Gửi bài:

Chương 2

Phi trường Nội Bài một chiều cuối tháng 7 mưa dầm rả rích khiến cho quang cảnh nơi đây lại trở nên vô cùng ảm đạm. Những cơn mưa Ngâu chợt đến, chợt đi không ồn ào vội vã nhưng khắc khoải mịt mờ như những phận người vốn dĩ đã mong manh bất định trong vòng xoáy của cuộc đời.

Cô gái mặc bộ đầm đen với mái tóc dài óng ả phủ kín ngang bờ vai, chỉ thoáng nhìn thôi đã toát lên vẻ bí ẩn nhưng vô cùng quý phái. Trước khi bước vào khu vực cách ly còn cố ngoái lại lần cuối thư thể tìm kiếm, chờ đợi điều gì đó. Sự vô vọng phảng phất trên má thắm hồng phai, cùng đôi mắt đỏ hoe được ẩn dấu sau cặp kính đen che quá nửa phần trên khuôn mặt cũng không làm mất đi nét kiều diễm của một giai nhân.

Cô đơn!!! Phải chăng cô đang lạc lõng giữa chốn đông người, hay trong lòng nặng trĩu khiến cho đôi chân trở lên lầm lũi hơn bao giờ hết.

Hạo An đứng ở một vị trí quan sát kín đáo, chờ cho Yến Vũ đi khuất một lúc lâu mà anh vẫn còn đứng đó. Cảm giác vô cùng trống trải hụt hẫng như thể vừa để mất đi vật báu quý giá nhất trên thế gian mà anh đã từng sở hữu. Bất giác thấy khóe mắt cay cay nhưng không sao kiềm chế được cảm xúc đang cuồn cuộn chực trào lên.

Chỉ mãi đến khi chiếc Boing 747 của hãng hàng không VietNam Air Line lao vút lên trên bầu trời mờ mịt rồi khuất hẳn Hạo An mới chệnh choạng rời khỏi vị trí tưởng đã chôn chân từ bao giờ. Những bước chân vô hồn chệnh choạng vô tình lại đưa anh đến khu vực nhà chờ, một nơi thường được xem là đông đúc nhất tại sân bay.

Xung quanh chỉ còn lại duy nhất một chiếc ghế trống không có người ngồi, tuy nhiên lúc này nó lại đang thuộc quyền sở hữu bởi chiếc túi da loại xách tay dành cho con gái cùng mấy thứ đồ lỉnh kỉnh trông như những gói quà thì đúng hơn bởi chúng được bọc lại một cách khá cẩn thận.

Mất một lúc quan sát Hạo An mới ngập ngừng hơi cúi người xuống, anh lịch sự hướng về phía cô gái ngồi cạnh đó nhẹ giọng lên tiếng.

"Xin lỗi cô! Chiếc túi này là..."

"À vâng, là của tôi. Anh cứ tự nhiên." Thoáng chút giật mình, cô gái trẻ rời mắt khỏi cuốn sách trên tay ngước lên sau đó rất nhanh với chiếc túi để vào trong lòng mình rồi lại cắm cúi đọc sách.

Hạo An khẽ mỉm cười rồi ngồi vào chiếc ghế còn trống đó. Anh cứ ngồi yên như vậy đăm chiêu suy nghĩ mất một lúc lâu, chốc chốc lại ngước ra ngoài bầu trời nhìn về phía xa xăm vô định. Chẳng hiểu thế nào bàn tay vô thức cho vào chiếc cặp cá nhân lấy ra một cuốn sổ cùng cây bút. Anh bắt đầu viết.

Nhật Ký Mùa Yêu Thương

Ngày... Tháng... Năm...
(Day 88)

Em yêu! Cuối cùng thì em cũng đã ra đi, xa anh, xa mảnh đất thân yêu này để tìm lại chính mình. Hãy luôn bình yên em nhé!

Thời gian... Dẫu nó đến vội vã hay trúc trắc chầm chậm trôi qua thì cũng đã đến lúc em phải biết tự chăm sóc mình, nương vào chính đôi chân mình để mạnh mẽ bước tiếp. Dù anh hay bất kỳ ai đó luôn sẵn sàng yêu em vô điều kiện thì cũng chẳng thể nào mãi ở bên cạnh em để chữa lành mọi thương tổn mà rất có thể một cô gái mong manh, nhạy cảm như em có thể đeo mang trong cuộc đời.

Chỉ cần không ngừng cố gắng, tin mình thay đổi, sẽ thay đổi, sẵn sàng đương đầu với thử thách ngoài kia chứ không phải thỏa hiệp với những rạn nứt, những hố sâu thăm thẳm trong lòng. Rồi em sẽ lại chính là em. Em sẽ tìm lại được nụ cười rạng rỡ trên môi, điều mà anh luôn thầm khao khát.

Nụ cười đó không cần tô vẽ ngụy tạo, chính bản thân nó toát lên vẻ đẹp làm anh mê mẩn đến cuồng si, đắm đuối ở thời khắc đầu tiên khi anh nhìn thấy em trong lần đầu hẹn hò gặp gỡ...

Những dòng cảm xúc của Hạo An đang liền mạch, dạt dào đột nhiên lại bị câu hỏi rất không đúng lúc của cô gái ngồi kế bên bất chợt chen ngang.

"Ủa anh đang viết sách sao?"

Câu hỏi khiến Hạo An bối rối, anh ngập ngừng quay mặt sang bên cạnh trông dáng điệu hết sức lúng túng.

"Tôi... À tôi... Tôi có viết lách gì đâu."

"Hihi... Anh thật khéo biết đùa nha. Vậy anh đến đây để đón người thân?"

Nét tinh nghịch hết sức tự nhiên của cô gái lạ rõ ràng là đang làm khó cho Hạo An. Hẳn nhiên là anh chưa từng nghĩ đến một cuộc đối thoại bất ngờ như vậy hay đúng hơn là anh không có tâm trạng nói chuyện cùng người lạ thành ra câu trả lời mỗi lúc một thêm gượng gạo.

"À không... Tôi... Tôi có chút việc chỉ ghé qua đây thôi."

Cô gái này quả là không vừa, nhất định không chịu buông tha cho Hạo An khi chưa thỏa đáng với những thắc mắc trong lòng mình. Cô tiếp tục dò xét.

"Để em đoán nhé, anh là phóng viên đang đi tác nghiệp?"

"Ôi trời cô gái! Cô đang nghĩ cái quái gì vậy, tôi mà lại trông giống phóng viên sao?" Hạo An suýt chút nữa phì cười trước sự võ đoán của cô gái trẻ, anh ngẫm nghĩ trong giây lát nhất thời chưa biết trả lời sao cho phải. "Không lẽ lại kể lể là đi tiễn biệt người yêu." Cuối cùng đành im lặng khẽ lắc đầu.

"A đúng rồi, anh là nhà văn đi tìm cảm hứng cho tác phẩm mới. Hay quá! Em rất hâm mộ các cây viết trẻ."

Hạo An đành bó tay trước cô gái lém lỉnh này, anh trả lời bừa.

"Tôi có biết viết lách gì đâu. Chỉ sợ... Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi."

Cô gái chừng nghe đã thỏa mãn được trí tò mò của bản thân, trông cô hào hứng ra mặt, hồ hởi giới thiệu.

"Sao lại thất vọng chứ, ngày nay có rất nhiều các cây viết trẻ, lối tư duy và có một cách nhìn rất khác so với truyền thống. Sự phá cách của họ thực sự gây chú ý với những người yêu thích văn chương. À đúng rồi, em là Lan Phương. Còn anh?"

Trước sự thân thiện của cô gái, Hạo An chưa trả lời vội. Anh trầm tư trong giây lát, dường như lúc này mới kịp quan sát kỹ cô gái lạ. Cô nàng có gương mặt khá ưa nhìn, đôi mắt to tròn đen láy như biết nói, sỗng mũi dọc dừa cao vút không hề thấy sự can thiệp của dao kéo. Đặc biệt là trên đôi môi xinh xắn xuất hiện một nốt ruồi nhỏ ở mép trái cực kỳ duyên dáng lúc nào cũng muốn như cười. Những đường nét hài hòa đó tạo nên vẻ quyến rũ phần nào mang chút tinh nghịch tự nhiên. Nó mang lại sự thân thiện cho người đối diện.

"Cô là người Nam?" Hạo An trả lời bằng một câu hỏi khác.

"Hihi anh nghe giọng là biết liền mà."

"Vậy cô làm gì ở xứ Bắc này?" Hạo An tiếp tục hỏi.

"Dạ em ra đây thăm mấy người bà con ở Hà Nội giờ đang trên đường trở về. Mà anh có xài facebook chứ?" Lan Phương đột ngột hỏi.

"Tôi àh? Cũng lâu không dùng rồi cô ạh!"

Vậy mình kết bạn nha! Nick của em là..."

Đôi bạn trẻ một nam, một nữ cứ thế trò chuyện một cách cởi mở. Chỉ cho đến khi Lan Phương xin phép rời khỏi vị trí đi vào khu vực làm thủ tục bay họ mới chia tay nhau. Trước khi đi hẳn vào trong khu vực cách ly Lan Phương còn nói với ra.

"Khi nào hoàn thành xong tác phẩm mới nhất định anh phải cho Lan Phương đọc nha. Chúc anh thành công!"

Hạo An giơ cánh tay lên vẫy vẫy, mỉm cười chia tay cô bạn mới, trong lòng phần nào vơi bớt đi nỗi trống trải bấy lâu. Anh suy nghĩ.

"Viết sách ư, tại sao lại không nhỉ? Tình yêu của mình và Yến Vũ hoàn toàn có thể viết lên một bản tình ca đẹp cho dù nó còn đang dang dở."

Một ý tưởng táo bạo nảy lên trong đầu. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ thử sức trong lĩnh vực mới. Viết lên câu chuyện tình yêu lãng mạn cho cuộc đời mình.

"Con người ta chỉ sợ quyết tâm không đủ để theo đuổi đam mê. Một khi tin tưởng vào chính khả năng của mình, tin rằng mình sẽ làm được, cống hiến hết mình vì nó thì sợ gì một ngày nào đó không có kỳ tích xảy ra."

Tình yêu hoàn toàn có thể thay đổi được con người, nếu thực sự vì tình yêu đó mà cống hiến, vì tình yêu đó mà hy sinh.

Ngày đăng: 14/12/2016
Người đăng: Nam Ucit
Đăng bài
Bạn thích truyện này?