Gửi bài:

Chương 32 - Hoàn

Khi ta tỉnh lại, phát hiện ra ba thước [1] dải lụa trắng kia cũng không làm ta chết đi, mà hóa ra lại đưa ta trở lại thời không kia, thế kỷ 21 hiện đại, trong phòng của ta.

[1] ba thước = 3*37,1475=111,4425 cm

Yên lặng nhìn cha đang ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng, đau xót lại tràn ngập lòng ta, nước mắt ào ào chảy xuống, mất đi sở hữu bi thống, không thể không còn ủy khuất, đột nhiên tất cả đều tuôn trào, thật lâu không thể tự kìm lại được.

Cha ngẩn người, chỉ yên lặng vỗ sau lưng ta, tùy ý để ta khóc đến tan nát cõi lòng. Tựa như hắn, cha cũng yêu ta, mặc dù chưa bao giờ hiện rõ như sông như núi, nhưng lại khắc sâu đến vậy.

Thỏa mãn khóc một hồi, tâm tình của ta cũng dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này cha mới nói cho ta chuyện ta ngủ quên trong bồn tắm lớn, suýt nữa thì chết chìm, may mà lúc đó cô Tôn tới nhà ta, cũng giúp cha làm nhiều việc không tiện. Ta mê man gần ba giờ đồng hồ mới tỉnh lại.

Ta lẳng lặng lắng nghe, giống như khoảng thời gian đó chỉ như một giấc mộng, nhưng vì sao nó lại chân thật như vậy. Ta vỗ vỗ ngực, vẫn có thể cảm giác ẩn ẩn đau. Không, đó không phải cảnh trong mơ.

"Hiểu Diên, nếu con không thích cô Tôn, Cha liền..."

Ta lắc đầu, "Cha, cô Tôn tốt lắm, về sau có cô ấy sống cùng cha, con cũng thấy vui vẻ thay cha." Ngẫm lại cha còn có thể sống ba, bốn mươi năm nữa, mà ta lại không thể ở bên cha cả đời, cha cũng có lúc cô đơn, cũng cần người ở bên cạnh mình, cho dù thế nào thì cô Tôn cũng là người thích hợp nhất. Ta không nên vì sự ích kỉ của mình mà hủy đi nửa đời hạnh phúc còn lại của cha.

Cha nhìn ta, mỉm cười một chút "Con nghĩ như vậy, cha cũng an tâm."

"Cha, con có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút."

"Ừ, vậy con nghỉ ngơi cho tốt, cha đi ra ngoài."

"Vâng."

Mặt trời dần ngả về tây, tia nắng đỏ thê lương tiến vào song sa [2], phảng phất giống như bịt kín trong một tầng sương bay bổng nhẹ nhàng chìm nổi khắp phòng. Ta yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng rối tung phiền muộn, đột nhiên, ta cảm giác có vật cứng gì đó ở cổ tay, vươn tay từ trong chăn lên, khóe mắt trong chốc lát lại ướt át, là vòng tay. Nó cũng cùng ta trở về.

[2] song sa: cửa sổ có che vải sa

Nhớ tới mọi chuyện đã qua, từng chi tiết trong ngày đó vẫn hiện rõ trong đầu ta.

Dạ... Hai mắt ta khép lại, nhẹ nhàng hít thở.

Mấy tuần sau, chuyện của cha và cô Tôn đã chính thức công khai, nghe nói con của cô Tôn cũng không phản đối. Cha và cô Tôn mời bạn bè quen biết, mở tiệc chúc mừng nhỏ vào cuối tuần. Mặc dù hai người đều không mặc lễ phục áo cưới, nhưng quần áo mới tinh gọn gàng cũng lộ ra niềm vui sướng tràn đầy.

Cha và cô Tôn đi tiếp khách, một mình ta ngồi một bàn, ngón tay vuốt ve chiếc vòng tay. Bây giờ mới phát hiện, không biết từ khi nào đã thành thói quen, khi ta ở một mình, luôn thích vuốt ve cái vòng tay vì ta mà sinh vì ta mà chết này, có lẽ, là vì nó là thứ duy nhất Dạ lưu lại cho ta.

Ta ảm đạm cười, cúi đầu tháo vòng tay ra, hai tay cầm lấy nó, mượn nó để có thể nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc đã qua. Một động tác của hắn, một ánh mắt của hắn, thậm chí là một cái ôm cũng có thể cho ta trở về chỗ cũ thật lâu thật lâu, ta thích một mình đắm chìm trong kỉ niệm hắn đã cho ta, thật lâu không muốn tự kềm chế, không ngừng hồi tưởng lặp đi lặp lại, sợ chính mình có thể quên đi điều gì đó.

"Hiểu Diên, lại đây, giới thiệu cho con một chút." Cô Tôn vừa nói vừa kéo ta đi, ta cười nhẹ đứng lên. Nhìn cô Tôn và một thanh niên trẻ xa lạ bên cạnh cô, giờ phút này ánh mắt anh ta có chút cổ quái, làm ta không nhịn được mà tinh tế đánh giá, dáng người anh ấy cũng thon dài cao ngất giống Dạ, tuy rằng không có dung nhan tuyệt thế như Dạ, nhưng cũng là một thanh niên tuấn tú ôn nhuận như ngọc. Vì sao anh ấy lại cho ta một giác kì lạ? Dường như hơi thở của anh ấy rất quen thuộc rất quen thuộc...

Ta cười tự giễu mình, từ khi nào ta đã coi Dạ là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nam nhân chứ.

Cô Tôn mỉm cười thật sự ngọt ngào, là loại ngọt ngào được thưởng thức hương vị của hạnh phúc, cô kéo chàng thanh niên kia, giới thiệu nói "Hiểu Diên, đây là con cô, Dạ Trạch Vũ, về sau hy vọng hai đứa sẽ ở chung vui vẻ."

Trong chốc lát ta ngây ngốc sững sờ đứng yên tại đó, Dạ Trạch Vũ? Ta mờ mịt ngóng nhìn anh ấy, thật lâu vẫn không nói ra lời, mà anh ấy cũng vậy, bỗng nhiên anh đưa mắt, nhìn về phía chiếc vòng tay vẫn đang nắm chặt trong tay ta. Lại kinh ngạc dừng trên người ta, nhu tình trong ánh mắt quen thuộc khiến ta không nhịn được muốn rơi lệ.

Có lẽ cô Tôn cũng nhìn ra điều gì đó, cười nói "Ta không quấy rầy người trẻ tuổi nói chuyện phiếm nữa, các con cứ từ từ nói chuyện đi, ta đi tiếp khách đây."

Chúng ta vẫn chăm chú nhìn nhau như vậy, một lúc lâu sau, anh ấy thấp giọng gọi "Diên Nhi."

Ta run rẩy mạnh mẽ, lệ lại rơi đầy mặt. Cho dù là ở thời không đó hay là ở thời không này, cũng chỉ có một người có thể gọi ta "Diên Nhi" .

Quá khứ, để cùng hiểu nhau, yêu nhau, ta xuyên qua đến thời không của anh, cùng anh trải qua sinh tử, hưởng hết sủng nịch.

Hiện tại, để cùng thực hiện lời hứa, để gần nhau, anh ấy xuyên qua đến thời không này của ta, gặp lại ta, tiếp tục tình yêu của chúng ta.

Ngày đăng: 03/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?