Gửi bài:

Chương 26

Sáng hôm sau, tôi tới trường từ sớm, đi thẳng lên văn phòng Hiệu trưởng.

Tôi đã không đủ nhanh.

"Grace. Tôi đang đợi cô đây," Tiến sĩ Stanton nói khi tôi ngồi xuống phía trước chiếc bàn như một học sinh ăn năn. "Sáng nay, tôi đã nhận một cuộc điện thoại khá phiền toái từ Theo Eisenbrauri."

"Vâng," tôi nói, mồ hôi túa ra trên trán. "Ừm... thật ra, tôi muốn tự mình nói, nhưng tôi đoán là tin đã rò rỉ ra rồi. Nhưng đúng, tôi vừa bắt đầu hẹn hò với một người, và anh ta, ừm, từng ngồi tù vì biển thủ."

Tiến sĩ Stanton thở dài, "Ôi, Grace."

"Tiến sĩ Stanton, tôi hy vọng những phẩm chất của tôi tự chứng tỏ được mình," tôi nói. "Tôi yêu trường Manning, tôi yêu lũ trẻ, và tôi thực sự không nghĩ rằng đời sống cá nhân nên có bất cứ ảnh hưởng nào tới việc đánh giá tôi với tư cách là giáo viên. Hoặc, ừm, một chủ nhiệm bộ môn tiềm năng."

"Tất nhiên," ông lẩm bẩm. "Và cô nói cũng phải. Chúng tôi đánh giá cô rất cao, Grace."

Phải. Chúng tôi đều biết rằng tôi đã làm hỏng việc. Nếu như tôi có bất cứ cơ hội nào giành được vị trí chủ nhiệm thì giờ nó cũng tiêu tan rồi. "Hội đồng tìm kiếm sẽ họp trong tuần này, Grace. Chúng tôi sẽ cho cô biết."

"Cám ơn," tôi nói, rồi đi lên phía tòa nhà Lehring, vào văn phòng bé như cái kẹo của mình, ngồi xuống chiếc ghế da cũ mà tôi và Julian đã tìm được trong một đợt thanh lý. Khốn thật. Buồn bã, tôi gặm một cái móng tay, ngó ra ngoài cửa sổ, về phía sân trường xinh đẹp. Cây anh đào vẫy vẫy rậm rạp và bông xốp, như thể các cành cây đã được xịt lên một lớp kem bông màu hồng vậy. Mấy cây dương đào xinh xắn dường như bồng bềnh trong không trung, và cỏ tỏa ra màu xanh mướt. Đây là thời điểm đẹp nhất của Manning. Các lớp học sẽ kết thúc vào thứ Tư tuần tới, hai ngày sau đó sẽ là ngày tốt nghiệp. Một ngày trước đám cưới của Natalie và Andrew.

Làm chủ nhiệm rất có thể là quá sức đối với tôi - xét cho cùng tôi chỉ mới 31 tuổi, và tôi không có bằng tiến sĩ môn lịch sử. Thêm vào đó, tôi hoàn toàn không phải là loại người có máu chính trị với kinh nghiệm quản lý tối thiểu, chưa kể đến chuyện đối đầu với ủy ban chương trình giảng dạy. Có khi tôi còn chưa bao giờ có chút cơ hội nào.

Vậy mà, tôi đã vào tới vòng trong cùng. Đó cũng có thể chỉ là một cử chỉ lịch thiệp đối với một thành viên trong khoa của Manning. Nhưng nếu việc ở bên Callahan đã nhấn chìm các cơ hội của tôi thì... Anh ấy xứng đáng với điều đó. Tôi hy vọng. Không. Tôi biết. Nếu bị bỏ qua khi xét ghế chủ nhiệm là cái giá tôi phải trả cho chuyện đó, thì cứ thế đi. Thế là đã giải quyết xong, tôi để cho cái móng tay tội nghiệp được yên, ngồi thẳng dậy và khởi động máy tính.

"Chào Grace," Ava chớp mắt ngái ngủ từ bên ngưỡng cửa, một nụ cười hiểu biết nở trên đôi môi bóng loáng. "Sáng nay cô thế nào?"

"Tất cả đều ổn, Ava, cô thì sao?" Tôi tống một nụ cười hớn hở trên mặt và chờ đợi.

"Tôi nghe nói cô đã tới gặp Tiến sĩ Stanton sáng nay." Cô ta cười nhăn nhở. Chẳng có gì giữ được bí mật ở một trường trung học cả. "Hẹn hò một cựu tù à, Grace? Không hẳn là một tấm gương mẫu mực cho những tâm hồn non nớt ởManning, nhỉ?"

"Thật ra thì, nếu chúng ta kiểm tra tư cách đạo đức, tôi dám nói điều đó hạ gục được việc hẹn hò với đồng nghiệp đã có gia đình đấy, Ava. Có người băn khoăn đấy."

"Đúng, có người đấy," cô ta lẩm bẩm. "Hội đồng tìm kiếm họp vào thứ Năm, cô biết đấy."

"Tôi nghe nói họ đã đưa ra quyết định rồi," một giọng nói khàn khàn chen vào. "Chào buổi sáng, các quý cô."

"Chào buổi sáng, Tiến sĩ Eckhart," tôi nói.

"Chào ông," Ava thì thầm.

"Nói chuyện một chút nhé, cô Emerson?" ông nói.

"Tạm biệt," Ava nói, rồi ngúng nguẩy đi xuống hành lang, bộ mông gợi cảm kéo căng đét đường may của chiếc váy.

"Ông đã nghe tin chưa ạ?" tôi hỏi Tiến sĩ Eckhart bước vào văn phòng.

"Có, tôi nghe rồi, Grace. Tôi đến để trấn an cô đây." Ông xổ ra một cơn ho, như mọi khi, nghe như ông đang cố tống một đứa trẻ nhỏ xíu ra khỏi phổi. Khi bắt được nhịp thở, ông cười với đôi mắt đầy nước. "Grace, nhiều người trong số các thành viên chúng ta cũng đã từng có va chạm với pháp luật, nhất là những vấn đề liên quan tới việc thu xếp tài chính linh hoạt. Cố gắng đừng có lo lắng."

Tôi nhìn ông già, cười băn khoăn, "Cám ơn. Họ thực sự đã đi tới được quyết định chưa ạ?"

"Từ những gì ta nghe được thì chiều nay họ đang hoàn thành nốt công việc, nhưng phải, ta được bảo cho biết là họ đã đồng ý chọn ai đó từ tuần trước. Tôi đã đề xuất cô đấy, cô thân mến."

Họng tôi nghẹn lại. "Cám ơn ông. Điều đó có ý nghĩa nhiều hơn những gì tôi có thể nói."

Tiếng chuông chùm vang lên báo hiệu tiết một. Tiến sĩ Eckhart lê bước về lớp lịch sử trung cổ cho học sinh lớp mười, còn tôi xuống hành lang về với các học sinh năm cuối của mình. Hai lớp Nội chiến nữa với chúng, rồi chúng ra ngoài thế giới kia. Nhiều em trong số đó, tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi đẩy mở cửa và bước vào, không ai để ý đến sự có mặt của tôi. Hunter IV thơ thẩn trước mặt Kerry Blake, cô bé mặt một chiếc áo cắt ngắn, khoét cổ sâu trông không những rất hợp với một cô gái làng chơi, mà còn rất có thể có giá bằng cả tuần lương của tôi. Bốn học sinh khác đang kiểm tra điện thoại Blackberry, bất chấp luật cấm mang điện thoại vào lớp. Molly, Mallory, Madison, và Meggie đang cố gắng đọ nhau kế hoạch cho kỳ nghỉ hè của mình - một đứa sẽ tới Paris để thực tập ở Chanel, một đứa sẽ đi leo núi ở Nepal, một đứa có kế hoạch đi thuyền dọc sông Colorado, và một đứa sẽ, theo lời con bé, tự tử từ từ bằng cách dành cả kỳ nghỉ hè với gia đình. Emma ngồi nhìn Tommy Michener chăm chú, cậu này thì đang kê đầu trên bàn lơ mơ.

Có lẽ tôi không phải là một giáo viên tốt như tôi tưởng. Với tất cả những ý định tốt nhất của mình, tôi đã thực sự dạy cho những đứa trẻ này những điều tôi muốn chúng học được chưa? Liệu chúng có bao giờ hiểu được tầm quan trọng của việc biết về quá khứ của chúng ta không? Và thêm vào đó là tôi vừa giết chết cơ hội trở thành chủ nhiệm của mình, tôi cảm thấy có điều gì đó trong mình đang gãy răng rắc.

"Chào buổi sáng, các hoàng tử và công chúa!" tôi nói to, khiến nhiều đứa nhảy cẫng lên. "Các em thân yêu của tôi, cuối tuần này là buổi tái hiện của trận Gettysburg." Rên hừ hừ. Mắt đảo. "Các em bắt buộc phải có mặt. Không đến thì sẽ bị điểm F cho phần chuyên cần, chắc chắn các em còn nhớ là phần này có giá trị bằng một phần ba tổng điểm của các em, và mặc dù các em đều đã vào được đại học, tôi tin các em vẫn nên giữ mức điểm trung bình đẹp. Tôi nói đúng không? Gặp tôi ở trước tòa nhà lúc 9 giờ sáng thứ Bảy."

Miệng chúng há ngoác kinh hoàng, và trong một giây, bọn trẻ không nói nên lời. Và rồi một tràng đồng thanh. "Không công bằng! Em có vé xem bóng vợt/bóng bầu dục! Bố mẹ em sẽ..."

Tôi để cho chúng phản đối một lúc, rồi mỉm cười và nói đơn giản. "Bất khả thương lượng."

CHIỀU HÔM ĐÓ, khi tôi về tới nhà, Angus nom dễ thương hơn bao giờ hết, nên tôi quyết định làm một điệu valse. Nhấc bổng con chó của mình lên tay, tôi lượn vòng quanh phòng khách, một-hai-ba, một-hai-ba, ngân nga bản Đẩy lùi giới hạn của Eagles, một trong những bài yêu thích của Angus. 'Hãy đặt tôi lên đường cao tốc, chỉ cho tôi biến báo', tôi hát. Angus bắt đầu ư ử theo. Tôi đã nói rồi mà, đây là một trong những bài nó yêu thích.

Tôi không chắc lắm vì sao mình lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy, trong khi cơ hội trở thành chủ nhiệm bộ môn lịch sử đã teo lại, nhỏ hơn bao giờ hết. "Tao đoán là cuộc đời còn nhiều điều quan trọng hơn là công việc đúng không nào, McFangus?" tôi hỏi con Cún Kỳ Diệu. Nó ngọ nguậy vui sướng.

Điều đó đúng. Chỉ một chút nữa thôi, Natalie và Andrew sẽ kết hôn, đóng chiếc đinh cuối cùng lên cỗ quan tài của mối quan hệ giữa tôi và Andrew. Mùa hè đang tới rất nhanh, thời gian để đọc sách và thư giãn và chiến đấu.

Và Callahan O'Shea là bạn trai của tôi. Một cảm giác hạnh phúc tràn đầy dâng từ gót chân tôi lên. Callahan O'Shea đang đi tìm một người vợ, những đứa con và một bãi cỏ để cắt tỉa. Tôi thấy mình rất có thể là người giúp anh trong công cuộc tìm kiếm đó.

"Anh cắt ngang được không?"

Nhắc tới ác quỷ, ác quỷ liền xuất hiện ngay trên hiên nhà, nhe răng cười gian ác. Angus cứng người và sủa ầm ĩ trên tay tôi.

"Vào đi," tôi nói, đặt con thú bé tí trung thành của mình xuống, nó nhao lên mắt cá chân của Cal đầy nhiệt huyết. Gừ gừ gừ. Cal lờ nó đi, nắm lấy tay tôi và đặt tay lên eo tôi.

"Anh không thực sự biết là mình đang làm gì đâu," anh thừa nhận, mắt anh nhăn nhăn cực kỳ gợi cảm khi cố gắng thực hiện một bước box-step, rồi giẫm luôn lên chân tôi.

"Em sẽ dạy anh," tôi nói. Gáy anh ấm áp dưới bàn tay tôi, và cái thứ mùi đáng yêu của gỗ, đàn ông và mồ hôi khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút. Cơn thủy triều hạnh phúc biến thành một trận lũ.

"Anh lúc nào cũng thích kiểu nhích chân hồi lớp tám," anh nói và kéo tôi vào ôm. Chân chúng tôi hầu như không chuyển động... à, trừ lúc Cal cố gắng hẩy Angus ra. Tay tôi trượt xuống lưng Cal... tôi thấy mình đụng phải một thứ cảm giác, sao lại không chứ... giống như khi tôi chạm vào bài kiểm tra.

"Ồ, phải rồi," Callahan nói, bước lùi lại. "Cái này là của em. Người đưa thư đặt nhầm vào hòm thư của anh." Anh lôi một chiếc phong bì từ túi quần sau và đưa cho tôi.

Chiếc phong bì dày và mịn, tên tôi được viết theo kiểu chữ thư pháp, mực màu xanh sẫm. "Chắc là thiệp mời cưới của em gái em," tôi nói và mở nó ra. Đúng là như thế. Sành điệu mà cổ điển, đúng kiểu Natalie. Tôi mỉm cười một chút với kiểu thiết kế đẹp đẽ, dòng chữ truyền thống. Cùng với cha mẹ mình, chúng tôi, Natalie Rose Emerson và Andrew Chase Carson rất vinh hạnh được chào đón sự có mặt của bạn... Tôi nhìn Callahan. "Có muốn đến dự đám cưới cùng em không?" tôi hỏi.

Anh cười. "Chắc chắn rồi."

Chắc chắn rồi. Nhanh chóng gọn nhẹ. Thật là trái ngược với cái nỗ lực phi thường tôi phải bỏ ra để tìm được một người cùng tới đám cưới của Kitty. Tôi dừng lại. "Ừm, em không nghĩ là em đã kể chuyện này, Cal, nhưng anh còn nhớ em đã nói mình từng đính hôn một lần không?" Cal gật đầu. "Thật ra là với Andrew. Người chuẩn bị cưới em gái em."

Lông mày Cal nhướng lên ngạc nhiên. "Thật à?"

"Thật," tôi nói. "Nhưng khi anh ấy và Natalie gặp nhau, có vẻ khá rõ ràng con bé mới là người dành cho anh ấy. Không phải em."

Anh không nói gì một lúc, chỉ nhìn tôi, hơi cau mày. "Em có thấy thoải mái với chuyện họ ở bên nhau không?" cuối cùng, anh hỏi. Angus lắc lắc gấu quần anh.

"Ồ, chắc rồi," tôi trả lời, rồi ngừng lại. "Ban đầu thì rất khó khăn, nhưng giờ thì em ổn rồi."

Cal lại săm soi tôi một lúc nữa. Rồi anh cúi xuống, nhấc Angus lên, nó đáp trả bằng một tiếng gầm gừ trước khi gặm ngón tay cái của Cal. "Tao sẽ nói là cô ấy còn trên cả ổn ấy, mày nghĩ sao, Angus?" anh nói. Rồi anh nghiêng người và hôn lên cổ tôi, và rồi tôi bỗng sáng tỏ với một sự trào dâng đau đớn ngọt ngào rằng tôi đã yêu Callahan O'Shea đến phát điên.

Ngày đăng: 27/06/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?