Gửi bài:

Chương 5

Hạo An vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, toàn bộ cơ mặt co rúm lại trông rất khó coi. Anh choàng mở mắt trân trân ngó trần nhà. Một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cố thử hình dung chuyện gì đang xảy đến với mình, nhưng càng cố gắng càng thấy đầu óc đau dữ dội, chân tay vô lực. Chỉ e là muốn cựa mình một chút cũng hết sức khó khăn.

Tự nhủ cần phải trấn tĩnh để chống lại cảm giác hoang mang sợ hãi kia, chợt anh bỗng nhận ra một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu chen lẫn mùi thuốc flo khử trùng ngột ngạt. Mùi hương quen thuộc quyến luyến tựa như đã gặp ở đâu đó chỉ là nhất thời chưa thể nghĩ ra.

Thứ mà Hạo An có thể chắc chắn nhất bây giờ đó là anh đang vô cùng khát nước, cổ họng khô ran, mồm miệng đắng ngắt. Anh cố nén đau, dùng hết sức bình sinh khẽ nghiêng người để tìm kiếm xung quanh thì lại bắt gặp một mái tóc dài óng ả trong tư thế gục mặt xuống tấm ga trắng toát, ngay trên chiếc giường mà anh đang nằm.

Chừng như phát giác ra điều gì đó khiến cho Hạo An run bắn, khắp người mồ hôi lã chã ướt đẫm cả lưng áo. Tất cả đã rõ ràng, anh đang nằm trong bệnh viện. Nhìn vào những dụng cụ hỗ trợ xung quanh, anh đoán có lẽ đây là khoa hồi sức cấp cứu. Còn cô gái kia chẳng phải là Lan Phương hay sao?

Chỉ có thể là Lan Phương chứ không ai khác. Mùi hương tóc quen thuộc đó ấn tượng đối với anh từ lúc cô cúi xuống đóng cúc chiếc áo vest trong khách sạn hôm nào. Có lần Hạo An vô tình thấy mấy thứ đồ lỉnh kỉnh trong túi xách của cô, sau khi thử tìm hiểu anh mới biết Lan Phương có thói quen dùng thứ nước thơm dầu Ô Liu đặc trưng của vùng Địa Trung Hải không thể lẫn đi đâu được.

Gần một giờ trôi qua Hạo An cứ nằm yên như vậy, một mình chống đối lại chiếc cổ họng đang không ngừng dày vò kia vì sợ làm phiền đến giấc ngủ của Lan Phương. Rốt cục lại không thể chịu được nữa đành khe khẽ gọi.

"Lan Phương... Lan Phương!!!"

Chỉ một tiếng động nhè nhẹ vậy thôi cũng đủ khiến cho Lan Phương giật thót mình. Có lẽ thời gian qua cô luôn ở trong tình trạng lo lắng hoang mang nên mới sinh ra phản ứng như thế.

Choàng tỉnh dậy, khuôn mặt hết sức ngơ ngác, hai mắt đỏ hoe. Cô gần như reo lên.

"Ôi may quá! Anh tỉnh lại rồi, để em đi gọi bác sĩ nha!"

Lan Phương vừa kịp dứt lời đã toan nhổm dậy chạy ra ngoài liền bị Hạo An ngăn lại.

"Khoan đi đã, anh khát nước quá!"

Nhìn cô lập bập pha cốc nước ấm cho mình Hạo An bỗng cảm thấy vô cùng áy náy. Thái độ quan tâm vồn vã ấy chỉ có xuất phát từ tình cảm chân thành mới phát sinh ra được.

Lan Phương hai tay run run định ghé chiếc ống hút trong cốc nước lọc định kề vào miệng Hạo An đột nhiên anh yêu cầu.

"Em đỡ anh ngồi dậy nhé!"

"Không được đâu anh, phải hỏi ý kiến bác sĩ đã." Cô nói mà khuôn mặt biểu cảm vẻ như đang hết sức bối rối.

"Anh biết trong người mình thế nào mà. Giúp anh!" Hạo An khẩn khoản đề nghị.

Miễn cưỡng lắm Lan Phương mới phải đỡ Hạo An ngồi dậy, để anh dựa vào thành giường nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ âu lo. Vừa uống một hơi hết nửa cốc nước Hạo An liền hỏi.

"Đây là đâu, anh bị thế này bao lâu rồi?"

Lan Phương ngập ngừng trong giây lát sau đó mới chậm rãi trả lời.

"Anh không nhớ gì sao? Anh bị tai nạn, nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Em sợ là cơ sở y tế dưới đó không đủ điều kiện cấp cứu mới đề nghị điều chuyển anh lên tuyến trên. Anh hôn mê đến nay đã gần trọn ba ngày ba đêm rồi."

"Trời! Lâu vậy sao?" Hạo An thốt lên. Khóe miệng run run anh hỏi.

"Bác sĩ... Họ chẩn đoán thế nào?"

Lan Phương đứng dậy đi về phía chiếc tủ cá nhân đặt ngay cạnh đầu giường của bệnh nhân, sau đó rót thêm nước vào chiếc cốc đã vơi đi quá nửa. Giọng cô nhỏ dần.

"Tạm thời kết quả chụp chiếu cho thấy anh bị đa chấn thương vùng đầu, gãy xương bàn tay phải. Nhưng anh đừng lo, chính miệng ngài giáo sư trưởng khoa nói với em, nếu trong vòng ba ngày mà anh tỉnh lại sẽ không có gì nghiêm trọng nữa."

Trả lời xong Lan Phương quay lại, đặt một tay lên bàn tay bị thương của Hạo An như để động viên vỗ về.

"Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh nha, đã có em ở đây rồi!"

Hạo An cảm nhận được ánh mắt trìu mến đó, bàn tay ấm áp đó dù nó đang bị quấn chằng chịt bởi những chiếc băng gạc trắng toát. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, trong lòng chất chứa biết bao nhiêu điều muốn nói xong lại ngập ngừng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Anh thấy bất mãn với bản thân, chỉ một câu nói sẽ thay đổi tất cả. Tình cảm chân thành của Lan Phương đã chạm được tới trái tim anh. Nhưng anh có thể vì nó mà thay đổi tình cảm với Yến Vũ sao? Người con gái bặt vô âm tín trong suốt hai năm. Tất cả anh gói ghém trong lòng chỉ là những kỷ niệm, những tia hy vọng dù là rất mong manh nhưng nó cũng khiến anh đủ ấm trong những ngày dài mòn mỏi.

Nghĩ đến hình ảnh của Yến Vũ bất chợt lại đưa anh về với thực cảnh. Sực nhớ ra mình đã quên mất một thứ rất quan trọng. Hạo An đột ngột hỏi.

"Em có thấy chiếc ba lô của anh chứ?"

Trong khoảnh khắc nhất thời, dựa vào ánh mắt của Hạo An, dường như Lan Phương cũng đang chờ đợi vào một điều gì đó. Xong khi nghe anh hỏi một câu lại chẳng liên quan như vậy, trên gương mặt cô lại không hề tỏ ra thất vọng mà trái lại lúc nào cũng như cô giữ nụ cười tươi tắn trên môi.

Nụ cười đó có thể làm tan chảy biết bao trái tim của các chàng trai một lần bắt gặp, rồi mong chờ, mang bao hy vọng dung nhan ấy ở lại. Chỉ có Hạo An là cố chấp không nhận ra điều ấy. Nói đúng hơn là anh không cho phép bản thân một lần xao động.

Chiếc ba lô vẫn còn nguyên vẹn chỉ đôi ba chỗ trầy xước bên ngoài chắc có lẽ do lúc văng ra nó phải tiếp xúc với mặt đường. Hai mắt Hạo An sáng lên khi Lan Phương đưa nó cho anh.

Hạo An một tay run rẩy định mở nó ra xem, sực nhớ ra điều gì đó anh ngước lên mỉm cười với Lan Phương rồi ra hiệu chỉ sang chiếc giường còn trống phía đối diện.

"Chắc em đã mệt rồi, trời cũng sắp sáng. Em tạm ghé qua bên kia nghỉ ngơi chút nhé! Để em phải ngồi đây suốt đêm thế này anh thấy áy náy quá!"

"Dạ! Vậy cũng được, để em đỡ anh nằm xuống đã." Lan Phương cười âu yếm trả lời.

"Em cứ nghỉ trước đi, anh muốn ngồi như này một lúc. Chẳng phải đã nằm gần trọn ba ngày rồi sao?" Hạo An giơ cánh tay lành lặn lên xua xua ra hiệu.

"Vậy... Vậy có ổn không?" Lan Phương ái ngại hỏi.

"Anh không sao mà." Hạo An cố nén đau nở một nụ cười méo xệch trấn an.

Lan Phương nhận ra nụ cười đó, cô về đến giường vẫn thấy trong lòng có chút không thoải mái. Xong sợ làm phiền đến anh liền nằm xuống, quay mặt vào tường.

Ở giường bên này, nghe thấy tiếng thở đều đều của Lan Phương. Hạo An đoán cô đã chìm vào giấc ngủ lúc ấy anh mới nhè nhẹ mở chiếc ba lô ra. Anh thò tay vào trong đó định lôi cuốn nhật ký ra vô tình lại thấy chiếc điện thoại nằm trong đó.

Chiếc điện thoại của anh vẫn còn nguyên vẹn chỉ là nó sắp cạn kiệt pin, hệ thống đang không ngừng thông báo chỉ còn 5%. Sợ là không đủ thời gian lướt qua trang fanpage như một thói quen, anh đành mở vào giao diện messenge kiểm tra tin tức trong mấy ngày qua.

Vừa mở ra xem bàn tay của Hạo An bỗng run lên bần bật, một luồng điện công suất cực đại như vừa xẹt qua người anh. Cửa sổ tin nhắn của chị gái Yến Vũ hiện ngay ở trên đầu đập bảng tin đập thẳng vào mắt. Tin nhắn đó trong tình trạng "đã xem" nó hiện lên dòng chữ.

"Ngày 4/9 Yến về Việt Nam em nhé! Chuyến bay dự kiến sẽ đáp xuống sân bay Nội Bài lúc 16h chiều."

Hạo An thả bịch chiếc điện thoại xuống dưới chân, đầu óc hỗn loạn, hơi thở dồn dập, miệng luôn lảm nhảm.

"Mùng 4 sao... Là mùng 4 sao?"

Vồ lấy chiếc điện thoại khi nó chỉ còn tít tít 1% pin, anh kịp nhìn vào màn hình.

3:30 Am. Ngày 4/9.

"Vậy là... Vậy là cô ấy sẽ về nước ngày hôm nay. Mới đó hai năm đã trôi qua. Bao nhiêu khắc khoải, bao nhiêu nỗi nhớ mong dày vò trong khao khát. Sự kiên định của mình cuối cùng cũng đã đến lúc trả về nơi bắt đầu." Chỉ mới nghĩ đến đó thôi bao nhiêu tâm tư, xúc cảm của Hạo An bị kèm nén bấy lâu nay giờ như muốn vỡ òa.

Trong lòng Hạo An như có lửa đốt, phải cố gắng cắn chặt môi giữ cho bản thân được bình tĩnh, đầu óc không ngừng suy tính.

"Giây phút này, cảm giác này sau suốt hai năm đằng đẵng chờ đợi rồi cũng đã đến. Chỉ là thật không đúng lúc một chút nào. Bản thân bị rơi vào hoàn cảnh bi ai này không biết có gắng gượng được không? Thêm nữa, tin nhắn kia đã có người đọc rồi. Chỉ có Lan Phương là người luôn ở bên anh trong mấy ngày qua vậy rất có thể là cô ấy chứ không ngoài ai khác. Với cá tính ấy thế nào cũng ngăn cản mình một mình ra phi trường. Nhưng nếu để cô ấy đi cùng mình liệu có quá tàn nhẫn với tình cảm mà cô ấy luôn dành cho mình"

Hạo An suy đi tính lại, đầu óc hoạt động hết công suất chỉ có bản thân là gần như bất động.

"Ngày mai... Ngày mai nhất định phải tìm ra cách."

Còn tiếp...

Ngày đăng: 14/12/2016
Người đăng: Nam Ucit
Đăng bài
Bạn thích truyện này?