Chương 57
Từ một buổi lễ được tất cả hết sức mong đợi, có ai ngờ nó lại biến thành trò cười. An Nhiên trở thành kẻ đắc tội với tất cả, là kẻ phá hoại mọi thứ.
Cố nén nước mắt, An Nhiên bỏ lại tiếng mắng chửi sau lưng, bước ảm đạm ra hướng cửa.
Hiểu Lộ thoát ra khỏi vòng người, chạy đuổi theo An Nhiên, một đám người cũng đuổi theo cô. Bởi vì bọn họ không thể tin An Nhiên là loại người như vậy.
"Chị, nói với em đó không phải sự thật." Hiểu Lộ vừa khóc vừa nói.
An Nhiên cảm thấy mình chỉ là kẻ mang đến điềm xấu, tất cả mọi người ở gần cô đều gặp bất trắc. Năm đó Tiểu Mễ cũng ra đi vì vậy, không bằng nhân lúc này cô cương quyết vứt bỏ.
Trở thành trung tâm cho mọi người chỉ trích, chỉ có cách đó họ mới tránh xa cô ra, họ mới an tòan.
"Em thật phiền phức, chị không đóng kịch, đó chính là con người chị." An Nhiên nóng nảy quát lại.
"Chị, làm sao lại vậy được? Anh rể yêu chị như vậy, làm sao chị có thể làm tổn thương anh ấy?"
"Đó là do anh ta tự nguyện, tôi không rảnh dông dài với các người."
"Em hận chị, em ghét chị " Hiểu Lộ nói xong câu đó, vừa khóc vừa chạy ra ngòai.
An Nhiên không biết mình làm sao rời đi, cô cứ bước như kẻ mất hồn.
Ngô Á Phi vẫn đi theo An Nhiên, hắn sợ cô sẽ làm chuyện ngoài ý muốn. Hắn biết, chắc chắn mọi chuyện đều do Tuyên Nguyên bức bách cô.
Thế giới lớn như vậy, An Nhiên không biết mình nên đi đâu. Đâu mới là chỗ yên ổn cho cô đây?
Hay là đi thẳng lên đó, lên tòa cao ốc đó, lên đến tầng thượng rồi nhảy xuống, tự giải thoát cho chính mình!
Ngô Á Phi vẫn đi theo cô, kéo cô lại: "Nhiên Nhiên, đừng."
"Là anh?" An Nhiên đẩy hắn ra, lùi về phía sau.
Chỉ là một hành động nhỏ, mà cô lại phản ứng mạnh như vậy.
"Nhiên Nhiên, em rất hận anh sao?" Avion ưu thương nói.
"Hận anh? Tôi hận không thể tự tay giết chết anh. Đi đi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn trông thấy anh." An Nhiên chỉ vào cầu thang bên cạnh, lớn tiếng nói.
Avion biết cô hận hắn, nhưng không ngờ cô hận đến mức muốn tự tay giết hắn.
"Anh đi đi, đi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Năm đó đã rõ ràng như vậy, anh còn quay lại làm gì."
"Nhiên Nhiên" Avion chỉ muốn ôm lấy cô.
"Cút, cút ngay, nếu anh không đi, tôi sẽ nhảy xuống." Nói xong cô lùi về phía sau thêm hai bước.
"Đừng. Được, anh đi, anh đi. Không xuất hiện trước mặt em nữa, vĩnh viễn không xuất hiện nữa." Ngô Á Phi thâm tình nhìn cô lần cuối, không thể quay đi ngay. Lần này thật sự đã xong, hắn sẽ buông tay. Hắn đáp ứng cô, vĩnh viễn rời xa cô.
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102 - Hết



