Gửi bài:

Chương 88

"Nhìn thấy tôi vui đến vậy sao?" Tả Tu Nhiên dừng bước, nhìn Đào Đào đang căng thẳng với vẻ trêu chọc.

"Thầy Tả, anh đang làm gì vậy?" Cô ra sức che chắn người anh, chỉ sợ bố mẹ nhìn thấy.

Anh trả lời y như thật: "Mùng Một tết đến nhà em, cũng không thể đi tay không, giỏ trái cây này tôi đi mấy vòng mới mua được đấy."

"Tại sao muốn đến nhà tôi?" Tim đập lên cổ họng luôn rồi.

"Chúng ta đã hẹn trước rồi mà! Đây là chú Đào phải không ạ, chúc mừng năm mới chú, cháu là Tả Tu Nhiên đồng nghiệp của Đào Đào!" Tả Tu Nhiên đột nhiên chìa tay ra phía trước.

Đào Giang Hải do dự bắt tay Tả Tu Nhiên, nhìn Đào Đào dò hỏi, "Tiểu Đào, đây..."

Đào Đào nhắm mắt, sau đó từ từ xoay người qua, hờn dỗi cười cười với ông bố đang mặt đầy nghi vấn, "Thầy Tả là kỹ sư trưởng của tổng công ty ở Bắc Kinh, đến Thanh Đài nghỉ lễ, đi ngang qua đây... ha ha..."

"Thì ra là đồng chí lãnh đạo! Mau mời vào, mời vào." Đào Giang Hải nhiệt tình đón Tả Tu Nhiên vào nhà, mẹ Đào tươi cười nhận lấy giỏ trái cây, luôn miệng nói khách sáo quá, quay đầu nhìn nhìn Đào Đào với vẻ sâu xa.

Đào Đào bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, ánh nắng giữa trưa tươi đẹp rực rỡ, nhiệt tình ôm lấy trái đất, khiến cô có hơi chóng mặt.

"Chú Đào gọi cháu là Tu Nhiên được rồi ạ, vẫn luôn nghe nói biệt thự nhà chú rất đẹp, lần này cũng không chào hỏi trước mà đã mạo muội đến tham quan, mong chú Đào thứ lỗi cho." Tả Tu Nhiên được mời vào phòng khách, nhìn lướt qua một vòng, cười nói.

"Nói gì vậy không biết, khách quý như cậu, có mời cũng không được, sao lại là mạo muội chứ? Cậu ở một mình? Nếu có bạn bè, người nhà, thì mời họ cùng đến chơi!" Đào Giang Hải đích thân pha cho Tả Tu Nhiên một cốc trà xanh, Tả Tu Nhiên cung kính đứng dậy nhận lấy.

"Cảm ơn chú Đào, chỉ có một mình cháu ở Thanh Đài thôi, nên mới muốn phiền Đào Đào làm hướng dẫn viên du lịch."

"Không thành vấn đề." Đào Giang Hải khoác khoác tay, thuận tiện nói vài câu khách sáo, "Thanh Đài không lớn lắm, nếu đi dạo thì đừng ở ngoài, không chê cơm nhà đạm bạc thì mấy ngày này hãy ở nhà tôi ăn cơm đi!"

"Được không ạ?" Trên mặt Tả Tu Nhiên thoáng qua một tia vui mừng.

Đào Giang Hải ngây người, không ngờ vị lãnh đạo này rất thành thực, nhưng ông thích người thẳng thắn, không phải chỉ là chuyện thêm có đôi đũa thôi sao?

"Cũng không phải chuyện gì to tát, nhà tôi có vài người bạn, hàng xóm đến chơi, người tới người lui, cậu không thấy khách sáo thì tốt."

"Cảm ơn chú Đào, vậy cháu làm phiền rồi." Tả Tu Nhiên cười đến mặt mày nở hoa.

Mẹ Đào và Đào Đào vào nhà bếp. Mẹ Đào vừa gọt trái cây, vừa ngoái đầu nhìn nhìn phòng khách, khen, "Còn trẻ vậy mà đã làm kỹ sư trưởng rồi, thật có tương lai."

"Anh ấy là một du học sinh, lớn lên ở Đức." Đào Đào mở tủ bát, lấy mứt khô và hạt dưa cho vào mâm đựng trái cây.

"Bố mẹ nhà này thật là đành lòng. Con với cậu ta quen nhau thế nào vậy?" Mẹ Đào không nỡ lắc lắc đầu, ngó Đào Đào, công việc của Tiểu Đào hình như không liên quan nhiều đến tổng công ty. Chàng trai này thật là anh tuấn, cười lên rất dịu dàng, không giống như Hoa Diệp ngay cả cười cũng mang vẻ xa cách.

"Anh ấy đến Thanh Đài chỉ đạo công việc, con làm trợ lý cho anh ấy mấy ngày."

"Ồ," mẹ Đào chớp chớp mắt, hạ thấp âm lượng, "Tiểu Đào, con và cậu ấy chỉ là đồng nghiệp?"

Đào Đào trợn mắt một cái, biết ngay là bố mẹ sẽ nghĩ đến phương diện này mà, thầy Tả cũng thật là, liều lĩnh chạy đến đây làm gì chứ? Không biết trước cửa nhà phụ nữ ly hôn rất nhạy cảm sao?

"Không thì còn có thể là gì? Mẹ, mẹ đừng tưởng bở, thầy Tả chỉ đến để nghỉ lễ thôi, trước đây quan hệ của chúng con rất tốt, anh ấy nhân tiện đến nhà mình chúc tết, anh ấy có vợ chưa cưới rồi. Hơn nữa anh ấy lại không biết con đã ly hôn."

Mẹ Đào thất vọng thở dài, tự mình lẩm bẩm: "Cũng phải, chàng trai tốt như vậy sao có thể độc thân cơ chứ?" Bà bưng mâm đựng trái cây ra ngoài trước.

Đào Đào nhón lấy một hạt thông cho vào miệng, cắn một hồi lâu vẫn không nhả vỏ ra.

Lúc đi ra, nghe thấy Đào Giang Hải lại đang nói đến lá chè trước mưa do con gái còn trinh hái, Tả Tu Nhiên nghe rất say mê, bảo là nếu dùng nước tuyết tích đọng trên hoa mai của Diệu Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng" để pha loại trà này thì mùi vị có thể sẽ càng ngon hơn. Đào Giang Hải vỗ đùi đánh đét, giơ ngón tay cái lên.

Đào Đào nhíu nhíu mày, bụng bảo dạ hai người này thật là có chung tiếng nói. Để đãi khách quý, Đào Giang Hải nói chuyện với Tả Tu Nhiên một lúc rồi hứng chí đứng dậy đi vào bếp nấu cơm. Tả Tu Nhiên thật sự không khách sáo, xắn tay áo lên, chủ động yêu cầu vào giúp một tay, Đào Giang Hải nào có chịu.

"Để tôi làm được rồi, nguyên liệu có sẵn cả." Mẹ Đào cười cười, kéo cửa phòng bếp lại, bảo Đào Đào ở bên ngoài cùng thầy Tả xem tivi.

Mấy đài đều đang phát lại chương trình liên hoan mùa xuân, Đào Đào chuyển vài lần, bèn ném điều khiển sang một bên, nhếch miệng với Tả Tu Nhiên.

Tả Tu Nhiên cười, ghé mắt ngó vào trong bếp, "Trong lòng có phải đang oán trách về sự liều lĩnh của tôi?"

Đào Đào trầm ngâm giây lát, thành thật gật đầu, "Một chút, anh đúng là rất đáng sợ, chí ít cũng phải báo trước với tôi, tôi nói với bố mẹ một tiếng thì họ sẽ không bất ngờ như vậy."

"Nếu như tôi nói thì em sẽ đồng ý sao? Tối hôm qua tôi cất công đường xa chạy đến đặc biệt chúc tết em, mà em lại vô tình đẩy tôi ra thật xa, đến trà cũng không được uống."

"Tối qua là giao thừa..."

"Pháp luật quy định đêm giao thừa không được giữ khách ở lại ăn cơm, ngủ nghỉ sao? Rõ ràng chính mình lạnh lùng, không biết cảm ơn, báo đáp, còn ngụy biện." Anh nhìn cô với vẻ hăm dọa.

Cô nuốt nuốt nước bọt, "Tôi... không phải, đây là..."

"Bố mẹ em dí dỏm, nhiệt tình như vậy, hừ, gen di truyền thật là thất bại. Tôi ở Thanh Đài được mấy ngày chứ, nếu không muốn gặp tôi, thì cứ nói thẳng, nhưng mà nhìn thấy tôi lại dường như rất kích động, Đào Đào, em đúng là một người mâu thuẫn."

"Tôi...", Đào Đào cụp vai xuống, âm thầm ca thán, cảm thấy đôi lúc nói chuyện với thầy Tả thật sự rất tốn sức.

Tả Tu Nhiên mím môi cười, đảo mắt một cái, "Đó là sân phơi?" Anh chỉ hành lang rộng rãi kéo dài ra bên ngoài.

"Đúng, từ đây có thể nhìn thấy biển." Đào Đào dẫn anh qua đó. Quả thật, vừa trông ra xa liền nhìn thấy chân núi, nước biển đang cuồn cuộn từng lớp sóng.

Những ai lần đầu đến biệt thự nhà họ Đào đứng trên sân phơi, đều sẽ bị phong cảnh hùng tráng trước mắt thu hút, rất lâu cũng không dời mắt, Tả Tu Nhiên chỉ nhìn một cái rồi quay đầu nhìn chằm chằm Đào Đào, vừa nhìn, chân mày vừa cau lại.

Cô bị anh nhìn làm cho hơi khó hiểu, sờ sờ mặt, lại phủi phủi tóc. "Hả?"

"Con gái phải biết làm nũng, biết tỏ ra yếu đuối, biết giở trò, biết nhượng bộ, như vậy mới có thể khiến người ta thương yêu. Còn em thì sao, chỉ biết cậy mạnh một cách ngốc nghếch, chuyện gì cũng kìm nén ở trong lòng. Lúc buồn sao không gọi điện cho tôi?" Khẩu khí của anh rất ấm ức.

"Tôi đâu có... buồn?" Cô ngây người.

"Không có mà lại gầy đi nhiều như vậy sao? Là nhớ tôi nên thành ra như thế?"

Cô tức tối phản bác anh, "Sao lại nhớ anh chứ, anh đã tắt máy..." Lời vừa nói xong, hận không thể cắn đứt lưỡi của chính mình.

"Tắt máy là vì người phụ nữ Tăng Kỳ đó ngày đêm không ngừng quấy rầy, tôi phiền. Nhưng không phải tôi đã gửi số điện thoại mới cho em rồi sao, còn gọi điện cho em nữa, em không trả lời tin nhắn, cũng không nghe máy. Trong lòng em, rốt cuộc coi tôi là gì đây?"

"Coi anh là thầy Tả!" Trên mặt mang theo nụ cười, không biết sao, trong mắt lại có nước, nước mắt không chịu nghe lời, cứ tự mình trào ra.

Cũng chỉ có thầy Tả, dùng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác lấp đầy tất cả thời gian trống của cô, chiếm cứ hết thảy tầm mắt của cô, cô không rảnh để buồn, để hụt hẫng, để tự thương hại, để đau thương...

Vừa khóc vừa cười, cô có hơi xấu hổ, ngại ngùng nghiêng mặt sang một bên, vội vàng lau nước mắt, "Anh không ở Thanh Đài, không biết tôi thoải mái đến thế nào đâu."

"Ừm, nhìn ra được bây giờ em đang rất thoải mái..." Anh kéo chiếc áo lông rộng thùng thình của cô xuống với vẻ đầy thâm ý.

"Thôi đi!" Đào Đào hung dữ trừng anh một cái.

"Nếu đã đến rồi thì tôi sẽ không đi nữa." Anh nói rất nghiêm túc.

Mẹ Đào ở trong nhà gọi hai người vào ăn cơm. Đào Giang Hải thật sự đã thể hiện bản lĩnh đặc biệt, mỗi món đều đầy đủ sắc hương vị, béo nhưng không ngấy. Tả Tu Nhiên ăn gì cũng đều tấm tắc khen ngon, hơn nữa hành động cũng vô cùng phối hợp, khiến Đào Giang Hải lòng đầy vui mừng. Trong lòng mẹ Đào lại bất giác mang Hoa Diệp ra để so sánh. Trên bàn ăn của nhà họ Đào, Hoa Diệp rất ít khi nói chuyện, cũng ít đụng đến thức ăn. Đến giờ bà vẫn không biết anh thích ăn gì, dường như nấu món gì cũng không hợp với dạ dày của anh.

Vẫn chưa ăn xong, hai người bạn mạt chược của mẹ Đào đã đến chơi, nhìn thấy Tả Tu Nhiên, hai người trước hết là ngây người, sau đó vừa kinh ngạc vừa nháy mắt mờ ám với mẹ Đào, "Bạn của Tiểu Đào?"

Người còn lại nói nhỏ, "Trông còn trẻ với đẹp trai hơn cả Hoa Diệp nữa, Tiểu Đào tốt số thật."

Mẹ Đào vội giải thích, "Không phải bạn, là đồng nghiệp của Tiểu Đào."

"Bà đừng giả vờ nữa, làm gì có ai mới mùng Một tết đã đến nhà bố mẹ đồng nghiệp rồi, chỉ có hai vợ chồng son không rời nhau được mới như vậy thôi." Bạn mạt chược đẩy đẩy mẹ Đào.

Mẹ Đào thở dài, Đào Đào ngán ngẩm, ngược lại Tả Tu Nhiên lại vô cùng tao nhã đứng dậy chào hỏi hai người, còn giúp Đào Giang Hải bưng trà rót nước.

Dùng cơm xong, mẹ Đào vô cùng hứng chí, đề nghị làm một ván mạt chược.

"Chúng tôi đi gọi mẹ Diệp cùng đến, bà ấy lại nói không rảnh. Thời gian này cũng không biết sao nữa, bà ấy cứ một mực từ chối, sau này không dẫn bà ấy đi chơi nữa." Bạn mạt chược nói.

"Có phải Thiếu Ninh có bạn gái rồi không?" Mẹ Đào hỏi.

"Không nghe nói. Thiếu Ninh yêu cầu cao, tôi giới thiệu cho nó mấy người mà nó không chịu gặp mặt. Hôm nay Tiểu Đào góp một tay, chúng ta chơi nhỏ thôi."

"Trình độ của cháu tệ lắm." Đào Đào xua tay, nghĩ bụng chiều nay phải mau đưa thầy Tả ra ngoài đi dạo, tống cổ anh ra khỏi nhà.

"Bọn dì cũng không phải cao thủ, không sao, bảo bạn cháu chỉ cho." Bạn mạt chược chu miệng về phía Tả Tu Nhiên, cười khanh khách.

"Em chơi đi, không cần phân tâm, tôi nói chuyện với chú Đào, thua cứ tính cho tôi." Tả Tu Nhiên vỗ vỗ vai Đào Đào, nháy mắt vẻ cưng chiều.

Đào Đào sắp điên mất rồi.

Không ngờ vận may không tệ, ngồi xuống chưa được bao lâu, đã ù hai ván, trước mặt nhanh chóng chất đầy tiền lẻ, mẹ Đào tươi cười nói năm nay Tiểu Đào nhất định sẽ may mắn.

Lúc xáo bài, cô ngoái đầu nhìn Tả Tu Nhiên. Anh và Đào Giang Hải ngồi trên sân phơi uống trà nói chuyện, lần này là nói chính sự về việc bố trí trước cửa quảng trường nội thất, Tả Tu Nhiên lắng nghe rất nghiêm túc, không giống như ứng phó.

"Chú Đào, cháu cho rằng suy nghĩ đem tất cả thương hiệu thuộc tốp mười cả nước vào vị trí tốt nhất không hay lắm. Giá của các thương hiệu tốp mười đều rất cao, điều mà quảng trường nội thất phải đối mặt là mọi tầng lớp tiêu dùng, chứ không chỉ riêng bộ phận thu nhập cao, nếu không thì sẽ khiến rất nhiều khách hàng chạy mất. Chú nên quan tâm đến tất cả tầng lớp gồm cao trung và thấp, quảng trường nội thất không giống với cửa hàng may mặc, trong túi không có tiền cũng có thể đi dạo cả nửa ngày. Đi xem đồ nội thất, khách hàng bắt buộc phải có thực lực, mới tự tin mà đi dạo được. Còn nữa, cháu kiến nghị chú Đào nên cân nhắc về mặt hàng vải chất lượng và dụng cụ ăn cao cấp, bây giờ cuộc sống người dân yêu cầu càng ngày càng cao, rất chú trọng đến chi tiết, kiểu cửa hàng này không cần phổ biến rộng khắp, nhưng có một hai gian sẽ đồng nghĩa với việc phẩm vị đi lên."

"Tu Nhiên, cháu đợi chút, chú đi lấy bút, viết lại những điều cháu nói." Đào Giang Hải như lập tức tỉnh ngộ, nghe đến độ mặt mày nở hoa.

Tả Tu Nhiên kéo ông lại, "Không cần đâu ạ, ngày mai cháu chỉnh sửa thành một bản báo cáo rồi đưa chú là được, ánh nắng tốt như vậy, phơi nắng thật dễ chịu."

"Vậy sao được chứ?" Đào Giang Hải xoa xoa tay đặt trên đầu gối, tỏ vẻ rất áy náy.

"Không phải chú Đào bảo cháu không được khách sáo hay sao, cháu coi như đây là nhà mình rồi. Ơ, Đào Đào thua rồi?"

Đào Đào phân tâm nghe hai người nói chuyện, tình thế vừa đảo ngược, không muốn bị dập cho tơi bời, ngoái đầu trừng anh một cái, Tả Tu Nhiên nhăn nhăn mũi vẻ mỉa mai.

Điện thoại đặt trên kỷ trà reo lên.

"Bố, bố đánh thay con một ván." Đào Đào thò đầu qua nhìn số điện thoại, là Diệp Thiếu Ninh.

Đào Giang Hải vui vẻ chạy tới, Tả Tu Nhiên đứng bên cạnh làm khán giả, nhưng lại đưa mắt nhìn Đào Đào đang chạy ra ngoài nghe điện thoại.

"Tiểu Đào, chúc mừng năm mới! Đỗ Tinh vừa gọi điện cho mình, bảo bọn mình cùng nhau đi xem phim."

"Cậu ấy không gọi cho mình?"

Diệp Thiếu Ninh dừng lại giây lát, cười nói, "Không phải mình đang chuyển lời đây sao? Sao, không rảnh à?"

Đào Đào ngoái đầu nhìn nhìn vào nhà, "Cũng không phải." Chỉ là thầy Tả đang ở đây!

"Vậy mình sẽ đến ngay, cậu mặc đẹp một chút nhé! Đỗ Tinh nóng vội lắm đấy."

Đào Đào cầm điện thoại đi vào nhà, do dự rồi lại chần chừ, đi đến gần Tả Tu Nhiên.

Tả Tu Nhiên nhướng nhướng mày.

"Tôi... phải ra ngoài hai tiếng đồng hồ." Phim Tết không phải bom tấn Hollywood, sẽ không quá hai tiếng.

"Ừm!" Anh nhìn ra, cô muốn hành động một mình, không có phần của anh.

"Anh..." Cô muốn bảo anh về căn hộ trước.

"Tôi và chú Đào còn có việc phải nói. Em đi sớm về sớm, tôi đợi em." Anh cười ôn hòa, rất mực khiêm tốn.

Cô cau mày khó xử, "Chuyện này..."

"Muốn tôi ra ngoài cùng em?"

"Không phải!" Cô cười khan, "Tôi... sẽ về nhanh thôi."

"Đi đi!" Anh nhếch khóe miệng, nhìn cô ghé tai mẹ Đào nói gì đó, mắt mẹ Đào phát sáng, liên tục gật đầu, mắt ngó ra ngoài, một chiếc xe từ từ dừng lại bên đường, không đợi người trong xe bước xuống, cô đã chạy ra ngoài.

Anh híp mắt lại, nhìn rõ người đàn ông lái xe là người nhìn trộm anh và Đào Đào khi họ đi siêu thị, tâm trạng không kìm được có chút tồi tệ, đi lại giữa sân phơi và sân nhỏ vài vòng, đột nhiên nghe thấy đằng sau lại có tiếng xe dừng, không nhịn được vui mừng khôn xiết, tưởng là Đào Đào đã tìm thấy lương tâm, quay lại với anh.

Ngoái đầu nhìn, bất ngờ phát hiện người đang đứng phía sau là... Hoa Diệp.

Hoa Diệp quá đỗi bất ngờ, nhìn anh giống như nhìn thấy ma, sắc mặt trắng bệch, môi miệng run rẩy, không thể thốt nên lời.

Ngày đăng: 26/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?