Gửi bài:

Hạnh phúc của mẹ

Hạnh phúc của mẹ là thấy con cười nhưng có bao giờ những đứa con lấy nụ cười của mẹ làm hạnh phúc cho riêng mình?

***

hanh-phuc-cua-me

Nhà bà có hai đứa con một trai, một gái. Cả hai đều đã trưởng thành bảo giàu có thì không phải nhưng đứa nào cũng xây được cái nhà tầng để ở riêng, ăn ngon, mặc đẹp lại có của để dành.

Ông mất cách đây 2 năm rồi, chỉ còn mình bà, chúng nó xúi bà bán nhà bán đất ở quê chia đôi tiền cho hai đứa nó làm ăn rồi chúng nó nuôi mẹ. Bà nghĩ loanh quanh ở nhà một mình cũng tủi, lại thương hai đứa con thiếu vốn làm ăn nên gật đầu đồng ý cho hai đứa nó bán nhà.

Từ ngày ấy, hai đứa con thay nhau nuôi mẹ. Lương hưu của bà được 3 triệu, hai đứa lập quỹ bỏ 3 triệu của bà vào rồi mỗi đứa góp thêm 5 trăm nghìn, vậy là tổng cộng có 4 triệu tiền nuôi mẹ mỗi tháng. Chúng nó bảo góp thế là nhiều rồi, mẹ già ăn mấy, mà mẹ ở nhà cả ngày tiền điện đóm, nước nôi, dầu gội đầu, sữa tắm, giấy vệ sinh... cũng đủ tốn lắm, những khoản ấy thống kê sao được.

- Tháng này anh nuôi mẹ 15 ngày, cả tiền ăn uống, thuốc thang rồi xăng xe đèo bà về quê vị chi hết 2 triệu 5 trăm 60 nghìn.

- 15 ngày còn lại mẹ ở với em hết tròn chẵn 2 triệu. Anh để mẹ tiêu pha tốn kém thế âm cả quỹ rồi. Thế tiền âm thì ai lo đây?

- Thì chia đôi đi. Chia đôi tính ra mỗi người hơn 200 nghìn chứ ít ỏi gì.

- Bằng một bữa bia của mày chứ mấy.

- Thôi được rồi, tháng này thôi nhé! Sang tháng sau mà cho mẹ tiêu tiền quá lố như thế thì tự đi mà bỏ tiền túi để bù vào.

Tháng nào hai đứa con bà cũng họp nhau ít nhất một lần để thống kê tiền nuôi mẹ. Chúng nó tính với mẹ từng đồng, từng hào một.

- Mày cứ bảo anh tiêu nhiều, mẹ thích ăn tôm anh đã dặn vợ mua loại tôm bé 15 nghìn/lạng mà chỉ mua 1 lạng thôi vì mẹ ăn ít cho tiết kiệm, thế còn sao nữa.

- Một lạng thì chia 2 bữa đi, người già ăn nhiều không tốt đâu. Mà thuốc thì mua thuốc nội được rồi, rẻ mà tốt. Mua mấy cái đồ ngoại đắt tiền mà chắc gì đã phải hàng xịn.

Rồi chúng nó kể công chăm mẹ và ganh tị với nhau.

- Tháng sau 31 ngày, mỗi anh trông mẹ 15 ngày, mày để mẹ bên nhà mày 16 ngày đi.

- Nhà em vợ em mới đẻ, chăm con chưa xong chăm mẹ sao được. Thôi nhà anh con cái lớn rồi thì chăm mẹ đi.

Mỗi lần nghe anh em chúng nó bàn chuyện nuôi mẹ, bà đau buốt đến tận tim. Bà nhớ ngày chúng nó còn nằm gọn trong bụng, bà yêu thương và mong chờ sự chào đời của những đứa trẻ đến nhường nào. Hai đứa con lần lượt chào đời trong những ngày tháng nghèo đói có khi cả tuần liền mỗi ngày bà ăn một củ khoai cầm cự rồi nhường hết cơm cho con. Rồi những lần con ốm con đau, bà thức trắng đêm để lo cho chúng nó. Sáng dậy sớm nấu cơm sáng cho con ăn rồi mới đi làm, trưa vội vàng về nấu cơm lo hai đứa đi học về chưa có cái ăn lại đói, chiều đến cơ quan tối về con ngủ thì tranh thủ đan mấy cái nón để kiếm thêm tiền tờ mờ sáng mới chợp mắt một chút.

Suốt mấy chục năm như thế, khổ thì khổ thật nhưng bà bóp mồm bóp miệng dè xẻn từng đồng để nuôi chúng nó học hết 4 năm Đại học cho bằng bạn bằng bè.

Bà nhớ lắm cái ngày hai đứa nó còn nhỏ, hai anh em tíu tít bên mẹ, mỗi lần mẹ đi đâu về mua cho hai anh em đồng quà tấm bánh thì chúng nó phấn khởi lắm. Bà muốn nhìn nụ cười lúc nào cũng nở trên môi con thơ nên dù bụng có đói bà cũng dành tiền mua quà cho hai đứa chỉ là cái kẹo, cái bánh hay cái oản hai đứa bẻ đôi ăn chung cũng làm chúng nó vui lắm rồi.

Rồi những buổi tối đến, hai đứa trẻ gối đầu lên đùi đòi nghe mẹ kể chuyện. Mẹ thì mệt và buồn ngủ díp mắt rồi nhưng cũng chiều con kể cho chúng nghe những câu chuyện cổ tích thật ý nghĩa.

Hạnh phúc của mẹ là thấy con cười nhưng có bao giờ những đứa con lấy nụ cười của mẹ làm hạnh phúc cho riêng mình?

Bà không giận các con, chỉ thấy buồn. Thôi thì để cho tình cảm anh em chúng nó không bị sứt mẻ vì việc nuôi mẹ, để các con không phải vướng bận vì nghĩa vụ chăm lo cho mẹ già, để chúng nó tập trung vào lo cho gia đình nhỏ của mình, bà quyết định đề nghị hai con cho mình vào trại dưỡng lão.

Nghe thấy thế hai đứa mừng quýnh. Bà thấy chúng nhẹ nhõm như chút được gánh nặng:

- Đúng rồi đấy, mẹ vào ở đấy có các ông các bà cùng tuổi lại vui. Mẹ cứ yên tâm vào trong đó, thỉnh thoảng chúng con vào thăm mẹ.

Chẳng có đứa nào muốn giữ mẹ ở lại cả. Ừ thì... vậy cũng được... các con vui mẹ cũng vui!

 

Ngày đăng: 26/07/2016
Người đăng: Hantl Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Trên đời này
 

Trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm hay năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.

Quả nhân có bệnh - Tuỳ Vũ Nhi An.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage