Gửi bài:

Chương 68

Mạc Ngôn chưa lái xe đến nhà trẻ, đã nghe thấy tiếng khóc của An Nhiên từ xa. Tiếng khóc tuyệt vọng khiến người ta đau lòng.

Thực ra trên đường đi, anh đã nghĩ rất nhiều đến lúc hai người gặp nhau. Mình sẽ sỉ vả cô ta, cười nhạo cô ta cuối cùng cũng không có hạnh phúc, sau đó sẽ tìm cách trả thù, tra tấn cô ta...

Vậy mà đến lúc nhìn qua cửa xe, thấy dáng điệu vô vọng của người phụ nữ tóc ngắn kia, trong đầu Mạc Ngôn không còn tính toán được nữa, anh nhanh chóng mở cửa xe, đi nhanh về phía người phụ nữ ấy. Hoàn toàn quên dự định ban đầu làm cho cô ta phải quỵ lụy.

An Nhiên cảm thấy cả người suy kiệt, bây giờ ai có thể giúp cô đây. Đột nhiên có vòng tay ôm cô thật chặt, cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen...

Cô giáo tỏ vẻ rất áy náy nói: "Con chị là do Đường tổng đón về."

Đường tổng? Sao lại vậy, chuyện này quá bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị. Cô đờ người, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn người đang ôm mình.

Mạc Ngôn nhìn sang cô giáo, gật đầu nhẹ, rồi kéo An Nhiên đi. Rất thong dong, rất kiên định, không cho phép cô cự tuyệt.

Cô gầy hơn hẳn trước kia khiến anh đau lòng. Đây chính là cảm giác đầu tiên của anh về cô. Cô rõ ràng không hạnh phúc.

Mãi đến khi An Nhiên bị đưa đến ngôi nhà hai người đã ở năm đó, cô mới bắt đầu có tí phản ứng. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người mà mình đã luôn tưởng nhớ suốt 7 năm, trong ánh mắt người đó có bao nhiêu hàm ý, cô nhìn không thấu...

Rồi người đàn ông ấy xoay cô lại, quyết liệt hôn cô, tình cảm như nước vỡ bờ. Anh yêu cô, nhớ cô tới tận xương tủy. Nhưng anh cũng hận cô.

Mạc Ngôn đem An Nhiên đẩy lên chiếc giường hai người họ đã từng bao lần ân ái, đẩy cô nằm xuống. Có trời chứng giám, 7 năm qua anh đã nhớ cô thế nào. An Nhiên cũng không cự tuyệt, không phản kháng, bởi vì cô cũng rất nhớ anh.

Mạc Ngôn hôn lên khắp người An Nhiên, rồi nói thẳng vào tai cô: "Tôi hận cô."

"Em biết."

"Nhưng mà tôi vẫn muốn cô." Vừa nói những lời này Mạc Ngôn vừa tiến sâu vào trong cô, đây chính là người mà bao năm nay khiến anh đau khổ vì nhung nhớ.

Hai người triền miên ân ái, như thể trên đời này chỉ có hai người bọn họ, không có hận thù, không có quá khứ.

"An Nhiên, nói đi, nói rằng cô vẫn yêu tôi." Mạc Ngôn hít mạnh, nói bằng giọng mũi.

An Nhiên ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng: "Em lúc nào cũng nghĩ đến anh, chưa từng lãng quên."

7 năm đã qua rồi, nhưng Mạc Ngôn đối với cô vẫn một mực say mê, yêu đương kéo dài thâu đêm...

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?