Gửi bài:

Phần 1: Lời tỏ tình bất ngờ

"Bạn gì ơi, mình yêu nhau nhé!"

Một chàng trai lạ, trông có vẻ khá chững chạc tự nhiên đến ngay trước mặt tôi, trên tay cầm một bông hoa hồng đỏ thắm và ... tỏ tình. Thật ra mọi chuyện cũng không có gì đáng nói, chỉ là vì anh ấy không những đẹp trai mà còn sở sữu nụ cười toả nắng, thêm đôi mắt ánh lên sự chân thành, thôi chết trái tim tôi rồi! Và chuyện còn đáng nói hơn, tôi là ai? Tôi là một con bé vỏn vẻn 1 mét 50 chẵn, cặp kính to dày cộm vừa vặn với đôi mắt cận 10 độ, quan trọng nhất là tôi đang trông rất xuề xoà trong "set đồ" chỉ gồm một chiếc áo thun trắng không hoạ tiết, một quần joker đen hơi "quá khổ" thêm một đôi sandal không hề ăn nhập và mái tóc đến ngang vai cộng hưởng làm tăng hiệu ứng "bơ" của khuôn mặt. Càng nghĩ tôi càng thấy mọi thứ đang sai, nếu không muốn nói là quá sai.

Tôi "ơ" lên một tiếng, rồi nhanh chóng bắt được ánh nhìn từ một nhóm ở đằng xa, có cả nam lẫn nữ, tôi tưởng như mọi cử chỉ của mình đang được những cặp mắt ấy theo sát đến từng chút một. À, chắc là "truth or dare" đâu đây, nghĩ đến chuyện một chàng trai như thế kia mà lại bị một cô gái như tôi từ chối thì có vẻ "đắng lòng" cho chàng trai ấy quá. Thì ra là một trò chơi thôi mà, tôi cũng đã mấy lần vướng vào những tình huống oái ăm như vậy, nên tôi đồng ý, nhận lấy cành hoa từ anh ta và gật đầu nhẹ nhàng.

- Cám ơn em, à, em tên gì, cho anh xin số điện thoại luôn nhé!

Tôi là bị đứng hình lần nữa, chuyện gì nữa đây, có vẻ trò chơi đi hơi xa, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành, nụ cười toả nắng của anh ấy là tôi "đành chọn con tim". Có vẻ anh ấy cũng nhận thấy vẻ mặt đang ngây ra của tôi nên giải thích:

- Giờ em là người yêu của anh, nên gọi anh là anh, đúng rồi. À, anh tên Minh, anh cũng cần có số của em để tiện liên lạc chứ.

Có ai trả giúp tôi cái đĩa bay cho anh này không, sao có thể nói những lời đó một cách tự nhiên như vậy với một cô gái đến cả tên cũng không biết. Nhưng có thể đợi tôi một chút để tôi đưa số điện thoại cho anh ta đã, mà không được, tôi không thể để bản thân mình dễ xiêu lòng như vậy! Nghĩ đến nhóm bạn bên kia cũng đang nóng lòng chờ đợi từng cử chỉ của tôi, đúng là cái cảm giác bị người khác nhìn chầm chầm như vậy thật khó chịu. Tôi thở một hơi dài trong lòng, rồi bắt đầu nói lấy một câu "đàng hoàng":

- Tui cũng tên Minh, Ánh Minh, số của tui là 01636 xxx xxx

- Sao lại là tui, em chứ, anh vừa nhá qua đấy, em xem thử có nhận được chưa... mà sao lại thuê bao vậy?

Làm sao có người nhấc máy, đó là sim cũ của tôi và tôi để cho nó vào một cái hộp nhỏ để trong góc của hộc bàn. Có một điều phải nói thêm, tôi chưa từng thấy ai đặt ra luật chơi "Truth or dare" khắc nghiệt đến thế.

- Điện thoại tui vừa bị rớt nước, vẫn đang sửa nên không nhận được cuộc gọi.

- Vậy thôi, bây giờ em có bận gì không?

- Chắc không được, tui ra đây cũng lâu rồi, đến lúc phải về chuẩn bị đi học.

- Tiếc thật, đành hẹn em sau nhé.

Tội anh, chơi nhầm một hội chuẩn "lầy" rồi. Nói xong tôi thu dọn lại sách vở cho vào ba lô và tạm biệt anh ta. Tôi bước thẳng về cổng công viên Lê Văn Tám mà không ngoái đầu nhìn lại xem liệu có thật anh bạn ấy có đi về phía nhóm đằng kia không. Thôi, sao cũng được, tôi vẫn đang có "lời" một cành hoa hồng và cũng chẳng mất mát gì. Lần này thì tôi thở một hơi dài thật. Buổi sáng ở công viên luôn cho con người ta một cảm giác thư thái lạ kỳ không sao giải thích được. Thật ra tôi nói dối, hôm nay tôi chẳng có tiết học nào, chỉ là vừa lúc đến giờ tôi phải về nên sẵn tiện mượn cớ để thoát khỏi trò chơi đó thôi.

Tôi có thói quen đến công viên đọc sách vào mỗi buổi sáng thứ 7 và chủ nhật, nguyên nhân của việc này thật ra cũng không trong sáng lắm. Một lần nọ, tôi đến đây để tham gia hoạt động cùng câu lạc bộ, vô tình tôi nhìn thấy một anh trai, à không, "soái ca" trong lòng tôi, đang đánh cầu lông, vóc người cao to lực lưỡng, khuôn mặt chữ điền phúc hậu, anh là phiên bản "live action" của "người yêu lý tưởng" tôi hay nghĩ đến mỗi tối. Đó là kết quả của những lần đọc ngôn tình thâu đêm của tôi, mơ mộng thôi mà, có gì là sai đâu. Tôi dùng lý do đó để che đậy cho động cơ đen tối của mình. Thế là mỗi sáng cuối tuần, tôi lại ra công viên, chọn một băng ghế, nơi có thể phóng tầm nhìn đến chỗ anh đang chơi mà không làm anh cảm thấy nghi ngờ, ngồi ở đó thôi thì có vẻ hơi "dị biệt" nên tôi quyết định đem theo sách để đọc, không phải là ngôn tình, mà là những quyển liên quan đến kinh tế, dù gì đi nữa tôi cũng là một sinh viên đang theo học chuyên ngành Kinh tế tại ngôi trường cũng tạm gọi là danh tiếng cơ mà, còn ngôn tình, chỉ thích hợp để đọc về đêm thôi. Suốt khoảng 3 tháng, tôi vẫn kiên trì đến công viên đọc sách, mãi cho lần đó, tôi gặp anh ở bãi giữ xe, anh đi ngang qua tôi như người xa lạ, mà thực tế đúng là vậy. Tôi bẽn lẽn đi sau anh cho đến khi anh đến và nắm tay một chị gái khác, thấp hơn anh một cái đầu, chị có mái tóc xoăn bồng bềnh, trông chị thật dịu dàng với chiếc đầm voan màu hồng pastel. Đến lượt tôi đi ngang qua anh như một người xa lạ, vô tình, tôi nghe anh nói: "Đi thôi, bà xã". Tôi như cảm nhận được từng mảnh lòng đang rơi loảng xoảng, tôi lại thở dài. Vậy mà một cách không chính thức, việc đến công viên vào sáng cuối tuần gần như đã trở thành thói quen của tôi. Chớp mắt tôi đã trở thành cô sinh viên năm 3, và cũng đã bớt độ mơ mộng như thuở mới vào Đại học.

Nhớ đến đây thì hình ảnh của anh bạn cùng tên với tôi khi nãy lại hiện lên trước mắt, có khi nào anh ấy gọi vào số máy kia không, chắc là không thể nào, chuyện gì cũng có một độ "thực tế" nhất định, tuổi của tôi không còn cho phép để nghĩ đến chuyện ngôn tình trong đời thật nữa. Vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại tìm lại chiếc hộp đang cất giữ thẻ sim kia, tôi không còn dùng số này vì muốn chuyển sang sử dụng sim 10 số. "Hội ngộ" với thẻ sim đã gắn bó với tôi trong suốt 3 năm phổ thông được 2 giây, tôi lại để nó vào chỗ cũ. Hôm nay cũng chẳng phải đi đâu, tranh thủ đọc cho xong quyển sách khi sáng, cũng còn tầm mười mấy trang nữa là hết rồi.

Hôm sau tiếp tục là một ngày rãnh rỗi, tôi cầm một quyển sách mới đi bộ ra công viên Lê Văn Tám, mất khoảng 10 phút cho việc di chuyển và đó cũng là động lực để tôi duy trì việc đến đây. Hôm nay vẫn là một chiếc áo thun trơn màu xanh, quần joker màu xám và đôi sandal không liên quan đến bộ quần áo. Tôi chọn ngồi ở một băng ghế quen thuộc, nơi tầm 7h30 sẽ đón được ánh nắng nhẹ sáng sớm. Tôi lật giở từng trang đầu tiên của quyển sách mới, đọc được tầm 2 trang thì nghe tiếng gọi: "Ánh Minh". Tôi xoay người lại, là anh ấy, anh vẫn rạng rỡ như lần đầu tiên gặp mặt:

- Em lại đến đây đọc sách à?

- Khoan đã, tui nghĩ là nên đổi cách xưng hô một chút, mà hôm nay, Minh không đi với bạn à?

- Tại sao phải đổi, hôm qua em đồng ý rồi mà, anh đi một mình, có gì sao?

- Chứ không phải là hôm qua là Minh bị một nhóm bạn thách đố, chắc là đang chơi "truth or dare" đúng không?

- Hở, không. Hôm qua là anh tỏ tình với em thật. Làm gì có chuyện chơi ở đây.

- Khoan đã, sao Minh có thể nói những câu như vậy một cách trơn tru như thế.

- Vì anh nói thật lòng mà.

Tôi cảm nhận có chuyện gì đó đang tiếp diễn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Chắc chắn nó phải sai ở đâu đó, thì câu chuyện này mới có thể đúng được. Một chàng trai thế kia, và tôi thế này, không thể nào...

- Hình như tui thấy có cái gì đó không ổn, tự nhiên, Minh đến nói với tui những câu như vậy, rồi tặng hoa, mà hôm qua có một nhóm bạn cứ nhìn mãi, nên tui vẫn tưởng đó chỉ là trò chơi.

- Chắc là vì người ta tò mò thôi. Anh nói thật...

-Khoan, não tui cần thở một chút – tôi cắt ngang lời, mà thật sự, tôi cần phải bắt nhịp lại chuyện gì đang xảy ra – ý như vậy là, Minh thích tôi á?

- Uhm – anh ấy lại cười, ôi, trái tim bé bỏng của tôi...– Điện thoại của em sửa xong chưa?

- Á, điện thoại...

Tôi chưa kịp nói gì thêm, "mẫu hậu đại nhân" đang gọi, lời nói dối của tôi đến đây là kết thúc.

- Dạ, con về ngay, mẹ chờ con chút... - Tôi trả lời gấp gáp.

- Sửa được rồi à?

- Ah... uhm... thật ra hôm qua tui cho số giả, tui vẫn nghĩ là một trò chơi nên...

Đến đây tôi không dám nhìn vào mặt anh ấy nữa, biết thế tôi đã không nói dối, nhưng nghĩ lại thì chuyện này ngàn lần cũng không thể là thật được. Một lực dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc khiến tôi giật mình...

- Không sao, cho anh lại số của em đi.

- Mẹ tui vừa gọi, tui phải về ngay ...

Không được, không được, phải lý trí, tôi nhanh chóng đứng đậy, bỏ sách lại vào trong balo và trong tích tắc, anh ấy bắt được tay tôi, thôi xong tôi rồi.

- Xin lỗi, nhưng tui không thể cho số một người mới gặp 2 lần ...

Phải giữ được bình tĩnh lắm tôi mới có thể nói ra câu đó, vậy mà nhanh chóng, anh ấy đã lấy được điện thoại của tôi. Tôi cố gắng vươn tới để giành lại nhưng chiều cao không cho phép, anh ta đưa điện thoại lên cao và bấm gì đó, vài giây sau tôi nghe tiếng nhạc quen thuộc: "Loving can hurt, loving can hurt sometimes,..." Tôi chưa kịp định thần thì anh ta đã chịu đưa điện thoại trở về lòng bàn tay của tôi...

- Tạm biệt, hẹn gặp lại em sau nhé.

Tôi không nói gì thêm, tôi cần phải thoát khỏi mớ rắc rối này, đầu tôi bắt đầu trống rỗng, điều tôi còn nhận thức được đó là phải bước thật vững về phía cổng.

Suốt cả một tuần, câu chuyện được tỏ tình bởi một anh bạn lạ cứ đâu đó lảng vảng trong đầu tôi. Tôi lưu lại trong danh bạn số của anh ta là "Người dưng". Mấy ngày sau đó, không có một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào từ số máy lạ. Vậy mà bảo là thích tôi! Mặc cho mọi nổ lực tống hình ảnh của Minh ra khỏi đầu, tôi càng suy nghĩ về anh ấy nhiều hơn. Biết sao được, vì đó là lần đầu tôi được tỏ tình, lần đầu tôi được người khác tặng hoa, cả lần đầu được người ta chạm nhẹ vào tóc như thế. Hôm nay đã là một thứ 7 khác, tôi quyết định từ bỏ việc ra công viên để đọc sách, thay vào đó, tôi tự giam mình và hoàn thiện những việc còn đang dang dở. Phòng tôi có một cái cửa sổ nhỏ, nhìn theo phía này sẽ thấy công viên Lê Văn Tám, dù chỉ là tầng lá xanh mà thôi, thỉnh thoảng, mắt tôi lại vô cớ mà hướng về khoảng không đó. Anh ta có đến không, không thấy tôi, anh ta có buồn không, nếu vậy, sao không gọi cho tôi? Những câu hỏi liên tục nảy lên trong đầu làm tôi xao nhãng, tôi đành rời khỏi góc bàn và nằm trườn xuống giường. Sự êm ấm của gối chăn nhẹ nhàng ru tôi vào giấc ngủ. Đến hai giờ chiều, mẹ tôi lên phòng đánh thức tôi, lúc này tôi mới biết mình đã ngủ một giấc khá dài và hiện tại tôi đang sốt đến 38 độ. Ra đây là lý do khiến cho lý trí tôi mụ mị và nghĩ nhiều về anh ta như thế. Uống một tí thuốc chắc sẽ đỡ ngay thôi!

Hôm nay là chủ nhật, tôi phải đến một nơi vào buổi tối, việc này khá quan trọng, vậy mà cơn sốt vẫn chưa chịu buông tha cho tôi. Hai ngày qua, người tôi cứ vật vờ không tỉnh táo, chắc là do cả tuần đều phải thức khuya để giải quyết bài học trên lớp và một số hoạt động của Câu lạc bộ. Chưa kể đến mối nghi vấn về lời tỏ tình kia vẫn còn đeo bám lấy tôi. Một động lực vô hình thôi thúc tôi cầm lấy điện thoại, vừa mở màn hình khoá, tôi nhận ngay được cuộc gọi đến, của "Người dưng":

- Alo – Tôi cố điều chỉnh giọng mình nghe có vẻ "tỉnh táo" nhất có thể.

- Em đang đợi điện thoại của anh đấy à?

- Sẵn tui đang cầm điện thoại thôi, Minh gọi tui có gì không?

- Hôm nay em có ra công viên không? – Nghe đến đây tôi cũng lờ mờ đoán được biết đâu hai ngày qua anh ta cũng chẳng đến công viên.

- Không, tui bận làm một số chuyện.

- Bận nhớ anh à? – Tôi im lặng và cười nhẹ với cái kiểu nói chuyện không thể ít tự tin hơn đó. – Nhớ nghỉ ngơi, sụt cân là không yên với anh đâu nhé.

- Vâng, tui đang cần yên lặng để nghỉ ngơi đây. Vậy nha. Bye!

Tôi tắt máy trước, nếu không nghe thêm vài câu được nói bằng cái giọng trầm ấm ấy tôi sẽ không đủ sức để giữ được bình tĩnh mà "đổ" trước sự chân thành đó. Tôi cũng đã định cất tiếng hỏi sao cả tuần rồi anh ta mới chịu gọi cho nhưng lại thôi, ngỡ lại để anh ta nghĩ tôi trông chờ cuộc gọi ấy như thế nào thì ngượng chết mất. Sắp đến giờ, gác những chuyện về anh ta sang một bên, tôi phải đến nơi quan trọng kia.

Một tuần mới bắt đầu, tôi cũng đã hoàn toàn khỏi bệnh để tiếp tục chiến đấu với khối lượng bài vở trước kỳ thi. Minh cũng nhắn tin và gọi cho tôi nhiều hơn, tôi biết là bản thân mình đang sắp rơi vào lưới mà anh ta cố tình giăng nên, nhưng chỉ nếu là qua điện thoại thôi thì chắc tôi sẽ ổn, miễn là không nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ đó. Tôi thật sự không có đủ dũng khí để từ chối cuộc gọi hay ngăn bản thân mình trả lời tin nhắn cho Minh. Thôi thì đành thầm tự nhủ: vì sự nghiệp 21 năm FA bền vững không thể bị phá vỡ bởi một lời tỏ tình đột ngột như vậy, tôi phải cố lên!

Thứ 7 lại đến, tôi thức dậy khá sớm theo thói quen, vừa thi xong nên hiện tại cũng đang rãnh rỗi. Tôi do dự không biết có nên đến công viên hay không, lỡ gặp anh ta ở ngoài đó thì phải làm sao. Mà cũng chẳng làm sao cả, không có lý do gì để tôi đánh mất chốn riêng tư của mình vì một người lạ mặt. Nghĩ thế, tôi lại chuẩn bị để bước ra khỏi nhà. Tự nhiên, tôi lại lưỡng lự đứng trước tủ quần áo, giữa một chiếc quần joker cùng váy, tôi băn khoăn không biết nên chọn cái nào, rồi tôi vẫn lấy chiếc quần joker quen thuộc và bước vào phòng tắm, không việc gì phải mặc đẹp cả, tôi chỉ việc đi ra công viên, đọc sách, mọi chuyện chỉ như vậy! Tôi lại đến và ngồi ở băng ghế cũ, bình thường thì chẳng ai ngồi ở vị trí đó, bởi vì một lát nữa thôi, nắng sẽ lên và đó là một trong những nơi đáp đầu tiên của nắng ở công viên này. Vậy mà tôi lại yêu cái sự ấm áp ấy, nhìn về phía trước là những bông hoa đủ màu sắc lung linh mời gọi ánh nhìn của người đi bộ gần đó, nhìn chéo một góc 45 độ là nơi mà người ta thường khiêu vũ cùng nhau và xa xa kia là khoảng sân nhỏ để người trẻ rèn luyện thân thể với các môn thể thao, đó cũng từng là chỗ mà tôi có thể quan sát "soái ca" của tôi ngày ấy. Tôi thở dài, vậy là hôm nay đành nhường ghế cho một anh chàng đang say sưa, hình như là anh ta đang đọc sách, nhường chỗ cho một người thích sách như tôi thì cũng không có gì nuối tiếc. Tôi cũng nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi khác, hôm nay tôi không đọc ngôn tình, cũng không phải là sách kinh tế, mà là một quyển tiểu thuyết của tác giả Nhật có tên "5 cm/s". Không biết có phải do ảnh hưởng từ tên của tác phẩm không mà tôi cảm thấy tốc độ đọc của mình của chậm theo, như để cố ghi lại từng cảm xúc nhẹ nhàng của nhân vật chính và cả việc cố vẽ ra thật đầy đủ trong đầu những khung cảnh mà nhà văn Makoto đã dựng nên. Đang tập trung cao độ với quyển sách đang mở trên tay tôi lại nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc:

- Em lại đọc sách nữa à? – Anh ta đến và thản nhiên mà ngôi cạnh tôi, tôi chợt nhận ra anh ta là người đã ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của tôi khi sáng.

- Thói quen thôi, à, tui nói rồi mà, hỏi tuổi thì không chịu nói mà suốt ngày cứ xưng anh là sao?

- Yêu nhau thì phải xưng hô anh em cho ngọt ngào chứ, em đồng ý yêu anh rồi còn gì? – Anh ta lại cười một cách đắc ý.

- Đính chính lần thứ n là tui chỉ nghĩ Minh đang bị vướng vô trò chơi nên có ý muốn giúp đỡ thôi.

- Anh sinh năm 86, lớn hơn em 10 tuổi đấy, chịu gọi là anh rồi chứ!

Tôi mở căng hai mắt có thể vì ngạc nhiên, tôi vốn nghĩ Minh lớn tuổi hơn tuổi nhưng không nhiều, vẻ ngoài trẻ trung của anh ta thật khiến người khác dễ nhầm lẫn và cả tính tình cứ hay đùa giỡn nữa chứ. Tôi bị đứng hình trong vài giây, rồi cũng kịp bình tĩnh trở lại:

- Dạ, em xin lỗi, em không biết là anh lớn tuổi hơn em nhiều đến vậy, anh đừng trách em không lễ phép nha.

Anh vuốt lấy mái tóc ngắn của tôi, rồi lại cười toả nắng, nụ cười có sức sát thương nặng nề đối với cô gái trẻ "chưa yêu lần nao". Anh đổi chủ đề nhanh chóng về sách, nói đến đề tài mình yêu thích, tôi hào hứng hơn hẳn. Thì ra anh cũng là một người thường xuyên đọc sách, bất ngờ nhất là anh cũng đọc ngôn tình như tôi, đến cả quyển sách tôi đang cầm trên tay, anh cũng đã đọc qua, chưa bao giờ tôi cảm thấy việc ra công viên ngồi lại thích thú đến vậy. Đến giờ tôi mới có thể thoải mái hơn nhìn anh hơn. Mái tóc ngắn gọn gàng, mày đậm, mắt sâu, mũi cao, làn da trắng khoẻ mạnh, anh đích thị là "con nhà người ta". Điều này càng khiến tôi cảm thấy hoang mang hơn nữa, đàn ông 30 vẫn còn là lứa tuổi trăng hoa, anh liệu có đang nghiêm túc với một con nhóc như tôi, quan trọng hơn, lý do gì để anh chọn tôi mà không phải là ai khác. Tôi lại tiếp tục bị bao vây bởi những thắc mắc không lời đáp, khi tâm lý tôi chuẩn bị sẵn sàng để hỏi anh thì anh lại nói:

- Cũng đã trưa, em nên về rồi đấy.

- Anh có bận gì không, em muốn hỏi anh một số chuyện.

- Anh biết em định hỏi gì, không cần vội, tối mai hẹn em ở Quỳ nhé.

- Không được anh ơi, tối mai em có chút việc, việc quan trọng lắm.

- Anh là quan trọng nhất, em không phải nói nhiều nha, với lại em không muốn anh trả lời thắc mắc của em à. Em muốn tự đi hay anh chở đến?

Tôi yên lặng trong vài giây để cân nhắc giữa việc hy sinh chuyện quan trọng của mình với việc tự giải thoát cho mình những thắc mắc trong những ngày qua. Cuối cùng tôi quyết định cho mộng tưởng của mình một lời đáp. Tôi đồng ý hẹn với anh ở Quỳ - thật ra đó cũng là nơi quan trọng đối với tôi.

Anpy Tia

Ngày đăng: 13/09/2017
Người đăng: Tia Anpy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?