Gửi bài:

Chương 3

Vẫn cây gậy trong tay, tôi mở cửa trước.

Không phải cảnh sát. Tên trộm đang đứng ngay trước mặt tôi. "Chào," hắn mở lời.

Tôi nghe thấy tiếng chiếc gậy đập vào hắn trước khi nhận ra mình đã di chuyển, rồi bộ não tê dại của tôi nhận thức tất cả mọi thứ cùng một lúc – âm thanh trầm đục của gỗ đập vào người. Cảm giác rung bật trở lên cánh tay. Biểu hiện sững sờ trên mặt tên trộm khi giơ tay lên che mắt. Chân tôi run lên. Cái bộ dạng sụp xuống của tên trộm. Tiếng sủa cuồng loạn của Angus.

"Ối chao," tên trộm kêu lên yếu ớt.

"Lùi lại," tôi rít lên, chiếc gậy hockey vung vẩy trên tay. Toàn bộ cơ thể tôi run lên đầy bạo lực.

"Chúa ơi, cái cô này," hắn thì thầm, giọng nói phần nhiều là sự ngạc nhiên. Angus, gầm gừ như một con sư tử nhỏ đang giận dữ, bám lấy tay áo tên trộm và quăng cái đầu nhỏ tới lui, cố gắng phá hoại cái gì đó, đuôi ve vẩy sung sướng, toàn thân run lên vì niềm phấn khích khi bảo vệ cho cô chủ của mình.

Tôi có nên bỏ gậy xuống không? Chẳng phải đó là khoảnh khắc vàng để hắn tóm lấy tôi sao? Liệu đó có phải sai lầm mà hầu hết chị em phụ nữ mắc phải ngay trước khi họ bị ném xuống cái lỗ trong tầng hầm và bị bỏ đói cho tới khi da họ dãn ra không?

"Cảnh sát đây! Giơ tay lên!"

Phải rồi! Cảnh sát! Ơn Chúa! Hai viên cảnh sát đang chạy qua bãi cỏ nhà tôi.

"Giơ tay lên! Ngay!"

Tôi tuân lệnh, cây gậy hockey trượt khỏi tay, nảy khỏi đầu tên trộm và rơi xuống thềm. "Vì Chúa," tên trộm rên rỉ nhăn nhó. Angus nhả tay áo hắn ra và thay vào đó, đâm bổ vào cây gậy, hân hoan gầm gừ và sủa ăng ẳng.

Tên trộm liếc mắt lên nhìn tôi. Da quanh mắt hắn giờ đã ngả sang màu đỏ bầm. Và, ôi trời, đó là máu ư?

"Đưa tay lên đầu đi, anh bạn," một trong hai viên cảnh sát nói, lôi ra chiếc còng tay.

"Không thể tin được chuyện này," tên trộm nói, tuân theo với (như tôi tưởng tượng) một sự cam chịu chán ngán của người đã từng trải qua việc này trước đây. "Tôi đã làm gì nào?"

Viên cảnh sát đầu tiên không trả lời, chỉ động tách một cái chiếc còng tay. "Xin cô hãy vào trong," người còn lại nói.

Cuối cùng thì tôi cũng hết cứng đơ trong tư thế tay giơ lên đầu và liêu xiêu đi vào nhà. Angus lôi chiếc gậy hockey theo đằng sau tôi trước khi bỏ lại nó để lao mấy vòng quanh chân tôi. Tôi đổ sập xuống ghế, kéo con chó vào lòng. Nó liếm cằm tôi đầy khí thế, sủa hai tiếng, rồi cắn lấy tóc tôi.

"Cô là Emerson?" viên cảnh sát hỏi, lẹ làng bước qua cây gậy hockey.

Tôi gật đầu, vẫn còn run bần bật, tim tôi phi nước đại trong lồng ngực như chú ngựa Seabiscuit trong cú rướn cuối cùng.

"Vậy ở đây có chuyện gì?"

"Tôi nhìn thấy người đàn ông đó đột nhập vào căn nhà bên cạnh," tôi trả lời, gỡ tóc ra khỏi răng Angus. Giọng tôi gấp và cao. "Mà ở đó không có ai sống cả. Vậy nên tôi gọi các anh, và rồi anh ta tới ngay trên thềm nhà tôi. Thế là tôi đánh anh ta bằng cây gậy hockey. Tôi chơi từ hồi trung học."

Tôi ngồi lại, nuốt nước bọt và liếc nhìn ra cửa sổ, hít vài hơi thật sâu, cố gắng để không thở quá nhanh. Người cảnh sát cho tôi ít phút, tôi vuốt đám lông lởm chởm của Angus, khiến nó sung sướng rên lên khe khẽ. Giờ nghĩ lại chuyện này, tôi thấy có lẽ phang vào tên trộm không hẳn là... việc cần thiết. Rõ ràng là hắn nói "Chào." Dù sao thì tôi cũng nghĩ thế. Hắn ta nói chào. Trộm có hay chào nạn nhân của mình không nhỉ? Xin chào, tôi rất muốn cướp nhà của bạn. Như thế có được không?

"Cô ổn chứ?" viên cảnh sát hỏi. "Anh ta có làm cô bị thương không? Có đe doạ cô không?" Tôi lắc đầu. "Sao cô lại mở cửa? Làm thế thật là không thông minh chút nào?" Anh ta cau mày không đồng ý.

"Ừ, à, tôi đã nghĩ đó là các anh. Tôi nhìn thấy xe của các anh. Và, không, anh ta không làm tôi bị thương. Anh ta chỉ..." nói xin chào. "Trông anh ta, ừm,... đáng nghi? Kiểu thế? Anh biết đấy, anh ta đã lẩn quất quanh ngôi nhà đó, chỉ vậy thôi. Lén lút và nhìn ngó, kiểu như là nhìn lén? Và chẳng có ai sống ở đó cả. Không ai sống ở đó kể từ khi tôi tới đây. Và tôi thực sự không cố tình đánh anh ta."

Có lẽ, tôi nói nghe không thông minh chút nào!

Viên cảnh sát nhìn tôi hồ nghi và viết mất thứ vào cuốn sổ nhỏ màu đên. "Mới đây cô có uống rượu không?" anh ta hỏi.

"Một chút xíu," tôi trả lời đầy tội lỗi. "Tôi không lái xe, tất nhiên rồi. Tôi đã đi dự một đám cưới. Chị họ tôi. Chị ấy cũng không tử tế lắm. Dù sao thì tôi cũng đã uống một ly cocktail. Rượu gin với tonic. À, thực ra thì khoảng hai ly rưỡi. Cũng có thể là ba?"

Anh cảnh sát gập cuốn sổ lại và thở dài.

"Butch?" Viên cảnh sát thứ hai thò đầu vào cửa. "Chúng ta có vấn đề rồi."

"Hắn chạy rồi hả?" tôi buột miệng. "Hắn thoát rồi phải không?"

Anh cảnh sát thứ hai nhìn tôi thương hại. "Không, thưa cô, anh ta đang ngồi trên bậc cấp nhà cô. Chúng tôi đã còng tay anh ta rồi, cô không cần phải lo lắng gì cả. Butch, cậu ra đây một chút được không?"

Butch đi ra, súng loé lên dưới ánh đèn. Ôm chặt Angus, tôi rón rến đi ra cửa sổ phòng khách và mở hé tấm rèm (lụa thô xanh dương, rất đẹp). Kia là tên trộm, vẫn ngồi trên bậc cấp, quay lưng lại phía tôi, trong khi sĩ quan Butch cùng đồng sự hội ý.

Giờ, không còn thấy sợ hãi cực độ, tôi nhìn kỹ hắn. Mái tóc nâu ôm lấy đầu, có vẻ hấp dẫn, thật sự. Vai rộng... thật may là tôi không dính vào ẩu đả với anh ta. Thật ra, ý tôi là lún sâu hơn vào ẩu đả. Cánh tay vạm vỡ, thể hiện qua độ căng của vải quanh bắp tay. Cũng có thể đó chỉ là vì cái tư thế bị còng tay ra sau lưng mà thôi.

Như thể cảm nhận được sự có mặt của tôi, tên trộm quay về phía tôi. Tôi né khỏi cửa sổ, nhăn mặt. Mắt anh ta sưng vù. Khỉ thật. Tôi không hề có ý định đánh anh ta. Tôi không có kế hoạch gì hết, thực sự là thế... chỉ hành động bột phát lúc đó, tôi đoán vậy.

Sĩ quan Butch quay trở vào.

"Anh ta có cần chút đá không?" tôi thì thầm.

"Anh ta sẽ ổn thôi, thưa cô. Anh ta nói là anh ta sống ở nhà bên, nhưng chúng tôi sẽ đưa anh ta về đồn và xác minh câu chuyện của anh ta. Cô có thể cho tôi thông tin liên hệ không?"

"Chắc chắn rồi," tôi trả lời rồi ghi lại số điện thoại của mình. Bấy giờ mấy lời của anh cảnh sát mới ngấm. Sống ở nhà bên.

Có nghĩa là tôi vừa hành hung hàng xóm mới của mình.

Ngày đăng: 27/06/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?