Gửi bài:

Chương 14

"An Thần ngươi nói đi? Tên Dạ Trạch Vũ kia tại sao lại có thể học được tiếng Anh?"

"Tiếng Anh?" An Thần không hiểu nhìn vẻ mặt chỉ trích của nữ chủ nhân cùng Mặc Duy đang ngồi bên cạnh cũng không hiểu nàng nói gì.

"Tiếng nước ngoài..."

"Oh, là Hoàng Thượng ah, Hoàng Thượng tìm người nước ngoài dạy các hoàng tử học, cũng cho gia cùng đi nghe(nguyên văn: bàng thính: chỉ nghe mà không được học trực tiếp, chắc tại anh nam chủ không được làm hoàng tử, chỉ được nghe thôi!) ." An Thần hiểu rõ cười cười, nói.

Ta oán hận nghiến răng nghiến lợi, lại bị câu hỏi của Mặc Duy bên cạnh đoạt đi tất cả tức giận, "Vì sao muội phu(muội phu: em rể)có thể học cùng các hoàng tử?"

Ta vội vàng lôi Mặc Duy đi, nói cho có lệ "Đại khái là nhìn bộ dạng hắn có vẻ tuấn tú đi." Vô nghĩa, đương nhiên là vì hắn cũng là con của hoàng đế rồi. Nhưng mà vừa rồi quả thực sợ tới mức làm ta đổ mồ hôi lạnh, nếu không may để hắn thuận đường biết thân thế của Dạ Trạch Vũ, A men, thế chiến lần thứ ba sẽ ở trước mắt ta mà nổ ra...

Mặc Duy buồn cười nói "Cái đó và bộ dạng tuấn tú của hắn có quan hệ gì chứ? Nhưng muội phu quả thật so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần."

Ta nghe vậy, đi đến gần hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới "Huynh không phải là BL(BL: từ viết tắt thường dùng trong ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, nghĩa là "đồng tính nam" ) đấy chứ? Ta cảnh cáo huynh nha, đừng có mà mơ tưởng đến lão công của ta."

Mặc Duy đầu tiên là mê mang, lại nghe được nửa câu sau của ta, cũng hiểu được một chút, hắn trừng mắt liếc ta một cái "Hồ ngôn loạn ngữ. Tại sao ta lại là đoạn tay áo chi phích(*)?"

Ta ha ha cười "Không phải thì tốt rồi."

"Muội vừa rồi còn chưa nói, vì sao chuyện kia cùng bề ngoài tuấn tú của muội phu có liên quan?"

Ta đảo cặp mắt trắng dã, thật đúng là không dứt được, ta tiếp tục đi tiếp vài bước "Có lẽ Hoàng Thượng đối với hắn tốt như vậy là muốn hắn làm con rể của mình rồi." Đúng đúng, lấy cớ này là quá chu toàn, bộ dạng của Dạ Trạch Vũ mị hoặc như vậy, chắc hắn cũng câu dẫn được không ít công chúa đi.

"Uhm, trở về phải tra hỏi hắn thật kĩ mới được, nếu không hắn cho ta đội nón xanh lúc nào không biết."

"Tiểu muội, nếu muội phu muốn nạp thiếp, tuy rằng không ổn, nhưng muội cũng không thể can thiệp, biết chưa? Huống chi nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là bình thường, nếu có thêm vài cái tiểu thiếp, đối với muội mà nói cũng không phải không tốt."

Ta quay đầu lại trừng hắn "Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao chính là không cho hắn chạm vào nữ nhân khác, mặc kệ là nón xanh, khăn trùm đầu xanh, cũng không được cho ta mang!"

"Tiểu muội..."

"Ta không nghe!"

"Tiểu muội..."

"Ta không ở đây..."

"..."

"Ta chết rồi ..."

"Phu nhân..." An Ninh thở hồng hộc chạy đến, ta thuận tiện đưa nàng cái khăn tay, "Làm gì mà vội vàng thế, trước lau mồ hôi đi."

An Ninh thở chậm lại, lắc đầu "Nô tỳ không có việc gì, phu nhân, trong cung đưa tới thiếp mời, mời..."

"Chẳng lẽ bọn họ không biết gia nhà các ngươi đã ra ngoài sao?"

"Không phải ah, phu nhân, là thiếp mời phu nhân." An Ninh đem bái thiếp đưa cho ta, ta một tay tiếp nhận lấy "Cái gì? Tìm ta, không thể nào? Ta lại không biết là ai... Hân Di quận chúa? Là nhân vật nào ah?" Ta nhìn hướng An Ninh, nghiêm mặt "Hay là nàng và gia nhà các ngươi đã từng qua lại?" Ta hừ lạnh một tiếng, nữ nhân có xuất thân tốt thế này, nhất định không có ý tốt rồi. Ngươi xem, thế này mới nói lên, oanh oanh yến yến đều ở đây, lần này là cái quận chúa gì gì đó, còn lần sau thì sao? Nam nhân này đúng là không để cho người ta bớt lo.

"Hân Di quận chúa hình như là trưởng nữ của đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, bởi vì đại tướng quân chiến công hiển hách, cho nên mới có thể phong trưởng nữ này làm quận chúa, hoàng Thái Hậu thực thích nàng, cho nên vẫn mang bên người nuôi nấng, nhưng không phải nàng và Thái Hậu đang ở Ngũ Đài Sơn tĩnh tu sao? Tại sao đột nhiên trở lại?"

Ta nhìn nàng nghĩ "Ngươi ngẫm lại xem ta và gia nhà các ngươi thành thân được bao lâu rồi?"

An Ninh đau đầu hừ một tiếng, "Cũng được một tháng rồi."

"Nhiều ngày như vậy cũng đủ để nàng biết được tin tức, thuyết phục Thái Hậu, nên đã trở lại thôi." Nhìn bộ mặt ngây ngốc của An Ninh, ta thở dài, chỉ muốn đem cái thiếp mời chết tiệt kia xé quách đi, nam nhân rất xinh đẹp quả nhiên chính là tội nghiệt, họa thủy! Ta muốn hủy dung của ngươi! Một đao không đủ thì hai đao, hai đao không đủ thì ba đao, xem ngươi có thể tùy tiện ra ngoài câu dẫn nữ nhân nữa không!

"Phu nhân, vậy nên làm thế nào cho phải?" An Ninh cười hỏi, bộ dạng như rất muốn xem kịch vui. Ta gõ gõ đầu nàng, nghe được nàng ôi một tiếng mới vừa lòng thu tay lại, ta đi về phòng, "Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Dùng biện pháp hòa bình thôi! Người ta là quận chúa thân phận cao quý lại mang bái thiếp đi mời ta, không đi ngược lại không phải là để cho người ta xuống võ mồm sao? Ta rất muốn nhìn xem nàng rốt cuộc muốn nói gì với ta?

Được An Ninh tận tình chỉ bảo ta rốt cuộc cũng có chút ít kiến thức trang điểm, cuối cùng là Thu Ngữ giúp ta chỉnh trang, ta lại đi đến trước cái gương mờ nhạt kia nhìn ngắm cả buổi, "Được rồi, cũng không tệ lắm, có thể đi ra ngoài gặp người."

"Phu nhân à, phu nhân thế này không phải chỉ có thể đi ra ngoài gặp người đâu, quả thực là "Hào quang" bắn ra bốn phía rồi." An Ninh tức giận liếc ta đầu đầy kim sức(đồ trang sức bằng vàng), làm cái động tác chói mắt.

Ta làm bộ xấu hổ nở nụ cười, tháo cây trâm đang lung lay sắp đổ trên đầu xuống, "Thu Ngữ, ngươi giúp ta chọn đi... uhm... Một cây trâm mộc mạc khác biệt ấy."

Quay đầu lại liếc An Ninh một cái, ta bất mãn lẩm bẩm nói "Nữ nhân đáng chết này dám mê trai đẹp sao!"

Đem lời nói của mọi người bỏ hết, ta nghiêm túc nhìn An Ninh "An Ninh, ngươi thành thật nói cho ta biết, trước khi gia và ta thành thân, thật sự không có dây dưa với cô nương nào sao? Bao gồm công chúa a, quận chúa nữa?"

An Ninh cười yếu ớt thay ta sửa sang lại quần áo "Phu nhân tốt của ta ạ, bây giờ phu nhân còn không biết tình cảm của gia với ngài sao? Gia là nam nhân có thể không thương hoặc là thương, nhưng nếu đã yêu thương thì không bao giờ thay đổi. Huống chi, trước kia gia chỉ một lòng làm vào nhiệm vụ Hoàng Thượng sai bảo, dường như cả năm đều ở bên ngoài hối hả ngược xuôi, cũng rất ít tiếp xúc với các vị công chúa quận chúa. Còn nữa, phu nhân nhìn bộ mặt lạnh như băng của gia, có cô nương nào dám tới gần không, nhiều nhất cũng chỉ đứng xa xa ngắm nhìn thôi."

Ta nhẹ nhàng thở ra, ta chỉ sợ hắn giống tiểu thuyết Quỳnh Dao đem đến cho ta một người tình cũ, hiện tại xem ra, nam nhân này cũng rất tốt, ta hướng phía An Ninh cười cười "Cám ơn ngươi, những lời này giúp ta ổn định tinh thần rồi, nữ nhân mê trai đẹp đến một cái ta đuổi một cái, đến một đôi ta đuổi một đôi, đem các nàng đều đuổi đi thật xa, gia của các ngươi trở về nhà nhất định sẽ thấy ta là một thê tử hiền lành, ha ha!"

An Ninh mở to hai mắt nhìn ta chằm chằm, không rõ hỏi "Canh chừng?"

Ta vỗ vỗ bả vai nàng "Không phải, ta là nói trước kia vị trí này của ta có rất nhiều người để ý, nhưng những nữ nhân đó lại không tới gần hắn được, chỉ có ta mới có thể gần gũi bên cạnh hắn thôi."

Nói xong, ta nở nụ cười giả tạo nhìn nàng "Ngươi đối với mỹ nam tử sẽ không ý nghĩ kỳ quái chứ?"

An Ninh thấy vẻ mặt vui đùa của ta, không có chút hoài nghi nào, cũng đơn giản nói "Có chứ, đương nhiên là có rồi, nhưng nô tỳ biết gia là ân nhân cứu mạng của huynh muội nô tỳ, giống như phụ mẫu tái sinh, nô tỳ sẽ vĩnh viễn hầu hạ gia, cho nên..."

"Cho nên ngươi có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy."

"Vâng."

Ta nói xong đi về phía cửa lớn, cũng đến lúc ta phải nghênh đón chiến trường rồi. Hoàng đế chết tiệt, nam nhân của ta ở bên ngoài dốc sức làm việc; ta còn phải cùng quận chúa trong cung của ngươi đánh giặc, nhà chúng ta thật là không may mắn? Lại phải phục vụ hoàng đế như ngươi...

Ta thở dài, An Ninh đỡ ta lên xe ngựa, An Ninh cũng ngồi lên, ngồi ở bên ngoài xe ngựa.

Nghe mã phu thét to một tiếng, xe ngựa xóc nảy chậm rãi rời đi...

Không lâu sau, ta vén màn xe dò xét bên ngoài "An Ninh."

"Chuyện gì, phu nhân."

"Ngươi về sau đừng nói Dạ Trạch Vũ là phụ mẫu tái sinh của ngươi nữa."

"Sao ạ?"

"Ta nghe thấy là lạ, hắn là cha ngươi, chẳng lẽ ta còn là ngươi mẹ sao. Ta lại già như vậy sao?"

"..."

"Nô tỳ nói lỡ."

Ngày đăng: 03/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?