Gửi bài:

Chương 14

Tháng Chín Năm 1977

CAROLINE DÙNG NGÓN CÁI VÀ NGÓN TRỎ KẸP VÀO GÓC TẤM ẢNH polaroid khi nó trôi ra từ máy ảnh, hình ảnh dần hiện lên. Chiếc bàn với tấm khăn trải màu trắng trông như đang lơ lửng giữa một biển cỏ sẫm màu. Những bông hoa bạch cúc, trắng muốt và tỏa ánh dạ quang dịu nhẹ, rải trên sườn đồi. Phoebe trông mờ nhạt trong bộ váy mặc cho lễ Kiên tín. Caroline vẩy bức ảnh cho khô giữa không gian thơm ngát. Có tiếng sấm ở đằng xa, một cơn bão cuối hạ đang hình thành; cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động đống khăn giấy.

"Một lần nữa," cô nói.

"Ôi, mẹ," Phoebe phản đối, nhưng nó vẫn đứng yên.

Đúng lúc máy ảnh kêu tách thì con bé biến mất, nó chạy ào qua bãi cỏ đến chỗ cô bé hàng xóm tên Avery, tám tuổi, tay đang ôm một chú mèo con bé tí có lông màu cam sậm giống hệt màu tóc cô. Phoebe, giờ đã mười ba, vẫn còn khá lùn so với tuổi mình, vóc người mập mạp, tính tình vẫn còn bốc đồng và hay bị kích động, học rất chậm nhưng có thể thay đổi cảm xúc từ mừng rỡ sang đăm chiêu sang buồn bã rồi trở lại mừng rỡ với một tốc độ đáng kinh ngạc. "Tớ được làm lễ Kiên tín rồi nhá!" con bé hét to, quay ngoắt ra bãi cỏ, hai cánh tay tung tẩy trong không khí, khiến khách khứa đều liếc về phía nó chạy và mỉm cười, ly nước cầm trong tay. Váy xoay tròn, con bé chạy đến chỗ cậu con trai Sandra, Tim, giờ cũng đã là một cậu thiếu niên. Nó vòng hai tay quanh người thằng bé, rồi hớn hở hôn lên má cậu chàng.

Đoạn nó khựng người và quay lại lấm lét nhìn Caroline. Đầu năm nay, ôm hôn đã trở thành một vấn đề ở trường học. "Tớ thích cậu," Phoebe thường nói, rồi ôm chặt thằng bé hơn; con bé không hiểu tại sao lại không được làm thế. Caroline đã nói đi nói lại với nó, Ôm là hành động rất đặc biệt. Ôm chỉ dành cho gia đình thôi; dần dần Phoebe cũng hiểu ra. Dẫu vậy, trong lúc này đây, nhìn thấy Phoebe phải kìm nén tình cảm của mình, cô phân vân không biết liệu việc mình làm có đúng đắn hay không.

"Không sao đâu, con yêu," Caroline hét to. "Con có thể ôm bạn con trong bữa tiệc được mà."

Phoebe thở phào. Nó và Tim chạy đi nựng con mèo con. Caroline nhìn tấm ảnh polaroid trong tay mình: khu vườn sáng lung linh và nụ cười của Phoebe, một khoảnh khắc thoáng qua được ghi lại, đã biến mất. Thêm nhiều tiếng sấm đì đùng ở phía xa, nhưng buổi tối vẫn dễ chịu, ấm áp và rực rỡ đầy hoa. Phía bên kia bãi cỏ mọi người đi lại, chuyện trò, cười nói và rót đầy rượu vào cốc nhựa. Một chiếc bánh, ba tầng và phủ kem trắng, đặt giữa bàn, được trang trí bằng những bông hồng đỏ thẫm hái trong vườn. Ba lớp bánh, cho ba dịp kỷ niệm: lễ Kiên Tín cho Phoebe, kỷ niệm lễ cưới của chính cô, và ngày Doro về hưu, một lời chúc thượng lộ bình an.

"Bánh của tớ đấy." Tiếng Phoebe vang lên giữa âm thanh trầm bổng của những cuộc trò chuyện, các giáo sư Vật lý, hàng xóm láng giềng, thành viên đội thánh ca, bạn học, các gia đình trong Hội Bệnh nhân Down, đủ loại trẻ con đang chạy lông nhông. Cả những người bạn mới của Caroline ở bệnh viện nơi cô bắt đầu làm việc bán thời gian những lúc Phoebe đi học. Cô đã đưa những con người này đến với nhau, cô đã lên kế hoạch cho bữa tiệc đẹp đẽ này bừng lên giữa bóng tối như một bông hoa. "Bánh của tớ đấy." Tiếng Phoebe lại vang lên, cao và vang. "Tớ được làm lễ Kiên tín rồi nhé."

Caroline nhấp một ngụm rượu, không khí ấm như hơi thở mơn man trên làn da cô. Cô không nhìn thấy Al đi tới nhưng đột nhiên anh xuất hiện, vòng tay qua eo cô và hôn lên má cô, sự hiện diện của anh, mùi hương của anh, tràn qua cô. Năm năm trước họ đã kết hôn trong một bữa tiệc vườn rất giống với bữa tiệc hôm nay, những trái dâu bập bềnh trong rượu sâm banh và bầu không khí đầy đom đóm bay, tràn ngập hương hoa hồng. Năm năm, và cảm giác mới lạ vẫn chưa hề phai nhạt. Căn phòng của Caroline trên tầng ba ngôi nhà của Doro đã trở thành một chốn đầy bí ẩn và khoái cảm cũng như khu vườn này. Cô yêu những lúc thức dậy bên Al, đang chìm trong giấc ngủ sâu và ấm áp, bàn tay dịu dàng đặt lên cái bụng phẳng của cô, mùi hương của anh – mùi xà phòng thơm mát và lăn khử mùi Old Spice – dần dần lan tỏa khắp căn phòng, bám vào khăn trải giường, khăn tắm. Anh ở đó, hiện diện thật sống động đến mức cô có thể cảm thấy anh trong từng giác quan. Ở đó, rồi thoắt biến mất.

"Mừng ngày kỷ niệm," anh nói, ép nhẹ bàn tay lên eo cô.

Caroline mỉm cười, lòng tràn ngập hạnh phúc. Buổi tối ngả dần về đêm, mọi người đi lại và cười nói trong luồng hơi ấm cùng hương thơm phảng phất, sương đọng trên những ngọn cỏ tối thẫm, những đốm hoa trắng lấm tấm khắp nơi. Cô nắm lấy bàn tay Al, rắn rỏi và chắc chắn, gần như cười thành tiếng vì anh mới về và còn chưa biết tin gì. Doro sắp lên đường cho chuyến đi vòng quanh thế giới kéo dài một năm với người tình của mình, người đàn ông tên Trace. Al đã biết chuyện đó; các kế hoạch đã lên trong nhiều tháng qua. Nhưng anh chưa biết rằng Doro, trong một động thái mà chị gọi là sự giải phóng sung sướng khỏi quá khứ, đã chuyển giao cho Caroline giấy tờ sở hữu căn nhà cũ này.

Doro cũng vừa tới, chị đi từ lối đường vườn xuống bậc thang trong bộ váy lụa. Trace đi ngay sau chị, tay bê một túi đá viên. Anh kém chị một tuổi, sáu mươi nhăm, với mái tóc bạc ngắn ngủn, khuôn mặt dài nhỏ thó, cặp môi dày. Anh có làn da trắng tự nhiên, là người rất để ý đến vấn đề cân nặng, và ăn uống cầu kỳ, một người yêu chuộng opera và xe thể thao. Trace từng là vận động viên bơi lội Olympic, suýt nữa đã đạt huy chương đồng, và đến tận bây giờ, anh cũng không ngại ngần nhảy xuống sông Monongahela rồi bơi một mạch sang bờ bên kia. Một chiều nọ anh trồi lên từ mặt nước và loạng choạng đi lên bờ sông, tái nhợt và ướt sũng gia nhập vào cuộc dã ngoại thường niên của khoa Vật lý. Họ đã gặp nhau như thế. Trace rất ân cần và tử tế với Doro, người rõ ràng vô cùng tôn sùng anh, và giả thử anh có tỏ ra thiếu thân thiện với Caroline, có phần xa cách và giữ kẽ, thì chị cũng chẳng lấy thế làm quan tâm.

Một cơn gió mạnh thổi tung chồng khăn giấy trên bàn. Caroline bèn khom người xuống để giữ chúng lại.

"Chị mang gió tới đấy hả," Al nói, khi Doro bước lại gần.

"Tuyệt quá," chị nói, đoạn giơ hai tay lên. Càng ngày chị càng giống Leo, những đường nét trông sắc sảo hơn, mái tóc chị, giờ được cắt ngắn, đã toàn một màu trắng bạc.

"Al giống như các thủy thủ hồi xưa ấy nhỉ,"Trace nói, rồi đặt túi đá lên bàn. Caroline lấy một viên đá nhỏ để chặn chồng khăn giấy. "Cậu ấy có thể cảm nhận được sự thay đổi không khí cơ đấy. Ôi, Doro, em cứ đứng yên như thế nhé," ông trầm trồ. "Trời đất, nhưng mà em đẹp thật. Thật đấy. Trông em chẳng khác nào nữ thần gió cả."

"Nếu chị là nữ thần gió," Al nói, rồi bắt lấy những chiếc đĩa giấy đang bị gió nhấc bổng lên, "thì làm ơn thổi nhẹ đi một tí để chúng ta còn được tiệc tùng nữa chứ."

"Chẳng phải là rất tuyệt sao?" Doro hỏi. "Đúng là một bữa tiệc lộng lẫy, một lời tạm biệt tuyệt vời."

Phoebe chạy đến, tay ôm một con mèo con bé tí, một cuộn len màu cam nhạt. Caroline giơ tay ra và vuốt tóc cô bé, miệng mỉm cười.

"Nhà mình nuôi nó được không ạ?" cô bé hỏi.

"Không được," Caroline trả lời như mọi khi. "Bác Doro bị dị ứng.

"Mẹ," Phoebe nỉ non, nhưng ngay lập tức con bé đã bị phân tâm bởi làn gió, và chiếc bàn đẹp đẽ. Nó bám lấy tay áo lụa của Doro. "Bác Doro ơi. Bánh của cháu đấy."

"Bánh của bác nữa chứ," Doro nói, rồi quàng một tay lên vai Phoebe. "Bác sắp đi xa rồi, đừng quên nhé, nên đây cũng là bánh của bác nữa đấy. Bánh của mẹ cháu và bố Al nữa vì bố mẹ đã cưới được tròn năm năm rồi mà."

"Cháu cũng đi với bác," Phoebe nói.

"Ồ, không, cháu yêu," Doro nói. "Lần này thì không được. Đây là chuyến đi cho người lớn thôi, cưng ạ. Cho bác với bác Trace."

Vẻ thất vọng hiện lên khuôn mặt của Phoebe, cũng sâu sắc như niềm vui sướng trước đó của con bé. Hiếu động, hay thay đổi – cảm xúc của con bé trong mỗi giây phút đều vô cùng mãnh liệt.

"Này, con yêu," Al nói, rồi ngồi xổm xuống. "Con nghĩ sao? Con có nghĩ bạn mèo con này thích ăn ít kem không?"

Con bé cố nén cười nhưng chịu thua, lại gật đầu, quên ngay giây phút thất vọng vừa nãy.

"Tuyệt," Al nói, cầm lấy tay nó và nháy mắt với Caroline.

"Không được đem mèo vào nhà đâu đấy," Caroline đe.

Cô xếp đầy một khay cốc và len lỏi giữa đám khách khứa, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc. Cô là Caroline Simpson, mẹ của Phoebe, vợ của Al, người tổ chức các cuộc biểu tình – một con người hoàn toàn khác với người phụ nữ nhút nhát đứng trước văn phòng tuyết phủ im lìm mười ba năm về trước với một đứa bé sơ sinh trên tay. Cô quay lại nhìn căn nhà, những viên gạch nhợt nhạt bỗng trở nên sống động đến kỳ lạ trên nền trời xam xám. Đây là nhà của mình, cô thầm nghĩ, tai văng vẳng câu nói trước đó của Phoebe. Cô mỉm cười vì ý nghĩ tiếp sau của mình, thích hợp đến kỳ lạ: Mình đã được chứng thực[14] rồi.

Sandra đang cười với Doro bên bụi kim ngân, còn bà Soulard đang đi trên con đường vườn với một bình cắm đầy hoa huệ. Trace, gió thổi những món tóc bạc lòa xòa quanh mặt, đang chụm tay che que diêm, cố thắp mấy ngọn nến. Ngọn lửa kêu lách tách, le lói, nhưng cuối cùng cũng bùng lên được, soi sáng cả tấm khăn trải bàn bằng lanh trắng, những chiếc cốc Tạ ơn trong suốt nhỏ xíu, những lọ hoa trắng, và chiếc bánh phủ kem tươi. Xe cộ lướt qua vù vù, bị át đi bởi tiếng cười nói, tiếng lá cây xào xạc. Trong giây lát Caroline đứng im, nghĩ đến Al, bàn tay anh tìm đến cô trong bóng tối của màn đêm đang đến. Đây là hạnh phúc, cô tự nhủ thẩm. Hạnh phúc nghĩa là thế này đây.

Bữa tiệc kéo dài đến tận mười một giờ đêm. Doro và Trace còn nán lại đến khi những người khách cuối cùng ra về, dọn dẹp khay cốc và bánh thừa, những lọ hoa, kê bàn ghế vào ga ra. Phoebe lúc ấy đã buồn ngủ díp mắt; Al bế con bé vào nhà sau khi nó khóc một trận thảm thiết, mệt nhoài và kích động quá mức, mất bình tĩnh vì bác Doro sắp đi xa, con bé thổn thức đến độ gần như không thở được nữa.

"Thôi đừng làm nữa," Caroline nói, đoạn chặn chị lại nơi bậc thang trên cùng, người cô lướt qua đám lá mềm rậm rạp của bụi tử đinh hương. Cô đã trồng dải hàng rào từ ba năm trước, trong một thời gian dài chỉ có vài nhánh con nảy lên, nhưng giờ rễ bắt đầu ăn vào đất và cây đã lớn bổng lên. Năm sau, những bụi cây này sẽ trĩu hoa. "Mai em sẽ dọn mà, chị Doro. Chị còn có chuyến bay sớm nữa. Chắc chị háo hức được đi lắm nhỉ."

"Ừ," Doro đáp, giọng chị khẽ đến mức Caroline phải căng tai ra mới nghe thấy. Chị gật đầu về phía ngôi nhà nơi Al và Trace đang lúi húi trong căn bếp sáng rực, tráng sạch thức ăn trên chén đĩa. "Nhưng Caroline ạ, nó là cảm giác vừa buồn vừa vui ấy. Vừa rồi, chị đã đi khắp các phòng, một lần cuối cùng. Chị đã sống gần trọn đời mình ở đây. Phải xa rời nơi đây chị thấy lạ lắm. Nhưng mà, cùng lúc, chị lại thấy háo hức vì được đi xa."

"Lúc nào chị quay về cũng được mà," Caroline nói, cố nén nỗi xúc động đột ngột trào dâng.

"Chị mong rằng mình sẽ không muốn thế," Doro nói. "Dù sao cũng chẳng hơn một cuộc viếng thăm." Chị nắm lấy khuỷu tay Caroline. "Ra đây em," chị nói. "Ra hiên nhà ngồi đi."

Họ đi dọc hông nhà, dưới vòm cây đậu tía, rồi ngồi lên xích đu, một dòng sông xe cộ đi lại nườm nượp trên đường lớn. Những chiếc lá cao vút trên vòm cây tiêu huyền, to tướng như chiếc đĩa, rung rinh trong ánh đèn đường.

"Chị sẽ không nhớ giao thông ở đây đâu," Caroline nói.

"Ừ, đúng thế. Ở đây đã từng rất yên tĩnh. Người ta từng chặn nguyên cả con phố trong mùa đông. Bọn chị còn cưỡi xe trượt tuyết chạy thẳng ra giữa đường, ngay đây này."

Caroline đẩy xích đu, nghĩ đến cái đêm xa xưa khi ánh trăng chảy tràn trên bãi cỏ và rơi rớt qua cửa sổ phòng tắm. Phoebe ho húng hắng trên tay cô, và những chú diệc bay lên từ cánh đồng thời thơ ấu của Doro.

Cánh cửa lưới bật mở và Trace bước ra.

"Sao?" anh hỏi. "Em sẵn sàng đi chưa, Doro?"

"Sắp rồi," chị đáp.

"Thế anh đi lấy xe rồi đánh ra trước cửa nhé."

Anh quay trở vào trong nhà. Caroline đếm xe, có đến hai mươi chiếc. Khoảng mười hai năm về trước cô đã tìm đến trước cửa ngôi nhà này, Phoebe vẫn là một đứa bé đỏ hỏn trong tay cô. Cô đã đứng ngay chính tại đây, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Mấy giờ chị bay?" cô hỏi.

"Sớm lắm. Tám giờ. Ôi, Caroline," Doro nói, rồi ngã người ra sau và dang rộng hai tay. "Sau bao nhiêu năm trời, giờ đây chị cảm thấy tự do biết bao. Ai mà biết được chị sẽ đi đến tận đâu?"

"Em sẽ nhớ chị lắm," Caroline nói. "Cả Phoebe cũng thế."

Doro gật đầu. "Chị biết. Nhưng chị em ta sẽ còn gặp lại nhau mà. Chị sẽ gửi bưu thiếp từ khắp nơi nữa."

Ánh đèn pha đổ xuống sườn đồi, chiếc xe thuê đi chậm lại và cánh tay dài của Trace giơ lên vẫy vẫy.

"Đường xa vẫy gọi rồi!" anh hét lớn.

"Chị giữ gìn sức khỏe nhé," Caroline nói. Cô ôm chặt lấy Doro, cảm thấy bầu má mềm mại của chị. "Bao nhiêu năm trước chị đã cứu đời em, chị biết không."

"Em à, em cũng đã cứu cả đời chị nữa đấy." Doro buông tay ra. Đôi mắt sẫm của chị đẫm nước. "Bây giờ đây là nhà của em rồi. Chúc em vui vẻ nhé."

Và rồi Doro bước xuống bậc thềm, chiếc áo len trắng của chị phất phơ trong gió. Chị ngồi vào xe và vẫy chào tạm biệt; chị đã ra đi.

Caroline nhìn chiếc xe hòa vào con đường lớn rồi biến mất trong dòng ánh sáng hối hả. Cơn bão vẫn vần vũ trên đồi, thi thoảng lại xẹt ra những tia sáng trắng trời, tiếng sấm trầm đục dội lại từ xa. Al bước ra với mấy ly nước, đá chân để mở cửa. Họ cùng ngồi xuống xích đu.

"Chà," Al nói. "Bữa tiệc tuyệt quá."

"Vâng," Caroline đáp. "Vui thật. Em kiệt sức rồi."

"Còn đủ sức mở cái này không?" Al hỏi.

Caroline đỡ lấy gói quà và bóc lớp giấy gói sơ sài. Một trái tim bằng gỗ rơi ra, được đẽo bằng gỗ anh đào, trơn mượt như một viên đá được nước mài nhẵn trong lòng bàn tay cô. Cô khum tay nắm lấy trái tim, nhớ đến cách chiếc mề đay lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong khoang xe của Al và sau đó vài tháng, bàn tay nhỏ xíu của Phoebe đã túm lấy nó.

"Đẹp quá," cô nói, đoạn áp chặt trái tim trơn nhẵn lên má. "Ấm quá. Rất vừa vặn, trong lòng bàn tay em."

"Anh tự đẽo đấy," Al nói, giọng sung sướng. "Trong những đêm trên đường. Anh nghĩ mấy món này hơi sến, nhưng một cô phục vụ anh quen ở Cleveland nói em sẽ thích. Anh mong là em thích."

"Em thích mà," Caroline nói, khoác tay anh. "Em cũng có thứ này cho anh." Cô đưa cho anh một chiếc hộp các tông nhỏ. "Em không có thời gian gói lại."

Anh mở hộp và lấy ra một chiếc chìa khóa đồng mới tinh.

"Cái gì đây, chìa khóa mở cửa trái tim em à?"

Cô cười. "Không. Đây là chìa khóa ngôi nhà này."

"Sao cơ? Em vừa thay khóa à?"

"Không." Caroline đẩy xích đu. "Doro đưa cho em đấy. Không tuyệt sao? Em có tất cả giấy tờ sở hữu ngôi nhà này. Chị ấy nói muốn có một khởi đầu hoàn toàn mới."

Một nhịp tim đập. Hai, ba, và rồi tiếng xích đu kẽo kẹt, đưa đi đưa lại.

"Có vẻ hơi phóng tay quá nhỉ," Al nói. "Nhỡ chị ấy muốn quay về thì sao?"

"Em cũng hỏi chị ấy đúng câu đấy. Chị ấy nói bác Leo đã để lại rất nhiều tiền. Bằng sáng chế, các khoản tiết kiệm, em không biết là có những gì nữa. Với lại Doro đã sống tằn tiện suốt cả đời mình rồi, nên chị ấy cũng chẳng cần đến tiền làm gì. Nếu quay về, chị ấy và Trace sẽ mua một căn hộ hay gì đó."

"Hào phóng thật," Al nói.

"Vâng."

Al chỉ im lặng. Caroline ngồi lắng nghe tiếng xích đu kẽo kẹt trên hiên nhà, tiếng gió, tiếng xe cộ.

"Chúng ta có thể bán nó đi," anh trầm ngâm. "Rồi lên đường. Đi bất cứ nơi đâu."

"Căn nhà cũng chẳng đáng giá là bao," Caroline chậm rãi đáp. Ý tưởng bán ngôi nhà này đi chưa bao giờ vụt qua đầu cô. "Vả lại, chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?"

"Ôi, anh chẳng biết nữa, Caroline ạ. Em biết anh rồi đấy. Cả đời anh đã lang bạt khắp nơi rồi. Anh chỉ đang tính thế. Tiêu hóa cái tin này thôi mà."

Sự êm dịu của bóng tối, tiếng xích đu đều đặn, đã nhường chỗ cho cảm giác bất an ẩn sâu bên dưới. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô là ai nhỉ, Caroline tự hỏi, người vẫn về nhà mỗi buổi tối cuối tuần và suồng sã thả mình xuống chiếc giường của cô, người mỗi sáng luôn nghiêng đầu theo một góc quen thuộc để vỗ nước khử mùi Old Spice lên cằm và cổ? Cô thực sự biết gì về những giấc mơ, những cảm xúc riêng tư của anh? Gần như chẳng gì cả, bỗng nhiên cô cảm thấy vậy, hay nói cách khác, cô chưa hiểu biết về người đàn ông của mình.

"Vậy là anh không thích có một ngôi nhà chứ gì?" cô nhấn mạnh.

"Không phải. Doro quả là tử tế."

"Nhưng nó làm vướng chân anh."

"Anh thích được về nhà với em, Caroline ạ. Anh thích đi xuôi cung đường cuối cùng trên đường cao tốc và biết rằng em và Phoebe đang ở đây, nấu nướng trong bếp, trồng hoa, hay làm bất cứ việc gì. Nhưng chắc chắn là, những gì họ đang làm cũng hấp dẫn lắm chứ. Gói ghém đồ đạc. Lên đường. Lãng du khắp thế giới. Anh nghĩ thế cũng hay. Cảm giác được tự do như thế."

"Em không còn khao khát những thứ đó nữa rồi," Caroline đáp, nhìn ra khu vườn tối om, những ánh đèn rải rác trên thành phố và những chữ cái đỏ thẫm trên tấm biển báo khu vực dành cho người đi bộ, cả những đốm lá giữa tán cây mùa hè rậm rạp. "Em hạnh phúc được ở chính nơi em đang sống. Rồi anh sẽ chán em thôi."

"Bậy. Chuyện đó chỉ làm chúng ta hợp nhau thôi, em yêu ạ," Al nói.

Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu, lắng nghe tiếng gió, tiếng dòng xe cộ lướt qua.

"Phoebe không thích thay đổi," Caroline nói. "Con bé không thích nghi tốt lắm."

"Ừ, cả chuyện đó nữa," Al nói.

Anh đợi một lát, rồi quay sang cô.

"Em biết đấy, Caroline. Phoebe bắt đầu lớn rồi. Con bé bắt đầu không còn là một đứa trẻ con nữa."

"Nó đã gần mười ba tuổi còn gì." Caroline nói, nghĩ đến Phoebe với con mèo, con bé mới dễ sa vào những thú vui vô tư lự của trẻ con làm sao.

"Phải. Nó mười ba tuổi rồi, Caroline ạ. Nó - ừm, em biết đấy - đã bắt đầu phát triển rồi. Anh thấy không thoải mái lắm khi phải bế nó lên như tối nay anh vừa làm."

"Thế thì đừng làm như vậy nữa," Caroline gay gắt đáp, nhưng cô còn nhớ lúc Phoebe ở bể bơi hồi đầu tuần, nó bơi đi rồi bơi lại, ôm chặt lấy cô lúc ở dưới nước, những núm vú mềm mại mới nhú của con bé áp lên cánh tay cô.

"Em không cần phải nổi cáu như thế đâu, Caroline. Chỉ là chúng ta chưa bao giờ nói đến chuyện này, phải không? Rồi con bé sẽ ra sao. Rồi chúng ta sẽ thế nào khi cả hai về hưu, như Doro và Trace." Anh dừng lại, và cô cảm giác rằng anh đang lựa chọn từng lời rất thận trọng. "Anh chỉ muốn nghĩ là có lẽ chúng ta sẽ tính đến chuyện đi du lịch. Anh có cảm giác hơi ngột ngạt khi nghĩ đến việc ở lì trong căn nhà này suốt đời. Còn Phoebe thì sao? Liệu con bé có sống mãi với chúng ta không?"

"Em không biết nữa," Caroline đáp, cảm giác mệt mỏi bao lấy cô, đặc quánh như màn đêm. Cô đã phải trải qua bao nhiêu cuộc chiến để cho Phoebe có một cuộc sống trong cái thế giới lãnh đạm này. Cho tới nay cô đã giải quyết được mọi vấn đề, và đến khoảng năm vừa rồi cô mới có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng việc Phoebe sẽ làm ở đâu và sống ra sao khi lớn lên – tất cả đều vẫn còn mờ mịt. "Ôi, Al, em không thể nghĩ được tất cả những chuyện này trong đêm nay. Xin anh."

Chiếc xích đu đưa đi đưa lại.

"Rồi cũng đến lúc chúng ta phải nghĩ đến thôi."

"Nó chỉ mới là đứa trẻ con thôi. Anh nói thế là có ý gì?

"Caroline. Anh chẳng có ý gì cả. Em biết là anh cũng yêu Phoebe. Nhưng em hoặc anh, chúng ta có thể chết ngay ngày mai. Không phải lúc nào ta cũng có thể ở bên cạnh để chăm lo cho nó được, thế thôi. Và cũng sẽ đến lúc nó không muốn được chúng ta chăm sóc nữa. Anh chỉ hỏi xem liệu em đã bao giờ nghĩ đến lúc đó chưa. Em tiết kiệm ngần ấy tiền bạc để làm gì. Anh chỉ đặt ra vấn đề cho mình cùng bàn luận thôi. Ý anh là, thử nghĩ mà xem. Thỉnh thoảng em đi xa cùng anh cũng hay đấy chứ? Chỉ một buổi cuối tuần thôi cũng được?"

"Vâng," cô khẽ đáp. "Như thế cũng hay."

Nhưng cô cũng không dám chắc. Caroline cố gắng hình dung ra cuộc sống của Al, một căn phòng khác mỗi đêm, một thành phố khác, và con đường trải ra như một dải ruy băng xám đơn điệu. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện cũng chính là ý nghĩ luôn thường trực trong đầu anh: bán căn nhà, lên đường, chu du khắp thế giới.

Al gật đầu, uống cạn cốc nước, rồi dợm đứng dậy.

"Đừng đi vội," cô nói, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh. "Em có chuyện này cần nói với anh."

"Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ," anh nói, đoạn ngồi xuống xích đu. Anh cười vẻ hoang mang. "Em không định bỏ anh đấy chứ? Sau khi em có được món thừa kế này và những thứ khác nữa?"

"Dĩ nhiên là không; không có chuyện ấy đâu." Cô thở dài. "Tuần vừa rồi em nhận được một lá thư," cô nói. "Đó là một lá thư kỳ lạ. Và em phải nói."

"Thư của ai?"

"Bố của Phoebe."

Al gật đầu và khoanh tay lại, nhưng anh không nói gì. Anh biết về những lá thư, dĩ nhiên. Chúng đã được gửi tới nhiều năm nay, chứa tiền mặt số lượng khác nhau và một mẩu giấy chỉ vỏn vẹn một câu nguệch ngoạc. Xin hãy cho tôi biết cô đang sống ở đâu. Cô đã không làm theo, nhưng trong những năm đầu cô thường kể cho David Henry mọi chi tiết khác. Những bức thư đầy tâm sự chân thành, như thể anh là một người bạn chí thiết của cô, một người bạn tâm giao. Thời gian trôi qua, cô dần tỏ ra thực tế hơn, chỉ gửi ảnh đi kèm cùng lắm là một hai dòng ngắn. Cuộc sống của cô đã trở nên viên mãn, phong phú và phức tạp; chẳng có cách nào để viết hết từng chi tiết lên mặt giấy, nên cô chỉ đơn giản là thôi không cố nữa. Vì vậy đó thực sự là một cú sốc khi cô nhận được phong thư dày cộp từ David Henry, ba trang giấy kín đặc, viết bằng nét chữ sin sít của anh, một bức thư thống thiết mở đầu bằng Paul, tài năng và giấc mơ của nó, sự nổi loạn và giận dữ của nó.

Tôi biết đó là một sai lầm. Việc tôi đã làm, giao con gái của mình cho cô, tôi biết đó là một việc làm khủng khiếp, và tôi biết mình không thể thay đổi được. Nhưng tôi muốn gặp cô, Caroline. Tôi muốn sửa chữa, bằng cách nào đó. Tôi muốn biết thêm về Phoebe, và về cuộc sống của cô.

Cô thấy mềm lòng trước những hình ảnh anh miêu tả - Paul, một cậu bé mới lớn, chơi ghi ta và mơ mộng về Juilliard, Norah với công ty riêng của mình, và David, người gắn chặt trong tâm trí cô suốt bao nhiêu năm qua, vẫn rõ ràng như một tấm ảnh trong cuốn sách, đầu cúi xuống tờ giấy này, lòng tràn ngập hối hận và khao khát. Cô bỏ lá thư vào một hộc ngăn kéo, như thể làm vậy có thể kìm giữ nó, nhưng những câu chữ cứ lởn vởn trong đầu cô từng giây từng phút suốt tuần lễ bận rộn và nhiều cảm xúc này.

"Anh ấy muốn được gặp con bé," Caroline nói, ngón tay mân mê dải tua chiếc khăn choàng Doro dùng để bao ngoài tay vịn xích đu. "Để bằng cách nào đó trở lại là một phần trong cuộc đời nó."

"Anh ta cũng tử tế đấy chứ," Al nói. "Đúng là người dám làm dám chịu, sau ngần ấy thời gian."

Caroline gật đầu. "Nói gì thì nói, anh ta cũng là bố con bé."

"Thế thì anh không hiểu mình là cái gì vậy?"

"Em xin anh," Caroline nói. "Anh là ông bố mà Phoebe biết và yêu thương. Nhưng em đã không nói với anh tất cả mọi chuyện, Al, về việc làm sao em có được Phoebe. Và em nghĩ em nên nói ra."

Anh nắm lấy bàn tay cô.

"Caroline. Anh đã lang thang khắp Lexington sau khi em bỏ đi. Anh đã nói chuyện với mấy người hàng xóm của em, và nghe được rất nhiều câu chuyện. Thật ra, anh cũng chẳng được học hành gì nhiều, nhưng anh không phải thằng ngốc, và anh biết rằng bác sĩ David Henry đã mất một đứa con gái đúng vào khoảng thời gian em bỏ đi. Anh muốn nói rằng bất cứ chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn em đều không quan trọng. Không quan trọng đối với anh. Không quan trọng đối với chúng ta. Thế nên anh không cần biết chi tiết làm gì hết."

Cô ngồi trong im lặng, ngắm nhìn xe cộ lao đi trên đường cao tốc.

"Anh ấy không muốn giữ con bé," cô nói. "Anh ấy định đưa nó đến một nhà cứu tế - một viện làm phúc. Anh ấy nhờ em đưa con bé đến, và em đã làm theo. Nhưng em không thể bỏ nó ở đấy. Đó là một nơi kinh khủng."

Al không nói năng gì một lúc lâu. "Anh đã được nghe nhiều thứ như thế," cuối cùng anh cất lời. "Anh đã được nghe những câu chuyện tương tự dọc đường. Em dũng cảm lắm, Caroline ạ. Em đã làm đúng. Khó mà tưởng tượng nổi Phoebe phải lớn lên ở một nơi như thế."

Caroline gật đầu, nước dâng đầy mắt cô. "Em xin lỗi, Al. Lẽ ra em nên nói cho anh biết từ nhiều năm trước."

"Caroline," anh nói. "Chuyện đó như nước chảy qua cầu rồi còn gì."

"Anh nghĩ em nên làm thế nào đây?" cô hỏi. "Ý em là, về lá thư kia. Em có nên trả lời không? Để anh ấy gặp con bé chăng? Em không biết nữa, chuyện này đã giày vò em suốt cả tuần nay. Lỡ anh ta mang con bé đi thì sao?"

"Anh không biết phải nói gì với em mới phải," anh đáp, chậm rãi. "Anh không có quyền quyết định."

Cô gật đầu. Cũng phải thôi, đó là hậu quả của việc giữ kín bí mật này cho riêng mình.

"Nhưng anh sẽ ủng hộ em," Al nói thêm, siết chặt tay cô. "Bất cứ điều gì em cho là tốt nhất, anh sẽ ủng hộ em và Phoebe một trăm phần trăm."

"Cảm ơn anh. Em đã rất lo lắng."

"Em lo lắng quá nhiều về những thứ không đâu, Caroline ạ."

"Vậy là chuyện này không ảnh hưởng gì đến chúng ta đúng không?" cô hỏi. "Việc trước đây em không nói cho anh biết ấy – nó không ảnh hưởng gì đến chúng ta đúng không?"

"Không hề," anh đáp.

"Thế thì tốt rồi."

"Ừ." Anh đứng dậy, vươn vai. "Quả là một ngày dài. Em lên gác không?"

"Một lát nữa thôi."

Cánh cửa lưới mở kẽo kẹt rồi đóng lại. Gió tràn qua chỗ trống nơi anh vừa ngồi.

Trời bắt đầu mưa, lúc đầu chỉ tí tách rơi trên mái nhà, sau đó táp xuống ràn rạt. Caroline khóa cửa căn nhà – nhà của cô. Đi lên gác, cô dừng lại để xem Phoebe ra sao. Da con bé ấm và ẩm; nó giật mình và ú ớ những từ gì không rõ, rồi lại ngoan ngoãn chìm vào giấc mơ. Con ngoan, Caroline thì thầm, và kéo chăn lên đắp cho con bé. Cô đứng một lúc trong căn phòng vang vọng tiếng mưa rơi, xúc động trước sự nhỏ bé của Phoebe, trước tất cả những thứ cô không thể làm để bảo vệ con gái mình trong thế giới này. Sau đó cô quay về phòng riêng của mình, chui vào khoảng chăn lạnh tanh bên cạnh Al. Cô nhớ bàn tay anh lướt trên da cô, râu anh cọ lên cổ cô, và tiếng thét của cô giữa đêm tối. Một người chồng tốt đối với cô, một người cha tốt đối với Phoebe, người đàn ông thức dậy mỗi sáng thứ Hai, tắm rửa, mặc quần áo rồi biến mất trên chiếc xe tải của anh trong suốt tuần, tin tưởng mọi việc cô làm mà cô cho là tốt nhất đối với David Henry và lá thư của anh ta. Caroline nằm một lúc lâu, lắng nghe tiếng mưa rơi, bàn tay đặt lên ngực anh.

Cô tỉnh giấc khi trời vừa sáng, Al giậm chân thình thình xuống cầu thang để lấy đồ nghề thay dầu xe cho sớm sủa. Mưa tuôn xối xả từ máng nước và ống xối, đọng thành vũng và đổ xuống triền đồi như suối.

* * *

Caroline đi xuống tầng một và pha cà phê, đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, trong không khí kỳ lạ của căn nhà yên ắng, đến độ không nghe thấy tiếng Phoebe cho đến tận khi con bé đứng trên ngưỡng cửa sau lưng cô.

"Mưa," Phoebe nói. Chiếc áo choàng tắm khoác sơ sài trên người con bé. "Như trút nước[15]."

"Ừ," Caroline đáp. Một lần hai mẹ con đã dành hàng giờ để học câu thành ngữ này, dùng một bức tranh khổ lớn do Caroline vẽ, với hình những đám mây xám xịt, chó và mèo rơi xuống từ trên trời cao. Đó là một trong những thứ Phoebe thích nhất. "Hôm nay thì trông giống hươu cao cổ với voi hơn."

"Bò với lợn," Phoebe nói. "Lợn với dê."

"Con có muốn ăn bánh mì nướng không?"

"Muốn một con mèo cơ," Phoebe đáp.

"Con muốn gì?" Caroline hỏi. "Nói cả câu đi nào."

"Mẹ ơi, con muốn có một con mèo ạ," Phoebe nói.

"Nhà mình không nuôi mèo được con ạ."

"Bác Doro đi rồi," Phoebe nói. "Con có thể nuôi một con mèo được mà."

Đầu Caroline ong lên. Liệu con bé sẽ thành người như thế nào đây?

"Này, Phoebe, bánh của con đây. Mẹ con mình sẽ nói chuyện con mèo sau, được không?"

"Con muốn có một con mèo," Phoebe lại nằn nì.

"Để sau đi."

"Con mèo," Phoebe nói.

"Chết tiệt," lòng bàn tay Caroline đập mạnh lên mặt quầy bếp, khiến hai mẹ con đều giật bắn mình. "Đừng có nói chuyện con mèo với mẹ nữa. Con không nghe thấy gì à?"

"Ngồi ngoài hiên," Phoebe nói, mặt rầu rĩ. "Ngắm mưa."

"Con muốn gì? Nói cả câu đi."

"Con muốn ra ngồi ngoài hiên ngắm mưa ạ."

"Thế thì con bị cảm lạnh mất."

"Con muốn..."

"Rồi, tốt thôi," Caroline ngắt lời, phẩy tay. "Tốt thôi. Ra ngoài đi, ngồi trên hiên. Ngắm mưa. Gì cũng được."

Cánh cửa mở ra và đóng lại. Caroline nhìn ra ngoài thấy Phoebe đang ngồi trên xích đu trên hiên nhà với tán ô xòe ra và chiếc bánh nướng đặt trong lòng. Cô giận chính mình vì đã nổi nóng. Không phải do Phoebe. Chỉ là vì Caroline không biết phải trả lời David Henry như thế nào, và cô thấy e sợ.

Cô gom lại album ảnh và những bức ảnh lẻ cô định phân loại rồi ngồi trên sofa nơi có thể để mắt trông Phoebe, bị bao phủ bởi chiếc ô, đang đu đưa trên chiếc xích đu trên hiên nhà. Cô rải những tấm ảnh mới chụp gần đây lên bàn uống cà phê, xé ra một tờ giấy và viết cho David.

Phoebe vừa được làm lễ Kiên tín hôm qua. Con bé trông rất dễ thương trong bộ váy trắng vải lưới và ruy băng hồng. Nó còn biểu diễn cả một bài đơn ca ở nhà thờ. Tôi gửi kèm một tấm ảnh chụp bữa tiệc chúng tôi vừa tổ chức trong vườn. Khó mà tin nổi con bé đã lớn đến thế, và tôi bắt đầu lo lắng về tương lai của nó. Tôi cho rằng đó là điều anh cũng đã nghĩ tới vào cái đêm anh đưa nó cho tôi. Tôi đã phải đấu tranh rất vất vả trong suốt những năm qua và đôi lúc tôi cảm thấy sợ hãi trước những điều có thể xảy ra tiếp theo, tuy nhiên...

Viết đến đây cô dừng lại, tự hỏi không hiểu động cơ gì khiến cô trả lời. Không phải vì tiền. Từng đồng lẻ trong số đó đã được gửi vào ngân hàng, trong suốt những năm qua Caroline đã tiết kiệm được gần 15.000 đô la, tất cả Phoebe đều được hưởng. Có lẽ đó đơn giản là một thói quen cũ, hoặc chỉ để giữ cho mối liên hệ giữa hai người tiếp tục tồn tại. Có lẽ Caroline chỉ đơn giản muốn anh hiểu được anh đã bỏ lỡ những gì. Đây này, cô muốn túm lấy cổ áo David Henry mà nói,con gái anh đấy: Phoebe, mười ba tuổi, nụ cười trên khuôn mặt nó rạng rỡ như mặt trời ấy.

Cô đặt bút xuống, nghĩ đến Phoebe trong bộ váy trắng, hát cùng dàn đồng ca, tay ôm con mèo. Làm sao cô có thể nói cho anh tất cả những điều này mà không tôn trọng yêu cầu muốn gặp con gái của anh? Ngộ nhỡ anh đến đây, sau ngần ấy thời gian, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây. Cô không nghĩ mình còn yêu anh nữa, nhưng có lẽ là còn. Có lẽ cô vẫn còn giận anh nữa, vì những lựa chọn mà anh đã theo, vì đã không bao giờ thực sự nhìn ra con người của cô. Cô hoang mang khi khám phá ra những trăn trở đó trong trái tim mình. Nếu rốt cuộc anh đã thay đổi thì sao? Nhưng nếu anh chưa thay đổi thì sao? Có thể anh sẽ làm Phoebe tổn thương như đã từng làm cô tổn thương, mà không hề biết gì về chuyện đó.

Có gạt bức thư sang một bên. Thay vào đó, cô trả vài tờ hóa đơn, rồi đi ra ngoài để cho vào thùng thư. Phoebe đang ngồi trên bậc thềm trước nhà, tay giơ cao chiếc ô để che mưa. Caroline nhìn con trong giây lát rồi thả cho cánh cửa đóng lại và vào bếp để lấy thêm một cốc cà phê nữa. Cô đứng một lúc lâu ở cửa sau, nhìn đăm đăm những chiếc lá ướt rượt, bãi cỏ sũng nước, dòng nước nhỏ chảy dọc theo vỉa hè. Một chiếc cốc giấy mắc chỏng chơ dưới bụi cây, một mẩu khăn giấy mủn ra bên ga ra. Trong vài giờ nữa Al sẽ lại lái xe đi. Cô thoáng nhận ra, chỉ trong khoảnh khắc thôi, cảm giác đó tự do tự tại đến thế nào.

Đột nhiên mưa rơi nặng hạt hơn, rào rào giội xuống mái nhà. Có thứ gì đó cồn lên trong lòng cô, một thứ bản năng mãnh liệt khiến Caroline quay gót và bước vào phòng khách. Cô biết trước cả khi đặt chân ra hiên nhà rằng cô sẽ thấy ở đó trống không, chiếc đĩa đặt gọn gàng trên mặt sàn bê tong, cây xích đu đứng im lìm.

Phoebe đã đi mất.

Đi đâu? Caroline chạy ra bờ rìa hiên nhà và nhìn khắp con phố qua làn mưa dày. Tiếng tàu hỏa văng vẳng phía xa; con đường bên tay trái trườn lên đồi dẫn ra đường ray. Bên phải, con đường kết thúc ở đoạn dốc dẫn lên đường cao tốc. Được rồi, nghĩ đi. Nghĩ đi! Con bé có thể đi đâu nào?

Dưới phố đám trẻ con nhà Swan đang nghịch trong mấy vũng nước, chân để trần. Caroline nhớ ra sáng hôm nay Phoebe đã nói, Con muốn có một con mèo, và Avery đứng giữa bữa tiệc tay ôm một cuộn lông. Nhớ đến Phoebe, thích thú trước sự bé bỏng, tiếng kêu nho nhỏ của con mèo ấy. Và quả đúng như vậy, khi cô hỏi đám trẻ nhà Swan về Phoebe, mấy đứa chỉ ngang qua đường ra hướng bụi cây. Con mèo con đã chạy mất. Phoebe và Avery đã đi cứu nó.

Ngay khi dòng xe vừa thưa đi, Caroline chạy ào qua đường. Mặt đất ướt nhoẹt, nước tràn vào lấp đầy vết chân cô để lại. Cô luồn lách qua bụi cây rậm và cuối cùng cũng ra đến bãi đất trống. Avery ở đó, đang quỳ gối bên cạnh ống cống dẫn nước từ trên đồi xuống con mương bê tông. Chiếc ô màu vàng của Phoebe vứt chỏng chơ, như một lá cờ, bên cạnh con bé.

"Avery!" Cô ngồi xổm xuống bên cạnh con bé, đặt tay lên bờ vai ướt sũng của nó. "Phoebe đâu rồi cháu?"

"Bạn ấy đi bắt con mèo rồi," Avery nói, đoạn chỉ vào trong ống cống. "Nó chạy vào kia kìa."

Caroline rủa thầm rồi khom gối trước cửa ống cống. Nước lạnh buốt táp ồ ạt vào đầu gối cô, tay cô. Phoebe! Cô hét lên, giọng vang vọng trong bóng tối. Mẹ đây, con yêu, con có ở đây không?

Im lặng. Cô lần bò vào bên trong. Nước lạnh buốt. Tay cô đã tê cóng lại. Phoebe! Cô hét lên thật to, giọng lạc đi. Phoebe! Cô căng tai lắng nghe. Rồi một tiếng động, mơ hồ. Caroline bò vào sâu hơn một chút, mò mẫm đường đi trong làn nước chảy ràn rạt vô hình lạnh giá. Rồi tay cô chạm phải lớp vải, làn da lạnh buốt, và Phoebe đang run lẩy bẩy, giờ nằm gọn trong vòng tay cô. Caroline ôm chặt con bé, nhớ đến cái đêm cô bế Phoebe trong căn phòng tắm sơn màu tím ẩm ướt, cố vuốt cho nó thở.

"Chúng ta phải ra khỏi đây ngay, con yêu. Chúng ta phải ra ngay."

Nhưng Phoebe không nhúc nhích.

"Con mèo của con," nó nói, giọng cao, kiên quyết, và Caroline nhận thấy có thứ gì quằn quại dưới lớp áo của Phoebe, nghe có tiếng meo meo khe khẽ. "Đấy là con mèo của con."

"Quên con mèo đi," Caroline quát. Cô nhẹ nhàng kéo Phoebe theo hướng cô vừa đi. "Đi nào, Phoebe. Đi ngay đi con."

"Mèo của con," Phoebe nói.

"Thôi được rồi," Caroline nói, nước đã dâng cao hơn, đến gần đầu gối cô. "Được rồi, được rồi, đấy là mèo của con. Đi đi nào!"

Phoebe bắt đầu di chuyển, chậm chạp lần bước về phía vòng tròn ánh sáng. Cuối cùng họ nhô đầu ra, nước lạnh cuồn cuộn chảy quanh hai mẹ con trong con mương bê tông. Phoebe ướt sũng nước, tóc bết chặt vào mặt, cả con mèo cũng ướt như chuột lột. Qua những bụi cây Caroline thoáng thấy căn nhà của mình, chắc chắn và ấm áp, như một chiếc bè giữa thế giới đầy hiểm nguy. Cô tưởng tượng ra Al, đang rong ruổi trên con đường cao tốc xa xôi nào đó, và cảm giác bình an thân thuộc về những căn phòng giờ đã là của cô.

"Ổn rồi," Caroline vòng tay quanh người Phoebe. Con mèo con oằn mình, cào những chiếc móng nhỏ xíu lên mu bàn tay cô. Mưa vẫn rơi, nhỏ tí tách trên những chiếc lá thẫm màu, tươi xanh.

"Người đưa thư đến kìa," Phoebe nói.

"Ừ," Caroline đáp, nhìn ông ta leo lên hiên nhà và lấy những hóa đơn cô vừa mang ra cho vào chiếc túi da.

Lá thư cô viết cho David Henry vẫn còn nằm dở dang trên bàn. Cô đã đứng ở cửa sau ngắm nhìn cơn mưa, chỉ mông lung nghĩ đến bố của Phoebe, trong khi Phoebe lang thang giữa hiểm nguy. Đột nhiên nó giống như một điềm báo, và cô để mặc bản thân biến nỗi sợ hãi trước sự biến mất của Phoebe thành sự căm giận. Cô sẽ không viết thư cho David nữa: anh đòi hỏi quá nhiều ở cô, và anh đòi hỏi quá muộn. Người đưa thư đã quay gót bước xuống bậc thềm, chiếc ô sặc sỡ của ông lấp loáng.

"Phải rồi, con yêu," cô nói, vuốt ve cái đầu xương xẩu của con mèo con. "Phải rồi. Ông ấy đấy."

---------------

[14] Nguyên bản: "I am confirmed". Động từ "confirmed" vừa có nghĩa là "làm lễ Kiên tín", vừa có nghĩa là "chứng thực". Cả Phoebe lẫn Caroline đều dùng câu này. Câu nói của Phoebe mang nét nghĩa thứ nhất, câu nói của Caroline mang nét nghĩa thứ hai. Ở đây, Caroline đã được chứng thực là chủ sỡ hữu của căn nhà.

[15] Nguyên văn "It rains dogs ang cats": nghĩa là mưa rất to, mưa như trút nước. Phoebe và Caroline vận dụng câu thành ngữ này để biến thể, không phải chó và mèo nữa, mà là các con vật to lớn hơn nhiều; ý là câu thành ngữ này cũng chưa diễn tả hết cơn mưa ngày hôm đó

Ngày đăng: 26/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?