Gửi bài:

Chương 5.2

"Vâng, dĩ nhiên là được; Tôi chỉ đang chỉnh trang lại mái tóc," Jessica nói, đứng lùi lại để cho cô ta bước vào. Cô chú ý thấy Amanda nhìn ngắm xung quanh đồ nội thất như thể hy vọng là có những cái chăn lụa màu đen và những cái gương trên trần nhà. Trên thực tế, sở thích của Nikolas lại khá đơn giản và một căn phòng ngủ lớn lại gần như là không có đồ đạc gì. Đương nhiên là một cái giường rất lớn chiếm toàn bộ căn phòng.

"Tôi muốn nói chuyện với cô, cô Stanton," Amanda bắt đầu. "Tôi muốn đảm bảo với cô là không có bất cứ điều gì mà cô đã nói sẽ xuất hiện trên cột báo của tôi; Ngài Constantinos đã nói rất rõ ràng là công việc của tôi đang có nguy cơ bị mất và tôi không phải là đồ ngốc. Tôi vẫn rất cảnh giác."

Jessica thở hổn hển và nhẹ nhàng bước xa cái gương mà cô đang dùng để chỉnh lại tóc. Sợ hãi, cô nhìn chằm chằm vào Amanda, sau đó tự trấn tĩnh bản thân để nói một cách lãnh đạm, "Anh ta đã làm cái gì?"

Đôi môi mỏng của Amanda mím chặt lại. "Tôi chắc là cô biết," cô ta nói chua chát. "Tổng biên tập của tôi nói với tôi sáng nay rằng nếu bất kỳ một lời nào về Bà quả phụ Đen còn xuất hiện trên cột báo của tôi, thì điều đó không chỉ là công việc của tôi, mà tôi còn bị liệt vào danh sách đen nữa. Ngài Constantinos chỉ cần một cú điện thoại cho nhà xuất bản của tờ báo để thực hiện việc đó. Xin chúc mừng, cô đã thắng."

Đôi môi Jessica mím chặt lại và cô hất cằm lên một cách tự hào. "Tôi phải xin lỗi thay cho Nikolas, cô Waring," cô nói với một giọng bình thản, quyết định là sẽ không để cho cô ta phát hiện ra sự rối loạn bên trong. "Tôi đảm bảo với cô rằng tôi không hề nhờ anh ấy làm điều đó. Anh ấy chẳng tinh tế chút nào, phải không?"

Mặc dù đôi mắt của người phụ nữ rất lạnh lùng, đôi môi cô ta vẫn tạo thành một nụ cười nhẹ. "Vâng, anh ta chẳng tinh tế chút nào," cô đồng ý.
"Tôi rất tiếc vì anh ấy đã tỏ ra thô lỗ như vậy. Tôi nhận ra là cô có việc phải làm và đương nhiên tôi là một người rất công bằng," Jessica tiếp tục nói. "Tôi sẽ phải nói chuyện với anh ấy – "

Cánh cửa mở ra và Nikolas đi vào, lạnh lùng nhìn Amanda Waring. "Thưa cô Waring," anh nói lạnh nhạt.

Ngay lập tức Jessica biết rằng anh đã thấy nhà báo này vào phòng sau cô và anh đã tới để giúp cô. Trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì có thể khiến người phụ nữ này ghét hơn nữa, cô đi tới chỗ anh và nói bình thản, "Nikolas, có phải anh đã đe dọa là sẽ khiến cô Waring bị sa thải nếu cô ấy đăng bài về em không?"

Anh nhìn xuống cô và đôi môi anh cong thành một nụ cười chế giễu. "Anh đã làm thế," anh thừa nhận, và cái nhìn của anh lại chiếu thẳng vào Amanda. "Anh sẽ không để cô ấy khiến em khổ sở lần nữa," anh nói bình thản nhưng giọng nói thì chết người.

"Em rõ ràng là có thể tự chăm sóc cho bản thân mình, cảm ơn anh, Nikolas," Jessica nói gay gắt.

"Đương nhiên là em có thể," anh nói vẻ khoan dung như thể cô là một đứa trẻ.

Điên tiết, Jessica với lấy bàn tay anh và cắm những móng tay của cô vào đó. "Nikolas – không. Em sẽ không đứng một bên và nhìn anh sử dụng quyền lực của mình để giúp đỡ em. Em không phải là một đứa trẻ hay là một kẻ ngu ngốc; em đã trưởng thành, và em sẽ không để mình bị đối xử như thể em chẳng có tí đầu óc nào!"

Những ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt đen khi anh nhìn xuống cô, và anh bao phủ bàn tay cô với cánh tay vẫn tự do của mình, ngăn không cho cô cắm những ngón tay vào anh nữa. Trông có vẻ như đó là một cử chỉ âu yếm, nhưng những ngón tay của anh rất cứng rắn và ép buộc khiến cho bàn tay cô yên vị ở đó. "Rất tốt, em yêu," anh thì thầm, đưa tay cô lên miệng. Sau khi ấn một nụ hôn nhẹ lên những ngón tay của cô, anh ngẩng mái đầu đen nhánh của mình lên và nhìn vào Amanda.

"Cô Waring, tôi không phiền nếu cột báo của cô đề cập đến việc quý cô đáng yêu Jessica Stanton đóng vai chủ nhà cho tôi buổi tối nay, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ thông tin nào liên quan tới Bà góa phụ Đen hay là tới địa vị kinh tế của cô Stanton đây. Cho cô thêm thông tin, chúng tôi vừa mới hoàn thành một giao dịch kinh doanh rất có lợi cho cô Stanton, và cô ấy đã không, hiện tại cũng không và sẽ không bao giờ cần sự giúp đỡ từ bất kỳ ai nữa."

Amanda không phải là người dễ dàng bị dọa dẫm. Cô hất cằm lên và nói, "Liệu tôi có thể trích trực tiếp lời ngài trong bài báo của tôi không?"

Đột nhiên Nikolas cười toe toét. "Với lí do đó," anh nói, và cô ta mỉm cười lại với anh.

"Cám ơn, Ngài Constantinos ... cô Stanton," cô nói thêm sau một lúc, nhìn vào Jessica.

Amanda rời khỏi phòng và Nikolas cúi xuống nhìn Jessica với những ánh lửa vẫn đang nhảy múa trong mắt anh. "Em là một con mèo con," anh kéo dài giọng một cách lười biếng. "Em có biết rằng bây giờ em phải trả ơn anh không?"

Chẳng sợ hãi chút nào, Jessica nói lạnh lùng, "Anh xứng đáng nhận điều đó, vì đã hành động như một kẻ chuyên đi bắt nạt người khác."

"Và em xứng đáng nhận bất cứ điều gì, vì đã biến thành một người ưa trêu chọc như thế," anh nói, và kéo cô chẳng khó khăn gì vào trong vòng tay mình. Cô cố gắng để thoát ra và thấy bản thân mình chẳng thể nào thoát khỏi sự mạnh mẽ cứng rắn của anh.

"Buông em ra," cô nói không ra hơi, cố gắng lách ra khỏi người anh.

"Tại sao?" anh thì thầm, cúi đầu xuống để ấn đôi môi nóng bỏng của mình lên chỗ hõm trên vai cô. "Em đang ở trong phòng ngủ của anh, và anh chỉ cần giật nhẹ thôi là chiếc đầm của em sẽ nằm ngay dưới gót chân em. Jessica, em phải biết rằng chiếc đầm này của em có thể khiến máu của một vị thánh làm bằng thạch cao cũng phải sôi lên, và anh chưa hề nhận rằng anh là một vị thánh."

Cô có lẽ sẽ rất ngạc nhiên với lời tuyên bố đó của anh nếu như cái miệng anh trên da thịt cô không đem đến những con sóng khoái lạc đang chảy xuyên qua những mạch máu của cô. Cô rất vui vì anh thích chiếc váy của cô. Nó thật sự khêu gợi; cô biết thế và đã cố ý mặc nó, giống như hành động của một con bướm đêm đang trêu đùa ngọn lửa sẽ làm cháy xém cánh của nó. Đó là một chiếc váy rất đáng yêu, bằng vải sa, đan xen nhiều lớp vải màu xanh nước biển và màu ngọc lục bảo, cuốn quanh thân hình mảnh dẻ của cô giống như những con sóng, và phần thân trên không có quai, chỉ được giữ lại bằng một sợi dây mảnh dẻ phía trên ngực cô. Nikolas đã nói đúng, một cái giật nhẹ có thể khiến chúng tuột xuống, nhưng khi quyết định mặc nó cô không có ý định ở một mình với anh ở trong phòng ngủ của anh. Cô thấy đầu anh lại cúi xuống và cô ngoảnh mặt đi chỉ vừa kịp lúc.

"Có chứ, anh có thể làm thế," anh nói, ép chiếc cằm của cô với một bàn tay rắn chắc và quay miệng cô về phía anh. Trước khi cô có thể nói lại anh đã mở miệng anh về phía cô, hơi thở ấm áp của anh bao phủ lấy cô. Cái lưỡi của anh thăm dò, trêu ghẹo cô đáp lại, và sau một lúc cô quên mất sự phản kháng của mình, đứng trên đầu ngón chân để ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh và dâng hiến cho anh toàn bộ cái miệng ngọt ngào của cô. Không chần chừ anh nhận lấy nó, nụ hôn của anh trở nên hoang dại hơn và sâu hơn khi anh hăm hở nếm cô. Anh gầm gừ trong miệng cô và tay anh bắt đầu trượt lên sườn cô. Mãi cho tới khi những ngón tay rắn chắc của anh ôm lấy một bên ngực mềm mại của cô thì cô mới nhận ra ý định của anh và một lần nữa một cơn ớn lạnh xóa tan ngọn lửa ham muốn của cô. Cô rùng mình và bắt đầu cố lách ra khỏi cái ôm của anh; đôi tay anh khép chặt một cách đau đớn quanh cô và anh ép cơ thể mảnh dẻ của cô vào người anh, đôi môi mạnh bạo hơn.

Jessica cứng người lại và bật kêu khàn khàn, "Không, làm ơn!" Anh chửi thề bằng tiếng Hy Lạp và kéo cô vào vòng tay anh khi cô cô gắng thoát khỏi nó, nhưng thay vì mơn trớn cô, anh chỉ đơn giản là ôm cô thật chặt một lúc và cô cảm thấy trái tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực giống như cô. "Anh sẽ không ép buộc em," cuối cùng anh nói khi anh đặt một nụ hôn lên thái dương của cô. "Em đã có những kinh nghiệm tồi, và anh có thể hiểu nỗi sợ hãi của em. Nhưng anh muốn em hiểu, Jessica, rằng khi em đến với anh, anh sẽ không để cho em không thỏa mãn. Em có thể tin vào anh, em yêu."

Yếu ớt cô lắc đầu. "Không, anh chẳng hiểu gì cả," cô thì thầm. " Nikolas, em – " Cô bắt đầu nói với anh rằng cô chưa từng làm tình, rằng đó là nỗi sợ hãi vì không biết gì khiến cô co rúm lại trước anh, nhưng anh đã đặt một ngón tay lên môi cô.

"Anh không muốn biết," anh gầm gừ. "Anh không muốn nghe về bất cứ người đàn ông nào đã từng chạm vào em. Anh đã nghĩ là anh có thể chịu được chuyện đó, nhưng anh không thể làm được. Anh quá ghen tuông với họ; anh không bao giờ muốn nghe em nói về bất kỳ một người đàn ông nào khác."

Jessica lắc đầu. "Ôi, Nikolas, đừng có ngớ ngẩn như thế! Để em nói cho anh biết – "

"Không", anh ngắt lời cô, nắm chặt lấy vai cô và lắc cô thật mạnh.

Phát bực lên Jessica đẩy mạnh thoát khỏi anh và quay đầu lại. "Được thôi," cô đáp trả gay gắt. "Nếu anh muốn biến mình thành một con đà điểu, hãy đi chôn cái đầu của anh đi. Anh có làm gì thì cũng chẳng có vấn đề gì với em đâu!"

Anh nhìn cô một lát, sau đó anh thả lỏng đôi vai rộng đang căng ra của mình và đôi môi anh rúm lại với một nụ cười cố nén. "Nó có vấn đề đấy," anh thông báo với cô vẻ chế giễu. "Em chỉ là không thừa nhận với bản thân mà thôi. Anh có thể thấy rằng anh sẽ đập tan sự bướng bỉnh của em khi anh dẹp bỏ nỗi sợ hãi của em cũng theo cách đó. Một vài đêm làm tình sẽ biến em thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, đáng yêu chứ không phải là một con mèo hoang đang cáu giận"

Jessica bước vòng qua anh để ra cửa, cái đầu hung hung của cô ngẩng cao. Khi cô mở cửa, cô quay lại và nói một cách lạnh lùng, "Anh không phải là một thằng ngố, Nikolas, anh là một thằng ngố kiêu căng."

Tiếng cười nhẹ nhàng của anh theo cô khi cô quay trở lại phòng, và cô bắt gặp cái nhìn hiểu biết của một vài người. Diana trông có vẻ điên tiết, sau đó quay lưng lại trong cơn bực tức. Thở dài, Jessica băn khoăn tự hỏi liệu Nikolas có coi Diana là một trong số những trò giải trí của anh hay không. Cô hy vọng là không, nhưng cô lại có cảm giác là hy vọng của cô có thể khiến cô thất vọng.

Kể từ tối đó, Nikolas hoàn toàn xâm chiếm cuộc sống của cô. Hầu như tối nào anh cũng đưa cô tới những bữa tiệc nhỏ hay là những cuộc gặp mặt, hay là đưa cô đi ăn tối bên ngoài trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất. Cô hầu như không có thời gian rảnh cùng với Sallie, nhưng người phụ nữ trẻ rất thực tế này rất hài lòng là bạn của mình đã đi chơi nhiều hơn và không có mẩu tin xấu nào về cô xuất hiện trên mặt báo. Amanda Waring thường đề cập đến tên của Jessica phía sau tên của Nikolas, và thường nói bóng gió rằng sự có mặt kéo dải của nhà tỷ phú Hy Lạp ở London hoàn toàn là do nét quyến rũ của Bà Stanton, nhưng cô ta không hề đề cập đến Bà góa phụ Đen hay là những tin đồn về Jessica.

Jessica nghĩ một cách ủ ê rằng ngay cả Charles cũng rất vui mừng vì Nikolas đã bước vào cuộc đời cô. Cô có cảm giác như thể một người bạn mà cô vô cùng tin tưởng đã bỏ rơi cô, ném cô vào chuồng cọp. Chẳng lẽ Charles lại không hiểu cái mà Nikolas muốn ở cô? Chắc chắn là anh ta biết; rốt cục thì đàn ông vẫn là đàn ông. Và dường như càng ngày Charles càng trì hoãn Nikolas trong việc ra quyết định liên quan tới cổ phần của cô, và mặc dù cô biết Nikolas không thiếu khả năng về tài chính, cô vẫn không thích thú với sự xâm nhập của anh vào cuộc đời cô.

Cô rất thất vọng nhưng không thật sự ngạc nhiên khi, ngay sau khi Nikolas giải quyết những vấn đề của cô, Charles đưa cho cô một vài giấy tờ để ký và bảo cô là chúng chỉ liên quan tới những vấn đề chính yếu mà thôi. Trước đó cô đã tin tưởng anh hoàn toàn, nhưng đến giờ bản năng mách bảo cô nên đọc kỹ những giấy tờ đó trong khi Charles bồn chồn. hầu hết giấy tờ liên quan tới những vấn đề không quan trọng lắm, nhưng trong số đó có một văn bản liên quan tới việc bán cổ phần ở ConTech của cô cho Nikolas với mức giá cao kinh khủng và không phải là giá thị trường mà cô đã yêu cầu. Bình tĩnh cô lôi văn bản đó ra và để ra bên cạnh. "Em sẽ không ký cái này," cô lặng lẽ nói với Charles.

Anh ta không cần phải hỏi xem đó là cái gì. Anh cười gượng gạo với cô. "Anh đã hy vọng là em sẽ không để ý đến nó," anh thừa nhận. "Jessica, đứng cố chống đối lại anh ta. Anh ta muốn em có số tiền đó, vậy thì em cứ việc nhận nó."

"Em sẽ không để mình bị mua chuộc," cô nói với anh, ngẩng cao đầu để nhìn thẳng vào anh. "Và đó là cái mà anh ta đang cố làm, mua chuộc em. Chắc chắn anh không có chút ảo tưởng nào về ý định của anh ta phải không?"

Charles cúi đầu xuống ngắm nghía đôi giày hoàn hảo của mình. "Anh không có chút ảo tưởng nào hết," anh lẩm bẩm. "Điều này có thể hay cũng có khi không phải là một việc đáng buồn chút nào. Sự thật đơn giản không cần phải tô vẽ thêm làm gì. Tuy nhiên, anh là một người rất thực tế, anh biết là em không phải là người cầu xin bất cứ điều gì tốt đẹp từ Constantinos trong vấn đề này cả. Ký vào giấy tờ đi, em yêu, và đừng đánh thức con hổ đang say ngủ."

"Anh ta không phải là đang say ngủ," cô nói vẻ chế nhạo. "Anh ta chỉ là đang nằm yên chờ đợi mà thôi." Sau đó cô lắc đầu vẻ đã quyết tâm. "không, em sẽ không ký chúng. Em thà không bán số cổ phần đấy còn hơn là để anh ta nghĩ rằng em anh ta đã mua chuộc được em và đã trả đầy đủ - hoặc là em sẽ bán cho người khác. Với giá thị trường số cổ phần đó sẽ được mua ngay lập tức."

"Và em cứ làm thế đi," Charles cảnh báo. "Anh ta không muốn những cổ phấn đó rơi vào tay người khác."

"Vậy thì anh ta phải trả cho em theo giá thị trường." Cô mỉm cười, đôi mắt xanh của cô lấp lánh sự thoải mái. Chỉ một lần thôi, cô nghĩ, cô đã cao tay hơn so với Nikolas. Tại sao cô lại không nghĩ tới việc đe dọa bán những cổ phần đó cho một người khác trước đây nhỉ?

Charles bỏ đi với những giấy tờ chưa được ký và Jessica biết rằng anh sẽ thông báo cho Nikolas ngay lập tức. Cô đã hứa với Nikolas tối đó sẽ đi ăn tối cùng anh với một vài đối tác làm ăn của anh, và cô thích thú với cái ý tưởng là chỉ đơn giản rời khỏi thành phố và ủng hộ anh thay vì tranh cãi với anh, nhưng điều đó có vẻ trẻ con quá và chỉ làm hoãn điều không thể tránh khỏi mà thôi. Cô miễn cưỡng đi tắm và mặc đồ, chọn lựa cẩn thận một chiếc váy không quá lộ liễu, cô biết rằng cô chỉ có thể tin tưởng vào vẻ bề ngoài lịch sự của Nikolas cho tới lúc này mà thôi. Và một chiếc váy đơn giản lại khêu gợi theo cách của nó, màu đen vô cùng đơn giản với nước da vàng hơn tái của cô tạo nên sự tương phản hoàn hảo. Nhìn vào hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, cô nghĩ với một chút chua xót về những lời đồn thổi về Bà góa phụ Đen và băn khoăn không biết liệu có ai đó nghĩ về chúng nữa hay không.

Đúng như cô nửa hy vọng, Nikolas đến sớm đúng nửa tiếng, có lẽ hy vọng là có thể thấy cô vẫn còn đang mặc đồ và không phòng bị gì. Khi cô mở cửa cho anh, anh bước vào và nhìn xuống cô với sự dứt khoát trong đôi mắt đen đến nỗi cô giật mình, mặc dù cô đã hy vọng là anh sẽ tức giận.

Cánh cửa hầu như đã đóng lại ngay sau lưng anh khi anh nắm lấy eo cô và kéo cô về phía anh, bao trọn lấy cô với sức mạnh và dáng hình to lớn của anh. "Tại sao?" anh hơi nghiến răng, đầu anh cúi xuống cô gần đến nỗi hơi thở của anh ấm áp trên mặt cô.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?