Gửi bài:

Phần 4: Có lẽ em tin lầm…

Mới đó cũng đã hơn nửa năm Minh và tôi chính thức yêu nhau. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã có một ngày sinh nhật 21 tuổi thật ý nghĩa bên cạnh bạn bè, gia đình và cả người yêu. Anh hoà nhập dễ dàng với nhóm bạn của tôi, cả đến ba mẹ tôi cũng có ấn tượng tốt về anh. Tôi nhận được từ anh một chiếc nhẫn đôi với tên của chúng tôi được khắc ở mặt trong làm quà sinh nhật. Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 31 của anh, tôi tự nhủ sẽ làm điều gì đó đặc biệt vì từ trước đến giờ chỉ có Minh là người mang đến cho tôi bất ngờ mà thôi. Nghĩ vậy, nhưng biết làm gì, anh ấy có gần như đủ mọi thứ. Tôi đành nhờ đến sự trợ giúp của Nam, em trai của Minh, kiêm luôn bạn chí cốt của tôi từ khi lên đại học. Chúng tôi thân nhau từ một lần tôi vô tình nghe được tâm sự của Nam, cậu ta thích một bạn trai khác. Thế kỷ 21 đã cho phép con người ta sống với cá tính của mình nhưng, dĩ nhiên, không phải toàn xã hội. Nam rơi vào trạng thái cô lập khi gia đình, thậm chí đến bạn bè buộc cậu ta chối bỏ con người thật lúc nào cũng muốn thoát khỏi vẻ bọc là một cậu trai ngoan ngoãn kia. Thời điểm đó, chính âm nhạc để kết nối tôi với Nam, để tôi có cơ hội được lắng nghe và hiểu cậu ta, cuối cùng, nhờ sự kiên trì của mình, Nam dần thay đổi định kiến của những người xung quanh. Thế nên, "xét" về "quan hệ học" thì nhờ Nam tư vấn là một lựa chọn không thể hoàn hảo hơn. Tôi hẹn Nam ở một quán cà phê quen, chúng tôi ngồi với nhau đến tầm 2 tiếng. Tôi những tưởng sau buổi nói chuyện này, tôi sẽ biết chuẩn bị gì cho ngày sinh nhật của Minh sắp tới, mà thay vào đó là nỗi hoang mang về câu nói của Nam:

- Minh này, thật ra, đôi lúc Nam cảm thấy là anh Minh giống Nam ấy!

- Ủa, anh em ruột mà, bảo sao không giống!

- Không, ý Nam là...ưm...à...là... về mặt giới tính kìa. – Tôi im lặng và không nói gì thêm, miệng cũng không giữ được nụ cười nữa – Thật ra anh của Nam có một ông bạn thân, mà hai người đó thân lắm, trước đây thì anh này là bạn học của anh Minh, từ thời cấp 3 đã thân nhau rồi. Cho đến 6-7 năm trước, anh đó đi du học rồi ở Singapore làm việc luôn. Khi đó Nam cũng còn nhỏ nên không biết có chuyện gì, Nam chỉ nhớ anh Minh buồn lắm, học sa sút đến ba mẹ phải nhắc nhở. Anh Minh cũng chưa từng có bạn gái, cho đến một ngày ảnh quen với Minh. Nói thật là Nam cũng hơi bất ngờ. Mà, cái anh bạn thân đó vừa về nước cách đây 2 tháng, nghe đâu sẽ ở lại Việt Nam luôn.

- À, là anh Khánh đúng không? Minh có gặp anh Khánh một vài lần. Chắc là bạn thân thôi, không có gì đâu.

- Uhm... Nam cũng nghĩ là do mình đa nghi. Thấy anh đó cũng hay gọi điện cho anh Minh, nghe sơ sơ cũng từng đi chơi đâu đó với nhau nữa...

Những lời sau đó của Nam tôi chẳng còn nghe được gì nữa. Đúng là khoảng 2 tháng nay tôi cũng không gặp Minh nhiều như trước, phần vì tôi vừa phải hoàn thành việc ở công ty lại đang trong giai đoạn làm khoá luận, còn anh Minh thì vẫn luôn bận rộn như ngày đầu quen biết. Anh Khánh trong ấn tượng của tôi là một người lịch thiệp, điển trai và dễ gần. Tuy chỉ vô tình gặp nhau được một vài lần khi tôi cùng anh Minh đến quán cà phê ưa thích của anh ấy, nhưng anh Khánh cũng nhớ được tên tôi và thậm chí đôi lần chủ động trò chuyện. Nghe Nam nói thế, tôi đành cười cho qua chuyện, rồi tự nhiên để lại một nốt buồn thoáng trong lòng...

Đêm 31/12, tôi và Minh bên nhau, tay trong tay cùng đón chờ thời khắc chuyển giao của năm mới. Sau đó đúng 1 tuần, Minh sẽ trở thành người đàn ông 31. Ngày cuối năm, ngươi dân thành phố tập trung ở đây khác nhiều để trông đợi những tráng pháo hoa sắp sửa giăng kín trời, chào mừng một năm mới thành công sắp đến. May mà đến sớm nên chúng tôi đã kịp tìm cho mình một vị trí đắc địa ở Cầu Mống – cây cầu lâu đời nhất ở Sài Gòn. Thành phố đêm cuối năm khi nào cũng ngập tràn những màu sắc từ mọi hướng, nhưng đến mãi năm nay tôi mới nhận thấy thì ra ánh đèn điện cũng có thể lung linh đến vậy. Nhìn sang bên cạnh, những cặp đôi khác cũng hạnh phúc bên nhau, và tôi cũng vậy. Tranh thủ cơ hội tôi cũng cố gắng "ngấm ngầm" khai thác thêm thông tin để chuẩn bị quà sinh nhật cho Minh. Nhưng mọi chuyện cứ đâu phải mình nghĩ là được. Ngày cuối năm là ngày kết thúc, kết thúc để rồi lại mở ra một khởi đầu mới, nhưng từ nay, đối với tôi, đêm 31/12 chỉ đơn thuần là "kết thúc".

Chúng tôi vô tình gặp anh Khánh, anh ta đi một mình. Trước đó tôi cũng thấy Minh nhìn điện thoại một vài lần với nét mặt lo lắng, khi ấy tôi cũng cảm nhận được một điều không lành sẽ xảy ra. Minh nhờ tôi mua giúp annh vài ly nước, tôi hiểu, anh cần khoảng thời gian riêng để giải quyết chuyện gì đó với anh Khánh. Tôi chọn mua ở một quán khá xa Cầu Mống, vừa đi bộ vừa nghĩ mông lung về việc giữa anh Khánh và Minh đang xảy ra chuyện gì. Cũng hơn nửa tiếng trôi qua, chỉ còn tầm 15 phút nữa thì thời khắc giao thừa sẽ điểm, tôi nghĩ mình nên trở về. Cầu Mống lúc này cũng đông hơn, khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua dòng người để đến chỗ mà Minh đang đợi...

...Giá như đêm đó, tôi đã không thể tìm được anh, giá như để cho dòng người cứ cuốn chúng tôi xa mãi thì có lẽ sẽ đỡ đau đớn hơn thế này. Thời điểm ánh mắt anh vừa chạm đến tôi cũng là lúc khóm pháo hoa đầu tiên rực rỡ trên bầu trời và đồng thời là giây phút tôi chúng kiến người yêu của tôi đang ôm chặt lấy một người khác với ánh mắt trộn lẫn giữa hạnh phúc và đau khổ. Tôi đứng trân người cho đến một tràng pháo hoa khác làm tôi giật mình. Hình như dưới khoé mắt tôi có chút nước gì đang đọng lại. Một người nào đó đi ngang trước mặt tôi, đó chính là cơ hội để tôi trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt này, tôi nhanh chóng lẫn vào dòng người. Cám ơn Sài Gòn vì lúc nào cũng đông đúc, để người ta có cơ hội dễ lạc nhau đến vậy. Trong khi mọi người vẫn đang đắm mình trong không gian rực rỡ của pháo hoa, tôi vội vã lấy xe ra về, thật may vì tôi đã tự đi xe đến đây vì nghĩ đến việc nếu Minh đến đón tôi sẽ phải đi ngược đường. Ai biết được lòng đường lác đác vài người qua lại thế kia trong chốc lát nữa thôi sẽ trở nên chật chội với hàng trăm phương tiện. Thôi, cho tôi xin sớm giã từ chốn ồn ào đó để về lại với cuộc sống bình yên vốn có của mình. Sài Gòn tấp nập này không có tình yêu của tôi...

Về đến nhà, tôi chỉ biết ôm ba mẹ mà khóc, con gái đã hơn 20 rồi mà cứ gặp chuyện là lại khóc nhè trong lòng ba mẹ như những ngày còn bé. Điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi đến từ "Người dưng" và hàng loạt những tin nhắn: "Nghe anh nói 1 lần đi em", "Anh xin lỗi", ... Tâm trạng tôi không còn đủ ổn định để tiếp nhận thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Cuối cùng, tôi cũng cảm thấy mình đủ cam đảm để nghe máy:

- Minh à, anh xin lỗi, mình gặp nhau được không em, ngày mai, anh đến nhà đón em nhé! Đi với anh đến một nơi thôi... được không em?

- Uhm...

- Em... em ngủ ngon.

Tôi tắt máy trước vì biết bản thân mình chẳng thể nói thêm được gì cũng không muốn nghe gì thêm, vì giờ nếu có nói gì đó thì chắc chắn cũng sẽ bị những tiếc nấc chặn lại còn để lâu hơn chắn anh ấy sẽ nghe được tiếng tôi vẫn đang thút thít. Ngày mai, xem như là buổi hẹn cuối cùng, bản thân tôi cũng đang trông đợi vào một điều viễn vông rằng những gì tôi nhìn thấy chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.

Sáng hôm sau anh ấy đến đón tôi. Ngồi sau xe, mùi hương quen thuộc từng đợt xộc vào mũi tôi, thường ngày tôi cảm thấy nó ngọt dịu đến chừng nào thì hôm nay đối với tôi chỉ là sự đắng chát. Tôi cũng không còn vịn hờ lấy vai Minh hay cho tay mình vào túi áo khoác như trước. Lớp không khí giữa chúng tôi trở nên đặt sệt hơn bao giờ, đến việc giơ bàn tay đến trước tôi cũng đã cảm thấy nặng nề và tim mình như đang quặng thắt. Vì là ngày lễ nên đường phố cũng vắng vẻ, trông chốc lát tôi lại được đưa đến Cầu Mống, nơi đầy những "kỷ niệm". Chúng tôi đứng ở giữa cầu, đúng vị trí cách đây chưa đầy 8 tiếng tôi đã nhìn thấy điều mà mình không muốn thấy nhất. Minh bắt đầu kể chuyện, tôi vẫn lặng thinh. Câu chuyện về tình yêu của hai cậu bạn cùng lớp, đầy những lo sợ và hạnh phúc. Tình đầu, làm sao có thể quên được, dù có đau đớn thế nào thì vẫn không ai có thể quên mà cũng chẳng muốn quên...

- Thật ra anh cũng ngờ vực giữa anh và Khánh cuối cùng là gì. Anh chỉ cảm nhận được nó không đơn giản là tình bạn. Cho đến khi Khánh đi du học, khoảng thời gian cô đơn anh mới dần bình tĩnh cho để nhìn nhận lại bản thân mình, cho đến khi...

Đột nhiên anh dừng lại chốc lát, tôi biết rằng Minh đang nhìn tôi, mắt tôi vẫn hướng về phía xa, cố gắng giữ cho mình tâm trạng bình tĩnh nhất, tôi không muốn mình sẽ khóc trước mặt anh, như thế yếu đuối lắm. Rồi anh chậm rãi nói tiếp.

- Cho đến khi Khánh trở về... anh...anh... anh xin lỗi, anh vẫn còn nhớ tình đầu của mình. Nhưng anh đã yêu em, bằng tất cả những gì anh có. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em có thể tin rằng anh đã yêu, được không?

Nói đến đây, tay của anh ấy không còn đặt trên thành cầu mà chuyển sang ôm ngang lấy vai tôi. Cánh tay này tối qua vừa ôm một ai khác... nghĩ đến vậy tôi thấy lòng mình như thắt lại. Tôi vẫn không nhìn Minh, thở một hơi dài thầm trong lòng, tôi bắt đầu nói thốt lên những từ đầu tiên:

- Em hiểu mà, anh không cần lo lắng.

Anh xiết chặt vòng tay ôm hơn nữa, hôn nhẹ rồi tựa đầu lên mái tóc mềm của tôi. Tôi thầm ước, giá như đêm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra, giá như tôi không nhìn thấy gì hết thì những giây phút thế này sẽ hạnh phúc biết mấy. Chúng tôi đứng lặng như thế được một lúc rồi ra về. Mối tình đầu của tôi, đến đây là hết...

Anh đưa tôi về, tôi bước một mạch vào nhà mà không nói lấy một câu từ biệt, cũng không đứng chờ cho đến khi bóng anh hoà cùng dòng người như mọi lần. Bởi vì bản thân tôi không còn đủ sức để giữ lấy những giọt nước mắt đang căng tràn nơi khoé mắt. Mẹ tôi đã ở sẵn trong phòng chờ tôi về, giang đôi tay rộng để ôm lấy tôi vào lòng, tôi lại khóc, tội cho đôi mắt sung húp của tôi, tội cho trái tim nhỏ của tôi, tội cho tình đầu của tôi.

- Đi con, rời khỏi Sài Gòn, nơi mà tình đầu đau khổ của cả mẹ và con đều ở đây?

- Là sao mẹ?

- Ba con vừa được thăng chức giám đốc chi nhánh ở Hà Nội, ba mẹ cũng vừa định bàn với con về việc này. Đến khi con hoàn thành khoá luận, cả nhà mình sẽ chuyển ra Hà Nội.

Vậy là theo kế hoạch, cuối tháng này cả nhà tôi sẽ bay ra Hà Nội. Mai đây tôi sẽ phải chia tay Sài Gòn để đến một nơi xa lạ, không còn tiếng động cơ xe ngang dọc suốt ngày đêm, không còn những cơn mưa rào thoáng qua rồi chợt tạnh, không còn ngọn đèn xanh đỏ sáng rực cả góc trời, chắc sẽ nhớ lắm. Một ngày trước khi đi, tôi dành thời gian đi lại những nơi đầy kỷ niệm: những ngôi trường tôi đã từng học qua, những quán cà phê tôi thường lui tới, rồi đến thư viện, nhà sách, công viên, ... đến chiều tôi thả bộ và vòng trên đường Nguyễn Huệ, cuối cùng không kìm lòng được mà đến Cầu Mống. Tôi đứng lặng một hồi lâu để mặc cho gió thổi bay mái tóc giờ đã dài hơn ngang vai một chút, trên đó, có nụ hôn của người tôi thương gửi lại. Sài Gòn vô tình và lãnh đạm, mặc cho con người có đau buồn đến mức nào thì Sài Gòn vẫn không chịu buông tha họ khỏi dòng đời hối hả. Suốt một tháng, bận rộn với khoá luận, giải quyết phần công việc còn lại ở công ty, chia tay với các anh chị ở chỗ làm thêm, tôi cũng không có nhiều thời gian nghĩ về anh, vậy mà vô tình chuyện không vui cũng vơi đi phần nào. Chớp mắt cũng đã đến ngày bay, hôm đó có một vài người quen của ba mẹ và vài đứa bạn thân của tôi đến tiễn, trong đó có Nam, cậu ta chuyển cho tôi bó hoa của anh Minh. Hoa hồng vàng, biểu tượng cho tình bạn bền chặt, cũng đúng thôi, giữa hai chúng tôi có còn gì khác chăng ... Máy bay cất cánh, nhìn ngoài ô cửa, nhà cửa phố xá nhỏ dần rồi mất hút sau biển mây, vậy mà chẳng hiểu sao tôi không thể thu mắt mình thôi không nhìn xuống, ánh mắt của liệu tôi có tới được nơi anh. Tôi lại nhớ đến những lời anh nói khi chia tay, nhớ đến nụ hôn còn vương trên tóc, anh đã từng yêu tôi, chúng tôi đã từng yêu nhau, một cách nhẹ nhàng mà thắm thiết, chỉ là tình yêu anh dành cho tình đầu vẫn lớn hơn nên tôi đành miễn cường rời khỏi vòng tay anh. Chào anh, chào Sài Gòn, chào một phần tuổi trẻ của tôi...

Anpy Tia

Ngày đăng: 06/10/2017
Người đăng: Tia Anpy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?