Gửi bài:

Chương 58

An Nhiên về tới nhà, TV khắp nơi đưa tin, tất cả đều cùng một nội dung. Cha cô vì thế nên cũng biết chuyện, chịu không nổi đả kích này, bị xuất huyết não đã ra đi.

Cô bây giờ đã thành kẻ trắng tay, Dư An Nhiên, ngươi là kẻ đáng bị xa lánh.

Sự tình trải qua được vài ngày thì Tuyên Nguyên lại tìm tới cô. An Nhiên ngây ngẩn cả người.

"Anh còn tới làm gì? Anh chưa vừa lòng sao, mọi người đều bị thương tổn rồi."

Nhìn An Nhiên tiều tụy, Tuyên Nguyên có chút đau lòng: "Tôi tới là..."

An Nhiên cắt ngang lời hắn: "Tôi biết rồi, muốn tôi tự tay giết Ngô Avion đúng không? Được thôi, tôi đáp ứng anh."

"Không phải."

"Không phải? Không phải anh vẫn hi vọng báo thù, hi vọng hắn chết, cho dù thương tổn mọi người cũng không sao hết sao? Chắc anh phải vừa lòng rồi, tôi đã không còn gì cả."

Cha đã qua đời, An Nhiên không còn người thân nào nữa. Chia tay với Mạc Ngôn, cô cũng không còn tình yêu nữa. Từ khoảnh khắc ở buổi lễ nói ra những lời đó, cô vốn đã chẳng còn cảm giác gì.

Nhìn cô gái đang tuyệt vọng trước mặt, Tuyên Nguyên lần đầu tiên cảm thấy hắn sai rồi. Vì sao, vì sao hắn lại coi trọng mối thù đó. Mà giờ đã trả thù rồi, sao hắn chẳng cảm thấy chút hài lòng nào.

Tuyên Nguyên đem một đống giấy tờ đưa cho An Nhiên: "Thực xin lỗi, có lẽ tôi đã sai lầm rồi. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm."

Đó là giấy tờ ngày ấy Mạc Ngôn ký, giờ hắn đem trả lại cho cô.

Bây giờ mọi thứ đã xong, quay đầu nhìn lại những gì hắn đã làm, thấy thật nực cười.

An Nhiên nhìn Tuyên Nguyên cười khổ: "Kỳ thật chúng ta đều giống nhau, thật đúng là buồn cười, quá là đáng thương. Con người ta vĩnh viễn bị ham muốn của chính mình làm cho mờ mắt."

"Tôi một chút cũng không hận anh, thật sự." An Nhiên nói rồi cầm hết giấy tờ, cô đơn rời đi.

Nhìn bóng cô rời đi, Tuyên Nguyên có vẻ như được giải thoát, thanh thản.

"Ngươi muốn nuốt lời sao?" Gã cột tóc đuôi ngựa lạnh lùng hỏi.

"Ta sẽ đưa ngươi tiền." Tuyên Nguyên không muốn tiếp tục làm thương tổn An Nhiên nữa.

"Thật sao? Ngươi có biết phải mất bao nhiêu tiền để xây dựng được một Kim Kiều không?" Lúc trước gã đã nói cuộc mua bán này sẽ không chấp nhận lỗ vốn.

"Tiền, ta sẽ đưa ngươi. Không được làm phiền cô ấy nữa."

Gã cột tóc đuôi ngựa khẽ nhếch miệng, lầm bầm: "Việc thả cho cô ta đi là do ngươi làm."

An Nhiên đứng trước tòa cao ốc trước kia cô đã ở cùng Mạc Ngôn, do dự thật lâu, mới tiến đến mở cửa bước vào nhà.

Tất cả mọi thứ trong phòng liên quan đến Mạc Ngôn đều đã biến mất, ngay cả một sợi tóc cũng không còn. Bốn phía chỉ còn lại sự cô độc tịch mịch.

Ân Hạo chờ ở ngoài cửa, anh đã thấy An Nhiên đi vào nhà. Tuy rằng cách nhau một lần cửa, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của cô.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?