Gửi bài:

Chương 17

Kích tình qua đi, ta miễn cưỡng ghé vào trước ngực hắn, tùy ý để hắn vén tóc ta ra sau "Mọi chuyện đã xử lí xong rồi?"

"Uhm." Thanh âm gợi cảm của hắn từ phía sau khiến ta xúc động dường như lại muốn đẩy ngã hắn tiếp tục XXOO.

"Đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, lần này chàng trở về phải nghỉ ngơi thật tốt."

Dạ Trạch Vũ không nói gì, nhưng lòng ta cũng hiểu được, hắn làm việc tốt như vậy, Hoàng Thượng làm sao có thể dễ dàng để hắn nghỉ ngơi thật lâu chứ? Ánh mắt đột nhiên nhìn đến một chỗ, trên cánh tay hắn có vết sẹo mới màu hồng. Ta đứng dậy, kéo qua cánh tay hắn "Tại sao lại bị thương?". Bất mãn với hoàng đế kia trong nháy mắt đã tăng lên không ít.

Đầu bị tay hắn áp trở lại trước ngực, ta không hài lòng lẩm bẩm "Đã già thế này rồi, mỗi lần đi ra ngoài trở về đều mang theo vết thương lớn vết thương nhỏ, chính mình cũng không biết cẩn thận một chút, tuổi đã lớn rồi còn không biết chú ý an toàn mà cứ xem mình như mười tám tượng đồng La Hán ấy, sao không tìm những việc an ổn mà làm. Vạn nhất chàng xảy ra chuyện gì, ta..."

Trên trán ta hạ xuống nhiều nụ hôn nhẹ của hắn, mềm nhẹ như lông chim trấn an ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, oán giận nói "Chàng đã đáp ứng với ta phải cẩn thận, chàng nói mà không giữ lời!" Ta quét mắt nhìn cơ thể cường tráng của hắn, tìm những vết sẹo mới của hắn.

Hắn ngăn lại động tác sờ soạng của ta, bàn tay như tên trộm không an phận lại tiếp tục di chuyển, ta buồn cười nhìn hành động của hắn với ý đồ dời đi sự chú ý của ta, khát vọng đã sở hữu toàn bộ lý trí, hai tay ta bò lên cổ hắn, tinh tế ở dưới thân hắn rên rỉ. Hô hấp dần dần trở nên nặng nhọc hơn tạo ra một khung cảnh trên mây...

Khi ta tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Ta kinh ngạc phát hiện Dạ Trạch Vũ lại không vào triều, nghĩ đến ngày hôm qua hắn ra sức "Làm việc", trong lòng cũng không thấy kỳ quái nữa, như vậy cũng tốt, ít nhất hắn có thể an an ổn ổn mà ngủ ngon. Ta nhẹ nhàng dời khỏi vòng tay của hắn, vòng vo mặc quần áo xuống giường.

"Hả... ?"

"Làm sao vậy?" Phía sau truyền đến giọng nói lười biếng của hắn, ta quay đầu đưa mắt nhìn hắn, nhưng vẫn chú ý đến cái bụng của mình, "Chàng tỉnh rồi à!"

"Làm sao vậy?"

"Gần đây có phải ta ăn nhiều lắm không? Tại sao ta lại béo lên nhiều như vậy." Ta kỳ quái nhìn mình trong gương, trước đó vài ngày không chú ý tới, mình gần đây xác thực là đẫy đà lên không ít.

Dạ Trạch Vũ cũng không có trả lời, chỉ là có chút suy nghĩ ngóng nhìn ta.

Ta xoay người, hơi nâng lên vạt áo, lộ ra rốn nói "Chàng xem, có phải béo lên thiệt nhiều hay không?"

Hắn gật gật đầu, ta uể oải ngồi trở lại mép giường "Đều là tại chàng đó, cả ngày cứ để An Ninh nhìn chằm chằm chuyện ăn uống của ta, không có việc gì cũng ăn, có việc cũng ăn, ta nghĩ cuối cùng chắc là lúc ta đi nhà xí ta cũng phải ăn không ngừng. Vừa lúc, một bên ăn một bên bài tiết ra, đúng không."

Hắn nhíu mày, ta quỳ gối bên mép giường, "Chàng nói đi có phải chàng đang có ý đồ? Chờ ta béo đến mức khó coi giống như heo, thì lúc đó chàng có thể tìm cớ đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu đúng hay không?"

Dạ Trạch Vũ nhàm chán liếc nhìn ta một cái, giống như lời ta nói đều là vô nghĩa, hắn mặc áo khoác, đặt ta nằm lên giường, đắp chăn cho ta, "An Thần..."

Ta đang muốn ai oán, vừa thấy An Thần tiến vào ta đã vội vàng chui cả người vào trong chăn, chỉ chừa ra đôi mắt với cái nửa đầu. Đùa sao, hiện tại ta đang mặc thế này mà để người khác nhìn thấy, muốn làm ta không thể ra ngoài gặp người sao...

"Có, gia."

"Đi mời một thái y đến xem bệnh cho phu nhân."

"Ách? Phu nhân sinh bệnh sao?"

Dạ Trạch Vũ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn An Thần, An Thần vội vàng tiếp lời "Vâng, nô tài lập tức đi ngay." Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.

Ta buồn bực nhìn hắn, thấy hắn muốn thay quần áo, ta muốn đứng lên, giúp hắn thay quần áo rửa mặt chải đầu."Dạ!"

Hắn nhìn hướng ta, chờ ta mở miệng.

"Ta không phải là... Mang thai đi." Bởi vì nguyệt sự của ta bình thường đều không theo quy luật, cho nên ta cũng không để ý nhiều. Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, dường như đã có một thời gian rồi không thấy nó tới.

Hắn nheo mắt lại, chờ ta sửa lại vạt áo, "Thái y sẽ chuẩn đoán cho nàng."

Ăn trưa xong, ta ngồi trong sân, kinh ngạc vuốt ve bụng mình, thánh mẫu Maria, ta thật sự đã có. Trong lúc nhất thời, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói cái gì cho phải.

Một đôi tay từ phía sau đặt lên vai ta, ta trừng mắt nhìn, trong lòng tràn đầy vui mừng ôm lấy thắt lưng hắn"Chàng có biết ?"

"Uhm." Trong giọng nói không khó nghe ra trong lòng hắn cũng giống như ta, cũng đang tràn đầy vui sướng.

Gió mùa hè ấm áp vây quanh ta, hương thơm tự nhiên của cỏ, giống như một khúc hát ru con nhẹ nhàng, ru ta ngủ.

Ta ngáp một cái, tinh thần thoải mái, càng tiến sát gần hắn hơn.

"Mệt nhọc?"

Ta lắc đầu, lại ở trong lòng hắn không chịu đi ra."Dạ, chàng thích nam hài hay là cô gái?"

Tay hắn mềm mại xoa mái tóc của ta, chậm chạp không có trả lời. Đang lúc ta nghi hoặc, ta đã bị hắn ôm lấy, ta không khỏi kinh hô một tiếng, ánh mắt đúng lúc nhìn thẳng vào con ngươi đen của hắn, giờ phút này nhìn vào đáy mắt hắn không hề cảm thấy một tia run sợ, mà lại ôn nhu như nước suối, lẳng lặng chảy đến trái tim ta.

Ta mỉm cười "Cũng đúng, nam hay nữ thì có gì khác nhau đâu, quan trọng là, hắn ( nàng ) là con của chúng ta, đúng hay không?" (hắn(nàng) đây là mở ngoặc của tác giả, không phải của mình).

Trong mắt hắn xẹt qua một chút ý cười thản nhiên, bình thản ung dung cúi xuống hôn ta. Ta hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn ôn nhu như nước của hắn, đột nhiên bên cạnh có một trận tiếng ho khan. Dạ Trạch Vũ buông ta ra, An Thần xa xa hô "Gia." Xem ra lại có chuyện gì cần xử lý rồi.

Ta cười mà như không nhìn bộ dáng bất mãn của hắn, hai tay ôm hắn thật chặt, như chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên má hắn "Đi thôi, nhưng nhớ rõ buổi tối phải trở về ăn cơm cùng ta nha."

Hắn chăm chú nhìn ta thật lâu, xoay người đem ta ôm vào phòng, đặt ta lên giường "Ngủ." Lời nói uy nghiêm không cho phép cãi lại, ta khẽ thở dài, còn tưởng rằng có đứa nhỏ, hắn sẽ tốt hơn một chút, kết quả vẫn là bá đạo như vậy.

Ta cố chấp nhìn hắn, "Chàng nhớ rõ đến lúc ăn cơm chiều phải về, nếu không ta sẽ không ăn!" Ta là phụ nữ có thai ta lớn nhất, ta cũng không nên lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu.

"Về sau một ngày ba bữa đều phải ăn cùng ta

"..."

"Không thể làm việc quá mệt mỏi, từ giờ cho đến lúc ta sinh hắn ( nàng ), chàng không thể lại đi xa nhà."

"..."

"Còn có nữa, chàng không thể tiếp tục hung dữ với ta!"

"..."

"Phụ nữ có thai trước và sau khi sinh sẽ rất dễ tức giận, cho nên chàng không thể chê ta dài dòng."

"..."

"Ngủ!" Hắn cau mày chốt lại một từ, nhưng mà giọng nói lại không hề lạnh như băng, điều đó cho thấy hắn thật sự đem những lời dài dòng của ta vừa rồi đều bỏ vào đầu. Lòng ta mừng thầm không thôi."Được được được thôi, ta ngủ là được."

Ta nhận lệnh nhắm mắt lại, cảm giác hắn đi ra ngoài rồi mới lại mở mắt ra. Ta ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vỗ về bụng, không thể tưởng tượng được ta ở hiện đại còn không có cái gì, vừa đến nơi đây, mới vài tuổi mà đã sắp làm lão mẹ rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp, một cực phẩm mĩ nam giống hắn, trong đầu ta lại hiện lên bản sao nhỏ của Dạ Trạch Vũ, nghĩ đến đây, tâm tình có chút không yên liền không kìm được mà bay bổng.

Ngày đăng: 03/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?