Gửi bài:

Chương 6.3

Jessica rên rỉ sợ hãi khi miệng cô đã được giải phóng, nhưng khi đôi môi nóng bỏng của anh thèm khát di chuyển xuống cơ thể cô, một nhu cầu phóng đãng dâng tràn qua. Cô đã chiến đấu quyết liệt với nó, xác định sẽ không đầu hàng anh sau những gì xảy ra giữa họ đêm nay, và biết rằng anh nghĩ cô tốt hơn một chút so với một con điếm. Và sau đó anh đã đi thẳng vào vòng tay của Diana! Ký ức về nụ cười chiến thắng tự mãn người đàn bà đó làm cho những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi cô đấu tranh chống lại sức mạnh áp đảo của anh. Anh lờ đi những nỗ lực tự giải thoát của cô và di chuyển để đè nghiến lên cô, cánh tay anh vòng quanh cô, mạnh mẽ.Anh phát sốt với mong muốn và cô bất lực chống lại anh, anh đã có thể chiếm lấy cô, nhưng khi đầu anh rời ra từ khuôn ngực căng cứng của cô, anh nhìn thấy khuôn mặt của cô ướt đẫm nước mắt, và anh dừng lại.

"Jessica", anh nói giọng khàn khàn "Đừng khóc. Anh sẽ không làm em đau đâu."

Anh ta không hiểu à? Anh đã làm cô đau rồi; anh đã làm trái tim cô tan nát. Cô ngoảnh mặt đi bằng một cái giật thật mạnh, cắn chặt đôi môi đến thâm tím, và không nói gì nữa.

Anh nới nhẹ lực đè lên người cô và rút chiếc khăn tay từ trong túi quần để lau mặt cho cô "Tất cả đều ổn thôi", anh nói dứt khoát "Anh không muốn làm tình với em lần đầu tiên trên một chiếc ghế sofa trong ngôi nhà của một người khác. Anh muốn có em ở trên giường, ma chere (một từ tiếng Pháp, có nghĩa là "tình yêu của anh"), hàng giờ liền để anh có thể cho em thấy nó thật sự phải như thế nào giữa một người đàn ông và một người đàn bà.

"Bất kì người đàn bà nào?" cô nói một cách cay đắng, nghĩ đến Diana.

"Không!" Anh bác bỏ dứt khoát. "Đừng nghĩ về cô ta, cô ta không là gì đối với anh cả. Anh thật là ngu ngốc –Anh xin lỗi, em yêu. Anh muốn làm dịu mình bằng cô ả, để giải phóng sự bứt rứt do em gây ra và đã không thể nào thoả mãn, thay vào đó anh nhận ra cô ta đã làm anh càng lạnh giá hơn.

"Thật vây à?", Jessica chế nhạo, nhìn chằm chằm vào anh "Có vẻ tôi thấy anh không lạnh gì hết thì phải?"

Anh vứt chiếc khăn tay đẫm nước mắt qua một bên và vuốt cằm cô chỉ bằng một tay. "Em nghĩ là không à? Anh đã hành động như thể là anh bị cuốn theo sự thèm khát của bản thân à?" Anh hỏi, buộc cô phải nhìn vào anh "Anh đã hôn cô ta như anh hôn em à? Hay anh đã nói những lời ngọt ngào với cô ta?"

"Có! Anh đã gọi cô ta là —À, không!" cô tự ngắt lời mình, bắt đầu cảm thấy rối trí "Anh nói cô ta dễ thương, nhưng anh đã không —"

"Anh đã không gọi cô ta là "em yêu" nhưng anh gọi em, phải không nào? Chỉ một nụ hôn, chỉ một nụ hôn và anh nhận ra rằng cô ta không thể nào dập tắt ngọn lửa tình em đã thắp. Em sẽ không tha thứ cho anh chỉ vì một nụ hôn sao?"

"Em đã không tha thứ cho anh ư?" cô ngắt lời, cố gắng quay mặt đi, nhưng anh giữ cô lại một cách nhẹ nhàng. Trái với ý muốn của cô, cô đang trở nên mềm yếu, bị mất đi sự kiên quyết nhanh chóng bởi những lời hoa mĩ của anh. Sức nặng phi thường của những ngón tay anh trở nên thật dễ chịu khi anh cho cô cảm giác được chở che trong vòng tay, và cô bắt dầu có cảm giác rằng mình có thể bỏ qua cho anh mọi tội lỗi thứ miễn cho tới khi cô còn có thể chạm vào anh.

"Anh sẽ giành lấy em từ bất kì thằng đàn ông nào đủ ngu để dám chạm vào người em", anh hứa một cách dứt khoát, "và đấm cho hắn vỡ quai hàm. Anh không nghĩ anh sẽ có thể kiềm chế bản thân mình nếu anh thấy ai đó hôn em, Jessica à. Nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu; anh sẽ luôn mang em theo bên mình"

Cô rùng mình và nhắm mắt lại, nhớ lại những thời khắc kinh khủng khi cô chứng kiến họ âu yếm. "Em vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình, Nikolas", cô thú nhận bằng một giọng khàn khàn "Em không thể chịu đựng được việc phải thấy anh làm tình với một người phụ nữ khác, điều đó làm em cảm thấy đau đớn vô cùng (buồn đến phát khóc!)"

"Jessica!"

Đó là sự thú nhận đầu tiên của cô rằng cô quan tâm tới anh, dù chỉ là một ít. Mặc dù họ ở gần nhau trong suốt những tuần vừa qua, cô đã luôn kháng cự lại anh về vấn đề tình cảm, và luôn từ chối nói cho anh biết cô quan tâm cái gì. Bây giờ không thể nào giấu được nữa.

"Jessica! Hãy nhìn anh! Hãy nhìn anh!" Anh lay cô thật mạnh và mắt cô mở to ra nhìn vào đôi mắt sáng ngời đắc thắng của anh. "Nói cho anh biết," anh khăng khăng, dồn sát lại gần cô hơn, miệng anh để sát gần miệng cô. Bàn tay anh chạm vào tim cô, cảm nhận những nhịp đập đang tố giác cô, và chần chừ không rút tay lại để vuốt ve nhẹ nhàng những đường cong đầy nữ tính của cô.

"Nói cho anh đi", anh thì thầm, giữ vững sức mạnh của mình trong khi mọi sức mạnh của cô đều tan biến theo dòng cảm xúc "Em yêu anh", cô khàn khàn rên lên. "Em đã cố gắng để kiềm chế --Anh quá...kiêu ngạo. Nhưng em không thể làm được gì"

Anh siết cô trong vòng tay mạnh quá mức đến nỗi cô phát thét lên, và lập tức anh nới lỏng vòng tay của mình ra. "Của anh!" Anh thì thầm, trao cô những nụ hôn thật nồng thắm. "Em là của anh, và anh sẽ không bao giờ cho em đi đâu hết. Anh tôn thờ em, em yêu. Những tuần lễ gần đây anh đã gần như hoá điên vì tâm trạng bất lực; muốn có em nhưng lại anh lại lo là sẽ làm em hoảng sợ. Em sẽ không thể nhận được sự khoan dung nào lớn hơn từ anh nữa, bây giờ em sẽ trở thành người đàn bà của anh!" Và anh cười hớn hở trước khi đứng dậy giúp cô nhặt quần áo lên. Anh kéo phecmơtuya lại giúp cô, đôi bàn tay cứng cáp của anh dừng lại ở hông cô.

"Chúng ta hãy đi ngay bây giờ," anh nói "Anh muốn em một cách quá tồi tệ rồi!"

Cô rùng mình vì lời yêu cầu vụng về qua giọng nói của anh, đầy hân hoan nhưng cũng gây sợ hãi. Thời khắc đó đã đến khi anh không thể để cô rời xa anh, và mặc dù cô có thể cảm nhận tim cô đang nhảy múa (đang nở hoa ) vì lời thú nhận anh yêu cô, cô vẫn đề phòng anh và sự kiểm soát của anh đặt lên cô .

Nikolas cảm nhận được sự chần chừ của cô và kéo cô sát lại gần mình hơn nữa (bằng bàn tay chiếm hữu) "Đừng sợ" anh thì thầm qua làn tóc cô. "Hãy quên tất cả những gì đã xảy đến cho em đi; Anh sẽ không làm bất cứ thứ gì khiến em đau đâu. Em nói em không sợ anh, nhưng em sợ, anh có thể thấy được điều đó. Đó là lý do tại sao anh phải trải qua những tuần như sống trong địa ngục, chờ cho em không còn sợ anh nữa. Hãy tin anh, em yêu. Anh sẽ dành tất cả sự chăm sóc của mình cho em"

Cô úp mặt mình vào vai anh. Bây giờ là lúc để cô nói với anh rằng cô đã chưa bao giờ làm tình trước đó, nhưng khi cô lấy đủ can đảm để ngẩng dầu lên và nói thì anh ngăn cô lại bằng cách nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên đôi môi đang mấp máy của cô (dịch là đoô môi thâm tím của cô nghe ghê quá! L). "Không! Đừng nói gì cả," anh thì thầm. "Hãy đi với anh, hãy để anh được chăm sóc em."

Tóc cô xoã bù xù ngang vai và cô đưa tay lên để vén chúng lại. "Đừng lo lắng", Nikolas nói, nắm lấy tay cô. "Em nhìn đáng yêu lắm, nếu có ai có thể thấy em lúc này, nhưng chúng ta sẽ đi bằng đường cửa sau. Chờ ở đây trong khi anh đi xin lỗi chủ nhà; Chỉ một lát thôi!"

Còn lại một mình, Jessica ngồi xuống và cố gắng tập trung những suy nghĩ mụ mị (kinh ngạc) và lan man của cô. Nikolas yêu cô, anh ấy đã thú nhận. Tình yêu thì cũng tương tự như "đáng yêu", hay là không nhỉ? Rõ ràng là cô yêu anh, nhưng cô cũng bối rối và không chắc chắn nữa. Cô đã luôn nghĩ rằng sự thú nhận tình yêu của hai người sẽ dẫn đến những dự định ngọt ngào cho tương lai, nhưng thay vào đó, Nikolas dường như chỉ có dự định là sẽ dắt cô lên giường. Cô cố gắng nói với bản thân mình rằng anh cũng chỉ tuân bản năng tự nhiên của đàn ông và rằng sau đó anh sẽ muốn nói với cô những dự định về đám cưới. Đó là những gì cô hằng mong ước, trong tim cô, về viễn cảnh đi đến bên chồng cô trong bộ váy cưới, về biểu tượng xứng đáng của sự tinh khôi. Trong một khoảnh khắc cô tự vừa lòng với ý nghĩ sẽ nói với Nikolas rằng cô không muốn đi, nhưng sau đó cô lắc đầu. Có lẽ cô nên chứng tỏ tình cảm của mình cho Nikolas bằng cách tin tưởng anh như anh đã để nghị và trao cho anh ta toàn bộ tình yêu của cô.

Nhưng đã quá trễ để lo lắng, bởi vì Nikolas đã quay lại, và cô đắm đuối trong ánh mắt đầy dục vọng của anh. Nỗi lo lắng của cô tự nhiên biến mất bởi phản ứng tự động của cô với sự gần gũi của anh và cô dễ dàng dựa vào anh khi anh dẫn cô ra khỏi ngôi nhà bằng cổng sau, tới con đường hẹp và yên tĩnh nơi anh để xe.

London là một thành phố hoa lệ về đêm, phát ra ánh sáng lấp lánh trên bờ của dòng sông Thames, và nó chưa bao giờ đẹp hơn đối với cô vào tối nay, khi cô ngồi yên bên cạnh Nikolas trong khi anh chở cô băng qua thành phố Cô ngắm nhìn những cột mốc đường quen thuộc như thể cô chưa từng thấy chúng bao giờ, chìm đắm trong vẻ đẹp không thể tả bằng lời của cái thế giới cô và Nikolas đang cùng chia sẻ.

Anh đã không chở cô về nhà, như cô đã đoán, nhưng thay vào đó họ đi đến căn hộ của anh. Điều này khiến cô cảnh giác, mặc dù cô không biết rõ tại sao, và cô do dự, nhưng anh kéo cô vào thang máy, kéo cô lại gần, và nói những lời mật ngọt về tình yêu dành cho cô. Khi cánh cửa thang máy mở ra, anh nắm tay cô và dẫn cô theo hành lang yên tĩnh, tối tăm đến cửa phòng anh. Anh mở cửa ra, để cô vào trong và theo sau, khoá trái cánh cửa lại với một tiếng cách dứt khoát. Cô đã bước lên vài bước và đứng yên trong bóng tối, với một cái nhấn nhẹ anh bật hai cái đèn lên. Sau đó anh tới chỗ cái giá điện thoại để kiểm tra xem chức năng trả lời tự động có bật chưa.

"Sẽ không có ai làm phiền chúng ta đêm nay", anh nói, quay về phía cô. Mi mắt anh chớp chớp đầy thích thú để lộ cặp mắt sáng rỡ khi anh tiến về phía cô và kéo cô về phía cơ thể cứng chắc của anh. "Em có muốn uống gì không?" anh hỏi, lưỡi anh di chuyển quanh vùng thái dương cô.

Cô nhắm mắt lại trong khoái cảm cực độ, hít lấy hít để mùi vị đàn ông quyến rũ toả ra từ đầu anh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh. "Không, không gì cả" cô đáp, giọng khàn khàn.

"Anh cũng không" anh nói "Anh không muốn những chất có cồn làm hỏng cảm giác của mình tối nay, anh muốn tận hưởng từng giây phút. Em đã ám ảnh anh từ giây phút anh nhìn thấy em lần đầu tiên, vì vậy hãy tha thứ cho anh nếu anh tỏ ra quá..." Anh dừng lại, cố gắng tìm ra từ thích hợp, cô mỉm cười dịu dàng.

"Nếu anh tỏ ra quá thèm khát?" cô thì thầm.

"Thèm khát là một từ thái quá, nhưng anh thừa nhận cảm giác hân hoan của mình" Anh cười toe toét.

Cô nhìn anh, tim đập rộn ràng khi anh cởi cái áo vét của anh và móc lên ghế. Kế tiếp là cái cà vạt, cái áo gilê bằng satanh, sau đó anh đến chỗ cô và cô chùn lại khi nhìn vào gương mặt anh. Có lẽ như chiến binh người Sparta trước đây rất lâu cũng như vậy, kiêu hãnh, hoang dã và vô kỷ luật. Anh làm cô sợ, và cô muốn bỏ chạy, nhưng sau đó anh tóm được cô trong vòng tay anh, miệng anh úp lên miệng cô và tất cả những ý nghĩ bỏ chạy cũng như tình cảm cô đều được lấp đầy bởi anh.

Anh bế cô lên và mang cô dọc hành lang tới giường ngủ của anh, dùng vai đẩy cánh cửa khép lại sau lưng họ, sau đó tiến về chiếc giường lớn và đặt cô đứng xuống. Sự tỉnh táo đấu tranh với niềm khát khao của cô và cô nói nghèn nghẹn "Nikolas, khoan đã, em phải nói với anh –"

"Nhưng anh không thể chờ được nữa rồi," anh ngắt lời cô, giọng khàn khàn, hơi thở ngắt quãng "Anh phải có em, em yêu. Hãy tin anh, hãy để anh xoá sạch những lần đụng chạm mà những thằng khác đã làm em đau"

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?