Gửi bài:

Chương 6 - Hết

Hạo An nằm thiêm thiếp trên giường bệnh vờ như đang say ngủ. Thật ra suốt từ lúc tỉnh dậy đến giờ anh chưa hề chợp mắt.

Đến đầu giờ chiều thoáng thấy Lan Phương từ ngoài cửa đi vào, theo sau là một người đàn ông mặc áo blu trắng. Họ tiến đến sát giường của Hạo An, anh vẫn cứ thế mặc nhiên nằm yên đó lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

"Chàng trai này tỉnh dậy từ bao giờ?"

"Dạ đêm qua, thưa chú!"

"Uhm, vậy là không ngoài dự đoán của ta. Tiến triển như vậy là tốt đấy. Giờ hãy cứ để cậu ta nằm nghỉ ngơi. Với xung chấn của vỏ não đang phải gánh chịu cậu ta cần thêm một khoảng thời gian nữa. Khi nào tỉnh giấc, con hãy thông báo cho ta ngay."

"Dạ vâng, con cám ơn chú nhiều nha!"

"Con không cần phải khách sáo như vậy. Ta với cha con là chỗ thâm giao lâu năm. Khi nào về nhà hãy chuyển lời hỏi thăm của ta đến ông ấy. Giờ ta có chút việc bận rồi, chăm sóc cho chàng trai này tốt nhé! Ta đi đây."

Lan Phương vâng dạ rồi theo vị bác sĩ kia ra đến tận cửa. Một lát sau cũng không thấy trở vào nữa. Hạo An đoán cô nàng đi đâu đó, anh thử vận động xem phản ứng của cơ thể ra sao. Một tay vịn vào thành giường, tay bị thương chống khuỷu xuống dưới tấm nệm hết sức nâng người ngồi dậy.

Toàn thân đau ê ẩm, phải khó khăn lắm gắng gượng nhích người từng chút, từng chút rốt cục cũng đã tựa lưng được vào thành giường trong tư thế nửa nằm, nửa ngồi.

Hạo An ngồi đó chừng khoảng 5p, mắt trân trối ngó xuống đất. Anh ước mình có thể nhảy huỵch ngay xuống dưới đó nhưng trong hoàn cảnh này mà nói đó chừng như là nhiệm vụ bất khả thi, cảm giác hoàn toàn bất lực.

Cam tâm đầu hàng số phận, thỏa hiệp với nghịch cảnh trớ trêu dường như không phải là bản ngã trong con người này. "Giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi." Anh tự nhủ.

Hạo An cố nén đau khẽ cựa mình, tiếng xương sườn răng rắc khô khốc vang lên. Chỉ vừa mới chạm được hai chân xuống đất còn chưa đứng được dậy đã thở ra hồng hộc. Những giọt mồ hôi lấm tấm ban đầu giờ đã to thành những hạt đỗ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch rồi lộp độp rơi xuống mặt sàn.

Lần thứ ba anh quyết tâm đứng dậy nhưng đôi chân nào có chịu nghe, nó đang không ngừng run rẩy để chống lại sức nặng của cơ thể. Cả ba lần nỗ lực đứng lên thì cả ba lần đều kết thúc ở nửa hành trình rồi ngồi phịch xuống giường.

Đối với Hạo An mà nói, chàng trai này xét về cả ý chí và nghị lực hẳn có đôi chỗ hơn người, nó cũng giống như sự kiên định trong tình yêu mà anh dành cho Yến Vũ vậy. Chỉ cần có niềm tin thì nhất định không chịu đầu hàng, không chịu buông tay.

"Không bao giờ được phép nói không bao giờ." Hạo An tự nhủ với lòng mình như vậy rồi hít một hơi sâu, dồn tất cả sự quyết tâm vào đôi chân vươn mình mạnh mẽ đứng dậy. Quyết tâm là thế, chỉ tiếc... chỉ tiếc vừa loạng choạng cố giữ thăng bằng cho cơ thể lại ngã bổ nhào xuống đất.

Vừa hay lúc ấy Lan Phương từ ngoài đi vào, chứng kiến được cảnh tượng đó cô hốt hoảng lao tới cuống quýt đỡ Hạo An dậy. Vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Cô cuống quýt hỏi.

"Anh... Anh có sao không? Trời đất, có việc gì sao không kêu em chứ!"

Hạo An thở hồng hộc không ra hơi, khí ngữ run run đứt đoạn. Vừa nói vừa vịn một tay vào người Lan Phương cố gắng trấn an.

"Anh... Anh không sao hết. Chỉ là... Chỉ là muốn đi vào nhà vệ sinh một chút."

"Vậy... Vậy để em đỡ anh vào." Lan Phương thoáng đỏ hồng trên khuôn mặt, run run giọng đề nghị.

"Làm sao... Làm sao mà được chứ. Anh tự đi được mà." Hạo An vừa ngồi được lên giường đã vội vã trả lời. Thái độ xem chừng như hơi lúng túng.

"Vậy để em gọi người giúp anh." Vừa nói vừa lấy điện thoai trong túi xách ra, dường như cô đang định liên lạc với ai đó thì phải.

"Không cần đâu em, anh còn tự chủ được." Nói thì nói vậy xong Hạo An lại không chắc chắn về bản thân. Chưa mất đến mười giây suy nghĩ anh nhìn thẳng vào mắt Lan Phương quả quyết đề nghị.

"Em giúp anh đi lại quanh phòng một lát được chứ?"

"Anh... Anh còn muốn vận động nữa sao?" Lan Phương tròn trợn mắt kinh hô.

Hạo An bàn tay xiết nhẹ vào đôi tay ấm nồng của cô gái đứng đối diện với mình. Hành động ấy như một sự ủy thác cho cô một việc tuy không trực tiếp nài nỉ nhưng khiến cho cô rất khó có thể chối từ.

Ngần ngừ trong giây lát, vạn bất đắc dĩ Lan Phương đành phải chấp nhận. Cô gượng gạo trả lời. "Vậy được rồi, để em giúp anh."

Hạo An khẽ tựa vào người Lan Phương, nét mặt làm ra vẻ tự nhiên thoải mái như để xua tan phần nào nỗi lo lắng trong lòng cô trên từng bước anh di chuyển. Vừa đi vừa chuyện phiếm nhằm xua tan sự căng thẳng của bản thân đang căng ra chống chọi.

Rõ ràng là Hạo An đang dần thích nghi được với thực cảnh hiện tại sao gần ba ngày hôn mê bất động trên giường. Điều đó làm anh có đôi chút phấn khích trong lòng. Lan Phương thi thoảng lại liếc ngang sang thăm dò thái độ của anh. Cô cố gắng dùng trực cảm để đọc suy nghĩ của Hạo An. Rất có thể cô đã mường tượng ra một điều gì đó tuy nhiên nó còn khá mơ hồ.

Hai người một nam, một nữ nương tựa vào nhau đi lại xung quanh căn phong được gần một giờ. Hạo An vẻ như đã thấm mệt, anh quay sang phía Lan Phương nói.

"Chúng ta ngừng một lát thôi em!"

Lan Phương khẽ gật đầu mỉm cười đỡ Hạo An về phía giường của anh. Lúc yên vị nằm xuống anh đột nhiên đề nghị.

"Em có thể chạy xuống nhà mua giúp anh chiếc thẻ điện thoại được chứ?"

"Cần luôn bây giờ sao anh?" Lan Phương trả lời lại bằng một câu hỏi.

"Cần luôn bây giờ em ah!" Hạo An quả quyết.

Không chút nghi ngờ, Lan Phương gật đầu gần như ngay tức thì. Cô nhoẻn miệng cười thật xinh.

"Vậy để em đi mua chút gì cho anh ăn nha. Giáo sư dặn sau khi tỉnh dậy có thể ăn nhẹ chút cháo. Sau đó em sẽ nhờ ông ấy qua thăm khám cho anh."

Lan Phương nói xong toan khoác túi chạy đi bất chợt bị Hạo An kéo ngược trở lại, bốn mắt nhìn nhau trìu mến.

"Lan Phương! Cảm ơn em trong những ngày qua đã luôn ở bên cạnh anh. Ân tình này... Ân tình này... Nhất định anh sẽ báo đáp..."

Còn chưa kịp nói hết câu Lan Phương đã nhanh tay đưa lên miệng anh bịt lại. Cô tròn xoe đôi mắt, nụ cười rạng rỡ.

"Đừng nói gì hết. Anh... Anh ngốc lắm! Thôi em đi đây." Vừa dứt lời đã khấp khởi chạy vụt ra khỏi phòng rồi mất hút sau cánh cửa.

Chờ cho Lan Phương đi được một lúc. Hạo An lồm cồm bò dậy, khoác ba lô lên người rồi lặng lẽ theo sau. Ra đến cửa anh đứng lại quan sát dọc hai bê hành lang, chắc chắn không có sự hiện diện của Lan Phương. Anh đoán có lẽ cô đang ở đâu đó dưới căng tin hoặc là một quán ven đường liền di chuyển một cách hết sức khó nhọc theo chiều ngược lại.

Hạo An vừa đi vừa phải dựa vào tường, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két tưởng chừng như có ma sát khét lẹt ở trong miệng, gương mặt đầm đìa mồ hôi vì phải lén đau. Mỗi bước đi với anh bây giờ đều là cả một nghị lực can trường mang theo biết bao hy vọng.

Ngoài trời rả rích mưa, chẳng rõ từ bao giờ mà mặt đường ướt sũng nước. Ra đến cổng viện Hạo An đứng nép vào một góc tường dáo dác quan sát xung quanh. Trông anh chẳng khác nào một tên ăn trộm đang bị tầm nã gắt gao trong bộ dạng cực kỳ thảm hại.

Có tiếng lạch cạch mở cửa từ phía sau khiến cho người lái taxi nằm nghẹo cổ sang một bên giật mình thức giấc. Ông ta đưa ánh mát nghi ngại qua chiếc gương chiếu hậu nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của vị khách trẻ tuổi phía sau khẽ hỏi.

"Cậu muốn đi đâu?"

"Chú cho tôi ra phi trường Nôi Bài càng nhanh càng tốt." Hạo An trả lời xong liền mở điện thoại ra xem. Đồng hồ chỉ đúng 2:30 p.m

Chiếc taxi từ từ lăn bánh, cùng lúc ấy ở một phía khác cũng có một chiếc Audi màu đen loại sang trọng lặng lẽ theo sau.

Hạo An phải mất thêm gần 30 phút đồng hồ cùng người tài xế taxi đi vòng vèo qua mấy con phố mới tìm mua được một bó hoa hồng trắng. Loài hoa mà Yến Vũ đặc biệt yêu thích. Anh nhớ có lần cô từng nói, hoa hồng trắng chính là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu. Lần đầu tiên khi hai người hẹn hò gặp mặt chính anh cũng đem tặng một bó hoa hồng trắng trong sự ngỡ ngàng của cô.

Hạo An xuống đến cửa phi trường Nội Bài lúc 16:20', ngoài trời mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt. Ngay khi khoảnh khắc anh bước ra khỏi xe đã cảm nhận được một bóng dáng thân quen đứng chen lẫn giữa đám đông phía trong đại sảnh.

Những người yêu nhau dường như có một sự giao cảm đặc biệt về cảm xúc. Chỉ cần khắc ghi trong lòng một khuôn mặt đã ăn sâu vào tận trong tâm trí thì dù gương mặt ấy có đứng lẫn giữa hàng vạn người vẫn có thể nhận ra nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô gái với phong cách mặc một tông màu đen bí ẩn quyến rũ ngày nào. Vẫn là đôi mắt ấy, nự cười ấy chưa một giây phút anh cho phép con tim mình ngừng thương nhớ.

Yến Vũ đứng đó, nhìn cô lộng lẫy quá, nét kiêu sa đằm thắm đến ma mị sau hai năm trở lại dường như lại càng mặn mà hơn bao giờ hết. Rõ ràng là trông cô còn trẻ hơn rất nhiều với cái tuổi 30 của mình.

Hạo An bỗng như thấy trong lòng rạo rực khôn nguôi, ngay khi vừa nhìn thấy từng nhịp tim đã thổn thức từng hồi gióng như trống trận. Bao nhiêu khoảnh khắc, ký ức ngọt ngào cứ thế theo nhau dồn dập ùa về.

Yến Vũ dần tiến về phía trước, cô tách hẳn ra khỏi đám đông. Thi thoảng lại đưa tay lên ngó vào chiếc đồng hồ. Ánh mắt liên tục quan sát bốn phía xung quanh như đang chờ đợi ai đó.

Trời mưa tầm tã, Hạo An chỉ cố làm sao không để những hat mưa kia vô tình làm ướt những cáng hoa hồng trắng tinh khôi thuần khiết bằng cách gò người dùng toàn bộ cơ thể ôm nó vào phía trước ngực. Anh nhích dần từng bước, trong lòng cảm giác ấm áp lạ kỳ. Những nỗi đau dày vò thể xác bỗng chốc không còn hiện hữu khi anh cố cắng gắn chặt môi khiến nó gần như tứa máu. Nụ cười méo xệch của anh chắc chắn đang mang trong nó trọng trách của đức tin kiên định với tình yêu định mệnh trong suốt hai năm dài chờ đợi.

Hạo An không hề biết rằng vỏ não của anh đang bị chấn thương nghiêm trọng, tránh cho những xung chấn mạnh về cảm xúc. Hoặc có thể là anh cũng có một chút mơ hồ về nó chỉ tiếc là trong giây phút này không sao chế ngự được. Vừa cố bước nhanh được thêm vài bước đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, toàn thân vô lực liền bị ngã sõng xoài trên mặt đất.

Anh bất chấp tất cả, những hạt mưa lạnh toát lách tách tạt vào khuôn mặt ướt đẫm khiến cho anh thức tỉnh. Vội ôm bó hoa vào trong lòng, anh lồm cồm bò dậy tiếp tục cất bước.

Ngay khi Hạo An ngước mắt lên nhìn về phía Yến Vũ. Khoảnh khắc ấy khiến anh như chết lặng...

Yến Vũ đang cười, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết nhưng... Nó không phải là nụ cười khi cô nhận ra anh.

Một người đàn ông khác trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực từ xa chạy lại. Họ ôm chầm lấy nhau, quấn quýt như đôi trẻ lạc mẹ lâu ngày.

"Người đàn ông đó... Người đàn ông đó chẳng phải là chồng cũ của cô ấy hay sao? Vậy là họ đã quyết định nối lại..."

Hạo An không muốn tin vào mắt mình, dù sự thật có phũ phàng bao nhiêu đi chăng nữa chỉ duy nhất có điều này là anh không bao giờ muốn tin. Bó hoa hồng trắng trên tay vô thức rơi bịch xuống đất, những cánh hoa mỏng manh tinh khiết bị những hạt mưa trắng xóa mặc sức chà đạp tả tơi. Con tim vụn vỡ trong tột cùng của tuyệt vọng đau thương.

Sau bao yêu thương khắc khoải, những nỗi cô đơn chấ chưa dày vò hun đúc thành động lực, thành hy vọng, niềm tin trong cuộc sống cuối cùng lại không thể nói ra.

Mưa nhạ nhòa, mưa như trút bắn xối xả lên gương mặt bi ai của Hạo An. Anh cảm nhận được dòng nước nóng hổi, cay xè hai bên khóe mắt. Ý chí sắt đá của một chiến binh vốn luôn được coi là niềm kiêu hãnh không ngờ lại có lúc gục ngã.

Một lần nữa Hạo An ngã bịch xuống đất, anh không muốn đứng dậy phó mặc cho những hạt mưa nhạt nhòa gột rửa nỗi đau không ngừng cào xé tâm can vụn vỡ.

Đó chính là giây phút bi ai nhất, tuyệt vọng nhất đối với Hạo An. Trong vô thức anh cảm nhận được mùi Ô Liu ngọt ngào quyến luyến. Một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai kéo anh trở về với thực tại. Một giọng nói đã trở lên quen thuộc tự bao giờ.

"Mình về thôi anh!"

Hết.

Ngày đăng: 14/12/2016
Người đăng: Nam Ucit
Đăng bài
Bạn thích truyện này?