Gửi bài:

Chương 61

Người đang nằm hôn mê trên giường đột nhiên bừng tỉnh: "Ân Hạo, Ân Hạo." An Nhiên mang điệu bộ của người vừa gặp ác mộng.

"An Nhiên" Tuyên Nguyên giữ lấy bả vai cô, cố an ủi cô.

"Ân Hạo đâu? Tôi vừa gặp ác mộng, tôi thấy Ân Hạo rớt xuống vách núi."

"An Nhiên, cô bình tĩnh một chút. Hãy nghe tôi nói, Ân Hạo chết rồi, không phải cô đang nằm mơ."

"Anh gạt tôi, tôi muốn đi tìm anh ấy." Nói xong cô liền giật những ống truyền gắn trên tay ra.

Tuyên Nguyên cưỡng chế đem An Nhiên trở lại giường: "Dư An Nhiên, tỉnh lại đi, anh ta chết rồi, chết, hiểu không?" Thi thể anh ta còn không thể tìm thấy nơi vùng biển ấy.

Ánh mắt An Nhiên trở nên ngây dại, dần dần cô nhớ ra: "Không phải nằm mơ, là thật. Ân Hạo đã chết, đã chết."

"Còn một việc nữa muốn nói cho cô, cô đang mang thai." Sau khi An Nhiên té xỉu, Tuyên Nguyên vội vàng đưa cô đến bệnh viện, kết quả khám nghiệm cho thấy cô đã mang thai hai tháng.

"Nhưng bác sĩ nói, cơ thể cô rất yếu, tốt hơn hết không giữ lại đứa trẻ." Nói đến đây, Tuyên Nguyên tự hận chính mình, nếu lúc đó không vì báo thù, hắn không tiêm dược chất vào người cô, thì làm sao chuyện thành ra như vậy.

An Nhiên theo bản năng lấy tay sờ nhẹ lên bụng: "Mình mang thai, mình mang thai. Mình muốn đứa bé này."

"Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho cô, cơ thể cô không hấp thu được chất dinh dưỡng. Bác sỹ nói bây giờ có thể lấy được bào thai ra."

"Anh nói gì vậy, đây là con của tôi và Mạc Ngôn, là ràng buộc cuối cùng của tôi với anh ấy." An Nhiên cương quyết, cho dù có chết, cô cũng muốn đứa bé ra đời.

Một buổi sáng trời mưa, một người phụ nữ gầy gò đứng nấp ở bên cạnh cao ốc Kim Kiều. Cô đang đợi, trên tivi cô biết được Mạc Ngôn đã quay lại tiếp quản Kim Kiều, có vẻ anh đã khôi phục lại tinh thần, bắt đầu quay lại làm việc.

An Nhiên từ xa nhìn theo người ấy, thật tốt, tuy rằng anh gầy đi, nhưng vẫn còn khí chất đó.

Màu tím hoa Diên Vĩ dưới ánh mặt trời càng thêm diễm lệ.

"Tiểu Mễ, mình phải đi, đi rất xa nơi này. Có lẽ sẽ rất lâu mới trở về, mà cũng có thể không bao giờ trở về. Mạc Ngôn tốt như vậy cũng vì mình mà bị tổn thương. Cha vì uất ức mà qua đời.

Còn Ân Hạo đến nay cũng chưa tìm thấy xác. Mình không tìm thấy xác anh ấy. Tiểu Mễ à, cậu ở trên thiên đường, tìm anh ấy giùm mình được không? Đừng để anh ấy cô độc. Chỉ có một chuyện tốt, mình có thai, mình sắp có con rồi."

Vĩnh biệt Mạc Ngôn, vĩnh biệt tình yêu của em.

Một năm này, An Nhiên có được mọi thứ, rồi lại mất đi tất cả.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?