Gửi bài:

Chương 13

- Em tưởng anh quên rồi chứ.

Schuyler mỉm cười khi cô cởi áo mưa ra và treo nó trên móc. Cô vừa bước vào căn hộ bằng chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa được cô giữ lại bằng một dải ruy băng bằng lụa quanh cổ. Cô không bao giờ cởi nó ra, vì sợ sẽ bị đánh cắp. Cô bước vào tòa nhà trong bộ trang phục bình thường. Nói chuyện lịch sự với bảo vệ. Đứng đầu trong thang máy, pha trò với những người hàng xóm. Thủ thỉ với con cái họ được họ đặt trong những chiếc xe đẩy phủ lông cừu giá hàng ngàn đô la. Giả vờ như cô cũng như họ. Không có nhiều mánh khóe ma cà rồng gì cho một buổi tối.

- Anh chờ có lâu không? - Cô hỏi.

- Anh vừa mới đến.

Anh đang đứng trước một cây cột, hai tay anh khoanh lại. Anh vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng của sáng nay, bị nhàu nát một chút vào cuối ngày, và anh đã nới lỏng cà vạt, để cho nó rơi xuống một bên. Nhưng trông anh vẩn cao quý và tuyệt đẹp. Đôi mắt xanh nước biển của anh nhảy múa với sự thích thú và sự thèm muốn. Jack Force. Chàng trai mà cô đã chờ đợi để được gặp mặt trong suốt buổi tối. Chàng trai mà cô đã chờ đợi trong suốt cuộc đời cô.

Cô muốn nhào vào lòng anh - để nhảy cẫng lên, cười rúc rích trong vòng tay anh - nhưng cô muốn thưởng thức cái cách anh đang nhìn cô. Cô có thể chết đuối trong cái nhìn mãnh liệt đó. Và cô đã học được một chút về sự quyến rũ trong vài tuần cuối cùng mà họ ở bên nhau. Biết được rằng sẽ ngọt ngào hơn khi cô khiến cho anh chờ đợi.

Vì vậy, cô dành thời gian cho mình, tháo giày ra, chạm nhẹ đôi chân trần lên tấm thảm, và để anh quan sát cô. Bên ngoài nơi này, họ có thể không có gì với nhau. Anh thậm chí không cho phép mình nhìn cô. Anh không đủ sức làm điều đó. Vì vậy, cô muốn anh thưởng thức, nhìn cô càng nhiều càng tốt.

- Lại đây. - Anh gầm gừ.

Và sau đó, cuối cùng, cô chạy đến, nhảy vào vòng tay anh và họ đâm sầm vào búc tường trong một cái ôm mạnh mẽ. Anh nâng cô lên với một sự thanh thoát duyên dáng, và bao phủ cơ thể cô bằng những nụ hôn.

Cô quấn đôi chân mình quanh thân anh và uốn cong người xuống, để những lọn tóc xoăn chạm nhẹ vào má anh.

Jack.

Cô thấy vòng tay anh thật dịu dàng. Ép chặt vào người anh, tim anh đang đập dữ dội cùng với tim cô. Khi họ hôn nhau, cô nhắm mắt lại và nhìn thấy hàng triệu sắc màu bùng nổ trong không trung, rực rỡ và sống động. Anh có mùi của đất và cỏ cây, ấm áp và mãnh liệt. Điều này thật bất ngờ, cô đã cho rằng anh có mùi giống như đá - như không có gì - và cô thích thú khi anh có mùi cát thô và thực. Anh không phải là một giấc mơ.

Cô biết rằng những gì họ đang làm là sai trái. Lawrence đã cảnh báo cô rằng lời tuyên thệ của ma cà rồng không nên bị chia cắt. Jack phải tuyên thệ với một người khác. Cô đã tự nhủ với mình nên dừng lại, nhưng cô cũng đã hứa với Jack cô sẽ luôn luôn ở đây vì anh. Họ rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Họ thuộc về nhau. Tuy nhiên, họ không bao giờ nói về quá khứ hay tương lai. Chỉ có điều này tồn tại, hạnh phúc nho nhỏ mà họ tạo nên, điều bí mật nho nhỏ này. Và ai biết là họ ở bên nhau được bao lâu?

Khi ở trong vòng tay anh, cô cảm thấy có lỗi với Mimi.

Chuyện này bắt đầu ngay sau khi cô đến sống tại cung điện mạ vàng và đá cẩm thạch mà gia đình Force gọi là nhà. Tòa nhà là một phần của pháo đài và một phần của Versailles. Có rất nhiều phòng và phòng chờ chứa đầy đồ cổ bóng loáng, lộng lẫy và sân khấu chiếu sáng nổi bật. Hằng hà sa số những tấm vải đắt tiền được treo lên cửa sổ, và một đoàn người hầu di chuyển lặng lẽ quanh nhà để lau bụi, dọn dẹp, cung cấp cho chủ nhà trà hoặc cà phê trên những chiếc khay bằng bạc.

Cô ngồi trên chiếc giường công chúa trong căn phòng được sắp xếp cho cô, đá chân vào cái va li, thứ còn sót lại từ ngôi nhà cũ mà cô được phép mang theo. Lawrence đã hứa rằng bằng cách nào đó ông sẽ đưa cô ra khỏi đây, rằng cô sẽ sớm trở về ngôi nhà hợp pháp của mình. Ông biết Charles sẽ không cho phép ông có liên hệ với cô, vì vậy họ đã đồng ý sử dụng Oliver như một cầu nối (cô mỉm cười) giữa họ.

Lawrence đã tự mình lái xe đưa cô đến nhà Forces. Đã giúp cô mang hành lý đặt ở cửa trước, được người quản gia mang vào nhà.

Rồi ông để cô lại, và Schuyler lại lần nữa chỉ có một mình.

Charles cho phép cô có một chuyến tham quan ngắn quanh ngôi nhà: nào là hồ bơi lấp lánh trong tầng hầm với kích thước khổng lồ, sân quần vợt trên mái nhà, phòng tập thể dục, phòng tắm hơi, phòng Picasso (gọi như vậy vì nó treo một trong hai bức tranh tường trắng đen - một kiệt tác của Les Demoiselles d'Avignon). Ông muốn để cho cô cảm thấy thoải mái, cô có thể sử dụng mọi thứ trong bếp. Sau đó ông đặt ra những quy tắc. Schuyler đã quá tức giận và bực mình đến nỗi chỉ biết gật đầu một cách ngu ngốc.

Vì vậy, cô quyết định đá vào cái va li, cái va li ngu ngốc. Cái va li ngu ngốc với cái khóa bị hỏng. Cái va li xấu xí ngu ngốc này là một trong những thứ ít ỏi mà cô được thừa hưởng từ mẹ. Đó là loại va li du lịch nhỏ hiệu Louis Vuitton, cái loại mà khi dựng đứng và mở ra sẽ lộ ra một tủ quần áo nhỏ. Cô đá nó lần nữa.

Có tiếng gõ nhẹ trên cửa, và sau đó cánh cửa bị đẩy ra.

- Em có thể... um... nén nhỏ lại một chút không? Anh đang cố gắng đọc sách. - Jack nói, trông có vẻ sửng sốt.

- Oh! Xin lỗi. - Cô dừng việc đá vào cái va li. Cô tự hỏi không biết cô sẽ đối mặt với những người anh em họ ra sao. Mối quan hệ phức tạp của gia đình ma cà rồng vẫn còn xa lạ với cô, nhưng cô biết cô và Jack không có mối quan hệ huyết thống, mặc dù Charles là chú cô. Một ngày nào đó cô sẽ phải hỏi Lawrence làm sao mọi người thích nghi với chuyện này được.

- Anh đang đọc gì vậy?

- Camus. - Anh nói, vừa cầm lên bản sao của cuốn Stranger. - Em đọc quyển này chưa?

- Chưa, nhưng em thích bài The Cure. Anh biết đấy, bài hát được sáng tác dựa trên cuốn sách này nè.

Anh lắc đầu. - Chưa.

- Bài này trong album Three Imaginary Boys đấy. Đó là album đầu tiên của họ. Robert Smith cũng là một độc giả của cuốn này. Có lẽ cũng là một người theo thuyết sinh tồn giống anh đấy. - Cô trêu chọc.

Jack dựa người vào tường và khoanh tay lại, xem xét những suynghĩ của cô.

- Em ghét ở đây, phải không?

- Có thể hiện ra nhiều không? - Vừa hỏi cô vừa xắn tay áo len lên.

Anh cười khúc khích. - Anh xin lỗi.

- Anh xin lỗi à?

Anh đặt cuốn sách xuống bàn trang điểm. - Không tệ đến vậy đâu.

- Thật sao? Có cái gì tốt nào?

- À, có một điều, anh ở đây. - Anh nói, bước tới ngồi cạnh bên cô trên chiếc giường. Anh nhặt quả bóng tennis bị rơi ra ngoài chiếc va li của cô. Cô đã đem theo nó để thực hành những bài học ma cà rồng. Lawrence muốn cô tập trung vào khả năng di chuyển đồ vật trong không trung, điều mà cô chưa làm chủ được. Jack ném quả bóng vào không trung và bắt nó một cách khéo léo. Sau đó, anh đặt quả bóng xuống. - Trừ khi, em muốn anh đi.

Anh đang ngồi rất gần cô. Cô nhớ cách cô chạy đến bên anh vào đêm đầu tiên cô bị tấn công, sự sôi nổi mà anh có khi phát hiện ra sự thật về Croatan, và rồi là nỗi thất vọng sâu sắc như thế nào khi anh gạt cô sang một bên. Và cô nhớ đến một chuyện khác. Một chuyện mà cô không thể ngừng suy nghĩ về nó kể từ khi cô hút máu Mimi và hấp thu kí ức của cô ta.

- Anh là người - buổi khiêu vũ đêm đó - anh là người đã... - Schuyler thì thào, và thay cho câu trả lời, anh hôn cô. Đây là nụ hôn thứ 3 của họ (cô vẫn tính), và anh hít thở, khum bàn tay to lớn của anh quanh mặt cô, mọi thứ trong đời cô dường như trở nên không quan trọng và quá sức bình thường.

Không có gì có thể sánh bằng cảm giác thanh khiết, tuyệt trần này. Lần đầu tiên họ hôn nhau, cô đã thoáng nhìn thấy những kí ức của Jack về một cô gái trông giống như cô, nhưng không phải là cô. Lần thứ hai, cô không biết anh là người ẩn sau mặt nạ, nhưng lần này thì chỉ có hai người. Jack đã không hôn người mà anh nghĩ là anh biết trước đây, và Schuyler cũng không hôn người mà cô không biết. Họ chỉ đơn giản là hôn nhau.

- Jaaaack! Jaaaaack!

- Mimi. - Jack nói, rồi anh biến mất một cách nhanh chóng ra khỏi phòng như thể anh trở nên vô hình.

Khi Mimi thò đầu vào phòng Schuyler, cô đang ngồi một mình và lại đá vào cái va li.

- Oh, là cô à. Cô có thấy Jack đâu không?

Schuyler lắc đầu.

- Nhân tiện, đừng tỏ ra quá thoải mái ở đây. Tôi không biết tại sao cha lại muốn cái thứ như cô ở đây, nhưng đây là lời khuyên: tránh xa tôi ra.

Sau đêm đó, Schuyler đã nhận được hai món quà chào đón khác nhau: một chiếc khăn trải giường nhỏ và một cuốn sách được nhét dưới cửa phòng cô. Một bản sao của cuốn The Plague của tác giả Albert Camus. Bên trong cuốn sách có một phong bì, và bên trong phong bì, có một chiếc chìa khóa.

Từ đó, Jack không bao giờ công nhận sự hiện diện của cô ở nhà hoặc ở trường.

- Em bị cái này ở đâu vậy? - Jack hỏi, chỉ ra vết cắt trên trán cô. Họ đang nằm trên tấm thảm lông dày mượt, nhìn vào những vết tích của đám cháy.

- Oh, không có gì đâu. Em bị va vào đầu thôi. - Schuyler nói.

Cô không muốn kể cho anh nghe chuyện về Dylan. - Anh có bị theo dõi không?

- Có. Nhưng anh chắc là cô ấy đã rời khỏi đó trước khi anh lên đây. - Anh nói

Giọng anh có vẻ buồn ngủ và cô nép mình vào trong khủy tay anh. Đèn đường là thứ ánh sáng duy nhất trong phòng, nhưng cô có thể nhìn thấy anh rõ ràng trong bóng tối. Khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của anh như thể được tạc bằng đá cẩm thạch, bừng sáng như hàng ngàn ngọn nến.

- Còn em?

- Không.

Thực tế thì cô đã không để ý. Cô quá bân để thuyết phục Oliver rằng cô phải đi. Quá bận rộn và quá vui mừng. Bởi vì cô đã biết, phải không? Cô đã biết Jack sẽ có mặt ở đó, chờ cô, như cô đã từng chờ anh.

Nhưng đúng vậy, lần tới cô sẽ cẩn thận hơn. Cả hai người đều phải như vậy.

Ngày đăng: 26/11/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?