Gửi bài:

Chương 33 - 34

Chương 33: Chia tay

.
Mạnh Tưởng không biết mình đã về nhà như thế nào? Anh sờ soạng đi vào thư phòng, mmở máy tính, ngồi trong ghế da lẳng lặng chờ màn hình sáng lên.

Cuộc nói chuyện với Mike tối nay chậm rãi hiện lên, thì ra, anh đã không chỉ bỏ qua khoảng thời gian mười năm của cô, còn bỏ qua cả sự tra tấn thống khổ dưới đáy lòng cô.

Máy tính rốt cuộc bật lên, anh máy móc di chuyển chuột, mở một trang blog.

Theme toàn màu đen, nhợt nhạt càng trở nên bi thương, anh không biết đã xem trang blog này bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy đau đ ớn.

Anh chậm rãi mở trang blog mới nhất ra.

Đây là nội tâm sâu nhất của cô sao? Vụng trộm vẽ, vụng trộm viết, không dám để người khác phát hiện, chỉ có thể cẩn thận che giấu.

Anh biết Chung Tình từng bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, nhưng anh không biết, nguyên nhân mất ngủ của cô là vì sợ hãi những giấc mơ.

Anh cũng biết cô say rượu, nhưng không biết cô muốn say chỉ vì hi vọng mình không tỉnh lại.

Anh còn biết Chung Tình uống thuốc, nhưng không biết côt ừng mê man hai ngày hai đêm, khiến bạn cùng phòng sợ đến mức báo cảnh sát, sợ cô tự sát.

May mắn là, cô gặp được Mike, Mike dùng phương pháp thôi miên, dần dần khiến cô nói ra nỗi lòng của mình. Mike nói, Chung Tình tuy bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm mẫn cảm yếu ót, không muốn để người khác biết, nên dễ tự đưa mình vào ngõ cụt.

Tuy nhiên Mike không biết Chung Tình vì sao vẫn tự trách đối với cái chết của Chu Đồng. Anh từng nói với cô, đó là tai nạn, ai cũng không nghĩ sẽ xảy ra, nhưng Chung Tình thảm thiết nói một câu, "Đó không phải tai nạn." Cô vì Chu Đồng chết mà tự trách, cũng vì thương tổn Mạnh Tưởng mà khổ sở áy náy. Cô thường nói người làm sai nhất định sẽ bị trừng phạt.

Mạnh Tưởng nhấm nuốt từng lời này, vì sao Chung Tình nói vậy, Chu Đồng rơi trượt chân rơi xuống núi là sự thật, cô vì sao phải chấp nhất đem sai lầm đặt lên người mình? Chẳng lẽ cô cố tý sa đọa, tổn thương chính mình như vậy, cũng là vì chuyện ấy?

Anh nhìn trang nhật ký ngày trước, "Làm sao bây giờ? Vì sao người trong mộng của mình không phải là cậu? Vì sao mình nghĩ về cậu nhiều như vậy, mà không thể mơ thấy cậu? Cậu vẫn còn trách mình sao? Trách mình nói những lời ấy vói cậu. Nếu mình biết tâm sự của cậu sớm hơn, mình nhất định sẽ không nói những lời ấy với cậu, đánh chết cũng không nói."

Mike không phải nói Tiểu Tình chỉ là sợ những giấc mơ sau? Từ "Cậu" này chắc hản là chỉ Chu Đồng, nếu cô không mơ thấy Chu Đồng, thì là ai? Vì sao cô sợ đến nỗi không dám ngủ? Còn câu "Yên tâm" ấy, cô muốn Chu Đồng yên tâm cái gì? Mạnh Tưởng phỏng đoán, lại thủy chung không hiểu. Anh cứ ngồi trước máy tính như vậy, nhìn những trang nhật ký của cô, hi vọng có thể đào ra bí mật nàng chôn thật sâu trong đáy lòng.

Cho đến khi chân trời lộ ra vầng sáng, anh mới day day mắt, đứng dậy mở cửa sổ. Không khí lạnh lẽo nối đuôi nhau tràn vào, hơi lạnh ập đến làm anh khẽ rùng mình, cả người co lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, mới chậm rãi thở ra.

Mạnh Tưởng lấy thuốc lá, lại phát hiện hộp thuốc đã trống không, phiền não ném hộp thuốc xuống bàn.

Nhớ tới lời nói cuối cùng của Mike ngày hôm qua, Mạnh Tưởng lại lần nữa rơi vào mê hoặc. Mike nói, khi trị liệu cho Chung Tình, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại một sự kiện liên quan đến Mạnh Tưởng, sau đó bất tri bất giác hiện lên vẻ vui sướng thản nhiên, có lẽ kí ức thời thơ ấu này khiến cô thấy rất vui, nhưng khi anh muốn cùng cô tán gẫu, cô lại chỉ nói loa qua, rơi vào trầm mặc.

Mạnh Tưởng đút tay vào túi, nhìn thẳng về phía trước, vì sao Tiểu Tình lại lảng tránh chính mình như vậy? Thậm chí ngay cả một nơi bí mật như blog, cô cũng không một lần nhắc đến, cô đang trốn tránh cái gì?

Mạnh Tưởng khép cửa sỏ, xoay người ngồi xuống trước bàn máy tính, nhanh chóng tắt máy, mặc áo khoác, bước nhanh ra cửa. Nếu ngay cả Mike cũng không biết bí mật sâu nhất trong lòng cô, vậy anh sẽ tự mình đi hỏi cô. Hỏi cô vì sao sợ nằm mơ, vì sao muốn quên đi chính bản thân mình?

Mạnh Tưởng mở cửa, bỗng nhiên dừng lại!

Ngoài cửa là Du Luyến Kinh đang đứng, trong tay kéo túi hành lý, một tay đang định ấn chuông cửa, bởi vì cửa đột nhiên mở ra, tay cô cứ ở nguyên trong không trưng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng cũng lắp bắp kinh ngạc, "Luyến Kinh?"

Luyến Kinh nhanh chóng mỉm cười, "Đây là tâm tư tương thông sao? Anh sao lại biết em đến?"

Mạnh Tưởng kinh ngạc, lạnh nhạt cười, "Anh không biết, chỉ là đang định ra ngoài."

"Giờ sao? Đến công ty? Mới bảy giờ mà, em còn tưởng anh chưa dậy nữa." Luyến Kinh hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên cười, "Không mời em vào sao?"

Mạnh Tưởng do dự vài giây, rồi nghiêng người cho cô vào, sau đó đóng cửa. Được rồi, tối nay sẽ đi tìm Chung Tình.

Mạnh Tưởng đi theo cô vào phòng khách, đứng bên ghế sofa nhìn Luyến Kinh ngồi xuống, nhẹ giọng nói, "Về khi nào vậy?" Hai ngày nay vẫn nghĩ về chuyện của Chung Tình, anh đã quên mất Luyến Kinh, trong lòng có chút áy náy.

Luyến Kinh nhún nhún vai, "Vừa xuống phi cơ, nhưng về nhà mới nhận ra em không mang chìa khóa, đành đến quấy rầy anh, không sao chứ?" Nụ cười trên mặt cô không che được sự mệt mỏi trong mắt sau chuyến đi xa.

Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, xoay người đi vào bếp, rót cho cô một cốc nước sôi, "Đừng khách khí, em cứ ở đây nghỉ ngơi, tối nay anh sẽ tìm thợ khóa mở cửa giúp em." Giọng nói ôn hòa khách khí.

Luyến Kinh gật gật đầu, nhìn anh, "Tối qua anh không ngủ à?" Trong mắt anh đầy tơ máu, anh thức đêm, lại ngửi được trong phòng đầy mùi khói, cô mơ hồ đoán ra.

Mạnh Tưởng dùng năm ngón tay vuốt vuốt tóc, "Gần đây công ty có chút việc." Không biết vì sao, anh không muốn để Luyến Kinh biết những nỗi phiền não trong lòng anh.

Luyến Kinh thân thiết hỏi, "Không nghiêm trọng chứ?"

Mạnh Tưởng cười, "Không có gì, đừng lo."

Luyến Kinh nhìn thẳng vào anh, không nói gì, giống như muốn nhìn ra nội tâm anh. Mạnh Tưởng bị cô nhìn đến không tự nhiên, anh xoay đi, "Em nghỉ ngơi đi, anh đến công ty." Nói xong, xoay người đi ra cửa.

Đột nhiên, Luyến Kinh mở miệng, "Mạnh Tưởng, em có việc muốn nói với anh." Mạnh Tưởng cả người căng thẳng, đứng nguyên tại chõ, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống.

Mạnh Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Luyến Kinh, chờ cô mở lời, nhưng trong mắt anh lại cho thấy anh đang nôn nóng, Luyến Kinh không phải là muốn anh thực hiện lời hứa hẹn chứ? Tuy anh từng nói, thời gian năm năm vẫn hữu hiệu, nhưng trước khi anh biết rõ bí mật của Chung Tình, anh không muốn phải đối mặt chuyện này sớm như vậy.

Luyến Kinh nhìn Mạnh Tưởng, mẫn cảm phát hiện trong mắt anh đầy khẩn trương, một Mạnh Tưởng luôn bình tĩnh ôn hòa, khó có được vẻ mặt này, anh đang sợ cái gì? Nghĩ mình muốn ép buộc anh? Đáy lòng Luyến Kinh nhịn không được nảy lên một suy nghĩ muốn trêu đùa anh, ra vẻ thâm trầm mở miệng, "Mạnh Tưởng, chúng ta kết hôn đi!"

Thân thể Mạnh Tưởng chấn động, nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, biểu tình trên mặt cũng dần dần trầm xuống. Quả nhiên, anh thở sâu, chậm rĩ ngăn chặn những suy nghĩ trong lòng, mỉm cười, thanh thanh cổ họng rồi nói, "Chúng ta chẳng phải đã có ước định sao? Năm năm sau."

Luyến Kinh biểu tình suy sụp, đôi mắt thất vọng, "Em chỉ biết, Chung Tình vừa trở về, anh sớm hay muộn sẽ rời khỏi em." Hàng lông mi dày cụp xuống, che khuất đôi mắt đầy ý cười.

Mạnh Tưởng không nói, chậm rãi đến gần cô, "Luyến Kinh, việc này để bàn sau được không?" Anh cảm thấy da đầu cũng căng ra, gân xanh trên thái dương đột nhiên hiện rõ lên, trái tim không hiểu sao lại càng phiền não.

"Mạnh Tưởng," Luyến Kinh nâng mắt, nhìn thẳng vào anh, sau đó gằn từng tiếng mửo miệng, "Chúng ta chia tay đi." Mạnh Tưởng ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Luyến Kinh nghiên cứu gương mặt cô, sao vừa một khắc trước nói kết hôn, ngay sau đó lại nói chia tay, anh thật sự bị cô làm cho hồ đồ rồi.

Luyến Kinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, nhịn không được cười, "Được rồi, em chỉ là đùa anh, dọa anh chút thôi. Em thật sự là đến đây để chia tay với anh."

Trên mặt Mạnh Tưởng đầy cổ quái, hoàn toàn không hiểu cô nói gì.

Luyến Kinh kéo anh ngồi xuống sofa, rồi ngồi ở phía đối diện anh, cười nói, "Ngại quá, sáng sớm đã đến đây. Em vốn đang lo lắng đột nhiên chia tay như vậy, anh có khổ sở không, nhưng nhìn phản ứng của anh bây giờ, em cảm thấy mình mới là người nên khổ sở, anh căn bản không để ý." Cô lộ ra vài tia cười buồn bực, miệng cong lên, "Em sẽ về bên anh ấy, nên đến đây ngả bài với anh." Luyến Kinh vốn đang cảm thấy khó mở miệng, cũng không nghĩ tới lòng Mạnh Tưởng đã sớm bị người nào đó chiếm trụ, căn bản không rảnh thương tâm.

Mạnh Tưởng nghe xong câu cuối cùng, mọi phiền toái đột nhiên nhẹ đi, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, "Em hạnh phúc là được rồi." Nói thật, nếu Luyến Kinh thật sự muốn kết hôn, anh không biết sẽ phải trả lời thế nào, hoàn toàn không biết. "Em tha thứ cho anh ta?"

"Lần này, anh ấy đuổi đến Hongkong, còn làm cho em rất cảm động, cho nên...." Luyến Kinh lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hạ ánh mắt.

Mạnh Tưởng nhìn cô, biết cô đang rất hạnh phúc, "Anh ta không phải đã kết hôn sao?" Nhớ lại một thoáng vội vàng nhìn nhau ở sân bay, vấn đề của họ đã được giải quyết sao?

"Anh ấy đã ly hôn, đương nhiên, em không thừa nhận là anh ấy vì em." Luyến Kinh tuy ngoài miệng không cho là đúng, nhưng khéo miệng lại không giấu được sự đắc ý.

"Thôi đi, có một người đàn ông có thể vì em mà bỏ qua mọi thứ, em nên thấy đủ đi." Mạnh Tưởng khẽ vỗ lên đầu cô, Luyến Kinh giống hệt anh, chấp nhất, si ngốc, nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, anh thật sự thấy vui cho cô.

Luyến Kinh nhìn anh, vô cùng chân thành nói, "Mạnh Tưởng, đi tìm Chung Tình đi, có lẽ cô ấy cũng vẫn luôn chờ anh." Giống như cô, cô vẫn như một người nhát gan si ngốc đứng chờ, cố chấp nghĩ nếu anh ấy yêu cô, nhất định sẽ quay đầu đến tìm cô. Nhưng cô không biết, thật ra chính anh ấy đã đứng lại chờ cô, nếu lần này trong nháy mắt ấy cô không quay đầu lại, cô vĩnh viễn sẽ bỏ lỡ anh. Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy không thể nào vĩnh viễn đứng nguyên một chỗ chờ cô. Yêu thật sự cần cho đối phương một cái cớ, một cái cớ thật nặng!

Mạnh Tưởng hạ tầm mắt, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Bọn anh không giống với hai người." Họ là chuyện của hai người, mà chuyện của mình và Chung Tình lại là chuyện của ba người, rất phức tạp, rất rối rắm, nói dễ hơn làm.

Luyến Kinh khẽ xoa thái dương anh, "Nếu anh đồng ý, em có thể làm một người nghe im lặng. Mạnh Tưởng, em thật sự hy vọng anh cũng có thể hạnh phúc."

Mạnh Tưởng nhìn nụ cười ôn hòa của Luyến Kinh, ánh mắt mềm đi, đúng vậy, có lẽ chính mình cũng nên tìm một người cố vấn, bí mật trong lòng anh đã che giấu quá lâu rồi!

Mạnh Tưởng kể lại những chuyện chôn sâu trong lòng, từ khi anh và Tiểu Tình là thanh mai trúc mã, đến khi Chu Đồng xuất hiện, sau đó là tai nạn, anh và Tiểu Tình quyết liệt, rồi mười nằm ẩn nhẫn, cuối cùng là bí mật của Tiểu Tình mà Mike nhắc đến. Cho đến khi nói xong chữ cuối cùng, anh mới giật mình cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được giải khai, giống như một thứ gì đó rất nặng rất nặng đột nhiên bị giũ ra, nhẹ hơn rất nhiều.

Luyến Kinh nghe đến mê mẩn, thật không ngờ chuyện của Mạnh Tưởng và Chung Tình lại phức tạp như thế. Cô thở sâu một hơi, nhìn Mạnh Tưởng, "Em giờ mới nhận ra anh thật là ngốc, anh chẳng lẽ không cảm thấy yêu cô ấy như vậy mệt chết sao?" Cô thật sự không thể tưởng tượng, mười năm, Mạnh Tưởng sao có thể chờ được? Cho dù suốt mấy năm cùng mình hẹn hò, anh vẫn giấu rất tốt, cho đến khi Chung Tình trở về, anh mới dần dần để lộ ra. Thật khó choa nh, luôn phải dùng hết sức lực và tài năng để đóng vai một người bạn tốt ở bên cạnh Chung Tình.

Mạnh Tưởng thản nhiên cười, "Có thể yêu cô ấy như vậy, đã là một loại hạnh phúc." Ai nói yên lặng nhớ đến cô không phải là một thứ an ủi, ít nhất những gì cô làm, những gì cô không làm được, anh đều biết. Bây giờ, cô đã trở lại, hơn nữa cũng không còn hận anh, anh nên thỏa mãn.

Luyến Kinh thở dài lắc đầu, "Yêu cô ấy thì nên nói cho cô ấy biết, hơn nữa em cảm thấy trong lòng cô ấy cũng có anh, thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em đã có cảm giác này." Trực giác của cô thường không sai, mỗi khi nhìn vào ánh mắt Chung Tình, cô đều có thể thấy bóng dáng Mạnh Tưởng.

"Có lẽ là cô ấy cảm thấy áynáy với anh." Nhớ tới lời của Mike, cô luôn lảng tránh chính mình, có lẽ là vì thấy hổ thẹn với chính bản thân mình?

"Cũng có thể, anh vẫn nên trực tiếp hỏi cô ấy. Mạnh Tưởng, chủ động một chút, phụ nữ thường thích đàn ông báo đạo." Luyến Kinh cổ vũ Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng cười khổ, "Anh trước đây bởi vì quá bá đạo, Tiểu Tình mới tránh xa anh." Năm đó Tiểu Tình đã vô cùng chán ghét anh.

Luyến Kinh nháy mắt mấy cái, "Bá đạo vừa phải thôi, khiến phụ nữ hưởng thụ." Cô cũng vậy.

"Được rồi, em nên đi nghỉ ngơi một chút." Mạnh Tưởng nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa, họ đã hàn huyên từ sáng sớm, Luyến Kinh nhất định rất mệt.

"Em còn phải về nhà, giờ thợ khóa chắc là đến rồi." Cô vẫn nên về nhà ngủ cho ngon, tránh khỏi ai đó ghen, huống chi còn là một chiếc bình dấm chua lớn, anh ta nếu biết mình vừa xuống máy bay đã chạy đến nhà Mạnh Tưởng, nhất định sẽ ầm ĩ.

Mạnh Tưởng đành phải đưa Luyến Kinh về. Đi quanh tiểu khu tìm thợ khóa cho cô, mở cửa, dàn xếp thật tốt, anh mới về. Đang định đi tìm Chung Tình, ở công ty đột nhiên gọi điện tới, anh nhận điện thoại, nhất thời ngây ngẩn.

Anh do dự nửa giây, đột nhiên quay đầu xe, đến công ty trước. Trên đường, anh gọi vào di động của Chung Tình, nhưng máy bận. Trong lòng anh trầm xuống, đành tạm thời gác chuyện này lại, lái xe đến công ty.

Không ngờ, thời gian trước xử lý một công việc lại làm xuất hiện tai họa ngầm cho hôm nay. Giám đốc nhân sự đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói phó giám đốc Dương Bân Vũ sáng nay đột nhiên từ chức, lại còn mang theo nòng cốt của bộ phận kinh doanh.

Mạnh Tưởng nhanh chóng đặt ra những trường hợp trong chuyện này, nghĩ xem nên giải quyết thế nào. Vừa chuyển ý nghĩ đến Chung Tình, trong lòng lại quýnh lên, chờ xử lý xong chuyện công ty sẽ lại đi tìm Chung Tình nói chuyện.

——————————

Hết chương 33

Chương 34: Tình trạng

.
Mạnh Tưởng nhanh chóng có mặt tại công ty, vừa vào công ty đã thấy trên mặt nhân viên tràn đầy vẻ lo âu, nhưng khi vừa thấy anh, tất cả đều làm bộ như không có việc gì, vội vàng mỉm cười chào. Mạnh Tưởng bình thản, khẽ vuốt cằm đi vào văn phòng của mình.

Có người gõ cửa, Mạnh Tưởng trầm giọng nói, "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, người vào phó giám đốc Phó Mẫn, cô đóng cửa lại, rồi đến gần anh, đứng trước bàn làm việc, "Mạnh tổng." Nói xong, đưa ra một phong thư.

Ánh mắt Mạnh Tưởng nhanh chóng hiện lên vẻ hiểu biết, thần sắc bất động. Anh nhận lấy phong thư mở ra, là đơn từ chức của Dương Bân Vũ. Mạnh Tưởng nhìn cái tên này, trong đầu hiện lên biện pháp đối phó. Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Mẫn, trầm giọng hỏi, "Trực tiếp đưa cho cô à?"

"Vâng, phó giám đốc Dương trực tiếp mang đến văn phòng của tôi, những người khác là do Lâm Xa tiếp nhận." Phó Mẫn khẽ nhíu mày, khóe mắt có chút kinh ngạc, có vẻ mọi người đã đoán đúng, việc làm của Dương Bân Vũ lần này cũng không làm Mạnh tổng nao núng.

Mạnh Tưởng suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Chủ tịch biết không?" Anh cũng không muốn làm phiền đến bố, bố mẹ mai sẽ đến nhà bác, anh hy vọng hai người có thể an tâm lên đường.

"Có lẽ là chưa biết ạ." Phó Mẫn hiểu được ý tứ ông chủ, vừa nhận phong thư này, lập tức báo với Mạnh Tưởng trước, cũng thông báo với bộ phận nhân sự tận lực ổn định lại nhân viên.

Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, "Thông báo đến ban giám đốc nửa giờ sau họp, cô đem những tư liệu này báo cáo lại toàn bộ cho tôi." Tiếp nhận mệnh lệnh xong, Phó Mẫn rời khỏi văn phòng.

Mạnh Tưởng lại cầm tờ đơn từ chức lên, rút ra bức thư của Dương Bân Vũ. Một lúc sau, anh ngẩng đầu, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt hơi lóe lên. Dương Bân Vũ này coi như là Chó cùng rứt giậu, trước đây, anh phân tán quyền lực của Dương Bân Vũ, ông ta tức giận chạy đến tố cáo với bố anh, chỉ trích Mạnh Tưởng không tôn kính trưởng lão, không ngờ Mạnh Dịch Nam không hề đứng về phe ông ta, còn nói rằng ông đã hoàn toàn ủy quyền cho Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng nghĩ, Dương Bân Vũ lần này từ chức cũng không ảnh hưởng tới công việc của công ty, ở công ty ông ta cũng đã sớm mất quyền lực. Chỉ là, cùng rời đi với ông ta còn có những nhân viên quan trọng của bộ phận kinh doanh, những nhân viên này vẫn còn nắm giữ một phần lớn nguồn khách hàng, nếu họ sang làm việc cho đối thủ cạnh tranh, có thể sẽ trở thành sự uy hiếp đối với công ty.

Mạnh Tưởng nhanh chóng tính toán trong đầu, hiện giờ, nhiệm vụ hàng đầu là phải ổn định lại nhân viên trong công ty, để họ biết việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.

Nửa giờ sau, tất cả ban lãnh đạo công ty đều vào phòng họp.

Mạnh Tưởng nhanh chóng nói ra ý của mình với mọi người, mọi người ngồi nghe với những vẻ mặt khác nhau. Mạnh Tưởng tiếp tục nói, công việc của Dương Bân Vũ ở bộ phận kinh doanh sẽ do Vương Phong tiếp nhận. Nhân viên kinh doanh do Vương Phong phụ trách cũng rất nhiều, phân chia lại thị trường, không cho phép xuất hiện tình trạng hàng bán ra không đủ. Phó Mẫn đã chiếu lên màn hình toàn bộ tư liệu của những khách hàng do các nhân viên kinh doanh nghỉ việc quản lý, giao cho giám đốc hành chính Lăng Nguyệt, xem xong gửi thư đến cho từng khách hàng, nói những nhân viên kinh doanh trước đã rời khỏi công ty, không còn là người đại diện cho công ty nữa.

Sau đó anh yêu cầu Vương Phong phân chia lại khu vực kinh doanh, nhân viên quản lý khu vực nào thì phải liên hệ với khách hàng, trực tiếp tới cửa hàng, tiếp tục giữ liên hệ. Sau đó yêu cầu Phó Mẫn hỏi luật sư cố vấn, những người này chưa báo trước đã tự ý đưa đơn nghỉ việc, thì xử lý thế nào? Mạnh Tưởng hỏi giám đốc tài chính Cho Hâm, Dương Bân Vũ có biết chi phí sản xuất của công ty không? Cho Hâm cam đoan Dương Bân Vũ chỉ biết giá cả sản phẩm, hoàn toàn không biết gì về chi phí sản xuất. Vì Mạnh Tưởng đã nói, chi phí sản xuất chỉ có nhân viên tài chính và anh được biết, mọi hạch toán đều phải thông qua sự xét duyệt của bộ phận tài chính, bộ phận kỹ thuật cũng không được nhúng tay vào. Mọi thông tin liên quan đến sản phẩm của công ty đều phải có sự cho phép của anh mới được nói. Như vậy có thể ngăn chặn việc rò rỉ thông tin, tránh bị đối thủ cạnh tranh chèn ép.

Mạnh Tưởng giao cho Phó Mẫn bổ khuyết lại những vị trí nhân viên bị thiếu trong thời gian ngắn nhất, cũng yêu cầu cô buổi chiều triệu tập cuộc họp toàn thể công ty, anh cần nói chuyện. Mọi người nghe sự sắp xếp của Mạnh Tưởng, đều y lệnh mà làm. Nhìn vẻ mặt trầm ổn của Mạnh Tưởng, tất cả lúc đầu còn đang bối rối đều ổn định trở lại. Đối với hành vi của Dương Bân Vũ, mọi người đều biết rõ, chuyện này công ty vốn cũng có nhiều lời đồn đãi.

Cuối cùng, Mạnh Tưởng yêu cầu Vương Phong và một vài trưởng phòng nữa ở lại, còn mọi người rời phòng họp. Anh tiếp tục bàn bạc với Vương Phong về việc phân bố lại thị trường, làm sao để có thể chấn chỉnh lại tình hình trong thời gian sớm nhất. Về một số khu vực bán hàng, Vương Phong giao cho các trưởng phòng, yêu cầu nhân viên kinh doanh bắt đầu hành động, mang theo công văn đến thông báo cho từng khách hàng.

Mạnh Tưởng tiếp tục cùng Vương Phong phân tích ảnh hưởng của sự việc lần này đối với hoạt động kinh doanh của công ty, sau khi phân tích thị trường tiêu thụ, mọi người cùng đưa ra phương án đối phó. Bốn giờ chiều, cửa phòng họp mới mở ra, Mạnh Tưởng và mọi người đi ra. Công việc ở công ty nói chung đều đã ổn, họ bắt đầu ra ngoài chạy thị trường.

***

Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, dựa vào ghế da, mới cảm thấy trán khẽ giãn ra. Vừa rồi, anh cố gắng không để lộ sự lo lắng của mình, trong thời điểm mấu chốt, anh tuyệt đối không thể có chút nôn nóng nào, như vậy sẽ chỉ làm nhân viên càng bất an hơn.

Cộc cộc...

Tiếng đập cửa vang lên, Mạnh Tưởng ngồi thẳng lên, trầm giọng nói, "Vào đi."

Thư kí Vương Lâm cầm một cốc nước sôi đi vào, trên tay còn có một túi giấy nhỏ.

Vương Lâm đặt cốc nước lên bàn anh, sau đó khẽ cắn môi, do dự một lúc rồi đưa túi giấy ra trước mặt anh, "Mạnh tổng, đây là thuốc của anh, ở đây có chút điểm tâm, anh uống thuốc xong rồi ăn."

Mạnh Tưởng nhướn mày nhìn cô, thần sắc mềm nhẹ, "Rõ ràng như vậy sao?" Giữa trưa anh chưa ăn cơm, nhưng mà, vừa rồi bận rộn như vậy, căn bản không nhớ gì cả. Giờ nhắc tới, anh thật sự thấy dạ dày có chút đau.

Vương Lâm gật gật đầu, trong mắt lộ vẻ thầm oán. Lúc nãy ở cuộc họp, cô ngồi bên cạnh ghi chép, ngẫu nhiên nhìn thấy Mạnh tổng chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, cô biết bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát. Mạnh tổng có mặt ở công ty rất nhanh, mọi người vừa ăn cơm xong, anh hẳn là vẫn chưa kịp ăn gì đã chạy tới công ty.

Mạnh Tưởng mỉm cười, "Cám ơn." Vương Lâm nhìn anh cười, đang định mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, cô kinh ngạc, sau đó nhìn Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng đặt túi giấy sang bên, nói mời vào.

Vương Lâm nhìn anh, ánh mắt ám chỉ nên uống thuốc, Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, Vương Lâm mới an tâm đi ra ngoài.

Người đi vào là giám đốc tài chính Cho Hâm, vừa thấy Vương Lâm, hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng mỉm cười, "Tiểu Lâm ở đây à." Vương Lâm mỉm cười đáp lại, "Giám đốc Cho." Sau đó nhanh chóng nghiêng người rời đi.

Cho Hâm quay mắt liếc nhìn cô một cái, mới lưu luyến không rời thu ánh mắt, ngồi vào ghế, "Mạnh tổng."

"Tài chính có vấn đề gì không?" Vừa rồi trong cuộc họp nhiều người, anh không tiện hỏi, nhưng Dương Bân Vũ phụ trách việc kinh doanh bên ngoài, có nhiều khách hàng thanh toán với ông ta, anh có chút lo lắng.

"Không có vấn đề gì quá lớn." Cho Hâm mười phần tin tưởng trả lời.

Mạnh Tưởng hơi nhíu mày, "Vậy vấn đề nhỏ là gì?"

"Tháng này, chúng ta phải trả 20 triệu tiền mặt cho ngân hàng, nếu Tụ Thành và Đỉnh Hâm hoàn khoản đúng thời hạn, thì tiền mặt không thành vấn đề. Nhưng Tụ Thành là do Lâm Xa phụ trách, tôi sợ nhất định sẽ bị ảnh hưởng." Cho Hâm nói rõ những lo lắng trong lòng.

Mạnh Tưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới mở miệng, "Việc hoàn khoản của Tụ Thành do ai trực tiếp xử lý?"

"Phương Phương." Cho Hâm nhanh chóng trả lời, sau đó lại bỏ thêm một câu, "Nghe nói cô ấy và Lâm Xa là tình nhân." Mạnh Tưởng vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, anh không biết hai người này có quan hệ như thế. "Cô ta giờ còn ở công ty không?"

"Hôm nay cô ta nghỉ." Cho Hâm nói xong, nhìn Mạnh Tưởng hơi nhíu mi, không khỏi nghi ngờ, có phải là.... Anh trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, thấy Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn mình ra hiệu, anh nhanh chóng dùng điện thoại nội bộ gọi đến bộ phận nhân sự, giao cho Tiểu Ngọc liên lạc với Phương Phương.

Chỉ trong chốc lát, Tiểu Ngọc trả lời, điện thoại của Phương Phương tắt máy.

Cho Hâm nhìn Mạnh Tưởng, sắc mặt Mạnh Tưởng u ám, thoạt nhìn rất căng thẳng. Cho Hâm đặt điện thoại xuống, lo lắng hỏi, "Mạnh tổng?" Ánh mắt Mạnh Tưởng sáng như đuốc, trầm giọng nói, "Kiểm tra tài khoản, xem có vấn đề gì không, gọi điện đến Tụ Thành, bảo đảm phải hoàn khoản đúng hạn." Cho Hâm nghe lệnh, nhanh chóng rời đi.

Mạnh Tưởng dựa vào lưng ghế, chậm rãi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, Dương Bân Vũ đột nhiên từ chức, cùng với tùy tùng nòng cốt của ông ta là Lâm Xa, rồi tiếp theo đến lượt Phương Phương, dường như có mùi âm mưu. Chuyện này, Dương Bân Vũ chắc chắn đã âm mưu từ lâu, Lâm Xa và Phương Phương chỉ là liên lụy, nhưng cũng khiến sự việc càng thêm phức tạp.

Mạnh Tưởng thở sâu, sắp xếp lại suy nghĩ, Dương Bân Vũ nhất định sẽ không thoải mái rời đi như thế, ông ta sẽ để lại cho mình một cái hố to, chờ anh nhảy vào. Mạnh Tưởng đưa ra các khả năng, nếu ba người Dương – Lâm – Phương liên thủ, sẽ làm công ty mất một phần thị trường, thậm chí có khả năng bị nhiễu loạn tài chính. Anh tính toán phải làm sao để ứng phó với nguy cơ có thể xuất hiện.

Chỉ chốc lát, Vương Lâm gõ cửa đi vào, báo cho anh biết cuộc họp toàn công ty sẽ bắt đầu. Mạnh Tưởng ngẩng đầu khỏi máy tính, gật đầu nói đã biết. Vương Lâm nhìn cốc nước sôi vẫn còn nguyên, trong lòng thở dài, anh nhất định lại quên uống thuốc, đừng nói đến điểm tâm.

Vương Lâm đến cạnh bàn, cầm cốc nước, vẻ trách cứ, "Mạnh tổng, anh còn chưa uống thuốc?"

Mạnh Tưởng nhìn cái cốc trong tay cô, mới giật mình nhớ ra, "Tôi quên." Nói xong, anh cầm cốc. Vương Lâm cầm cốc nước đi ra ngoài, "Nước đã nguội rồi, để tôi lấy cho anh cốc khác."

Mạnh Tưởng cúi đầu cười khẽ, thật ra thứ thuốc tốt nhất chính là bận rộn, khi anh bận thì sẽ không còn cảm giác đau, chỉ cần lúc nào anh rảnh, anh nhất định sẽ cảm thấy đau đớn.

Mạnh Tưởng uống hết số thuốc Vương Lâm đưa cho, sau đó dưới sự giám sát của cô ăn chút điểm tâm, mới mang laptop đi ra đại sảnh.

Toàn bộ nhân viên đều đã ngồi trong phòng họp, Mạnh Tưởng bước lên bục, bắt đầu nói chuyện. Đối với việc Dương Bân Vũ nghỉ việc, anh cũng tuyên bố việc thay đổi nhân sự. Mạnh Tưởng lợi dụng cuộc họp toàn công ty, tỏ rõ lập trường của mình. Bất luận là ai, cho dù là nhân viên công ty hay là ban quản lý, nếu có những việc làm gây rối loạn kỉ cương của công ty, đều có thể tố giác với anh qua hòm thư, anh nhất định sẽ tra xét kỹ càng, xử phạt nghiêm minh. Anh hoan nghênh mọi người vì công ty mà làm việc, sự lớn mạnh của công ty không thể thiếu sự góp sức của công nhân viên, chỉ khi nào xác nhập sự thành công của công ty và nhân viên thành một, mới có thể làm cho công ty phát triển hơn. Anh cam đoan với toàn thể công nhân viên trong công ty, công ty nhất định sẽ tạo một nền tảng vững mạnh cho tất cả những nhân viên trung thành.

Cuộc họp toàn công ty kết thúc, Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, xem xét hồ sơ của những nhân viên đã nghỉ việc, xem có còn lỗ hổng nào không, cũng nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ báo cáo, dự định đánh giá tổng thể lại một lượt.

Đúng lúc đó, Cho Hâm và Vương Phong đi vào báo cáo những tiến triển mới nhất, anh nghe xong gật đầu. Sau đó, Vương Lâm mang thức ăn nhanh cho anh, dặn anh nhất định phải ăn khi còn nóng, anh gật đầu nhưng không nhúc nhích. Khi anh ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã sáng ánh đèn. Anh nhìn chiếc cặp lồng để trên bàn, nuốt nuốt nước miếng, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, đừng nói đến ăn cơm. Anh đứng dậy, định ra ngoài bật lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Mở cửa mới nhận ra, đại sảnh đã tắt đèn tối om, mọi người đều đã về hết. Anh bật đèn, nhìn đồng hồ trên tường, khẽ giật mình, đã mười một giờ. Anh cười cười, bỏ cả cặp lồng vào lò vi sóng, điều chỉnh thời gian.

Anh lấy thuốc, đốt một điếu, hít sâu. Mùi hương cay nồng phả vào miệng có chút đắng. Anh đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, Tiểu Tình, vội lấy di động ra.

Nhưng đường dây điện thoại lại bận, Mạnh Tưởng chờ một lúc lâu mới ngắt máy. Cô đang nói chuyện với ai, mà lại lâu như vậy.

"Đinh" một tiếng, đồ ăn đã được làm nóng. Anh lấy cặp lồng, đi vào văn phòng. Vừa ăn, vừa xem báo cáo trên máy tính.

Trong đầu thỉnh thoảng lại dừng lại nhớ đến Chung Tình, nhưng anh cưỡng chế suy nghĩ về cô. Bây giờ là thời khắc mấu chốt của công ty, anh nên có trách nhiệm với công việc, ít nhất cũng là với công nhân viên của công ty. Cuối cùng, anh nhắn cho Chung Tình một tin nhắn, "Anh có việc muốn gặp em, rảnh thì gọi lại cho anh." Anh ngẫm nghĩ, vẫn là gặp mặt thì hơn, có một số việc không thể nói rõ qua điện thoại.

Mạnh Tưởng ổn định tâm thần, tiếp tục im lặng làm việc. Cho đến hai giờ sáng, anh mới kéo thân xác mệt mỏi rời công ty.

————————-

Hết chương 34

Ngày đăng: 03/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?