Gửi bài:

Chương 3

Trời chiều chạng vạng, từng đụn mây xám ngoét từ đâu kéo về làm mờ mịt cả một quãng tầng không bao la. Bên một khách sạn mang hơi hướm cổ kính tại khu du lịch sầm uất nằm ven biển, chàng thanh niên trên vai đeo ba lô nặng trĩu đang cố gắng điều khiển chiếc xe máy lao thẳng vào trong sân một cách vội vã, như để chạy trốn cơn mưa bất chợt có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Thấy có người lạ vị chủ nhà hiếu khách lật đật chạy ra tiếp đón. Nheo nheo đôi mắt bà ta chợt thốt lên.

"Oh, ra là cậu đấy àh! Sao lại chỉ có một mình thế này? Vào đây, mau vào trong nhà đi."

"Dạ chào cô! Con đi một mình thôi."

Chàng trai vui vẻ đáp lại rồi dắt xe theo chân vị chủ nhà. Vừa đi anh vừa hỏi.

"Phòng 302 có khách nghỉ chưa cô?"

Chẳng cần phải đến một phút suy nghĩ, bà ta trả lời ngay.

"Thật may quá, phòng đó người ta mới trả xong. Con cứ vào trong nghỉ ngơi đi đã để cô giục mấy đứa nhân viên dọn dẹp lại. Chắc chỉ một lát là xong ngay thôi."

"Vâng! Con cám ơn cô."

Buổi tối Hạo An một mình dạo chơi trên biển, sau trận mưa to làn nước xanh biếc đã trở lên đục ngàu, từng con sóng gầm gào dữ dội. Đây đã là lần thứ ba anh quay lại nơi này. Biển vẫn thế, vẫn cồn cào nhưng nồng nàn da diết với hương vị mặn mòi lưu luyến. Anh nhớ khoảnh khắc anh cùng Yến Vũ nắm tay nhau dạo chơi trên biển giữa trời đêm vằng vặc ánh sao. Cảm giác bình yên đến lạ.

Giây phút ngọt ngào tha thiết ấy như vẫn còn dan díu nơi đây khiến cho lòng người bỗng chốc trở lên ấm áp. Mãi khuya Hạo An mới trở về phòng. Cảm giác có chút gì đó tiếc nuối, có chút hụt hẫng lại có chút nao nao từng hồi, từng hồi âm ỉ chực trào lên trong tâm khảm.

"Có một lần yêu lầm lỡ
Mới cảm nhận được lúc bơ vơ
Có một lần tim vụn vỡ
Thì mới tin rằng mình thật dại khờ..."

Thanh âm nhè nhẹ phát ra từ chiếc smathphone đặt trên bàn, bất giác lại tạo cho Hạo An chút xúc cảm lạc trôi trong niềm nhớ về những ngày đã cũ. Anh đặt bút xuống nhìn ra ngoài trời như để cảm nhận chút khắc khoải của mùa thu đang lặng lẽ trôi qua từng phút, từng giờ.

Đã hơn một năm trôi qua, ngày nào anh cũng viết nhật ký cho Yến Vũ. Cuốn tiểu thuyết tình yêu giữa hai người cũng sắp được hoàn thành. Niềm tin trong anh chưa bao giờ vơi cạn, những hy vọng dù là mong manh nhưng mỗi ngày lại càng thêm chất chứa theo từng dòng hồi ức.

Người ra còn sống là bởi vì còn được quyền yêu thương, được quyền hy vọng. Thời gian có thể bào mòn đi tuổi trẻ, nhưng thời gian cũng làm cho những kỷ niệm dần trở lên bất tử.

Hạo An liếc nhìn đồng hồ, đã quá 1h30' sáng. Tựa đề của chương truyện cuối cùng cũng chỉ mới xuất hiện thoáng qua ý tưởng. Vừa mới định cầm bút viết chợt có tiếng gõ cộc cộc âm thanh báo tin nhắn vọng ra từ chiếc điện thoại trên bàn. Hạo An mở nó ra xem, biểu tượng cảm xúc hình mặt cười nhăn nhở của Lan Phương đập ngay vào mắt. Còn chưa kịp phản hồi đã thấy tin nhắn tiếp theo.

"Anh ngủ chưa?"

"Anh đang viết truyện em àh! Em cũng ngủ muộn thế?"

"Vâng, em sắp xếp lại chút hành lý lần cuối để chuẩn bị sáng mai bay ra Hà Nội anh ah!"

"Em ra Bắc sao? Thăm người thân?"

"Em chuyển ra học cao học ngoài đó. Hì hì"

Câu trả lời của Lan Phương làm Hạo An quá đỗi ngạc nhiên. Anh ngập ngừng trong giây lát rồi mới tiếp tục bấm máy.

"Chẳng phải học trong Sài Gòn vẫn tốt hơn sao?"

Ngập ngừng...

"Ở đâu cũng như nhau vậy thôi anh. Chỉ là em thích thời tiết ở ngoài Bắc hơn. Ở riết trong này thấy nhàm chán quá! Vả lại ba em cũng mới vừa nhận quyết định công tác mới ở bên văn phòng thanh tra chính phủ. Em muốn ở cạnh ba cho ba đỡ buồn. Hì hì"

"Oh!" (Ngạc nhiên)

"Mình gặp nhau nha anh!" (Đề nghị)

(Ngập ngừng... 1 phút trôi qua.)

"Để lúc khác được không em?"

"Sao hết lần này tới lần khác anh đều từ chối gặp mặt em vậy?" (Đầy vẻ trách móc)

"Anh..." (Lúng túng)

"Àh có phải anh đã trở thành nhà văn nổi tiếng viết truyện ngắn trên mạng nên không muốn gặp em đúng không?" (Hờn dỗi)

"Không phải đâu em, đừng nghĩ vậy mà oan cho anh. Tại anh đang bận quá, cố hoàn thành nốt bản thảo cuốn tiểu thuyết này cho xong em ah!"

"Anh đó, em đã phải chuyển từ Sài Gòn để ra Hà Nội mà anh cũng không hiểu sao? Chỉ uống với nhau một ly cà phê cũng khó khăn đến vậy? Em không biết đâu, anh dù bận đến mấy ngày mai nhất định chúng ta cũng nên gặp nhau."

(Giọng tiểu thư đầy quả quyết)

"Hic..."

Hạo An định nói gì đó tiếp theo thì tin nhắn bị treo. Lan Phương nói xong liền off ngay tức thì. Cô nàng luôn tỏ ra cá tính như vậy. Một phong cách điển hình thường thấy của những cô gái tiểu thư con nhà quyền quý.

Tâm trạng của Hạo An trở lên rối bời. Đã hơn một năm trôi qua, dù chỉ là bạn bè trên mạng nhưng chính Lan Phương mới là người gần gũi với anh nhất. Cô luôn động viên quan tâm, chia sẻ cùng anh theo cách của riêng cô để giúp anh trên con đường theo đuổi đam mê. Cũng có thể xem như cô là một fans đặc biệt đóng góp lớn về tinh thần trở thành một trong những cây viết trẻ được yêu thích nhất trên cộng đồng mạng như hiện nay. Mỗi khi anh mệt mỏi, bế tắc chỉ có Lan Phương mới đủ sự tận tâm khơi gợi những đam mê, sáng tạo trong anh.

Lan Phương khác hẳn Yến Vũ. Yến Vũ nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn. Sự quan tâm của Yến Vũ giống như một người ở đằng xa âm thầm theo dõi. Chỉ khi nào anh thực sự cần đến lúc đó cô sẽ lại đến bên anh, ân cần chăm sóc, dịu dàng vỗ về.

Lan Phương không thế, cô ồn ào như cơn mưa rào đầu hạ. Sôi nổi nhiệt huyết nhưng hết sức chân thành. Bất cứ lúc nào cô cũng luôn sẵn sàng chia sẻ. Thậm chí cô còn chủ động nhắc nhở Hạo An từ bữa ăn giấc ngủ, viết lách điều độ tránh hệ lụy đến sức khỏe. Tự mình đứng ra làm Admin, tìm mọi cách để phát triển fanpage của anh với một lực lượng fans đồn đảo mỗi ngày một thu hút thêm rất nhiều độc giả theo dõi.

Hạo An thực sự cảm thấy bối rối, càng suy nghĩ càm thấy tâm trạng rơi vào trạng thái hỗn loạn. Anh hiểu tình cảm của Lan Phương dành cho anh là như thế nào. Tuy nó mới chỉ là một dự cảm hết sức mờ mịt nhưng càng cố gắng hiểu sâu về thứ tình cảm đó càng khiến anh thêm day dứt chen phần áy náy. Anh sợ nó sẽ đi quá xa bởi trái tim anh đã trao trọn cho Yến Vũ ngay từ lần đầu gặp mặt mất rồi.

Hạo An cứ thế ngồi yên một chỗ miên man suy nghĩ, rõ ràng anh chưa bao giờ rơi vào trạng thái khó xử như lúc này. Anh bỏ dở tập bản thảo, leo lên giường định đi ngủ nhưng không sao chợp mắt. Sau cùng lại trở dậy lấy cuốn nhật ký ra tâm sự cùng Yến Vũ. Đây đã là cuốn thứ hai nhưng nó cũng đã đi tới gần những trang cuối cùng.

"Nhật ký mùa yêu thương"

Ngày... Tháng... Năm...
(Day 401)

 

Ngày đăng: 14/12/2016
Người đăng: Nam Ucit
Đăng bài
Bạn thích truyện này?