Gửi bài:

Chương 1.2

Nhạc náo nhiệt, đám người rộn ràng nhốn nháo, không khí mê mang, đồ ăn và rượu được cung ứng vô hạn, đương nhiên còn có cả thuốc kích thích, tất cả những điều đó đều là điển hình của một party.

Trình Dịch Dương vững vàng ngồi ở trên sofa bằng da, trong tay cầm ly Whiskey, rượu màu lóe lên thuần ở dưới ánh đèn mê ly. Hắn cứ ngồi như vậy không hề hợp so với bầu không khí náo nhiệt xung quanh.

Party ở Mỹ kỳ quái, đa dạng chồng chất, có lẽ hắn hẳn là cảm thấy may mắn, Thẩm Kiều tuy rằng lớn mật nhưng có đúng mực, cô sẽ không tự nhiên tham gia cái loại tiệc khoa trương tới cực điểm, không có việc gì lại lõa lồ trước mắt một đám người.

Đây chính là ở nước Mĩ, là một party rất bình thường.

Con ngươi đen không đếm được bao nhiêu lần nhìn đến những người đang hút ma túy ở góc sáng bên cạnh sàn nhảy, phê thuốc hưng phấn lên nhảy điên cuồng. Nếu như ở Đài Loan, nhìn những người như vậy hắn sẽ tiến đến và kéo bọn chúng đến đồn cảnh sát. Hắn luôn luôn suy nghĩ đứng đắn như vậy.

Nhưng, đây là ở nước Mĩ, hơn nữa sau khi đảo qua những người đó, nâng ly khẽ nhấp một ngụm, bọn họ đều là người trưởng thành, hắn lười quản.

Therine bám bên người, sau khi vô số lần phóng điện thất bại liền tìm kiếm mục tiêu khác. Như vậy cũng tốt, tuy rằng lớn mật, nhưng không quấn người, bên tai hắn được yên tĩnh, về phần Thẩm Kiều...

Mắt hắn lóe lên, nhìn về phía quầy bar, cô gái rúc vào lòng người đàn ông cầm ly rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.

Đó là một người đàn ông rất tuấn tú, quần áo sang quý tôn lên khí chất bất phàm, ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt sáng sủa tươi cười cùng với ánh mắt si mê, hai tay hắn gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Kiều, từ từ vuốt ve tới lui, đôi môi xinh đẹp dao động giống như hôn hoặc đang nói nhỏ ở bên tai cô. Hình như hắn đang nói lời nào đó làm cô vui vẻ, cô ngửa đầu cười phá lên, mái tóc rối tung đen ở trên ngực người đàn ông, ánh sáng lam nhạt chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp, hấp dẫn mọi ánh nhìn của đàn ông.

Đây là một yêu tinh, một yêu tinh trời sinh.

Không cần lời nói, không cần động tác, chỉ cần một ánh mắt, là có thể mê hoặc tất cả sinh vật khác phái trong thiên hạ.

Khăn quàng cổ của cô đã cởi ra, áo khoác xinh đẹp bằng bông còn khoác trên người ngăn chặn những ánh mắt như sói như hổ.

Bởi vì bọn họ tới hơi trễ, khi tiến vào party đã bắt đầu. Nghe nói, sinh viên trường cô vì tổ chức đêm giáng sinh đã bao toàn bộ để chuẩn bị cuồng hoan. Thật ra ở nơi này muốn mở party thì lý do nào cũng có thể, đêm Giáng sinh chẳng qua chỉ là một lý do tốt để cho mọi người buông thả một phen mà thôi.

Thẩm Kiều vừa tiến đến, đã bị tên đẹp trai đòi mạng kéo vào trong lòng, bọn họ chỉ kịp giới thiệu qua loa rồi bị lôi đi.

Hắn gọi Kling, là bạn trai của cô.

Trình Dịch Dương lại đem rót đầy ly rượu, chậm rãi uống, tự kiềm chế bản thân, hắn biết tửu lượng chính mình, uống nhiều sẽ không thể khống chế được. Khuôn mặt cứng rắn ẩn trong bóng tối, không thấy biểu tình rõ ràng, nhưng mà hắn hoàn toàn không giống với đám ngừơi tuổi trẻ đang điên cuồng ở đây, không hề giống, toàn thân phát ra hơi thở quá mức mãnh liệt khiến không ai dám đến gần tuy rằng nơi này có nhiều người phụ nữ chú ý tới hắn. Người đàn ông Phương Đông có khí chất như vậy rất khó không khiến người khác chú ý.

Kling rất tuấn tú, đúng loại Thẩm Kiều thích, xem họ đứng chung một chỗ thật xứng đôi, mà Kling rõ ràng là chịu ảnh hưởng bởi mị lực của cô. Thẩm Kiều chính là cô gái như vậy, có một loại lực hấp dẫn nào đó khiến cho đàn ông điên cuồng, chỉ cần ngày nghỉ hằng năm cô về nhà, cửa Thẩm Gia sẽ bị người ái mộ đạp cho sắp đổ.

Mà cô, đã biết cũng thật sâu hiểu được lực hấp dẫn trí mạng đó và hưởng thụ nó.

Tay người đàn ông lướt qua thân thể cô, chui vào đùi trắng noãn dưới váy.

Trình Dịch Dương cầm ly rượu, đồng tử mắt co rút nhanh.

Bàn tay chuẩn bị chui vào váy bị cánh tay mảnh khảnh bắt được kéo ra, cô cười cười, cầm lấy ly rượu trên quầy bar xử lý môt hơi.

Lúc này một điệu nhạc nhẹ cất lên, khúc nhạc dạo thong thả mà khiêu khích.

Cô đẩy Kling ra, theo âm nhạc nhẹ nhàng mà lắc lư thân mình, chậm rãi hòa nhập sàn nhảy. Xoay thắt lưng, lắc mông, thân mình thong thả mà có nhịp, mỗi khi nhấc tay nhấc chân đều lộ ra vẻ kiều mỵ. Động tác mọi người chậm lại để nhường đường cho cô.

Bỗng nhiên, điệu nhạc thay đổi, vũ khúc nhẹ nhàng mà thanh thoát theo âm hưởng truyền đến, Thẩm Kiều nhẹ nhàng đứng lên, nhảy lên múa ở đầu đài, dưới đài mọi người tề tựu thét chói tai, làm ồn, cùng nhau gọi tên, "Kiều, Kiều, Kiều!"

Thực rõ ràng, cô là Nữ Hoàng của buổi tối, là ngôi sao của buổi tiệc, mọi người đều quá quen thuộc cô.

Cô cởi ra áo khoác trên người, ném xuống vũ đài, mọi người dưới đài điên cuồng cướp đoạt. Ánh đèn đánh vào người cô như tô thêm dung nhan, ánh mắt nóng bỏng câu dẫn người. Mỉm cười, đã muốn xiêu đổ chúng sinh.

Cô mặc chiếc váy bó sát người, ngực thật ra một chút cũng không lộ, nhưng lại gợi cảm đòi mạng. Tinh tế bao vây lấy bộ ngực khiêu khích, vạt áo nhỏ cuộn sóng lại tỏ sự độc đáo dịu dàng của phái nữ, thoáng lộ ra eo nhỏ xinh đẹp trắng noãn, váy ngắn ngủn phủ qua mông tròn, mỗi một cái vặn vẹo đều làm cho dưới đài thét chói tai không ngừng.

Cô thực sự, thực sự biết nhảy.

Xoay người, ưỡn ngực, xoay mông, rồi đá chân quay người lại, theo vũ khúc, khiêu khích thần kinh.

Kling không chịu nổi câu dẫn như vậy, cũng nhảy theo lên vũ đài. Đi theo đoàn múa ở đầu đài, bọn họ giống như một đôi trời sinh, đôi nhảy mị hoặc. Một cô gái xinh đẹp, công khai lớn mật dụ hoặc tình nhân của chính mình, thắt lưng của cô như cành liễu co dãn mười phần, vặn vẹo, lắc lư, nhấp nhô ở trước người đàn ông, khiến cho người đàn ông thở gấp tiến lên, muốn bắt cô bỏ vào trong lòng ngay, nhưng cô lại cười đẩy ra.

Theo điệu nhảy, thân mình bọn họ dính quá chặt chẽ, mỗi một lần vặn vẹo, đều mang theo tính khiêu khích, nhìn như mỗi một tấc đều dán cùng nhau, nhưng lại có khoảng cách, như có như không như vậy lại làm cho tất cả mọi người điên cuồng hò hét lên, "Kiều, Kiều!"

Trong cảm nhận của đàn ông cô là nữ thần, nếu như có được cô gái trong giấc mộng của mọi người này có phải sẽ mất hồn không?

m nhạc điên cuồng không át được tiếng hò hét của mọi người. Sau tiếng nhạc cuối cùng, Thẩm Kiều đứng thở gấp trên đài, khuôn mặt xinh xắn mang theo vài phần mệt mỏi, vài phần cao ngạo, vài phần câu dẫn, vài phần khiêu khích giống như một Nữ Vương kiêu ngạo nhìn xuống mọi người. Mà dưới đài là toàn bộ thần dân đang quỳ gối trước vẻ xinh đẹp trời sinh của cô.

Bộ ngực no tròn phập phồng, khóe mắt ẩn tình ma mỵ nhìn bạn trai của mình, là đàn ông đều không chịu nổi dụ hoặc như vậy, Kling bèn kéo cô qua hôn cô thật sâu.

Trên đài bọ họ kịch liệt hôn môi làm cho mọi người ở dưới đài đều điên cuồng, đều không khống chế được như một nồi nước sôi, cả nam lẫn nữ nơi nơi đều hôn nhau.

Cho nên Thẩm kiều là địch thủ của toàn bộ nữ sinh nhưng cô cũng là một ngôi sao trời sinh, từ nhỏ đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay nhiệt liệt sùng bái.

Trình Dịch Dương nhìn đôi tình nhân hôn đến khó có thể chia lìa ở trên đài, ánh mắt thâm trầm.
Party chấm dứt đã hai giờ khuya.

Không khí ngày lễ vẫn đậm như cũ, người người qua lại trên đường, vẻ mặt hạnh phúc.

Đậu bên đường là xe thể thao sang trọng của Kling, Thẩm Kiều hơi say được bạn trai ôm vào ngực, hôn môi và thì thầm ở bên môi: "Đêm nay về với anh nha?"

Cô cười duyên, tay khoát trên vai dày rộng của hắn, thần trí có chút không tỉnh táo.

"Thẩm Kiều." Một đôi bàn tay kiên định nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô.

Con ngươi mê ly nhìn về phía khuôn mặt nam tính, "... Anh Dịch Dương." Ngọt ngào cười.

"Mẹ em bảo anh mang vài thứ đến cho em, hiện tại em có thể đến chỗ anh lấy được không?" Rất lễ độ hỏi

"Hôm nay đã trễ thế này, ngày mai không thể sao?" Kling nhìn hắn, biết đây là bạn thân của Thẩm Kiều ở Đài Loan, một người rất kỳ quặc. Suốt một đêm hắn ngồi một mình, lạnh lùng nhìn mọi người, không nói chuyện với bất kỳ ai cũng không khiêu vũ. Tới tham dự tiệc lại ngồi một mình còn không kì quái sao?

Trình Dịch Dương vuốt cổ tay áo khoác, thản nhiên nói: "Ngày mai tôi không có thời gian"

"Vậy sau..."

"Kling." Tiếng nói đáng yêu mềm mại vang lên, có vài phần ngọt, vài phần khéo léo, "Anh về đi".

"Nhưng mà Kiều..." hắn muốn cùng nhau vượt qua đêm Giáng Sinh đầu tiên của bọn họ, kế hoạch của hắn đã được chuẩn bị chu đáo...

"Em muốn đi lấy đồ." Xoay người, có phần không đứng vững, nhưng mà tửu lượng của cô vẫn còn có thể tiếp tục uống.

"Kiều..."

"Em muốn." Nhìn vẻ mặt không cam lòng của bạn trai, cô nở nụ cười, bàn tai vỗ nhẹ tay hắn trấn an: "Trở về đi, trên đường cẩn thận."

Mặc dù không muốn, nhưng vì biết tính tình Thẩm Kiều nói một không hai, Kling đành phải đi.

"Anh Dịch Dương, chúng ta đi thôi." Vẫy xe taxi, đi thẳng đến khách sạn hắn đang ở.

Quẹt thẻ vào cửa rồi, nhìn khuôn mặt bị rượu làm hồng của cô: "Anh đi lấy nước cho em". Mở tủ lạnh nhỏ, lấy ra một chai nước, mở nắp rồi đưa cho cô.

Lẩm bẩm cảm ơn, cổ họng khô khan vừa đúng đang cần làn nước mát làm dịu. Áp chai nước lạnh vào bên má, thoải mái thở ra.

"Anh Dịch Dương, mẹ em gửi anh mang gì đến cho em vậy? Thật hy vọng là món thịt bò em thích, anh có biết em nhớ nhất là món thịt bò từ tay mẹ làm? Nghĩ đến mà muốn chảy nước miếng". Đôi mắt lòe lòe bộ dạng tham ăn thật không giống hình tượng xinh đẹp không gì sánh được của cô.

"Đồ ăn không được qua hải quan."

"Đúng nha." Cười cười, ngã vào trên giường, kéo cái gối ôm qua ôm, giường mềm mại thật là thoải mái làm cho cô cảm thấy buồn ngủ quá, mí mắt hơi nặng, buồn ngủ mơ màng. "Đó là cái gì?"

Trình Dịch Dương mở hành lý ra, chậm rãi tìm kiếm, sau một lúc lâu, mới chép miệng "Hình như anh quên mang qua đây."

Cô chớp chớp mí mắt, ngáp dài, có chút tính ngây thơ trẻ con, "... A, ngay cả anh cũng quên..." Nói cũng không rõ ràng, liền nặng nề ngủ luôn, đối với hắn, cô rất rất yên tâm.

Trình Dịch Dương đóng nắp vali lại, nhìn dung nhan của cô lúc ngủ say, vừa kiều vừa mỵ lại giống như một đứa trẻ.

Mái tóc đen bóng như tơ lụa mềm mại rối tung ở trên đệm giường trắng noãn, lông mi thật dài khép lại thành bóng mờ đậm, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, đỏ thắm sáng bóng. Làn da cô rất tốt, tinh tế mềm mềm không có chút tỳ vết, trắng noãn no đủ giống như bấm nhẹ sẽ ra nước, má phấn hồng kiều diễm làm động lòng người.

Bàn tay cô để bên má, ngón tay thon dài, mềm mại. Từng móng tay mảnh khảnh trong suốt, cắt gọn sạch sẽ, không quét sơn, khỏe mạnh phấn hồng giống như đóa hoa nở rộ trên mỗi ngón tay.

Mặc dù Thẩm Kiều đang ngủ, vẫn rất động lòng người.

Hắn vẫn còn nhìn cô, đôi mắt nặng nề. Sau một lúc lâu, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài, hắn xoay thắt lưng, nhẹ nhàng cởi giày của cô, ôm lấy cô đặt trên giường lớn, kéo chăn bằng lông mềm mại đắp cho cô không một khe hở, rồi tắt đi đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ mờ mờ.

Cô quay đầu, khuôn mặt cọ cọ vào chăn mềm, trong phòng mở máy sưởi còn có giường lớn thoải mái làm miệng cô khẽ nhếch lên vừa lòng, ngủ càng sâu.

Ngày đăng: 23/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?