Gửi bài:

Phần 2: Chỉ cần em tin anh

Nhắc đến Quỳ, mỗi buổi tối chủ nhật của tôi hầu như đều ở đây, bắt đầu từ những ngày cuối năm lớp 11. Tôi bị nơi này thu hút bởi không gian nhỏ ấm cúng, nhiều người bảo Quỳ có cái "tiết" của Đà Lạt, còn tôi chỉ đơn giản đến đây để thoả đam mê của mình: guitar. Có lúc tôi độc tấu, có lúc tôi đệm đàn cho khách ở đây hát, vô tình tôi có thêm công việc bán thời gian để tự trang trải một số khoản chi của mình. Tôi yêu tiếng guitar từ nhỏ, bởi mẹ tôi từng là một nhạc công guitar, rồi vì gia đình, mẹ để ước mơ của mình gãy cánh. Tôi thương mẹ, nên cũng thương luôn tiếng guitar tự bao giờ. Tiếng đàn như liều thuốc an thần, dù lòng có đang rối như thế nào, chỉ cần có guitar, tôi sẽ dễ dàng bình tĩnh trở lại. Bạn bè chỉ những ai vô tình đến Quỳ mới biết tôi đang chơi nhạc ở đây, bởi tôi sẽ gặp rắc rối nếu mẹ biết, mẹ sợ tôi lại sao nhãng việc học nên không khuyến khích tôi tập luyện loại nhạc cụ này. Mẹ còn bảo con gái theo nghệ thuật dễ đa sầu đa cảm rồi tự dưng cũng dễ mộng tưởng, lỡ quên đi thực tế lại mang khổ vào thân. Đời của mẹ đã một lần sai nên không muốn tôi đi lại vết xe đó. Vâng, tôi là kết quả của cuộc tình chóng vánh giữa mẹ và một người ca sĩ, ba ruột của tôi đã sớm chạy theo ánh hào quang sân khấu cuối cùng để lại trong lòng mẹ vết thương lòng mãi không khép miệng. Sau đó, chính vì tấm chân tình của người bạn học cùng lớp, cũng là ba của tôi hiện tại, khiến mẹ cảm động và quyết định lên xe hoa lần nữa. Vì vậy, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân đừng quá say vào mộng tưởng chính của mình, và đối với tôi, Minh như một mộng tưởng mà cho dù có vươn thế nào tôi cũng không thể chạm tới.

Thoắt cái đã đến giờ hẹn, tôi diện một chiếc đầm suôn màu trắng, những lần đến đây tôi vẫn hay thường chọn những bộ cánh như vậy. Thêm được lần hiếm hoi không cần nói dối mẹ đến Nhà văn hoá Thanh niên để sinh hoạt nữa, tôi tự cảm thấy mình bớt tội lỗi hơn một chút. Đến quán, tôi gọi cho anh, anh đã ngồi đợi tôi ở một chiếc bàn con cạnh cửa sổ, nơi vẫn có thể hướng mắt nhìn trọn khoảng sân khấu nhỏ. Cô chủ quán đến hỏi tôi:

- Bé Minh hôm nay uống gì, cà phê đen không đường nữa à?

- Dạ, cô cho con như cũ nha cô.

- Hôm nay đi với bạn nên không chơi đàn phải không?

Tôi nhìn Minh, anh cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, không biết trông chúng tôi hiện giờ có giống hẹn hò không nhỉ? Cũng trùng hợp thật, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và jeans. Đọc ngôn tình quá nhiều khiến cho tôi thường xuyên chú ý đối với trang phục của người khác chăng? Tôi "dạ" đáp lại câu hỏi của cô chủ quán cùng với nụ cười bẽn lẽn, lần đầu tiên tôi đi cà phê với một người khác giới, lại "soái ca" như thế nữa chứ, làm sao mà không khỏi ngượng. Tôi chỉ thầm mong ánh đèn nơi đây không đủ sáng để anh ấy thấy khuôn mặt đang dần đỏ lên của tôi. Mà tôi cá là thế nào, Minh cũng đã nhìn thấy, bởi vì trong mắt của anh ta thì tôi có khác nào là một con nhóc đâu. Với vẻ ngoài của mình, hẳn anh ta cũng hẹn hò qua không biết bao nhiêu cô rồi. Càng nghĩ, tôi lại càng muốn biết, rốt cuộc về lời tỏ tình hôm đó là như thế nào. Lần nữa, tôi vừa định mở miệng, anh ấy lại bắt lấy cảm xúc của tôi trước:

- Thật ra anh muốn đến đây để nghe em chơi đàn.

- Sao anh biết? Mà thường em chỉ đệm cho khách hát, giờ thì có anh Hoàng chơi thế em tối nay rồi.

- Em đệm cho anh hát nhé, bài "Em ơi", được không?

- Anh hát được thì em đệm được thôi.

Đã nói đến niềm đam mê của mình thì phải tự hào chứ. Thế là tôi hào hứng đi lên, nói nhỏ vào tay của anh Hoàng và ngồi vào quen thuộc. Tôi dạo một đoạn đầu để Minh dễ điều chỉnh giọng, và anh cất giọng hát:

"Em ơi mình đã yêu nhau được mấy tháng rồi?

Em ơi mình đã qua bao nhiêu sóng gió trên đời?

Có mấy đêm anh thức khuya đọc những lá thư em trao đến anh

Em ơi mình đã xa nhau hơn cả tuần rồi!

Đây là valentine đầu tiên, anh và em có nhau, yêu nhau

Sao em không ở đây bên anh lúc này

Đây cà phê nhớ em,

Đây hàng me nhớ em,

Đây Đông Du nhớ em bên anh mỗi khi tan ca

Anh mong sao ngày chóng qua..."

Giọng nói của anh bình thường vốn đã ấm áp lắm rồi, giờ đây anh lại dùng nó để luyến láy theo giai điệu nữa thì làm biết phải làm sao để tả hết sự ngây ngất của người nghe ngồi trong quán. Đã vậy, vừa hát anh lại vừa nhìn tôi bằng ánh mắt như nói rằng lời bái hát cũng là tâm tình của anh. Tôi phải vất vả lắm mới né tránh thành công ánh mắt đang cố bóp ngạt sự bình tĩnh ít ỏi của. Cảm giác ấm cúng từ ánh đèn vàng nhẹ càng khiến không gian trở nên lãng mạn. Cuối cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ đầy khó khăn ấy. Khách trong quán dành tràn pháo tay nồng nhiệt dành cho sự kết hợp ngẫu nhiên, đến cả khi về chỗ ngồi, tôi vẫn còn nghe đâu đó tiếng xầm xì về phần trình diễn vừa rồi. Tôi uống lấy một ngụm cà phê để trấn an lại tâm hồn mong manh của mình, cái đắng của cà phê cùng hương thơm đặc trưng đối với tôi cũng mang đến tác dụng như tiếng đàn guitar vậy, đây là thói quen tôi học từ người ba hiện tại của tôi, ông ấy luôn uống cà phê đen và đọc báo mỗi sáng trước khi đi làm, và dĩ nhiên, ông ấy cũng không thêm đường.

- Sao em không uống loại gì khác giống con gái hơn?

- Em thích.

Tôi cười lém lỉnh. Đã đến lúc để tôi đón nhận câu trả lời mà mình luôn mong đợi. Tôi từng vẽ ra trong đầu không biết bao nhiêu là kịch bản, nào là thật sự đó là một trò chơi, hay chỉ là anh ấy nhìn nhầm người, cũng có thể là lời thách đố của những người đàn ông 30 tuổi. Kịch bản cuối cùng là có khả năng xảy ra nhất. Nhưng dù thế nào, tôi cũng đã chuẩn bị tin thần để chấp nhận sự thật: tôi không thể nào là đối tượng của anh Minh. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu hỏi:

- Anh Minh, em muốn hỏi về lần đó ở công viên, tại sao là em?

- Vì anh thích. – Anh lại cười một nụ cười đắc ý, có vẻ như việc trêu chọc tôi khiến cho anh ấy hứng thú.

- Em hỏi nghiêm túc thật mà.

- Anh cũng nói thật. Anh thật sự thích em, nếu không muốn nói là yêu em.

- Khoan đã, sao anh dễ dàng nói ra như thế. Em mới gặp anh cách đây nửa tháng.

- Em thích hỏi tại sao nhỉ? Yêu thì không cần lý do, em chỉ cần tin anh là được.

Anh ấy nhìn tôi, vẫn là ánh mắt đầy chân thành, tôi uống thêm một ngụm cà phê khác, vội vàng thay thế hình ảnh của anh trong mắt tôi bằng lọ hoa thạch thảo tím trên bàn và lặng nghe tiếng đàn guitar độc tấu của anh Hoàng. Lọ hoa thạch thảo bé nhỏ cũng như đang nhìn tôi, hỏi tôi đang nghĩ gì, thật ra tôi cũng chẳng mình đang nghĩ gì nữa. Tôi đang say, không phải say cà phê, mà là say nắng, ánh nắng của anh mang đến cho tôi thật dịu dàng. Liệu tôi có thể tin vào tình cảm này? Hình ảnh của mẹ lại hiện lên trong tôi, người phụ nữ nhỏ nhắn luôn giữ một nỗi buồn sâu thẳm dưới đáy mắt. Mẹ tôi, đã vội tin vào tình yêu và lẫm lỡ...

Một mảnh ký ức vượt qua trong đầu tôi, là nhạc chuông điện thoại của anh, tiếng đàn guitar đó, giọng hát đó, không thể nào sai được. Tôi từng đệm đàn cho bạn tôi hát bài này, chỉ duy nhất có một bản ghi âm được thực hiện ở nhà của người bạn đó hồi tầm đầu năm...

- Anh có biết người nào tên Nam không?

- Biết chứ. Em trai anh có một giọng hát lạ đúng không?

- Vậy là lần đó, em đến nhà Nam...

Anh cười hiền và bắt đầu kể lại những lần vô tình chạm mặt của chúng tôi. Lần ở The Coffee House, lần ở phố đi bộ, lần ở thư viện tổng hợp, và nhiều nhất là ở Quỳ. Anh bảo tôi như một nhành hoa thạch thảo, nhỏ bé nhưng mang một vẻ đẹp hoang dại, khiến cho người ta muốn nhìn, muốn nâng niu. Khuôn mặt thanh tú của anh bắt đầu nghiêm túc hơn, mày hơi nhíu lại...

- Cuộc sống anh có đầy đủ tất cả, nên hầu như anh không phải cố gắng để có được điều gì. Còn em thì khác, em không ngừng cố gắng để đạt được điều mình muốn. Kế hoạch cuộc thi đã có sẵn, không đủ kinh phí để chạy, người ta bỏ cuộc còn em vẫn kiên trì đi xin tài trợ. Thi một cuộc thi, lần đầu không đậu, năm sau em lại thi tiếp. Đề tài nghiên cứu khoa học, nhóm em nản, chỉ còn mình em, vậy mà em cũng kiên trì tìm đồng đội mới để hoàn thành. Người ta ra phố đi bộ để chơi, còn em cứ ôm đàn để tập. Em khiến anh nhận ra anh đã quá tự phụ, nếu anh không biết cố gắng, đến những thứ mà anh đang có anh cũng không giữ được...

- Mấy chuyện này...

- Phần lớn là do cô Mai kể anh nghe, anh cũng rất quý cô sinh viên từng gửi cho anh một mail thật dài để cảm ơn công ty đã tài trợ cho cuộc thi đó.

Thì ra anh đã biết tôi lâu đến như vậy. Khi ấy, tôi còn là sinh viên năm 2, CLB của tôi mỗi 2 năm đều tổ chức một cuộc thi hùng biện, đó cũng là hoạt động nổi bật nhất của chúng tôi. Có vẻ chúng tôi không được may mắn vì trong cùng năm, nhiều cuộc thi hùng biện từ các CLB ngoài trường cũng đang rục rịch, nếu muốn giữ được cuộc thi ấy thì chỉ có cách là đổi mới và tăng quy mô. Thế là tất cả chúng tôi lao vào tìm ý tưởng, có những đêm chúng tôi đến nhà nhau bàn kế hoạch, cùng ăn rồi cùng ngủ. Nghĩ lại, đó là những kỷ niệm thật đẹp của tuổi trẻ. Khi đã xây dựng kế hoạch mới hoàn chỉnh, chúng tôi trình bày lên Đoàn trường để xin thêm kinh phí nhưng lại không được vì năm đó Đoàn trường phải chi thêm cho những CLB mới. Chúng tôi chia nhau đi vận động thêm từ các nhà tài trợ bên ngoài. Mặc dù đã nhận được sự giúp đỡ của một số doanh nghiệp nhưng vẫn chưa đủ dù đã cộng thêm số tiền do thầy cô Ban cố vấn và cả mỗi thành viên cùng đóng góp. Cô Mai, cố vấn của CLB chúng tôi, cũng là bạn thân của mẹ, giới thiệu chúng tôi đến gặp một doanh nghiệp là sinh viên cũ của cô, nhưng khi chúng tôi đến, vị giám đốc đó lại đang đi công tác nên chỉ có thể gặp trợ lý của anh ta. Thật may, ý tưởng của chúng tôi đã thuyết phục được nhà tài trợ. Đủ kinh phí, chúng tôi bắt đầu vào việc thực hiện những bước đầu tiên, đấy là đứa con tâm huyết của tất cả chứ không còn đơn thuần là một chương trình nữa. Chúng tôi chăm cho con mình từng chút một, đến những chi tiết nhỏ cũng phải thật chỉnh chu. Ba tháng sau, đêm chung kết diễn ra, người xuất sắc nhất đã giành phần thưởng xứng đáng. Khi những tiếng vỗ tay không còn nữa, khán giả dần ra về, đèn sân khấu cũng đã tắt, chúng tôi ôm nhau và khóc. Đối với thành viên năm nhất, năm hai như tôi, thì đây sẽ mãi là kỹ niệm không bao giờ có thể quên, còn các anh chị năm 3, năm 4, lần này sẽ là những ký ức cuối cùng trước khi khép lại quảng đời sinh viên của mình. Sau cuộc thi, ai trong chúng tôi cũng học được nhiều thứ, ai cũng thấy mình như trưởng thành hơn. Trước đó tôi cũng đã viết mail để mời vị giám đốc kia đến tham dự nhưng lần nữa anh ta lại đi công tác. Vậy mà giờ, anh ta đang ngồi trước mặt tôi đây. Và quan trọng hơn, chuyện học ở thư viện, The Coffee House, phố đi bộ, vậy thật ra anh ta bắt đầu chú ý đến tôi từ khi nào...

- Nhiêu đó đã đủ thuyết phục em chưa, cô gái nhỏ! – Anh lại vuốt lấy mái tóc ngắn lúc này đã được cột lên phân nửa của tôi.

- Còn lần ở công viên, là sao?

- Em lúc nào cũng độc lập, không muốn dựa dẫm vào ai, lúc nào cũng cố gắng kiểm soát mọi thứ. Nếu như anh đến một cách nhẹ nhàng, em sẽ quên anh nhanh chóng thôi. Thế nên, anh đành phải tìm cách làm em bất ngờ.

- Như thế thì có liên quan gì đến chuyện em độc lập hay không độc lập?

- Bởi vì em không thích những gì mà mình không chủ động thế nên chuyện gì đến bất ngờ em sẽ phải suy nghĩ về nó nhiều hơn. Anh nói đúng không?

Anh lại cười, một nụ cười đầy đắc ý, nhưng nụ cười lần này lại mang chút gì đó đáng yêu đến lạ. Người đàn ông này lớn hơn tôi tận 10 tuổi, lúc tôi vừa chào đời thì anh ta đã học, đúng là trước Minh, tôi chẳng khác nào chỉ là một con nhóc mà thôi. Nhìn thấy tôi lúng túng, anh nhanh chóng chuyển đề tài, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn về cuộc sống, về chuyện đi học, đi làm. Có những lúc cả hai lại cùng im lặng, dường như giữa chúng tôi vẫn còn điều gì đó chưa thật sự rõ ràng, vẫn còn điều khiến cả hai bận lòng, phải, tôi vẫn còn bỏ ngõ câu trả lời cho lời tỏ tình của anh. Đến bản thân tôi cũng không chắc về tình cảm của mình, nếu là anh, chắc tôi sẽ ổn chứ, anh có thật lòng hay chỉ chơi đùa? Anh có ngoại hình, có điều kiện kinh tế, ngoài kia không biết có bao nhiêu cô gái đang mong chờ cơ hội được ngã vào lòng anh. Còn tôi, một con nhóc vẫn còn đang đến trường, đến bản thân cũng chưa lo xong, giữa chúng tôi sẽ chẳng thể lâu dài, rồi anh cũng sẽ nhanh cảm thấy chán với một đứa như tôi mà thôi. Nhìn đồng hồ đã 8h30, chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi Quỳ, nói những lời tạm biệt dành cho nhau như những người bạn bình thường... giữ anh Minh và tôi, nên như thế. Ra khỏi hẻm, đi cùng nhau đến ngã tư đường, mỗi người một hướng, giờ tôi mới thấy đại thi hào Nguyễn Du đã tinh tế đến nhường nào khi viết nên vần thơ: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Dòng xe vẫn ngang dọc đi về, Sài Gòn vốn lúc nào cũng hổi hả như vậy, lỡ buông tay nhau một chút thôi là cũng đủ để lạc nhau rồi.

Về đến nhà, tôi nằm nay xuống chiếc giường bé nhỏ của mình, gác tay lên che mắt và lại bắt đầu nghĩ ngợi về những gì anh Minh nói. Đúng thật, tôi không thể kiểm soát nổi những gì mình không chủ động, cũng vì vậy mà tôi ngại bắt đầu mọi thứ. Đêm đã muộn, không thể lấy đàn ra chơi, tôi cắm tai nghe, bật album guitar của Ghibli Studio và ngồi cạnh khung cửa sổ nhỏ, thả ánh nhìn xuống thành phố về đêm. Sài Gòn không biết ngủ, lúc nào cũng có tiếng xe cộ qua lại, bản thân tôi đã lớn lên ở đây mà vẫn cảm thấy Sài Gòn thật ồn, không khi nào chịu để cho con người ta nghỉ ngơi, nhưng tôi yêu nơi này, nơi có ba tôi, mẹ tôi vẫn đang ngày ngày vun đắp cho tình yêu bé nhỏ của họ, dưới đường kia biết đâu cũng có vài cặp đôi đang nắm tay nhau đi giữa dòng người tấp nập. Những ngôi sao xa nhấp nhíu như đang ra dấu hiệu đồng tình với điều mà tôi đang nghĩ. Còn tôi, giữa lòng thành phố này, có tình yêu của tôi không? Đèn điện thoại sáng lên, "Người dưng" gọi đến, tôi thở một hơi dài rồi ấn nút nghe:

- Minh à, anh xin lỗi, anh không nghĩ việc làm em bất ngờ lại khiến em khó xử đến vậy. Có lẽ bản thân anh cũng không còn đủ kiên nhẫn. Em không cần nghĩ nhiều về anh, anh sẽ chờ, chờ đến một ngày em có thể tin anh thật lòng, tin vào tình yêu của anh. Em ngủ ngon nhé!

- Anh ngủ ngon...

Nghe thấy giọng của anh, tự nhiên tôi lại thấy yên bình, những tâm sự rối bời trong lòng cũng thôi không làm ồn nữa. Tôi vào Facebook, viết vài dòng bâng quơ:

"Sài Gòn ồn ào, Sài Gòn tấp nập khiến con người ta đôi khi muốn nhìn rõ nhau thật khó, huống chi đến vậy nghe thấy nhau để thấu hiểu và yêu thương. Rồi đến cả những ai đã "lỡ" bắt kịp tay nhau giữa nhịp đời hối hả, liệu có đủ sức để giữ chặt hay lại để mặc cho dòng người chen vào và cuốn mỗi người đi một ngả. Có người sẽ kịp nắm lấy một bàn tay khác, nhưng biết đâu cũng có người sẽ mãi cô đơn tìm kiếm nửa trái tim đã vô tình làm lạc đâu mất. Ai đó bảo tình yêu bền chặt, người khác lại nói tình yêu mong manh, quan trọng là chúng ta có thật sự đã yêu "đúng người" và yêu "đúng cách". Không biết có bao nhiêu con người vẫn ngày đêm tìm kiếm tình yêu, nhưng có mấy ai thật sự tìm thấy? Trong khi vẫn có đầy rẫy mảnh tim vụn vỡ như đang thách đố những trái tim vẫn còn vẹn nguyên có đủ cam đảm để trao một nửa "mình" cho ai khác. Nhưng yêu mà còn sợ hy sinh thì đó có phải là tình yêu?

Người ta sống để yêu, chứ đừng yêu để sống nhưng cũng đừng mãi sống mà quên yêu. Bởi lẽ một món ăn chỉ ngon khi nó được nên tròn vị và vừa miệng người thưởng thức mà thôi!"

Anpy Tia

Ngày đăng: 29/09/2017
Người đăng: Tia Anpy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?