Gửi bài:

Chương 09 - 10

Chương 9: Ghen

Mập mạp chính là người bạn tốt nhất của Chung Tình – Chu Đồng.
Hai người cùng lớp, lại ngồi cùng bàn, từ tiểu học đến trung học vẫn thế. Chuyện này khiến Mạnh Tưởng vô cùng hâm mộ duyên phận của hai người.
Chung Tình kéo kéo cánh tay Chu Đồng, "Mình có cái này hay lắm." Chu Đồng hơi liếc mắt về phía thầy giáo trên bục giảng, mới nhìn cô cười, ý hỏi cái gì? Chung Tình cúi người xuống bàn, nhỏ giọng nói, "[Song tinh nhớ]". Cô rốt cuộc cũng không cần mượn của Điền Tĩnh nữa. Cô bạn ấy có rất nhiều truyệnt ranh, mọi người trong lớp đều mượn của cô ấy. Nhưng cô bạn lại có chút hẹp hòi, vừa đắc ý, lại vừa thúc giục người khác nhanh trả. Chung Tình nếu không phải rất thích [Song tinh nhớ] sẽ không tìm đến cô ta để mượn. Chu Đồng biết cô rất muốn mua nhưng ở nhà không đồng ý, sao lại đột nhiên để cô mua? "Bố cậu đồng ý à?"
"Không phải, Mạnh Tưởng mua cho mình." Chung Tình cười hạnh phúc, giờ có thể thoải mái đọc mà không lo người khác thúc giục.
Chu Đồng hạ ánh mắt, "Anh ấy thật hào phóng." Chỉ cần là Chung Tình thích, Mạnh Tưởng nhất định sẽ làm được, đây gọi là thanh mai trúc mã.
"Mình cũng không muốn lấy không, nên sẽ mua cái gì đó tặng cho anh ấy." Chung Tình hai mắt sáng lên, "Tan học đi với mình đi."
Chu Đồng gật gật đầu, liếc mắt thấy thầy giáo nhìn họ đã lâu, vội vã ngồi thẳng lại nghe giảng.
Chưa tan học, Mạnh Tưởng đã tự mình đến.
Ăn qua cơm trưa, Chung Tình và Chu Đồng ngồi trong lớp đọc truyện. Đột nhiên, nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, "Chung Tình, Tưởng ca ca của cậu đến này." Chung Tình vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Tưởng từ ngoài cửa đi vào, Lâm Lệ vừa gọi cô và những nữ sinh khác đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Tưởng, che miệng cười. Chung Tình mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn Chu Đồng rồi chạy nhanh ra ngoài.
Mạnh Tưởng vừa nhìn thấy cô, mỉm cười đưa một cuốn vở cho cô, "Vở của em để quên." Chung Tình vội nhận lấy vở, kéo Mạnh Tưởng xuống dưới tầng. Những học sinh khác cười lớn, "Tưởng ca ca của người ta thật tốt, còn đem vở đến cho."
Đến một chỗ không người, Chung Tình nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, "Em đã nói không được đến lớp em mà!" Cô không chịu nổi ánh mắt những người khác nhìn anh. Cái gì là Tưởng ca ca, thật buồn nôn, đã lớn vậy rồi còn thích diễn phim Hàn!
"Anh sợ em cần gấp." Mạnh Tưởng nhìn cô trừng đôi mắt to, khuôn mặt hồng càng thêm kiều diễm, trong lòng cười khẽ nhưng không biểu hiện ra.
"Em cần dùng gấp sẽ tìm anh để lấy" Chung Tình lườm anh.
"Được, tan học chờ anh. Hôm nay anh không phải học thêm." Mạnh Tưởng thật ra muốn đến gặp cô, tối qua nghe thấy cô trong giấc mơ còn nghĩ đến Chu Đồng, trong lòng không thoải mái.
"Tối không được, em và Chu Đồng còn có việc." Chung Tình từ chối, vốn đang nổi nóng, hơn nữa chuyện tặng quà, cô định giấu anh.
Mạnh Tưởng vừa nghe thấy tên Chu Đồng, mày nhăn lại, "Không được, anh tìm em cũng có chuyện." Tình Tình sao lại không hiểu chứ, anh không thích Chu Đồng, cô có thể đừng lại gần hắn quá như vậy không được sao?
Chung Tình trừng mắt nhìn anh, lại bắt đầu ra lệnh cho cô, hừ, Không nghe lời anh. "Xếp hàng đi, cậu ấy trước." Nói xong, xoay người đi lên tầng.
Mạnh Tưởng đuổi theo vài bước giữ chặt cô, "Tình Tình, đừng có ở cùng với cậu ta, cậu ta và em không hợp."
Chung Tình nhíu mắt, ý cười trong suốt, "Nhưng em thích." Nói xong bỏ tay anh ra đi lên tầng.
Mạnh Tưởng tức giận đá chân vào lan can, Tình Tình ở cạnh Chu Đồng sẽ không còn ngoan nữa!
Chung Tình chạy về lớp học, chợt nghe thấy tiếng cười to. Lâm Lệ ngồi ở chỗ cười trộm, lại liếc về phía cô, "Chung Tình, Tưởng ca ca của cậu một ngày không thấy cậu không được rồi!" Những nữ sinh khác cười vang, "Lâm Lệ, cậu cũng đừng hâm mộ quá, người ta là thanh mai trúc mã, cậu muốn cũng không được đâu." Lâm Lệ cười khẽ, "Đúng vậy, thật hiếm lạ."
Chung Tình không để ý đến sự trêu chọc của các bạn, lập tức về chỗ, ngồi xuống đã bỏ vở vào ngăn kéo, nhưng phát ra tiếng động không nhỏ. Chu Đồng nhìn khuôn mặt Chung Tình, tháo tai nghe điện thoại nhét vào tai cô, Chung Tình giương đôi mắt nghi hoặc nhìn anh, Chu Đồng mỉm cười, "Nghe rất êm tai." Chung Tình nở nụ cười cảm kích, Chu Đồng luôn săn sóc cô như vậy. Chu Đồng tiếp tục cúi đầu đọc sách, Chung Tình nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, lửa giận chậm rãi tắt, cô cũng cầm truyện tiếp tục đọc.
Sau khi tan học, Chung Tình và Chu Đồng lao ra khỏi lớp. Chung Tình sợ Mạnh Tưởng đến lớp tìm cô, nên chạy nhanh thoát thân trước.
Hai người đi xe buýt đến đường dành riêng cho người đi bộ. Chung tình vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng Mạnh Tưởng cái gì, Anh cái gì cũng không thiếu, hàng năm khi sinh nhật anh, cô đều vô cùng đau đầu, không biết tặng cái gì. Hiện giờ, cô lại đau đầu.
Chu Đồng đi cùng cô vào trung tâm mua sắm, thấy Chung Tình vòng vo nửa ngày, vẫn không biết nên mua gì. Chu Đồng đề nghị, cô biết Mạnh Tưởng không thiếu gì, nên đưa cái gì đó đặc biệt. Chu Đồng nhìn cô nói về Mạnh Tưởng một cách quen thuộc, nhẹ nhàng cười, cô mới là người hiểu Mạnh Tưởng nhất.
Họ lại vòng vo một lát, rốt cuộc cũng tìm được món quà vừa ý. Hai người cùng nhau đón xe về nhà.
Chu Đồng đưa Chung Tình đến dưới nhà, giục cô nhanh chóng đi lên. Chung Tình cười vẫy vẫy tay, chạy lên. Không đợi cô vào đến cửa, một bóng người đột nhiên đi ra, Chung Tình chăm chú nhìn lên, Mạnh Tưởng?!
Mạnh Tưởng khuôn mặt tối lại nhìn cô, lại nhìn Chu Đồng phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua Chung Tình đi lại phía Chu Đồng. Chung Tình sốt ruột gọi, "Mạnh Tưởng." Vẻ mặt anh thật đáng sợ. Mạnh Tưởng đến trước mặt Chu Đồng, Chu Đồng có chút sợ hãi lùi lai. Mạnh Tưởng cười lạnh một tiếng, cúi người nói bên tai, "Cách xa Chung Tình ra một chút." Ánh mắt Chu Đồng chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào Mạnh Tưởng, chậm rãi lắc đầu, "Không thể." Cho dù anh thích Chung Tình, nhưng anh không thể cấm Chung Tình giao lưu với người khác.
Khuôn mặt Mạnh Tưởng lạnh lùng, kéo cổ áo Chu Đồng, kề mặt vào mặt anh, "Tôi không muốn đánh cậu trước mặt Chung Tình."
Chung Tình chạy lại, kêu lên, chụp lấy tay Mạnh Tưởng, "Anh sao lại khi dễ Chu Đồng?"
Mạnh Tưởng trừng mắt liếc Chu Đồng, mới chuyển sang phía Tình Tình, "Anh chỉ nói đạo lý với cậu ta thôi."
"Quỷ quái." Chung Tình liếc mắt nhìn anh, kéo Chu Đồng đi, "Mập mạp, cậu đi đi. Ngày mai đừng có đến muộn nha." Họ mỗi ngày đều chạy bộ, có lần cô phải chờ đến cả nửa ngày.
Chu Đồng mỉm cười gật gật gật đầu với Chung Tình, "Sẽ không đâu." Chỉ cần là Tiểu Tình giao cho, anh nhất định sẽ làm được, trước khi đi còn liếc về phía Mạnh Tưởng một cái.
Mạnh Tưởng nhìn hai người nói chuyện thân thiết, trong lòng tức giận.
Chung Tình nhìn Chu Đồng đi xa, mới mang theo gói to bỏ lên nhà. Mạnh Tưởng đi theo sau cô.
Chung Tình không thèm nhìn anh ấn thang máy, Mạnh Tưởng giữ chặt lấy cô, "Tình Tình, em biết anh chờ em bao lâu không?"
Chung Tình cười lạnh, "Ai cần anh chờ?"
"Em..... và cậu ta đi đâu vậy?"
"Đi dạo phố."
"Anh không phải đã nói em chờ anh sao?"
"Em cũng đã không đồng ý."
"Tình Tình, em đừng có như vậy, vì cậu ta mà nổi giận với anh, có ý gì sao?" Mạnh Tưởng chịu không nổi kéo Chung Tình đối mặt với anh.
Chung Tình nhìn vẻ mặt buồn bực của Mạnh Tưởng, trong lòng cười khẽ, "Anh như vậy là có ý gì?" Nói xong dùng sức hất tay anh ra đi vào thang máy, nhìn anh lại đi theo, cô giơ ngón tay lên, "Không được đi theo." Mạnh Tưởng dừng lại, bất đắc dĩ nhìn cửa thang máy đóng lại, ánh mắt lạnh lùng của Chung Tình biến mất sau cánh cửa.
Chung Tình buồn bực kéo chiếc túi to, cô thật sự không chịu được sự bá đạo của anh. Luôn cấm cô giao thiệp với mọi người, mà người nhà và các bạn đều nghĩ anh làm đúng. A~! Chung Tình tức giận hét lên trong thang máy, cô không thích, một chút cũng không thích!
*
Mạnh Tưởng đứng ở ngoài nhìn thang máy chậm rãi đi lên, tỏng lòng âm trầm. Đều tại tên đầu lợn chết tiệt kia, nếu không phải tại hắn, Tình Tình sẽ không tức giận!
Chung Tình vì chuyện đó mà vài ngày không để ý đến Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng mỗi ngày tan học đều đến Chung gia. Ít nhiều Tiều Duệ cũng thay anh nói lời tốt, Chung Tình mới hơi buông lỏng, anh lại vừa đấm vừa xoa, cô yêu cầu anh về sau tuyệt đối không được khi dễ Chu Đồng, Mạnh Tưởng đồng ý tất cả, cô mới bằng lòng tha thứ cho anh.
Mạnh Tưởng nhìn món quà Chung Tình đưa cho, kích động không nói lên lời. Đó là một tấm đệm dựa lưng hình chữ thập có hình vẽ quái dị. Chung Tình từ nhỏ đã thích làm thủ công, cô thật sự không nghĩ ra phải tặng anh cái gì, nghĩ anh hàng ngày vùi đầu vào máy tính, nhất định lưng sẽ nhanh mỏi, định tự tay làm cho anh một tấm đệm dựa lưng. Nhưng hôm ấy anh lại làm loạn như vậy, Chung Tình tức giận đến mức hận không thể ném túi vật liệu vào mặt anh. Sau lại thật sự không bỏ được, vẽ ra một con quái vật nhe răng nhếch miệng, tưởng tượng nó là Mạnh Tưởng, dùng kim châm lên xả giận.
"Anh xấu xí như vậy sao?" Mạnh Tưởng nhìn tấm đệm dựa, vừa tức giận vừa buồn cười.
"Anh còn xấu hơn, lúc nào cũng nổi giận!"
"Tình Tình," Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ của Chung Tình, chậm rãi nở nụ cười, trong lòng Tình Tình vẫn có anh. "Cám ơn," Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má phải của cô, Chung Tình ngẩn ra, hoàn toàn không phản ứng lại hành động của anh.
Cửa truyền đến hai tiếng cười nhẹ, hai người vội vàng tách ra. Tiểu Duệ dựa vào cạnh cửa cười trộm.
Mặt Chung Tình lúc xanh lúc hồng, anh dám đánh lén cô. Mặt cô hồng lên nắm tấm đệm ném vào đầu anh, sau đó chạy khỏi phòng. Mạnh Tưởng ôm tấm đệm đưa ra cho Tiểu Duệ xem, Tình Tình đã tha thứ cho anh.
Tiểu Duệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Hai người này thật là..."
*
Cuối tuần, Chung Tình ở nhà Chu Đồng đọc truyện tranh. Ở Chu gia, cả bác Chu và dì Chu đều khen cô thông minh. Vì vậy, Chung Tình đặc biệt thích đến Chu gia.
Chu Đồng nghe cô nói đã làm hòa với Mạnh Tưởng, cười nhẹ, "Cậu không cần tức giận với anh ấy."
"Ai bảo anh ấy khi dễ cậu. Thật là kỳ quái, Mạnh Tưởng vì sao lại đặc biệt ghét cậu? Anh ấy đối với anh cũng rất tốt." Chung Tình nghiêng người, gối đầu lên bụng Chu Đồng, bụng mập mập của anh nằm thật thoải mái, cô thích nằm như vậy đọc truyện.
"Anh ấy chắc không thích người mập." Ánh mắt Chu Đồng lóe lên, khóe miệng cười khẽ.
"......Vậy sao?" Chung Tình nghĩ nghĩ, thật lâu mới thở dài, "Nếu hai người có thể trở thành bằng hữu thì thật tốt." Như vậy, cô sẽ không thấy mệt nữa.
"Nếu bọn mình đánh nhau, cậu sẽ giúp ai?" Chu Đồng đột nnhiên hỏi.
"Đương nhiên là cậu." Bởi vì cậu đánh không lại Mạnh Tưởng, trong lòng Tiểu Tình nghĩ thầm.
Chu Đồng cười cười, thật lâu không lên tiếng.
Hai người tiếp tục đọc truyện, nói chuyện phiếm.
Chu Đồng cũng từng hỏi Chung Tình, vì sao mọi người đều chán ghét anh, cô lại không. Chung Tình cười tựa vào người anh nói, anh béo nên rất đáng yêu. Không ai nhận ra Chu Đồng có thân hình mập mạp nhưng lại có một trái tim ấm áp, tính cách anh hòa ái, đối xử với mọi người đều rất tốt. Anh luôn im lặng nghe cô xả giận, mỉm cười tán thành với cô, cử chỉ luôn nhẹ nhàng như vậy. Có lần ở Chu gia, hai người không cẩn thận làm đổ màu vẽ, dây ra đầy tay. Hai người cười chạy vào phòng vệ sinh, Chu Đồng giúp cô rửa tay, Chung Tình lẳng lặng nhìn, cảm nhận được bàn tay mập mạp ấm áp của anh bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng cô khẽ cười, Chu Đồng nếu là nữ sinh nhất định sẽ rất dịu dàng! Cô thích anh, thích sự im lặng của anh, tính tình ôn hòa, còn có nụ cười lúc nào cũng ấm áp, ở bên cạnh anh, cô không cảm thấy có chút áp lực nào. Cô thích cảm giác ấm áp an toàn ấy.
Chung Tình cũng có một số người bạn tốt, nhưng con gái luôn có nghi kỵ, hoàn toàn không giống Chu Đồng, anh không có thứ tâm tư ghen tị, vĩnh viễn cùng thế vô tranh. Chung Tình thích tính cách bình ổn của anh, khiến cô có cảm giác an toàn. Cô và Chu Đồng là tri kỷ, có tâm sự gì cũng nói với anh. Luôn luôn là cô nói, còn anh lắng nghe.
Mà quan hệ ấy lại khiến cho Mạnh Tưởng đố kỵ.
———————————-
Hết chương 9

Chương 10: Gặp mưa

.
Tuy chương trình học cấp ba rất nặng, Mạnh Tưởng vẫn giành thời gian đi đá bóng. Tiểu Duệ mới lên sơ nhị, chỉ cần Mạnh Tưởng nói đi đá bóng, cậu liền cómặt, cho nên Chung Tình thường thấy Tiểu Duệ đến trường tìm Mạnh Tưởng đá bóng. Khi Chung Tình và Chu Đồng vô tình đi qua sân bóng, nghe thấy tiếng thét chói tai của đám nữ sinh.
"Kia không phải em trai cậu sao?" Chu Đồng chỉ vào một cậu bé nhỏ người.
"Ừ." Chung Tình nhìn qua, Tiểu Duệ mặc bộ đồng phục bóng đá giống của Mạnh Tưởng, giơ tay yêu cầu chuyền bóng. Tiểu Duệ cái gì cũng học của Mạnh Tưởng, giày chơi bóng cũng giống nhau, thậm chí tất đi chân cũng không khác. Chung Tình thường cười, thằng nhóc này thích Mạnh Tưởng như vậy, rõ ràng nên cho nó đi làm em trai anh. Ai ngờ tiểu tử này cười nói, chờ cô gả đi, tự nhiên sẽ thành như thế. Chung Tình kêu oa oa, tiểu tử này nhất định đã bị Mạnh Tưởng làm hư. Nghĩ nghĩ, cô không khỏi tìm kiếm hình dáng cao cao kia, lúc anh đá bóng quả thật rất tuyệt. Góc cạnh rõ ràng, tóc ngắn bay lên, màu da khỏe mạnh dưới ánh tịch dương như tỏa sáng. Anh làm chuyện gì cũng rất chuyên tâm, chạy rất liều mạng, làm cho người ta không thể không lo lắng cho thể lực của anh. Cô quét mắt nhìn về đám nữ sinh đang thét chói tai bên kia sân, tất cả ánh mắt của họ đều tập trung trên người anh, một nam sinh hào quang bắn bốn phía như thế thật sự khó bị bỏ qua. Chung Tình khóe miệng khẽ nhúc nhích, thu hồi ánh mắt, lại bắt gặp ánh mắt như đang nghiên cứu cô của Chu Đồng.
Chung Tình thản nhiên cười, "Làm sao vậy?" Chu Đồng cười cười, "Không có gì." Sau đó chuyển tầm mắt vào sân bóng, ánh mắt vừa nãy của cô chuyên chú giống như những nữ sinh khác.
Chung Tình và Chu Đồng cùng rời khỏi sân bóng, không nghe thấy tiếng thét chói tai của những người ngoài biên, Mạnh Tưởng không biết tại sao không tránh kịp bị bóng đầu vào cằm. Tiểu Duệ vọt tới bên cạnh, "Anh Tưởng, không sao chứ?" Mạnh Tưởng xoa xoa cằm, không sao. Ánh mắt đuổi theo bóng người vừa đi ra khỏi, tâm tình trùng xuống, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cô và Chu Đồng đứng bên sân xem bóng, vậy mà đã lập tức rời đi, cô đối với chuyện của anh vẫn là không có hứng thú.
*
Một buổi chiều cuối tuần, không khí oi bức, những đám mây nặng nề trôi trên cao, nhưng cả nửa ngày vẫn không rơi được một giọt mưa, áp suất cũng xuống thấp. Chung Tình và Chu Đồng chơi đùa ở hoa viên bên kia sông, đối diện với Chung gia. Chung Tình đặc biệt thích ngồi vẽ trong vườn hoa nhỏ này, Chu Đồng lại đang cầm sách ngồi bên cạnh cô.
Chu Đồng ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn Chung Tình chăm chú trước mặt. Cô hôm nay mặc một bộ váy trắng tinh không tay, thân váy dài đến mắt cá chân khiến thân hình cô càng thon thả. Tiểu Tình bình thường không mặc váy, cô nói không tiện, váy này là anh giúp cô chọn khi đi dạo phố. Cô lúc ấy nhìn chằm chằm hồi lâu, Chu Đồng đề nghị cô mặc thử, Tiểu Tình ban đầu có chút do dự, cô chưa từng mặc váy. Nhưng khi mặc vào người, cô rất thích. Vải bông cọ xát vào da rất thoải mái, hơn nữa trên váy còn có một chiếc túi nhỏ, nhìn rất nữ tính.
Chu Đồng ngẩng đầu nhìn trời, những đám mây trên trời tạo thành hình thù kì dị, "Tiểu Tình, chúng ta về đi, trời sắp mưa rồi."
Chung Tình đầu cũng không quay lại, "Đợi chút đã, còn thiếu một chút." Chung Tình nhìn cảnh vật phía xa, tiếp tục chìm đắm trong đó. Chu Đồng mỉm cười tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Trời mỗi lúc một xấu, những đám mây kia ngay cả chút thời gian cũng không cho họ. Mưa to, mưa ào ào trút xuống, mưa tầm tã. Hai người vội vã thu dọn đồ đạc chạy vào trong nhà. Từ hoa viên về nhà rất gần, nên hai người không khó khăn để đi về, bất chấp cơn mưa đang rơi.
"Mau lên, mập mạp, đến đây." Chung Tình ôm bàn vẽ trong ngực, quay đầu gọi Chu Đồng chạy đã đến mức hổn hển.
Chu Đồng thở phì phò gật gật đầu, mắt bị mưa làm không mở ra được, anh lau mặt, nhìn Chung Tình phía trước, sửng sốt vì đã xa đến mức không đuổi kịp.
Chung Tình nhìn anh còn ngẩn người, chạy tới kéo anh chạy về phía nhà, lúc chạy còn lấy bàn vẽ che đỉnh đầu hai người.
Chu Đồng hụt hơi nói, "Tranh..... của cậu."
"Không sao." Chung Tình cười cười kéo anh chạy, người vẫn là quan trọng nhất.
Hai người vọt vào nhà, mới dừng lại không ngừng thở.
Chung Tình vừa nhìn Chu Đồng bị ướt sũng, nhịn không được cười rộ lên. Những sợi tóc trên thái dương anh bết vào, người ướt đẫm, quần áo bết vào người càng khiến anh trở nên mập mạp hơn.
Chu Đồng khẽ liếc cô một cái, lại rất nhanh quay đi, có chút ngượng ngùng, mặt hơi nóng lên. Chung Tình nhìn vẻ không tự nhiên của anh, đi đến trước mặt vuốt trán anh quan tâm hỏi, "Sao vậy?" Mặt anh nóng bừng lên, chẳng lẽ lại bỏ chạy?
Chu Đồng xoay người chải tóc, nhỏ giọng nói, "Không có gì." Cô không cần đứng gần anh như vậy, anh có thể cảm thấy máu rần rật chạy phía sau đầu.
Chung Tình cảm thấy anh rất kỳ quái, xoay anh lại đối diện với mình, "Mập mạp, có gì không thoải mái nói với mình, có phải thấy tim đập nhanh quá không?" Phản ứng của anh giống như của các vận động viên khi vận động quá sức.
Chu Đồng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, "Tiểu Tình, cậu vào nhà đi, mình muốn về nhà." Nói xong, quay người bước đi.
Chung Tình buồn bực kêu lên, "Chu Đồng!" Anh đi cái gì mà đi, bên ngoài mưa lớn như vậy, tốt hơn là nên đứng trú ở cửa nhà cô đã.
Đang lúc Chu Đồng do dự đứng cạnh cửa suy nghĩ xem có nên chạy ra mưa không, một giọng nói truyền đến từ phía sau, "Tình Tình!"
Hai người đồng thời quay đầu, Chung Tình chấn động, Mạnh Tưởng! Anh cầm ô từ thang máy đi ra, anh vừa rồi đến nhà cô sao?
Mạnh Tưởng trừng mắt nhìn hai người, biểu tình càng lúc càng khó coi. Chung Tình trong mắt anh như có lửa giận, trong lòng khẽ than nhẹ, anh không phải muốn phát hỏa chứ? Cô có chút lo lắng che trước mặt Chu Đồng. Mạnh TƯởng nghiêm mặt cầm chiếc ô màu đen trong tay, đi về phía cô. Đang lúc Chung Tình định mở miệng ngăn cản Mạnh Tưởng, anh đột nhiên cợt chiếc áo phông trên người, chùm lên đầu cô, "Mặc vào." Chung Tình ngây ngốc không hiểu, hai mắt nhìn thấy phần thân trần trụi của anh, cơ thể cường tráng đầy những bắp thịt, trong đầu nhất thời thất thần, mặt nóng lên, anh.... Tại sao đột nhiên lại cởi áo?
Chung Tình hất chiếc áo phông trên người ra, thẹn thùng trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, "Anh định làm gì?" Anh cởi trần, lại đưa áo cho cô mặc, anh bệnh chắc?
Mạnh Tưởng trừng mắt, sắc mặt tối tăm, "Mặc áo vào." Ánh mắt liếc nhanh qua người cô rồi lại quay đi, sắc mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên tia khó hiểu.
Chung Tình cảm thấy anh rất kỳ lạ, cúi đầu nhìn xem mình có gì không thích hợp.
........
Lúc nhìn lên, oanh, mặt Chung Tình đỏ rực. Cô kêu lên sợ hãi rồi ôm lấy ngực, cô..... Cô...... Chiếc váy dài gặp mưa ướt nhẹp, trở nên trong suốt dính vào người cô, cô.... Nội y của cô hiện ra rõ ràng, thậm chí ngay cả những chiếc đăng ten nhỏ cũng nhìn rõ. Chung Tình ôm lấy áo Mạnh Tưởng, vô cùng xấu hổ.
Mạnh Tưởng than nhẹ một tiếng, kéo hai tay cô, nhanh chóng mặc chiếc áo phông lên người cô, che chắn sự xấu hổ của cô. Chung Tình mặt đỏ tai hồng không dám nhìn Mạnh Tưởng, ôm bàn vẽ đứng nguyên tại chỗ.
Mạnh Tưởng quay đầu nhìn Chu Đồng vẫn đứng cạnh cửa, mặt lạnh lùng đi lại. Chung Tình lo lắng khẽ gọi, "Mạnh Tưởng."
Mạnh Tưởng tới gần Chu Đồng, ghé sát vào tai anh nói nhỏ cái gì đó, hai người đối diện vài giây, sau đó cùng quay lại nhìn Chung Tình. Chu Đồng xấu hổ quay đầu chạy vào trong mưa, Chung Tình lo lắng gọi to, "Mập mạp," Cô nắm lấy cán ô định lao ra, vừa chạy đến cửa đã bị Mạnh Tưởng ngăn lại, Chung Tình lo lắng nhìn Mạnh Tưởng, "Cậu ấy sẽ cảm mất." Mạnh Tưởng trừng mắt nhìn cô không nói, sau đó đột nhiên xoay người kéo cô vào thang máy. Chung Tình quay đầu nhìn về phía Chu Đồng đã chạy, anh vì sau không lấy ô đã rồi đi?
Mạnh Tưởng kéo Chung Tình vào thang máy mới buông cô ra. Trong thang máy chật hẹp, hai người im lặng, Chung Tình cầm ô, ánh mắt không biết nên nhìn ở đâu. Mạnh Tưởng nửa người trên trần trụi dựa vào tường thang máy đối diện cô, nhìn chằm chằm vào cô, cô vì sao không chịu nghe lời anh?
Chung Tình bị anh nhìn đến mức thấy bất an, chỉ có thể nắm chặt cán ô, do dự không biết có nên phá vỡ không khí ngượng ngùng này không, "Sao anh lại tới đây?"
Mạnh Tưởng nhìn cô, thở dài, đi đến bên cạnh, một câu cũng không nói, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Chung Tình ngẩn ra, hoàn toàn không thể nhúc nhích, anh...... anh làm sao vậy?
"Tình Tình, đừng làm anh lo lắng nữa." Mạnh Tưởng nhẹ nhàng đặt khuôn mặt cô vào ngực, cô nhất thời cảm giác được hai má nóng bỏng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, không nhúc nhích.
Chung Tình trong lòng bất an buồn bực, anh vì cái gì nói như vậy? Chẳng lẽ lo lắng cô cũng bị cảm? Nghĩ đến mình vừa rồi gần như trần trụi đứng trước mặt hai người con trai, mặt cô nóng bừng lên, về sau không bao giờ mặc cái váy chết tiệt này nữa, nếu ở bên ngoài bị như vậy, cô thật sự không có mặt mũi nào về nhà. Nhưng may mắn là, Chu Đồng là "Chị em tốt", hẳn sẽ không chú ý đến chuyện này; Mạnh Tưởng, anh..... cũng sẽ không nói linh tinh, chính là nghĩ đến ánh lửa trong mắt anh, khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ bừng lên.
Mạnh Tưởng ôm lấy Chung Tình, nhớ tới tên đầu heo kia, trong lòng bị dấm chua thiêu đốt. Chỉ biết tên đầu lợn chết kia đối với Tình Tình không đơn thuần, Tiểu Tình bị như vậy, hắn không nhắc nhở cô, thậm chí còn nhìn chằm chằm, mặt hồng lên như vậy, chắc chắn trong lòng đang có ý nghĩ xấu xa!
Mạnh Tưởng cúi đầu về phía Chung Tình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, vừa rồi nhất định rất xấu hổ. Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh vừa rồi, váy ướt đẫm như tầng da thịt thứ hai dính sát vào người cô, vòng quanh dáng người cô, bộ ngực tròn trịa bị nội y che khuất hơi phập phồng, eo nhỏ cong cong hình chữ S, đôi chân tinh tế như ẩn như hiện dưới làn váy, khiến anh rung động thiếu chút nữa quên cả hô hấp, nhưng vừa thấy tên đầu heo đứng phía sau cô, ngọn lửa trong anh như bùng lên. Hắn cư nhiên dám nhìn Tình Tình!
Tình Tình, vẻ đẹp của em chỉ có thể để anh thưởng thức!
————————–
Hết chương 10

Ngày đăng: 03/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?