Gửi bài:

Chương 12

Kinh hãi kỳ công truyền hậu thế,

Chỉ nhờ kiếm gậy đấu thần ma.

Dực Trọng Mâu giành cây gậy sắt, trầm giọng nói: "Ngươi muốn kết thúc ở đây hay là muốn theo ta đến Cái Bang nghe tra hỏi. Nếu đến Cái Bang thì có thể biện bạch được, nếu kết thúc ngay tại chỗ thì hai bên phải quyết sinh tử bằng võ công"

Mạnh Thần Thông cười ha hả: "Khẩu khí rất lớn, lão phu là nhân vật như thế nào mà để cho ngươi xử lý. Ta nể ngươi có thân phận bang chủ, đã đối xử bằng lễ, không hỏi tội ngươi tự tiện đột nhập, nhưng ngươi lại cuồng vọng tự đại, muốn xử trí lão phu! Ngươi có biết trước đây sư huynh của ngươi bị ta giết là vì y chẳng nể mặt ta đấy không?" Dực Trọng Mâu tức giận nói: "Mạnh lão tặc, nhà ngươi mình đầy nợ máu tội đáng chết, còn nói cái gì là thân phận. Nếu người không chịu theo ta về Cái Bang ta cũng chiều ngươi, chúng ta cứ kết thúc một trận ở đây!"

Mạnh Thần Thông đưa mắt quét một vòng, cười lạnh nói:"Các ngươi đến đây là để giúp y? Các người muốn dừng lại đúng lúc hay giết chết không luận, các người hãy nghĩ trước cho kỹ!"

Dừng lại đúng lúc là phân thắng thua về chiều thức. Nếu những người đến giúp không chịu bán mạng cho bằng hữu, có thể nhờ người trung gian nói rõ trước. Nhưng Mạnh Thần Thông đã đưa ra câu hỏi này là một nỗi nhục to lớn đối với họ.

Tạ Vân Chân vung cây phất trần, cao giọng nói: "Từ lâu đã nghe Tu la âm sát công của Mạnh lão tiền bối có thể giết chết người ta, tôi cũng liều nắm xương này xin được lãnh giáo trước!"

Chung Triển kêu: "Khoan đã!" Rồi nhảy vọt ra, rút trường kiếm chỉ vào Mạnh Thần Thông: "Ngươi nhốt sư muội ta ở đâu, mau thả ra!" Mạnh Thần Thông cười nói: "Té ra ngươi đến là vì chuyện khác, ai là sư muội của ngươi?" Chung Triển nói: " Đại đệ tử của phái Thiên Sơn Lý Tâm Mai, ngươi tưởng rằng không ai biết sao? Đã có người đem cây ngọc thoa của nàng trao cho bọn ta!"

Té ra người đặt cây ngọc thoa trong phòng Kim Thế Di là Đoạt mệnh tiên tử Tạ Vân Chân. Cao thủ Cái Bang truy lìm tung tích của Mạnh Thần Thông ở khắp nơi, Tạ Vân Chân biết tin này trước, mấy ngày trước đã đến vùng gần Mạnh gia trang dò thám, gián điệp của Cái Bang biết chuyện Mạnh Thần Thông nhốt Lý Tâm Mai cho nên tìm cách lấy cây ngọc thoa của nàng, trao cho Tạ Vân Chân, để nàng liên lạc với người của phái Thiên Sơn đến trả thù. Tạ Vân Chân tìm đệ tử của phái Thiên Sơn, đến khách sạn ấy thì thấy Kim Thế Di dụ hai người Chung, Võ ra ngoài hí rộng, Tạ Vân Chân biết quan hệ của Kim Thế Di và Lý Tâm Mai cho nên đã đặt cây ngọc thoa trong phòng chàng, một là có thể dẫn dắt Kim Thế Di đến Mạnh gia trang, sau đó sẽ nói rõ với hai người Chung Triển rồi cùng nhau liên thủ. Bởi vì trước đây Kim Thế Di cũng từng bỡn cợt Tạ Vân Chân cho nên bà ta rất căm tức, tuy muốn chàng giúp đỡ nhưng lại không chịu ra mặt cầu xin.

Thế là người ở các phe đều đến Mạnh gia trang, xem ra sắp bùng nổ một cuộc quyết đấu long trời lở đất.

Mạnh Thần Thông thầm thất kinh, y vốn rất coi thường Cái Bang, nhưng y cũng hơi lo vì người của Thiên Sơn đã tới, thế rồi thầm nhủ: "May mà hai tên này chỉ là bọn tiểu bối của phái Thiên Sơn, chi bằng cứ giết chúng bịt miệng!" Vì y muốn giữ thân phận không đích thân ra tay cho nên mới bảo đại đệ tử: "Hạng Hồng, ngươi hãy tiếp đãi khách, rất hiếm khi được gặp cao thủ của phái Thiên Sơn, cần phải giữ họ lại ở đây!" Ý của câu này là muốn bảo đệ tử của mình không được nương tay, không để đệ tử của phái Thiên Sơn chạy thoát.

Chung Triển lần đầu tiên xuống núi, làm sao hiểu được tiếng lóng trên giang hồ, nghe Mạnh Thần Thông khách sáo như thế thì ngạc nhiên nói: "Bọn ta không phải đến quý trang làm khách, hãy mau thả sư muội của ta ra, bọn ta đang vội trở về Thiên Sơn! Thấy ông khách sáo như thế, sau này chúng tôi sẽ xin tội cho ông trước mặt sư phụ!".

Kim Thế Di nghe thế thì suýt bật cười, khó khăn lắm mời kìm lại được, chỉ nghe Hạng Hồng cười ha hả nhảy ra giữa sân nói: "Sư phụ của ta muốn giữ ngươi lại làm bạn, ngươi muốn đi cũng không được!". Lúc này Chung Triển mới hiểu, thế là y đùng đùng nổi giận, cây thanh cương kiếm vung lên đâm một chiêu Long môn cổ lãng về phía Hạng Hồng.

Kiếm thuật của phái Thiên Sơn nức tiếng võ lâm, chiêu Long môn cổ lãng càng là một chiêu tinh diệu hiểm hóc trong Truy phong kiếm thức của Thiên Sơn kiếm pháp, vừa triển khai thì thấy kiếm pháp lấp lánh tựa như có muôn ngàn tia nước tung tóe, muôn vạn giọt nước rơi xuống. Hạng Hồng là đại đệ tử của Mạnh Thần Thông, cũng đã học được ba bốn phần của sư phụ, nhưng vì Tu la âm sát công của y chỉ mới luyện được tới tầng thứ hai công lực vẫn còn kém, không dám dùng tay không đối địch, bên vung một cây quạt bằng sắt, đánh ra một chiêu Khi phong phát hỏa, kình lực của cây quạt quét tới thì kiếm quang tản mát, hai bên đều thất kinh. Chung Triển thầm nhủ: "Trước mặt nhiều bậc tiền bối, nếu mình không đánh lại đệ tử của Mạnh Thần Thông thì họ chẳng phải sẽ làm tổn thương uy đanh của phái Thiên Sơn hay sao?" Thế rồi mới thâu nhiếp thần, tiếp tục tung chiêu, sử dụng hết những chiêu số tinh diệu trong bảy mươi hai thức Truy phong kiếm, từng bước đẩy lùi Hạng Hồng. Kim Thế Di khẽ nói với nàng thiếu nữ: "Mạnh Thần Thông chỉ có danh hão. Cô nương hãy nhìn đại đệ tử đắc lực nhất của y, cả một tên tiểu bối vừa mới xuất đạo trong phái Thiên Sơn mà cũng không đánh lại, cô nương cần gì sợ y?" Thiếu nữ ấy nói "Vậy sao? Chỉ e ngươi đã lầm, ngươi có dám đánh cược với ta không?" Kim Thế Di nói: "Đánh cược gì?" Nàng thiết nữ nói: "Ta bảo đệ tử của phái Thiên Sơn không phải là đối thủ của Hạng Hồng, nếu thua từ rày về sau ta có chuyện mạo phạm thì ngươi không được nổi giận với ta, lấy ba lần làm giới hạn ngươi có dám đánh cá không? Trái lại nếu y thắng, ngươi cũng được mạo phạm ta ba lần, ta quyết không giận ngươi!"

Kim Thế Di thầm nhủ: "Thiếu nữ này thật quái gở, cả cách đánh cá cũng quái gở!" Thế rồi chàng mới nói: "Được! Ta chấp nhận!" Rồi hai người nắm chặt tay nhau, nàng thiêu nữ cười một tiếng trong tai chàng, Kim Thế Di giật mình, ghé mắt nhìn qua khe hở, khi nhìn kỹ thì thấy quả nhiên Chung Triển không ổn. Chợt thấy kiếm pháp của Chung Triển lúc mới đầu thì như giông bão, nhưng sau đó dần dần yếu hẳn vừa nhìn thì đã biết y lực bất tong tâm, đã bị kẻ địch chế phục.

Kim Thế Di rất ngạc nhiên, cây quạt sắt của Hạng Hồng khi hợp lại có thể đánh tới, khi mở ra có thể làm thuẫn bài, có lúc lại còn đánh như Ngũ Hành kiếm, chiêu số rất nhiều biến hoá, võ công cũng không tầm thường, nhưng cũng chẳng thấy có thủ pháp nào độc đáo, còn Thiên Sơn kiếm pháp của Chung Triển thì rất tinh diệu, vượt hẳn kiếm pháp của các phái khác, so với Hạng Hồng nếu luận về nội công thì Chung Triển chưa chắc thua, nhưng Chung Triển lại dần dần bị Hạng Hồng kìm chế, dù Kim Thế Di là một đại hành gia nhưng cũng không biết vì lẽ gì.

Một hồi sau, chỉ thấy kiếm chiêu của Chung Triển đã bị cây quạt sắt của đối phương chặn lại, càng lúc càng không thể triển khai được, Kim Thế Di giật mình, nói: "Chả lẽ y cũng luyện Tu la âm sát công?" thiếu nữ cười nói: "Đúng thế. Chính vì vậy mà ta dám đánh cá với ngươi. Nhưng y chỉ luyện mới đến tầng thứ hai, so với sư phụ của y còn kém xa lắm!"

Té ra sự ảo diệu của Tu la âm sát công chỉ có người đối địch mới có thể cảm nhận được, người ngoài không thể nhìn ra. May sao Hạng Hồng chỉ mới luyện đến tầng thứ hai chưa đủ giết người, nhưng dù như thế Chung Triển cũng cảm nhận được chưởng lực âm hàn của đối phương càng lúc càng mạnh, khiến y càng thấy không ổn, kiếm chiêu phát ra đã không như ý muốn nữa. Tiêu Thanh Phong thấy không xong thì quét cây phất trần đang định xông lên. Mạnh Thần Thông cười ha hả: "Có phải Tiêu lão sư muốn chỉ giáo cho tiểu đồ không?" Tiêu Thanh Phong nói: "Ta muốn thỉnh giáo Mạnh lão tiền bối, người lớn chúng ta bước ra thì lũ trẻ phải nghỉ ngơi." Mạnh Thần Thông vuốt râu cười: "Đệ tử của Thiên Sơn đến đây đòi người, các người đến đây tìm kẻ thù, đó là hai chuyện khác nhau. Người lớn có cách đánh của người lớn, lũ trẻ có cách chơi của lũ trẻ, sao chúng ta có thể làm mất hứng bọn chúng? Thôi được, Tiêu lão sư đã muốn chỉ giáo, Dương sư đệ, ngươi hãy ra thỉnh giáo lão sư?"

Sư đệ của Mạnh Thần Thông tên gọi Dương Xích Phù, xưa nay rất ít đi lại trên giang hồ, nhưng Tiêu Thanh Phong nghe nói y là sư đệ của Mạnh Thần Thông thì không dám khinh địch, liền quét cây phất trần thành nửa vòng tròn, ôm hờ ở trước ngực, thi lễ nói: "Dương lão sư, xin mời rút ra binh khí!" Dương Xích Phù phẩy tay, cười rằng: "Lão phu không quen dùng binh khí, Tiêu lão sư, xin mời!" Tiêu Thanh Phong chợt cảm thấy một luồng âm kình đang tới khiến toàn thân lạnh lẽo, y thất kinh hội vàng ngưng tụ chân khí hộ thân, miệng cũng không dám nói gì nữa, phất trần quét ra một chiêu Vũ ti phân nguyệt chụp xuống đầu kẻ địch.

Cây phất trần của Tiêu Thanh Phong trông giống như đuôi ngựa, nhưng thực sự là làm bằng tơ ô kim tinh luyện, rắn chắc vô cùng, có thể coi như là một món bảo vật hiếm có trong võ lâm, chiêu ấy vừa đánh ra thì có hàng ngàn hàng vạn sợi tơ chụp xuống đầu, gió cuộn ào ào, tựa như giông bão nổi lên. Dương Xích Phù khen rằng: "Cao thủ của phái Thanh Thành quả nhiên bất phàm!" Rồi trở tay phất ra, âm chưởng vừa đánh ra thì chẳng hề phát ra tiếng, trông mềm mại như chẳng có kình lực, cây phất trần của Tiêu Thanh Phong đột nhiên không có gió mà tự tản, tiếp theo là một tràng tiếng lưng tưng vang lên.

Cây phất trần này làm bằng sợi ô kim tinh luyện, nếu kéo căng ra rồi dùng tay búng vào sẽ phát ra tiếng kêu như thế, đó vốn chẳng có điều gì là kỳ lạ, nhưng Dương Xích Phù đứng cách Tiêu Thanh Phong hơn một trượng, ngón tay chẳng hề chạm vào phất trần, chưởng phong chẳng hề trỗi dậy mà có thể làm được điều đó khiến ai nấy đều kinh dị! Sau mười chiêu, Tiêu Thanh Phong cũng có cảm thấy giống như Chung Triển, y dần dần bị kẻ địch khống chế, không thể nào thi triển được chiêu số. Đang lúc kịch chiến Dương Xích Phù chợt cười rằng: "Tiêu lão sư, hãy nghỉ ngơi một lát."

Thế rồi hai chưởng đánh ra liên tục, đẩy ra Tu la âm sát công đến tầng thứ năm, chỉ nghe tiếng lưng tưng lại vang lên, cây phất trần của Tiêu Thanh Phong tán loạn, sợi phất trần bay lả tả trong không trung, Tiêu Thanh Phong lộn người một vòng, sắc mặt tái nhợt, Dực Trọng Mâu và vợ của Tiêu Thanh Phong là Ngô Giáng Tiên thấy thế cả kinh, không hẹn mà đều nhảy ra. Ngay lúc này Chung Triển cũng bị Hạng Hồng đẩy thối lùi, suýt nữa đã bị cây quạt của y quét trúng, Võ Định Cầu rút trường kiếm vội vàng chạy ra cứu viện. Mạnh Thần Thông cười ha hả: "Các người là cao thủ của danh môn chính phái mà lại muốn ỷ đông giành thắng hay sao?" Dực Trọng Mâu quát: "Đối với tên ma đầu nhà ngươi thì chẳng cần phải nói đến quy củ giang hồ, nếu ngươi nói quy củ thì hãy trả món nợ máu cho ta!" Tuy là nói như thế nhưng ông ta vẫn giữ thân phận của bang chủ Cái Bang, quay sang Ngô Giáng Tiên nói: "Tiêu đại tẩu, hãy chăm sóc Tiêu đại ca!" Rồi điểm cây trượng phóng vọt lên bay thẳng về phía Mạnh Thần Thông. Mạnh Thần Thông cười nói: "Dực bang chủ, một mình ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu ngươi đã chẳng thèm màng đến quy củ giang hồ thì cứ cùng nhau xông lên!" Dực Trọng Mâu cả giận, vung cây gậy đánh ra một chiêu Thần long xuất hải quét ngang eo Mạnh Thần Thông, quát lớn: "Hãy nếm trước một gậy của ta! Đỡ được thì hẵng nói!"

Dực Trọng Mâu ra đòn rất nhanh, nhưng thân pháp của Mạnh Thần Thông càng nhanh hơn, Dực Trọng Mâu đánh tới một gậy đột nhiên chẳng thấy bóng dáng Mạnh Thần Thông đâu nữa thì giật mình, vội vàng rút gậy về hộ thân, chợt thấy luồng gió lướt tới, thân hình to lớn của Mạnh Thần Thông đã sớm lướt qua khỏi đầu y.

Dực Trọng Mâu vội vàng xoay người chỉ thấy Mạnh Thần Thông đã đứng cách đó mấy trượng, con người đứng trước mặt y lại là Dương Xích Phù.

Mạnh Thần Thông cười nói: "Nếu các ngươi muốn quần đả, lão phu đương nhiên sẽ chiều theo nhưng chỉ một mình ngươi hì hì, lão phu không có hứng, ngươi hãy cứ chơi đùa với sư đệ của ta." Chẳng phải Mạnh Thần Thông không muốn lấy mạng những người này, đó là bởi vì y biết Kim Thế Di nấp trong vườn, vả lại nếu phía đối phương có thêm vài cao thủ đến thì nguy, do đó y không dám hao phí khí lực của mình quá sớm.

Dương Xích Phù tất công tới dồn dập. Dực Trọng Mâu chỉ đành giao thủ với y.

Dực Trọng Mâu là đệ tử đắc ý Của Giang Nam đại hiệp Cam Phụng Trì, võ công cao hơn Tiêu Thanh Phong không chỉ một bậc, Dương Xích Phù đánh liền ra ba chưởng đều bị Dực Trọng Mâu âm thầm đùng nội kình phủ giải. Dương Xích Phù thấy chẳng làm gì được y thì biết đây là một kình địch không thể coi thường, thế là dần dần gia tăng chưởng lực, tăng Tu la âm sự công từ tầng thứ ba lên tầng thứ năm. Y cũng có luyện được đến tầng thứ năm, đó cũng là cực hạn của y.

Dương Xích Phù đương nhiên không đám sơ ý, Dực Trọng Mâu cũng thầm thất kinh, y tuy chưa bị chưởng lực của đối phương đẩy ngã nhưng cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, điều khiến y ngạc nhiên là tuy đã sử dụng nội công thượng thừa Triêm y thập bát diệt, kẻ địch không đám áp sát tới du đấu, nhưng luồng chưởng lực âm nhu ấy phiêu hốt vô cùng, chân khí của Dực Trọng Mâu trải đều khắp toàn thân, nhưng cũng cảm giác lạnh lẽo hơi thở gấp gáp, nhịp tim đập mạnh hơn.

Dực Trọng Mâu múa cây gậy kêu lên vù vù cây gậy múa tròn hóa thành một mảng rừng gậy, vây Dương Xích Phù vào ở giữa. Nhưng dù ông ta đánh thế nào cũng bị âm lực của Dương Xích Phù hóa giải. Dực Trọng Mâu nghiến răng. biết trận này rất quan trọng, nếu không giở ra tuyệt chiếu chỉ e không thể cứu vãn nổi thế rồi thay đổi trượng pháp, thi triển Phục ma trượng pháp, đó là loại võ công lợi hại nhất của ông ta. Năm xưa Dực Tý thần ni đã sáng chế ra ra bộ Phục ma trượng pháp này, sau đó được Liễu Ân hòa thượng cải tiến đã thành một bộ trượng pháp có một trăm lẻ tám đường, mỗi trượng đánh xuống đều có lực ngàn cân, là loại võ công chí mãnh chí cương chẳng có gì sánh nổi nhưng sử dụng loại võ công này sẽ làm cho người ta hao phí chân lực, nếu múa đủ một trăm lẻ tám đường trượng pháp thì chắc chắn sẽ ngã bệnh nặng, cho nên chưa đến lúc căng thẳng thì không bao giờ dùng.

Phục ma trượng pháp triển khai quả nhiên khác hẳn, mỗi chiêu đánh ra đều như cuồng phong bão tố dồn tới. Dương Xích Phù đạp vào phương vị bát quái ngũ hành, hai chưởng không ngừng đẩy ra. Bộ Tu la âm sát công của y nếu gặp lực công kích của kẻ địch càng mạnh thì lực phản kích của y càng lớn.

Dực Trọng Mâu đánh gấp tới, chỉ cảm thấy lực đạo phản kích của đối phương dồn ra như sóng sau xô sóng trước, trong chớp mắt ông ta đã đánh ra ba mươi sáu chiêu của đoạn thứ nhất trong Phục Ma trượng pháp, hai bên vẫn chưa phân thắng bại. Phục Ma trượng pháp chia thành ba đoạn, mỗi đoạn ba mươi sáu chiêu, đoạn sau lợi hại hơn đoạn trước, ba mươi sáu chiêu của đoạn thứ nhất vừa xong thì ba mười sáu chiêu của đoạn thứ hai lại dồn ra, mỗi chiêu đều dùng chân lực nội gia, bề ngoài trông chẳng uy mãnh như lúc nãy nhưng thực ra mỗi trượng đều có thể phá nát bia vỡ đá, hàng long phục hổ. Nhưng Dương Xích Phù từng bước thối lui, chiêu số của hai bên tựa như chậm lại, trên đầu cũng bốc khói trắng.

Phía bên kia Chung Triển và Võ Định Cầu đánh một mình đệ tử của Mạnh Thần Thông cũng dần đần chiếm được thượng phong. Tu la âm sát công của Hạng Hồng chẳng qua chỉ mới luyện được đến tầng thứ hai, nếu một địch một thì Chung Triển hoặc Võ Định Cầu đương nhiên không phải là đối thủ của y, nhưng lấy hai địch một thì dần dần đuối sức. Bản lĩnh của Võ Định Cầu không bằng Chung Triển, nhưng kiếm pháp của y do Bạch phát ma nữ sáng chế, kỳ dị vô cùng, quán triệt võ lâm, Hạng Hồng dùng Tu la âm sát công chia ra ứng phó với hai người, cây quạt sắt trên tay phải chống đỡ trường kiếm của Chung Triển, chưởng lực trên tay trái hóa giải thế công của Võ Định Cầu, nhưng hễ lực chia ra thì sẽ mỏng, thế là dần dần không che chắn được nữa. Đang lúc kịch chiến, chỉ nghe soạt một tiếng, Võ Định Cầu đánh ra một chiêu Bạch hồng quán nhật đâm tới. Hạng Hồng muốn né tránh nhưng áo đã bị mũi kiếm đâm xuyên vào suýt nữa đã chạm đến xương sườn.

Trong sơn động, nàng thiếu nữ khẽ cười: "Hai đánh một, có thắng cũng không tính. Ngươi có chịu nhân thua chưa?" Kim Thế Di nói: "Ta nói ra không hề hối hận, được, ta để cô nương mạo phạm ba lần mà chẳng hề nổi giận." Rồi chàng nhìn ra ngoài, nói với nàng thiếu nữ: "Nếu Cái Bang và Thiên Sơn liên thủ, cơ hội trả thù của cô nương đã tới. Hình như chúng ta không cần phải đợi trong này nữa." Thiếu nữ nói: "Để cho họ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, chúng ta ra thu thập tàn cuộc há chẳng hay hơn hay sao!"

Kim Thế Di nhíu mày, nàng đã đoán được ý chàng, cười rằng: "Nếu chúng ta ra ngoài quá sớm, Mạnh Thần Thông vẫn chưa hao phí sức lực, chỉ e ngươi cứu không được người la mà trái lại còn bị thương trong tay của y."

Ngày đăng: 16/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?