khiến anh quên được sự khác lạ đó.

Ngoài ra, trong lòng anh còn sinh ra một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.

Tình huống bất ngờ khiến cho Hà Chi Châu không biết phản ứng như thế nào, nhưng việc đầu tiên anh làm rất dứt khoát chính là đẩy Lâm Dục Đường ra —— Một đấng mày râu như anh lại bị một người con trai khác ôm trong ngực thì còn ra thể thống gì chứ!

Tuy nhiên một giây kế tiếp, anh lại bị Lâm Dục Đường ôm vào trong ngực! Lâm Dục Đường còn sờ sờ trán của anh, tuy mệt mỏi nhưng lại dịu dàng nhìn anh mà nói: "Thật xin lỗi. . . . . ."

Gì chứ!

Hạ Chi Châu đề phòng nhìn Lâm Dục Đường, cậu ta còn nhẹ nhàng vuốt tóc của anh nữa chứ, hành động này vô cùng không thích hợp. Anh lạnh lùng nhìn về phía Hầu Tử và Tráng Hán đang đứng cách đó không xa.

Tráng Hán mở miệng nói với Lâm Dục Đường: "Lão Tam, chắc Hi Hi nhà cậu đang giận dỗi đấy, nếu người ta đã tỉnh rồi thì nhanh chóng mà vỗ về an ủi đi."

Hi Hi? Thẩm Hi? Hà Chi Châu có chút hoài nghi, không biết có phải là anh đang đang nằm mơ hay không.

Hầu Tử lúc này cũng lên tiếng: "Thôi được rồi, tôi muốn đi xem lão đại một chút ." Nói xong, Hầu Tử còn quay sang anh cười tươi rói: "Thẩm mỹ nhân, có muốn ăn gì không?"

Hầu Tử đang nói chuyện với anh sao? Hà Chi Châu liền cau mày không nói lời nào, vì còn đang bận suy tư một vấn đề, rốt cuộc là mình bị điên hay bọn họ điên? Trong lòng tựa như xuất hiện một hố sâu mà miệng hố càng lúc càng rộng, cảm giác bất an mãnh liệt lúc đầu giờ lại biến thành tuyệt vọng và sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi chưa từng có từ lúc nhỏ đến giờ vào thời khắc này chuẩn bị bộc phát.

"Bây giờ là mấy giờ?"

Hà Chi Châu mở miệng hỏi, rốt cuộc anh cũng đã nói chuyện rồi. Nhưng nghe giọng nói này của mình lại khiến cho anh phát điên! Ai có thể nói cho anh biết, tại sao giọng nói của anh lại giống hệt giọng của Thẩm Hi như vậy chứ? !

Chẳng lẽ anh vẫn còn chưa tỉnh lại?

——

Thẩm Hi đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy trần nhà có chút xa lạ, cô nhớ ngày hôm qua đã bị rơi xuống biển rồi mà, tuy không tính là vịt lên cạn nhưng khi vào ở trong nước vẫn có thể vùng vẫy một lúc, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hình như là Hà Chi Châu đã nhảy xuống cứu cô. . . . . .

Thẩm Hi ở trên giường lật người, toàn thân không hề cảm thấy khó chịu chút nào cho dù đã ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, không chỉ cảm thấy cực kỳ có tinh thần mà ngay cả đầu óc cũng rất tỉnh táo.

Cảm giác thật là đặc biệt, toàn thân từ trên xuống dưới như chưa dùng hết sức lực vậy.

Cô ở trên giường rầm rì hát một bài khi thức dậy, sau đó luyện một chút vũ điệu. Trước tiên cô hít sâu rồi lại thở ra, rồi đưa tay giơ lên cao, đồng thời nâng hai chân lên, mở rộng đầu gối, cho máu huyết được lưu thông. . . . . .

Nhưng mà?

Sao cô lại cảm giác chân của mình dài hơn rất nhiều, lại còn lớn hơn trước nữa. . . . . .

Mắt mờ sao? Lúc Thẩm Hi ở trên giường lăn một vòng thì cửa bị đẩy ra, Trương Nhiên cầm một cốc nước cười híp mắt đi tới: "Anh đã tỉnh rồi sao? Muốn uống chút nước không?"

Hôm nay Trương Nhiên đặc biệt xinh đẹp, giọng nói cũng trong hơn trước nhiều.

Thẩm Hi lấy tay nâng cằm lên rồi lắc đầu. Cô lại nghĩ, tối hôm qua dầu gì cô cũng bị rơi xuống biển, tại sao Lâm Dục Đường lại không ở bên cạnh cô chứ? Đối với sự thật khi tỉnh lại không nhìn thấy Lâm Dục Đường này Thẩm Hi cảm thấy vô cùng tức giận, cô nhìn sang Trương Nhiên, khẩn cầu cô ấy một chuyện: "Hi, Nhiên Nhiên. . . . . ."

Nhiên Nhiên. . . . . . tay Trương Nhiên đang cầm cốc nước liền run lên.

Nhiên. . . . . . Nhiên. . . . . . Thẩm Hi cũng chợt ngẩn ra.

Cô vừa mới nói cái gì? Không, đây là giọng của cô vừa nói sao? Thẩm Hi há miệng thở dốc, lại phát hai tiếng, âm thanh trầm thấp mang theo một chút từ tính, đây chính là một giọng nam trung tiêu chuẩn.

Ôi trời ơi! Ai đã đổi giọng của cô thành ra thế này!

Thẩm Hi lập tức ngồi phắt dậy, vừa rồi cô còn tưởng rằng Hà Chi Châu đang ở trong phòng này chứ, liền giáo dác nhìn chung quanh, nhưng trong phòng này chỉ có một mình Trương Nhiên mà thôi.

Chuyện này là thế nào? Con tim của Thẩm Hi liền run rẩy, muốn khóc, cúi đầu nhìn tay của mình, ngón tay thon dài, các đốt rất rõ ràng.

Tay rất đẹp, nhưng đây là tay của đàn ông mà.

Cô liền mở lòng bàn tay ra, chỗ đó rịn ra rất nhiều mồ hôi, toàn bộ chỗ mồ hôi này đều là do bị kinh sợ mà xuất hiện.

Thẩm Hi liền hít sâu một hơi, sau đó hoảng hốt chạy như bay vào phòng vệ sinh, khi nhìn thấy trong gương khuôn mặt của một người con trai thì liền thét lên chói tai.

Gương mặt này, chính là mặt của Hà Chi Châu .

——

Tính của Hà Chi Châu từ nhỏ đã chín chắn, luôn già giặn hơn tuổi của mình. Theo như lời của ông ngoại thường nói: "Chân chính tự mình cố gắng, gặp chuyện cũng không sợ hãi"mà bản thân anh cũng cho rằng đã là một người đàn ông, phải làm được một chữ"Ổn".( Ổn ở đây có nghĩa là vững vàng, không lung lay, không thay đổi)

Chỉ là hiện tại, khi đối mặt với gương mặt này ở trong gương, anh liền thấy có chút không "Ổn" rồi.

Trong gương là gương mặt của Thẩm Hi, còn cả hình dáng, chân, tay nữa toàn bộ đều là của Thẩm Hi. Bởi vì bị kinh sợ mà gương mặt ở trong gương có chút tái nhợt, đôi môi mím chặt, chân mày cơ hồ nhíu thành một đường, cặp mắt xinh đẹp tối lại . . . . .

Hà Chi Châu cảm nhận được sự tuyệt vọng không thể chống cự lại này vô cùng rõ ràng. Dường như anh không thể thở được, anh hoài nghi hô hấp của mình không thông như vậy là bởi vì nguyên nhân đằng trước ngực có nhiều thêm một chút thịt.

Anh ở trong phòng vệ sinh suy nghĩ một chút, cho đến khi có một tiếng thét truyền đến bên tai —— tiếng thét chói tai đó mang theo chất giọng đặc trưng vốn có của anh.

Hà Chi Châu đại khái đã đoán được vài phần liền tông cửa xông ra ngoài.

Lâm Dục Đường vẫn đang ở bên ngoài, kéo tay của anh lại lo lắng hỏi: "Hi Hi. . . . . ."

Hà Chi Châu làm gì có thời gian mà để ý đến Lâm Dục Đường, nhưng lại bị cậu ta nắm chặt đến mức không thể động đậy, lửa trong lòng đang bốc cháy hừng hực cho nên liền hất tay của Lâm Dục Đường ra, vội vã đi tìm Thẩm Hi.

Anh đi vào phòng của Thẩm Hi thì nhìn thấy Trương Nhiên, Trương Nhiên liền lên tiếng hỏi thăm: "Hi Hi."

Hà Chi Châu liền vội vàng đẩy Trương Nhiên ra khỏi cửa.

Sắc mặt của Trương Nhiên không vui, đang muốn mở miệng thì cửa nặng nề "cạch" một tiếng, liền đóng lại.

Lúc đó ở ngoài cửa trừ Trương Nhiên ra còn có Lâm Dục Đường, Hầu Tử và Tráng Hán.

Lâm Dục Đường liền gõ cửa gọi: "Hi Hi!"

Tráng Hán liền kéo Lâm Dục Đường lại, trấn an: "Hi Hi được lão đại cứu lên, cô ấy nhất định rất lo lắng cho lão đại, nên vội vã đi xem lão đại thì cũng không có gì quá đáng cả, lão Tam cậu cũng đừng nghi ngờ gì."

Lâm Dục Đường: ". . . . . ."

Hầu Tử cũng vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường, hành động thay cho lời nói. Trong đầu của cậu ta thì lại đang suy nghĩ: "Lâm Dục Đường và Hà Chi Châu dù gì cũng là anh em của mình, môi hở răng lạnh, nếu như sau này xuất hiện tình huống cẩu huyết tranh giành tình yêu thì cũng thật là khó xử!

Hà Chi Châu ở trong phòng vệ sinh tìm được Thẩm Hi, không, phải nói là tìm được thân thể của "Mình" mới đúng. Anh liền đẩy cửa kính màu trắng ra đi vào, Thẩm Hi liền trố mắt nhìn anh.

Trời ạ, quả nhiên là hình dáng như vậy! Thật là muốn điên lên rồi.

"Anh . . . . ."

"Cô. . . . . ."

"Chúng ta?"

"Chúng ta. . . . . ."

Nhìn nhau nhưng không thốt nên lời, chỉ muốn khóc.

"Hu hu. . . . . . Tại sao lại có thể như vậy chứ. . . . . ." Thẩm Hi dậm chân, lấy hai tay che mặt, ở trong phòng vệ sinh mà đi tới đi lui.

Hà Chi Châu cũng rất đau đầu, nhất là nhìn thấy thân thể của mình bị hành động của Thẩm Hi giày xéo như vậy. Anh liền trầm mặt nhắc nhở cô một câu: "Có thể đừng dậm chân hay không !"

Thẩm Hi liền cắn cắn môi dưới, ngồi xổm xuống, chống cằm lên, ủy khuất nhìn Hà Chi Châu chằm chằm, cuối cùng bởi vì không chịu được hiệu quả thị giác kia liền cứng rắn hất đầu nói.

Hà Chi Châu cũng nhìn Thẩm Hi, trông cô như một mặt trời nhỏ đứng ở góc tường trong cái áo len kẻ caro. Nhưng lúc này có thể không làm nũng được hay không! Nếu như muốn làm nũng, cũng không nên dùng cơ thể của anh chứ? Với dáng vẻ như bây giờ, còn không bằng cô cứ dậm chân đi!

Hà Chi Châu xoa xoa trán, đầu đau như búa bổ.

. . . . . .

Chuyến du lịch này vì chuyện ngoài ý muốn kia mà tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng trở về thành phố S. Buổi trưa mọi người quyết định sau khi ăn cơm xong sẽ bay về thành phố S.

Bữa trưa ăn ở nhà hàng Cửu Long của Thanh Đảo, phong cảnh bên trong rất ưu nhã, mà thức ăn được các trang web đánh giá rất tốt. Nhưng Hà Chi Châu thật sự không có chút khẩu vị nào, dựa người vào thành ghế, tầm mắt thỉnh thoảng quét qua Thẩm Hi một cái.

Ánh mắt như thế ở trong mắt người khác thì lại hoàn toàn được coi là có vấn đề, nhất là Lâm Dục Đường, đáy lòng giống như bị chìm vào đáy biển không có cách nào ngoi lên được.

Thanh Đảo có một món chao rất nổi tiếng ngon nhất nước, Thẩm Hi từ khi ở thành phố S đến đây lúc nào cũng muốn ăn thử xem thế nào, cho nên bữa trưa vừa kết thúc. Lúc mọi người lục đục chuẩn bị trở về thành phố S, cô nhất thời quên diện mạo hiện tại của mình, liền nói với Lâm Dục Đường: "Nhưng tôi còn muốn thưởng thức món chao ở đây nữa. . . . . ."

Gì chứ. . . . . .

Lâm Dục Đường cũng không thèm để ý đến cô.

Lúc bấy giờ Thẩm Hi mới bừng tỉnh, chợt nhớ ra rằng hiện tại mình đang là con trai, mà đã là con trai thì không có quyền nũng nịu. Thẩm Hi liền nhìn Hà Chi Châu, nhưng anh ta đã hất mặt lên, rõ ràng là không muốn để ý đến cô.

Một lát sau, anh đành phải lên tiếng: "Tôi sẽ đi cùng với anh." Sau đó liền nói với mấy người kia: "Chúng ta gặp nhau ở sân bay nhé."

Việc này thì. . . . . .

Đến cùng là muốn náo loạn như thế nào nữa chứ! Lâm Dục Đường rất tức giận, cau mày nhìn Hà Chi Châu, giọng nói vô cùng gượng gạo: "Thẩm Hi, em rốt cuộc có muốn đi chung với anh hay không đây?"

Hà Chi Châu làm bộ như không nghe thấy, Thẩm Hi liền quyết định hay là cứ đi ăn chao trước rồi hẵng tính.

Cuộc sống cứ như một vở kịch, nói thay đổi liền thay đổi ngay, nói đội nón xanh thì lập tức bị đội ngay lên đầu. Lúc Thẩm Hi và Hà Chi Châu rời đi, Hầu Tử liền vỗ vỗ vai Lâm Dục Đường, cười hòa giải: "Có phải Thẩm mỹ nhân đang cố ý kích thích cậu hay không ?"

Lâm Dục Đường cũng không nói gì, hiện tại chỉ muốn tìm người đánh nhau một trận cho hả.

——

Thẩm Hi vui vẻ đi đến quán ăn có món chao nổi tiếng cả nước, trước cửa tiệm là một hàng người thật dài, bên trong hàng hầu hết đều là các cặp đôi trẻ tuổi. Thẩm Hi mua hai phần, tay cô cầm một phần để ăn còn một phần khác thì để Hà Chi Châu cầm giúp mình.

Thật ra thì phần kia Thẩm Hi mua cho Hà Chi Châu nên khi thấy anh nói không ăn thì liền hỏi: "Anh thật sự không ăn à?"

Hà Chi Châu nhìn Thẩm hi, bởi vì chiều cao của hai người có sự chênh lệch nên bây giờ khi nói chuyện luôn phải ngẩng đầu lên, anh từ trong miệng nặn ra một câu: "Tôi không có tâm tình tốt như cô."

Tâm tình của Thẩm Hi dĩ nhiên cũng không tốt gì, nhưng mà chuyện này không phải cứ tức giận là có thể giải quyết được, hơn nữa trước đó ở trong khách sạn, không phải anh và cô đã thương lượng xong rồi sao? Tạm thời chuyện này sẽ không nói cho người khác biết.

Thẩm Hi liền thở dài nhưng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nên liền vui vẻ cười "Hi hi" hai tiếng: "Vậy thì tôi được ăn thêm một phần nữa rồi."

Thật ra thì cô vẫn luôn nhiệt tình với những đồ ăn ngon, sức ăn cũng không nhỏ, mặc dù cô thuộc tạng người ăn nhiều cũng không béo, nhưng dù sao chuyên ngành của cô là môn múa cho nên hình thể và khuôn mặt đối với cô mà nói quan trọng tựa như thành tích của cuộc thi vậy.

Cho nên trước kia cho dù có thèm cỡ nào cô vẫn luôn phải khống chế bản thân mình.

Nhưng mà bây giờ. . . . . . Thẩm Hi sau khi nghĩ đi nghĩ lại tâm trạng liền khá hơn nhiều, khó có thể diễn tả bằng lời được. Từ lúc cơ thể bị hoán đổi một cách không lý giải được cho đến bây giờ, tâm trạng của của cô lúc nào cũng phập phồng như cá nằm trên thớt. Cảm giác này cũng giống như khi xui xẻo bị thụt xuống một cái hố to, trong lúc vô cùng tuyệt vọng thì lại đào được vàng trong đó.

Thẩm Hi đã vui vẻ lên rồi, nhưng Hà Chi Châu vẫn lạnh lùng như vậy. Cô đưa tay vỗ vào bả vai của Hà Chi Châu, nói: "Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, nếu tình hình đã như vậy rồi, thì chúng ta phải nghĩ đến những mặt tốt của nó."

"Ví dụ?" Hà Chi Châu lạnh giọng hỏi.

Thẩm Hi suy nghĩ một chút, đứng ở vị trí của Hà Chi Châu mà suy nghĩ thì cô cũng không biết anh ta có thích hay không nhưng đã là con trai ai mà chẳng thích cơ chứ. Vì vậy cô liền nhìn Hà Chi Châu cẩn thận mở miệng: "Ví dụ như. . . . các bạn gái ở ký túc xá của chúng tôi đều là mỹ nữ cả. . . . ."

"A, vậy sao? Hà Chi Châu liền "Ha ha" cười lên, dĩ nhiên đây không phải là nụ cười thật lòng của anh, ngược lại bên trong tiếng cười này hình như đang ẩn chứa một sự tức giận. Anh đứng im nhìn Thẩm Hi, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

——

Sau khi đánh chén xong món chao nổi tiếng cả nước, Thẩm Hi và Hà Chi Châu liền bắt taxi ra sân bay tập trung với mọi người. Lúc Thẩm Hi thấy Lâm Dục Đường theo thói quen liền đi đến ngồi cạnh anh nhưng chưa kịp ngồi đã bị Hầu Tử kéo lại. Hầu Tử nháy mắt với cô mấy cái: "Lão đại, đó là chỗ của Thẩm mỹ nhân, chúng ta ngồi ở bên kia."

Thẩm Hi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổi sang ngồi chỗ kia.

Chuyến bay từ Thanh Đảo đến thành phố S bị trễ mất hai tiếng bởi vì kiểm an có vấn đề. Thẩm Hi ngồi đợi có chút nhàm chán, trước lúc đến đây Hà Chi Châu đã dặn cô không được nói chuyện nhiều. Vì không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể uống nước.

Cứ uống như thế, cô liền phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc —— cô buồn đi vệ sinh rồi. . . . . .

Ngày đăng: 09/11/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?