Gửi bài:

Phần 3: Em tin anh, được không?

Một tuần mới bắt đầu, tôi tiếp tục với việc học ở trung tâm tiếng anh, đi làm gia sư, rãnh rỗi thì tập đàn, viết lách, tuần này không có lịch học trên trường. Minh lại đi công tác, anh ấy bận thật, mặc dù Minh đã bảo tôi không cần nghĩ nhiều nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình nhớ Minh. Người ta bảo tình đầu thường không thành, nhưng lại khiến con người ta cứ nhớ mãi. Một cơn mưa chợt ập đến, Sài Gòn cũng bắt đầu vào mùa mưa rồi nhỉ? Mẹ gõ của phòng, gọi đứa con gái hư hỏng đã 8h sáng mà vẫn chưa thể bước xuống giường. Tôi kéo mẹ ngồi xuống, gối đầu lên đùi mẹ, tôi thỏ thẻ:

- Mẹ ơi, tự nhiên có một người tỏ tình với con, ban đầu con không cảm thấy gì hết, mà giờ tự nhiên con thấy cũng thích thích người ta. Chắc là con say nắng thôi hả mẹ!

- Là cái cậu mà tối qua con đệm đàn đúng không?

Tôi ngồi bật dậy, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt hiền dịu rồi lại kéo tôi nằm xuống trên đùi mẹ. Đó là chiếc gối có sức mạnh thần bí, mọi mệt mỏi đều có thể được xoa dịu chỉ cần tôi được nằm ở đây.

- Chị Hoa chủ quán là bạn của mẹ, chứ nếu không sao mẹ có thể yên tâm để con mình tối chủ nhật nào cũng ra khỏi nhà.

- Con xin lỗi mẹ, con…

- Con là con của mẹ, con thích gì sao mẹ không biết. Thật ra lúc phát hiện con nói dối mẹ, mẹ rất giận. Khi đó con mới bắt đầu lên 12 nữa, rồi mẹ gặp Hoa, Hoa bảo nhìn con chẳng khác gì mẹ lúc trẻ, mỗi lần ôm đàn là cứ như một con người khác, bỏ quên cả thế giới bên ngoài, chỉ biết say trong âm nhạc của mình. Thế nên mẹ mới để mọi việc đến bây giờ mà không nói. Mãi đến hôm qua, Hoa gọi cho mẹ bảo con đến quán với người lạ, thế nên mẹ nghĩ đã đến lúc nói con nghe sự thật.

Rồi mẹ bắt đầu kể lại tuổi trẻ đầy nụ cười mà cũng thấm đẫm nước mắt của mình. Mẹ tôi mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện nên đã phải tự lập rất sớm. Bên cạnh việc dạy học, mẹ tôi cũng đi đàn thuê ở những quán cà phê và vô tình gặp ba ruột của tôi. Họ yêu nhau nhanh chóng sau vài lần gặp mặt, ba ruột của tôi là tình đầu của mẹ. Những năm đầu tuổi trẻ của mẹ tôi đầy ắp kỷ niệm đẹp của hai người, rồi cho đến một ngày, chính phút bồng bột của thanh xuân, ba mẹ phạm trái cấm. Những tưởng cuộc tình sẽ sang trang, vậy mà ai ngờ, gia đình của ba chê thân phận mẹ thấp hèn, rồi lại liên tục tìm cơ hội để tách hai người họ. Cuối cùng ba tôi chọn theo lời gia đình sang nước ngoài phát triển sự nghiệp, nghe đâu cũng khá vất vả, rồi ba chuyển sang chọn một nghề ổn định hơn để lo cho gia đình mới của mình. Mẹ không hối hận vì ít nhất mẹ tôi đã yêu và được yêu, được sống những ngày hạnh phúc của đời mình. Tình yêu của mẹ cũng giống như cơn mưa rào của Sài Gòn, chóng đến rồi cũng nhanh đi, thoạt đầu làm cho con người ta cảm thấy thư thái sau những người nắng nóng, nhưng nếu đắm mình lâu quá lại dễ bị cảm…

- Con người ta có thể dối mọi thứ, ngoại trừ ánh mắt của mình, cô Hoa bảo cậu ta thật lòng đấy con.

- Mẹ ơi, con sợ, lỡ con sai thì sao?

- Con à, khi con đặt tình cảm vào một người mà còn nghĩ đến chuyện đúng sai thì có chẳng bao giờ trở thành tình yêu cả. Mẹ tin con gái của mẹ biết điều gì cần cho mình. Huống chi, con còn có mẹ, có cả ba con nữa, yêu sai người thì yêu lại người khác, yêu sai cách tìm cách khác thích hợp để yêu. Cô Hoàng Oanh gì mà con hâm mộ không phải thường nói thế sao?

Tôi nắm lấy bàn tay mẹ áp lên má mình, thật ấm áp và bình yên biết mấy. Ngoài khung cửa sổ kia, những hạt mưa vẫn đang hối hả trút xuống mặt đất, không nhanh giơ tay hứng lấy biết đâu lát nữa mưa sẽ tạnh ngay, rồi đến khi đó chỉ biết trông ngóng một con mưa khác đến, mà dạo này, Sài Gòn nắng mưa thất thường, biết đến khi nào mới gặp lại.

Sau khi nói chuyện với mẹ, tôi cũng đã tự tin hơn với tình cảm của mình. Lần sau gặp lại, nhất định tôi sẽ trả lời anh một cách thành thật nhất. Thoáng đó mà đã hơn nửa tháng kể từ lần gặp nhau ở Quỳ, thỉnh thoảng anh cũng gọi cho tôi, đôi khi gửi cho tôi mấy tấm ảnh anh chụp với SNOW, Minh có thật là người đàn ông 30? Khi khoảng cách địa lý ngăn cách thì chính công nghệ là cầu nối níu giữ những mối quan hệ. Không biết bây giờ anh đang làm gì? Không nghĩ nhiều nữa, tôi sẽ gọi cho anh ấy, Minh luôn là người gọi cho tôi, cũng đã đến lúc tôi chủ động… Một tiếng tút, 2 tiếng tút, 3 tiếng tút,… phổi tôi như đang phồng lên rồi co lại theo nhịp của tín hiệu chờ.

- Anh đây?

- À, anh đang làm gì vậy?

- Nhớ em… thứ 7 tuần sau anh về, xem phim với anh nhé!

Thật ra chỉ cần nghe tiếng của anh thôi là tim tôi đã đánh trống liên hồi rồi, “Nhớ em”… anh ấy cũng nhớ tôi, anh cũng đang nghĩ về tôi, tôi có thể ảo tưởng tin đó là thật được chứ.

- À…uhm… Anh chọn phim nhé, thật ra… em chưa bao giờ đi xem phim cả.

- À… rồi… – rõ rành anh ấy vừa chặn micro điện thoại lại để cười – Rất vinh dự được khai sáng em đến với thế kỷ 21!

- Không muốn cãi thêm với anh nữa, em đi ngủ sớm đây. Bye bye anh!

- Em ngủ ngon.

Đến khi đã kết thúc cuộc gọi tôi mới chợt nhớ đã quên chúc Minh ngủ ngon, thôi thì nhắn một cái tin chắc là cũng ổn. Ít nhất hôm nay tôi cũng đã có thể chủ động với tình cảm của mình. Một niềm tin bắt đầu nhen nhóm trong tôi…

May mắn cho tôi, một tuần tiếp theo lại bận rộn với việc thực tập tại công ty cho bài báo cáo giữa khoá cũng phần nào khiến tôi cảm thấy thời gian trôi đi nhanh hơn. Chỉ còn cách vài tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ được gặp Minh. Tôi dành thơi gian chăm chút cho cơ thể, rồi đến việc chọn áo quần. Chưa bao giờ tôi cảm thấy việc đi chơi lại khó khăn đến như vậy, có chút gì mong đợi, cũng có chút gì đó hồi hộp. Cuối cùng cảm thấy bất lực vì tủ đồ tôi chẳng có gì ngoài những bộ màu đen, trắng với vài chiếc quần jeans. Đắn đo mãi, cuối cùng tôi chọn quần jeans cùng với chiếc áo kiểu, tất nhiên là màu trắng. Chuẩn bị xong, tôi nhanh chóng đến rạp CGV ở Pearl Plaza, đó cũng là nơi Minh đang làm việc. Tôi cũng đoán già đón non được việc anh ấy quyết định hẹn tôi sau giờ làm vì chiều chủ nhật tôi có một “cái hẹn quan trọng” ở Quỳ, còn nếu đi xem phim mà lại đi vào buổi sáng thì dường như không có không khí cho lắm. Lúc tôi đến tầm khoản 5h chiều, cũng là giờ tan tầm nên số người sử dụng thang máy khá là nhiều. Cuối cùng, tôi cũng đã đến CGV trước giờ hẹn. Thì ra rạp chiếu phim là như thế này, nhìn đâu cũng thấy đầy những poster, tiểu cảnh để khách đến check-in, thêm vào mùi bắp rang bơ thơm lừng cộng hưởng với ánh đèn vàng ấp áp như mời gọi con người ta ngồi lại và thư giãn với những khuôn hình trên màn ảnh rộng. Tôi chọn một chiếc ghế cao cạnh bàn được đặt sát tường, như vậy, tôi có thể ngăn ánh mắt mình ngó lung tung trước khi có ai đó nhận ra việc tôi bị “thời đại” bỏ quên. Tôi cũng từng được bạn bè rủ rê đi xem phim vài lần nhưng rồi cuối cùng đều bận chuyện khác nên việc xem phim của tôi “trì hoãn” đến bây giờ. Trong lúc tôi đang tập trung chọn một góc để thả tay trong trò Ballz thì có một người đàn ông lạ đến ngồi ạnh, là Minh, anh ấy vẫn còn đang mặc vest.

- Em đến lâu chưa?

- À… Em cũng mới đến. Anh vừa xong việc à.

- Uhm. Chiều này anh vừa đến Sài Gòn lại phải tham dự một cuộc họp quan trọng.

- Anh có đói không, đi ăn gì trước nhé!

- Anh không đói, xem phim trước đã, dù gì giờ này ngoài đường vẫn còn đang kẹt xe. Mình vào trong nhé, anh mua vé rồi.

Bộ phim anh chọn là “A Silent Voice”, tôi thở vào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa tôi cũng là một fan của anime. Mà không biết anh ấy có thật sự muốn xem phim này không nhỉ? Vừa bước qua cánh cửa vào bên trong rạp, tôi bị giật mình vì không gian tương đối tối, may mắn là tôi không bị vấp ngã, nếu không thì chắc là sẽ ngượng lắm. Hai vé anh chọn nằm ở hàng ghế gần phía cuối nên cũng khá dễ chịu cho mắt tôi. Đến đây, tôi mới chợt nhận ra hôm nay Minh ít nói hơn thường này hẳn, trong khi bản thân tôi cũng không biết phải nói gì, may mắn cuối cùng cũng đã có câu hỏi xuất hiện:

- Hôm nay lại là áo trắng nữa à?

- À…ưm….

- Em có vẻ thích màu trắng nhỉ. Anh cũng thích những cô gái yêu màu trắng.

Vừa hay, sau một đoạn quảng cáo dài lê thê thì phim cũng đã bắt đầu, may thật, chứ nếu không tôi sẽ phải tiếp tục cuộc nói chuyện chỉ bằng những thán từ, bởi lẽ cái kiểu nói chuyện đầy “thính” kia tôi thật sự không thể thích nghi với nó nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại muốn được nghe nhiều hơn nữa. Con gái quả thật yêu bằng tai nhỉ? Âm nhạc nhẹ nhàng, du dương dần đưa người xem vào câu chuyện đời thường đầy những triết lý sâu xa để ai xem rồi cũng phải nhớ từ lần này đến lần khác để chiêm nghiệm và đút rút cho riêng mình những ý nghĩ. Đó chính là A silent voice! Minh có vẻ khá chú tâm vào bộ phim ở nửa đoạn đầu, anh nghiêng đầu về phía tôi, tay chống trên thanh dựa để làm điểm tựa cho đầu. Anh bây giờ vẫn còn là người đàn ông của công việc trong bộ vest đen kia, trông chúng tôi chẳng thể nào là những người đang chuẩn bị yêu nhau cả, chỉ như một người anh lớn cùng một con nhóc. Trong một phút tò mò tôi đã nhìn sang Minh, sự thật là anh ấy không hề chăm chú xem phim như tôi nghĩ, mà lại đang ngủ. Tôi cười nhẹ rồi tiếp tục đưa ánh mắt về phía màn hình, được tầm vài phút cuối cùng tôi vẫn quay sang và nhìn Minh thêm chút nữa. Có thật anh ấy sẽ là người yêu đầu tiên của tôi. Phim đến đoạn cao trào, âm nhạc thay đổi khiến Minh giật mình mở mắt, may mắn tôi đã kịp để ánh mắt mình rời khỏi khuôn mặt chững chạc kia. Cứ như thế, chúng tôi lại im lặng cho đến khi bộ phim kết thúc.

Sau đó tôi trở thành tài xế bất đắt dĩ để đi đến chỗ ăn tối, một quán bánh canh bột gạo trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh. Điểm đến cuối cũng trong buổi rối ngày hôm nay là phố đi bộ. Minh đi mua chút gì đó để uống, còn tôi thì ngồi lại gần chỗ phun nước lặng lẽ dõi theo từng bước đi của người qua đường. Hôm nay là tối cuối tuần nên có vẻ phố đi bộ cũng khá đông đúc, chỗ này là một nhóm bạn trẻ đang cùng nhau hát bên cây đàn guitar, góc kia là có một cặp đôi nam đang tay trong tay nói cười và trao nhau những ánh nhìn triều mến. Những toà nhà thì vẫn đang hối hả trong việc “khoe mẻ” vẻ đẹp bất chấp màn đêm của mình với đủ loại ánh đèn xanh đỏ.

- Đi, dạo một vòng nhé!

Tôi nhận lấy từ tay Minh một ly trà sữa, vừa đi, chúng tôi là vừa nói về bộ phim, về tô bánh canh lúc nãy. Minh cũng thú thật về việc ngủ quên trong lúc xem phim khi nãy, đến đây tôi cũng nghĩ rằng đã đến lúc nói cho Minh nghe về suy nghĩ của mình:

- Anh Minh này… em nghĩ em vẫn còn rất nhỏ … em chưa biết gì về…ưm… tình yêu cả. Thế nên, em hy vọng … nếu là anh, chắc em sẽ ổn… - Ấp úng mãi cuối cùng tôi cũng đã nói được điều mình muốn nói, bây giờ chắc má tôi đang đỏ ửng lên vì chính tôi còn đang  cảm nhận được mặt mình đang nóng thế nào, tôi còn không dám nhìn anh ấy. Khoảng vài giây sau, Minh vẫn không nói gì, được một lúc, anh ấy choàng tay qua kéo tôi sát gần:

- Uhm… Anh biết rồi, hôm nay em đeo lense à?

- …ưm… em vừa làm phẩu thẩu mắt.

- Vậy là không được, anh phải giữ em chặt hơn nữa. Khi em còn đeo kính thì cái anh chàng đánh guitar hôm nọ đã để ý đến em rồi nên anh mới phải vội vàng. Giờ em lại không đeo kính, không biết anh phải gặp bao nhiêu đối thủ nữa đây.

- Anh đang nói đến anh Hoàng ấy hả?

- Uhm, cô bé à, em đáng yêu hơn em nghĩ đấy – Vừa nói xong, anh ấy xiết chặt lấy tay đang ôm gọn bờ vai bé nhỏ của tôi.

Mặt tôi lại bắt đầu chín như quả gấc! Thật ra tôi có một công việc bán thời gian khác đó là làm “người mẫu” ảnh cho shop quần áo của một chị mà tôi quen ở lớp học guitar. Mặc dù thường xuyên nhận được lời khen về vẻ ngoài của mình nhưng mỗi khi nghe Minh nói thế tôi vẫn thấy ngượng. Tôi nhanh chóng chuyển đề tài sang một chủ đề khác, anh ấy cũng thôi không ôm lấy vai nữa mà nắm chặt lấy bàn tay tôi. Chúng tôi cũng nhau đi qua đi lại mấy vòng trên phố đi bộ, để cho nụ cười và ánh mắt tự nhiên cuốn vào cuộc nói chuyện không biết khi nào có thể dừng. Tiếng động cơ xe vẫn ngang dọc, người người cũng đang rảo bước xung quanh chúng tôi, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi ngang làm mái tóc tôi hết lần này đến lần khác rớt xuống khỏi vành tay rồi được Minh vén lên nhẹ nhàng. Phía trước chúng tôi là một đám đông đang tụ tập gần nơi phun nước, chỉ vài bước chân nữa chúng tôi cũng sẽ là một phần đám đông đó. Nhìn xuống bàn tay mình đang được giữ chặt bởi một bàn tay khác, chắc là đâu đó ở Sài Gòn tấp nập và nhộn nhịp này thật sự có tình yêu của tôi.

Chúng tôi bắt đầu yêu nhau như biết bao cặp đôi khác. Đôi lần rãnh rỗi trong tuần thì hẹn nhau cà phê hay ăn cơm rồi lại cũng nhau ngang dọc trên phố đi bộ, đến chủ nhật thì anh ngồi ở góc bàn bên lọ hoa thạch thảo nhỏ, còn tôi thì tỉ tê với cây đàn của mình như thường lệ. Những kỷ niệm êm đềm bên nhau cũng từ đó mà mỗi một nhiều hơn. Đó, không gì khác hơn ngoài tín hiệu của một cơn bão…

Anpy Tia

Ngày đăng: 06/10/2017
Người đăng: Tia Anpy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?