Gửi bài:

Chương 29 - 30

Chương 29: Dây dưa

.
Chung Tình bắt đầu hẹn hò với người quản lý bán hàng Chu Minh, bố mẹ cô đối với chuyện này có phê bình kín đáo, nói Chu Minh lớn tuổi quá, không thích hợp với cô. Chung Tình chỉ mỉm cười lạnh nhạt, "Tuổi lớn thì đáng tin hơn." Cô muốn tìm một người để dựa vào.

Chung Duệ biết chuyện, gọi điện khuyên Chung Tình, "Chị, chị sốt ruột cũng không nên chọn anh ta, mới 36 tuổi đã hói đầu, 50 tuổi thì thành cái dạng gì chứ!" Chung Tình cười, "Ai nói anh ấy hói đầu, người ta chỉ tóc hơi thưa thôi." Thật sự là nghe đồn bậy, có lần khi Chu Minh đưa cô về, bị Chung Bình nhìn thấy, mái tóc thưa thớt của anh làm bố cô suy nghĩ.

"Chị, chị đừng sốt ruộc, mọi người không thúc giục chị, chị cứ chậm rãi tìm kiếm." Tiểu Duệ ở bên kia nóng nảy.

"Chị biết, em đừng lo, Lâm Tuyền bao giờ sinh?" Chung Tình mỉm cười.

"Dự tính là khoảng cuối tuần." Nhắc tới vợ, giọng nói của Tiểu Duệ nhẹ lại. Chung tình vui vẻ cười, "Chăm sóc Tiểu Tuyền cho tốt." Trong lòng cảm khái, thật hạnh phúc, con của Tiểu Duệ đã sắp ra đời.

Chung Tình ngắt điện thoại, mở máy tính, viết blog.

Nhìn hình của Chu Cần sáng lên trên MSN, Chung tình do dự có nên để ẩn không, thì tin nhắn của anh đã hiện lên.

"Đang làm gì vậy?"

"Lên mạng."

"Tôi nhìn thấy anh ta."

Chung Tình nhìn tin nhắn của anh, ánh mắt khinh đạm, anh đang nói anh nhìn thấy Chu Minh ở dưới công ty chờ cô. Hôm ấy, Chu Minh đón cô đi ăn cơm, khi ra khỏi bãi đỗ xe,cô nhìn thấy Chu Cần đứng ở cửa bãi xe trừng mắt nhìn mình, cô không lên tiếng.

Cô gửi đi một khuôn mặt cười.

"Là người nhà giới thiệu?" Chu Cần không ngu ngốc, vừa nhìn thấy người ấy là đoán được.

"Không phải, là quen trên trang web kết bạn."

....

Chung Tình thấy anh trầm mặc, biết anh lại bị tổn thương, cô gửi đi một biểu cảm cười, "Người cũng không tệ lắm."

"Vì sao em thà đi xem mắt cũng không chấp nhận tôi?" Anh nhìn biểu tình cô càng ngày càng lãnh đạm, trong lòng thật sự khổ sở, tất cả những gì anh làm cô làm như không thấy.

"Chu Cần, không làm bằng hữu là điều kiện tiên quyết để kết hôn. Tôi và cậu không có khả năng, cần gì phải lãng phí thời gian?" Cô nhanh chóng gõ một hàng chữ dài.

"Bởi vì tôi ít tuổi sao?" Chu Cần không phục.

"Đúng vậy." Chung Tình không định tìm lý do khác, tuổi đúng là thứ anh không thay đổi được.

Một lúc lâu sau Chu Cần mới trả lời, "Tôi còn nghĩ người sống ở nước ngoài sẽ không cổ hủ như vậy!" Cuối cùng gửi đi một biểu tình tức giận.

Chung Tình nhìn khuôn mặt anh dường như biến sắc, rồi log out!

Chung Tình đứng dậy, đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ, không khí lạnh lẽo từ bên ngoài tràn vào, phả lên mặt cô, khiến cả người run lên. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng đêm đông rất sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thấm vào ruột gan, nhịn không được hít sâu mấy hơi. Nhìn mặt trăng tròn tròn u ám, cô nhớ tới bức mail nhận được của Mike tối hôm qua. Họ cũng đã sắp đến, cuối tuần này sẽ tới Trung quốc. Nhìn tấm ảnh trên mail của anh, anh và vợ thâm tình ôm nhau, cười đến ngọt ngào. Mike còn hỏimột câu, "Cô và Mạnh Tưởng của cô thế nào rồi?" Chung Tình tựa vào song cửa sổ, để gió lạnh phất qua mặt, anh tới bây giờ cũng không phải là của cô, anh là anh, cô là cô, giữa hai người đã xuất hiện ranh giới của tình bạn. Cô gửi mail trả lời cho Mike, nói về chuyện đi xem mắt, cũng chờ đến khi anh sang đây nói với anh, tất cả đều chỉ là việc nhỏ.

Chung Tình cảm thấy hơi lạnh, khép cửa sổ lại, xoay người quay lại phòng. Làm người không nên quá cố chấp, cái gì nên quên thì hãy quên đi.

***

Cũng là một đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng là một khung cửa sổ để mở, một dáng người cao ngất dựa vào bên cửa sổ, điếu thuốc bị gió lạnh thổi lúc sáng lúc tối, ánh sáng nhạt nhòa giữa bóng đêm chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt thấu triệt sâu xa.

Người đàn ông ấy.... Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông bụng bia mở cửa xe cho Chung Tình, che chở giúp cô lên xe, động tác mềm nhẹ. Mạnh Tưởng hút một hơi thuốc dài, đầu mẩu thuốc lá sáng lên, làn khói nhả ra bị gió đánh tan tác, trên mặt anh hiện lên nụ cười thản nhiên, thật an bình. Người ấy tuy nhìn có hơi già, không được đẹp, nhưng đối với Tiểu Tình rất tốt. Mạnh Tưởng nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗn, nếu cô cần một người bảo vệ, là ai cũng được, chri cần người đó thật tình với Tiểu Tình, Tiểu Tình thích là được.

Anh khép cửa sổ, đi đến trước bàn máy tính, trên màn hình vẫn còn chiếu mẩu video cô từng gửi về. Cô đứng trên đỉnh núi, khănl ụa bay bay, hưng phấn lớn tiếng hò hét, biểu tình vô cùng động lòng người. Anh chậm rãi ngồi chìm vào ghế, ánh mắt nhẹ nhàng, ít nhất vẫn còn những kỉ niệm đẹp để làm bạn.

Sau một lúc lâu, anh mở ra trang blog quen thuộc, nhìn vào bài viết mới nhất của cô. Mike, là bác sĩ tâm lý của Tiểu Tình muốn đến Trung Quốc, Mạnh Tưởng phập phồng nhìn những hàng chữ ngắn gọn của cô, cô thật sự rất chờ mong. Anh lại cũng có chút chờm mong, người này đã từng giúp đỡ cho Tiểu Tình rất nhiều, nếu có cơ hội, anh cũng muốn gặp người này một chút.

Di động đột nhiên vang lên, là của Luyến Kinh.

Mạnh Tưởng dừng đoạn video, bắt điện thoại, "Alo?"

"Mạnh Tưởng, đêm nay em có thể đến nhà anh nhờ một đêm không?" Giọng Luyến Kinh dồn dâp lo lắng.

Mạnh Tưởng căng thẳng, "Sao vậy?"

"....Không được à?" Cô ấp a ấp úng.

Mạnh Tưởng nhanh chóng trả lời, "Được chứ, giờ anh đến đón em nhé?"

"Được, nhanh lên." Luyến Kinh vừa nói xong liền vội vàng ngắt máy.

Mạnh Tưởng vừa đóng mạng, vừa nghi hoặc, Luyến Kinh xảy ra chuyện gì?
Giọng nói của cô rất hoảng sợ.

Mạnh Tưởng vội vàng lái xe đến nhà Luyến Kinh, lên lầu ấn chuông cửa, chỉ chốc lát, Luyến Kinh đã mở cửa kéo anh vào.

Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt kinh hoảng của cô, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"

Luyến Kinh nói, "Ngại quá, lại phải làm phiền anh. Mai em phải đi HongKong công tác, phải đi từ sớm, em.... Em sợ em không dậy được...."

Mạnh Tưởng không truy vấn nữa, nhận hành lý trong tay cô, mở cửa để cô đi ra trước, sau đó tắt điện, khóa trái cửa lại.

Hai người rất nhanh đi xuống dưới, vào bãi đỗ xe, Luyến Kinh bất an thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, Mạnh Tưởng ngoái lại nhìn cũng không thấy ai khả nghi, khẽ ôm lấy cô, an ủi sự bất an của cô.

Hai ngườingồi trên xe, Mạnh Tưởng nhanh chóng khởi động, đi ra ngoài. Khi xe ra khỏi bãi đỗ xe, Mạnh Tưởng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ánh đèn của một chiếc xe màu đen lóe sáng. Anh thu hồi ánh mắt, lái xe ra khỏi bãi.

Dọc đường đi, Luyến Kinh không nói chuyện, Mạnh Tưởng liếc nhìn cô, cũng không lên tiếng.

Đưa Luyến Kinh về nhà, Mạnh Tưởng đặt hành lý của cô ở phòng khách, giúp cô ngồi xuống sofa, rót trà, ngồi bên cạnh cô, mới ôn nhu hỏi, "Sao vậy?"

Luyến Kinh cầm chén trà, trầm mặc không nói. Mạnh Tưởng ngồi bên cạnh cô, lẳng lặng. Trên mặt anh đầy bất an và do dự, trong lòng mơ hồ hiểu, có thể làm Luyến Kinh trở nên như thế trên đời chỉ có một người, là người đàn ông kia trở về tìm cô. Mạnh Tưởng cũng không muốn truy hỏi cô, nếu cô muốn nói thì sẽ tự nói. Họ đã rất hiểu nhau, luôn để lại một khoảng không gian cho những bí mật trong lòng.

Anh đứng dậy đi về phía phòng dành cho khách, định thu dọn phòng cho cô, nhưng tay vừa chạm vào cửa, Luyến Kinh mở miệng.

"Anh ta đứng dưới nhà em nhất định không chịu đi." Giọng nói của cô rất buồn bực.

Mạnh Tưởng chậm rãi xoay người, đi về bên cạnh cô, ấn nhẹ lên vai cô, "Anh ta nguyện ý quay đầu?"

Luyến Kinh kinh ngạc lắc đầu, "Em không biết, anh ta muốn em chờ anh ta," Cô ngước ánh mắt mê mang nhìn Mạnh Tưởng, trong mắt lộ vẻ hèn mọn, "Anh ta sao lại có thể vô sỉ như vậy? Tin tức anh ta kết hôn mọi người đều đã biết, vì sao còn không chịu buông tha cho em?"

Mạnh Tưởng thở dài trong lòng, lại là một đoạn nghiệt duyên khó có thể cởi bỏ, "Có lẽ anh ta còn yêu em."

Luyến Kinh khẽ nhếch miệng, hạ ánh mắt, "Anh ta căn bản không thật tình." Anh ta kết hôn với người khác, lại bảo cô phải ngây ngốc ở đây chờ, nào có chuyện tốt như vậy! Anh ta khiên cô vừa tức giận vừa bế tắc! Có phẫn nộ, nhưng trong lòng vẫn bị yêu cầu lạnh như băng của anh ta làm cho run rẩy, anh ta cố ý phá vỡ cuộc sống an tĩnh của cô.

Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt rối rắm của Luyến Kinh, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lên lưng cô, "Tự hỏi mình xem có còn yêu anh ta không? Nếu yêu, thì em muốn như thế nào?" Nếu haingười yêu nhau không thể ở cùng nhau, đó là một loại tra tấn; Nếu biết rõ không thể yêu vẫn chấp nhất, lại là một loại tàn nhẫn.

Luyến Kinh nhào vào lòng Mạnh Tưởng, khóc nấc lên, vì sao biết rõ tình yêu là đau khổ, lại vẫn quyết tâm yêu! Chẳng lẽ bởi cô là người yêu, còn anh ta là người được yêu sao? Luyến Kinh càng nghĩ càng ủy khuất, khóc lớn lên.

Mạnh Tưởng đau lòng ôm cô ở trong ngực khóc, trong lòng trầm trọng, Luyến Kinh cũng ngốc giống như anh, không chịu tự thoát khỏi những ràng buộc, không cho mình một con đường để chạy trốn. Trong khóa học tình yêu này, thứ duy nhất họ hcọ được là chờ đợi, chờ đợi một thứ không biết đến ngày mai!

Hôm sau, Mạnh Tưởng đưa Luyến Kinh ra sân bay. Khi ra đến sân bay, anh nhìn thấy ở đại sảnh có một người đàn ông từ xa nhìn lại mình, người đàn ông ấy nổi bật bất phàm, tuấn nhã bình tĩnh, anh ta nhất định là bạn trai cũ của Luyến Kinh. Hai người từ xa nhìn nhau khoảng mười giây, người đàn ông kia thu hồi ánh mắt trước, xoay người đi về phía xe ô tô đỗ bên đường, người lái xe mở cửa xe cho anh ta, mời anh ta lên xe, xe nhanh chóng rời đi.

Mạnh Tưởng nhìn bóng chiếc xe có chút đăm chiêu, người đàn ông kia có thể là trở ngại của họ không? Thật sự là phức tạp.

———————-

Hết chương 29

Chương 30: Nghi vấn

.
Lâm Tuyền rốt cuộc đã sinh, một tiểu tử sáu cân[1] mũm mĩm. Hai nhà Chung Lâm đều vui mừng đến cuồng loạn, Tiểu Duệ cũng vui vẻ choáng váng, ôm đứa bé miệng cười không đóng vào được. Chung Tình nhìn chằm chằm vào đứa cháu, khép hờ mắt, làn da nộn nộn phiếm hồng, da dầu hơi đen đen, rất đáng yêu.

"Chị, hâm mộ không, nếu vậy thì tự mình sinh một đứa đi." Tiểu Duệ đắc ý ôm con khoe khoang trước mặt Chung Tình.

Chung Tình xoa xoa đầu Tiểu Duệ, "Đã làm bố rồi, mà còn giống trẻ con vậy." Người lớn hai nhà đều lại tranh cướp ôm cháu, trong mắt tràn ngập thỏa mãn, Chung Tình đứng một bên hưởng thụ niềm hạnh phúc.

Tiêu Tố Tâm hai ngày nay luôn ở bệnh viên chăm sóc Lâm Tuyền, bố cũng suốt ngày chạy qua chạy lại phòng trẻ con, mỗi ngày được ôm cháu nội, hai ông bà vô cùng vui vẻ.

Người nhà đều không để ý đến Chung Tình nữa, vừa vặn hai ngày nay cô cũng vội vàng làm hạng mục, định chờ sau khi Mike đến, sẽ nghỉ vài ngày đưa họ đi du lịch.

Hai ngày nay Chu Minh đều gọi điện cho Chung Tình, Chung Tình đều nói bận, mơ hồ nghe thấy trong giọng Chu Minh có chút hờn giận, nói phụ nữ không cần vất vả như vậy, về sau làm hết nghĩa vụ làm vợ làm mẹ là tốt rồi. Chung Tình sửng sốt, nhưng không phản bác. Thì ra, người đàn ông này không muốn cô có khả năng, anh cần là một người vợ hiền trong nhà. Cô có phải nên học cách giả dạng yếu đuối, để thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của anh không.

Không biết có phải lời nói ngày đó của cô có tác dụng không, Chu Cần nhìn thấy cô cũng trở nên khách khí, Chung Tình đạm đạm cười, như vậy là tốt rồi, anh sẽ không còn vô vị chấp nhất nữa.

***

Mike và Serena đến thành phố W vào ngày thứ sáu, Chung Tình xin nghỉ đến sân bay đón họ.

Vừa thấy Mike và Serena ra khỏi sân bay, Chung Tình hưng phấn giơ tay vẫy, "Mike, Serena." Mike nhìn về phía tiếng nói, miệng cong lên, ôm vợ, cầm hành lý đi về phía Chung Tình.

"Hello, Chichi, thật là nhớ cô đấy!" Mike đi lại gần, liền ôm lấy Chung tình, Chichi là tiên tiếng Anh của Chung Tình, cô cười ôm lấy anh, vòng tay của anh vẫn ấm áp hữu lực như thế, Serena đứng bên cạnh cười ngọt ngào.

Mike buông Chung Tình ra, còn thật sự đánh giá cô, mới thương tiếc xoa xoa mặt cô, "Cô gầy." Nghe giọng Mike mang theo khẩu âm Trung Quốc, Chung Tình cảm thấy vô cùng thân thiết, tiếng Trung của anh là do cô dạy, tuy nói không được rõ ràng, nhưng cũng được tính là lưu loát.

Chung Tình cười gật gật đầu, sau đó đi qua dùng sức ôm lắc Serena, "Tôi cũng rất nhớ mọi người." Cô thật sự rất muốn gặp họ, từ khi biết họ sẽ từ nước ngoài đến đây, cô rất chờ mong.

Buông Serena ra, Chung Tình dẫn họ về phía bãi đỗ xe, chở họ rời khỏi sân bay.

Dọc đường đi, Mike và Serena hưng phấn chỉ phong cảnh ven đường hỏi không ngừng, Chung Tình nhiệt tình dùng tiếng Anh giải thích. Rất nhanh, cô đã đưa họ đến khách sạn đặt trước, giúp họ check in, cùng họ đi vào phòng.

Cô chọn cho họ một căn phòng hướng ra ngoài bờ sông, qua cửa sổ có thể nhìn thấy dòng sông uốn lượn, hai bên cảnh sắc phản chiếu trong đáy mắt, hai người đều rất thích.

Chung Tình để họ nghỉ ngơi, định buổi tối đưa họ đi hóng mát, rồi rời khỏi phòng.

***

Chung Tình về nhà tắm rửa, thay quần áo, thấy đã đến giờ, liền đi đến khách sạn. Cô ngồi ở phòng chờ Mike và Serena xuống, không lâu sau, hai người mặc bộ quần áo nhẹ nhàng đi xuống, tuấn nam mỹ nữ, rất đẹp.

Chung Tình chở họ đến nhà hàng đặc sắc trong thành phố. Đến Trung Quốc đương nhiên phải ăn đồ ăn Trung Quốc, cô cũng không muốn dẫn họ đi ăn cơm tây, cơm tây ở thành phố W tất nhiên kém hơn đồ Tây chính cống, nên nhất định phải để họ nếm thử đặc sắc của đồ ăn Trung Quốc, khiến họ say mê!

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Mike và Serena vừa thấy đồ ăn được bưng ra, thèm nhỏ dãi, hưng phấn vô cùng. Mike là người đã sớm được khai thông, nên dùng đũa rất tốt, mà Serena cũng bị ảnh hưởng của anh nên rất thích nhà hàng Trung Quốc.

Mùi vị của đồ ăn Trung Quốc khiến haingười khen không dứt miệng. Vừa ăn vừa nghiên cứu xem những đồ này làm như thế nào, tính về nhà học làm. Chung Tình vừa giải thích, vừa cười nhìn hai người.

"Chichi làm đồ ăn Trung Quốc rất tuyệt." Mike giới thiệu với Serena, Serena sùng bái nhìn Chung Tình, đồ ăn Trung Quốc phức tạp như vậy, cảm thấy Chung Tình rất lợi hại.

Chung Tình cười nói, "Lần đầu tiên Mike ăn đồ ăn tôi làm, lại bị tiêu chảy." Nhớ lại lần đó, cô vẫn không nhịn được cười. Ngày đó, cô cố ý làm cá nấu hạt thông, không biết là do cá không schj, hay là do nguyên nhân khác, mà khiến Mike vừa ưan xong là đau bụng không ngừng. Nhưng khi anh ôm bụng chạy, vẫn khen không dứt miệng. Lúc ấy cô thật sự sợ hãi, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Mike nắm tay vợ, cười nhìn Chung Tình.

Serena cười gật đầu, "Sau khi cô về nước, Mike rất hoài niệm đồ ăn cô làm, mỗi lần bọn tôi đi ăn ở The Sun, anh ấy nhất định phải ăn súp cay." The Sun là nhà hàng Trung Quốc ở gần nhà Mike, ông chủ và họ rất quen thuộc, mỗi khi họ tụ họp đều đến The Sun. Chung Tình mỉm cười, súp cay là món Mike thích nhất, mỗi lần gặp nhau, anh đều ăn, hơn nữa còn nói Chung Tình làm ngon hơn ở nhà hàng.

Mike nhìn Chung Tình, "Gần đây lại không ngủ được?" Nhìn đôi mắt thâm đen của cô, anh biết cô có lẽ rất vất vả.

Chung Tình mỉm cười, "Hai ngày trước tăng ca." Mike luôn có thể liếc mắt đã biết cô mệt mỏi, ở trước mặt anh, cô không cần phải che giấu.

Chung Tình đổi đề tài, hỏi thăm những người bạn ở Mĩ có khỏe không? Mike kể lại tình hình của mọi người gần đây, khi tới những chuyện thú vị, Serena cũng bổ sung vào, nghe hai người sinh động kể chuyện, Chung Tình rất vui vẻ.

Ăn hết một nửa, lại muốn thêm đồ ăn, gọi đã nửa ngày mà vẫn chưa thấy phục vụ mang đến. Chung Tình để hai người ở lại chờ, đi ra khỏi phòng, định đi gọi phục vụ.

Đi qua hai phòng, đột nhiên căn phòng riêng ở bên cạnh mở ra, một người đi ra, Chung Tình cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu Tình." Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc khiến cô dừng lại, cô kinh ngạc xoay người, Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng vừa thấy cô, trong mắt hiện lên tia vui mừng, "Hẹn bạn ăn cơm à?"

Chung Tình hơi cười gật đầu, thật không ngờ anh ở đây, ăn với Luyến Kinh? Khóe mắt cô nhìn vào phía căn phòng nửa mở nửa đóng, chỉ thấy mấy người đàn ông, ăn xã giao à?

"Chu Minh?" Mạnh Tưởng đều đều hỏi, không có chút cảm xúc.

"Không phải, em có hai người bạn tốt từ Mĩ về, đưa họ tới ăn cơm." Chung Tình nhẹ nhàng trả lời.

Ánh mắt Mạnh Tưởng lóe lên, khẽ ồ một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng chậm chạp, "Vậy đón tiếp họ cho tốt." Thì ra Mike đã đến.

Chung Tình gật đầu, "Anh bận thì cứ đi đi, không làm phiền nữa." Nói xong, xoay người tiêp tục đi. Mạnh Tưởng nhìn theo bóng cô, có chút đăm chiêu.

Chung Tình gọi phục vụ, sau đó trở lại phòng riêng.

Ba người tiếp tục vui vẻ ăn cơm. Ăn một lúc, đột nhiên có người gõ cửa, Chung Tình nhìn về phía cửa, một người phục vụ đẩy cửa đi vào, Chung Tình đang buồn bực vì mình không gọi phục vụ, sao lại tự vào. Nhưng vừa nhìn lại, người phục vụ lách người ra, một người đi vào. Chung Tình ngẩn ra, ngây dại.

Mạnh Tưởng mỉm cười đi vào phòng, "Tiểu Tình". Chung Tình ngẩn ngơ chậm rãi đứng dậy, "Mạnh Tưởng." Anh sao lại đến đây? Anh không phải còn đang ăn cơm sao?

Mạnh Tưởng đến bên cạnh bàn, bình tĩnh đứng thẳng, nhìn về phía Mike và Serena, "Nghe nói Tiểu Tình có bạn tốt đường xa đến chơi, tôi cố ý đến chào hỏi. Hoan nghênh đến Trung Quốc." Mạnh Tưởng hơi cúi người, bàn tay đưa ra trước mặt Mike.

Mike thoáng sửng sốt, mỉm cười đứng dậy, nắm tay Mạnh Tưởng, "Cám ơn, tôi là Mike." Tiếng Trung Quốc nhuần nhuyễn của anh làm Mạnh Tưởng sợ run nửa giây, thật không ngờ tiếng Trung của Mike tốt như vậy.

"Mạnh Tưởng, bạn của Tiểu Tình." Nếu anh ta hiểu tiếng Trung, anh cũng bớt việc, Mạnh Tưởng đơn giản tự giới thiệu.

Chung Tình từ ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, vội vã giới thiệu, "Đây là Mike, đây là Serena vợ của anh ấy, còn đây là Mạnh Tưởng, bạn tốt của tôi." Chung Tình cố ý nhấn mạnh từ bạn tốt, trên mặt Mạnh Tưởng và Mike xuất hiện những biểu cảm khác nhau. Chung Tình không chú ý, cô vẫn không nghĩ ra tại sao Mạnh tưởng lại cứ không cáo mà vào.

Mạnh Tưởng buông tay Mike, kéo chiếc ghế bên cạnh Chung Tình, "Không ngại chứ? Tôi hi vọng có thể làm tốt công việc của chủ nhà." Chung Tình trừng mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy anh rất bá đạo, cô còn chưa đồng ý, anh lại vẫn không đi? Mike cười, "Đương nhiên không." Xua tay mời ngồi.

Mạnh Tưởng gọi phục vụ mang thêm một bộ đồ ăn, tự mình rót trà, nhìn Chung Tình, "Em nên nói sớm với anh, anh sẽ sắp xếp tốt một chút." Chung Tình liếc mắt nhìn anh, đây là bạn của cô, anh làm cái gì mà ân cần như vậy?

Hoàn hảo, Mike và Serena cũng không để ý đến việc Mạnh Tưởng đột nhiên tham gia, tiếp tục nói chuyện phiếm. Mà đối với những nơi họ cảm thấy hứng thú ở thành phố W, Mạnh Tưởng quen thuộc hơn so với Chung Tình, anh nhiệt tình giới thiệu, thậm chí chủ động đề nghị đưa họ đi. Chung Tình ở dưới bàn giật nhẹ ống tay áo anh, ý bảo anh đừng nhiều chuyện. Mạnh Tưởng lại làm như không biết, vẫn tích cực giới thiệu, nói đến một hai địa danh họ không biết, Mạnh Tưởng để Chung Tình dùng tiếng Anh phiên dịch, Chung Tình mặc dù không tình nguyện, vẫn phối hợp giải đáp. Bởi vì tiếng Trung của Serena không tốt lắm, nên khi Mạnh Tưởng nói, Chung Tình đành phải dùng tiếng Anh miêu tả lại. Vợ chồng Mike nghe thấy nhiều địa điểm thú vị như vậy, vô cùng hưng phấn, nói ngày mai sẽ bắt đầu đi chơi. Mạnh Tưởng vội nói mình rất quen đường, hơn nữa có người quen còn có thể được giảm giá khi tham quan. Đối với sự nhiệt tình của Mạnh Tưởng, vợ chồng Mike vội vàng từ chối, nhưng Mạnh Tưởng lại hoàn toàn nghiêm túc, nói gần đây mình làm việc quá mệt mỏi, thật sự cần đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Chung Tình nhìn ba người, buồn bực chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Mạnh Tưởng, sao lại không biết anh là người nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ đối với người ngoại quốc là đặc biệt sao?

Chung Tình trong lòng mặc dù hờn giận, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười. Cô thấy thời gian không còn sớm, nói có lỗi, đi ra ngoài thanh toán.

Nhưng đến khi ra đến đại sảnh, mới biết Mạnh Tưởng đã thanh toán xong tất cả. Chung Tình nhìn hai chữ Mạnh Tưởng hữu lực mạnh mẽ ký trên giấy, trong đầu hỗn loạn, đêm nay anh dường như rất khác.

Mike nhìn Chung Tình rời đi, mỉm cười thu hồi ánh mắt nhìn Mạnh Tưởng, dây là Mạnh Tưởng, là Mạnh Tưởng mà Chichi vẫn nói. Quả nhiên anh tuấn bất phàm, ánh mắt sắc bén, trán cao rộng, nói chuyện đâu vào đấy, là một người đàn ông có trật tự. Mũi thẳng, môi thẳng rõ ràng, là một người trọng lời hứa. Tuy Mạnh Tưởng khi nói vẫn thanh nhã bình thản, nhưng nhìn qua cặp mắt sâu xa kia, Mike nhận ra trong lòng Mạnh Tưởng ẩn giấu rất nhiều thứ, anh đã che dấu cảm xúc vào tận trong lòng.

Mike đột nhiên dùng tiếng Trung hỏi, "Mạnh Tưởng, anh kết hôn chưa?"

Mạnh Tưởng ngây ngẩn, một hồi lâu sau mới trả lời, "Chưa." Mike sao lại hỏi vậy, anh kỳ quái hỏi lại, "Sao vậy?"

Mike nghe thấy, buông ánh mắt, lạnh nhạt nở nụ cười, "Tôi nghĩ hai người hẳn nên có kết quả."

Mạnh Tưởng kinh ngạc vừa định mở miệng hỏi ý tứ của Mike, Chung Tình đã đẩy cửa đi vào. Lời nói đã đến miệng thì dừng lại.

Mkie nâng chén rượu, mỉm cười bảo anh chạm cốc, Mạnh tưởng cũng nâng chén lên cao, nhìn thẳng vào Mike, như muốn đọc được ý tứ của anh. Nhưng anh không thấy được gì, Mike đã thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Chung Tình, "Chichi, cô đã trở lại."

Chung Tình ngồi lại chỗ, liếc mắt nhìn Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng biết cô đã xem hóa đơn, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.

Bốn người ngồi một lúc nữa, rồi rời đi.

Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình lái xe đưa họ về, ngơ ngác nhìn bãi đỗ xe trống trải, trong lòng lại nhớ tới lời nói của Mike, anh ta nói ai nên có kết quả? Anh và Chung Tình sao? Chẳng lẽ anh ta hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Chung Tình sao? Không giống, lúc nãy khi Chung Tình giới thiệu anh là bạn tốt, biểu tình của Mike rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết. Vậy lời nói ấy là có ý gì? Mạnh Tưởng cân nhắc, chậm rãi lái xe rời đi.

Xem ra, anh thật sự cần phải nói chuyện với Mike.

[1] Ở Trung Quốc, một cân bằng ½ kg

——————————-

Hết chương 30

Ngày đăng: 03/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?